Chương 142: Ủy Ban Nhân Dân Huyện Bị Vây
Thái Tấn
09/11/2015
Nhìn thấy bản thân Mã Nhị Cẩu bị chính mình làm cho kinh hãi, Nhiếp Chấn Bang trong lòng vô cùng vui vẻ. Ở loại địa phương như huyện Lê này, tình hình dân cư rất phức tạp. Không giống như các tỉnh trong nội địa, thành phần dân cư chỉ có một loại. Nơi này, các dân tộc tụ lại sinh sống, mâu thuẫn giữa các dân tộc không nhỏ, mà quan trọng hơn là loại tình huống này cũng giúp thúc đẩy sự đoàn kết giữa các dân tộc. Đồng dạng, cũng rất dễ xảy ra mâu thuẫn và xung đột.
Vào thời điểm thế này, khi khí thế đối phương yếu đi vừa hay là thời cơ tốt để khuyên họ từ bỏ. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đi tới bên Triệu Côn Luân, hạ giọng nói:
- Bí thư Triệu, bây giờ người tới xem ngày càng nhiều. Theo tôi thấy, hãy để cho cảnh sát đi ra làm một vài công tác, có quá nhiều người, không nói tới bị ảnh hưởng xấu, cũng dễ khiến người ta mắc sai lầm.
Triệu Côn Luân gật nhẹ đầu, tỏ vẻ rất tán thành với lời của Nhiếp Chấn Bang, đồng thời cũng có chút kinh ngạc thấy Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ công việc của công an như vậy. Trong tình huống như vậy, cảnh sát cũng không thể xông lên giống như ong vỡ tổ. Vận dụng lực lượng cảnh sát thường đi tuần phố, những cảnh sát này thường xuyên giao lưu với đám quần chúng, không ít người đều nhận thức được, đứng lên khuyên bảo vừa có hiệu quả tốt, hơn nữa sẽ không sợ gây ra phản động.
Mệnh lệnh của Triệu Côn Luân vừa ra, lập tức không ít cảnh sát cùng hành động. Những người này căn bản đều rất quen thuộc với các con đường và dân cư khu phố này
- Ông Trương, ra các vị cũng đang ở đây à. Quay về đi, hôm nay lạnh quá
- Ngải lực khắc, tên tiểu tử mi lại náo loạn ở đây rồi. Mau đi về không tôi đánh cho một trận bây giờ.
Cảnh sát với những cư dân này, trên căn bản đều rất quen thuộc với nhau. Nhà ở đâu, trong nhà có những ai, hoàn cảnh gia đình thế nào, mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay. Hai mươi mấy người công an xuất động, hơn nữa còn có mấy đội viên trong đội dân phòng, rất nhanh đã tìm được không ít quần chúng có uy tín đang đứng vây xem xung quanh. Dưới sự khuyên bảo, trong khoảng thời gian ngắn, số lượng những người vây xem ở quanh cả khu công trường này đã giảm bớt nhanh chóng, sau hai mươi phút chỉ còn lại hơn hai trăm người.
Cùng lúc đó, những cảnh sát dưới sự điều khiển của Triệu Côn Luân đã vây chặt lấy những nội ứng của Mã Nhị Cẩu sắp xếp ở trong đám quần chúng.
Lúc này, Triệu Côn Luân đã không còn gì phải cố kỵ nữa.
Làm Chủ nhiệm của Ủy ban chính trị và pháp luật, sự ổn định và trị an địa phương chính là một phần trong chức trách mà ông được phân công. Bất kể vấn đề xảy ra ở địa phương nào, khi xảy ra chuyện, Triệu Côn Luân cũng không thể tránh khỏi liên quan. Đây mới chính là nguyên nhân Triệu Côn Luân ra sức phủ nhận. Mặc kệ đứng sau Mã Nhị Cẩu là ai, mặc kệ là hạng người nào, đã từng làm hại mình thì ông cũng sẽ không nương tay, đây là cách nghĩ của Triệu Côn Luân lúc này.
