Chương 46: Ngũ hoàng sát
Phượng Kim
23/12/2016
Trong phòng khách, rốt cuộc vang lên một tiếng hừ lạnh, mang theo cười nhạo.
“Còn tưởng rằng đến Triệu Thiên ta gây sự là vì cái gì. Thì ra là đến lừa người mà thôi ? Tiểu thư, lá gan của cô thực là khiến người ta khâm phục. Có điều, trước khi lừa dối người khác, cô cũng nên hỏi thăm một chút, An Thân hội là nơi như thế nào! Xin khuyên cô một câu, người to gan lớn mật thường tự cho mình là đúng. Mà người tự cho mình là đúng, bình thường đều có vẻ chết sớm”.
Người nói chuyện là người đàn ông trên tay kẹp ly rượu màu đỏ, vẻ mặt không hề thoải mái, đúng là tả hộ pháp Hách Chiến. Hắn nhìn Hạ Thược, ánh mắt mang theo lạnh lùng chế giễu cùng thản nhiên thất vọng.
Vốn dĩ thấy lá gan cùng thân thủ của cô gái này không tồi, không ngờ là, lại lấy suy nghĩ dựa vào thân phận thần côn tới An Thân hội kiếm chác lợi ích. Cô dám đến lừa trên đầu An Thân hội, lá gan cũng quá lớn chút!
Hách Chiến tự nhiên hiểu được Hạ Thược không có khả năng biết mối quan hệ giữa An Thân hội cùng Huyền Môn, trên đời này không có vài người biết đến Huyền Môn, những người biết không giàu thì cũng quyền quý. Mà cô gái này còn chưa đủ tư cách!
Hạ Thược giương mắt liếc nhìn Hách Chiến một cái, cũng không hề phiền muộn hay tức giận, ngược lại nụ cười lại càng thêm thâm sâu, đồng ý gật đầu nói: “Đúng vậy, người tự cho là đúng, bình thường có vẻ đều chết sớm. Cho nên, làm người cũng đừng bao giờ quá tự cho là đúng mới tốt”.
Cách nghĩ của Hách Chiến có thể nói đúng một nửa, Hạ Thược quả thật không biết Huyền Môn cùng An Thân hội còn có mối quan hệ lịch sử sâu xa như vậy, cho tới bây giờ Đường Tôn Bá cũng không nói qua những điều này với cô. Thế cho nên giờ phút này, hai phe gặp mặt, hai bên đều không biết nhau.
Hách Chiến vừa nghe vậy liền nhíu mày, trong mắt nổi lên cơn tức giận, rõ ràng chính là một người nóng nảy. Lời này của cô là có ý gì? Là đang nói người tự cho là đúng, là hắn?
Hạ Thược cũng không thèm để ý tới hắn, mà đưa mắt chuyển về phía Cao Nghĩa Đào, “Cao lão đại, con của anh đang bị bệnh đúng không? Hơn nữa, không chỉ con anh, gần đây trong nhà anh cha mẹ với vợ con thường hay có xung đột, mà mỗi lần đều là thấy máu! Đúng không? Nếu tôi không nhìn nhầm, trong nhà anh sắp tới có việc động thổ, mà đại môn lại ở phía tây!”
Ngữ khí của Hạ Thược mang theo khẳng định, mọi người trong phòng đều nhìn về phía Cao Nghĩa Đào. Cao Nghĩa Đào vẫn vui buồn giấu diếm như trước, chỉ là ánh mắt dán chặt vào Hạ Thược, khí thế càng lúc càng trở nên áp bách. Tựa hồ muốn nhìn ra cô đang suy đoán ra, hay là cô đến thăm dò tình huống trong nhà hắn trước. Dù sao nói nếu có người trước tiên thăm dò chi tiết rõ ràng đối phương sau đó mới lại lừa gạt, thật sự là rất thông thường.
“Tôi biết có lẽ Cao lão đại không tin những điều này. Người lăn lộn trong giới này, trên tay không thiếu dính máu, mạng người đeo cũng không phải ở số ít, nhưng lại không thấy có báo ứng gì. Có câu châm ngôn như sau: ‘Người đại gian đại ác, quỷ thần đều khó gần’. Người giống như Cao lão đại đây, sát khí quanh người lấn át người khác, hung sát ngoại giới ngược lại không làm gì được anh. Nhưng điều này không có nghĩa là, người nhà của anh cũng sẽ như thế”.
