Chương 61: Lễ mừng năm mới, kỳ thi trung học
Phượng Kim
23/12/2016
“Nếu anh không phải, vậy thì tôi đây cứ yên tâm mà đánh”.
Giọng nói Hạ Thược nhàn nhã khiến không khí trong phòng có chút đông cứng, mọi người còn chưa kịp phản ứng trước những lời nói này, ngay cả chút cảm giác buồn cười hay giận dữ cũng chưa kịp bộc phát, Hạ Thược liền động thủ .
Cô vung tay lên, một chai rượu vang đỏ bay nhanh tới, Đỗ Hưng phản ứng cũng nhanh, lúc này liền tránh sang bên cạnh.
Rượu đỏ hòa lẫn với những mảnh thủy tinh, choang một tiếng vỡ tan, bắn tung tóe bốn phía, tiếng vỡ chói tai, vài tên côn đồ không kịp tránh đều bị dính vào người, đều bị những mảnh thủy tinh cắt xẹt qua hai má, thoạt nhìn so với Trần Mãn Quán cùng với Tôn Trường Đức cũng không hề khá hơn chút nào.
“Mẹ nó! Mày con mẹ nó … “
Đỗ Hưng ngoài miệng mắng không ngừng, còn chưa kịp mắng xong, Hạ Thược liền xoay người một cái, lướt qua chiếc bàn tròn trước mặt!
Động tác của cô cực nhanh, cả người giống như một đường cong màu trắng xẹt qua, nhanh mạnh như điện, tựa như nước chảy mây trôi, sức lực mãnh liệt! Thân mình chưa hạ xuống, Đỗ Hưng liền bị cô đạp cho một cước!
Một cước này còn mang theo cả ám kình, Đỗ Hưng sao có thể ngăn cản được? Hắn bị đánh bay đụng vào tường, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, ngực bụng đau đớn, thảm hại hơn là, khi hắn ngã xuống vừa vặn vào đúng chỗ thủy tinh của bình rượu vừa vỡ nát kia, hai tay lộ ở bên ngoài nhất thời bị đâm vào vô cùng thê thảm, máu tươi ứa ra.
Mãi cho đến lúc này, những người trong phòng mới có phản ứng lại. Mấy tên phục vụ kinh sợ chạy đi, người Đỗ Hưng dẫn tới thì tức giận, đều chửi bậy nhằm về phía Hạ Thược.
“Ngừng! Ngừng! Đều dừng tay!”
Trường hợp đại loạn, không biết là ai đang hô dừng tay, lúc này sao có người còn nghe thấy? Đỗ Hưng dẫn theo tổng cộng khoảng năm sáu người, một đám đàn ông vây quanh Hạ Thược, nhưng lại giống như một đám mèo nhỏ, hoàn toàn đánh không lại, hai ba chiêu liền bị cô đánh ngã, ngã ngổn ngang thê thảm trên mặt đất không dậy nổi.
Đỗ Hưng cũng không đứng dậy nổi, một cước vừa rồi của Hạ Thược quả thật là quá nặng, hiện tại hắn ngã bò trên đất, biết rõ dưới người là những mảnh thủy tinh, nhưng lại không thể cử động được, chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, ngực đau đớn, thiếu chút nữ thì nôn hết ra.
“Dừng tay!”
Lúc này, lại nghe được có người hô dừng tay, một đám người té trên mặt đất mới ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, khi vừa thấy liền vô cùng sửng sốt — người hô ngừng lại chính là Lý Tân.
Mãi cho tới lúc này, mới có người phát hiện ra, người ngã trên mặt đất đều là người của Đỗ Hưng, mà đám Lý Tân đứng ở phía sau hắn, không một người dám tiến lên.
Đỗ Hưng lúc này còn đầu váng mắt hoa, không thấy rõ người, nhưng hắn nhận ra được tiếng nói của Lý Tân, lúc này không còn chút hơi sức hô lên: “Lý, anh Lý, mau mẹ nó… Báo thù cho em! Chính là thằng nhóc này … Mẹ nó! Còn con đàn bà này… Ông đây muốn phế nó!”
“Phế ai đi? Tao mẹ nó phế đi mày trước!” Lý Tân bỗng nhiên nổi giận đùng đùng nâng chân lên, đá một cước vào ngực Đỗ Hưng!
Đỗ Hưng vốn bị Hạ Thược đạp một cước, làm sao còn sức đỡ một cước này nữa, suýt nữa thì không mở được mắt mà ngất đi. Hắn ho khan một tiếng, thiếu chút thì phun ra cả máu, nghĩ thế nào cũng không hiểu được, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lý Tân nào còn tâm tư đi giải thích với hắn, hắn bước lên phía trước vài bước, hướng về phía Hạ Thược cúi thấp đầu xin lỗi, “Hạ tiểu thư, xin lỗi! Xin lỗi! Người anh em này của tôi không phải người địa phương Đông thị, không biết vị Tôn tiên sinh này là bạn của Hạ tiểu thư, cho nên mới ăn phải gan hùm mật gấu. Các anh em khác cũng không biết chuyện này, nếu biết đây là bạn của Hạ tiểu thư, sao chúng tôi dám xông vào chứ. Cô, cô xem …”.
“Anh là người An Thân hội?” Hạ Thược hỏi.
“Ách, dạ. Mấy anh em chúng tôi chỉ là ăn cháo cầm hơi, không lọt được vào mắt Hạ tiểu thư, còn mong cô giơ cao đánh khẽ”. Lý Tân còn kém chắp tay dập đầu.
Hắn gia nhập thời gian cũng không lâu, cũng khoảng ba năm trước, nhưng cũng không phải chưa nghe qua người gần đây mà toàn bộ bang hội phụng như thượng khách. Chuyện ngày đó Hạ Thược đánh vào câu lạc bộ Triệu Thiên, toàn bộ bang hội ở Đông thi đều biết, nhưng người tận mắt thấy ngày hôm đó cũng không nhiều, hắn chính là một người trong số đó. Hắn tận mắt thấy Hạ Thược một mình đánh thẳng lên tầng 8, sau đó được đại ca mời vào phòng khách, cuối cùng hoàn hảo xuống dưới không việc gì.
Từ sau ngày đó, chết một tên côn đồ cấp dưới bang hội, còn có tám người chuyển khỏi Đông thị.
Từ sau ngày đó, trong bang quy có thêm một điều, ai chọc vị Hạ tiểu thư này, xử trí theo bang quy!
Từ sau ngày đó, chân dung của vị Hạ tiểu thư này mỗi người trong bang hội đều được xem qua, để ngừa khi gặp cô lại không biết. Mà hắn ngày đó chỉ thấy qua cô một lần, cho nên ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Đêm nay vừa nhìn thấy cô, hắn liền kêu khổ trong lòng, sao hắn lại xui xẻo như vậy chứ, lại gặp phải vị tôn đại thần này! Cho nên hắn mới nhanh chóng xin lỗi, nói rõ tình huống, hy vọng cô có thể thả bọn họ một con ngựa, không cần đem chuyện này nói cho đại ca biết. Nếu không, xử trí theo bang quy, không chết thì cũng tàn phế.
Không ngờ, Hạ Thược lại gật gật đầu, liền lấy điện thoại di động ra, “Alô? Cao lão đại”.
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Lý Tân trắng bệch, vẻ mặt mấy người đi phía sau cũng là chết chắc rồi.
Nhưng mà, lại nghe Hạ Thược tiếp tục nói: “Tôi đã tìm được người kia , không phải người trong bang hội, anh không cần phải bảo cấp dưới tìm hiểu nữa, cám ơn”.
Dứt lời, Hạ Thược liền cúp điện thoại, đám người Lý Tân còn chưa kịp phản ứng lại. Mãi một lúc lâu sau, trên mặt vài người mới có chút hơi thở của người sống, cảm kích nói: “Cảm ơn Hạ tiểu thư giơ cao đánh khẽ! Mấy anh em chúng tôi xin ghi nhớ ân tình này của cô, ngày sau nếu cô có chuyện gì cần chúng tôi ra tay, cô cứ việc mở miệng, cho dù trèo đèo lội suối, tuyệt đối không sẽ không chối từ!”
Hạ Thược nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, “Người không biết không có tội, không có gì. Mấy người các anh đem bọn họ đi đi, bảo bọn họ về sau nên ít đến Đông thị”.
Lý Tân lập tức bằng lòng, nhanh chóng dẫn người mang Đỗ Hưng cùng vài người anh em của hắn kéo đi. Những người này cũng rất biết làm việc, trước khi đi còn trấn an quản lý khách sạn, bồi thường những thứ bị hỏng, mặt khác lại bảo khách sạn mở một gian khách quý khác, lại gọi những đồ ăn mà Hạ Thược vừa gọi một lần nữa, thanh toán hóa đơn, xong xuôi mới rời đi.
Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán, Tôn Trường Đức ba người đổi một phòng khác, khi ngồi xuống đối diện với một bàn đầy thức ăn kia, hai người bọn họ lại không còn cảm giác như ban đầu. Cả hai người bọn họ đều không ngờ, Hạ Thược lại có được thân thủ tốt như vậy!
Cô chủ, cô không gì là không làm được sao?
Hạ Thược không biết tâm tư của hai nhân viên của mình, cô nhìn một bàn thức ăn xa xỉ thở dài.
Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức nghĩ rằng cô trải qua chuyện vừa rồi, không có khẩu vị.
Hạ Thược lại giận dữ nói: “Tôi đau lòng một bàn đồ ăn kia, toàn đồ ngon như thế, liền bị đánh nát bét hết, lãng phí bao nhiêu lương thực”.
Trần Mãn Quán: “…”.
Tôn Trường Đức: “…”.
Cô chủ, cô chú ý trọng điểm lệch mất rồi!
***
Nghỉ đông, Hạ Thược vẫn duy trì thói quen cũ, ngày hôm sau quay về Thập Lý thôn.
Từ Thiên Dận sang năm cũng phải trở về Bắc Kinh, thời gian anh ở lại trên núi cũng không còn nhiều lắm, phần lớn thời gian Hạ Thược đều ở trong trạch viện phía sau núi, không có việc gì cùng sư phụ đấu võ mồm, lôi kéo sư huynh đến mai hoa cọc sau hậu viện so chiêu, ngày qua ngày thật sự thú vị
Thú vị này, đương nhiên là Hạ Thược phát hiện một ít thói quen thú vị của Từ Thiên Dận.
Mỗi ngày anh rời giường lúc sáu giờ sáng, ngồi thiền trong sân của sư phụ. Cây trong sân được trồng dựa theo Thất Tinh, từ thứ hai đến cuối tuần, mỗi ngày anh lại đổi một cây khác. Khi chuẩn bị bữa sáng cho sư phụ, thứ hai tất nhiên có yến mạch, thứ ba tất nhiên có sữa, thứ tư nhất định là sữa đậu nành, thứ năm cháo đậu đỏ, thứ sáu cháo đậu xanh, thứ bảy cháo gạo, chủ nhật là cháo bát bảo!
Khi Hạ Thược phát hiện ra thói quen này của anh, không khỏi cắn môi, nghẹn cười một lúc lâu — có cần phải cứng nhắc như vậy hay không? Tuy rằng, sư huynh có thể làm cháo khiến cô thực ngạc nhiên, nhưng mà anh có cần phải cơ giới hóa giống như phương trình lặp lại như vậy không? Anh không biết là sư phụ thực đáng thương sao!
Hạ Thược nổi lên tính trêu đùa, từng thử quấy rầy thói quen của Từ Thiên Dận, thứ hai cô giành lấy thân cây mà anh muốn ngồi thiền bên dưới, ngày thứ ba cô lại giành lấy cây khác, kết quả anh cũng không có chỗ nào không khỏe, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi đến gốc cây cô chỉ định mà ngồi xuống. Nhưng khi Hạ Thược có việc về nhà một chuyến, sau khi trở về phát hiện, thói quen của anh lại quay lại như cũ…
Đối với điều này, Hạ Thược cảm thấy có chút thú vị, cô cảm thấy sư huynh giống như vật thể ngoài hành tinh, cần nghiên cứu.
Nhưng mà, cô lại không có thời gian để nghiên cứu, bởi vì, rất nhanh liền qua năm mới .
Trước một ngày khi bước sang năm mới, cha mẹ Hạ Thược cùng với chú thím đều quay về quê. Mấy năm nay, trong nhà vẫn giữ thói quen từ lâu, Lý Quyên quay về sáng sớm ngày hai chín, giúp đỡ bà nội Giang Thục Huệ dọn dẹp trong ngoài, hai người bận cả một ngày chân không kịp chạm đất, mãi cho đến chạng vạng, cả nhà chú út mới dẫn theo con gái cùng về.
Em họ của Hạ Thược – Hạ Dung Tuyết năm nay mới sáu tuổi, khuôn mặt trắng nõn hai má hồng hồng, giống như một cái bánh bao nhỏ, đặc biệt đáng yêu. Chỉ là hơi nhát gan một chút, sợ hãi người lạ, không thích nói chuyện cho lắm. Dáng vẻ cùng với tính cách này có mấy phần giống với Hạ Thược kiếp trước, hơn nữa tính cách này của em cũng có vài phần liên quan tới chuyện ông nội Hạ Quốc Hỉ trọng nam khinh nữ.
Hạ Quốc Hỉ vốn dĩ vẫn luôn ngóng trông con dâu út có thể sinh cho Hạ gia một đứa cháu trai, kết quả sinh ra lại là cháu gái, từ đó ông nhìn con dâu út cũng không hề thuận mắt chút nào.