Nhìn Mã Nhị Cẩu trước mặt có dáng vẻ kinh hoàng, Triệu Côn Luân trầm giọng nói:
- Mã Nhị Cẩu, hiện tại cậu bị nghi ngờ có dính líu đến tội quấy rối trật tự công cộng, cùng với tội kích động quần chúng nhân dân gây rối. Ngoan ngoãn, thành thật đi cùng tôi một chuyến để giải thích vấn đề của cậu đi.
Ở trước mặt Triệu Côn Luân, Mã Nhị Cẩu ngược lại rất thành thật, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Sau khi nhìn cảnh tượng Mã Nhị Cẩu bị đem lên xe rời đi thì bên này, những người đứng cạnh cũng bị dọa cho im hơi luôn. Ở bên công trường, Lưu Côn cũng chẳng quan tâm thêm, chỉ bảo mọi người bắt đầu làm việc trở lại
Giờ phút này, Triệu Côn Luân lại kéo Nhiếp Chấn Bang đi tới bên cạnh, cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, việc bên này coi như xong rồi, nhưng có câu này tôi nghĩ vẫn phải nói.
Nhìn bộ dạng Triệu Côn Luân ngoài cười nhưng trong không cười, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, nhưng lập tức cũng cười nói:
- Bí thư Triệu nói gì vậy, chúng ta cũng coi như là người quen, có việc gì ông cứ việc nói.
Thân phận và cấp bậc của Triệu Côn Luân đều bày ở nơi này, nếu là Cục trưởng cục Công an cũng bình thường như vậy thôi. Nhưng Triệu Côn Luân ngược lại không hề sợ đắc tội với Nhiếp Chấn Bang, cười mỉa mai nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu xem công ty Mẫn Nông này, hành động rầm rộ như vậy, lại là đầu tư lớn như thế, đương nhiên khó tránh khỏi có một số người động tâm. Cậu xem mấy thừ vật liệu với kiến trúc này, ví dụ như cát, đá và gạch xây dựng, cơ bản đều được nhập ở địa phương. Chủ tịch Nhiếp có phải cũng nên đánh một tiếng với công ty Mẫn Nông, có qua có lại vài tiếng, có tiền thì mọi người cùng kiếm. Quan hệ ở đây cũng phải làm cho tốt. Nếu không, chúng ta cho dù bắt một nhóm này, cũng khó tránh khỏi sẽ không xuất hiện một đám khác đâu. Chúng tôi làm công an cũng khó xử lý.
Nghe lời nói của Triệu Côn Luân, Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu mày lại. Triệu Côn Luân cũng đã nói rất thẳng, ý tứ cũng rất rõ ràng. Bên công ty Mẫn Nông có thế nào cũng không thể quá keo kiệt. Đội kiến trúc này là những người có quan hệ, điều này là không giả. Nhưng, bất kể anh có bệ đỡ lớn cỡ nào, dù sao cũng phải cấp cho dân bản xứ một chút ưu đãi. Thật tình lần này khiến cho cục Công an phải ra mặt, Triệu Côn Luân cũng phiền, hơn nữa những chuyện phiền phức thế này, Triệu Côn Luân cũng không muốn thường xuyên xảy ra. Hắn và Triệu Côn Luân dù sao cũng không có can hệ gì, hai người không lệ thuộc lẫn nhau, Triệu Côn Luân căn bản cũng không sợ chính mình. Hơn nữa, không thể phủ nhận, dưới địa phương thường chính là như vậy. Trong một số công trình xây dựng cơ bản, đơn giản, không có nhiều kĩ thuật khó khăn, trên cơ bản cũng đều là dành cho dân địa phương, dùng cái này để đổi lấy sự ủng hộ của họ. Lưu Côn lần này làm việc có hơi độc một chút, tuy nhiên đây cũng là bình thường thôi. Loại ngoan chủ ở thủ đô như Lưu Côn, ngoại trừ những người trong hội có thể làm cho hắn nể mặt ra, ở bên ngoài, dưới các địa phương, Lưu Côn thật sự còn chưa có suy nghĩ tới chuyện chia bớt chút lợi ích cho người khác.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Vẫn là phải cảm ơn chủ nhiệm Triệu đã nhắc nhở. Tôi sẽ nói một tiếng với Lưu Tổng của công ty Mẫn Nông.
