Chương 65: Khiếp sợ! Thân phận sáng tỏ!
Phượng Kim
23/12/2016
Cả nhà Hạ Thược chuyển nhà .
Chuyện này là do hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào hỏi thăm được từ hàng xóm, về phần chuyển đến nơi nào, hàng xóm cũng nói không rõ. Người hàng xóm này cũng là người nói nhiều, thấy có người tìm tới, liền bát quái nói: “Cả nhà anh Hạ chuyển đi cũng chẳng mang gì đi nhiều! Tôi còn xin được một ít quần áo, mấy chồng bát, đồ dùng trong gia đình cũng không thấy thuê xe tới chở đi”.
Kỳ thật, quần áo với bàn ghế bát đũa gì đó cũng không cần phải mang đi, những thứ đó đã dùng rất nhiều năm, Hạ Thược sớm đã muốn mua mới cho cha mẹ. Mà tới nhà ở Đào Viên khu vật dụng đều đầy đủ, chỉ cần người chuyển tới ở là được. Nhưng Lý Quyên là bà quản gia cần kiệm của gia đình, lại là người hoài niệm, lúc này nói: “Dù sao có vài món đồ cũ thân thuộc ở bên cạnh, thoạt nhìn mới như là sinh hoạt, cũng giống nhà mình hơn”.
Hạ Thược nghe mẹ nói vậy cũng chỉ đành cười, cô biết đó đều là những phong tục truyền thống xưa nay, cho nên cũng tùy ý mẹ. Chỉ cần mẹ có thể quen dần với nhà mới, đem toàn bộ đồ cũ trong nhà chuyển qua, cô cũng không ý kiến.
Hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào không tìm thấy người, liền đi xuống lầu, đứng ở trong ngõ nhỏ trước tòa nhà nói chuyện.
“Anh cả với chị dâu cũng thật là, chuyển nhà, sao không nói với chúng ta một tiếng chứ?” Tưởng Thu Lâm từ trước đến nay luôn là người chọn ngồi chỗ mát hóng chuyện vui, thấy không ai mở miệng nói chuyện, cô đành lên tiếng trước, ánh mắt đảo qua đảo lại mọi người.
Hạ Chí Mai hừ một tiếng, tức giận nở nụ cười, “Còn vì sao mà không nói nữa? Không nghe Vũ Quang nhà chị nói sao, chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia là do Tiểu Thược kiếm được ở chợ đồ cổ? Hiện tại chiếc đĩa sứ Thanh Hoa đó lại ở trong tay Phúc Thụy Tường, thực rõ ràng là đã bán cho người ta, lấy được chút tiền, liền lặng lẽ chuyển nhà, ngay cả người thân trong nhà cũng không thông báo một tiếng”.
“Trách không được ngày đó anh cả với chị dâu nói có thể lo liệu đủ tiền sinh hoạt cho Tiểu Thược đến Thanh thị học, thì ra là có được tiền như vậy”. Hạ Chí Đào vẻ mặt khó chịu, “Nếu như vậy, sao còn gạt chúng ta? Em có ý tốt giúp anh em trong nhà, đến cuối cùng hóa ra là em chỉ làm trò cười?”
Lưu Xuân Huy lại không hề quan tâm tới điều này, “Anh cả với chị dâu thực sự đem chiếc đĩa cổ kia bán cho Phúc Thụy Tường sao? Trước khi Phúc Thụy Tường chưa được khai trương, Trần Mãn Quán cũng không có bao nhiêu của cải, cả ngày chỉ đi lại ở chợ đồ cổ, nếu ông ta có tiền đã sớm Đông Sơn tái khởi. Khi đó ông ta có bao nhiêu tiền để mua được chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa này chứ? Anh cả với chị dâu sao có thể bán cho ông ta được?”
Hạ Chí Đào nở nụ cười, “Anh rể, anh cho rằng anh cả với chị dâu có thể khôn khéo như thế sao? Bọn họ sao có thể biết được về đồ cổ này? Không chừng người ta chỉ ra giá ba hay năm vạn gì đó, liền cảm thấy rất đáng giá, cũng không thèm thương lượng với chúng ta. Nào biết để cho người ta lừa to như thế?”
Trần Mãn Quán cho vợ chồng Hạ Chí Nguyên bao nhiêu tiền, không có ai biết, nhưng mấy người đều cảm thấy, ít nhất thì số tiền ấy cũng đủ để mua một căn nhà mới. Nếu không, lấy điều kiện kinh tế của nhà Hạ Chí Nguyên, làm sao có thể có tiền mua nhà được?
“Đây là tâm tính của một số quần chúng nhỏ bé. Chưa gặp qua các mặt của xã hội, chỉ nhận được một chút ân huệ nho nhỏ đã có thể để người ta lừa mất cả đồ vật. Nếu không phải lúc trước họ lừa gạt chúng ta, chúng ta có thể để họ phải chịu thiệt lớn như vậy sao?” Hạ Chí Mai vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói, “Tôi muốn tìm anh cả với chị dâu hỏi một chút, trước mặt nhiều người như thế lại đuổi Vũ Quang nhà tôi ra ngoài, là có ý gì!”
Hiện nay, di động còn chưa phổ biến lắm, phần lớn đều phải dùng tới điện thoại bàn. Cả nhà Hạ Chí Nguyên đã chuyển đi, đương nhiên điện thoại bàn cũng không thể gọi, lại không có ai biết số điện thoại mới của nhà họ, người hai nhà lại không chịu bỏ qua, lại lái ô tô tới đơn vị của Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên, không hỏi được rõ ràng là không bỏ qua.
Lại không ngờ rằng, lần này đi cũng chỉ tốn công.
Nhà máy Hạ Chí Nguyên đóng cửa, trái lại nhà máy của Lý Quyên lại vẫn làm ăn tốt, nhưng chị đã nghỉ việc.
Người hai nhà trợn tròn mắt – nghỉ việc? Vậy không phải là cả hai vợ chồng bọn họ đều không đi làm? Vậy về sau phải sinh sống thế nào đây? Chẳng lẽ chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia bán được không ít tiền?
Hạ Chí Mai vốn trong lòng còn tràn đầy tức giận vì chuyện của con trai, muốn tìm người hỏi cho ra nhẽ nhưng đi đến ba nơi rồi mà vẫn không thấy được người, chị ta có thể không tức giận được sao?
“Được! Được lắm! Anh cả với chị dâu làm ra chuyện này đúng là quá xuất sắc! Tôi thật muốn nhìn, không cần những người thân trong nhà như chúng ta hay là thế nào đây? Về sau ngay cả quê nhà cũng không trở về nữa sao?”
Hạ Chí Mai tuy là xuất thân từ gia đình bình thường, nhưng từ nhỏ đi học thành tích đều tốt, ở trong nhà họ Hạ được coi là người có học vấn. Khi anh chị em đều làm công nhân ở những nhà máy khác nhau, chị ta đã là giáo viên trong trường học, được mọi người tôn kính, tâm tính cũng trở nên thanh cao. Hơn nữa chị ta lại được gả cho một người chồng có bản lĩnh, tài sản trong nhà lên đến ngàn, thành tích học tập của con cũng không tệ, cuộc sống khiến nhiều người hâm mộ, nửa đời người chưa từng vấp phải cản trở gì. Bất kể là ở trường học, ngoài xã hội hay là trong nhà, lời nói của chị ta đều có trọng lượng, không ngờ lại vấp phải cản trở chỗ anh cả với chị dâu, nhất thời trong lòng khó mà tiếp nhận.
Lúc này, chị ta bảo con trai đánh xe tới trước cửa khách sạn tổ chức triển lãm, nào biết cũng không hề thấy Hạ Thược đi ra.
Hạ Thược đã sớm rời khỏi sảnh triển lãm. Sau khi cô mời Lâm Hải Như cùng Lưu Vũ Quang ra ngoài, liền dẫn bốn người Lưu Thúy Thúy tới khu nghỉ ngơi, mơ hồ nói ra những chuyện xảy ra với mình những năm gần đây. Đám người Lưu Thúy Thúy vô cùng khiếp sợ, không khỏi oán trách cô giấu diếm lâu như thế. Hạ Thược đối với điều này cũng chỉ đành cười trừ, ban đầu định dẫn bạn bè thăm quan trong sảnh triển lãm thật tốt, nhưng khi cô đuổi Lâm Hải Như ra ngoài đã khiến không ít người chú ý, có vài người đã nhận ra cô, có người lại nghe ngóng tin tức từ người bên cạnh, lập tức liền thay đổi sắc mặt, đều tiến lên chào hỏi cô.
Hạ Thược vừa thấy tình huống như vậy, đành phải mượn cơ hội đi toilet, dẫn theo bạn bè ra khỏi khách sạn bằng cửa hông, mấy người tìm một quán trà, ngồi xuống bắt đầu tán gẫu.
Một nhà Hạ Chí Mai trong một ngày luân phiên bị cho hít bụi, làm cái gì cũng không thuận, trong lòng liền nổi lên tính cố chấp cùng bướng bỉnh, không tìm được Hạ Thược thì không bỏ qua!
Nhưng chị ta cũng không phải là không có việc gì làm, thấy con trai đã được nghỉ hè, liền dặn con ngồi ở trong xe, mỗi ngày ở ngoài cửa khách sạn nhìn, nếu thấy người thì lập tức gọi điện về cho nhà, người hai nhà bọn họ sẽ tới ngay.
Triển lãm vật phẩm đấu giá diễn ra trong ba ngày, vào buổi tối ngày thứ ba chính quyền thành phố Đông thị cùng với công ty đấu giá Hoa Hạ mở vũ hội tại khách sạn, mở tiệc chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng tới tham gia buổi đấu giá. Trong những nhân vật nổi tiếng trong xã hội kia, không thể nghi ngờ chủ tịch Lý Bá Nguyên của thập đoàn Gia Huy Hong Kong là nhân vật quan trọng nhất. Ba ngày triển lãm vật phẩm đấu giá, ông ấy không hề đến, nhưng vũ hội tối hôm nay cũng là đặc biệt bay từ Hong Kong tới tham gia.
Hơn nữa, vũ hội tối hôm nay, vị thị trưởng tân nhiệm của Đông thị – Lưu Cảnh Tuyền cũng tới tham dự.
Điều khiến mọi người càng khó hiểu là, tổng giám đốc Tôn Trường Đức của công ty đấu giá Hoa Hạ cùng ông chủ cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường – Trần Mãn Quán, lại cùng kết hợp lộ ra một tin, nói là tối nay có một việc vô cùng quan trọng muốn tuyên bố.
Tôn Trường Đức hiện nay có thể nói là người mới nổi trong giới thượng lưu ở Đông thị, Trần Mãn Quán cũng may mắn vô cùng, hai người kết hợp cùng thông báo một tin, không khỏi khiến cho rất nhiều người nhìn không thấy — hai người này liên hợp với nhau làm cái gì? Rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì?
Bất kể là đoán không ra, hay vẫn là cảm thấy hứng thú, mặc kệ là mang theo tâm tư kết giao quan hệ, hay là ôm tâm tư tham gia đấu giá hội, tóm lại, đêm nay, ánh mắt của toàn bộ Đông thị đều tập trung ở nơi này.
Không chỉ có Đông thị, có thể nói, toàn bộ giới sưu tầm đồ cổ, những người trong giới thượng lưu trên tỉnh cũng đều tập trung nhìn đến nơi này. Thậm chí không chỉ có đài truyền hình Đông thị, mà ngay cả đài truyền hình nổi tiếng trên tỉnh cũng tới, các nhà truyền thông đã sớm vào hội trường chuẩn bị, giống như muốn tổ chức một cuộc họp báo để tuyên bố.
Màn đêm buông xuống, trước cửa khách sạn tại trung tâm thành phố, ánh đèn ngũ sắc lấp lánh, một chiếc Mercedes-Benz chậm rãi lăn tới.
Từ trên xe, một cô gái bước xuống. Cô gái này tuổi như hoa, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên người cũng không phải là mặc lễ phục, mà là một chiếc váy sườn xám màu trà. Lấy màu trà làm nền, bên trên được thêu những đóa hoa trà trắng như tuyết, dưới ánh đèn nhấp nháy tựa như mỹ nhân bước ra từ trong tranh cổ.
Cô bước xuống xe, mỉm cười xoay người mở cửa sau của xe, khi xoay người lại lộ ra một cây trâm ngọc trên mái tóc, một con hồ ly với bộ lông trắng như tuyết có chút ố vàng, thoáng chốc thêm một chút xinh đẹp.
Cô đỡ một đôi vợ chồng từ trên xe bước xuống, người đàn ông mặc tây trang giày da, thần thái ngược lại cực tự nhiên, người phụ nữ lại có một chút luống cuống. Nhưng dáng người của người phụ nữ ấy cũng được gọi là thon thả, mặc một chiếc váy màu trắng, chất liệu vô cùng tốt, trên cổ là một chuỗi vòng cổ trân châu không quá chói mắt, mà càng tôn lên khí chất dịu dàng, gọn gàng khéo léo.
Lý Quyên vừa bước xuống xe liền có chút không tự nhiên, tuy rằng đã trang điểm, nhưng chị luôn có cảm giác sẽ bị người ta chê cười. Cô liếc nhìn khắp bốn phía, thấy không ít người đang bước vào khách sạn lại bị khí chất của con gái hấp dẫn, tất cả đều có chút kinh diễm nhìn lại đây. Chị càng thêm luống cuống, “Tiểu Thược à, hay là… con với ba vào đi, mẹ ở trong xe ngồi chờ hai người là được rồi. Những vũ hội như thế này từ trước đến nay mẹ chưa từng tham gia, đừng vì mẹ không biết cái gì, lại khiến con mất mặt mất”.
“Nói cái gì vậy”. Không đợi Hạ Thược mở miệng, Hạ Chí Nguyên liền nhìn về phía vợ, “Nếu con gái sợ vì chúng ta mà mất mặt, sẽ không bảo chúng ta đến đây. Hơn nữa, châm ngôn đều nói: con cái có bao giờ chê mẹ xấu, em xem con gái chúng ta là đứa trẻ hư vinh vậy sao? Con còn nhỏ tuổi, đã có thể đạt được thành tựu như thế, lúc trước chúng ta không biết, đây là làm cha mẹ thất trách. Hôm nay đi theo con xem một chút cũng tốt. Em xem có nhà ai con cái còn nhỏ tuổi mà có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thế này sao ? Chúng ta thân là cha mẹ, hẳn nên kiêu ngạo mới phải. Em cứ đứng thẳng sống lưng lên, cả nhà chúng ta đều thoải mái, không vứt bỏ ai hết cả”.
Hạ Thược mỉm cười gật đầu, thấy mẹ đưa mắt nhìn mình, liền tỏ vẻ mặt cổ vũ mẹ.
Lý Quyên hít sâu một hơi, dường như cảm thấy lời chồng mình nói rất đúng, lúc này mới giống như khuôn như mẫu ôm lấy cánh tay của chồng, ưỡn ngực ngẩng đầu, duy trì tư thế này ba giây, mới cứng ngắc quay đầu hỏi : “Có phải như vậy hay không? Mẹ thấy những phu nhân nhà giàu đều như vậy”.
Hạ Thược nhịn cười, tiến lên ôm lấy cánh tay mẹ, cười dài vỗ vỗ mu bàn tay mẹ, “Mẹ, thả lỏng là được rồi, không cần thiết phải học theo bọn họ”.
Người một nhà ôm cánh tay bước vào đại sảnh khách sạn, một hình ảnh ấm áp.
