Chương 295: Ủy ban kỷ luật
Thái Tấn
27/04/2016
Nhưng, đấu thì đấu, Uông Hồng Viễn cũng không phải là một kẻ ngốc. Trong cuộc nói chuyện với Thái Lập Cường vừa rồi, Uông Hồng Viễn cũng đã biết được khá nhiều thông tin. Con người của Nhiếp Chấn Bang này, thật không đơn giản chút nào đâu. Một người mà đích thân Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật Âu Dương Hạ đã tự mình gọi tên chuyển tới.
Từ chuyện, ngay ngày đầu tiên tới Ủy ban Kỷ luật, tên Nhiếp Chấn Bang này liền chiếm lấy luôn vị trí tổ trưởng tổ hai, này cũng đã đủ để chứng minh, thủ đoạn của Nhiếp Chấn Bang cũng không phải mạnh bình thường.
Dù trong lòng không phục nhưng Uông Hồng Viễn sau khi suy nghĩ một lát vẫn quyết định đi tới chỗ của Nhiếp Chấn Bang. Một mặt, chính mình chủ động tới cửa, cái hành động này coi như là để tung hỏa mù. Mặt khác, trong binh thư có viết “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng “, trước tiên phải nắm rõ điểm mạnh yếu của đối thủ, sau đó mới đúng bệnh hốt thuốc, đó mới là ý nghĩ chân chính của Uông Hồng Viễn.
Lúc này trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, hắn đang xem quyển tài liệu nhỏ mà Âu Dương Hạ biên soạn. Nói là quyển tài liệu nhỏ, nhưng thực ra đó là những vấn đề có liên quan tới các công việc của Ủy Ban Kỷ luật mà cần đặc biệt quan tâm.
Nói như vậy, dù là bất kỳ chuyện gì khi đã có sự can thiệp của Ủy Ban Kỷ Luật thì các vụ án này đều đã bại lộ rồi, điều lo lắng nhất chính là việc đương sự tiêu hủy chứng cứ, những chứng cứ này không chỉ là đồ vật, giấy tờ, tài liệu, thậm chí còn có thể là người.
Đối với Nhiếp Chấn Bang, những tài liệu này còn hữu dụng hơn những tư liệu cũ kỹ kia, những thứ này đều là kinh nghiệm thực tế. Chúng giúp ích rất nhiều cho công việc của Nhiếp Chấn Bang khi mới bắt đầu như thế này.
Lúc này bên ngoài có tiếng đập cửa thùm thụp vang lên, Nhiếp Chấn Bang có chút hoài nghi, giờ này có thể là ai đến đây? Chẳng lẽ lại là Đàm Hùng Bân hay là hai tổ trưởng khác? Trong lúc suy nghĩ, Nhiếp Chấn Bang cũng đã mở miệng nói:
- Mời vào!
Cửa phòng vừa mở ra, Uông Hồng Viễn đã thò đầu vào nhín ngó, dò xét, rồi lại bật cười nói:
- Xin chào chủ nhiệm Nhiếp, không quấy rầy ngài chứ?
Nói xong, Uông Hồng Viễn cũng đã chủ động bước vào, lại cười lớn nói tiếp:
- Chủ nhiệm Nhiếp, thiết nghĩ rằng, ngài mới tới nhận chức, hẳn là chưa quen với công việc ở phòng năm chúng ta, tôi đã suy nghĩ và quyết định tới báo cáo với ngài về tình hình cơ bản của phòng chúng ta.
Nhiếp Chấn Bang khẽ nhíu mày một cái rất nhanh, con người của Uông Hồng Viễn này đúng là không đơn giản. Nhìn bề ngoài, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi gọi một người tuổi còn trẻ là ngài, có vẻ rất khách sáo. Nhưng cũng cần xem kỹ xem tình hình như thế nào đã, tôn kính không chỉ thể hiện trên lời nói, từ trước tới nay Nhiếp Chấn Bang luôn suy nghĩ như vậy.