Hạ Thược hiếm khi thu lại nụ cười, vẻ mặt thật sự nghiêm túc, “Phong thuỷ học có tam sát, nhất là thái tuế, nhị là tam sát, tam đó là ngũ hoàng sát. Ngũ hoàng sát khí so với hai loại phía trước hơn vài lần, bay tới chỗ vắng lặng thì không có chuyện gì, nhưng nếu như di chuyển, lực sát thương sẽ hiện ra. Năm nay âm lịch là năm Đinh Sửu, vị trí ngũ hoàng sát chính là ở phía tây. Cửa lớn nhà anh lại mở tại phía tây, mà trước đó vài ngày lại từng động thổ. Trong gia đình âm sát khí quá thịnh, người sống trong đó âm dương mất cân đối nghiêm trọng, khiến sức khỏe không được tốt. Nay không phải chỉ mình con anh nhiễm bệnh, tôi thấy trên mặt anh màu sắc nơi nhật nguyệt giác càng ngày càng trở nên mờ mịt, cha mẹ chủ gia có bệnh tật, mà tình huống này nhà anh đã trong một khoảng thời gian dài, nếu vẫn không chọn ngày lành tháng tốt để hóa sát, tôi dám cam đoan, không quá ba ngày, tất có việc tang lễ!”
Việc tang lễ?
Trong phòng vô cùng im lặng.
Cao Nghĩa Đào dần dần nhíu mày, người tính tình nóng nảy như Hách Chiến cũng lộ ra sắc mặt giận dữ.
“Vô liêm sỉ! Cô đánh huynh đệ chúng tôi, đá quán Triệu Thiên, còn rủa trong nhà Cao đường chủ có tang lễ! Nhóc con, cô thật sự là không sợ chết?” Hách Chiến giận dữ, không nhìn rõ động tác hắn như thế nào, trong tay liền nhiều hơn khẩu súng.
Lập tức, hắn nâng tay, muốn chỉ về phía Hạ Thược.
Hạ Thược vẫn bình tĩnh ngồi trên sô pha không hề nhúc nhích, chỉ hơi cụp mắt xuống, bên môi cong lên thành một nụ cười yếu ớt, giọng nói lại có chút lạnh, “Tôi không thích bị người ta dùng súng chỉ vào mình, tốt nhất là anh hãy lấy ra đi”.
Nụ cười yếu ớt này của cô lại có chút không hợp thời, khiến Hách Chiến bỗng nhiên biến sắc!
Chỉ thấy cánh tay của hắn mới nâng đến giữa chừng, bỗng nhiên bị cứng lại, làm thế nào cũng không nâng lên được nữa! Mà súng trong tay hắn, giờ phút này đang chỉ về một nơi khác, cách Hạ Thược rất xa, thoạt nhìn làm sao có thể khiến cô bị thương được chứ?
Tình hình như vậy khiến mọi người trong phòng đều cả kinh, Hách Chiến là tả hộ pháp tổng đường An Thân hội, trong giới hắc đạo tiếng tăm cực cao. Sở trường đó chính là một tay súng nhanh, rút súng cực nhanh, kỹ thuật bắn vô cùng chuẩn, hắn dám xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất!
Mà lúc này, cánh tay của hắn chỉ mới giơ lên được nửa đường, liền không thể cử động được?
Hữu hộ pháp – Hoa Thịnh đứng bên cạnh sắc mặt lạnh lùng, cũng rút súng ra, nhưng tay còn chưa kịp chạm tới bên hông, cũng gặp phải chuyện quái lại như vậy.
Trong phòng khách không khí bỗng trở nên đông lạnh.
Cuối cùng, Cao Nghĩa Đào sắc mặt khẽ biến, còn cực kỳ nghiêm túc nhìn kỹ Hạ Thược.
Mà ông lão đứng bên cạnh không hề nói chuyện, lại bỗng nhiên “A” một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thược mang theo điểm kinh ngạc, tinh tế đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt chợt lóe!
Chiêu pháp này! Thấy thế nào cũng…
“Nhóc con, cô động tay chân cái gì!” Hách Chiến nổi giận đùng đùng nói, đáy lòng chấn động không từ nào tả nổi. Tuy hắn biết sự tồn tại của Huyền Môn, nhưng hiểu biết về những người trong đó chỉ dừng lại ở phong thủy thuật số quỷ thần khó lường, căn bản chưa từng ra tay với những người này, đương nhiên là không biết những thứ này.