Tại ngã tư đường đối diện với khách sạn, một chiếc ô tô kéo cửa kính xuống, lộ ra vẻ mặt không thể tin của Lưu Vũ Quang.
Đó là … nhà bác cả sao?
Lưu Vũ Quang không dám xác định có phải là mình bị hoa mắt hay không, bởi vì cả nhà Hạ Chí Nguyên ăn mặc trang điểm không hề giống với bình thường, cậu ta lấy di động ra, vội vàng gọi điện thoại về nhà, nhưng đến khi ngắt điện, Hạ Thược đã sớm cùng cha mẹ bước vào đại sảnh khách sạn.
Bên trong khách sạn âm nhạc du dương, nơi nơi đều là những nhân vật nổi tiếng tay cầm ly cocktail nói chuyện với nhau, Hạ Thược cùng cha mẹ vừa bước vào cửa, liền hấp dẫn không ít ánh mắt kinh diễm.
“Hạ tổng!” Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức phát hiện Hạ Thược đã tới, liền vội bước đến chỗ cô. Đêm nay có buổi họp phóng viên chính là vì cô mà mở, khi thân phận của cô được công bố sáng tỏ, bọn họ sẽ không thể lại gọi cô là “Hạ tiểu thư” . Trước kia là vì cô không quen nghe, cũng là vì tạm thời giấu diếm những người khác. Nay không cần giấu diếm nữa, cách xưng hô với cô đương nhiên phải thay đổi. Dù sao thân là cô chủ, tất phải chú ý tới quan hệ cao thấp, như vậy mới có thề thành lập uy vọng trước mặt nhân viên.
Hạ Thược cười gật gật đầu, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức thấy cha mẹ cô cũng có mặt, không khỏi trịnh trọng bắt tay chào hỏi với người nhà của cô. Hai người đều là lão tướng trên thương trường, giỏi về kết giao quan hệ, sẽ không làm cho không khí tẻ ngắt xấu hổ, nhưng trái lại giảm bớt không ít áp lực cho Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên khi lần đầu gặp phải tình huống này.
Vợ chồng hai người trò chuyện cũng dần thoải mái hơn, hơn nữa thông qua việc nói chuyện phiếm, hai người cũng phát hiện Trần Mãn Quán nói chuyện có vẻ chân thật, không hề thổi phồng, mà Tôn Trường Đức mới khoảng ba mươi tuổi, cũng đã đến tuổi chín chắn hơn, nhưng khi nói chuyện vẫn mang theo tình cảm mãnh liệt của người trẻ tuổi, tính cách có vẻ sinh động.
Hạ Chí Nguyên lúc này mới thả lỏng trong lòng được. Tuy nói với tuổi hiện tại của con gái, có thể lôi kéo được hai vị lão tướng trên thương trường này, đương nhiên là có năng lực cùng mị lực cá nhân của cô, nhưng thân là người lớn trong nhà, luôn muốn làm những chuyện mà cha mẹ nên làm, đến giúp con gái trấn áp. Hôm nay vừa thấy như vậy, Hạ Chí Nguyên ngược lại cảm thấy, ánh mắt của con gái không tồi.
Tôn Trường Đức cùng Trần Mãn Quán mấy ngày nay đều là tiêu điểm chú ý, sau khi hai người tung ra tin tức buổi họp báo hôm nay có chuyện quan trọng để thông báo, thì càng thường xuyên được mọi người chú ý hơn. Giờ phút này, hai người đều đi đến bên người Hạ Thược, những nhân vật nổi tiếng trong hội trường vừa thấy, liền không khỏi cả kinh.
Tổng giám đốc Tôn, tổng giám đốc Trần, Hạ tiểu thư — đây không phải là ba vị thường xuyên được nhắc tới trong giới thượng lưu gần đây sao?
Có vài người có tâm lập tức nhớ tới địa điểm khi Hạ Thược giúp người ta xem phong thủy vận trình, ngay tại cửa hàng Phúc Thụy Tường.
Thậm chí có người còn biết công ty đấu giá Hoa Hạ giành được quyền tổ chức buổi đấu giá lần này, là vì Hạ Thược từng đề cập tới trước mặt một vị chính khách nào đó.
Nói cách khác, tổng giám đốc Tôn, tổng giám đốc Trần cùng với Hạ tiểu thư có quan hệ không nhỏ?
Lúc này, có vài người muốn nhân cơ hội này biết rõ liên hệ trong đó, liền bưng theo ly rượu tươi cười đầy mặt tới chào hỏi.
Chỉ chớp mắt, xung quanh ba người bị một đám người vây quanh, vũ hội còn chưa bắt đầu, mọi người còn chưa đến đủ, ba người đã trở thành tiêu điểm của hội trường .
Chẳng qua, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức là loại người nào? Một người là lão tướng trên thương trường, một người là thương nhân mới nổi ở Đông thị, đều là người giỏi trong giao tiếp, hai người này liên thủ, sao có thể trò hay còn chưa bắt đầu đã lộ ra tin được chứ? Phàm là những câu hỏi thử, tất cả đều bị hai người đánh Thái Cực dễ dàng mập mờ cho qua.
Hai người kỳ thật cũng có một chút ý xấu xa — nhớ ngày đó, bọn họ bị Hạ tổng làm cho kinh ngạc cùng cả kinh, cuối cùng hôm nay cũng đến phiên người khác! Hiện tại liền muốn biết? Vậy thì tuyệt đối không được rồi, nếu không lát nữa chúng ta sao có thể xem diễn được nữa?
Những nhân vật nổi tiếng này thấy bọn họ một bộ không nói ra, trong lúc tức giận không khỏi vòng vo đề tài, bắt đầu vây quanh Hạ Thược.
Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên đứng phía sau con gái, cũng bị mọi người vây quanh tầng trong tầng ngoài, vợ chồng hai người đều cảm thấy áp lực rất lớn, lại thấy con gái đứng yên mỉm cười, thần thái tự nhiên, phong thái lạnh nhạt ứng phó với những người nổi tiếng kia, dáng vẻ này của con, vợ chồng hai người chưa từng nhìn thấy. Chỉ trong phút chốc, bọn họ bỗng nhiên có một loại cảm giác con gái đã trưởng thành.
Chẳng qua, cảm giác này cũng không duy trì lâu lắm, bởi vì rất nhanh, vợ chồng hai người đã bị những vấn đề mà những nhân vật nổi tiếng này hỏi khiến cho đầu đầy vạch đen.
“Hạ tiểu thư, tôi gần đây luôn cảm thấy tinh thần không thoải mái, vận thế không tốt, có phải phong thủy trong nhà đã xảy ra vấn đề gì hay không?”
“Hạ tiểu thư, gần đây hàng giao tới nơi thường bị thiếu, ngài có thể đoán trước một chút cho tôi hay không, khi nào thì có thể vượt qua?”
“Hạ tiểu thư, tôi gần đây muốn làm ăn ở lĩnh vực khác nữa, nhưng lại có chút do dự, ngài có thể xem giúp tôi một chút hay không, đầu tư tốt hay là không đầu tư mới tốt?”
“Hạ tiểu thư, cha tôi gần đây nhắc đi nhắc lại nhấn mạnh vấn đề về phần mộ tổ tiên trong nhà, phiền ngài dành chút thời gian xem giúp tôi nơi bảo địa vượng con cháu cùng tài vận, đây là danh thiếp của tôi”.
…
Đây, đây là những vấn đề gì chứ!
Hạ Chí Nguyên đứng ở phía sau khóe miệng run rẩy, đây đều là những người nổi tiếng có danh vọng trong xã hội, bọn họ đều tin vào những điều này?
Những ngày qua, từ khi chuyển tới nhà mới ở Đào Nguyên khu, Hạ Thược liền bày phong thủy trận ở trong sân nhà, thường xuyên mày mò những thứ gì đó, một hôm khi cô đang làm gì đó, từ ban đầu anh đã tò mò liền hỏi con hai câu, thế mới biết con lại bày trận Ngũ Hành điều hòa trong nhà, nói là có thể tụ sinh khí, điều dưỡng thể xác và tinh thần, buổi tối ngủ cũng dễ dàng đi vào giấc ngủ, có thể an thần.
Con gái cũng bắt đầu không tránh vợ chồng bọn họ làm những phong thủy gì đó nữa, mà khi nhàn rỗi không có việc gì lại còn nhắc đi nhắc lại hai câu trước mặt bọn họ, hai người biết, đây là cách mà con gái giúp bọn họ thích ứng dần với những điều này.
Kỳ thật, sau khi Hạ Chí Nguyên nghe Hạ Thược nói về một số giải thích cơ bản nhất của huyền học, cũng là cảm thấy có chút đạo lý, quả thật là có một số việc được giải thích thông suốt. Nhưng những quan niệm thâm căn cố đế rất khó có thể thay đổi được, mặc dù anh đã chậm rãi loại bỏ thành kiến, cũng vẫn cho rằng, trên thế giới này có không ít người có thành kiến như anh vậy.
Nhưng đến tối hôm nay, những “Suy nghĩ” của anh ầm ầm sụp xuống, cười khổ không thôi — làm sao mà? Những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, lại đều thầm kín để ý đến những điều về phong thủy vận thế gì đó?
Hạ Chí Nguyên chỉ không ngờ đến, người càng ở những nơi địa vị cùng tiền tài cao, lại càng sợ mấy thứ không có ấy. việc tin phục vào phong thủy, cầu an tâm, là chuyện thực phổ biến.
Nhìn người chung quanh càng ngày càng tụ lại nhiều, vấn đề nhiều hỏi không xong, từ tài vụ công ty đến hôn nhân gia đình, lại đến xem bói đi xa, đủ loại vấn đề, chỉ trong chốc lát đã đảo điên những nhận thức trước kia của Hạ Chí Nguyên, khiến anh như thấy được một mặt khác của những nhân vật nổi tiếng trong xã hội này, cũng hoặc là nói, một mặt khác của dục vọng trong lòng người.
Nhìn những người này vây quanh hỏi con gái, một bộ phải biết rõ tiền đồ họa phúc, vợ chồng Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên liếc nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của những người này thực là mệt mỏi, chẳng khác gì bọn họ vì kế sinh nhai mà bôn ba nửa đời người. Chẳng qua, những người này danh lợi song thu, nhà cửa gia nghiệp lớn, mà vợ chồng bọn họ chỉ là nhà nhỏ làm ăn nhỏ, bát nồi nhỏ bé. Kỳ thật, mọi người đều mệt mỏi như nhau, mặc kệ anh nổi tiếng hay không.
Vợ chồng hai người dần dần cụp mắt, đều có suy nghĩ sâu xa. Cả một đời người, rốt cuộc cầu là cái gì? Lại có danh lại có lợi, đến cuối cùng vẫn là họa phúc khó liệu.
Tâm tình biến hóa không ngừng, khiến vợ chồng hai người cảm thấy mình cùng những nhân vật nổi tiếng trong xã hội này không khác là bao, ngược lại cảm thấy, kỳ thật con người đều có những mặt giống nhau.
Vợ chồng hai người lại liếc nhìn nhau một cái, cười cười, đều có chút đột nhiên thông suốt hơn.
Mà lúc này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều không còn tùy ý bắt chuyện với nhau nữa, mà là tất cả đều vây quanh lại đây, Hạ Thược dĩ nhiên trở thành tiêu điểm.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm truyền tới: “Vị này chính là Hạ đại sư thanh danh vang dội trong thời gian gần đây sao?”
Giọng nói này không hề giống như những người khác khi nhìn thấy Hạ Thược có vui mừng cùng cung kính, ngược lại có chút khinh thường cùng với giận dữ. Mọi người chung quanh đều quay đầu lại, khi thấy người tới cũng không khỏi bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, hơn nữa còn lập tức tạo ra một con đường dẫn tới.
Một đôi vợ chồng trung niên bước ra từ trong đám người, người đàn ông có vóc người trung đẳng, hơi hơi mập ra, ánh mắt nhìn người khác cực có độ mạnh yếu. Người phụ nữ có dáng người thon thả, mặc một bộ lễ phục màu tím, người còn chưa tới, liền nhìn chằm chằm mặt Hạ Thược không hề có thiện ý.
Hạ Thược vừa nhìn thấy mặt người phụ nữ này liền hiểu — đến gây sự đây mà. Cha mẹ của Lâm Hải Như, vợ chồng tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị.
“Hạ đại sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi vẫn luôn muốn tiếp kiến, nghe nói Hạ đại sư nghiệp vụ rất bận, lich hẹn trước đã sắp xếp dài cho tới tận sang năm. Tôi còn tưởng rằng Lâm Tường Toàn mình không có duyên gặp mặt Hạ đại sư. Không ngờ là, Hạ đại sư lại cho tôi một cơ hội tiếp kiến”.
Lâm Tường Toàn hừ cười đi tới, ý tại ngôn ngoại, mỗi người ở đây đều nghe ra có mùi thuốc súng.
Mọi người ở đây đều biết ý câu nói cuối kia của Lâm Tường Toàn, nhưng cha mẹ Hạ Thược lại không biết. Bọn họ cũng nhìn ra đối phương lai giả bất thiện, Lý Quyên ở phía sau kéo tay con gái, muốn kéo cô đến sau lưng bảo vệ. Hạ Thược cũng chỉ nhẹ vỗ mu bàn tay mẹ, ý bảo mẹ an tâm, không có việc gì.
Lúc này, Lâm phu nhân cười, ánh mắt bén nhọn, quét mắt về phía các nhân vật nổi tiếng bốn phía, “Cái gì tiếp hay không tiếp, chỉ là thần côn giang hồ mà thôi, lại còn có thể lừa nhiều người tôn mình lên làm đại sư như thế? Một vũ hội đấu giá tốt đẹp, lại náo loạn thành hội cố vấn phong thủy vận trình? A, may mà phóng viên còn ở bên ngoài chưa vào, nếu bước vào thấy cảnh này, ngày mai trên báo sẽ có cái hay để viết”.
Bà ta vừa nói vậy, không ít người đều khẽ nhíu mày. Có người ánh mắt né tránh, có người rõ ràng lặng lẽ lui ra phía sau, mà có người ánh mắt tràn đầy bất mãn.
Chuyện phong thủy huyền học, với hoàn cảnh chính sách trong nước hiện nay, quả thật là không thể đưa ra công chúng mà tuyên dương. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản có người tin nó, nhất là những người như bọn họ, muốn được an tâm, nói ra thì cũng là chuyện anh tình tôi nguyện. Hơn nữa người đến tìm Hạ Thược, đều thán phục cô đoán chuẩn như thần, tuy rằng cảm thấy mơ hồ, nhưng không phải do không tin.
Lâm phu nhân có quyền không tin, nhưng cũng không thể nói như vậy, đây chẳng phải là nói bóng gió mỉa mai bọn họ sao? Cũng khó trách không ít người nhíu mày.
Hạ Thược cũng không có gì bất mãn, cô cười lạnh nhạt, khẽ gật đầu, khí độ tu dưỡng vô cùng tốt, nhưng lời nói ra lại khiến Lâm phu nhân tức giận đến lệch cả mũi.
“Cũng đúng. Một buổi triển lãm đấu giá tốt đẹp, hôm trước lại bị lệnh ái náo loạn thành đại hội chửi nhau, may mắn hôm đó không mời phóng viên tới, nếu không hai ngày này trên báo đã sớm có chuyện để xem rồi”.