Tuy rằng Uông Hồng Viễn gõ cửa, nhưng Nhiếp Chấn Bang không lên tiếng “mời vào” mà Uông Hồng Phúc vẫn chủ động bước vào. Nếu như là quen biết nhau lâu rồi thì cũng không có gì lấy làm lạ, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Nhiếp Chấn Bang, làm như thế có vẻ quá thân thiết rồi. Thậm chí, nói thẳng ra thì Uông Hồng Viễn ra vẻ cậy già mà lên mặt rồi. Nhìn từ điểm này thì sự tôn kính của Uông Hồng Viễn cũng cực kỳ ít ỏi rồi. Và cái cách gọi là “ngài” đó, chẳng qua cũng chỉ là một cách gọi dối trá mà thôi. Nếu như ông ta gọi là “cậu” thì ngược lại càng tỏ rõ ra được, cái người Uông Hồng Viễn này, rất là bằng phẳng.
Một chi tiết thứ hai nữa là, Uông Hồng Viễn nói là báo cáo tình hình cơ bản của phòng. Nhưng, lại cố ý nhấn mạnh rằng Nhiếp Chấn Bang chưa quen với tình hình công việc này. Cho dù sự thật là như vậy nhưng nói điểm yếu của người khác cũng như là coi thường người ta vậy.
Ngoài mặt, Nhiếp Chấn Bang cũng tỏ vẻ rất khách sáo, đứng dậy ra hiệu mời Uông Hồng Viễn ngồi xuống, sau khi đích thân rót một chén trà mời Uông Hồng Viễn, Nhiếp Chấn Bang mới ngồi xuống nói:
- Phó chủ nhiệm Uông, anh không tới thì tôi cũng đang định tới chỗ của anh đây. Ở phòng năm này, anh vừa là đồng chí lâu năm, vừa là lãnh đạo. Sau này công việc của phòng năm còn mong rằng anh sẽ giúp đỡ tôi nhiều hơn nhé.
Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là loại đèn cạn dầu (kẻ dễ chơi). Trải qua suốt mấy năm trong con đường chính trị này, trong việc dùng từ, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được cả.
Nghe những lời đó của Nhiếp Chấn Bang, Uông Hồng Viễn lặng người, sắc mặt cũng có chút xấu hổ. Nhiếp Chấn Bang cũng không dễ đối phó đây. Trong hoàn cảnh thông thường, lãnh đạo mới nhậm chức sẽ nói mong nhận được nhiều sự ủng hộ từ cấp phó, câu nói mong nhận được sự giúp đỡ, tuy đó chỉ là lời khách sáo nhưng lại hàm chứa ý khác. Lời nói này như một lời nhắc nhở anh nên biết vị trí của anh. Tuy đều là phó chủ nhiệm nhưng Nhiếp Chấn Bang là phó chủ nhiệm thường vụ mà Uông Hồng Viễn thì không phải. Nhiếp Chấn Bang quản lý công tác toàn diện của phòng năm, còn mình chỉ là cấp dưới, cái này không sai được.
Lúc này Uông Hồng Viễn cười nói:
- Phó chủ nhiệm Nhiếp, điều này là đương nhiên rồi. Theo tôi thấy, tôi vẫn nên giới thiệu tình hình cơ bản của phòng năm cho cậu mới được.
Thấy Uông Hồng Viễn đã thay đổi cách xưng hô, gọi mình là phó chủ nhiệm Nhiếp, Nhiếp Chấn Bang trong lòng cười nhạt. Ẩn ý trong đó cũng rất đơn giản, chẳng qua chính là nhắc nhở chính mình nên xem lại bản thân, cậu cũng chỉ là phó chủ nhiệm thôi, chúng ta đều có cấp bậc giống nhau cả. Nhưng, Uông Hồng Viễn lại đã quên, chính ông ta chỉ là một Phó chủ nhiệm, còn mình là phó chủ nhiệm thường trực, quản lý toàn bộ công tác các mặt, cấp bậc là ngang nhau nhưng chức vụ lại khác nhau đấy.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không cần so đo với Uông Hồng Viễn vì chuyện này. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười và nói rằng:
- Vậy anh hãy bắt đầu giới thiệu qua về tình hình của sáu tỉnh, thành phố đi, phó chủ nhiệm Uông.