Cho nên chuyện xảy ra giờ phút này, hắn thấy vạn phần quỷ dị!
“Tôi đâu có làm cái gì, người ra tay không phải là các người sao?” Hạ Thược cười, ánh mắt đảo qua súng của hai người, ánh mắt có chút trào phúng.
Lúc này, Cao Nghĩa Đào nói chuyện, “Hạ tiểu thư, tôi không biết là cô làm thế nào, nhưng xin cô hãy thả huynh đệ của tôi ra. Tôi cam đoan bọn họ sẽ không chĩa súng vào cô”.
Hạ Thược nhìn hắn một cái, cơ hồ khi lời hắn vừa vang lên nháy mắt, hai người liền khôi phục bình thường.
Hai người vừa khôi phục lại như thường, liền đề phòng toàn diện, nhưng quả thực là không dám manh động nữa.
“Nhóc con! Cô thật sự là khiến cho người ta khó chịu! Không biết là ngấm ngầm làm động tác gì sau lưng! Đứng lên, luận bàn hai chiêu với tôi, nếu cô có thể thắng tôi quang minh chính đại, tôi sẽ thả cô đi, chuyện đêm nay cũng sẽ không truy cứu, nếu không …”.
Hách Chiến nói còn chưa dứt lời, liền nhíu mày nhìn về phía Hạ Thược, chờ đợi phản ứng của cô.
Hạ Thược ngồi vững vàng trên ghế sô pha, cười tủm tỉm ngẩng đầu, nhưng lại là nhìn về phía đồng hồ treo trên bức tường đối diện, sau đó mới nhàn nhàn lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, “Chỉ sợ, anh khó mà được như nguyện rồi. Trong vòng ba phút, anh sẽ rời khỏi nơi này”.
“Cô nói cái gì?” Hách Chiến bị Hạ Thược chọc tức nở nụ cười, “Trong vòng ba phút, tôi sẽ rời khỏi nơi này? Sao chính tôi lại không biết mình sẽ rời đi vậy?”
Hạ Thược cười mà không nói, dáng vẻ bình tĩnh mà chắc chắn.
Vừa rồi cô đã mở Thiên Nhãn, không có khả năng sẽ sai.
Thấy dáng vẻ giả thần giả quỷ này của cô, không khí trong phòng khách không khỏi ngưng đọng, vốn dĩ không ai tin ai, nhưng lúc này lại không tự chủ được nhìn về phía đồng hồ trên tường. Con người đều rất hiếu kỳ, nhất là đối với một ít chuyện huyền diệu khó giải thích, khó tránh khỏi muốn biết rõ ràng thật giả.
Vốn ba phút là rất nhanh, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng chậm, phòng khách nhất thời im lặng chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc treo trên tường kia.
Mắt thấy kim đồng hồ sắp quay hết ba vòng, Hách Chiến nở nụ cười, “Nhóc con, nếu hôm nay tôi không rời đi, tôi sẽ ném cô ra khỏi nơi này!”
Hắn nở nụ cười mang theo điểm đắc ý, ánh mắt hào hứng, liếc về phía đồng hồ treo tường kia. Nhưng mà, ánh mắt hắn vừa liếc qua, trong phòng bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Mọi người trong phòng đều sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía Hách Chiến, ngay cả Hách Chiến cũng sửng sốt, cúi đầu nhìn túi quần. Hắn theo bản năng nhận điện, ngay sau đó thần sắc trở nên lạnh lùng, mà ngay cả chào cũng không thèm chào mọi người trong phòng, liền vội vàng đi về phía cửa. Chỉ là lúc gần đi liếc nhìn Hạ Thược một cái.
Một cái liếc mắt kia, nói không nên lời rối rắm, nội dung… Cực kỳ phong phú.
Tiếp theo liền nghe “Phanh” một tiếng, cửa bị đóng lại.
Hách Chiến đi rồi, trong phòng lại càng thêm yên tĩnh.
Cuối cùng, Cao Nghĩa Đào mở miệng trước, “Hạ tiểu thư, cô có thể nhìn ra huynh đệ tôi gặp phải chuyện gì quan trọng như vậy hay không?”