“Phốc!” Trong đám người, không biết là ai bật tiếng cười, nhanh chóng ngậm miệng lại, lại chọc không ít người cúi đầu, khóe miệng hơi hơi gợi lên.
Vợ chồng Lâm Tường Toàn sắc mặt thay đổi, Lâm Tường Toàn lúc này liền lạnh mặt, vừa rồi trên mặt còn có một chút cười lạnh, lúc này cười lạnh cũng không có, “Hạ đại sư không thấy là hơi quá đáng sao? Con gái tôi là bị nuông chiều hư một chút, nhưng mà Lâm Tường Toàn tôi cũng là người có uy tín danh dự ở Đông thị, cô lại ‘mời’ con bé ra ngoài như thế, bảo tôi phải để mặt mũi ở đâu được đây!”
Lâm Tường Toàn không hổ là ông tổng của xí nghiệp dẫn đầu tại Đông thị, uy nghiêm ngày thường tích lũy không phải là giả, một ánh mắt lạnh này, khiến không ít người cảm thấy áp lực.
Hạ Thược vẫn mỉm cười lại nhạt như trước, ” Tổng giám đốc Lâm, cha mẹ nhà ai mà không yêu chiều con gái? Yêu chiều là một chuyện, nhưng làm hư lại là chuyện khác. Nhân quả phúc duyên đều có báo, xin tổng giám đốc Lâm hãy nhớ kỹ, nếu ngày nào đó nhận được kết quả nào, vậy thì xin hãy tự xem xét lại bản thân mình”.
Vợ chồng Lâm Tường Toàn sửng sốt, bọn họ không ngờ là Hạ Thược sẽ nói như vậy. Người bình thường đối mặt chỉ trích, đều là tức giận tranh cãi. Mà Hạ Thược này lại không hề giống như thế, cô không tức cũng không giận, không tranh với anh, cũng không biện giải với anh, nhưng những lời cô nói ra lại khiến lòng người dao động.
Lâm Tường Toàn trong lòng dao động không ít, không phải ông ta không tin vào chuyện phong thủy, nhất là thời gian gần đây nghe nói Hạ Thược chuẩn đoán như thần. Nhưng Lâm Tường Toàn cảm thấy, nếu như trước kia ông ta còn có thể tìm đến Hạ Thược, nhưng hiện tại, còn cần sao? Tập đoàn Lâm thị bọn họ được Lý lão ở Hong Kong đầu tư, Lý lão có cổ phần lớn trong tập đoàn, Lý gia không ngã, Lâm thị sẽ không có vấn đề gì.
Lý thị là cái gì? Là tập đoàn đẳng cấp quốc tế! Đứng trong một trăm tập đoàn giàu nhất thế giới. Sao có thể nói đổ gục?
Lâm Tường Toàn hiện tại cảm giác, liền giống như ôm vào một gốc cây đại thụ che trời, cây đại thụ này không ngã, cả đời ông ta có nơi che bóng mát.
Cho nên, Lâm Tường Toàn cười lạnh một tiếng, khoanh tay nói: “Hạ đại sư, tôi khuyên cô nên bỏ bớt vẻ giả bộ ấy đi! Lâm Tường Toàn tôi sống nửa đời người, mấy trò bịp của thần côn giang hồ các người tôi cũng biết chút. Không phải là trước tiên thăm dò chi tiết về đối phương, sau đó lại xu cát tị hung cho người ta sao? Tôi thấy cô tuổi cũng không lớn, cũng coi như có chút bản lĩnh, nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội lại đều bị cô lừa như vậy. Có điều, cô cũng không hỏi thăm chút Lâm Tường Toàn tôi là loại người nào, sau lưng tập đoàn Lâm thị ta có chống đỡ, Lâm thị chúng ta sẽ có chuyện sao? Buồn cười!”
Ông ta nói như vậy, không ít người đều nhìn về phía Hạ Thược. Những người này cũng đều là người có kiến thức rộng, đương nhiên biết một ít mánh khóe bịp bợm của người giang hồ, có một số người khi đến tìm Hạ Thược không phải là không có hoài nghi, cho nên, có một vài người hỏi một số chuyện xảy ra với mình hôm đó, thử xem cô có thể nhìn ra được hay không, mỗi lần cô đều cười chỉ ra, chưa bao giờ có sai lầm ! Như vậy mới khiến cho một số người không còn nghi ngờ.
Con người đôi khi chính là kỳ quái, những chuyện cảm thấy mơ hồ, khi bị người ta bóc trần, mặc kệ cách nói là đúng hay sai, khi ngẫm lại đều sẽ cảm giác như thế. Lúc này một vài người nhìn về phía Hạ Thược, muốn nghe xem cô giải thích thế nào
Hạ Thược cũng không giải thích cái gì, cô chỉ cười đến cao thâm, nhẹ nhàng lắc đầu, “Trên thế giới này thật sự chỉ có người nhìn tiền tài, không xem mệnh. Người chỉ biết cầu vật ngoài thân, tai họa bất ngờ uổng mạng há có thể cầu né tránh nữa?”
Một câu, khiến không khí trong đại sảnh thay đổi!
Con người đôi khi thật kỳ quái, một phút trước còn hoài nghi anh, ngay sau đó nghe thấy bát quái của người khác, lập tức sẽ dời mục tiêu.
Tai họa bất ngờ uổng mạng? Đây là ý gì? Là nói tổng giám đốc Lâm có tai họa bất ngờ?
“Vô liêm sỉ! Cô … Cô dám nguyền rủa tập đoàn Lâm thị ta? !” Lâm phu nhân thét lên một tiếng bén nhọn, tức giận đến khuôn mặt trắng bệch, “Cha mẹ cô dạy dỗ cô thế nào ? Tuổi còn nhỏ không chịu học hỏi! Miệng lại tiện như vậy!”
Thấy chồng bị chỉ là có tai họa bất ngờ, Lâm phu nhân đương nhiên là tức giận, giơ tay lên, muốn tát lên mặt Hạ Thược.
Lý Quyên ở phía sau ‘a’ một tiếng, cuống quít kéo con gái về phía sau, Hạ Chí Nguyên lại bước lên phía trước muốn che chở cho con. Vợ chồng hai cái cũng là vừa sợ vừa giận, tức giận đến phát run, hai người bọn họ ở phía sau Hạ Thược, vừa rồi đã nghe Trần Mãn Quán nói rõ chân tướng sự việc hôm trước, vị thiên kim tiểu thư họ Lâm kia điêu ngoa tùy hứng, con gái làm vậy cũng không sai. Cha mẹ cô ta sao có thể ra tay đánh người ở đây?
Nào biết tốc độ của Hạ Thược còn nhanh hơn cha mẹ cô, trước khi mẹ cô giữ được tay cô đã tiến lên, nghiêng người sang chặn cha đang tiến lên, đồng thời giơ tay nắm lấy cổ tay Lâm phu nhân!
Nụ cười trên mặt cô cuối cùng cũng nhạt đi, ánh mắt lạnh lùng, khi Lâm phu nhân còn đang thất thần kinh hoảng không kịp phản ứng, hơi hơi cúi người gần bà ta, chậm rãi nói: “Lâm phu nhân, cha mẹ tôi không cần bà phải quan tâm, bà có thể trở về ân cần thăm hỏi con gái mình đi. Lời nói vừa rồi của bà, tôi trả lại y nguyên cho bà. Có rảnh thì hãy quay về dạy dỗ con gái mình tốt đi, miễn cho ngày sau phải khóc chồng! Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, miệng tiện, là con gái của bà!”
Hạ Thược nắm chặt cổ tay Lâm phu nhân hất về phía sau, Lâm phu nhân đi giày cao gót loạng choạng lùi lại, suýt nữa thì ngã xuống đất! Lâm Tường Toàn ở phía sau vội đỡ bà ta, cả thân mình vợ đụng vào người ông ta, sức lực không hề nhỏ, vợ chồng hai người đồng thời lùi lại phía sau mấy bước, thân hình lảo đảo, vẻ mặt khó chịu.
Lâm Tường Toàn đỏ gay mặt, môi tức giận đến phát run, một tay đỡ lấy vợ, một tay chỉ vào Hạ Thược, “Tôi vốn nghĩ cô tuổi không lớn, không muốn so đo với cô, chuyện hôm kia cô chỉ cần nói lời xin lỗi là xong rồi, không ngờ cô lại kiêu ngạo như vậy! Này thật sự là, thật sự là… Khi nào thì doanh nhân đứng đầu Đông thị, Lâm gia chúng ta có thể để người ta đối xử vô lễ như thế? Cô có tin ta sẽ khiến cô không thể làm ăn tại đất Đông thị này nữa!”
Hạ Thược nhíu mày, nở nụ cười.
Khiến cô không thể làm ăn ở Đông thị? Vị tổng giám đốc Lâm này rất thú vị .
Thấy cô còn có thể cười như vậy, Lâm Tường Toàn cũng tức giận nở nụ cười, “Được! Được lắm! Cô không tin?” Ông ta nâng mắt, ánh mắt tức giận, “Người chịu trách nhiệm chính ở đâu! Bảo vệ đâu!”
Bảo vệ không dám tới đây, Tôn Trường Đức bước ra từ trong đám người, “Tổng giám đốc Lâm, đừng tìm bảo vệ nữa. Bảo vệ hôm trước bị lệnh ái đánh, hiện tại nhìn thấy người họ Lâm chỉ sợ. Có việc gì cứ nói với tôi đi”.
“Tổng giám đốc Tôn!” Lâm Tường Toàn mặc dù nghe ra Tôn Trường Đức nói lời châm chọc, nhưng hiện tại ông ta bị Hạ Thược khiến cho tức giận, tính xử trí cô trước, “Tổng giám đốc Tôn ở trong này là tốt rồi! Các anh chịu trách nhiệm sao lại có thể mời người như vậy? Khi nào thì thần côn giang hồ cũng có thể bước vào xã hội thượng lưu? Đem cô ta ra ngoài cho tôi!”
Tôn Trường Đức mặt không chút thay đổi, bàn tay đút trong túi quần bất động, “Thực thật có lỗi, tổng giám đốc Lâm. Hạ tiểu thư là khách quý của chúng tôi!”
“Khách quý? Ý của tổng giám đốc Tôn là, thần côn giang hồ này cũng giống như tập đoàn Lâm thị chúng tôi, trở thành khách quý của các anh, thật không?”
Tôn Trường Đức vẫn là mặt không chút thay đổi, nhíu mày lại, “Thật có lỗi, tổng giám đốc Lâm. Hạ tiểu thư không phải thần côn giang hồ”.
Thái độ này của Tôn Trường Đức, khiến Lâm Tường Toàn ngẩn người, liền tức giận bật cười, “Được lắm! Đi thôi! Các người là một ruộc, đã sớm nghe nói tổng giám đốc Tôn giành được quyền tổ chức đấu giá hội lần này là do có người ở sau lưng trợ giúp, xem ra người này chính là Hạ tiểu thư rồi”.
Lâm Tường Toàn cười đến âm trầm, gật đầu nói: “Đi, cô ta là khách quý của công ty Hoa Hạ các người, Lâm Tường Toàn tôi không phải! Cô ta không đi, tôi đi!” Ông ta đỡ lấy vợ, vợ chồng hai người oán giận đi ra hai bước, Lâm Tường Toàn lại quay đầu, chỉ vào Tôn Trường Đức cùng Hạ Thược, “Nhưng các người nghe rõ cho tôi! Hôm nay Lâm Tường Toàn ta có thể đi ra nơi này, ngày mai ta có thể khiến công ty bán đấu giá Hoa Hạ, còn có cô! Ở Đông thị không mảnh đất cắm dùi!”
“Đây là muốn khiến người nào ở Đông thị không mảnh đất cắm dùi?”
Một câu nói ngoan độc này của Lâm Tường Toàn khiến cả sảnh yên tĩnh không một tiếng động, ai cũng không ngờ vũ hội đêm nay lại có thể náo loạn thành như thế, không ít người đều nhìn về phía Tôn Trường Đức, vị tổng giám đốc Tôn này điên rồi sao? Lâm thị là tập đoàn được chính quyền nâng đỡ nhiều, còn có Lý lão bên Hong Kong đầu tư, là xí nghiệp dẫn đầu ở Đông thị, ai đắc tội với ông ta sau này sao còn làm ăn được ở Đông thị.
Nhưng mà, đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói từ cửa vọng vào.
Tất cả mọi người trong sảnh đồng loạt quay đầu lại, ngay lập tức không khí càng thêm yên lặng
Ở cửa, thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền cùng với một ông lão vừa tới.
Ông lão này rất nhiều người chưa từng gặp qua, nhưng lại thường xuyên nhìn thấy trên các tạp chí tài chính kinh tế thế giới — chủ tịch tập đoàn Gia Huy Hong Kong, Lý Bá Nguyên.
Lâm Tường Toàn không ngờ Lý Bá Nguyên lại đến vào lúc này, trên mặt ông ta còn vẻ giận dữ, vội thu hồi lại, trưng ra một nụ cười tươi, kích động tiến lên nghênh đón, Lâm phu nhân cũng vội vàng đổi một nụ cười tươi, không để ý đến chân đau, khập khiễng đi theo sau chồng tới.
“Lý chủ tịch, ngài đến khi nào vậy? Cũng không báo với chúng tôi một tiếng, tôi sẽ giúp ngài đón gió tẩy trần!” Lâm Tường Toàn cúi đầu khom lưng, cũng không dám bắt tay với Lý Bá Nguyên. Dù sao lấy thân phận của Lý Bá Nguyên cùng với lực ảnh hưởng của ông ở giới người Hoa trên thế giới, ông ấy không đưa tay, hắn cũng không có tư cách nắm.
Lý Bá Nguyên mặc dù đã qua tuổi sáu mươi, nhưng đứng đó lạnh nhạt, vẫn có khí độ nho nhã, gật đầu cười nói: “Vừa xong. Này không? Đã được thị trưởng Lưu mời tới. Không ngờ là, vừa mới vào liền thấy tổng giám đốc Lâm không được vui cho lắm?”
“Ách, không không. Vừa rồi..”. Lâm Tường Toàn nhất thời không biết nói như thế nào mới tốt.
Lý Bá Nguyên lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lại lướt qua đám người, tinh chuẩn dừng lại trên người cô gái đứng kia cười nhẹ nhàng.
Ánh mắt ông sáng rực, lúc trước còn một chút vẻ uy nghiêm lập tức buông lỏng, bước chân vững chắc bước tới, còn chưa tới gần, liền vươn bàn tay ra, có vẻ cực kỳ sốt ruột, “Ai nha! Nhà có con gái mới lớn! Một năm không thấy, cháu gái càng ngày càng xinh đẹp rồi!”
Hạ Thược cười, vươn tay bắt tay với Lý Bá Nguyên, ” Bác Lý, một năm không thấy, tinh thần của ngài đã chuyển biết tốt hơn rồi”.
“Có tốt hơn gì đâu? Người già đi, dù thế nào cũng vẫn như vậy. Nhưng trái lại, một năm nay cháu cũng không gọi một cú điện cho ta, khiến ông già như ta thật là nhớ a!” Lý Bá Nguyên cười nói.
Hạ Thược cũng cười nhướng mày, nói chuyện không hề khách khí, “Ngài nhớ cháu? Cháu thấy là ngài muốn chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia đi? Cháu cũng mặc kệ, cháu bảo quản giúp ngài một năm, buổi đấu giá ngày mai, ngài cũng nên thêm cho cháu chút phí bảo quản”.