Quyền lực giám sát, kiểm tra kỷ luật của phòng năm không thể nói là không lớn được. Đó là cảm nhận đầu tiên mà Nhiếp Chấn Bang thấy sau khi nghe phó chủ nhiệm Uông giới thiệu xong. Phụ trách công việc kiểm tra giám sát kỷ luật của 6 tỉnh thành phố, đồng thời có thẩm quyền với những đơn tố cáo, điều tra manh mối của những vấn đề và vụ án lớn liên quan tới các cán bộ vi phạm kỷ luật cấp Giám đốc sở trở lên của sáu tỉnh, thành phố này. Đồng thời, có thẩm quyền tiến hành điều tra trước khi lập hồ sơ vụ án đối với cán bộ cấp Thứ trưởng trở lên, sau khi đã trải qua hôi nghị xác định vấn đề vi phạm kỷ luật của Ủy ban Kỷ luật trung ương.
Nói cách khác, nếu đơn thư tố cáo của 6 tỉnh thành phố này mà có liên quan tới các cán bộ cấp sở trở lên, thì phòng năm cần cử tổ điều tra đi uống tận địa phương đó để tiến hành điều tra. Đương nhiên, trừ khi là những vụ án cực nghiêm trọng, thông thường đối với việc điều tra các cán bộ cấp sở trở lên đều đã thông qua ủy ban kỷ luật địa phương hoặc ủy ban xử lý kỷ luật của thành phố trực thuộc Ủy ban Kỷ luật trung ương xử lý luôn.
Thế nhưng dù là như vậy cũng không thể khẳng định quyền lực của phòng năm lớn như thế nào, nếu như có một phó chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật trung ương dẫn đội tới, chỉ sợ rằng quan lớn quan bé cả một nơi cũng phải sợ hãi và e ngại rồi.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Chấn Bang cười và nói:
- Phó chủ nhiệm Uông à, quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề. Càng như vậy, chúng ta càng nên cẩn trọng trong việc dùng quyền lực. Trong lúc phải bảo đảm sự trong sạch, liêm chính của đội ngũ nhân viên phòng năm chúng ta thì đồng thời, chúng ta cũng nên thận trọng, không thể bỏ qua cho kẻ xấu mà cũng không được để cho người tốt chịu oan, đó mới là tố chất cần có của người cán bộ ủy ban kỷ luật của chúng ta.Thôi hôm nay dừng tại đây, còn nhiều thời gian sau này để chúng ta giao lưu nữa. Phó chủ nhiệm Uông, nếu như không còn chuyện gì khác, anh trước về làm việc tiếp đi.
Câu nói này của Nhiếp Chấn Bang khiến Uông Hồng Viễn càng khó chịu ra mặt, thằng nhãi này thật đúng là không biết điều, đã vậy còn quá vô lễ.
Đợi sau khi hết giờ làm việc, Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, nhẹ nhàng vươn vai. Làm việc ở ủy ban trung ương với khi làm việc ở địa phương trước đây hoàn toàn không giống nhau, cho dù là các ban ở ủy ban kỷ luật trung ương lúc mà không có việc gì cũng là rất thoải mái.
Sau khi trực tiếp tụ hợp với hai tên Lưu Bân, Cao Vệ, cả ba cùng lái xe tới câu lạc bộ Vương Triều. Trên đường đi, Nhiếp Chấn Bang đã đặc biệt gọi một cú điện thoại cho Trịnh Căn Sinh.