Triệu Côn Luân cũng gật gật đầu, cười ha hả nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu cũng đừng trách tôi nhiều lời. Cách làm việc của nơi này là như vậy đó, phong cách dân tây bắc dũng mãnh, lại càng cần phải thỏa hiệp. Có đôi khi, vẫn phải cần chú ý sách lược đó. Như vậy đi, cậu cứ đi làm việc của mình, tôi đi trước. Cái tên Mã Nhị Cẩu này thường ngày tuyệt đối không to gan như vậy, lần này quả có chút kỳ lạ, tôi phải trở về tự mình thẩm vấn một chút.
Vào lúc này, bên trong một cái sân yên tĩnh tại trị trấn của huyện Lê, lúc này có một người đàn ông trần truồng đang đong đưa phía trên một khối cơ thể trắng muốt.
Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường kêu lên đinh tai, kèm theo đó là tiếng hét chói tai và tiếng thở gấp của một người phụ nữ. Cuối cùng sau khi phát tiết xong, người đàn ông mới mất kiên nhẫn cầm điện thoại nhận cuộc gọi:
- Giờ là lúc nào, gọi cái quái gì, người nhà mày chết hay sao hả?
Người đàn ông rất khó chịu, người phụ nữ bên cạnh lúc này cũng nh hoãn được một hơi lại rồi, ỏn ẻn thì thầm nói:
- Vũ ca, tiếp tục đi, em còn muốn.
Người đàn ông lúc này cũng rất thô bạo quát lên:
- Mẹ nó, mày là con đê tiện, đồ dâm đãng. Đàn ông đến với mày không biết đã phải đội bao nhiêu cái mũ xanh rồi, nếu mày mà dám đội mũ xanh cho ông đây thì mày chết chắc.
Nói xong, người đàn ông lại tiếp tục nói chuyện với điện thoại:
- Nói đi, việc gấp là việc gì?
Đầu bên kia điện thoại vừa nói xong, gã ta cũng nhíu mày lại, lặp lại lời:
- Cái gì, Mã Nhị Cẩu bị tên Triệu Côn Luân đem đi. Hắc Tử, mày nhớ kỹ, truyền tin cho Mã Nhị Cẩu, khiến tên tiểu tử đó kín miệng một chút, đừng mẹ nó đem toàn bộ đậu trong ống trúc của bố đổ ra (khai sạch sành sanh tội trạng). Nếu thật xảy ra chuyện, tao mà không xong thì bảo hắn chờ người đến nhặt xác đi. Ngoài ra, Hắc Tử, không phải tên tiểu tử Mã Nhị Cẩu là dân tộc Hồi sao? Mày khẩn trương đi làm công tác vận động một chút, tạo cho mấy người cấp Ủy ban nhân dân huyện chút áp lực, vẫn phải mau chóng được thả ra mới được.
Cúp điện thoại, sắc mặt người đàn ông có vẻ hết sức âm trầm, nhìn sang người phụ nữ nằm bên, dùng tay hung hăng tóm lấy cơ thể người phụ nữ thân hình nở nang, dùng lực mạnh quả quyết đi vào, khiến cho cả thân hình đẫy đà dường như đôi chút biến dạng. Hơn nữa, nhìn biểu cảm của người phụ nữ cũng có vẻ đau đớn.
Ngay sau đó, người đàn ông cười ha hả nói:
- Cái đồ tiện nhân này, có phải thấy rất thích không. Còn nữa, thầy giáo bạn học gì mày cũng xuống tay rất nhanh, tiếp tục chơi như vậy, tao cũng đã kiên nhẫn lắm rồi.