Lý Bá Nguyên sửng sốt, sau đó mới hiểu ra ý của Hạ Thược, không khỏi bị cô chọc cười , ngửa đầu cười to, “Nhóc con này! Chỉ nhớ thương chút tiền trong túi ông già ta mà thôi! Được rồi, ta nhất định sẽ thêm cho cháu phí bảo quản! Cháu yên tâm”.
Hai người cứ thế gặp mặt liền tán gẫu, trong sảnh vô cùng yên tĩnh.
Ngay cả cha mẹ Hạ Thược đều khiếp sợ trừng lớn mắt, bọn họ đã nghe con gái kể chuyện về chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa mà gặp được Lý Bá Nguyên, nhưng không ngờ là con gái lại có thể thân quen với vị người Hoa có lực ảnh hưởng lớn trên thế giới như vậy?
Hai vợ chồng Hạ Chí Nguyên chí ít còn biết Hạ Thược quen biết Lý Bá Nguyên, hai người coi như có điểm chuẩn bị tâm lý, những người còn lại ở đây đều bị cô khiến cho khiếp sợ là không phải nói.
Không khí yên lặng chết chóc, hai vợ chồng Lâm thị cứng nhắc quay đầu.
Đây, đây là có chuyện gì?
Cháu, cháu gái? Bọn họ… Không có nghe lầm đấy chứ?
Này, cô gái thần côn này là vãn bối ….. Lý lão?
Vợ chồng Lâm thị còn chưa kịp phản ứng lại, trong sảnh đã vang lên những tiếng hấp không khí.
Hạ tiểu thư là vãn bối của Lý lão? Hai người quen nhau như vậy? Còn có, chiếc đĩa Thanh Hoa kia không phải của Phúc Thụy Tường sao? Sao nghe hai người nói chuyện lại không phải là như vậy?
Tuy rằng rất nhiều người còn chưa rõ, nhưng lập tức có người từng tìm Hạ Thược xem qua phong thuỷ vận trình nhịn không được vỗ đùi — ai u! Bỏ qua cơ hội ! Sớm biết Hạ tiểu thư có quan hệ với Lý lão thế này, lúc ấy tìm cô xem phong thủy sao lại không tạo dựng quan hệ với cô chứ?
Lúc này, Lý Bá Nguyên quay đầu lại, hỏi: “Đúng rồi, tổng giám đốc Lâm, tôi vừa rồi nghe thấy ông nói muốn cho ai ở Đông thị không một mảnh đất cắm dùi?”
Ông bày ra một bộ như chỉ nghe thấy những lời này mà không biết tình hình thực sự, Lâm Tường Toàn lại chỉ ngây ngốc lắc đầu, sau khi có phản ứng vội xua tay, “Không có không có! Lý lão, là hiểu lầm thôi! Ha ha, là hiểu lầm thôi!”
Lưu Cảnh Tuyền lúc này cũng đã đi tới, bày ra một bộ quan uy, khoanh tay nói: “Tổng giám đốc Lâm, mặc kệ là hiểu lầm cái gì, vẫn là không cần phải nói ngoan độc như thế. Mọi người đều là cống hiến cho sự phát triển của Đông thị, cần phải đoàn kết, hài hòa cân đối!”
Lâm Tường Toàn lập tức cười khổ gật đầu, “Ha ha, thị trưởng Lưu, ngài nói rất đúng, vừa rồi là tôi có chút tức quá. Ách… Hạ tiểu thư, cô đừng để trong lòng, tôi già rồi có chút nóng nảy, ha ha”.
Lời xin lỗi này vừa thốt ra, trên mặt Lâm Tường Toàn vô cùng nóng rát, quay đầu liền âm thầm trừng mắt nhìn mắt vợ — đều tại bà! Khuyến khích tôi lại đây trút giận thay con gái đắc tội với người ta rồi?
Lâm phu nhân cũng là vẻ mặt oan ức — tôi nào biết cô gái có xuất thân bình thường, lại có năng lực lớn như thế?
Đối với xin lỗi của Lâm Tường Toàn, Hạ Thược chỉ cười thản nhiên gật gật đầu, thoạt nhìn rất là rộng lượng, không tính so đo cùng với ông ta — cô so đo gì với một người không còn sống được bao lâu nữa chứ?
Nếu Lưu Cảnh Tuyền cùng Lý Bá Nguyên đều đã đến, vậy thì xem như khách mời đã đến đông đủ. Trước khi vũ hội bắt đầu, đó là họp báo tuyên bố.
Các nhà truyền thông đã sớm được sắp sếp đầy hội trường, đoàn người lấy Lưu Cảnh Tuyền cùng Lý Bá Nguyên dẫn trước, dưới sự dẫn dắt của nhân viên trong hội trường, mời mọi người bước vào buổi họp báo.
Tối nay ước chừng ba trăm nhân vật nổi tiếng trong xã hội tới, trong đó phàm là những ông tổng xí nghiệp con người đều giá trị lên đến triệu, còn lại cũng đều là những người nổi bật trong các ngành nghề khác, Đông thị, trong tỉnh, ngoài tỉnh thậm chí là cả nước, đều có.
Một đám người như vậy tụ cùng một chỗ, vừa xuất hiện liền bị ánh đèn flash lóe sáng chụp ảnh liên tục, nhưng những người này đều đã quen với cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười tươi, bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình. Vừa rồi trong đại sảnh của vũ hội còn khiếp sợ, giờ này khắc này lại không nhìn ra một chút gì.
Trên bục của buổi họp báo đặt một dãy bàn, trên bàn có hoa tươi cùng micro đặt ngay ngắn.
Thị trưởng Lưu của Đông thị đương nhiên là ngồi ở vị trí trung gian, ngồi cùng với anh ta còn có bốn người khác.
Bên tay trái Lưu Cảnh Tuyền là Lý Bá Nguyên, bên tay phải là Hạ Thược. Mà bên cạnh Hạ Thược cùng Lý Bá Nguyên, mới là Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức.
Năm người vừa ngồi xuống, người bên dưới bao gồm giới truyền thông đều ngẩn người. Các nhà truyền thông đến đây hôm nay, trên tay đương nhiên có tư liệu — Phía bên trái của thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền là chủi tịch tập đoàn Gia Huy Hong Kong, rất có uy vọng với người Hoa trên thế giới – Lý Bá Nguyên lão tiên sinh. Mà người bên cạnh Lý lão là tổng giám đốc của Phúc Thụy Tường – Trần Mãn Quán, cũng chính là người có chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa mà Lý lão nhìn trúng. Người đàn ông còn lại chính là tổng giám đốc công ty bán đấu giá Hoa Hạ, Tôn Trường Đức. Công ty bán đấu giá là một loại hình công ty mới hiện nay, người đàn ông này cũng đặc biệt thấy rõ.
Như vậy, cô gái còn lại kia là ai?
Cô vì sao cũng đi lên đó ngồi, hơn nữa, chỗ ngồi còn xếp ở phía bên tay phải của thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền?
Các nhà truyền thông không biết Hạ Thược, nhưng những nhân vật nổi tiếng ở trong đại sảnh vừa rồi thấy cảnh này, lại đều là sửng sốt.
Mọi người trong lòng đều lộp bộp một tiếng, có một loại cảm giác tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm phía trên, bắt đầu nghe Lưu Cảnh Tuyền phát biểu. Bài phát biểu của anh ta cũng rất đơn giản, chỉ là những vấn đề bên ngoài, đầu tiên là nêu lên những thành tích về phương diện kinh tế mà mấy năm nay Đông thị đã đạt được, hơn nữa còn đề cập một ít chính sách xúc tiến kinh tế của chính quyền đề ra. Cuối cùng mới nói đến đấu giá hội lần này, cũng tỏ vẻ cảm ơn vì sự đầu tư của Lý Bá Nguyên cho Đông thị, khuyến khích sự phát triển của công ty bán đấu giá Hoa Hạ, cùng với Phúc Thụy Tường dẫn đầu trong ngành đồ cổ.
Tuy rằng đều là những lời nói bên ngoài của quan chức, nhưng vẫn có người ghi lại. Nhưng Lưu Cảnh Tuyền vừa buông micro, mọi người liền đồng thời ngẩng đầu lên, xem ra đã sớm chờ không kịp muốn biết trong hồ lô bán là thuốc gì .
Cuối cùng, khi Lý Bá Nguyên cũng khách khí phát biểu một hồi, tỏ vẻ coi trọng sự phát triển kinh tế trong nước, cổ vũ các công ty xí nghiệp vươn ra nước ngoài xong, Tôn Trường Đức tiếp nhận micro.
“Đầu tiên, xin cảm ơn các vị đã tới tham gia vũ hội cùng cuộc họp báo ngày hôm nay. Đầu tiên, tôi cùng với Trần tổng của Phúc Thụy Tường đã nói, đêm nay có một việc quan trọng muốn tuyên bố. Chuyện này có khả năng khiến mọi người bất ngờ một chút, nhưng — mong các vị tin tưởng chúng tôi, đây không phải là nói giỡn với mọi người”.
Tôn Trường Đức quay đầu nhìn mắt Trần Mãn Quán, hai người gật đầu mà cười, ánh đèn flash nháy liên tục.
“Điều mà chúng tôi muốn tuyên bố là, từ hôm nay trở đi, cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường cùng công ty bán đấu giá Hoa Hạ sẽ xác nhập, xác nhập thành tập đoàn Hoa Hạ!”
Người bên dưới sửng sốt — tập đoàn Hoa Hạ?
Vậy, vậy chủ tịch là ai?
Công ty xác nhập không hiếm thấy, nhưng thành lập tập đoàn, đau đầu nhất chính là chức vị chủ tịch. Nếu như chỉ là một công ty thì còn tốt, hiện tại công ty bán đấu giá Hoa Hạ cùng với cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường xác nhập, rõ ràng không phải là của một ông tổng.
Tổng giám đốc Tôn, tổng giám đốc Trần, ai nhậm chức chủ tịch?
Có người cảm thấy hẳn là Trần Mãn Quán — ông ta lớn tuổi hơn, có sự từng trải trong kinh thương, nhân mạch cũng rộng.
Có người lại cảm thấy là Tôn Trường Đức — thấy ngu chưa? Chức vị chủ tịch quản gì tới kinh nghiệm với từng trải chứ? Xem công ty ai có cổ phần nhiều là được? Rõ ràng là công ty bán đấu giá Hoa Hạ sau khi thu mua Ngô thị, đã vượt mười mấy triệu. Không phải Tôn Trường Đức thì còn là ai?
Trong khi mọi người còn đang đoán tới đoán lui hai người nhìn nhau cười, Trần Mãn Quán tiếp nhận micro, trịnh trọng giới thiệu: “Tôi xin trịnh trọng giới thiệp chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ chúng tôi, Hạ Thược tiểu thư”.
…
Một quả bom dội xuống!
Người phía dưới bị tin tức như bom này đánh cho đầu óc trống rỗng!
Ai?
Tai bọn họ không phải là nghe nhầm rồi đấy chứ?
Ánh đèn flash bỗng ngừng lại, rồi lại chợt lóe lên không ngừng như trận mưa lớn! Dưới những tiếng hấp không khí!
Hạ Thược bị bao phủ dưới ánh đèn flash khiến người ta không thể mở mắt, cô vẫn chỉ lạnh nhạt mỉm cười. Không có luống cuống, không có kiêu ngạo, cũng không có vui mừng kích động, thực trầm ổn đến lạ thường, ánh mắt mọi người khiếp sợ.
So với sự bình tĩnh tao nhã của cô, người bên dưới lại hoàn toàn không thể bình tĩnh được!
Nhất là những người biết thân phận phong thủy sư của Hạ Thược, hơn nữa còn từng mời cô xem qua phong thủy vận trình, lại cảm thấy thế giới này quá khó hiểu — chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, mỗi ngày tránh ở trong phòng trà của Phúc Thụy Tường, làm thầy tướng số giúp người khác xem phong thủy? Đây là vị chủ tịch lạ nhất trên thế giới rồi!
Hơn nữa, cô mới bao nhiêu tuổi? Mười sáu? Mười bảy? Tuổi này vừa mới lên trung học đi — chủ tịch? Thật vớn vẩn! Đó là công ty tài sản lên đến hai mươi triệu!
Đủ loại nghi hoặc, kế tiếp đó là đủ loại vấn đề, cùng với những ánh đèn flash nháy liên hồi.
“Hạ tiểu thư, xin hỏi cô thật sự là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ sao? Là đương gia của Phúc Thụy Tường cùng công ty bán đấu giá Hoa Hạ sao?”
“Xin hỏi hai công ty này đều là do cô thành lập sao? Cô đã thành lập như thế nào?”
“Xin hỏi hiện tại cô còn đi học hay không? Nếu tiện thì xin hỏi cô bao nhiêu tuổi cùng bối cảnh ra đình ra sao?”
Đủ loại câu hỏi, giống như muốn đào rõ từng chi tiết về con người Hạ Thược, nhưng mà, mặc kệ truyền thông hỏi là vấn đề gì, Hạ Thược đều là không nhanh không chậm trả lời, lời nói ngắn gọn lại trật tự rõ ràng.
Có câu hỏi, đương nhiên là không thể trả lời, nhưng quá trình thành lập công ty cũng được nói giản lược. Mặc dù chỉ là nói hai ba câu, nhưng rất nhiều người không thể hiểu rõ ràng chi tiết trong đó, nhưng những người nổi tiếng cùng các nhà truyền thông bên dưới, ánh mắt không ngừng thay đổi.
Không thể tin, lại trong nháy mắt giật mình.
Trách không được!
Trách không được lúc trước Trần Mãn Quán làm ăn thất bại, vốn dĩ sẽ không có tài chính để Đông Sơn tái khởi, thế mà lại có thể mở ra một cửa hàng đồ cổ như thế.
Trách không được Lý lão cùng Hạ tiểu thư nhắc tới chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia lại kỳ lạ như vậy, hóa ra nó vẫn luôn là của Hạ tiểu thư!
Trách không được Hoa Hạ cùng với Phúc Thụy Tường xác nhập, thì ra Hoa Hạ được thành lập là để thu mua Ngô thị.
Nhưng nhiều ‘trách không được’ như thế, mọi người lại đều không thể tin.
Một cô gái mười sáu tuổi như vậy, nhãn lực xem xét đồ cổ kia là luyện ra thế nào? Loại nắm chắc thời cơ mà lại quyết đoán, tuổi còn trẻ đã có dũng khí dám gây dựng sự nghiệp, thành lập được công ty bán đấu giá thu mua đồ cổ một vụ lời! Một khoản lời lớn, đều khiến người ta cảm thấy cô tâm tư thực ổn trọng không giống với những cô gái ở tuổi này.
Đúng vậy, đúng là cảm giác thành thục ổn trọng. Tựa như giờ phút này cô ngồi dưới sự chăm chú của trăm người, lại vẫn tươi cười lạnh nhạt như trước, mặc một bộ sườn xám, khuôn mặt trắng ngần như đồ sứ, yên tĩnh, thanh nhã.
Cái này không hề giống với một cô gái tuổi như hoa, mà lại giống như một người kinh nghiệp phong sương từng trải, ngồi ở chỗ này, hưởng thụ vinh quang đương nhiên.
Khi vấn đề các phóng viên hỏi dần ít đi, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn flash lóe lên không ngừng, người chứng kiến cảnh này cũng dần yên lặng lại.
Mọi người nhìn cô gái ngồi dưới ánh đèn chói mắt kia, đột nhiên cảm thấy, giờ phút này như là được chứng kiến.