Lúc dừng ở bãi đỗ xe, từ xa đã thấy Trịnh Căn Sinh đứng ở cửa câu lạc bộ Vương Triều rồi. Nhanh chóng tới gần, Nhiếp Chấn Bang nói với hai người bảo vệ ở đó một câu, sau đó dẫn Trịnh Căn Sinh vào đại sảnh. Sau khi vào nhà hàng kiểu Trung ở tầng 2 tìm chỗ ngồi đợi Lưu Bân và Cao Vệ.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang vui vẻ giới thiệu:
- Anh Bân, Vệ Tử, giới thiệu với 2 người, đây là lão Trịnh, đồng nghiệp của tôi lúc còn công tác ở Trung ương đoàn. Lần này được điều tới nhận chức tổ trưởng của tổ hai.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nói với Trịnh Căn Sinh:
- Lão Trịnh, hai người này, lớn tuổi hơn chính là Lưu Bân, còn lại đứng cạnh là Cao Vệ. Lưu Bân là tổ trưởng của tổ một, Cao vệ là tổ trưởng của tổ sáu. Sau này công tác của phòng năm đều phải trông cậy vào cả ba người rồi.
Ba người, Lưu Bân thì mình có gặp qua một lần, ấn tượng rất tốt. Còn Cao Vệ, tuy rằng chưa gặp nhưng có thể đi cùng Lưu Bân như thế, vậy cũng đủ để chứng mình là đáng để tin cậy rồi. Trịnh Căn Sinh thì càng không cần nói rồi. Ba người này đều có thể xem là người tâm phúc trong hệ phái của mình. Chính vì điều này nên Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là không có cái gì cần phải che lấp nữa.
Nhưng tiếp sau đó, Lưu Bân lại trầm ngâm rồi nói:
- Lão Tam, ba người chúng tôi giúp cậu đương nhiên không có vấn đề gì rồi. Nhưng, bên trong Ủy ban kỷ luật của chúng ta cũng không đơn giản đâu.
Dừng một lát, Lưu Bân nhìn Nhiếp chấn Bang nói:
- Lão tam à, Ủy ban Kỷ luật Trung ương có tổng cộng bốn vị Phó bí thư. Ngoại trừ phó bí thư Âu Dương Hạ ra còn có phó bí thư Tăng Hữu Kiệt, phó bí thư Lưu Uy và phó bí thư Cung Tiến Niên, hiện nay họ đều đang âm thầm tranh đấu nhau đấy.
Cao vệ liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Tam ca, hiện nay, kiểm tra kỷ luật cái gì nữa chứ, chính quyền địa phương đều thích che ô dù cho nhau. Cái gọi là kiểm tra kỷ luật thực chất chỉ là so đấu bối cảnh của nhau mà thôi. Còn việc vi phạm kỷ luật hay chứng cớ, có nhiều khi cần phải đợi cuộc tranh đấu chính trị kết thúc rồi mới có thể quyết định dược. Hiện nay tôi cũng không muốn làm trong ngành kiểm tra kỷ luật này nữa, chỉ mong được chuyển công tác.
Lời của Cao Vệ dù sao còn rất đáng tin cậy. Cao Sơ, cha của Cao Vệ chính là chủ nhiệm văn phòng trung ương, là nơi có thể tiếp xúc với Tổng Bí thư Viên.
Hơn nữa, những lời này tuy rằng đơn giản, nhưng bao hàm không it đạo lý bên trong. Song, Nhiếp Chấn Bang giờ đây cũng không nghĩ như vậy. Đối với Nhiếp Chấn Bang, mục đích khi vào ủy ban kỉ luật không phải là giống nhau. Hắn tin tưởng rằng, ông cụ và Nam lão đã nhọc long nhờ Tổng Bí thư Viên đích thân sắp xếp cho mình, tuyệt đối không thể chỉ là một nơi như vậy thôi được. Nếu thật sự là để cho mình sống những ngày như thế thì đã uổng phí ý nghĩa rèn luyện khi tiến vào Ủy ban Kỷ luật này rồi.
Ngay lập tức Nhiếp Chấn Bang nói một cách nghiêm túc:
- Vệ Tử, vội gì chứ? Điều mà cậu nói là trước đây thôi. Hiện giờ có tôi tới, anh em chúng ta chung sức, đồng lòng, trả lại cho quốc gia một hệ thống chính trị trong sạch, chính trực, một đội ngũ liêm khiết.
Đúng lúc này, điện thoại của Nhiếp Chấn Bang đột nhiên vang lên, lấy ra xem, không ngờ là số điện thoại của Hoắc Thu Nguyên.