Ở bên công trường lúc này, Nhiếp Chấn Bang cùng gọi Tiền Tiến và Lưu Côn lại, trong một phòng làm việc tạm thời ở một góc công trường. Nhiếp Chấn Bang lấy gói Trung Hoa của mình ra, sau khi mỗi người lần lượt rút một cây, hắn lúc này mới nói:
- Côn Tử, Mê Tiền, Tam ca hỏi các cậu một câu thật lòng, vụ nhận thầu này có liên quan gì đến các cậu không?
Nhìn bộ dạng mệ muội của hai người đó, Nhiếp Chấn Bang dõng dạc nói thẳng:
- Với anh em, tôi nói thẳng. Vụ nhận thầu này nếu là các cậu muốn tự làm, thì Tam ca này sẽ không động vào, nếu cách thêm một tầng vậy thì tôi muốn nói, các cậu bảo bên nhận thầu phải phân chia ra chút lợi ích cho dân địa phương, nếu không, vụ thầu mất rồi mà các cậu còn gây ra việc này cũng không phải là cách. Nên san sẻ bớt cái gì thì vẫn là nên bớt ra.
Lưu Côn hơi sửng sốt, trái lại Tiền Tiến gật gật đầu nói:
- Tam ca nói rất đúng, những chuyện thế này mà tôi lại quên mất. Chẳng qua là một chút tiền nhỏ, đối với chúng ta mà nói cũng chẳng phải tổn thất gì lớn, lại có thể dành được sự ủng hộ của đám dân địa phương, sao lại không làm chứ.
Liền sau đó, bỗng nhiên Dịch Quân, vốn vẫn chờ ở bên ngoài, lại đột nhiên mang theo sắc mặt nghiêm trọng ghé tai Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch, vừa mới nhận được tin thông báo từ bên Chủ tịch Ngô, xảy ra chuyện lớn rồi.
Vừa nghe thấy lời của Dịch Quân, Lưu Côn và Tiền Tiến đều đứng bật dậy. Dịch Quân làm thư kí cho Nhiếp Chấn Bang cũng không phải mới ngày một ngày hai, chuyện gì là lớn chuyện gì là nhỏ đương nhiên cũng phân biệt được. Nhìn vẻ mặt trầm mặc của Dịch Quân lúc này thì chắc chắn là chuyện nguy cấp rồi.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy nói:
- Xảy ra chuyện gì? Chủ tịch Ngô có nói rõ không?
Dịch Quân gật gật đầu, lập tức nói:
- Nói rồi, ngay lúc vừa rồi, khoảng chừng mấy trăm người dân tộc Hồi đã chặn trước cổng Huyện ủy và Ủy ban. Giờ phút này, toàn bộ khu phố Khố Lê đã bị chặn lại. Những người này kêu gào chỉ với một mục đích là thả Mã Nhị Cẩu ra.
Ủy ban nhân dân huyện bị vây chặn. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân hoàn toàn đối diện nhau, chỉ cách nhau một con phố Khố Lê ở giữa. Toàn bộ đường phố cũng rộng không đến mười lăm mét vuông, thế này chẳng phải là cùng chặn cả Huyện ủy và Ủy ban rồi.
Trước kia, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ từng nghe nói công tác ở địa khu Tây Bắc làm không dễ dàng, tình hình dân cư phức tạp. Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang rốt cuộc cũng tự mình cảm nhận được, vì một tên Mã Nhị Cẩu cũng điều động vài trăm người tới cổng Huyện ủy và ủy ban nhân dân chặn. Này, này còn là Hoa Hạ sao?
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên, nói với Dịch Quân:
- Đi, chúng ta lập tức trở về xem sao, Côn Tử, cậu và Tiền Tiến ở đây thử liên lạc với bên thành phố Bá Châu xem sao. Hai người, lập tức chạy sang bên phòng Công an huyện Lê, nhất định không được để Mã Nhị Cẩu được thả. Tôi cảm thấy chuyện nhất định không đơn giản như vậy.