Tưởng Thu Lâm tính tình từ trước đến nay không phải là người dễ bị ức hiếp, thấy bố chồng luôn luôn châm biếm mình, cho nên những năm gần đây nếu như không có việc gì thì cũng sẽ không quay về thăm hỏi hai ông bà, ngay cả Hạ Dung Tuyết cũng rất ít khi nhìn thấy, ngoại trừ khi qua năm mới, Hạ Thược căn bản ít khi gặp cô em gái họ này.
Chú út Hạ Chí Đào năm nay vừa hợp tác với người ta buôn bán vật liệu xây dựng, tiền lời như nước, trong nhà cũng có chút tích cóp, đời sống cũng khấm khá hơn, trước kia mỗi khi về nhà lại xoa xoa tay cười hớ hớ rồi khóc than, xin cha mẹ một chút tiền tiêu. Hiện tại vừa về liền cười nói: “Ba mẹ, anh cả chị dâu, việc làm ăn của em có chút bận, lúc này mới trở về được, mọi người cũng chớ để ý”. Anh ta vừa nói vừa hô quát vợ mình, “Nhanh chút đi giúp mẹ với chị dâu đi! Không có chút tinh thần gì hết!”
Tưởng Thu Lâm trừng mắt anh ta một cái cái, bĩu môi, nhưng khóe miệng lại gợi lên một nụ cười, chậm rì rì sửa sang lại chiếc áo khoác da trên người, “Em không phải là vừa mới bước vào cửa sao? Anh dù sao cũng phải cho em chút thời gian đổi bộ quần áo chứ?”
Hiện nay đồ da rất thịnh hành, trên đường có rất nhiều cửa hàng áo da, mỗi khi đến năm mới rất nhiều người đều thích mua một chiếc áo da để diện. Nhưng giá cả áo da không hề rẻ chút nào, mỗi chiếc cũng phải bốn năm ngàn đồng tiền, vào những năm 1997, đối với những gia đình công dân bình thường, cũng coi như là vật phẩm xa xỉ.
Tưởng Thu Lâm cố ý khoe khoang chiếc áo khoác da của mình, Lý Quyên đang ở trong bếp nấu nướng, nhìn cô một cái, cười cười không nói cái gì. Cô từ trước đến nay là một người sống cần kiệm, đương nhiên sẽ không mua những bộ quần áo đắt tiền như thế, hơn nữa cô cảm thấy loại quần áo quý khí như thế, mặc lên người mình cũng không toát ra được khí chất của phu nhân, cho nên cũng không thèm muốn
Nếu Hạ Thược biết cách nghĩ của mẹ mình lúc này, nhất định cười nhíu mày — đây là khí chất của phu nhân? Đây là khí chất nhà giàu mới nổi mới đúng!
Hạ Thược cười thầm lắc đầu, cô cảm thấy mặc quần áo vẫn là lấy thoải mái làm đầu. Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ mua những bộ quần áo này cho mẹ, mặc dù với tài sản hiện tại của cô, đừng nói là một chiếc áo khoác da, nếu muốn mua toàn bộ cửa hàng áo da ở Đông thị cũng không thành vấn đề. Nhưng vậy thì có sao? Những quần áo này không thích hợp với mẹ, mua cũng không đẹp. Quần áo mặc lên người cần phải thoải mái gọn gàng, thích hợp với bản thân mình, mới là đẹp nhất.
Cô trong lòng sớm đã muốn mua một bộ quần áo cho mẹ, nhưng ở trong mắt mẹ, cô bây giờ còn chưa đến tuổi có tiền, làm sao có thể mua quần áo được chứ, lại còn phải giải thích với cha mẹ. Vẫn nên chờ sau khi cuộc thi kết thúc, đem chuyện của mình nói rõ cho cha mẹ biết, sau đó đổi một căn nhà khác cho cả nhà, khuyên cha mẹ bỏ công việc hiện tại. Cha mẹ đã mệt nhọc nhiều năm, cũng nên nghỉ ngơi một chút, hưởng hạnh phúc .
Lễ mừng năm mới nam bắc không hề giống nhau, nhà Hạ Thược ở phương bắc, dựa theo tập tục địa phương, đêm giao thừa sẽ ăn bánh trẻo, hơn nữa cả đêm không ngủ. Sau khi bắt đầu cơm tất niên sẽ đến từng nhà trong thôn chúc tết.
Hạ Thược mấy năm nay cũng đã có thói quen cùng người nhà ăn xong bữa cơm tất niên, liền lên núi cùng sư phụ. Sư phụ đi đứng không được tiện, tuy ông cũng có thể tự làm đồ ăn, nhưng Hạ Thược mỗi khi nghĩ đến ông không có con cái phụng dưỡng, trải qua năm mới mà không khí lạnh lẽo, trong lòng liền chua xót, vậy nên càng thêm hiếu kính lão nhân gia, muốn ở bên ông nhiều hơn, như vậy tuy ông không có con cháu đầy nhà, nhưng vẫn có người hầu hạ phụng dưỡng.
Năm nay Từ Thiên Dận ở trên núi, trước lễ mừng năm mới hai người đã vào thành phố mua một ít quà tết, Hạ Thược cũng đã sớm gói bánh trẻo đưa lên núi cho sư phụ
Năm nay cả hai đồ nhi đều bên cạnh, Đường Tôn Bá phá lệ thoải mái, đã nhiều năm không uống rượu nhưng hôm nay cũng uống không ít, sau đó liền ngồi xe lăn tới cửa, nhìn Hạ Thược lôi kéo Từ Thiên Dận ra sân đốt pháo hoa.
Từ Thiên Dận là một người đàn ông cô lãnh mà lạnh lùng, hoàn toàn không hề hòa hợp với pháo hoa rực rỡ mà sôi động này, anh chỉ đứng yên bên cạnh Hạ Thược, giống như một pho tượng chạm khắc hoàn mỹ. May mà, người điêu khắc này còn động đậy, khi Hạ Thược đốt pháo hoa, liền nhận lấy lửa trên tay cô, đốt xong che chở cô lùi lại phía sau, sau khi pháo hoa bay lên không trung, nhìn nụ cười trên gương mặt cô, anh vẫn đứng yên một bên, tiếp tục làm người điêu khắc.
Mãi cho đến khi Hạ Thược xem xong pháo hoa, Từ Thiên Dận mới đi về phía hậu viện, sau khi trở về, mở tay ra, “Tặng”.
Ánh mắt Hạ Thược rơi xuống lòng bàn tay anh, ánh mắt hiếm thấy sáng lên — Một cây trâm ngọc thật đẹp!
Trên tay Từ Thiên Dận, là một cây trâm bạch ngọc được trạm trổ cần thận, hình thái cực đẹp, là hình một con hồ ly nhỏ giống như đúc. Híp mắt, ý thái biếng nhác, đầu gối lên trên cái đuôi, cái đuôi lại được kéo dài ra, tạo thành một chiếc trâm gài tóc.
Ngọc này vừa nhìn liền biết là cổ ngọc, niên đại có chút cửu viễn, bên ngoài còn có một tầng ngọc màu vàng, nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cây trâm, ngược lại có thêm một loại cổ vận qua năm tháng, tiểu hồ ly này cũng giống như khoác một tầng áo khoác màu vàng nhạt, bộ lông vàng nhạt mềm mại, cực giàu linh khí cùng thần vận.
Hạ Thược tiếp nhận, trong lòng yêu thích. Cổ ngọc so với tân ngọc còn khó tìm, khó xem xét, khó định giá, còn có loại vô giá. Hơn nữa, chiếc trâm ngọc này vừa thấy liền biết là pháp khí! Cây trâm này được dưỡng tại nơi có tràn đầy cát khí, mang ở trên người có thể xu cát tị hung!
Chỉ là…
Hạ Thược nâng mắt nhìn, thoáng rối rắm, “Sư huynh, anh vì sao lại muốn tặng em hồ ly? Trong phong thủy thuật, hồ ly nhưng là khai hoa đào, hơn nữa nếu là bạch ngọc này thì pháp lực của hồ ly là mạnh nhất”.
Hơn nữa, đây còn là kiện pháp khí, muốn cho cô hoa đào bay đầy trời sao?
Từ Thiên Dận dùng ánh mắt trắng đen rõ ràng của mình nhìn Hạ Thược, “Tôi khắc, tôi dưỡng”.
“Hả?”
“Nguyên khí của tôi”. Từ Thiên Dận khẽ nhếch miệng nở nụ cười, ngắn ngủi, môi cong tuyệt đẹp. Anh đi đến phía sau Hạ Thược, quan sát tóc cô một lúc, sau đó liền đưa tay lên.
Hạ Thược không chú ý tới động tác của anh, cô vẫn còn bị câu nói của anh hấp dẫn, lúc sau mới quay đầu lại, cười khiêu khích hỏi : “Anh khắc, anh dưỡng, nguyên khí của anh? Anh là muốn làm hoa đào của em sao?”
“Em còn thiếu hai chữ, chính cung”. Từ Thiên Dận nhận lấy cây trâm ngọc trong tay Hạ Thược, ngón tay thon dài nổi lên khớp xương rõ ràng, không cẩn thận chạm nhẹ vào cổ cô, hơi lạnh.
Hạ Thược giống như một lần nữa hiểu biết người đàn ông phía sau, cô đột nhiên phát giác, khi anh không cười vẫn còn tốt, khi anh cười rộ lên, ý vị mười phần xấu xa.
Đến khi cảm thấy cổ lành lạnh, cảm giác có hơi lạnh, cô mới ngẩn người, vươn tay sờ sờ tóc của mình, vậy mà đã được búi lên.
Cô quả thực giật mình sửng sốt — làm người hai kiếp, nội tâm cô cũng đã từng là những cô gái mới lớn mộng mơ, có giấc mộng mà mỗi cô gái đều mang theo, hy vọng có một ngày, sẽ gặp người mình yêu, người ấy sẽ tự mình búi tóc cho cô.
Nhưng người cô yêu, kiếp trước không có gặp. Cũng bởi vì tư tưởng trưởng thành cùng từng trải, cô cũng đã bỏ qua phân tâm tư tình cảm này. Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, cho dù không có người như vậy, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, đến tuổi phải gả thì cũng sẽ phải gả.
Thông thường nhân sinh bất đắc dĩ, phần lớn phụ nữ cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng kiếp này, tâm tính thay đổi không ít, cô cũng sáng tỏ thông suốt nhiều. Cần gì phải bất đắc dĩ? Nhân sinh có bát khổ, sinh, lão, bệnh, tử, có một loại khổ trong đó, đó là không thể cầu. Nếu không thể cầu, chi bằng không cầu. Gặp, là duyên. Không gặp được, vậy cô độc, đi cầu điều khác.
Vì cha mẹ, vì chính mình, nhân sinh còn rất nhiều chuyện có thể làm, không phải không yêu là không thể.
Kiếp này cho tới bây giờ, Hạ Thược quả thật đã nghĩ như vậy, cũng làm như thế. Hơn nữa cô cũng đã qua cái tuổi học trò mơ mộng yêu đương, đối với cô mà nói, mỗi một ngày lại thấy mình đi được cao xa hơn, mỗi một ngày thấy bản thân mình không còn giống như với kiếp trước, có một loại cảm giác thực thành tựu.
Cô thích loại cảm giác thành tựu này, chuyện tình cảm đã sớm bị cô ném lên chín tầng mây
Nhưng mà, ông trời lại thích trêu đùa người, khi cô không đem chuyện tình cảm để lại trong lòng, chẳng lẽ, duyên phận liền đến?
Từ Thiên Dận, sư huynh của cô, người này cô chỉ là cảm thấy có chút hứng thú, lại không hề hiểu biết. Chỉ biết là anh thoạt nhìn thì lạnh lùng, nhưng nội tâm là người trọng tình, thoạt nhìn cao ngạo, nhưng cũng rất săn sóc người khác, thoạt nhìn anh là một người cứng nhắc, nhưng cũng sẽ biết đùa giỡn chút tâm tư, lại đưa cho cô một hồ ly phong thủy, ý đồ muốn trở thành duyên phận chính cung của mình?
Mà quan trọng hơn là, đây là đêm giao thừa, anh tự tay búi tóc cho cô, một tình huống mà cô chưa từng nghĩ tới, đây là giấc mộng viên mãn kiếp trước của cô.
Chẳng lẽ, sư huynh thật sự sẽ là tình duyên kiếp này của cô?
Vấn đề này khiến nội tâm vẫn luôn tĩnh lặng chưa từng dao động của Hạ Thược nổi lên một gợn sóng, cũng lại khiến cô hiếm khi mất thời gian suy nghĩ như vậy, tân niên vốn nên hưởng thụ không khí vui mừng, cô lại đem toàn bộ thời gian đặt vào vấn đề này.
Liên tục suy nghĩ mấy ngày cũng không nghĩ ra kết quả gì, Từ Thiên Dận cũng đã phải về Bắc Kinh.
Hạ Thược nhìn ra được, anh xuất thân gia đình quan chức, gia đình như vậy, lại để cho anh qua năm mới ở bên ngoài đã rất lạ lùng. Cô nhớ rõ Tần Hạn Lâm từng nhắc qua anh phải quay về nhậm chức, tuy rằng không nói đến là chức vị gì, nhưng khi Từ Thiên Dận rời khỏi Đông thị một phút, Hạ Thược cũng liền hiểu rõ ràng.
Không thể phủ nhận, hai người quả thật rất có duyên, nhưng hữu duyên cũng không nhất định sẽ đến được với nhau, đây là sự thật.
Cái khác không nói, bối cảnh gia đình của hai người chênh lệch quá lớn, tuy cô không hề tự ti vì điều này, nhưng câu môn đăng hộ đối trong dân gian cũng không phải không có đạo lý. Môn hộ tương đương, đại biểu là lịch duyệt, kiến thức, những việc trải qua tương đương nhau, giá trị quan tương đương, điều này sẽ khiến tình cảm của hai người giảm bớt sự xung đột, cũng càng có lợi đến sự gắn bó của tình cảm.