Vừa mới nhận điện thoại, Hoắc Thu Nguyên giọng có vẻ nghiêm trọng nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, có việc gấp, bí thư Âu Dương bảo cậu tới ngay.
Từ chuyện, ngay ngày đầu tiên tới Ủy ban Kỷ luật, tên Nhiếp Chấn Bang này liền chiếm lấy luôn vị trí tổ trưởng tổ hai, này cũng đã đủ để chứng minh, thủ đoạn của Nhiếp Chấn Bang cũng không phải mạnh bình thường.
Dù trong lòng không phục nhưng Uông Hồng Viễn sau khi suy nghĩ một lát vẫn quyết định đi tới chỗ của Nhiếp Chấn Bang. Một mặt, chính mình chủ động tới cửa, cái hành động này coi như là để tung hỏa mù. Mặt khác, trong binh thư có viết “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng “, trước tiên phải nắm rõ điểm mạnh yếu của đối thủ, sau đó mới đúng bệnh hốt thuốc, đó mới là ý nghĩ chân chính của Uông Hồng Viễn.
Lúc này trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, hắn đang xem quyển tài liệu nhỏ mà Âu Dương Hạ biên soạn. Nói là quyển tài liệu nhỏ, nhưng thực ra đó là những vấn đề có liên quan tới các công việc của Ủy Ban Kỷ luật mà cần đặc biệt quan tâm.
Nói như vậy, dù là bất kỳ chuyện gì khi đã có sự can thiệp của Ủy Ban Kỷ Luật thì các vụ án này đều đã bại lộ rồi, điều lo lắng nhất chính là việc đương sự tiêu hủy chứng cứ, những chứng cứ này không chỉ là đồ vật, giấy tờ, tài liệu, thậm chí còn có thể là người.
Đối với Nhiếp Chấn Bang, những tài liệu này còn hữu dụng hơn những tư liệu cũ kỹ kia, những thứ này đều là kinh nghiệm thực tế. Chúng giúp ích rất nhiều cho công việc của Nhiếp Chấn Bang khi mới bắt đầu như thế này.
Lúc này bên ngoài có tiếng đập cửa thùm thụp vang lên, Nhiếp Chấn Bang có chút hoài nghi, giờ này có thể là ai đến đây? Chẳng lẽ lại là Đàm Hùng Bân hay là hai tổ trưởng khác? Trong lúc suy nghĩ, Nhiếp Chấn Bang cũng đã mở miệng nói:
- Mời vào!
Cửa phòng vừa mở ra, Uông Hồng Viễn đã thò đầu vào nhín ngó, dò xét, rồi lại bật cười nói:
- Xin chào chủ nhiệm Nhiếp, không quấy rầy ngài chứ?
Nói xong, Uông Hồng Viễn cũng đã chủ động bước vào, lại cười lớn nói tiếp:
- Chủ nhiệm Nhiếp, thiết nghĩ rằng, ngài mới tới nhận chức, hẳn là chưa quen với công việc ở phòng năm chúng ta, tôi đã suy nghĩ và quyết định tới báo cáo với ngài về tình hình cơ bản của phòng chúng ta.
Nhiếp Chấn Bang khẽ nhíu mày một cái rất nhanh, con người của Uông Hồng Viễn này đúng là không đơn giản. Nhìn bề ngoài, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi gọi một người tuổi còn trẻ là ngài, có vẻ rất khách sáo. Nhưng cũng cần xem kỹ xem tình hình như thế nào đã, tôn kính không chỉ thể hiện trên lời nói, từ trước tới nay Nhiếp Chấn Bang luôn suy nghĩ như vậy.