Dặn dò mọi việc xong, Nhiếp Chấn Bang liền lập tức xông ra ngoài, vào xe hướng về phía Ủy ban nhân dân huyện phi rất nhanh. Giờ phút này, ở cách Ủy ban nhân dân huyện còn có 200m, vướng một hỗ lớn giữa đường khiến xe không thể tiến thêm, Nhiếp Chấn Bang xuống xe xem xét, cũng bị tình hình lúc này làm cho kinh hãi.
Vào thời điểm thế này, khi khí thế đối phương yếu đi vừa hay là thời cơ tốt để khuyên họ từ bỏ. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đi tới bên Triệu Côn Luân, hạ giọng nói:
- Bí thư Triệu, bây giờ người tới xem ngày càng nhiều. Theo tôi thấy, hãy để cho cảnh sát đi ra làm một vài công tác, có quá nhiều người, không nói tới bị ảnh hưởng xấu, cũng dễ khiến người ta mắc sai lầm.
Triệu Côn Luân gật nhẹ đầu, tỏ vẻ rất tán thành với lời của Nhiếp Chấn Bang, đồng thời cũng có chút kinh ngạc thấy Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ công việc của công an như vậy. Trong tình huống như vậy, cảnh sát cũng không thể xông lên giống như ong vỡ tổ. Vận dụng lực lượng cảnh sát thường đi tuần phố, những cảnh sát này thường xuyên giao lưu với đám quần chúng, không ít người đều nhận thức được, đứng lên khuyên bảo vừa có hiệu quả tốt, hơn nữa sẽ không sợ gây ra phản động.
Mệnh lệnh của Triệu Côn Luân vừa ra, lập tức không ít cảnh sát cùng hành động. Những người này căn bản đều rất quen thuộc với các con đường và dân cư khu phố này
- Ông Trương, ra các vị cũng đang ở đây à. Quay về đi, hôm nay lạnh quá
- Ngải lực khắc, tên tiểu tử mi lại náo loạn ở đây rồi. Mau đi về không tôi đánh cho một trận bây giờ.
Cảnh sát với những cư dân này, trên căn bản đều rất quen thuộc với nhau. Nhà ở đâu, trong nhà có những ai, hoàn cảnh gia đình thế nào, mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay. Hai mươi mấy người công an xuất động, hơn nữa còn có mấy đội viên trong đội dân phòng, rất nhanh đã tìm được không ít quần chúng có uy tín đang đứng vây xem xung quanh. Dưới sự khuyên bảo, trong khoảng thời gian ngắn, số lượng những người vây xem ở quanh cả khu công trường này đã giảm bớt nhanh chóng, sau hai mươi phút chỉ còn lại hơn hai trăm người.
Cùng lúc đó, những cảnh sát dưới sự điều khiển của Triệu Côn Luân đã vây chặt lấy những nội ứng của Mã Nhị Cẩu sắp xếp ở trong đám quần chúng.
Lúc này, Triệu Côn Luân đã không còn gì phải cố kỵ nữa.
Làm Chủ nhiệm của Ủy ban chính trị và pháp luật, sự ổn định và trị an địa phương chính là một phần trong chức trách mà ông được phân công. Bất kể vấn đề xảy ra ở địa phương nào, khi xảy ra chuyện, Triệu Côn Luân cũng không thể tránh khỏi liên quan. Đây mới chính là nguyên nhân Triệu Côn Luân ra sức phủ nhận. Mặc kệ đứng sau Mã Nhị Cẩu là ai, mặc kệ là hạng người nào, đã từng làm hại mình thì ông cũng sẽ không nương tay, đây là cách nghĩ của Triệu Côn Luân lúc này.
Nhìn Mã Nhị Cẩu trước mặt có dáng vẻ kinh hoàng, Triệu Côn Luân trầm giọng nói:
- Mã Nhị Cẩu, hiện tại cậu bị nghi ngờ có dính líu đến tội quấy rối trật tự công cộng, cùng với tội kích động quần chúng nhân dân gây rối. Ngoan ngoãn, thành thật đi cùng tôi một chuyến để giải thích vấn đề của cậu đi.