Hiện tại, còn không phải là thời điểm để cô suy nghĩ những điều này, bất luận là tuổi của cô, hay là tình cảm giữa hai người, vẫn chưa đến mức độ kia.
Đời trước lần mò lăn lộn trong công ty, Hạ Thược hiểu được một đạo lý: muốn đạt được tốt nhất, thì chỉ có chính mình phải tốt nhất.
Phụ nữ luôn cần phải tốt với chính mình, tiêu phí thời gian ở đàn ông, không bằng dùng thời gian đó cho mình, khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Hạ Thược cười, vẫy vẫy tay với Từ Thiên Dận. Trên gương chiếu hậu, cô gái nở nụ cười nhàn nhã tự nhiên, hai tay đặt trong túi áo, nhìn theo xe chạy xa, cười xoay người, chậm rì rì vào nhà.
Trong xe, người đàn ông ấy nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái trong gương chiếu hậu, mày kiếm nhíu lại, đôi mắt thâm sâu. Sau đó, anh lấy di động ra, bấm một dãy số, đầu bên kia di động truyền tới giọng nói vui mừng của Tần Hạn Lâm.
“Cậu lại gọi điện thoại cho tớ? Cậu mà lại gọi điện thoại cho tớ!”
Trực tiếp xem nhẹ tiếng huyên náo của Tần Hạn Lâm, Từ Thiên Dận nói: “Chuyện nhậm chức, tôi đã quyết định”.
***
Sau khi Từ Thiên Dận quay về Bắc Kinh, Hạ Thược tập trung toàn bộ tinh thần cho cuộc thi. Chỉ còn nửa năm là tới kỳ thi, tuy thành tích học tập của cô không tệ, chương trình học đối với cô mà nói cũng rất đơn giản, nhưng cô cũng không vì vậy mà chủ quan.
Vừa khai giảng, trong lớp cũng đã xảy ra một việc — Từ Văn Lệ chuyển trường .
Từ Văn Lệ chuyển trường, có thể nói là lặng yên không một tiếng động, ngay cả người bạn thân Triệu tĩnh của cô ta cũng không hay biết.
Vào ngày khai giảng đầu tiên, chủ nhiệm lớp tuyên bố Từ Văn Lệ đã chuyển trường, cả lớp cũng liền ồ lên. Đang êm đẹp, cũng sắp thi trung học, sao lúc này lại đột ngột chuyển trường?
Ai cũng không biết, Từ Văn Lệ không chỉ đơn giản là chuyển trường như vậy, cả nhà cô ta chuyển khỏi Đông thị, không ai biết bọn họ đã chuyển đi nơi nào.
Việc này kỳ thật phải nói lại chuyện Từ Chí Hải cùng bà Ngô kia ở ngoài cửa hàng Phúc Thụy Tường gây ra một hồi trò cười. Từ sau chuyện này, hôm đó Từ Chí Hải về nhà, liền gọi con gái tới trước mặt hỏi một câu: “Con nói thật xem nào, con có đắc tội gì với Hạ Thược hay không?”
Từ Văn Lệ cảm thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cô nghĩ cha biết chuyện cô thuê người đánh cha Hạ Thược. Nhưng cô cũng không dám thừa nhận, sau một hồi giả ngu, lúc này mới phát hiện, kỳ thật cha căn bản là không biết điều gì.
Từ Chí Hải thấy con gái không thừa nhận, liền thở dài. Sao hắn có thể không nhìn ra vẻ mặt nói dối của con chứ? Chẳng qua hắn cảm thấy có lẽ chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ giữa bạn học với nhau, loại chuyện này trong trường học cũng có rất nhiều, con gái mình nhiều lắm chỉ là không hợp với Hạ Thược, còn có thể có chuyện gì chứ?
Nhớ tới lời nói kia của Hạ Thược, Từ Chí Hải cảm thấy, có thể là do mình đa tâm mà thôi.
Nhưng sau hôm đó, Từ Chí Hải phát hiện hắn càng ngày càng không may.
Vốn dĩ bởi chuyện vợ bị tai nạn xe phải nằm viện, hắn vừa phải chăm sóc cho vợ, vừa phải đi làm, tinh thần có chút mệt mỏi, hơn nữa lại đặc biệt dễ dàng mệt mỏi! Khi đang làm việc, hắn cũng khó tránh khỏi phạm phải một ít sai lầm. Trước kia cũng không có gì quan trọng, nhưng hiện tại lãnh đạo lại giống như luôn nhìn chằm chằm hắn, luôn lấy một ít sai lầm đó ra để chỉ trích hắn, đã bị điểm danh vài lần trong hội nghị, công khai phê bình. Điều này đối với vị trí trưởng phòng vài năm nay của hắn, cũng coi như có chút thể diện, mất hết mặt mũi.
Ngay từ đầu, Từ Chí Hải còn tự an ủi mình, dù sao cũng là do hắn phạm lỗi trước. Nhưng mà, sau này hắn mới phát hiện lãnh đạo là cố ý bắt lỗi. Ngay cả cấp dưới của hắn phạm phải một chút sai sót nhỏ như hạt mè hạt đậu, đều quy lên đầu hắn là không lãnh đạo được cấp dưới!
Rốt cuộc, khi vừa qua năm mới, hắn lại bị bắt lỗi, lúc này còn bị miễn chức vị trưởng phòng ban thư kí, điều hắn xuống một thị trấn nhỏ ở Đông thị, nhậm chức cán sự xử lý nho nhỏ!
Từ Chí Hải từ khi bắt đầu làm việc, con đường làm quan vẫn luôn chắc chắn, cho tới bây giờ chưa từng chịu sự suy sụp như vậy, trong lúc nhất thời có chút không chấp nhận được. Mà trong lúc vợ vẫn còn tĩnh dưỡng trong bệnh viện, vị trí quản lí cũng bị cấp dưới chiếm mất. Cô vốn tâm tình đã không tốt, vừa nghe chồng mình bị miễn chức, càng thêm không chịu nổi, cả ngày khóc nháo. Vợ chồng hai người cũng vì chuyện này mà ầm ĩ suốt ngày, qua năm mới cũng không được vui vẻ.
Qua năm sau, Từ Chí Hải cảm thấy không còn mặt mũi nào mà ở lại Đông thị nữa, dù không muốn xuống thị trấn nhỏ cũng phải đi. Mặc dù hắn có thể một mình đến đó nhậm chức, để vợ con tiếp tục sống tại Đông thị. Dù sao cách cũng không xa, cuối tuần hay đến ngày nghỉ cũng có thể về.
Nhưng vợ Từ Chí Hải cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, Đông thị đều có bạn bè quen biết, thế này sao còn dám vác mặt ra cửa gặp người nữa?
Từ Văn Lệ lại cảm thấy trời đất như sụp xuống, cô không biết đây là làm sao vậy! Vốn dĩ cô có một người cha làm trưởng phòng, một người mẹ nhậm chức quản lí trong công ty, trong nhà điều kiện giàu có, bạn bè cùng lứa tuổi hâm mộ vây quanh, vốn tưởng rằng có thể tiếp tục cuộc sống như vậy. Nhưng những thứ này … sao lại không còn nữa?
Bảo cô chuyển về nông thôn đi học? Cô mới không cần!
Nhưng không cần thì sao chứ? Chẳng lẽ muốn ở lại lớp học để người ta cười nhạo?
Hai mẹ con Từ Văn Lệ khóc sướt mướt, dù không muốn, nhưng vẫn phải theo Từ Chí Hải xuống thị trấn. Cả nhà đều chuyển đi, mà ngay cả bạn bè vì xấu hổ mà cũng không thông báo.
Từ Văn Lệ chuyển trường, Triệu Tĩnh không còn bạn chơi, không có người ở sau lưng cổ động cô, cô lại càng không dám tìm Hạ Thược gây phiền toái nữa, bởi vì nhà cô cũng không được yên ổn. Cha nằm viện, mẹ lại không quen với việc làm ăn của công ty, việc làm ăn thất bại hơn nửa, đến khi cha từ bệnh viện về nhà tĩnh dướng, công ty đã bị tổn hại vô cùng lớn, không thể khắc phục được nữa, chỉ có thể duy trì. Cũng may nhà bọn họ còn có cổ phần tại công ty nung của Triệu gia, chẳng qua mỗi ngày lại phải nhìn vẻ mặt châm chọc khiêu khích của bác cả.
Triệu Tĩnh trong khoảng thời gian này cảm thấy thật sự là quá mệt mỏi, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô cũng không còn ở trước mặt người khác khoe khoang, hoặc là ghen tị mối quan hệ của Hạ Thược với Nguyên thiếu.
Hạ Thược cũng đợi khi nhà Từ Văn Lệ chuyển đi, ban đêm đi một chuyến đến tiểu khu nhà cô ta, hóa giải phong thủy trận. Dù sao, cô cũng không muốn hại chủ nhân sau này của căn phòng này. Khi rời khỏi nhà Từ Văn Lệ, Hạ Thược cũng thuận đường đi đến tiểu khu nhà Triệu Tĩnh, cũng hóa giải phong thủy trận bố ở nhà cô.
Vết thương của cha cũng đã tốt hơn nhiều, nhà hai cô cũng đã nhận lấy trừng phạt, chuyện này cứ như vậy chấm dứt.
Sau đó, Hạ Thược liền an tâm ôn thi, cô đem chuyện của cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường cùng công ty bán đấu giá Hoa Hạ, giao cho Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức để ý. Tháng tám có buổi đấu giá thứ hai, chính quyền thành phố cũng đang tìm công ty bán đấu giá đảm nhận, Hạ Thược đối với việc này là nhất định phải làm.
Cuộc đấu giá năm nay, Lý Bá Nguyên cũng có thể từ Hong Kong đến đây, ông ấy trông mong chiếc đĩa Thanh Hoa lớn ở Phúc Thụy Tường đã lâu. Hội đấu giá năm nay, danh tiếng của Phúc Thụy Tường cùng Hoa Hạ phải cùng nhau khai hỏa, tạo thành một chấn động trong ngành này!
Hạ Thược đã dặn Tôn Trường Đức, nếu về phía chính quyền thành phố cần tới quan hệ trên dưới, có thể gọi điện thoại cho cô. Dù sao, hiện nay những nhân vật chính thương trong cái vòng luần quẩn tại Đông thị này, người không tìm cô xem qua phong thủy vận thế đúng là không nhiều lắm.
Phương diện nhân mạch, cô không phải lo lắng.
Sau cuộc đấu giá mùa hè năm trước, trong nước cũng liền nổi lên mấy công ty bán đấu giá, năm nay đều nhìn chằm chằm Đông thị, có thể nói cạnh tranh không hề nhỏ. Tôn Trường Đức ở Đông thị tuy rằng là vô căn vô cơ, nhưng trên phương diện tạo mối quan hệ đúng là không tồi, từ khi công ty bán đấu giá Hoa Hạ thành lập, anh cũng đã lôi kéo được không ít nhân viên quan trọng trong chính quyền thành phố. Khi chính phủ đầu tư vào thương giới, những người này sẽ có tác dụng không nhỏ. Nhưng các đối thủ cạnh tranh khác cũng đều có nhân mạch, phương diện cạnh tranh vẫn rất kịch liệt.
Trong thời điểm mấu chốt của kỳ thi trung học này, Hạ Thược không muốn phân tâm quá nhiều, vì tránh công ty bán đấu giá vừa mới thành lập sẽ lại gặp phải chuyện như của Đỗ Hưng, Hạ Thược thông báo Cao Nghĩa Đào, lại lộ ra một chút tiếng gió với những người mà mình đã xem phong thủy cho kia.
Cô không trực tiếp để lộ Hoa Hạ là công ty của mình, mà cô chỉ nói ý Tôn Trường Đức nặng lực không tồi, có thể kéo lên sự phát triển kinh tế ở Đông thị.
Lời này thì mấy lão hồ ly kia đều hiểu được — Hóa ra vị quản lý Tôn này có chỗ dựa là Hạ tiểu thư!
Một đám lão già này đều hiểu lấy, mọi chuyện cơ bản xác định.
Không ngoài sở liệu, công ty bán đấu giá Hoa Hạ quả nhiên giành được vị trí thứ nhất, thành công đạt được tư cách tổ chức cuộc đấu giá thứ hai tại Đông thị!
Sau khi đoạt được tư cách này tới tay, chuyện sau đó Hạ Thược giao hết cho Tôn Trường Đức đi làm.
Sau đó, Hạ Thược dứt bỏ chuyện công ty, ngoan ngoãn làm một học sinh ngoan.
Có điều, thân là phong thuỷ sư, khi có cần sử dụng phong thủy mà lại không làm, thật sự có điểm lãng phí tài nguyên.
Vì thế, đôi mắt Hạ Thược cô nương khẽ cong, tươi cười đầy mặt tìm Văn Xương Vị trong nhà, bày phong thủy cục đỗ trạng nguyên.
Bày bố phong thủy cục trong nhà, đầu tiên phải khảo sát hướng phòng. Tọa hướng là cơ bản của phong thủy cục, tìm không đúng phương hướng, cục sẽ không thể bố trí, bày cũng không chuẩn. Tọa hướng này, không phải là ý nghĩa bình thường như “Trên bắc dưới nam, phải đông trái tây”, trong phong thủy “Tọa” cùng “Hướng” có cách nói độc đáo. Tọa phương là chỉ phương hướng dựa vào, hướng phương là chỉ phương hướng đối diện.
Giả dụ như nói, ngồi ở trên ghế, chỗ tựa lưng chính là tọa phương, mặt hướng đi đâu chính là hướng phương.