Tuy rằng Uông Hồng Viễn gõ cửa, nhưng Nhiếp Chấn Bang không lên tiếng “mời vào” mà Uông Hồng Phúc vẫn chủ động bước vào. Nếu như là quen biết nhau lâu rồi thì cũng không có gì lấy làm lạ, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Nhiếp Chấn Bang, làm như thế có vẻ quá thân thiết rồi. Thậm chí, nói thẳng ra thì Uông Hồng Viễn ra vẻ cậy già mà lên mặt rồi. Nhìn từ điểm này thì sự tôn kính của Uông Hồng Viễn cũng cực kỳ ít ỏi rồi. Và cái cách gọi là “ngài” đó, chẳng qua cũng chỉ là một cách gọi dối trá mà thôi. Nếu như ông ta gọi là “cậu” thì ngược lại càng tỏ rõ ra được, cái người Uông Hồng Viễn này, rất là bằng phẳng.
Một chi tiết thứ hai nữa là, Uông Hồng Viễn nói là báo cáo tình hình cơ bản của phòng. Nhưng, lại cố ý nhấn mạnh rằng Nhiếp Chấn Bang chưa quen với tình hình công việc này. Cho dù sự thật là như vậy nhưng nói điểm yếu của người khác cũng như là coi thường người ta vậy.
Ngoài mặt, Nhiếp Chấn Bang cũng tỏ vẻ rất khách sáo, đứng dậy ra hiệu mời Uông Hồng Viễn ngồi xuống, sau khi đích thân rót một chén trà mời Uông Hồng Viễn, Nhiếp Chấn Bang mới ngồi xuống nói:
- Phó chủ nhiệm Uông, anh không tới thì tôi cũng đang định tới chỗ của anh đây. Ở phòng năm này, anh vừa là đồng chí lâu năm, vừa là lãnh đạo. Sau này công việc của phòng năm còn mong rằng anh sẽ giúp đỡ tôi nhiều hơn nhé.
Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là loại đèn cạn dầu (kẻ dễ chơi). Trải qua suốt mấy năm trong con đường chính trị này, trong việc dùng từ, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được cả.
Nghe những lời đó của Nhiếp Chấn Bang, Uông Hồng Viễn lặng người, sắc mặt cũng có chút xấu hổ. Nhiếp Chấn Bang cũng không dễ đối phó đây. Trong hoàn cảnh thông thường, lãnh đạo mới nhậm chức sẽ nói mong nhận được nhiều sự ủng hộ từ cấp phó, câu nói mong nhận được sự giúp đỡ, tuy đó chỉ là lời khách sáo nhưng lại hàm chứa ý khác. Lời nói này như một lời nhắc nhở anh nên biết vị trí của anh. Tuy đều là phó chủ nhiệm nhưng Nhiếp Chấn Bang là phó chủ nhiệm thường vụ mà Uông Hồng Viễn thì không phải. Nhiếp Chấn Bang quản lý công tác toàn diện của phòng năm, còn mình chỉ là cấp dưới, cái này không sai được.
Lúc này Uông Hồng Viễn cười nói:
- Phó chủ nhiệm Nhiếp, điều này là đương nhiên rồi. Theo tôi thấy, tôi vẫn nên giới thiệu tình hình cơ bản của phòng năm cho cậu mới được.
Thấy Uông Hồng Viễn đã thay đổi cách xưng hô, gọi mình là phó chủ nhiệm Nhiếp, Nhiếp Chấn Bang trong lòng cười nhạt. Ẩn ý trong đó cũng rất đơn giản, chẳng qua chính là nhắc nhở chính mình nên xem lại bản thân, cậu cũng chỉ là phó chủ nhiệm thôi, chúng ta đều có cấp bậc giống nhau cả. Nhưng, Uông Hồng Viễn lại đã quên, chính ông ta chỉ là một Phó chủ nhiệm, còn mình là phó chủ nhiệm thường trực, quản lý toàn bộ công tác các mặt, cấp bậc là ngang nhau nhưng chức vụ lại khác nhau đấy.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không cần so đo với Uông Hồng Viễn vì chuyện này. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười và nói rằng:
- Vậy anh hãy bắt đầu giới thiệu qua về tình hình của sáu tỉnh, thành phố đi, phó chủ nhiệm Uông.