Ở trước mặt Triệu Côn Luân, Mã Nhị Cẩu ngược lại rất thành thật, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Sau khi nhìn cảnh tượng Mã Nhị Cẩu bị đem lên xe rời đi thì bên này, những người đứng cạnh cũng bị dọa cho im hơi luôn. Ở bên công trường, Lưu Côn cũng chẳng quan tâm thêm, chỉ bảo mọi người bắt đầu làm việc trở lại
Giờ phút này, Triệu Côn Luân lại kéo Nhiếp Chấn Bang đi tới bên cạnh, cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, việc bên này coi như xong rồi, nhưng có câu này tôi nghĩ vẫn phải nói.
Nhìn bộ dạng Triệu Côn Luân ngoài cười nhưng trong không cười, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, nhưng lập tức cũng cười nói:
- Bí thư Triệu nói gì vậy, chúng ta cũng coi như là người quen, có việc gì ông cứ việc nói.
Thân phận và cấp bậc của Triệu Côn Luân đều bày ở nơi này, nếu là Cục trưởng cục Công an cũng bình thường như vậy thôi. Nhưng Triệu Côn Luân ngược lại không hề sợ đắc tội với Nhiếp Chấn Bang, cười mỉa mai nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu xem công ty Mẫn Nông này, hành động rầm rộ như vậy, lại là đầu tư lớn như thế, đương nhiên khó tránh khỏi có một số người động tâm. Cậu xem mấy thừ vật liệu với kiến trúc này, ví dụ như cát, đá và gạch xây dựng, cơ bản đều được nhập ở địa phương. Chủ tịch Nhiếp có phải cũng nên đánh một tiếng với công ty Mẫn Nông, có qua có lại vài tiếng, có tiền thì mọi người cùng kiếm. Quan hệ ở đây cũng phải làm cho tốt. Nếu không, chúng ta cho dù bắt một nhóm này, cũng khó tránh khỏi sẽ không xuất hiện một đám khác đâu. Chúng tôi làm công an cũng khó xử lý.
Nghe lời nói của Triệu Côn Luân, Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu mày lại. Triệu Côn Luân cũng đã nói rất thẳng, ý tứ cũng rất rõ ràng. Bên công ty Mẫn Nông có thế nào cũng không thể quá keo kiệt. Đội kiến trúc này là những người có quan hệ, điều này là không giả. Nhưng, bất kể anh có bệ đỡ lớn cỡ nào, dù sao cũng phải cấp cho dân bản xứ một chút ưu đãi. Thật tình lần này khiến cho cục Công an phải ra mặt, Triệu Côn Luân cũng phiền, hơn nữa những chuyện phiền phức thế này, Triệu Côn Luân cũng không muốn thường xuyên xảy ra. Hắn và Triệu Côn Luân dù sao cũng không có can hệ gì, hai người không lệ thuộc lẫn nhau, Triệu Côn Luân căn bản cũng không sợ chính mình. Hơn nữa, không thể phủ nhận, dưới địa phương thường chính là như vậy. Trong một số công trình xây dựng cơ bản, đơn giản, không có nhiều kĩ thuật khó khăn, trên cơ bản cũng đều là dành cho dân địa phương, dùng cái này để đổi lấy sự ủng hộ của họ. Lưu Côn lần này làm việc có hơi độc một chút, tuy nhiên đây cũng là bình thường thôi. Loại ngoan chủ ở thủ đô như Lưu Côn, ngoại trừ những người trong hội có thể làm cho hắn nể mặt ra, ở bên ngoài, dưới các địa phương, Lưu Côn thật sự còn chưa có suy nghĩ tới chuyện chia bớt chút lợi ích cho người khác.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Vẫn là phải cảm ơn chủ nhiệm Triệu đã nhắc nhở. Tôi sẽ nói một tiếng với Lưu Tổng của công ty Mẫn Nông.