Nhưng đây cũng chỉ là giả dụ mà thôi, thực tế khi khảo sát tọa hướng của phòng ốc, cũng vô cùng phức tạp. Bởi vì, kiểu dáng kiến trúc hiện đại, thật sự là có đủ loại.
Phong thuỷ là chú ý khí khẩu, tức là lỗ hổng có thể hấp thu khí tràng của phương hướng, tác dụng to lớn, liên quan đến kiến trúc hưng suy của một nhà! Vào thời cổ đại, ít người nhiều đất, bởi vậy nhà cửa truyền thống chiếm một khoảng lớn, thường lấy cửa lớn là khí khẩu lớn nhất, cũng chính là lấy cửa làm hướng. Cho nên, tọa hướng cũng rất dễ phán đoán.
Nhưng xã hội hiện đại, Thổ Địa tấc đất tấc vàng, rất nhiều nhà riêng, theo hình thức nhà lầu, còn có một số nhà có tiền thiết kế những kiến trúc kỳ quái. Những kiến trúc này không giống với ngày xưa, không có sân, khí khẩu thường không phải là cửa lớn, muốn phán đoán tọa hướng, chính là khảo nghiệm bản lĩnh cùng kinh nghiệp của thầy phong thủy.
Hạ Thược đối với tọa hướng trong nhà mình đương nhiên là rõ như lòng bàn tay, cô tìm xong phương hướng, lúc này mới phán đoán vị trí của Văn Xương Vị. Tọa hướng của Văn Xương Vị khác, vị trí không giống nhau. Nếu bày ở vị trí sai, phong thuỷ cục đương nhiên sẽ không còn hiệu quả.
Nhà Hạ Thược tọa tây hướng đông, Văn Xương Vị ở tây nam. Cô ở phía tay nam chọn canh giờ, thờ cúng đá Khôi Tinh, đặt ở đó ba miếng tiền đồng, thêm nguyên khí vào.
Cha mẹ thấy cô ở nhà chuyển chuyển này nọ, không khỏi bắt đầu cười cô.
Hạ Chí Nguyên giả vờ răn dạy cô, “Con làm cái này làm gì? Toàn là mê tín phong kiến, còn không bằng đi đọc sách nhiều một chút. Thành tích tốt thì sợ cái gì nữa?”
Lý Quyên lại khẽ đánh chồng mình một cái, “Anh nói cái gì thế, thành tích học tập của con tốt như thế, sắp đến kỳ thi cũng sẽ khẩn trương? Anh cứ để con làm gì thì làm đi, an tâm một chút cũng được chứ sao?”
Hạ Thược nghe xong nhún vai cười — vốn dĩ cô định bố trí trận pháp ngũ hành bát quáy, đối ứng Ngũ Hành, có tác dụng tương trợ cho Văn Xương Vị. Mới chỉ thêm vài thứ trong nhà, đã khiến bố mẹ ngạc nhiên như vậy rồi … Được, cứ như vậy đi!
Dù sao phong thủy cục này cô bố trí cũng rất đơn giản, chẳng qua thêm vào trạng thái, tinh thần sẽ tràn đầy, mười phần xung lực. Về phần đọc sách, vẫn phải dựa vào chính mình. Dù sao tự thân mới là căn nguyên, cho dù có bố cục cũng chỉ là trợ lực.
Vì muốn cha mẹ an tâm, lúc này cô liền quay về phòng đọc sách.
Thời gian nửa năm qua cũng mau, đảo mắt đã đến kỳ thi trung học.
Tình hình trong nhà khi đến kỳ thi trung học ở kiếp trước, vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ Hạ Thược. Khi đó thành tích của cô cũng chỉ bình thường, nhưng cha mẹ cũng rất coi trọng, sáng sớm dậy làm bữa sáng phong phú, mẹ lại xin nghỉ làm, chờ cô ngoài cửa trường học. Tuy rằng khi đó Hạ Thược cảm thấy, cha mẹ làm thế khiến cô rất áp lực, nhưng kiếp này trọng sinh, cô cũng có thể hiểu được tâm tình của cha mẹ.
Vào kiếp trước, tuy cuối cùng cô thi đậu trung học, nhưng thành tích lại chỉ xếp hạng trung bình, khi cha mẹ nhận được giấy trúng tuyển của cô, cả hai đều là vẻ thở phào nhẹ nhõm, đến nay cô vẫn nhớ như in.
Kiếp này, cô nhất định sẽ khiến cha mẹ vui mừng.
Bước vào trường thi, Hạ Thược đương nhiên có chút cảm khái, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh được tâm tình, bước vào trạng thái sẵn sàng. Mẹ Lý Quyên xin nghỉ làm, cả ngày đi cùng cô, cô vừa bước ra khỏi trường thi liền hỏi : “Đề có khó không? Bài làm xong hết không con?” Dáng vẻ kia, so với Hạ Thược còn khẩn trương hơn.
Hạ Thược cười nhẹ, cuối cùng lại trấn an mẹ. Lấy thành tích của cô, thi đậu trường Nhất Trung ở Đông thị không phải là chuyện khó. Mà Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên đối với điều này cũng rất chắc chắn. Dù sao từ khi con bắt đầu đi học, đã không hề khiến bọn họ phải lo lắng, thành tích thi cử của cô vào Nhất Trung tuyệt không có vấn đề. Nhưng là cha mẹ, khi con cái gặp phải kỳ thi trọng đại trong đời, cho dù thành tích tốt thế nào, cũng vẫn sẽ tha thiết dặn dò.
Mặc dù đã sớm biết không có gì khó khăn, nhưng đợi đến khi kết thúc kỳ thi có kết quả, Hạ Thược về nhà, mang đến một tin tức vô cùng vui mừng cho cha mẹ!
Tổng điểm 748, đứng thứ nhất thành phố. Cái này vốn không có gì, chỉ xem trình độ Hạ Thược thì là bình thường. Nhưng khi lấy được giấy báo điểm, lại xảy ra chuyện khiến Hạ Thược có chút bất ngờ.
Kỳ thi trung học năm nay, Đông thị có hai Trạng Nguyên thi vào trung học, một người trong đó là Hạ Thược, người còn lại thực khéo lại chính là Nguyên Trạch.
Khi hai người vừa tới trường học, liền được chủ nhiệm dẫn tới phòng hiệu trưởng, nhận được tin tức — trường Nhất Trung ở Thanh thị muốn mời hai người lên Thanh thị học. Miễn hoàn toàn học phí, còn có học bổng khác.
“Thanh, Thanh thị?” Giọng nói Lý Quyên có chút lắp bắp, vẻ mặt vui mừng như sắp khóc, “Là , là thành phố trên tỉnh, là trường trung học trọng điểm của tỉnh đấy! bố nó …”.
Lý Quyên nhìn về phía Hạ Chí Nguyên, Hạ Chí Nguyên dù sao cũng là người cha, lúc này cũng sẽ không kích động giống vợ đến nói năng lộn xộn, anh gật đầu khen ngợi con gái, “Tốt, tốt!” Ngay cả hai tiếng ‘tốt’, giọng nói cũng trầm thấp, trong đó còn mang theo cảm khái.
Hạ Thược từ khi đi học, thành tích vẫn rất tốt, điều ấy người thân trong nhà đều biết, nhưng ai cũng không ngờ là, cô lại trực tiếp trúng tuyển vào trường trung học Nhất Trung trên Thanh thị ở trên tỉnh. Chuyện này quả thực là chuyện vui mừng rạng rỡ tổ tông, cho nên dù hàng năm vẫn luôn cần kiệm như vợ chồng Hạ Chí Nguyên, cũng mở tiệc chiêu đãi khách, chúc mừng con gái một hồi!
Tiệc chiêu đãi người thân được đặt tại khách sạn Gia Tinh vừa mới mở không lâu, cũng chính là khách sạn mà Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán, Tôn Trường Đức đã cùng nhau ăn cơm lúc trước.
Người thân trong nhà Hạ, hôm nay đều tới.
Cô lớn Hạ Chí Mai, chồng cô chú Lưu Xuân Huy, anh họ Lưu Vũ Quang một nhà ba người.
Cô nhỏ Hạ Chí Cầm, em họ Trương Nhữ Mạn hai người, về phần chồng cô út chú Trương Khải Tường, lại là cán bộ có cấp bậc, đang ở bộ đội, nên không thể tham dự.
Chú út Hạ Chí Đào, thím Tưởng Thu Lâm, em họ Hạ Dung Tuyết sáu tuổi cũng tới, mặt khác, còn có ông nội Hạ Quốc Hỉ cùng bà nội Giang Thục Huệ.
Hơn nữa thêm gia đình Hạ Thược, cũng hơn mười người, tuy rằng mỗi nhà đều có chút xích mích nhỏ, nhưng vừa vào cửa, đương nhiên đều là chúc mừng một câu, sau đó mới ngồi xuống nói chuyện.
“Chị, chị thật là trâu! Em đúng là bội phục! Về sau chị em mình gần nhau rồi, sau này em cần phải nhờ chị nhiều rồi!” Vừa ngồi xuống, người đầu tiên mở miệng lại chính là em họ Trương Nhữ Mạn. Em ấy cũng mặc kệ quy củ trước mặt người lớn, dù sao đều là người một nhà, cô mới không muốn chịu sự gò bó này.
Trương Nhữ Mạn cùng Hạ Thược từ nhỏ đã có tình cảm tốt, tuy một người là người ngay thẳng, một người lại điềm tĩnh thanh nhã, tính tình khác nhau một trời một vực, nhưng lại rất hợp nhau. Người lớn trong nhà họ Hạ đều không hiểu sao hai cô bé này tình cảm lại tốt như thế, số lần hai cô gặp nhau trong một năm cũng không nhiều.
Trương Nhữ Mạn cũng bởi vì có cha là liên trưởng quân khu, mỗi khi đến kỳ nghỉ lại thích chạy theo cha mình ở quân khu đi lại, còn học cái gì mà bắn súng, Hạ Chí Cầm thấy tính cách con gái như vậy cũng vô cùng đau đầu, nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được yêu cầu của con, sau khi thương lượng với chồng, liền chuyển trường cho cô tới Thanh thị. Gần với cha cô, cũng tiện cho cô đến khi nghỉ sẽ đến chơi.
Không ngờ, Hạ Thược lại sắp tới Thanh thị, vậy thì hai chị em cô cách nhau cũng sẽ gần.
“Nhữ Mạn! Con nói chuyện cẩn thận! Đã là con gái thì phải ra dáng con gái, học tập chị con đi! Thục nữ một chút, văn tĩnh một chút! Con nhìn lại mình xem, cả ngày nghịch ngợm như con trai, chẳng may lớn lên không gả ra ngoài được, mẹ lại phải lo lắng”. Hạ Chí Cầm day day huyệt thái dương, vô cùng đau đầu.
Hạ Thược khẽ cười một tiếng, chính vì tính tình Nhữ Mạn thẳng thắn, nên tình cảm các cô mới tốt như vậy. Kiếp trước, Trương Nhữ Mạn quả thật cho tới tận hai mươi lăm tuổi, còn không tìm được bạn trai thích hợp, cả ngày gọi điện thoại phun mật vàng với cô, khi đó cô chỉ nghĩ là vì tính tình của cô ấy không phải loại hình phổ biến mà con trai thích, cho nên không nhiều người thích.
Nhưng kiếp này, cô vào Huyền Môn, bằng trình độ xem tướng mạo của cô để nhìn cô em họ này mà nói, cô ấy cũng không phải thuộc loại ít hoa đào. Ngược lại, cô có hoa đào số mệnh, nhưng đường tình cảm của hai người lại dài lâu mà trắc trở, thuộc loại nhân duyên trắc trở mới có thể đến với nhau được.
“Tính tình của Nhữ Mạn, về sau thích hợp vào bộ đội, nói không chừng sẽ trở thành một nữ quân nhân, uy phong nha!” Lý Quyên lúc này cười nói.
“Uy phong cái gì chứ? Em sinh ra con gái, cũng không phải con trai. Chị nói xem, nó cả ngày chạy tới quân khu, nói là học bắn bia cái gì, em đã bảo con gái thì học bắn học đánh cái gì! Khiến em thực đau đầu, em luôn nghĩ, có phải lúc sinh ra nó, là thằng bé trai đầu thai nhầm thành cô bé gái rồi không đây?”
Lý Quyên phì một tiếng bật cười, cô cùng Hạ Chí Cầm trước khi kết hôn là hai người bạn tốt, hai người nói chuyện đương nhiên là thân mật. Mà hôm nay là tiệc chiêu đãi người thân, con gái mình là nhân vật chính, người làm mẹ như chị cũng cảm thấy vui mừng, trên mặt hồng hào, cho nên đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo ý cười.
Nụ cười này lọt vào mắt Tưởng Thu Lâm, không khỏi bĩu môi, khụ một tiếng.
Lý Quyên cùng Hạ Chí Cầm phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện chỉ chú ý nói đến chuyện con gái mình, cũng có chút sơ suất với cảm giác của người thân trong nhà.
Lý Quyên có chút ngượng ngùng, vừa muốn nói chuyện, liền thấy Tưởng Thu Lâm hướng về phía mình cười cười, “Chị dâu, nên chúc mừng chị nha, Tiểu Thược đến Thanh thị học, đúng là nở mặt mày”.
Lý Quyên nhanh chóng cười khoát tay, có vẻ có chút mất tự nhiên. Cô cùng với cô em dâu này nói chuyện không nhiều lắm, có cảm giác cô ta nói rất kỳ quái, cho nên không dám nhận lời khen ấy, nhanh chóng cảm ơn cô một câu.
Liền thấy Tưởng Thu Lâm cười cười, sau đó thân thiết hỏi: “Có điều, Thanh thị là thành phố trên tỉnh, chi tiêu hẳn là rất lớn? Con cái học tập như thế, chắc hẳn sinh hoạt phí hàng tháng không ít. Trong nhà có thể cung cấp được tốt chứ?”