Quyền lực giám sát, kiểm tra kỷ luật của phòng năm không thể nói là không lớn được. Đó là cảm nhận đầu tiên mà Nhiếp Chấn Bang thấy sau khi nghe phó chủ nhiệm Uông giới thiệu xong. Phụ trách công việc kiểm tra giám sát kỷ luật của 6 tỉnh thành phố, đồng thời có thẩm quyền với những đơn tố cáo, điều tra manh mối của những vấn đề và vụ án lớn liên quan tới các cán bộ vi phạm kỷ luật cấp Giám đốc sở trở lên của sáu tỉnh, thành phố này. Đồng thời, có thẩm quyền tiến hành điều tra trước khi lập hồ sơ vụ án đối với cán bộ cấp Thứ trưởng trở lên, sau khi đã trải qua hôi nghị xác định vấn đề vi phạm kỷ luật của Ủy ban Kỷ luật trung ương.
Nói cách khác, nếu đơn thư tố cáo của 6 tỉnh thành phố này mà có liên quan tới các cán bộ cấp sở trở lên, thì phòng năm cần cử tổ điều tra đi uống tận địa phương đó để tiến hành điều tra. Đương nhiên, trừ khi là những vụ án cực nghiêm trọng, thông thường đối với việc điều tra các cán bộ cấp sở trở lên đều đã thông qua ủy ban kỷ luật địa phương hoặc ủy ban xử lý kỷ luật của thành phố trực thuộc Ủy ban Kỷ luật trung ương xử lý luôn.
Thế nhưng dù là như vậy cũng không thể khẳng định quyền lực của phòng năm lớn như thế nào, nếu như có một phó chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật trung ương dẫn đội tới, chỉ sợ rằng quan lớn quan bé cả một nơi cũng phải sợ hãi và e ngại rồi.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Chấn Bang cười và nói:
- Phó chủ nhiệm Uông à, quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề. Càng như vậy, chúng ta càng nên cẩn trọng trong việc dùng quyền lực. Trong lúc phải bảo đảm sự trong sạch, liêm chính của đội ngũ nhân viên phòng năm chúng ta thì đồng thời, chúng ta cũng nên thận trọng, không thể bỏ qua cho kẻ xấu mà cũng không được để cho người tốt chịu oan, đó mới là tố chất cần có của người cán bộ ủy ban kỷ luật của chúng ta.Thôi hôm nay dừng tại đây, còn nhiều thời gian sau này để chúng ta giao lưu nữa. Phó chủ nhiệm Uông, nếu như không còn chuyện gì khác, anh trước về làm việc tiếp đi.
Câu nói này của Nhiếp Chấn Bang khiến Uông Hồng Viễn càng khó chịu ra mặt, thằng nhãi này thật đúng là không biết điều, đã vậy còn quá vô lễ.
Đợi sau khi hết giờ làm việc, Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, nhẹ nhàng vươn vai. Làm việc ở ủy ban trung ương với khi làm việc ở địa phương trước đây hoàn toàn không giống nhau, cho dù là các ban ở ủy ban kỷ luật trung ương lúc mà không có việc gì cũng là rất thoải mái.
Sau khi trực tiếp tụ hợp với hai tên Lưu Bân, Cao Vệ, cả ba cùng lái xe tới câu lạc bộ Vương Triều. Trên đường đi, Nhiếp Chấn Bang đã đặc biệt gọi một cú điện thoại cho Trịnh Căn Sinh.
Lúc dừng ở bãi đỗ xe, từ xa đã thấy Trịnh Căn Sinh đứng ở cửa câu lạc bộ Vương Triều rồi. Nhanh chóng tới gần, Nhiếp Chấn Bang nói với hai người bảo vệ ở đó một câu, sau đó dẫn Trịnh Căn Sinh vào đại sảnh. Sau khi vào nhà hàng kiểu Trung ở tầng 2 tìm chỗ ngồi đợi Lưu Bân và Cao Vệ.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang vui vẻ giới thiệu:
- Anh Bân, Vệ Tử, giới thiệu với 2 người, đây là lão Trịnh, đồng nghiệp của tôi lúc còn công tác ở Trung ương đoàn. Lần này được điều tới nhận chức tổ trưởng của tổ hai.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nói với Trịnh Căn Sinh:
- Lão Trịnh, hai người này, lớn tuổi hơn chính là Lưu Bân, còn lại đứng cạnh là Cao Vệ. Lưu Bân là tổ trưởng của tổ một, Cao vệ là tổ trưởng của tổ sáu. Sau này công tác của phòng năm đều phải trông cậy vào cả ba người rồi.