Một cái một thời đại truyền kỳ, dường như sắp bắt đầu …
Chuyện này là do hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào hỏi thăm được từ hàng xóm, về phần chuyển đến nơi nào, hàng xóm cũng nói không rõ. Người hàng xóm này cũng là người nói nhiều, thấy có người tìm tới, liền bát quái nói: “Cả nhà anh Hạ chuyển đi cũng chẳng mang gì đi nhiều! Tôi còn xin được một ít quần áo, mấy chồng bát, đồ dùng trong gia đình cũng không thấy thuê xe tới chở đi”.
Kỳ thật, quần áo với bàn ghế bát đũa gì đó cũng không cần phải mang đi, những thứ đó đã dùng rất nhiều năm, Hạ Thược sớm đã muốn mua mới cho cha mẹ. Mà tới nhà ở Đào Viên khu vật dụng đều đầy đủ, chỉ cần người chuyển tới ở là được. Nhưng Lý Quyên là bà quản gia cần kiệm của gia đình, lại là người hoài niệm, lúc này nói: “Dù sao có vài món đồ cũ thân thuộc ở bên cạnh, thoạt nhìn mới như là sinh hoạt, cũng giống nhà mình hơn”.
Hạ Thược nghe mẹ nói vậy cũng chỉ đành cười, cô biết đó đều là những phong tục truyền thống xưa nay, cho nên cũng tùy ý mẹ. Chỉ cần mẹ có thể quen dần với nhà mới, đem toàn bộ đồ cũ trong nhà chuyển qua, cô cũng không ý kiến.
Hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào không tìm thấy người, liền đi xuống lầu, đứng ở trong ngõ nhỏ trước tòa nhà nói chuyện.
“Anh cả với chị dâu cũng thật là, chuyển nhà, sao không nói với chúng ta một tiếng chứ?” Tưởng Thu Lâm từ trước đến nay luôn là người chọn ngồi chỗ mát hóng chuyện vui, thấy không ai mở miệng nói chuyện, cô đành lên tiếng trước, ánh mắt đảo qua đảo lại mọi người.
Hạ Chí Mai hừ một tiếng, tức giận nở nụ cười, “Còn vì sao mà không nói nữa? Không nghe Vũ Quang nhà chị nói sao, chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia là do Tiểu Thược kiếm được ở chợ đồ cổ? Hiện tại chiếc đĩa sứ Thanh Hoa đó lại ở trong tay Phúc Thụy Tường, thực rõ ràng là đã bán cho người ta, lấy được chút tiền, liền lặng lẽ chuyển nhà, ngay cả người thân trong nhà cũng không thông báo một tiếng”.
“Trách không được ngày đó anh cả với chị dâu nói có thể lo liệu đủ tiền sinh hoạt cho Tiểu Thược đến Thanh thị học, thì ra là có được tiền như vậy”. Hạ Chí Đào vẻ mặt khó chịu, “Nếu như vậy, sao còn gạt chúng ta? Em có ý tốt giúp anh em trong nhà, đến cuối cùng hóa ra là em chỉ làm trò cười?”
Lưu Xuân Huy lại không hề quan tâm tới điều này, “Anh cả với chị dâu thực sự đem chiếc đĩa cổ kia bán cho Phúc Thụy Tường sao? Trước khi Phúc Thụy Tường chưa được khai trương, Trần Mãn Quán cũng không có bao nhiêu của cải, cả ngày chỉ đi lại ở chợ đồ cổ, nếu ông ta có tiền đã sớm Đông Sơn tái khởi. Khi đó ông ta có bao nhiêu tiền để mua được chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa này chứ? Anh cả với chị dâu sao có thể bán cho ông ta được?”
Hạ Chí Đào nở nụ cười, “Anh rể, anh cho rằng anh cả với chị dâu có thể khôn khéo như thế sao? Bọn họ sao có thể biết được về đồ cổ này? Không chừng người ta chỉ ra giá ba hay năm vạn gì đó, liền cảm thấy rất đáng giá, cũng không thèm thương lượng với chúng ta. Nào biết để cho người ta lừa to như thế?”
Trần Mãn Quán cho vợ chồng Hạ Chí Nguyên bao nhiêu tiền, không có ai biết, nhưng mấy người đều cảm thấy, ít nhất thì số tiền ấy cũng đủ để mua một căn nhà mới. Nếu không, lấy điều kiện kinh tế của nhà Hạ Chí Nguyên, làm sao có thể có tiền mua nhà được?
“Đây là tâm tính của một số quần chúng nhỏ bé. Chưa gặp qua các mặt của xã hội, chỉ nhận được một chút ân huệ nho nhỏ đã có thể để người ta lừa mất cả đồ vật. Nếu không phải lúc trước họ lừa gạt chúng ta, chúng ta có thể để họ phải chịu thiệt lớn như vậy sao?” Hạ Chí Mai vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói, “Tôi muốn tìm anh cả với chị dâu hỏi một chút, trước mặt nhiều người như thế lại đuổi Vũ Quang nhà tôi ra ngoài, là có ý gì!”
Hiện nay, di động còn chưa phổ biến lắm, phần lớn đều phải dùng tới điện thoại bàn. Cả nhà Hạ Chí Nguyên đã chuyển đi, đương nhiên điện thoại bàn cũng không thể gọi, lại không có ai biết số điện thoại mới của nhà họ, người hai nhà lại không chịu bỏ qua, lại lái ô tô tới đơn vị của Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên, không hỏi được rõ ràng là không bỏ qua.
Lại không ngờ rằng, lần này đi cũng chỉ tốn công.
Nhà máy Hạ Chí Nguyên đóng cửa, trái lại nhà máy của Lý Quyên lại vẫn làm ăn tốt, nhưng chị đã nghỉ việc.
Người hai nhà trợn tròn mắt – nghỉ việc? Vậy không phải là cả hai vợ chồng bọn họ đều không đi làm? Vậy về sau phải sinh sống thế nào đây? Chẳng lẽ chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia bán được không ít tiền?
Hạ Chí Mai vốn trong lòng còn tràn đầy tức giận vì chuyện của con trai, muốn tìm người hỏi cho ra nhẽ nhưng đi đến ba nơi rồi mà vẫn không thấy được người, chị ta có thể không tức giận được sao?
“Được! Được lắm! Anh cả với chị dâu làm ra chuyện này đúng là quá xuất sắc! Tôi thật muốn nhìn, không cần những người thân trong nhà như chúng ta hay là thế nào đây? Về sau ngay cả quê nhà cũng không trở về nữa sao?”
Hạ Chí Mai tuy là xuất thân từ gia đình bình thường, nhưng từ nhỏ đi học thành tích đều tốt, ở trong nhà họ Hạ được coi là người có học vấn. Khi anh chị em đều làm công nhân ở những nhà máy khác nhau, chị ta đã là giáo viên trong trường học, được mọi người tôn kính, tâm tính cũng trở nên thanh cao. Hơn nữa chị ta lại được gả cho một người chồng có bản lĩnh, tài sản trong nhà lên đến ngàn, thành tích học tập của con cũng không tệ, cuộc sống khiến nhiều người hâm mộ, nửa đời người chưa từng vấp phải cản trở gì. Bất kể là ở trường học, ngoài xã hội hay là trong nhà, lời nói của chị ta đều có trọng lượng, không ngờ lại vấp phải cản trở chỗ anh cả với chị dâu, nhất thời trong lòng khó mà tiếp nhận.
Lúc này, chị ta bảo con trai đánh xe tới trước cửa khách sạn tổ chức triển lãm, nào biết cũng không hề thấy Hạ Thược đi ra.
Hạ Thược đã sớm rời khỏi sảnh triển lãm. Sau khi cô mời Lâm Hải Như cùng Lưu Vũ Quang ra ngoài, liền dẫn bốn người Lưu Thúy Thúy tới khu nghỉ ngơi, mơ hồ nói ra những chuyện xảy ra với mình những năm gần đây. Đám người Lưu Thúy Thúy vô cùng khiếp sợ, không khỏi oán trách cô giấu diếm lâu như thế. Hạ Thược đối với điều này cũng chỉ đành cười trừ, ban đầu định dẫn bạn bè thăm quan trong sảnh triển lãm thật tốt, nhưng khi cô đuổi Lâm Hải Như ra ngoài đã khiến không ít người chú ý, có vài người đã nhận ra cô, có người lại nghe ngóng tin tức từ người bên cạnh, lập tức liền thay đổi sắc mặt, đều tiến lên chào hỏi cô.
Hạ Thược vừa thấy tình huống như vậy, đành phải mượn cơ hội đi toilet, dẫn theo bạn bè ra khỏi khách sạn bằng cửa hông, mấy người tìm một quán trà, ngồi xuống bắt đầu tán gẫu.
Một nhà Hạ Chí Mai trong một ngày luân phiên bị cho hít bụi, làm cái gì cũng không thuận, trong lòng liền nổi lên tính cố chấp cùng bướng bỉnh, không tìm được Hạ Thược thì không bỏ qua!
Nhưng chị ta cũng không phải là không có việc gì làm, thấy con trai đã được nghỉ hè, liền dặn con ngồi ở trong xe, mỗi ngày ở ngoài cửa khách sạn nhìn, nếu thấy người thì lập tức gọi điện về cho nhà, người hai nhà bọn họ sẽ tới ngay.
Triển lãm vật phẩm đấu giá diễn ra trong ba ngày, vào buổi tối ngày thứ ba chính quyền thành phố Đông thị cùng với công ty đấu giá Hoa Hạ mở vũ hội tại khách sạn, mở tiệc chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng tới tham gia buổi đấu giá. Trong những nhân vật nổi tiếng trong xã hội kia, không thể nghi ngờ chủ tịch Lý Bá Nguyên của thập đoàn Gia Huy Hong Kong là nhân vật quan trọng nhất. Ba ngày triển lãm vật phẩm đấu giá, ông ấy không hề đến, nhưng vũ hội tối hôm nay cũng là đặc biệt bay từ Hong Kong tới tham gia.
Hơn nữa, vũ hội tối hôm nay, vị thị trưởng tân nhiệm của Đông thị – Lưu Cảnh Tuyền cũng tới tham dự.
Điều khiến mọi người càng khó hiểu là, tổng giám đốc Tôn Trường Đức của công ty đấu giá Hoa Hạ cùng ông chủ cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường – Trần Mãn Quán, lại cùng kết hợp lộ ra một tin, nói là tối nay có một việc vô cùng quan trọng muốn tuyên bố.
Tôn Trường Đức hiện nay có thể nói là người mới nổi trong giới thượng lưu ở Đông thị, Trần Mãn Quán cũng may mắn vô cùng, hai người kết hợp cùng thông báo một tin, không khỏi khiến cho rất nhiều người nhìn không thấy — hai người này liên hợp với nhau làm cái gì? Rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì?
Bất kể là đoán không ra, hay vẫn là cảm thấy hứng thú, mặc kệ là mang theo tâm tư kết giao quan hệ, hay là ôm tâm tư tham gia đấu giá hội, tóm lại, đêm nay, ánh mắt của toàn bộ Đông thị đều tập trung ở nơi này.
Không chỉ có Đông thị, có thể nói, toàn bộ giới sưu tầm đồ cổ, những người trong giới thượng lưu trên tỉnh cũng đều tập trung nhìn đến nơi này. Thậm chí không chỉ có đài truyền hình Đông thị, mà ngay cả đài truyền hình nổi tiếng trên tỉnh cũng tới, các nhà truyền thông đã sớm vào hội trường chuẩn bị, giống như muốn tổ chức một cuộc họp báo để tuyên bố.
Màn đêm buông xuống, trước cửa khách sạn tại trung tâm thành phố, ánh đèn ngũ sắc lấp lánh, một chiếc Mercedes-Benz chậm rãi lăn tới.
Từ trên xe, một cô gái bước xuống. Cô gái này tuổi như hoa, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên người cũng không phải là mặc lễ phục, mà là một chiếc váy sườn xám màu trà. Lấy màu trà làm nền, bên trên được thêu những đóa hoa trà trắng như tuyết, dưới ánh đèn nhấp nháy tựa như mỹ nhân bước ra từ trong tranh cổ.
Cô bước xuống xe, mỉm cười xoay người mở cửa sau của xe, khi xoay người lại lộ ra một cây trâm ngọc trên mái tóc, một con hồ ly với bộ lông trắng như tuyết có chút ố vàng, thoáng chốc thêm một chút xinh đẹp.
Cô đỡ một đôi vợ chồng từ trên xe bước xuống, người đàn ông mặc tây trang giày da, thần thái ngược lại cực tự nhiên, người phụ nữ lại có một chút luống cuống. Nhưng dáng người của người phụ nữ ấy cũng được gọi là thon thả, mặc một chiếc váy màu trắng, chất liệu vô cùng tốt, trên cổ là một chuỗi vòng cổ trân châu không quá chói mắt, mà càng tôn lên khí chất dịu dàng, gọn gàng khéo léo.
Lý Quyên vừa bước xuống xe liền có chút không tự nhiên, tuy rằng đã trang điểm, nhưng chị luôn có cảm giác sẽ bị người ta chê cười. Cô liếc nhìn khắp bốn phía, thấy không ít người đang bước vào khách sạn lại bị khí chất của con gái hấp dẫn, tất cả đều có chút kinh diễm nhìn lại đây. Chị càng thêm luống cuống, “Tiểu Thược à, hay là… con với ba vào đi, mẹ ở trong xe ngồi chờ hai người là được rồi. Những vũ hội như thế này từ trước đến nay mẹ chưa từng tham gia, đừng vì mẹ không biết cái gì, lại khiến con mất mặt mất”.
“Nói cái gì vậy”. Không đợi Hạ Thược mở miệng, Hạ Chí Nguyên liền nhìn về phía vợ, “Nếu con gái sợ vì chúng ta mà mất mặt, sẽ không bảo chúng ta đến đây. Hơn nữa, châm ngôn đều nói: con cái có bao giờ chê mẹ xấu, em xem con gái chúng ta là đứa trẻ hư vinh vậy sao? Con còn nhỏ tuổi, đã có thể đạt được thành tựu như thế, lúc trước chúng ta không biết, đây là làm cha mẹ thất trách. Hôm nay đi theo con xem một chút cũng tốt. Em xem có nhà ai con cái còn nhỏ tuổi mà có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thế này sao ? Chúng ta thân là cha mẹ, hẳn nên kiêu ngạo mới phải. Em cứ đứng thẳng sống lưng lên, cả nhà chúng ta đều thoải mái, không vứt bỏ ai hết cả”.
Hạ Thược mỉm cười gật đầu, thấy mẹ đưa mắt nhìn mình, liền tỏ vẻ mặt cổ vũ mẹ.
Lý Quyên hít sâu một hơi, dường như cảm thấy lời chồng mình nói rất đúng, lúc này mới giống như khuôn như mẫu ôm lấy cánh tay của chồng, ưỡn ngực ngẩng đầu, duy trì tư thế này ba giây, mới cứng ngắc quay đầu hỏi : “Có phải như vậy hay không? Mẹ thấy những phu nhân nhà giàu đều như vậy”.
Hạ Thược nhịn cười, tiến lên ôm lấy cánh tay mẹ, cười dài vỗ vỗ mu bàn tay mẹ, “Mẹ, thả lỏng là được rồi, không cần thiết phải học theo bọn họ”.
Người một nhà ôm cánh tay bước vào đại sảnh khách sạn, một hình ảnh ấm áp.