Triệu Côn Luân cũng gật gật đầu, cười ha hả nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu cũng đừng trách tôi nhiều lời. Cách làm việc của nơi này là như vậy đó, phong cách dân tây bắc dũng mãnh, lại càng cần phải thỏa hiệp. Có đôi khi, vẫn phải cần chú ý sách lược đó. Như vậy đi, cậu cứ đi làm việc của mình, tôi đi trước. Cái tên Mã Nhị Cẩu này thường ngày tuyệt đối không to gan như vậy, lần này quả có chút kỳ lạ, tôi phải trở về tự mình thẩm vấn một chút.
Vào lúc này, bên trong một cái sân yên tĩnh tại trị trấn của huyện Lê, lúc này có một người đàn ông trần truồng đang đong đưa phía trên một khối cơ thể trắng muốt.
Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường kêu lên đinh tai, kèm theo đó là tiếng hét chói tai và tiếng thở gấp của một người phụ nữ. Cuối cùng sau khi phát tiết xong, người đàn ông mới mất kiên nhẫn cầm điện thoại nhận cuộc gọi:
- Giờ là lúc nào, gọi cái quái gì, người nhà mày chết hay sao hả?
Người đàn ông rất khó chịu, người phụ nữ bên cạnh lúc này cũng nh hoãn được một hơi lại rồi, ỏn ẻn thì thầm nói:
- Vũ ca, tiếp tục đi, em còn muốn.
Người đàn ông lúc này cũng rất thô bạo quát lên:
- Mẹ nó, mày là con đê tiện, đồ dâm đãng. Đàn ông đến với mày không biết đã phải đội bao nhiêu cái mũ xanh rồi, nếu mày mà dám đội mũ xanh cho ông đây thì mày chết chắc.
Nói xong, người đàn ông lại tiếp tục nói chuyện với điện thoại:
- Nói đi, việc gấp là việc gì?
Đầu bên kia điện thoại vừa nói xong, gã ta cũng nhíu mày lại, lặp lại lời:
- Cái gì, Mã Nhị Cẩu bị tên Triệu Côn Luân đem đi. Hắc Tử, mày nhớ kỹ, truyền tin cho Mã Nhị Cẩu, khiến tên tiểu tử đó kín miệng một chút, đừng mẹ nó đem toàn bộ đậu trong ống trúc của bố đổ ra (khai sạch sành sanh tội trạng). Nếu thật xảy ra chuyện, tao mà không xong thì bảo hắn chờ người đến nhặt xác đi. Ngoài ra, Hắc Tử, không phải tên tiểu tử Mã Nhị Cẩu là dân tộc Hồi sao? Mày khẩn trương đi làm công tác vận động một chút, tạo cho mấy người cấp Ủy ban nhân dân huyện chút áp lực, vẫn phải mau chóng được thả ra mới được.
Cúp điện thoại, sắc mặt người đàn ông có vẻ hết sức âm trầm, nhìn sang người phụ nữ nằm bên, dùng tay hung hăng tóm lấy cơ thể người phụ nữ thân hình nở nang, dùng lực mạnh quả quyết đi vào, khiến cho cả thân hình đẫy đà dường như đôi chút biến dạng. Hơn nữa, nhìn biểu cảm của người phụ nữ cũng có vẻ đau đớn.
Ngay sau đó, người đàn ông cười ha hả nói:
- Cái đồ tiện nhân này, có phải thấy rất thích không. Còn nữa, thầy giáo bạn học gì mày cũng xuống tay rất nhanh, tiếp tục chơi như vậy, tao cũng đã kiên nhẫn lắm rồi.
Ở bên công trường lúc này, Nhiếp Chấn Bang cùng gọi Tiền Tiến và Lưu Côn lại, trong một phòng làm việc tạm thời ở một góc công trường. Nhiếp Chấn Bang lấy gói Trung Hoa của mình ra, sau khi mỗi người lần lượt rút một cây, hắn lúc này mới nói:
- Côn Tử, Mê Tiền, Tam ca hỏi các cậu một câu thật lòng, vụ nhận thầu này có liên quan gì đến các cậu không?