Lời này tương đương tin chuyện Hạ Thược đã nói lúc trước, nhưng lời này cũng không tránh khỏi có chút thử. Dù sao Hách Chiến vẫn sẽ quay về, chỉ cần hỏi qua hắn, liền biết Hạ Thược nói có đúng hay không.
Hạ Thược cười, “Em gái anh ta gặp phải chút phiền toái, chẳng qua cũng không có gì quan trọng, có anh ta ra mặt, đương nhiên sẽ giải quyết dễ dàng”.
Cao Nghĩa Đào nghe xong, liền đưa mắt nhìn Hoa Thịnh, đều thấy kinh hãi trong mắt nhau. Bởi vì bọn họ biết, Hách Chiến từ nhỏ cha mẹ đã mất, người thân duy nhất là em gái. Cô gái này, có thể nhìn ra em gái anh ta xảy ra chuyện?
Chẳng lẽ, những điều cô nói về họa phúc cát hung, đều là thật sự?
Thật sự sẽ ứng nghiệm hay sao?
Cô gái này tuổi còn trẻ, thật sự là nhất mạch cao thủ trong huyền học phong thủy sao?
Cao Nghĩa Đào nhíu mày, mí mắt cụp xuống, che đi vẻ lo lắng nơi đáy mắt. Hắn là người đứng đầu giới hắc đạo tại Đông thị, người nghe tên đều sợ mất mật, đối mặt với an nguy của người nhà, cũng vẫn sẽ lo lắng như thường.
Mà so sánh với Cao Nghĩa Đào, kỳ thật kinh hãi nhất là ông lão bên cạnh hắn cùng Hoa Thịnh.
Hoa Thịnh thật sâu liếc nhìn Hạ Thược, trên đời môn phái có truyền thừa về phong thủy cũng không phải chỉ có Huyền Môn, hay là, cô ta là truyền nhân của môn phái khác?
Mà ông lão kia cũng cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên một chút ánh sao.
Ông ta đánh giá Hạ Thược, tuy rằng trên mặt mang theo cười, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được khí thế uy nghiêm của mình, “Cháu gái, ta thấy cháu tuổi cũng không lớn, không ngờ trình độ trong huyền học chi đạo lại thâm hậu như vậy. Lúc trước ta đã thấy thân thủ của cháu, nhất định là xuất từ nội gia, cháu là truyền nhân phái nào? Sư phụ là vị cao nhân nào?”
“Còn tưởng rằng đến Triệu Thiên ta gây sự là vì cái gì. Thì ra là đến lừa người mà thôi ? Tiểu thư, lá gan của cô thực là khiến người ta khâm phục. Có điều, trước khi lừa dối người khác, cô cũng nên hỏi thăm một chút, An Thân hội là nơi như thế nào! Xin khuyên cô một câu, người to gan lớn mật thường tự cho mình là đúng. Mà người tự cho mình là đúng, bình thường đều có vẻ chết sớm”.
Người nói chuyện là người đàn ông trên tay kẹp ly rượu màu đỏ, vẻ mặt không hề thoải mái, đúng là tả hộ pháp Hách Chiến. Hắn nhìn Hạ Thược, ánh mắt mang theo lạnh lùng chế giễu cùng thản nhiên thất vọng.
Vốn dĩ thấy lá gan cùng thân thủ của cô gái này không tồi, không ngờ là, lại lấy suy nghĩ dựa vào thân phận thần côn tới An Thân hội kiếm chác lợi ích. Cô dám đến lừa trên đầu An Thân hội, lá gan cũng quá lớn chút!
Hách Chiến tự nhiên hiểu được Hạ Thược không có khả năng biết mối quan hệ giữa An Thân hội cùng Huyền Môn, trên đời này không có vài người biết đến Huyền Môn, những người biết không giàu thì cũng quyền quý. Mà cô gái này còn chưa đủ tư cách!
Hạ Thược giương mắt liếc nhìn Hách Chiến một cái, cũng không hề phiền muộn hay tức giận, ngược lại nụ cười lại càng thêm thâm sâu, đồng ý gật đầu nói: “Đúng vậy, người tự cho là đúng, bình thường có vẻ đều chết sớm. Cho nên, làm người cũng đừng bao giờ quá tự cho là đúng mới tốt”.