Tại ngã tư đường đối diện với khách sạn, một chiếc ô tô kéo cửa kính xuống, lộ ra vẻ mặt không thể tin của Lưu Vũ Quang.
Đó là … nhà bác cả sao?
Lưu Vũ Quang không dám xác định có phải là mình bị hoa mắt hay không, bởi vì cả nhà Hạ Chí Nguyên ăn mặc trang điểm không hề giống với bình thường, cậu ta lấy di động ra, vội vàng gọi điện thoại về nhà, nhưng đến khi ngắt điện, Hạ Thược đã sớm cùng cha mẹ bước vào đại sảnh khách sạn.
Bên trong khách sạn âm nhạc du dương, nơi nơi đều là những nhân vật nổi tiếng tay cầm ly cocktail nói chuyện với nhau, Hạ Thược cùng cha mẹ vừa bước vào cửa, liền hấp dẫn không ít ánh mắt kinh diễm.
“Hạ tổng!” Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức phát hiện Hạ Thược đã tới, liền vội bước đến chỗ cô. Đêm nay có buổi họp phóng viên chính là vì cô mà mở, khi thân phận của cô được công bố sáng tỏ, bọn họ sẽ không thể lại gọi cô là “Hạ tiểu thư” . Trước kia là vì cô không quen nghe, cũng là vì tạm thời giấu diếm những người khác. Nay không cần giấu diếm nữa, cách xưng hô với cô đương nhiên phải thay đổi. Dù sao thân là cô chủ, tất phải chú ý tới quan hệ cao thấp, như vậy mới có thề thành lập uy vọng trước mặt nhân viên.
Hạ Thược cười gật gật đầu, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức thấy cha mẹ cô cũng có mặt, không khỏi trịnh trọng bắt tay chào hỏi với người nhà của cô. Hai người đều là lão tướng trên thương trường, giỏi về kết giao quan hệ, sẽ không làm cho không khí tẻ ngắt xấu hổ, nhưng trái lại giảm bớt không ít áp lực cho Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên khi lần đầu gặp phải tình huống này.
Vợ chồng hai người trò chuyện cũng dần thoải mái hơn, hơn nữa thông qua việc nói chuyện phiếm, hai người cũng phát hiện Trần Mãn Quán nói chuyện có vẻ chân thật, không hề thổi phồng, mà Tôn Trường Đức mới khoảng ba mươi tuổi, cũng đã đến tuổi chín chắn hơn, nhưng khi nói chuyện vẫn mang theo tình cảm mãnh liệt của người trẻ tuổi, tính cách có vẻ sinh động.
Hạ Chí Nguyên lúc này mới thả lỏng trong lòng được. Tuy nói với tuổi hiện tại của con gái, có thể lôi kéo được hai vị lão tướng trên thương trường này, đương nhiên là có năng lực cùng mị lực cá nhân của cô, nhưng thân là người lớn trong nhà, luôn muốn làm những chuyện mà cha mẹ nên làm, đến giúp con gái trấn áp. Hôm nay vừa thấy như vậy, Hạ Chí Nguyên ngược lại cảm thấy, ánh mắt của con gái không tồi.
Tôn Trường Đức cùng Trần Mãn Quán mấy ngày nay đều là tiêu điểm chú ý, sau khi hai người tung ra tin tức buổi họp báo hôm nay có chuyện quan trọng để thông báo, thì càng thường xuyên được mọi người chú ý hơn. Giờ phút này, hai người đều đi đến bên người Hạ Thược, những nhân vật nổi tiếng trong hội trường vừa thấy, liền không khỏi cả kinh.
Tổng giám đốc Tôn, tổng giám đốc Trần, Hạ tiểu thư — đây không phải là ba vị thường xuyên được nhắc tới trong giới thượng lưu gần đây sao?
Có vài người có tâm lập tức nhớ tới địa điểm khi Hạ Thược giúp người ta xem phong thủy vận trình, ngay tại cửa hàng Phúc Thụy Tường.
Thậm chí có người còn biết công ty đấu giá Hoa Hạ giành được quyền tổ chức buổi đấu giá lần này, là vì Hạ Thược từng đề cập tới trước mặt một vị chính khách nào đó.
Nói cách khác, tổng giám đốc Tôn, tổng giám đốc Trần cùng với Hạ tiểu thư có quan hệ không nhỏ?
Lúc này, có vài người muốn nhân cơ hội này biết rõ liên hệ trong đó, liền bưng theo ly rượu tươi cười đầy mặt tới chào hỏi.
Chỉ chớp mắt, xung quanh ba người bị một đám người vây quanh, vũ hội còn chưa bắt đầu, mọi người còn chưa đến đủ, ba người đã trở thành tiêu điểm của hội trường .
Chẳng qua, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức là loại người nào? Một người là lão tướng trên thương trường, một người là thương nhân mới nổi ở Đông thị, đều là người giỏi trong giao tiếp, hai người này liên thủ, sao có thể trò hay còn chưa bắt đầu đã lộ ra tin được chứ? Phàm là những câu hỏi thử, tất cả đều bị hai người đánh Thái Cực dễ dàng mập mờ cho qua.
Hai người kỳ thật cũng có một chút ý xấu xa — nhớ ngày đó, bọn họ bị Hạ tổng làm cho kinh ngạc cùng cả kinh, cuối cùng hôm nay cũng đến phiên người khác! Hiện tại liền muốn biết? Vậy thì tuyệt đối không được rồi, nếu không lát nữa chúng ta sao có thể xem diễn được nữa?
Những nhân vật nổi tiếng này thấy bọn họ một bộ không nói ra, trong lúc tức giận không khỏi vòng vo đề tài, bắt đầu vây quanh Hạ Thược.
Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên đứng phía sau con gái, cũng bị mọi người vây quanh tầng trong tầng ngoài, vợ chồng hai người đều cảm thấy áp lực rất lớn, lại thấy con gái đứng yên mỉm cười, thần thái tự nhiên, phong thái lạnh nhạt ứng phó với những người nổi tiếng kia, dáng vẻ này của con, vợ chồng hai người chưa từng nhìn thấy. Chỉ trong phút chốc, bọn họ bỗng nhiên có một loại cảm giác con gái đã trưởng thành.
Chẳng qua, cảm giác này cũng không duy trì lâu lắm, bởi vì rất nhanh, vợ chồng hai người đã bị những vấn đề mà những nhân vật nổi tiếng này hỏi khiến cho đầu đầy vạch đen.
“Hạ tiểu thư, tôi gần đây luôn cảm thấy tinh thần không thoải mái, vận thế không tốt, có phải phong thủy trong nhà đã xảy ra vấn đề gì hay không?”
“Hạ tiểu thư, gần đây hàng giao tới nơi thường bị thiếu, ngài có thể đoán trước một chút cho tôi hay không, khi nào thì có thể vượt qua?”
“Hạ tiểu thư, tôi gần đây muốn làm ăn ở lĩnh vực khác nữa, nhưng lại có chút do dự, ngài có thể xem giúp tôi một chút hay không, đầu tư tốt hay là không đầu tư mới tốt?”
“Hạ tiểu thư, cha tôi gần đây nhắc đi nhắc lại nhấn mạnh vấn đề về phần mộ tổ tiên trong nhà, phiền ngài dành chút thời gian xem giúp tôi nơi bảo địa vượng con cháu cùng tài vận, đây là danh thiếp của tôi”.
…
Đây, đây là những vấn đề gì chứ!
Hạ Chí Nguyên đứng ở phía sau khóe miệng run rẩy, đây đều là những người nổi tiếng có danh vọng trong xã hội, bọn họ đều tin vào những điều này?
Những ngày qua, từ khi chuyển tới nhà mới ở Đào Nguyên khu, Hạ Thược liền bày phong thủy trận ở trong sân nhà, thường xuyên mày mò những thứ gì đó, một hôm khi cô đang làm gì đó, từ ban đầu anh đã tò mò liền hỏi con hai câu, thế mới biết con lại bày trận Ngũ Hành điều hòa trong nhà, nói là có thể tụ sinh khí, điều dưỡng thể xác và tinh thần, buổi tối ngủ cũng dễ dàng đi vào giấc ngủ, có thể an thần.
Con gái cũng bắt đầu không tránh vợ chồng bọn họ làm những phong thủy gì đó nữa, mà khi nhàn rỗi không có việc gì lại còn nhắc đi nhắc lại hai câu trước mặt bọn họ, hai người biết, đây là cách mà con gái giúp bọn họ thích ứng dần với những điều này.
Kỳ thật, sau khi Hạ Chí Nguyên nghe Hạ Thược nói về một số giải thích cơ bản nhất của huyền học, cũng là cảm thấy có chút đạo lý, quả thật là có một số việc được giải thích thông suốt. Nhưng những quan niệm thâm căn cố đế rất khó có thể thay đổi được, mặc dù anh đã chậm rãi loại bỏ thành kiến, cũng vẫn cho rằng, trên thế giới này có không ít người có thành kiến như anh vậy.
Nhưng đến tối hôm nay, những “Suy nghĩ” của anh ầm ầm sụp xuống, cười khổ không thôi — làm sao mà? Những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, lại đều thầm kín để ý đến những điều về phong thủy vận thế gì đó?
Hạ Chí Nguyên chỉ không ngờ đến, người càng ở những nơi địa vị cùng tiền tài cao, lại càng sợ mấy thứ không có ấy. việc tin phục vào phong thủy, cầu an tâm, là chuyện thực phổ biến.
Nhìn người chung quanh càng ngày càng tụ lại nhiều, vấn đề nhiều hỏi không xong, từ tài vụ công ty đến hôn nhân gia đình, lại đến xem bói đi xa, đủ loại vấn đề, chỉ trong chốc lát đã đảo điên những nhận thức trước kia của Hạ Chí Nguyên, khiến anh như thấy được một mặt khác của những nhân vật nổi tiếng trong xã hội này, cũng hoặc là nói, một mặt khác của dục vọng trong lòng người.
Nhìn những người này vây quanh hỏi con gái, một bộ phải biết rõ tiền đồ họa phúc, vợ chồng Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên liếc nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của những người này thực là mệt mỏi, chẳng khác gì bọn họ vì kế sinh nhai mà bôn ba nửa đời người. Chẳng qua, những người này danh lợi song thu, nhà cửa gia nghiệp lớn, mà vợ chồng bọn họ chỉ là nhà nhỏ làm ăn nhỏ, bát nồi nhỏ bé. Kỳ thật, mọi người đều mệt mỏi như nhau, mặc kệ anh nổi tiếng hay không.
Vợ chồng hai người dần dần cụp mắt, đều có suy nghĩ sâu xa. Cả một đời người, rốt cuộc cầu là cái gì? Lại có danh lại có lợi, đến cuối cùng vẫn là họa phúc khó liệu.
Tâm tình biến hóa không ngừng, khiến vợ chồng hai người cảm thấy mình cùng những nhân vật nổi tiếng trong xã hội này không khác là bao, ngược lại cảm thấy, kỳ thật con người đều có những mặt giống nhau.
Vợ chồng hai người lại liếc nhìn nhau một cái, cười cười, đều có chút đột nhiên thông suốt hơn.
Mà lúc này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều không còn tùy ý bắt chuyện với nhau nữa, mà là tất cả đều vây quanh lại đây, Hạ Thược dĩ nhiên trở thành tiêu điểm.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm truyền tới: “Vị này chính là Hạ đại sư thanh danh vang dội trong thời gian gần đây sao?”
Giọng nói này không hề giống như những người khác khi nhìn thấy Hạ Thược có vui mừng cùng cung kính, ngược lại có chút khinh thường cùng với giận dữ. Mọi người chung quanh đều quay đầu lại, khi thấy người tới cũng không khỏi bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, hơn nữa còn lập tức tạo ra một con đường dẫn tới.
Một đôi vợ chồng trung niên bước ra từ trong đám người, người đàn ông có vóc người trung đẳng, hơi hơi mập ra, ánh mắt nhìn người khác cực có độ mạnh yếu. Người phụ nữ có dáng người thon thả, mặc một bộ lễ phục màu tím, người còn chưa tới, liền nhìn chằm chằm mặt Hạ Thược không hề có thiện ý.
Hạ Thược vừa nhìn thấy mặt người phụ nữ này liền hiểu — đến gây sự đây mà. Cha mẹ của Lâm Hải Như, vợ chồng tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị.
“Hạ đại sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi vẫn luôn muốn tiếp kiến, nghe nói Hạ đại sư nghiệp vụ rất bận, lich hẹn trước đã sắp xếp dài cho tới tận sang năm. Tôi còn tưởng rằng Lâm Tường Toàn mình không có duyên gặp mặt Hạ đại sư. Không ngờ là, Hạ đại sư lại cho tôi một cơ hội tiếp kiến”.
Lâm Tường Toàn hừ cười đi tới, ý tại ngôn ngoại, mỗi người ở đây đều nghe ra có mùi thuốc súng.
Mọi người ở đây đều biết ý câu nói cuối kia của Lâm Tường Toàn, nhưng cha mẹ Hạ Thược lại không biết. Bọn họ cũng nhìn ra đối phương lai giả bất thiện, Lý Quyên ở phía sau kéo tay con gái, muốn kéo cô đến sau lưng bảo vệ. Hạ Thược cũng chỉ nhẹ vỗ mu bàn tay mẹ, ý bảo mẹ an tâm, không có việc gì.
Lúc này, Lâm phu nhân cười, ánh mắt bén nhọn, quét mắt về phía các nhân vật nổi tiếng bốn phía, “Cái gì tiếp hay không tiếp, chỉ là thần côn giang hồ mà thôi, lại còn có thể lừa nhiều người tôn mình lên làm đại sư như thế? Một vũ hội đấu giá tốt đẹp, lại náo loạn thành hội cố vấn phong thủy vận trình? A, may mà phóng viên còn ở bên ngoài chưa vào, nếu bước vào thấy cảnh này, ngày mai trên báo sẽ có cái hay để viết”.
Bà ta vừa nói vậy, không ít người đều khẽ nhíu mày. Có người ánh mắt né tránh, có người rõ ràng lặng lẽ lui ra phía sau, mà có người ánh mắt tràn đầy bất mãn.
Chuyện phong thủy huyền học, với hoàn cảnh chính sách trong nước hiện nay, quả thật là không thể đưa ra công chúng mà tuyên dương. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản có người tin nó, nhất là những người như bọn họ, muốn được an tâm, nói ra thì cũng là chuyện anh tình tôi nguyện. Hơn nữa người đến tìm Hạ Thược, đều thán phục cô đoán chuẩn như thần, tuy rằng cảm thấy mơ hồ, nhưng không phải do không tin.
Lâm phu nhân có quyền không tin, nhưng cũng không thể nói như vậy, đây chẳng phải là nói bóng gió mỉa mai bọn họ sao? Cũng khó trách không ít người nhíu mày.
Hạ Thược cũng không có gì bất mãn, cô cười lạnh nhạt, khẽ gật đầu, khí độ tu dưỡng vô cùng tốt, nhưng lời nói ra lại khiến Lâm phu nhân tức giận đến lệch cả mũi.
“Cũng đúng. Một buổi triển lãm đấu giá tốt đẹp, hôm trước lại bị lệnh ái náo loạn thành đại hội chửi nhau, may mắn hôm đó không mời phóng viên tới, nếu không hai ngày này trên báo đã sớm có chuyện để xem rồi”.
“Phốc!” Trong đám người, không biết là ai bật tiếng cười, nhanh chóng ngậm miệng lại, lại chọc không ít người cúi đầu, khóe miệng hơi hơi gợi lên.