Nhìn bộ dạng mệ muội của hai người đó, Nhiếp Chấn Bang dõng dạc nói thẳng:
- Với anh em, tôi nói thẳng. Vụ nhận thầu này nếu là các cậu muốn tự làm, thì Tam ca này sẽ không động vào, nếu cách thêm một tầng vậy thì tôi muốn nói, các cậu bảo bên nhận thầu phải phân chia ra chút lợi ích cho dân địa phương, nếu không, vụ thầu mất rồi mà các cậu còn gây ra việc này cũng không phải là cách. Nên san sẻ bớt cái gì thì vẫn là nên bớt ra.
Lưu Côn hơi sửng sốt, trái lại Tiền Tiến gật gật đầu nói:
- Tam ca nói rất đúng, những chuyện thế này mà tôi lại quên mất. Chẳng qua là một chút tiền nhỏ, đối với chúng ta mà nói cũng chẳng phải tổn thất gì lớn, lại có thể dành được sự ủng hộ của đám dân địa phương, sao lại không làm chứ.
Liền sau đó, bỗng nhiên Dịch Quân, vốn vẫn chờ ở bên ngoài, lại đột nhiên mang theo sắc mặt nghiêm trọng ghé tai Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch, vừa mới nhận được tin thông báo từ bên Chủ tịch Ngô, xảy ra chuyện lớn rồi.
Vừa nghe thấy lời của Dịch Quân, Lưu Côn và Tiền Tiến đều đứng bật dậy. Dịch Quân làm thư kí cho Nhiếp Chấn Bang cũng không phải mới ngày một ngày hai, chuyện gì là lớn chuyện gì là nhỏ đương nhiên cũng phân biệt được. Nhìn vẻ mặt trầm mặc của Dịch Quân lúc này thì chắc chắn là chuyện nguy cấp rồi.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy nói:
- Xảy ra chuyện gì? Chủ tịch Ngô có nói rõ không?
Dịch Quân gật gật đầu, lập tức nói:
- Nói rồi, ngay lúc vừa rồi, khoảng chừng mấy trăm người dân tộc Hồi đã chặn trước cổng Huyện ủy và Ủy ban. Giờ phút này, toàn bộ khu phố Khố Lê đã bị chặn lại. Những người này kêu gào chỉ với một mục đích là thả Mã Nhị Cẩu ra.
Ủy ban nhân dân huyện bị vây chặn. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân hoàn toàn đối diện nhau, chỉ cách nhau một con phố Khố Lê ở giữa. Toàn bộ đường phố cũng rộng không đến mười lăm mét vuông, thế này chẳng phải là cùng chặn cả Huyện ủy và Ủy ban rồi.
Trước kia, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ từng nghe nói công tác ở địa khu Tây Bắc làm không dễ dàng, tình hình dân cư phức tạp. Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang rốt cuộc cũng tự mình cảm nhận được, vì một tên Mã Nhị Cẩu cũng điều động vài trăm người tới cổng Huyện ủy và ủy ban nhân dân chặn. Này, này còn là Hoa Hạ sao?
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên, nói với Dịch Quân:
- Đi, chúng ta lập tức trở về xem sao, Côn Tử, cậu và Tiền Tiến ở đây thử liên lạc với bên thành phố Bá Châu xem sao. Hai người, lập tức chạy sang bên phòng Công an huyện Lê, nhất định không được để Mã Nhị Cẩu được thả. Tôi cảm thấy chuyện nhất định không đơn giản như vậy.
Dặn dò mọi việc xong, Nhiếp Chấn Bang liền lập tức xông ra ngoài, vào xe hướng về phía Ủy ban nhân dân huyện phi rất nhanh. Giờ phút này, ở cách Ủy ban nhân dân huyện còn có 200m, vướng một hỗ lớn giữa đường khiến xe không thể tiến thêm, Nhiếp Chấn Bang xuống xe xem xét, cũng bị tình hình lúc này làm cho kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.