Giọng nói Hạ Thược nhàn nhã khiến không khí trong phòng có chút đông cứng, mọi người còn chưa kịp phản ứng trước những lời nói này, ngay cả chút cảm giác buồn cười hay giận dữ cũng chưa kịp bộc phát, Hạ Thược liền động thủ .
Cô vung tay lên, một chai rượu vang đỏ bay nhanh tới, Đỗ Hưng phản ứng cũng nhanh, lúc này liền tránh sang bên cạnh.
Rượu đỏ hòa lẫn với những mảnh thủy tinh, choang một tiếng vỡ tan, bắn tung tóe bốn phía, tiếng vỡ chói tai, vài tên côn đồ không kịp tránh đều bị dính vào người, đều bị những mảnh thủy tinh cắt xẹt qua hai má, thoạt nhìn so với Trần Mãn Quán cùng với Tôn Trường Đức cũng không hề khá hơn chút nào.
“Mẹ nó! Mày con mẹ nó … “
Đỗ Hưng ngoài miệng mắng không ngừng, còn chưa kịp mắng xong, Hạ Thược liền xoay người một cái, lướt qua chiếc bàn tròn trước mặt!
Động tác của cô cực nhanh, cả người giống như một đường cong màu trắng xẹt qua, nhanh mạnh như điện, tựa như nước chảy mây trôi, sức lực mãnh liệt! Thân mình chưa hạ xuống, Đỗ Hưng liền bị cô đạp cho một cước!
Một cước này còn mang theo cả ám kình, Đỗ Hưng sao có thể ngăn cản được? Hắn bị đánh bay đụng vào tường, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, ngực bụng đau đớn, thảm hại hơn là, khi hắn ngã xuống vừa vặn vào đúng chỗ thủy tinh của bình rượu vừa vỡ nát kia, hai tay lộ ở bên ngoài nhất thời bị đâm vào vô cùng thê thảm, máu tươi ứa ra.
Mãi cho đến lúc này, những người trong phòng mới có phản ứng lại. Mấy tên phục vụ kinh sợ chạy đi, người Đỗ Hưng dẫn tới thì tức giận, đều chửi bậy nhằm về phía Hạ Thược.
“Ngừng! Ngừng! Đều dừng tay!”
Trường hợp đại loạn, không biết là ai đang hô dừng tay, lúc này sao có người còn nghe thấy? Đỗ Hưng dẫn theo tổng cộng khoảng năm sáu người, một đám đàn ông vây quanh Hạ Thược, nhưng lại giống như một đám mèo nhỏ, hoàn toàn đánh không lại, hai ba chiêu liền bị cô đánh ngã, ngã ngổn ngang thê thảm trên mặt đất không dậy nổi.
Đỗ Hưng cũng không đứng dậy nổi, một cước vừa rồi của Hạ Thược quả thật là quá nặng, hiện tại hắn ngã bò trên đất, biết rõ dưới người là những mảnh thủy tinh, nhưng lại không thể cử động được, chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, ngực đau đớn, thiếu chút nữ thì nôn hết ra.
“Dừng tay!”
Lúc này, lại nghe được có người hô dừng tay, một đám người té trên mặt đất mới ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, khi vừa thấy liền vô cùng sửng sốt — người hô ngừng lại chính là Lý Tân.
Mãi cho tới lúc này, mới có người phát hiện ra, người ngã trên mặt đất đều là người của Đỗ Hưng, mà đám Lý Tân đứng ở phía sau hắn, không một người dám tiến lên.
Đỗ Hưng lúc này còn đầu váng mắt hoa, không thấy rõ người, nhưng hắn nhận ra được tiếng nói của Lý Tân, lúc này không còn chút hơi sức hô lên: “Lý, anh Lý, mau mẹ nó… Báo thù cho em! Chính là thằng nhóc này … Mẹ nó! Còn con đàn bà này… Ông đây muốn phế nó!”
“Phế ai đi? Tao mẹ nó phế đi mày trước!” Lý Tân bỗng nhiên nổi giận đùng đùng nâng chân lên, đá một cước vào ngực Đỗ Hưng!
Đỗ Hưng vốn bị Hạ Thược đạp một cước, làm sao còn sức đỡ một cước này nữa, suýt nữa thì không mở được mắt mà ngất đi. Hắn ho khan một tiếng, thiếu chút thì phun ra cả máu, nghĩ thế nào cũng không hiểu được, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lý Tân nào còn tâm tư đi giải thích với hắn, hắn bước lên phía trước vài bước, hướng về phía Hạ Thược cúi thấp đầu xin lỗi, “Hạ tiểu thư, xin lỗi! Xin lỗi! Người anh em này của tôi không phải người địa phương Đông thị, không biết vị Tôn tiên sinh này là bạn của Hạ tiểu thư, cho nên mới ăn phải gan hùm mật gấu. Các anh em khác cũng không biết chuyện này, nếu biết đây là bạn của Hạ tiểu thư, sao chúng tôi dám xông vào chứ. Cô, cô xem …”.
“Anh là người An Thân hội?” Hạ Thược hỏi.
“Ách, dạ. Mấy anh em chúng tôi chỉ là ăn cháo cầm hơi, không lọt được vào mắt Hạ tiểu thư, còn mong cô giơ cao đánh khẽ”. Lý Tân còn kém chắp tay dập đầu.
Hắn gia nhập thời gian cũng không lâu, cũng khoảng ba năm trước, nhưng cũng không phải chưa nghe qua người gần đây mà toàn bộ bang hội phụng như thượng khách. Chuyện ngày đó Hạ Thược đánh vào câu lạc bộ Triệu Thiên, toàn bộ bang hội ở Đông thi đều biết, nhưng người tận mắt thấy ngày hôm đó cũng không nhiều, hắn chính là một người trong số đó. Hắn tận mắt thấy Hạ Thược một mình đánh thẳng lên tầng 8, sau đó được đại ca mời vào phòng khách, cuối cùng hoàn hảo xuống dưới không việc gì.
Từ sau ngày đó, chết một tên côn đồ cấp dưới bang hội, còn có tám người chuyển khỏi Đông thị.
Từ sau ngày đó, trong bang quy có thêm một điều, ai chọc vị Hạ tiểu thư này, xử trí theo bang quy!
Từ sau ngày đó, chân dung của vị Hạ tiểu thư này mỗi người trong bang hội đều được xem qua, để ngừa khi gặp cô lại không biết. Mà hắn ngày đó chỉ thấy qua cô một lần, cho nên ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Đêm nay vừa nhìn thấy cô, hắn liền kêu khổ trong lòng, sao hắn lại xui xẻo như vậy chứ, lại gặp phải vị tôn đại thần này! Cho nên hắn mới nhanh chóng xin lỗi, nói rõ tình huống, hy vọng cô có thể thả bọn họ một con ngựa, không cần đem chuyện này nói cho đại ca biết. Nếu không, xử trí theo bang quy, không chết thì cũng tàn phế.
Không ngờ, Hạ Thược lại gật gật đầu, liền lấy điện thoại di động ra, “Alô? Cao lão đại”.
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Lý Tân trắng bệch, vẻ mặt mấy người đi phía sau cũng là chết chắc rồi.
Nhưng mà, lại nghe Hạ Thược tiếp tục nói: “Tôi đã tìm được người kia , không phải người trong bang hội, anh không cần phải bảo cấp dưới tìm hiểu nữa, cám ơn”.
Dứt lời, Hạ Thược liền cúp điện thoại, đám người Lý Tân còn chưa kịp phản ứng lại. Mãi một lúc lâu sau, trên mặt vài người mới có chút hơi thở của người sống, cảm kích nói: “Cảm ơn Hạ tiểu thư giơ cao đánh khẽ! Mấy anh em chúng tôi xin ghi nhớ ân tình này của cô, ngày sau nếu cô có chuyện gì cần chúng tôi ra tay, cô cứ việc mở miệng, cho dù trèo đèo lội suối, tuyệt đối không sẽ không chối từ!”
Hạ Thược nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, “Người không biết không có tội, không có gì. Mấy người các anh đem bọn họ đi đi, bảo bọn họ về sau nên ít đến Đông thị”.
Lý Tân lập tức bằng lòng, nhanh chóng dẫn người mang Đỗ Hưng cùng vài người anh em của hắn kéo đi. Những người này cũng rất biết làm việc, trước khi đi còn trấn an quản lý khách sạn, bồi thường những thứ bị hỏng, mặt khác lại bảo khách sạn mở một gian khách quý khác, lại gọi những đồ ăn mà Hạ Thược vừa gọi một lần nữa, thanh toán hóa đơn, xong xuôi mới rời đi.
Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán, Tôn Trường Đức ba người đổi một phòng khác, khi ngồi xuống đối diện với một bàn đầy thức ăn kia, hai người bọn họ lại không còn cảm giác như ban đầu. Cả hai người bọn họ đều không ngờ, Hạ Thược lại có được thân thủ tốt như vậy!
Cô chủ, cô không gì là không làm được sao?
Hạ Thược không biết tâm tư của hai nhân viên của mình, cô nhìn một bàn thức ăn xa xỉ thở dài.
Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức nghĩ rằng cô trải qua chuyện vừa rồi, không có khẩu vị.
Hạ Thược lại giận dữ nói: “Tôi đau lòng một bàn đồ ăn kia, toàn đồ ngon như thế, liền bị đánh nát bét hết, lãng phí bao nhiêu lương thực”.
Trần Mãn Quán: “…”.
Tôn Trường Đức: “…”.
Cô chủ, cô chú ý trọng điểm lệch mất rồi!
***
Nghỉ đông, Hạ Thược vẫn duy trì thói quen cũ, ngày hôm sau quay về Thập Lý thôn.
Từ Thiên Dận sang năm cũng phải trở về Bắc Kinh, thời gian anh ở lại trên núi cũng không còn nhiều lắm, phần lớn thời gian Hạ Thược đều ở trong trạch viện phía sau núi, không có việc gì cùng sư phụ đấu võ mồm, lôi kéo sư huynh đến mai hoa cọc sau hậu viện so chiêu, ngày qua ngày thật sự thú vị
Thú vị này, đương nhiên là Hạ Thược phát hiện một ít thói quen thú vị của Từ Thiên Dận.
Mỗi ngày anh rời giường lúc sáu giờ sáng, ngồi thiền trong sân của sư phụ. Cây trong sân được trồng dựa theo Thất Tinh, từ thứ hai đến cuối tuần, mỗi ngày anh lại đổi một cây khác. Khi chuẩn bị bữa sáng cho sư phụ, thứ hai tất nhiên có yến mạch, thứ ba tất nhiên có sữa, thứ tư nhất định là sữa đậu nành, thứ năm cháo đậu đỏ, thứ sáu cháo đậu xanh, thứ bảy cháo gạo, chủ nhật là cháo bát bảo!
Khi Hạ Thược phát hiện ra thói quen này của anh, không khỏi cắn môi, nghẹn cười một lúc lâu — có cần phải cứng nhắc như vậy hay không? Tuy rằng, sư huynh có thể làm cháo khiến cô thực ngạc nhiên, nhưng mà anh có cần phải cơ giới hóa giống như phương trình lặp lại như vậy không? Anh không biết là sư phụ thực đáng thương sao!
Hạ Thược nổi lên tính trêu đùa, từng thử quấy rầy thói quen của Từ Thiên Dận, thứ hai cô giành lấy thân cây mà anh muốn ngồi thiền bên dưới, ngày thứ ba cô lại giành lấy cây khác, kết quả anh cũng không có chỗ nào không khỏe, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi đến gốc cây cô chỉ định mà ngồi xuống. Nhưng khi Hạ Thược có việc về nhà một chuyến, sau khi trở về phát hiện, thói quen của anh lại quay lại như cũ…
Đối với điều này, Hạ Thược cảm thấy có chút thú vị, cô cảm thấy sư huynh giống như vật thể ngoài hành tinh, cần nghiên cứu.
Nhưng mà, cô lại không có thời gian để nghiên cứu, bởi vì, rất nhanh liền qua năm mới .
Trước một ngày khi bước sang năm mới, cha mẹ Hạ Thược cùng với chú thím đều quay về quê. Mấy năm nay, trong nhà vẫn giữ thói quen từ lâu, Lý Quyên quay về sáng sớm ngày hai chín, giúp đỡ bà nội Giang Thục Huệ dọn dẹp trong ngoài, hai người bận cả một ngày chân không kịp chạm đất, mãi cho đến chạng vạng, cả nhà chú út mới dẫn theo con gái cùng về.
Em họ của Hạ Thược – Hạ Dung Tuyết năm nay mới sáu tuổi, khuôn mặt trắng nõn hai má hồng hồng, giống như một cái bánh bao nhỏ, đặc biệt đáng yêu. Chỉ là hơi nhát gan một chút, sợ hãi người lạ, không thích nói chuyện cho lắm. Dáng vẻ cùng với tính cách này có mấy phần giống với Hạ Thược kiếp trước, hơn nữa tính cách này của em cũng có vài phần liên quan tới chuyện ông nội Hạ Quốc Hỉ trọng nam khinh nữ.
Hạ Quốc Hỉ vốn dĩ vẫn luôn ngóng trông con dâu út có thể sinh cho Hạ gia một đứa cháu trai, kết quả sinh ra lại là cháu gái, từ đó ông nhìn con dâu út cũng không hề thuận mắt chút nào.
Tưởng Thu Lâm tính tình từ trước đến nay không phải là người dễ bị ức hiếp, thấy bố chồng luôn luôn châm biếm mình, cho nên những năm gần đây nếu như không có việc gì thì cũng sẽ không quay về thăm hỏi hai ông bà, ngay cả Hạ Dung Tuyết cũng rất ít khi nhìn thấy, ngoại trừ khi qua năm mới, Hạ Thược căn bản ít khi gặp cô em gái họ này.