Vợ chồng Lâm Tường Toàn sắc mặt thay đổi, Lâm Tường Toàn lúc này liền lạnh mặt, vừa rồi trên mặt còn có một chút cười lạnh, lúc này cười lạnh cũng không có, “Hạ đại sư không thấy là hơi quá đáng sao? Con gái tôi là bị nuông chiều hư một chút, nhưng mà Lâm Tường Toàn tôi cũng là người có uy tín danh dự ở Đông thị, cô lại ‘mời’ con bé ra ngoài như thế, bảo tôi phải để mặt mũi ở đâu được đây!”
Lâm Tường Toàn không hổ là ông tổng của xí nghiệp dẫn đầu tại Đông thị, uy nghiêm ngày thường tích lũy không phải là giả, một ánh mắt lạnh này, khiến không ít người cảm thấy áp lực.
Hạ Thược vẫn mỉm cười lại nhạt như trước, ” Tổng giám đốc Lâm, cha mẹ nhà ai mà không yêu chiều con gái? Yêu chiều là một chuyện, nhưng làm hư lại là chuyện khác. Nhân quả phúc duyên đều có báo, xin tổng giám đốc Lâm hãy nhớ kỹ, nếu ngày nào đó nhận được kết quả nào, vậy thì xin hãy tự xem xét lại bản thân mình”.
Vợ chồng Lâm Tường Toàn sửng sốt, bọn họ không ngờ là Hạ Thược sẽ nói như vậy. Người bình thường đối mặt chỉ trích, đều là tức giận tranh cãi. Mà Hạ Thược này lại không hề giống như thế, cô không tức cũng không giận, không tranh với anh, cũng không biện giải với anh, nhưng những lời cô nói ra lại khiến lòng người dao động.
Lâm Tường Toàn trong lòng dao động không ít, không phải ông ta không tin vào chuyện phong thủy, nhất là thời gian gần đây nghe nói Hạ Thược chuẩn đoán như thần. Nhưng Lâm Tường Toàn cảm thấy, nếu như trước kia ông ta còn có thể tìm đến Hạ Thược, nhưng hiện tại, còn cần sao? Tập đoàn Lâm thị bọn họ được Lý lão ở Hong Kong đầu tư, Lý lão có cổ phần lớn trong tập đoàn, Lý gia không ngã, Lâm thị sẽ không có vấn đề gì.
Lý thị là cái gì? Là tập đoàn đẳng cấp quốc tế! Đứng trong một trăm tập đoàn giàu nhất thế giới. Sao có thể nói đổ gục?
Lâm Tường Toàn hiện tại cảm giác, liền giống như ôm vào một gốc cây đại thụ che trời, cây đại thụ này không ngã, cả đời ông ta có nơi che bóng mát.
Cho nên, Lâm Tường Toàn cười lạnh một tiếng, khoanh tay nói: “Hạ đại sư, tôi khuyên cô nên bỏ bớt vẻ giả bộ ấy đi! Lâm Tường Toàn tôi sống nửa đời người, mấy trò bịp của thần côn giang hồ các người tôi cũng biết chút. Không phải là trước tiên thăm dò chi tiết về đối phương, sau đó lại xu cát tị hung cho người ta sao? Tôi thấy cô tuổi cũng không lớn, cũng coi như có chút bản lĩnh, nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội lại đều bị cô lừa như vậy. Có điều, cô cũng không hỏi thăm chút Lâm Tường Toàn tôi là loại người nào, sau lưng tập đoàn Lâm thị ta có chống đỡ, Lâm thị chúng ta sẽ có chuyện sao? Buồn cười!”
Ông ta nói như vậy, không ít người đều nhìn về phía Hạ Thược. Những người này cũng đều là người có kiến thức rộng, đương nhiên biết một ít mánh khóe bịp bợm của người giang hồ, có một số người khi đến tìm Hạ Thược không phải là không có hoài nghi, cho nên, có một vài người hỏi một số chuyện xảy ra với mình hôm đó, thử xem cô có thể nhìn ra được hay không, mỗi lần cô đều cười chỉ ra, chưa bao giờ có sai lầm ! Như vậy mới khiến cho một số người không còn nghi ngờ.
Con người đôi khi chính là kỳ quái, những chuyện cảm thấy mơ hồ, khi bị người ta bóc trần, mặc kệ cách nói là đúng hay sai, khi ngẫm lại đều sẽ cảm giác như thế. Lúc này một vài người nhìn về phía Hạ Thược, muốn nghe xem cô giải thích thế nào
Hạ Thược cũng không giải thích cái gì, cô chỉ cười đến cao thâm, nhẹ nhàng lắc đầu, “Trên thế giới này thật sự chỉ có người nhìn tiền tài, không xem mệnh. Người chỉ biết cầu vật ngoài thân, tai họa bất ngờ uổng mạng há có thể cầu né tránh nữa?”
Một câu, khiến không khí trong đại sảnh thay đổi!
Con người đôi khi thật kỳ quái, một phút trước còn hoài nghi anh, ngay sau đó nghe thấy bát quái của người khác, lập tức sẽ dời mục tiêu.
Tai họa bất ngờ uổng mạng? Đây là ý gì? Là nói tổng giám đốc Lâm có tai họa bất ngờ?
“Vô liêm sỉ! Cô … Cô dám nguyền rủa tập đoàn Lâm thị ta? !” Lâm phu nhân thét lên một tiếng bén nhọn, tức giận đến khuôn mặt trắng bệch, “Cha mẹ cô dạy dỗ cô thế nào ? Tuổi còn nhỏ không chịu học hỏi! Miệng lại tiện như vậy!”
Thấy chồng bị chỉ là có tai họa bất ngờ, Lâm phu nhân đương nhiên là tức giận, giơ tay lên, muốn tát lên mặt Hạ Thược.
Lý Quyên ở phía sau ‘a’ một tiếng, cuống quít kéo con gái về phía sau, Hạ Chí Nguyên lại bước lên phía trước muốn che chở cho con. Vợ chồng hai cái cũng là vừa sợ vừa giận, tức giận đến phát run, hai người bọn họ ở phía sau Hạ Thược, vừa rồi đã nghe Trần Mãn Quán nói rõ chân tướng sự việc hôm trước, vị thiên kim tiểu thư họ Lâm kia điêu ngoa tùy hứng, con gái làm vậy cũng không sai. Cha mẹ cô ta sao có thể ra tay đánh người ở đây?
Nào biết tốc độ của Hạ Thược còn nhanh hơn cha mẹ cô, trước khi mẹ cô giữ được tay cô đã tiến lên, nghiêng người sang chặn cha đang tiến lên, đồng thời giơ tay nắm lấy cổ tay Lâm phu nhân!
Nụ cười trên mặt cô cuối cùng cũng nhạt đi, ánh mắt lạnh lùng, khi Lâm phu nhân còn đang thất thần kinh hoảng không kịp phản ứng, hơi hơi cúi người gần bà ta, chậm rãi nói: “Lâm phu nhân, cha mẹ tôi không cần bà phải quan tâm, bà có thể trở về ân cần thăm hỏi con gái mình đi. Lời nói vừa rồi của bà, tôi trả lại y nguyên cho bà. Có rảnh thì hãy quay về dạy dỗ con gái mình tốt đi, miễn cho ngày sau phải khóc chồng! Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, miệng tiện, là con gái của bà!”
Hạ Thược nắm chặt cổ tay Lâm phu nhân hất về phía sau, Lâm phu nhân đi giày cao gót loạng choạng lùi lại, suýt nữa thì ngã xuống đất! Lâm Tường Toàn ở phía sau vội đỡ bà ta, cả thân mình vợ đụng vào người ông ta, sức lực không hề nhỏ, vợ chồng hai người đồng thời lùi lại phía sau mấy bước, thân hình lảo đảo, vẻ mặt khó chịu.
Lâm Tường Toàn đỏ gay mặt, môi tức giận đến phát run, một tay đỡ lấy vợ, một tay chỉ vào Hạ Thược, “Tôi vốn nghĩ cô tuổi không lớn, không muốn so đo với cô, chuyện hôm kia cô chỉ cần nói lời xin lỗi là xong rồi, không ngờ cô lại kiêu ngạo như vậy! Này thật sự là, thật sự là… Khi nào thì doanh nhân đứng đầu Đông thị, Lâm gia chúng ta có thể để người ta đối xử vô lễ như thế? Cô có tin ta sẽ khiến cô không thể làm ăn tại đất Đông thị này nữa!”
Hạ Thược nhíu mày, nở nụ cười.
Khiến cô không thể làm ăn ở Đông thị? Vị tổng giám đốc Lâm này rất thú vị .
Thấy cô còn có thể cười như vậy, Lâm Tường Toàn cũng tức giận nở nụ cười, “Được! Được lắm! Cô không tin?” Ông ta nâng mắt, ánh mắt tức giận, “Người chịu trách nhiệm chính ở đâu! Bảo vệ đâu!”
Bảo vệ không dám tới đây, Tôn Trường Đức bước ra từ trong đám người, “Tổng giám đốc Lâm, đừng tìm bảo vệ nữa. Bảo vệ hôm trước bị lệnh ái đánh, hiện tại nhìn thấy người họ Lâm chỉ sợ. Có việc gì cứ nói với tôi đi”.
“Tổng giám đốc Tôn!” Lâm Tường Toàn mặc dù nghe ra Tôn Trường Đức nói lời châm chọc, nhưng hiện tại ông ta bị Hạ Thược khiến cho tức giận, tính xử trí cô trước, “Tổng giám đốc Tôn ở trong này là tốt rồi! Các anh chịu trách nhiệm sao lại có thể mời người như vậy? Khi nào thì thần côn giang hồ cũng có thể bước vào xã hội thượng lưu? Đem cô ta ra ngoài cho tôi!”
Tôn Trường Đức mặt không chút thay đổi, bàn tay đút trong túi quần bất động, “Thực thật có lỗi, tổng giám đốc Lâm. Hạ tiểu thư là khách quý của chúng tôi!”
“Khách quý? Ý của tổng giám đốc Tôn là, thần côn giang hồ này cũng giống như tập đoàn Lâm thị chúng tôi, trở thành khách quý của các anh, thật không?”
Tôn Trường Đức vẫn là mặt không chút thay đổi, nhíu mày lại, “Thật có lỗi, tổng giám đốc Lâm. Hạ tiểu thư không phải thần côn giang hồ”.
Thái độ này của Tôn Trường Đức, khiến Lâm Tường Toàn ngẩn người, liền tức giận bật cười, “Được lắm! Đi thôi! Các người là một ruộc, đã sớm nghe nói tổng giám đốc Tôn giành được quyền tổ chức đấu giá hội lần này là do có người ở sau lưng trợ giúp, xem ra người này chính là Hạ tiểu thư rồi”.
Lâm Tường Toàn cười đến âm trầm, gật đầu nói: “Đi, cô ta là khách quý của công ty Hoa Hạ các người, Lâm Tường Toàn tôi không phải! Cô ta không đi, tôi đi!” Ông ta đỡ lấy vợ, vợ chồng hai người oán giận đi ra hai bước, Lâm Tường Toàn lại quay đầu, chỉ vào Tôn Trường Đức cùng Hạ Thược, “Nhưng các người nghe rõ cho tôi! Hôm nay Lâm Tường Toàn ta có thể đi ra nơi này, ngày mai ta có thể khiến công ty bán đấu giá Hoa Hạ, còn có cô! Ở Đông thị không mảnh đất cắm dùi!”
“Đây là muốn khiến người nào ở Đông thị không mảnh đất cắm dùi?”
Một câu nói ngoan độc này của Lâm Tường Toàn khiến cả sảnh yên tĩnh không một tiếng động, ai cũng không ngờ vũ hội đêm nay lại có thể náo loạn thành như thế, không ít người đều nhìn về phía Tôn Trường Đức, vị tổng giám đốc Tôn này điên rồi sao? Lâm thị là tập đoàn được chính quyền nâng đỡ nhiều, còn có Lý lão bên Hong Kong đầu tư, là xí nghiệp dẫn đầu ở Đông thị, ai đắc tội với ông ta sau này sao còn làm ăn được ở Đông thị.
Nhưng mà, đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói từ cửa vọng vào.
Tất cả mọi người trong sảnh đồng loạt quay đầu lại, ngay lập tức không khí càng thêm yên lặng
Ở cửa, thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền cùng với một ông lão vừa tới.
Ông lão này rất nhiều người chưa từng gặp qua, nhưng lại thường xuyên nhìn thấy trên các tạp chí tài chính kinh tế thế giới — chủ tịch tập đoàn Gia Huy Hong Kong, Lý Bá Nguyên.
Lâm Tường Toàn không ngờ Lý Bá Nguyên lại đến vào lúc này, trên mặt ông ta còn vẻ giận dữ, vội thu hồi lại, trưng ra một nụ cười tươi, kích động tiến lên nghênh đón, Lâm phu nhân cũng vội vàng đổi một nụ cười tươi, không để ý đến chân đau, khập khiễng đi theo sau chồng tới.
“Lý chủ tịch, ngài đến khi nào vậy? Cũng không báo với chúng tôi một tiếng, tôi sẽ giúp ngài đón gió tẩy trần!” Lâm Tường Toàn cúi đầu khom lưng, cũng không dám bắt tay với Lý Bá Nguyên. Dù sao lấy thân phận của Lý Bá Nguyên cùng với lực ảnh hưởng của ông ở giới người Hoa trên thế giới, ông ấy không đưa tay, hắn cũng không có tư cách nắm.
Lý Bá Nguyên mặc dù đã qua tuổi sáu mươi, nhưng đứng đó lạnh nhạt, vẫn có khí độ nho nhã, gật đầu cười nói: “Vừa xong. Này không? Đã được thị trưởng Lưu mời tới. Không ngờ là, vừa mới vào liền thấy tổng giám đốc Lâm không được vui cho lắm?”
“Ách, không không. Vừa rồi..”. Lâm Tường Toàn nhất thời không biết nói như thế nào mới tốt.
Lý Bá Nguyên lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lại lướt qua đám người, tinh chuẩn dừng lại trên người cô gái đứng kia cười nhẹ nhàng.
Ánh mắt ông sáng rực, lúc trước còn một chút vẻ uy nghiêm lập tức buông lỏng, bước chân vững chắc bước tới, còn chưa tới gần, liền vươn bàn tay ra, có vẻ cực kỳ sốt ruột, “Ai nha! Nhà có con gái mới lớn! Một năm không thấy, cháu gái càng ngày càng xinh đẹp rồi!”
Hạ Thược cười, vươn tay bắt tay với Lý Bá Nguyên, ” Bác Lý, một năm không thấy, tinh thần của ngài đã chuyển biết tốt hơn rồi”.
“Có tốt hơn gì đâu? Người già đi, dù thế nào cũng vẫn như vậy. Nhưng trái lại, một năm nay cháu cũng không gọi một cú điện cho ta, khiến ông già như ta thật là nhớ a!” Lý Bá Nguyên cười nói.
Hạ Thược cũng cười nhướng mày, nói chuyện không hề khách khí, “Ngài nhớ cháu? Cháu thấy là ngài muốn chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia đi? Cháu cũng mặc kệ, cháu bảo quản giúp ngài một năm, buổi đấu giá ngày mai, ngài cũng nên thêm cho cháu chút phí bảo quản”.