Ba người, Lưu Bân thì mình có gặp qua một lần, ấn tượng rất tốt. Còn Cao Vệ, tuy rằng chưa gặp nhưng có thể đi cùng Lưu Bân như thế, vậy cũng đủ để chứng mình là đáng để tin cậy rồi. Trịnh Căn Sinh thì càng không cần nói rồi. Ba người này đều có thể xem là người tâm phúc trong hệ phái của mình. Chính vì điều này nên Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là không có cái gì cần phải che lấp nữa.
Nhưng tiếp sau đó, Lưu Bân lại trầm ngâm rồi nói:
- Lão Tam, ba người chúng tôi giúp cậu đương nhiên không có vấn đề gì rồi. Nhưng, bên trong Ủy ban kỷ luật của chúng ta cũng không đơn giản đâu.
Dừng một lát, Lưu Bân nhìn Nhiếp chấn Bang nói:
- Lão tam à, Ủy ban Kỷ luật Trung ương có tổng cộng bốn vị Phó bí thư. Ngoại trừ phó bí thư Âu Dương Hạ ra còn có phó bí thư Tăng Hữu Kiệt, phó bí thư Lưu Uy và phó bí thư Cung Tiến Niên, hiện nay họ đều đang âm thầm tranh đấu nhau đấy.
Cao vệ liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Tam ca, hiện nay, kiểm tra kỷ luật cái gì nữa chứ, chính quyền địa phương đều thích che ô dù cho nhau. Cái gọi là kiểm tra kỷ luật thực chất chỉ là so đấu bối cảnh của nhau mà thôi. Còn việc vi phạm kỷ luật hay chứng cớ, có nhiều khi cần phải đợi cuộc tranh đấu chính trị kết thúc rồi mới có thể quyết định dược. Hiện nay tôi cũng không muốn làm trong ngành kiểm tra kỷ luật này nữa, chỉ mong được chuyển công tác.
Lời của Cao Vệ dù sao còn rất đáng tin cậy. Cao Sơ, cha của Cao Vệ chính là chủ nhiệm văn phòng trung ương, là nơi có thể tiếp xúc với Tổng Bí thư Viên.
Hơn nữa, những lời này tuy rằng đơn giản, nhưng bao hàm không it đạo lý bên trong. Song, Nhiếp Chấn Bang giờ đây cũng không nghĩ như vậy. Đối với Nhiếp Chấn Bang, mục đích khi vào ủy ban kỉ luật không phải là giống nhau. Hắn tin tưởng rằng, ông cụ và Nam lão đã nhọc long nhờ Tổng Bí thư Viên đích thân sắp xếp cho mình, tuyệt đối không thể chỉ là một nơi như vậy thôi được. Nếu thật sự là để cho mình sống những ngày như thế thì đã uổng phí ý nghĩa rèn luyện khi tiến vào Ủy ban Kỷ luật này rồi.
Ngay lập tức Nhiếp Chấn Bang nói một cách nghiêm túc:
- Vệ Tử, vội gì chứ? Điều mà cậu nói là trước đây thôi. Hiện giờ có tôi tới, anh em chúng ta chung sức, đồng lòng, trả lại cho quốc gia một hệ thống chính trị trong sạch, chính trực, một đội ngũ liêm khiết.
Đúng lúc này, điện thoại của Nhiếp Chấn Bang đột nhiên vang lên, lấy ra xem, không ngờ là số điện thoại của Hoắc Thu Nguyên.
Vừa mới nhận điện thoại, Hoắc Thu Nguyên giọng có vẻ nghiêm trọng nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, có việc gấp, bí thư Âu Dương bảo cậu tới ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.