Chú út Hạ Chí Đào năm nay vừa hợp tác với người ta buôn bán vật liệu xây dựng, tiền lời như nước, trong nhà cũng có chút tích cóp, đời sống cũng khấm khá hơn, trước kia mỗi khi về nhà lại xoa xoa tay cười hớ hớ rồi khóc than, xin cha mẹ một chút tiền tiêu. Hiện tại vừa về liền cười nói: “Ba mẹ, anh cả chị dâu, việc làm ăn của em có chút bận, lúc này mới trở về được, mọi người cũng chớ để ý”. Anh ta vừa nói vừa hô quát vợ mình, “Nhanh chút đi giúp mẹ với chị dâu đi! Không có chút tinh thần gì hết!”
Tưởng Thu Lâm trừng mắt anh ta một cái cái, bĩu môi, nhưng khóe miệng lại gợi lên một nụ cười, chậm rì rì sửa sang lại chiếc áo khoác da trên người, “Em không phải là vừa mới bước vào cửa sao? Anh dù sao cũng phải cho em chút thời gian đổi bộ quần áo chứ?”
Hiện nay đồ da rất thịnh hành, trên đường có rất nhiều cửa hàng áo da, mỗi khi đến năm mới rất nhiều người đều thích mua một chiếc áo da để diện. Nhưng giá cả áo da không hề rẻ chút nào, mỗi chiếc cũng phải bốn năm ngàn đồng tiền, vào những năm 1997, đối với những gia đình công dân bình thường, cũng coi như là vật phẩm xa xỉ.
Tưởng Thu Lâm cố ý khoe khoang chiếc áo khoác da của mình, Lý Quyên đang ở trong bếp nấu nướng, nhìn cô một cái, cười cười không nói cái gì. Cô từ trước đến nay là một người sống cần kiệm, đương nhiên sẽ không mua những bộ quần áo đắt tiền như thế, hơn nữa cô cảm thấy loại quần áo quý khí như thế, mặc lên người mình cũng không toát ra được khí chất của phu nhân, cho nên cũng không thèm muốn
Nếu Hạ Thược biết cách nghĩ của mẹ mình lúc này, nhất định cười nhíu mày — đây là khí chất của phu nhân? Đây là khí chất nhà giàu mới nổi mới đúng!
Hạ Thược cười thầm lắc đầu, cô cảm thấy mặc quần áo vẫn là lấy thoải mái làm đầu. Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ mua những bộ quần áo này cho mẹ, mặc dù với tài sản hiện tại của cô, đừng nói là một chiếc áo khoác da, nếu muốn mua toàn bộ cửa hàng áo da ở Đông thị cũng không thành vấn đề. Nhưng vậy thì có sao? Những quần áo này không thích hợp với mẹ, mua cũng không đẹp. Quần áo mặc lên người cần phải thoải mái gọn gàng, thích hợp với bản thân mình, mới là đẹp nhất.
Cô trong lòng sớm đã muốn mua một bộ quần áo cho mẹ, nhưng ở trong mắt mẹ, cô bây giờ còn chưa đến tuổi có tiền, làm sao có thể mua quần áo được chứ, lại còn phải giải thích với cha mẹ. Vẫn nên chờ sau khi cuộc thi kết thúc, đem chuyện của mình nói rõ cho cha mẹ biết, sau đó đổi một căn nhà khác cho cả nhà, khuyên cha mẹ bỏ công việc hiện tại. Cha mẹ đã mệt nhọc nhiều năm, cũng nên nghỉ ngơi một chút, hưởng hạnh phúc .
Lễ mừng năm mới nam bắc không hề giống nhau, nhà Hạ Thược ở phương bắc, dựa theo tập tục địa phương, đêm giao thừa sẽ ăn bánh trẻo, hơn nữa cả đêm không ngủ. Sau khi bắt đầu cơm tất niên sẽ đến từng nhà trong thôn chúc tết.
Hạ Thược mấy năm nay cũng đã có thói quen cùng người nhà ăn xong bữa cơm tất niên, liền lên núi cùng sư phụ. Sư phụ đi đứng không được tiện, tuy ông cũng có thể tự làm đồ ăn, nhưng Hạ Thược mỗi khi nghĩ đến ông không có con cái phụng dưỡng, trải qua năm mới mà không khí lạnh lẽo, trong lòng liền chua xót, vậy nên càng thêm hiếu kính lão nhân gia, muốn ở bên ông nhiều hơn, như vậy tuy ông không có con cháu đầy nhà, nhưng vẫn có người hầu hạ phụng dưỡng.
Năm nay Từ Thiên Dận ở trên núi, trước lễ mừng năm mới hai người đã vào thành phố mua một ít quà tết, Hạ Thược cũng đã sớm gói bánh trẻo đưa lên núi cho sư phụ
Năm nay cả hai đồ nhi đều bên cạnh, Đường Tôn Bá phá lệ thoải mái, đã nhiều năm không uống rượu nhưng hôm nay cũng uống không ít, sau đó liền ngồi xe lăn tới cửa, nhìn Hạ Thược lôi kéo Từ Thiên Dận ra sân đốt pháo hoa.
Từ Thiên Dận là một người đàn ông cô lãnh mà lạnh lùng, hoàn toàn không hề hòa hợp với pháo hoa rực rỡ mà sôi động này, anh chỉ đứng yên bên cạnh Hạ Thược, giống như một pho tượng chạm khắc hoàn mỹ. May mà, người điêu khắc này còn động đậy, khi Hạ Thược đốt pháo hoa, liền nhận lấy lửa trên tay cô, đốt xong che chở cô lùi lại phía sau, sau khi pháo hoa bay lên không trung, nhìn nụ cười trên gương mặt cô, anh vẫn đứng yên một bên, tiếp tục làm người điêu khắc.
Mãi cho đến khi Hạ Thược xem xong pháo hoa, Từ Thiên Dận mới đi về phía hậu viện, sau khi trở về, mở tay ra, “Tặng”.
Ánh mắt Hạ Thược rơi xuống lòng bàn tay anh, ánh mắt hiếm thấy sáng lên — Một cây trâm ngọc thật đẹp!
Trên tay Từ Thiên Dận, là một cây trâm bạch ngọc được trạm trổ cần thận, hình thái cực đẹp, là hình một con hồ ly nhỏ giống như đúc. Híp mắt, ý thái biếng nhác, đầu gối lên trên cái đuôi, cái đuôi lại được kéo dài ra, tạo thành một chiếc trâm gài tóc.
Ngọc này vừa nhìn liền biết là cổ ngọc, niên đại có chút cửu viễn, bên ngoài còn có một tầng ngọc màu vàng, nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cây trâm, ngược lại có thêm một loại cổ vận qua năm tháng, tiểu hồ ly này cũng giống như khoác một tầng áo khoác màu vàng nhạt, bộ lông vàng nhạt mềm mại, cực giàu linh khí cùng thần vận.
Hạ Thược tiếp nhận, trong lòng yêu thích. Cổ ngọc so với tân ngọc còn khó tìm, khó xem xét, khó định giá, còn có loại vô giá. Hơn nữa, chiếc trâm ngọc này vừa thấy liền biết là pháp khí! Cây trâm này được dưỡng tại nơi có tràn đầy cát khí, mang ở trên người có thể xu cát tị hung!
Chỉ là…
Hạ Thược nâng mắt nhìn, thoáng rối rắm, “Sư huynh, anh vì sao lại muốn tặng em hồ ly? Trong phong thủy thuật, hồ ly nhưng là khai hoa đào, hơn nữa nếu là bạch ngọc này thì pháp lực của hồ ly là mạnh nhất”.
Hơn nữa, đây còn là kiện pháp khí, muốn cho cô hoa đào bay đầy trời sao?
Từ Thiên Dận dùng ánh mắt trắng đen rõ ràng của mình nhìn Hạ Thược, “Tôi khắc, tôi dưỡng”.
“Hả?”
“Nguyên khí của tôi”. Từ Thiên Dận khẽ nhếch miệng nở nụ cười, ngắn ngủi, môi cong tuyệt đẹp. Anh đi đến phía sau Hạ Thược, quan sát tóc cô một lúc, sau đó liền đưa tay lên.
Hạ Thược không chú ý tới động tác của anh, cô vẫn còn bị câu nói của anh hấp dẫn, lúc sau mới quay đầu lại, cười khiêu khích hỏi : “Anh khắc, anh dưỡng, nguyên khí của anh? Anh là muốn làm hoa đào của em sao?”
“Em còn thiếu hai chữ, chính cung”. Từ Thiên Dận nhận lấy cây trâm ngọc trong tay Hạ Thược, ngón tay thon dài nổi lên khớp xương rõ ràng, không cẩn thận chạm nhẹ vào cổ cô, hơi lạnh.
Hạ Thược giống như một lần nữa hiểu biết người đàn ông phía sau, cô đột nhiên phát giác, khi anh không cười vẫn còn tốt, khi anh cười rộ lên, ý vị mười phần xấu xa.
Đến khi cảm thấy cổ lành lạnh, cảm giác có hơi lạnh, cô mới ngẩn người, vươn tay sờ sờ tóc của mình, vậy mà đã được búi lên.
Cô quả thực giật mình sửng sốt — làm người hai kiếp, nội tâm cô cũng đã từng là những cô gái mới lớn mộng mơ, có giấc mộng mà mỗi cô gái đều mang theo, hy vọng có một ngày, sẽ gặp người mình yêu, người ấy sẽ tự mình búi tóc cho cô.
Nhưng người cô yêu, kiếp trước không có gặp. Cũng bởi vì tư tưởng trưởng thành cùng từng trải, cô cũng đã bỏ qua phân tâm tư tình cảm này. Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, cho dù không có người như vậy, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, đến tuổi phải gả thì cũng sẽ phải gả.
Thông thường nhân sinh bất đắc dĩ, phần lớn phụ nữ cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng kiếp này, tâm tính thay đổi không ít, cô cũng sáng tỏ thông suốt nhiều. Cần gì phải bất đắc dĩ? Nhân sinh có bát khổ, sinh, lão, bệnh, tử, có một loại khổ trong đó, đó là không thể cầu. Nếu không thể cầu, chi bằng không cầu. Gặp, là duyên. Không gặp được, vậy cô độc, đi cầu điều khác.
Vì cha mẹ, vì chính mình, nhân sinh còn rất nhiều chuyện có thể làm, không phải không yêu là không thể.
Kiếp này cho tới bây giờ, Hạ Thược quả thật đã nghĩ như vậy, cũng làm như thế. Hơn nữa cô cũng đã qua cái tuổi học trò mơ mộng yêu đương, đối với cô mà nói, mỗi một ngày lại thấy mình đi được cao xa hơn, mỗi một ngày thấy bản thân mình không còn giống như với kiếp trước, có một loại cảm giác thực thành tựu.
Cô thích loại cảm giác thành tựu này, chuyện tình cảm đã sớm bị cô ném lên chín tầng mây
Nhưng mà, ông trời lại thích trêu đùa người, khi cô không đem chuyện tình cảm để lại trong lòng, chẳng lẽ, duyên phận liền đến?
Từ Thiên Dận, sư huynh của cô, người này cô chỉ là cảm thấy có chút hứng thú, lại không hề hiểu biết. Chỉ biết là anh thoạt nhìn thì lạnh lùng, nhưng nội tâm là người trọng tình, thoạt nhìn cao ngạo, nhưng cũng rất săn sóc người khác, thoạt nhìn anh là một người cứng nhắc, nhưng cũng sẽ biết đùa giỡn chút tâm tư, lại đưa cho cô một hồ ly phong thủy, ý đồ muốn trở thành duyên phận chính cung của mình?
Mà quan trọng hơn là, đây là đêm giao thừa, anh tự tay búi tóc cho cô, một tình huống mà cô chưa từng nghĩ tới, đây là giấc mộng viên mãn kiếp trước của cô.
Chẳng lẽ, sư huynh thật sự sẽ là tình duyên kiếp này của cô?
Vấn đề này khiến nội tâm vẫn luôn tĩnh lặng chưa từng dao động của Hạ Thược nổi lên một gợn sóng, cũng lại khiến cô hiếm khi mất thời gian suy nghĩ như vậy, tân niên vốn nên hưởng thụ không khí vui mừng, cô lại đem toàn bộ thời gian đặt vào vấn đề này.
Liên tục suy nghĩ mấy ngày cũng không nghĩ ra kết quả gì, Từ Thiên Dận cũng đã phải về Bắc Kinh.
Hạ Thược nhìn ra được, anh xuất thân gia đình quan chức, gia đình như vậy, lại để cho anh qua năm mới ở bên ngoài đã rất lạ lùng. Cô nhớ rõ Tần Hạn Lâm từng nhắc qua anh phải quay về nhậm chức, tuy rằng không nói đến là chức vị gì, nhưng khi Từ Thiên Dận rời khỏi Đông thị một phút, Hạ Thược cũng liền hiểu rõ ràng.
Không thể phủ nhận, hai người quả thật rất có duyên, nhưng hữu duyên cũng không nhất định sẽ đến được với nhau, đây là sự thật.
Cái khác không nói, bối cảnh gia đình của hai người chênh lệch quá lớn, tuy cô không hề tự ti vì điều này, nhưng câu môn đăng hộ đối trong dân gian cũng không phải không có đạo lý. Môn hộ tương đương, đại biểu là lịch duyệt, kiến thức, những việc trải qua tương đương nhau, giá trị quan tương đương, điều này sẽ khiến tình cảm của hai người giảm bớt sự xung đột, cũng càng có lợi đến sự gắn bó của tình cảm.