Lý Bá Nguyên sửng sốt, sau đó mới hiểu ra ý của Hạ Thược, không khỏi bị cô chọc cười , ngửa đầu cười to, “Nhóc con này! Chỉ nhớ thương chút tiền trong túi ông già ta mà thôi! Được rồi, ta nhất định sẽ thêm cho cháu phí bảo quản! Cháu yên tâm”.
Hai người cứ thế gặp mặt liền tán gẫu, trong sảnh vô cùng yên tĩnh.
Ngay cả cha mẹ Hạ Thược đều khiếp sợ trừng lớn mắt, bọn họ đã nghe con gái kể chuyện về chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa mà gặp được Lý Bá Nguyên, nhưng không ngờ là con gái lại có thể thân quen với vị người Hoa có lực ảnh hưởng lớn trên thế giới như vậy?
Hai vợ chồng Hạ Chí Nguyên chí ít còn biết Hạ Thược quen biết Lý Bá Nguyên, hai người coi như có điểm chuẩn bị tâm lý, những người còn lại ở đây đều bị cô khiến cho khiếp sợ là không phải nói.
Không khí yên lặng chết chóc, hai vợ chồng Lâm thị cứng nhắc quay đầu.
Đây, đây là có chuyện gì?
Cháu, cháu gái? Bọn họ… Không có nghe lầm đấy chứ?
Này, cô gái thần côn này là vãn bối ….. Lý lão?
Vợ chồng Lâm thị còn chưa kịp phản ứng lại, trong sảnh đã vang lên những tiếng hấp không khí.
Hạ tiểu thư là vãn bối của Lý lão? Hai người quen nhau như vậy? Còn có, chiếc đĩa Thanh Hoa kia không phải của Phúc Thụy Tường sao? Sao nghe hai người nói chuyện lại không phải là như vậy?
Tuy rằng rất nhiều người còn chưa rõ, nhưng lập tức có người từng tìm Hạ Thược xem qua phong thuỷ vận trình nhịn không được vỗ đùi — ai u! Bỏ qua cơ hội ! Sớm biết Hạ tiểu thư có quan hệ với Lý lão thế này, lúc ấy tìm cô xem phong thủy sao lại không tạo dựng quan hệ với cô chứ?
Lúc này, Lý Bá Nguyên quay đầu lại, hỏi: “Đúng rồi, tổng giám đốc Lâm, tôi vừa rồi nghe thấy ông nói muốn cho ai ở Đông thị không một mảnh đất cắm dùi?”
Ông bày ra một bộ như chỉ nghe thấy những lời này mà không biết tình hình thực sự, Lâm Tường Toàn lại chỉ ngây ngốc lắc đầu, sau khi có phản ứng vội xua tay, “Không có không có! Lý lão, là hiểu lầm thôi! Ha ha, là hiểu lầm thôi!”
Lưu Cảnh Tuyền lúc này cũng đã đi tới, bày ra một bộ quan uy, khoanh tay nói: “Tổng giám đốc Lâm, mặc kệ là hiểu lầm cái gì, vẫn là không cần phải nói ngoan độc như thế. Mọi người đều là cống hiến cho sự phát triển của Đông thị, cần phải đoàn kết, hài hòa cân đối!”
Lâm Tường Toàn lập tức cười khổ gật đầu, “Ha ha, thị trưởng Lưu, ngài nói rất đúng, vừa rồi là tôi có chút tức quá. Ách… Hạ tiểu thư, cô đừng để trong lòng, tôi già rồi có chút nóng nảy, ha ha”.
Lời xin lỗi này vừa thốt ra, trên mặt Lâm Tường Toàn vô cùng nóng rát, quay đầu liền âm thầm trừng mắt nhìn mắt vợ — đều tại bà! Khuyến khích tôi lại đây trút giận thay con gái đắc tội với người ta rồi?
Lâm phu nhân cũng là vẻ mặt oan ức — tôi nào biết cô gái có xuất thân bình thường, lại có năng lực lớn như thế?
Đối với xin lỗi của Lâm Tường Toàn, Hạ Thược chỉ cười thản nhiên gật gật đầu, thoạt nhìn rất là rộng lượng, không tính so đo cùng với ông ta — cô so đo gì với một người không còn sống được bao lâu nữa chứ?
Nếu Lưu Cảnh Tuyền cùng Lý Bá Nguyên đều đã đến, vậy thì xem như khách mời đã đến đông đủ. Trước khi vũ hội bắt đầu, đó là họp báo tuyên bố.
Các nhà truyền thông đã sớm được sắp sếp đầy hội trường, đoàn người lấy Lưu Cảnh Tuyền cùng Lý Bá Nguyên dẫn trước, dưới sự dẫn dắt của nhân viên trong hội trường, mời mọi người bước vào buổi họp báo.
Tối nay ước chừng ba trăm nhân vật nổi tiếng trong xã hội tới, trong đó phàm là những ông tổng xí nghiệp con người đều giá trị lên đến triệu, còn lại cũng đều là những người nổi bật trong các ngành nghề khác, Đông thị, trong tỉnh, ngoài tỉnh thậm chí là cả nước, đều có.
Một đám người như vậy tụ cùng một chỗ, vừa xuất hiện liền bị ánh đèn flash lóe sáng chụp ảnh liên tục, nhưng những người này đều đã quen với cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười tươi, bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình. Vừa rồi trong đại sảnh của vũ hội còn khiếp sợ, giờ này khắc này lại không nhìn ra một chút gì.
Trên bục của buổi họp báo đặt một dãy bàn, trên bàn có hoa tươi cùng micro đặt ngay ngắn.
Thị trưởng Lưu của Đông thị đương nhiên là ngồi ở vị trí trung gian, ngồi cùng với anh ta còn có bốn người khác.
Bên tay trái Lưu Cảnh Tuyền là Lý Bá Nguyên, bên tay phải là Hạ Thược. Mà bên cạnh Hạ Thược cùng Lý Bá Nguyên, mới là Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức.
Năm người vừa ngồi xuống, người bên dưới bao gồm giới truyền thông đều ngẩn người. Các nhà truyền thông đến đây hôm nay, trên tay đương nhiên có tư liệu — Phía bên trái của thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền là chủi tịch tập đoàn Gia Huy Hong Kong, rất có uy vọng với người Hoa trên thế giới – Lý Bá Nguyên lão tiên sinh. Mà người bên cạnh Lý lão là tổng giám đốc của Phúc Thụy Tường – Trần Mãn Quán, cũng chính là người có chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa mà Lý lão nhìn trúng. Người đàn ông còn lại chính là tổng giám đốc công ty bán đấu giá Hoa Hạ, Tôn Trường Đức. Công ty bán đấu giá là một loại hình công ty mới hiện nay, người đàn ông này cũng đặc biệt thấy rõ.
Như vậy, cô gái còn lại kia là ai?
Cô vì sao cũng đi lên đó ngồi, hơn nữa, chỗ ngồi còn xếp ở phía bên tay phải của thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền?
Các nhà truyền thông không biết Hạ Thược, nhưng những nhân vật nổi tiếng ở trong đại sảnh vừa rồi thấy cảnh này, lại đều là sửng sốt.
Mọi người trong lòng đều lộp bộp một tiếng, có một loại cảm giác tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm phía trên, bắt đầu nghe Lưu Cảnh Tuyền phát biểu. Bài phát biểu của anh ta cũng rất đơn giản, chỉ là những vấn đề bên ngoài, đầu tiên là nêu lên những thành tích về phương diện kinh tế mà mấy năm nay Đông thị đã đạt được, hơn nữa còn đề cập một ít chính sách xúc tiến kinh tế của chính quyền đề ra. Cuối cùng mới nói đến đấu giá hội lần này, cũng tỏ vẻ cảm ơn vì sự đầu tư của Lý Bá Nguyên cho Đông thị, khuyến khích sự phát triển của công ty bán đấu giá Hoa Hạ, cùng với Phúc Thụy Tường dẫn đầu trong ngành đồ cổ.
Tuy rằng đều là những lời nói bên ngoài của quan chức, nhưng vẫn có người ghi lại. Nhưng Lưu Cảnh Tuyền vừa buông micro, mọi người liền đồng thời ngẩng đầu lên, xem ra đã sớm chờ không kịp muốn biết trong hồ lô bán là thuốc gì .
Cuối cùng, khi Lý Bá Nguyên cũng khách khí phát biểu một hồi, tỏ vẻ coi trọng sự phát triển kinh tế trong nước, cổ vũ các công ty xí nghiệp vươn ra nước ngoài xong, Tôn Trường Đức tiếp nhận micro.
“Đầu tiên, xin cảm ơn các vị đã tới tham gia vũ hội cùng cuộc họp báo ngày hôm nay. Đầu tiên, tôi cùng với Trần tổng của Phúc Thụy Tường đã nói, đêm nay có một việc quan trọng muốn tuyên bố. Chuyện này có khả năng khiến mọi người bất ngờ một chút, nhưng — mong các vị tin tưởng chúng tôi, đây không phải là nói giỡn với mọi người”.
Tôn Trường Đức quay đầu nhìn mắt Trần Mãn Quán, hai người gật đầu mà cười, ánh đèn flash nháy liên tục.
“Điều mà chúng tôi muốn tuyên bố là, từ hôm nay trở đi, cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường cùng công ty bán đấu giá Hoa Hạ sẽ xác nhập, xác nhập thành tập đoàn Hoa Hạ!”
Người bên dưới sửng sốt — tập đoàn Hoa Hạ?
Vậy, vậy chủ tịch là ai?
Công ty xác nhập không hiếm thấy, nhưng thành lập tập đoàn, đau đầu nhất chính là chức vị chủ tịch. Nếu như chỉ là một công ty thì còn tốt, hiện tại công ty bán đấu giá Hoa Hạ cùng với cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường xác nhập, rõ ràng không phải là của một ông tổng.
Tổng giám đốc Tôn, tổng giám đốc Trần, ai nhậm chức chủ tịch?
Có người cảm thấy hẳn là Trần Mãn Quán — ông ta lớn tuổi hơn, có sự từng trải trong kinh thương, nhân mạch cũng rộng.
Có người lại cảm thấy là Tôn Trường Đức — thấy ngu chưa? Chức vị chủ tịch quản gì tới kinh nghiệm với từng trải chứ? Xem công ty ai có cổ phần nhiều là được? Rõ ràng là công ty bán đấu giá Hoa Hạ sau khi thu mua Ngô thị, đã vượt mười mấy triệu. Không phải Tôn Trường Đức thì còn là ai?
Trong khi mọi người còn đang đoán tới đoán lui hai người nhìn nhau cười, Trần Mãn Quán tiếp nhận micro, trịnh trọng giới thiệu: “Tôi xin trịnh trọng giới thiệp chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ chúng tôi, Hạ Thược tiểu thư”.
…
Một quả bom dội xuống!
Người phía dưới bị tin tức như bom này đánh cho đầu óc trống rỗng!
Ai?
Tai bọn họ không phải là nghe nhầm rồi đấy chứ?
Ánh đèn flash bỗng ngừng lại, rồi lại chợt lóe lên không ngừng như trận mưa lớn! Dưới những tiếng hấp không khí!
Hạ Thược bị bao phủ dưới ánh đèn flash khiến người ta không thể mở mắt, cô vẫn chỉ lạnh nhạt mỉm cười. Không có luống cuống, không có kiêu ngạo, cũng không có vui mừng kích động, thực trầm ổn đến lạ thường, ánh mắt mọi người khiếp sợ.
So với sự bình tĩnh tao nhã của cô, người bên dưới lại hoàn toàn không thể bình tĩnh được!
Nhất là những người biết thân phận phong thủy sư của Hạ Thược, hơn nữa còn từng mời cô xem qua phong thủy vận trình, lại cảm thấy thế giới này quá khó hiểu — chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, mỗi ngày tránh ở trong phòng trà của Phúc Thụy Tường, làm thầy tướng số giúp người khác xem phong thủy? Đây là vị chủ tịch lạ nhất trên thế giới rồi!
Hơn nữa, cô mới bao nhiêu tuổi? Mười sáu? Mười bảy? Tuổi này vừa mới lên trung học đi — chủ tịch? Thật vớn vẩn! Đó là công ty tài sản lên đến hai mươi triệu!
Đủ loại nghi hoặc, kế tiếp đó là đủ loại vấn đề, cùng với những ánh đèn flash nháy liên hồi.
“Hạ tiểu thư, xin hỏi cô thật sự là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ sao? Là đương gia của Phúc Thụy Tường cùng công ty bán đấu giá Hoa Hạ sao?”
“Xin hỏi hai công ty này đều là do cô thành lập sao? Cô đã thành lập như thế nào?”
“Xin hỏi hiện tại cô còn đi học hay không? Nếu tiện thì xin hỏi cô bao nhiêu tuổi cùng bối cảnh ra đình ra sao?”
Đủ loại câu hỏi, giống như muốn đào rõ từng chi tiết về con người Hạ Thược, nhưng mà, mặc kệ truyền thông hỏi là vấn đề gì, Hạ Thược đều là không nhanh không chậm trả lời, lời nói ngắn gọn lại trật tự rõ ràng.
Có câu hỏi, đương nhiên là không thể trả lời, nhưng quá trình thành lập công ty cũng được nói giản lược. Mặc dù chỉ là nói hai ba câu, nhưng rất nhiều người không thể hiểu rõ ràng chi tiết trong đó, nhưng những người nổi tiếng cùng các nhà truyền thông bên dưới, ánh mắt không ngừng thay đổi.
Không thể tin, lại trong nháy mắt giật mình.
Trách không được!
Trách không được lúc trước Trần Mãn Quán làm ăn thất bại, vốn dĩ sẽ không có tài chính để Đông Sơn tái khởi, thế mà lại có thể mở ra một cửa hàng đồ cổ như thế.
Trách không được Lý lão cùng Hạ tiểu thư nhắc tới chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia lại kỳ lạ như vậy, hóa ra nó vẫn luôn là của Hạ tiểu thư!
Trách không được Hoa Hạ cùng với Phúc Thụy Tường xác nhập, thì ra Hoa Hạ được thành lập là để thu mua Ngô thị.
Nhưng nhiều ‘trách không được’ như thế, mọi người lại đều không thể tin.
Một cô gái mười sáu tuổi như vậy, nhãn lực xem xét đồ cổ kia là luyện ra thế nào? Loại nắm chắc thời cơ mà lại quyết đoán, tuổi còn trẻ đã có dũng khí dám gây dựng sự nghiệp, thành lập được công ty bán đấu giá thu mua đồ cổ một vụ lời! Một khoản lời lớn, đều khiến người ta cảm thấy cô tâm tư thực ổn trọng không giống với những cô gái ở tuổi này.
Đúng vậy, đúng là cảm giác thành thục ổn trọng. Tựa như giờ phút này cô ngồi dưới sự chăm chú của trăm người, lại vẫn tươi cười lạnh nhạt như trước, mặc một bộ sườn xám, khuôn mặt trắng ngần như đồ sứ, yên tĩnh, thanh nhã.
Cái này không hề giống với một cô gái tuổi như hoa, mà lại giống như một người kinh nghiệp phong sương từng trải, ngồi ở chỗ này, hưởng thụ vinh quang đương nhiên.
Khi vấn đề các phóng viên hỏi dần ít đi, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn flash lóe lên không ngừng, người chứng kiến cảnh này cũng dần yên lặng lại.
Mọi người nhìn cô gái ngồi dưới ánh đèn chói mắt kia, đột nhiên cảm thấy, giờ phút này như là được chứng kiến.
Một cái một thời đại truyền kỳ, dường như sắp bắt đầu …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.