Hiện tại, còn không phải là thời điểm để cô suy nghĩ những điều này, bất luận là tuổi của cô, hay là tình cảm giữa hai người, vẫn chưa đến mức độ kia.
Đời trước lần mò lăn lộn trong công ty, Hạ Thược hiểu được một đạo lý: muốn đạt được tốt nhất, thì chỉ có chính mình phải tốt nhất.
Phụ nữ luôn cần phải tốt với chính mình, tiêu phí thời gian ở đàn ông, không bằng dùng thời gian đó cho mình, khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Hạ Thược cười, vẫy vẫy tay với Từ Thiên Dận. Trên gương chiếu hậu, cô gái nở nụ cười nhàn nhã tự nhiên, hai tay đặt trong túi áo, nhìn theo xe chạy xa, cười xoay người, chậm rì rì vào nhà.
Trong xe, người đàn ông ấy nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái trong gương chiếu hậu, mày kiếm nhíu lại, đôi mắt thâm sâu. Sau đó, anh lấy di động ra, bấm một dãy số, đầu bên kia di động truyền tới giọng nói vui mừng của Tần Hạn Lâm.
“Cậu lại gọi điện thoại cho tớ? Cậu mà lại gọi điện thoại cho tớ!”
Trực tiếp xem nhẹ tiếng huyên náo của Tần Hạn Lâm, Từ Thiên Dận nói: “Chuyện nhậm chức, tôi đã quyết định”.
***
Sau khi Từ Thiên Dận quay về Bắc Kinh, Hạ Thược tập trung toàn bộ tinh thần cho cuộc thi. Chỉ còn nửa năm là tới kỳ thi, tuy thành tích học tập của cô không tệ, chương trình học đối với cô mà nói cũng rất đơn giản, nhưng cô cũng không vì vậy mà chủ quan.
Vừa khai giảng, trong lớp cũng đã xảy ra một việc — Từ Văn Lệ chuyển trường .
Từ Văn Lệ chuyển trường, có thể nói là lặng yên không một tiếng động, ngay cả người bạn thân Triệu tĩnh của cô ta cũng không hay biết.
Vào ngày khai giảng đầu tiên, chủ nhiệm lớp tuyên bố Từ Văn Lệ đã chuyển trường, cả lớp cũng liền ồ lên. Đang êm đẹp, cũng sắp thi trung học, sao lúc này lại đột ngột chuyển trường?
Ai cũng không biết, Từ Văn Lệ không chỉ đơn giản là chuyển trường như vậy, cả nhà cô ta chuyển khỏi Đông thị, không ai biết bọn họ đã chuyển đi nơi nào.
Việc này kỳ thật phải nói lại chuyện Từ Chí Hải cùng bà Ngô kia ở ngoài cửa hàng Phúc Thụy Tường gây ra một hồi trò cười. Từ sau chuyện này, hôm đó Từ Chí Hải về nhà, liền gọi con gái tới trước mặt hỏi một câu: “Con nói thật xem nào, con có đắc tội gì với Hạ Thược hay không?”
Từ Văn Lệ cảm thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cô nghĩ cha biết chuyện cô thuê người đánh cha Hạ Thược. Nhưng cô cũng không dám thừa nhận, sau một hồi giả ngu, lúc này mới phát hiện, kỳ thật cha căn bản là không biết điều gì.
Từ Chí Hải thấy con gái không thừa nhận, liền thở dài. Sao hắn có thể không nhìn ra vẻ mặt nói dối của con chứ? Chẳng qua hắn cảm thấy có lẽ chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ giữa bạn học với nhau, loại chuyện này trong trường học cũng có rất nhiều, con gái mình nhiều lắm chỉ là không hợp với Hạ Thược, còn có thể có chuyện gì chứ?
Nhớ tới lời nói kia của Hạ Thược, Từ Chí Hải cảm thấy, có thể là do mình đa tâm mà thôi.
Nhưng sau hôm đó, Từ Chí Hải phát hiện hắn càng ngày càng không may.
Vốn dĩ bởi chuyện vợ bị tai nạn xe phải nằm viện, hắn vừa phải chăm sóc cho vợ, vừa phải đi làm, tinh thần có chút mệt mỏi, hơn nữa lại đặc biệt dễ dàng mệt mỏi! Khi đang làm việc, hắn cũng khó tránh khỏi phạm phải một ít sai lầm. Trước kia cũng không có gì quan trọng, nhưng hiện tại lãnh đạo lại giống như luôn nhìn chằm chằm hắn, luôn lấy một ít sai lầm đó ra để chỉ trích hắn, đã bị điểm danh vài lần trong hội nghị, công khai phê bình. Điều này đối với vị trí trưởng phòng vài năm nay của hắn, cũng coi như có chút thể diện, mất hết mặt mũi.
Ngay từ đầu, Từ Chí Hải còn tự an ủi mình, dù sao cũng là do hắn phạm lỗi trước. Nhưng mà, sau này hắn mới phát hiện lãnh đạo là cố ý bắt lỗi. Ngay cả cấp dưới của hắn phạm phải một chút sai sót nhỏ như hạt mè hạt đậu, đều quy lên đầu hắn là không lãnh đạo được cấp dưới!
Rốt cuộc, khi vừa qua năm mới, hắn lại bị bắt lỗi, lúc này còn bị miễn chức vị trưởng phòng ban thư kí, điều hắn xuống một thị trấn nhỏ ở Đông thị, nhậm chức cán sự xử lý nho nhỏ!
Từ Chí Hải từ khi bắt đầu làm việc, con đường làm quan vẫn luôn chắc chắn, cho tới bây giờ chưa từng chịu sự suy sụp như vậy, trong lúc nhất thời có chút không chấp nhận được. Mà trong lúc vợ vẫn còn tĩnh dưỡng trong bệnh viện, vị trí quản lí cũng bị cấp dưới chiếm mất. Cô vốn tâm tình đã không tốt, vừa nghe chồng mình bị miễn chức, càng thêm không chịu nổi, cả ngày khóc nháo. Vợ chồng hai người cũng vì chuyện này mà ầm ĩ suốt ngày, qua năm mới cũng không được vui vẻ.
Qua năm sau, Từ Chí Hải cảm thấy không còn mặt mũi nào mà ở lại Đông thị nữa, dù không muốn xuống thị trấn nhỏ cũng phải đi. Mặc dù hắn có thể một mình đến đó nhậm chức, để vợ con tiếp tục sống tại Đông thị. Dù sao cách cũng không xa, cuối tuần hay đến ngày nghỉ cũng có thể về.
Nhưng vợ Từ Chí Hải cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, Đông thị đều có bạn bè quen biết, thế này sao còn dám vác mặt ra cửa gặp người nữa?
Từ Văn Lệ lại cảm thấy trời đất như sụp xuống, cô không biết đây là làm sao vậy! Vốn dĩ cô có một người cha làm trưởng phòng, một người mẹ nhậm chức quản lí trong công ty, trong nhà điều kiện giàu có, bạn bè cùng lứa tuổi hâm mộ vây quanh, vốn tưởng rằng có thể tiếp tục cuộc sống như vậy. Nhưng những thứ này … sao lại không còn nữa?
Bảo cô chuyển về nông thôn đi học? Cô mới không cần!
Nhưng không cần thì sao chứ? Chẳng lẽ muốn ở lại lớp học để người ta cười nhạo?
Hai mẹ con Từ Văn Lệ khóc sướt mướt, dù không muốn, nhưng vẫn phải theo Từ Chí Hải xuống thị trấn. Cả nhà đều chuyển đi, mà ngay cả bạn bè vì xấu hổ mà cũng không thông báo.
Từ Văn Lệ chuyển trường, Triệu Tĩnh không còn bạn chơi, không có người ở sau lưng cổ động cô, cô lại càng không dám tìm Hạ Thược gây phiền toái nữa, bởi vì nhà cô cũng không được yên ổn. Cha nằm viện, mẹ lại không quen với việc làm ăn của công ty, việc làm ăn thất bại hơn nửa, đến khi cha từ bệnh viện về nhà tĩnh dướng, công ty đã bị tổn hại vô cùng lớn, không thể khắc phục được nữa, chỉ có thể duy trì. Cũng may nhà bọn họ còn có cổ phần tại công ty nung của Triệu gia, chẳng qua mỗi ngày lại phải nhìn vẻ mặt châm chọc khiêu khích của bác cả.
Triệu Tĩnh trong khoảng thời gian này cảm thấy thật sự là quá mệt mỏi, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô cũng không còn ở trước mặt người khác khoe khoang, hoặc là ghen tị mối quan hệ của Hạ Thược với Nguyên thiếu.
Hạ Thược cũng đợi khi nhà Từ Văn Lệ chuyển đi, ban đêm đi một chuyến đến tiểu khu nhà cô ta, hóa giải phong thủy trận. Dù sao, cô cũng không muốn hại chủ nhân sau này của căn phòng này. Khi rời khỏi nhà Từ Văn Lệ, Hạ Thược cũng thuận đường đi đến tiểu khu nhà Triệu Tĩnh, cũng hóa giải phong thủy trận bố ở nhà cô.
Vết thương của cha cũng đã tốt hơn nhiều, nhà hai cô cũng đã nhận lấy trừng phạt, chuyện này cứ như vậy chấm dứt.
Sau đó, Hạ Thược liền an tâm ôn thi, cô đem chuyện của cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường cùng công ty bán đấu giá Hoa Hạ, giao cho Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức để ý. Tháng tám có buổi đấu giá thứ hai, chính quyền thành phố cũng đang tìm công ty bán đấu giá đảm nhận, Hạ Thược đối với việc này là nhất định phải làm.
Cuộc đấu giá năm nay, Lý Bá Nguyên cũng có thể từ Hong Kong đến đây, ông ấy trông mong chiếc đĩa Thanh Hoa lớn ở Phúc Thụy Tường đã lâu. Hội đấu giá năm nay, danh tiếng của Phúc Thụy Tường cùng Hoa Hạ phải cùng nhau khai hỏa, tạo thành một chấn động trong ngành này!
Hạ Thược đã dặn Tôn Trường Đức, nếu về phía chính quyền thành phố cần tới quan hệ trên dưới, có thể gọi điện thoại cho cô. Dù sao, hiện nay những nhân vật chính thương trong cái vòng luần quẩn tại Đông thị này, người không tìm cô xem qua phong thủy vận thế đúng là không nhiều lắm.
Phương diện nhân mạch, cô không phải lo lắng.
Sau cuộc đấu giá mùa hè năm trước, trong nước cũng liền nổi lên mấy công ty bán đấu giá, năm nay đều nhìn chằm chằm Đông thị, có thể nói cạnh tranh không hề nhỏ. Tôn Trường Đức ở Đông thị tuy rằng là vô căn vô cơ, nhưng trên phương diện tạo mối quan hệ đúng là không tồi, từ khi công ty bán đấu giá Hoa Hạ thành lập, anh cũng đã lôi kéo được không ít nhân viên quan trọng trong chính quyền thành phố. Khi chính phủ đầu tư vào thương giới, những người này sẽ có tác dụng không nhỏ. Nhưng các đối thủ cạnh tranh khác cũng đều có nhân mạch, phương diện cạnh tranh vẫn rất kịch liệt.
Trong thời điểm mấu chốt của kỳ thi trung học này, Hạ Thược không muốn phân tâm quá nhiều, vì tránh công ty bán đấu giá vừa mới thành lập sẽ lại gặp phải chuyện như của Đỗ Hưng, Hạ Thược thông báo Cao Nghĩa Đào, lại lộ ra một chút tiếng gió với những người mà mình đã xem phong thủy cho kia.
Cô không trực tiếp để lộ Hoa Hạ là công ty của mình, mà cô chỉ nói ý Tôn Trường Đức nặng lực không tồi, có thể kéo lên sự phát triển kinh tế ở Đông thị.
Lời này thì mấy lão hồ ly kia đều hiểu được — Hóa ra vị quản lý Tôn này có chỗ dựa là Hạ tiểu thư!
Một đám lão già này đều hiểu lấy, mọi chuyện cơ bản xác định.
Không ngoài sở liệu, công ty bán đấu giá Hoa Hạ quả nhiên giành được vị trí thứ nhất, thành công đạt được tư cách tổ chức cuộc đấu giá thứ hai tại Đông thị!
Sau khi đoạt được tư cách này tới tay, chuyện sau đó Hạ Thược giao hết cho Tôn Trường Đức đi làm.
Sau đó, Hạ Thược dứt bỏ chuyện công ty, ngoan ngoãn làm một học sinh ngoan.
Có điều, thân là phong thuỷ sư, khi có cần sử dụng phong thủy mà lại không làm, thật sự có điểm lãng phí tài nguyên.
Vì thế, đôi mắt Hạ Thược cô nương khẽ cong, tươi cười đầy mặt tìm Văn Xương Vị trong nhà, bày phong thủy cục đỗ trạng nguyên.
Bày bố phong thủy cục trong nhà, đầu tiên phải khảo sát hướng phòng. Tọa hướng là cơ bản của phong thủy cục, tìm không đúng phương hướng, cục sẽ không thể bố trí, bày cũng không chuẩn. Tọa hướng này, không phải là ý nghĩa bình thường như “Trên bắc dưới nam, phải đông trái tây”, trong phong thủy “Tọa” cùng “Hướng” có cách nói độc đáo. Tọa phương là chỉ phương hướng dựa vào, hướng phương là chỉ phương hướng đối diện.
Giả dụ như nói, ngồi ở trên ghế, chỗ tựa lưng chính là tọa phương, mặt hướng đi đâu chính là hướng phương.
Nhưng đây cũng chỉ là giả dụ mà thôi, thực tế khi khảo sát tọa hướng của phòng ốc, cũng vô cùng phức tạp. Bởi vì, kiểu dáng kiến trúc hiện đại, thật sự là có đủ loại.
Phong thuỷ là chú ý khí khẩu, tức là lỗ hổng có thể hấp thu khí tràng của phương hướng, tác dụng to lớn, liên quan đến kiến trúc hưng suy của một nhà! Vào thời cổ đại, ít người nhiều đất, bởi vậy nhà cửa truyền thống chiếm một khoảng lớn, thường lấy cửa lớn là khí khẩu lớn nhất, cũng chính là lấy cửa làm hướng. Cho nên, tọa hướng cũng rất dễ phán đoán.
Nhưng xã hội hiện đại, Thổ Địa tấc đất tấc vàng, rất nhiều nhà riêng, theo hình thức nhà lầu, còn có một số nhà có tiền thiết kế những kiến trúc kỳ quái. Những kiến trúc này không giống với ngày xưa, không có sân, khí khẩu thường không phải là cửa lớn, muốn phán đoán tọa hướng, chính là khảo nghiệm bản lĩnh cùng kinh nghiệp của thầy phong thủy.
Hạ Thược đối với tọa hướng trong nhà mình đương nhiên là rõ như lòng bàn tay, cô tìm xong phương hướng, lúc này mới phán đoán vị trí của Văn Xương Vị. Tọa hướng của Văn Xương Vị khác, vị trí không giống nhau. Nếu bày ở vị trí sai, phong thuỷ cục đương nhiên sẽ không còn hiệu quả.
Nhà Hạ Thược tọa tây hướng đông, Văn Xương Vị ở tây nam. Cô ở phía tay nam chọn canh giờ, thờ cúng đá Khôi Tinh, đặt ở đó ba miếng tiền đồng, thêm nguyên khí vào.
Cha mẹ thấy cô ở nhà chuyển chuyển này nọ, không khỏi bắt đầu cười cô.
Hạ Chí Nguyên giả vờ răn dạy cô, “Con làm cái này làm gì? Toàn là mê tín phong kiến, còn không bằng đi đọc sách nhiều một chút. Thành tích tốt thì sợ cái gì nữa?”
Lý Quyên lại khẽ đánh chồng mình một cái, “Anh nói cái gì thế, thành tích học tập của con tốt như thế, sắp đến kỳ thi cũng sẽ khẩn trương? Anh cứ để con làm gì thì làm đi, an tâm một chút cũng được chứ sao?”
Hạ Thược nghe xong nhún vai cười — vốn dĩ cô định bố trí trận pháp ngũ hành bát quáy, đối ứng Ngũ Hành, có tác dụng tương trợ cho Văn Xương Vị. Mới chỉ thêm vài thứ trong nhà, đã khiến bố mẹ ngạc nhiên như vậy rồi … Được, cứ như vậy đi!
Dù sao phong thủy cục này cô bố trí cũng rất đơn giản, chẳng qua thêm vào trạng thái, tinh thần sẽ tràn đầy, mười phần xung lực. Về phần đọc sách, vẫn phải dựa vào chính mình. Dù sao tự thân mới là căn nguyên, cho dù có bố cục cũng chỉ là trợ lực.
Vì muốn cha mẹ an tâm, lúc này cô liền quay về phòng đọc sách.
Thời gian nửa năm qua cũng mau, đảo mắt đã đến kỳ thi trung học.
Tình hình trong nhà khi đến kỳ thi trung học ở kiếp trước, vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ Hạ Thược. Khi đó thành tích của cô cũng chỉ bình thường, nhưng cha mẹ cũng rất coi trọng, sáng sớm dậy làm bữa sáng phong phú, mẹ lại xin nghỉ làm, chờ cô ngoài cửa trường học. Tuy rằng khi đó Hạ Thược cảm thấy, cha mẹ làm thế khiến cô rất áp lực, nhưng kiếp này trọng sinh, cô cũng có thể hiểu được tâm tình của cha mẹ.
Vào kiếp trước, tuy cuối cùng cô thi đậu trung học, nhưng thành tích lại chỉ xếp hạng trung bình, khi cha mẹ nhận được giấy trúng tuyển của cô, cả hai đều là vẻ thở phào nhẹ nhõm, đến nay cô vẫn nhớ như in.
Kiếp này, cô nhất định sẽ khiến cha mẹ vui mừng.
Bước vào trường thi, Hạ Thược đương nhiên có chút cảm khái, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh được tâm tình, bước vào trạng thái sẵn sàng. Mẹ Lý Quyên xin nghỉ làm, cả ngày đi cùng cô, cô vừa bước ra khỏi trường thi liền hỏi : “Đề có khó không? Bài làm xong hết không con?” Dáng vẻ kia, so với Hạ Thược còn khẩn trương hơn.
Hạ Thược cười nhẹ, cuối cùng lại trấn an mẹ. Lấy thành tích của cô, thi đậu trường Nhất Trung ở Đông thị không phải là chuyện khó. Mà Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên đối với điều này cũng rất chắc chắn. Dù sao từ khi con bắt đầu đi học, đã không hề khiến bọn họ phải lo lắng, thành tích thi cử của cô vào Nhất Trung tuyệt không có vấn đề. Nhưng là cha mẹ, khi con cái gặp phải kỳ thi trọng đại trong đời, cho dù thành tích tốt thế nào, cũng vẫn sẽ tha thiết dặn dò.
Mặc dù đã sớm biết không có gì khó khăn, nhưng đợi đến khi kết thúc kỳ thi có kết quả, Hạ Thược về nhà, mang đến một tin tức vô cùng vui mừng cho cha mẹ!
Tổng điểm 748, đứng thứ nhất thành phố. Cái này vốn không có gì, chỉ xem trình độ Hạ Thược thì là bình thường. Nhưng khi lấy được giấy báo điểm, lại xảy ra chuyện khiến Hạ Thược có chút bất ngờ.
Kỳ thi trung học năm nay, Đông thị có hai Trạng Nguyên thi vào trung học, một người trong đó là Hạ Thược, người còn lại thực khéo lại chính là Nguyên Trạch.
Khi hai người vừa tới trường học, liền được chủ nhiệm dẫn tới phòng hiệu trưởng, nhận được tin tức — trường Nhất Trung ở Thanh thị muốn mời hai người lên Thanh thị học. Miễn hoàn toàn học phí, còn có học bổng khác.
“Thanh, Thanh thị?” Giọng nói Lý Quyên có chút lắp bắp, vẻ mặt vui mừng như sắp khóc, “Là , là thành phố trên tỉnh, là trường trung học trọng điểm của tỉnh đấy! bố nó …”.
Lý Quyên nhìn về phía Hạ Chí Nguyên, Hạ Chí Nguyên dù sao cũng là người cha, lúc này cũng sẽ không kích động giống vợ đến nói năng lộn xộn, anh gật đầu khen ngợi con gái, “Tốt, tốt!” Ngay cả hai tiếng ‘tốt’, giọng nói cũng trầm thấp, trong đó còn mang theo cảm khái.
Hạ Thược từ khi đi học, thành tích vẫn rất tốt, điều ấy người thân trong nhà đều biết, nhưng ai cũng không ngờ là, cô lại trực tiếp trúng tuyển vào trường trung học Nhất Trung trên Thanh thị ở trên tỉnh. Chuyện này quả thực là chuyện vui mừng rạng rỡ tổ tông, cho nên dù hàng năm vẫn luôn cần kiệm như vợ chồng Hạ Chí Nguyên, cũng mở tiệc chiêu đãi khách, chúc mừng con gái một hồi!
Tiệc chiêu đãi người thân được đặt tại khách sạn Gia Tinh vừa mới mở không lâu, cũng chính là khách sạn mà Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán, Tôn Trường Đức đã cùng nhau ăn cơm lúc trước.
Người thân trong nhà Hạ, hôm nay đều tới.
Cô lớn Hạ Chí Mai, chồng cô chú Lưu Xuân Huy, anh họ Lưu Vũ Quang một nhà ba người.
Cô nhỏ Hạ Chí Cầm, em họ Trương Nhữ Mạn hai người, về phần chồng cô út chú Trương Khải Tường, lại là cán bộ có cấp bậc, đang ở bộ đội, nên không thể tham dự.
Chú út Hạ Chí Đào, thím Tưởng Thu Lâm, em họ Hạ Dung Tuyết sáu tuổi cũng tới, mặt khác, còn có ông nội Hạ Quốc Hỉ cùng bà nội Giang Thục Huệ.
Hơn nữa thêm gia đình Hạ Thược, cũng hơn mười người, tuy rằng mỗi nhà đều có chút xích mích nhỏ, nhưng vừa vào cửa, đương nhiên đều là chúc mừng một câu, sau đó mới ngồi xuống nói chuyện.
“Chị, chị thật là trâu! Em đúng là bội phục! Về sau chị em mình gần nhau rồi, sau này em cần phải nhờ chị nhiều rồi!” Vừa ngồi xuống, người đầu tiên mở miệng lại chính là em họ Trương Nhữ Mạn. Em ấy cũng mặc kệ quy củ trước mặt người lớn, dù sao đều là người một nhà, cô mới không muốn chịu sự gò bó này.
Trương Nhữ Mạn cùng Hạ Thược từ nhỏ đã có tình cảm tốt, tuy một người là người ngay thẳng, một người lại điềm tĩnh thanh nhã, tính tình khác nhau một trời một vực, nhưng lại rất hợp nhau. Người lớn trong nhà họ Hạ đều không hiểu sao hai cô bé này tình cảm lại tốt như thế, số lần hai cô gặp nhau trong một năm cũng không nhiều.
Trương Nhữ Mạn cũng bởi vì có cha là liên trưởng quân khu, mỗi khi đến kỳ nghỉ lại thích chạy theo cha mình ở quân khu đi lại, còn học cái gì mà bắn súng, Hạ Chí Cầm thấy tính cách con gái như vậy cũng vô cùng đau đầu, nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được yêu cầu của con, sau khi thương lượng với chồng, liền chuyển trường cho cô tới Thanh thị. Gần với cha cô, cũng tiện cho cô đến khi nghỉ sẽ đến chơi.
Không ngờ, Hạ Thược lại sắp tới Thanh thị, vậy thì hai chị em cô cách nhau cũng sẽ gần.
“Nhữ Mạn! Con nói chuyện cẩn thận! Đã là con gái thì phải ra dáng con gái, học tập chị con đi! Thục nữ một chút, văn tĩnh một chút! Con nhìn lại mình xem, cả ngày nghịch ngợm như con trai, chẳng may lớn lên không gả ra ngoài được, mẹ lại phải lo lắng”. Hạ Chí Cầm day day huyệt thái dương, vô cùng đau đầu.
Hạ Thược khẽ cười một tiếng, chính vì tính tình Nhữ Mạn thẳng thắn, nên tình cảm các cô mới tốt như vậy. Kiếp trước, Trương Nhữ Mạn quả thật cho tới tận hai mươi lăm tuổi, còn không tìm được bạn trai thích hợp, cả ngày gọi điện thoại phun mật vàng với cô, khi đó cô chỉ nghĩ là vì tính tình của cô ấy không phải loại hình phổ biến mà con trai thích, cho nên không nhiều người thích.
Nhưng kiếp này, cô vào Huyền Môn, bằng trình độ xem tướng mạo của cô để nhìn cô em họ này mà nói, cô ấy cũng không phải thuộc loại ít hoa đào. Ngược lại, cô có hoa đào số mệnh, nhưng đường tình cảm của hai người lại dài lâu mà trắc trở, thuộc loại nhân duyên trắc trở mới có thể đến với nhau được.
“Tính tình của Nhữ Mạn, về sau thích hợp vào bộ đội, nói không chừng sẽ trở thành một nữ quân nhân, uy phong nha!” Lý Quyên lúc này cười nói.
“Uy phong cái gì chứ? Em sinh ra con gái, cũng không phải con trai. Chị nói xem, nó cả ngày chạy tới quân khu, nói là học bắn bia cái gì, em đã bảo con gái thì học bắn học đánh cái gì! Khiến em thực đau đầu, em luôn nghĩ, có phải lúc sinh ra nó, là thằng bé trai đầu thai nhầm thành cô bé gái rồi không đây?”
Lý Quyên phì một tiếng bật cười, cô cùng Hạ Chí Cầm trước khi kết hôn là hai người bạn tốt, hai người nói chuyện đương nhiên là thân mật. Mà hôm nay là tiệc chiêu đãi người thân, con gái mình là nhân vật chính, người làm mẹ như chị cũng cảm thấy vui mừng, trên mặt hồng hào, cho nên đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo ý cười.
Nụ cười này lọt vào mắt Tưởng Thu Lâm, không khỏi bĩu môi, khụ một tiếng.
Lý Quyên cùng Hạ Chí Cầm phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện chỉ chú ý nói đến chuyện con gái mình, cũng có chút sơ suất với cảm giác của người thân trong nhà.
Lý Quyên có chút ngượng ngùng, vừa muốn nói chuyện, liền thấy Tưởng Thu Lâm hướng về phía mình cười cười, “Chị dâu, nên chúc mừng chị nha, Tiểu Thược đến Thanh thị học, đúng là nở mặt mày”.
Lý Quyên nhanh chóng cười khoát tay, có vẻ có chút mất tự nhiên. Cô cùng với cô em dâu này nói chuyện không nhiều lắm, có cảm giác cô ta nói rất kỳ quái, cho nên không dám nhận lời khen ấy, nhanh chóng cảm ơn cô một câu.
Liền thấy Tưởng Thu Lâm cười cười, sau đó thân thiết hỏi: “Có điều, Thanh thị là thành phố trên tỉnh, chi tiêu hẳn là rất lớn? Con cái học tập như thế, chắc hẳn sinh hoạt phí hàng tháng không ít. Trong nhà có thể cung cấp được tốt chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.