Cách nghĩ của Hách Chiến có thể nói đúng một nửa, Hạ Thược quả thật không biết Huyền Môn cùng An Thân hội còn có mối quan hệ lịch sử sâu xa như vậy, cho tới bây giờ Đường Tôn Bá cũng không nói qua những điều này với cô. Thế cho nên giờ phút này, hai phe gặp mặt, hai bên đều không biết nhau.
Hách Chiến vừa nghe vậy liền nhíu mày, trong mắt nổi lên cơn tức giận, rõ ràng chính là một người nóng nảy. Lời này của cô là có ý gì? Là đang nói người tự cho là đúng, là hắn?
Hạ Thược cũng không thèm để ý tới hắn, mà đưa mắt chuyển về phía Cao Nghĩa Đào, “Cao lão đại, con của anh đang bị bệnh đúng không? Hơn nữa, không chỉ con anh, gần đây trong nhà anh cha mẹ với vợ con thường hay có xung đột, mà mỗi lần đều là thấy máu! Đúng không? Nếu tôi không nhìn nhầm, trong nhà anh sắp tới có việc động thổ, mà đại môn lại ở phía tây!”
Ngữ khí của Hạ Thược mang theo khẳng định, mọi người trong phòng đều nhìn về phía Cao Nghĩa Đào. Cao Nghĩa Đào vẫn vui buồn giấu diếm như trước, chỉ là ánh mắt dán chặt vào Hạ Thược, khí thế càng lúc càng trở nên áp bách. Tựa hồ muốn nhìn ra cô đang suy đoán ra, hay là cô đến thăm dò tình huống trong nhà hắn trước. Dù sao nói nếu có người trước tiên thăm dò chi tiết rõ ràng đối phương sau đó mới lại lừa gạt, thật sự là rất thông thường.
“Tôi biết có lẽ Cao lão đại không tin những điều này. Người lăn lộn trong giới này, trên tay không thiếu dính máu, mạng người đeo cũng không phải ở số ít, nhưng lại không thấy có báo ứng gì. Có câu châm ngôn như sau: ‘Người đại gian đại ác, quỷ thần đều khó gần’. Người giống như Cao lão đại đây, sát khí quanh người lấn át người khác, hung sát ngoại giới ngược lại không làm gì được anh. Nhưng điều này không có nghĩa là, người nhà của anh cũng sẽ như thế”.
Hạ Thược hiếm khi thu lại nụ cười, vẻ mặt thật sự nghiêm túc, “Phong thuỷ học có tam sát, nhất là thái tuế, nhị là tam sát, tam đó là ngũ hoàng sát. Ngũ hoàng sát khí so với hai loại phía trước hơn vài lần, bay tới chỗ vắng lặng thì không có chuyện gì, nhưng nếu như di chuyển, lực sát thương sẽ hiện ra. Năm nay âm lịch là năm Đinh Sửu, vị trí ngũ hoàng sát chính là ở phía tây. Cửa lớn nhà anh lại mở tại phía tây, mà trước đó vài ngày lại từng động thổ. Trong gia đình âm sát khí quá thịnh, người sống trong đó âm dương mất cân đối nghiêm trọng, khiến sức khỏe không được tốt. Nay không phải chỉ mình con anh nhiễm bệnh, tôi thấy trên mặt anh màu sắc nơi nhật nguyệt giác càng ngày càng trở nên mờ mịt, cha mẹ chủ gia có bệnh tật, mà tình huống này nhà anh đã trong một khoảng thời gian dài, nếu vẫn không chọn ngày lành tháng tốt để hóa sát, tôi dám cam đoan, không quá ba ngày, tất có việc tang lễ!”
Việc tang lễ?
Trong phòng vô cùng im lặng.
Cao Nghĩa Đào dần dần nhíu mày, người tính tình nóng nảy như Hách Chiến cũng lộ ra sắc mặt giận dữ.
“Vô liêm sỉ! Cô đánh huynh đệ chúng tôi, đá quán Triệu Thiên, còn rủa trong nhà Cao đường chủ có tang lễ! Nhóc con, cô thật sự là không sợ chết?” Hách Chiến giận dữ, không nhìn rõ động tác hắn như thế nào, trong tay liền nhiều hơn khẩu súng.
Lập tức, hắn nâng tay, muốn chỉ về phía Hạ Thược.
Hạ Thược vẫn bình tĩnh ngồi trên sô pha không hề nhúc nhích, chỉ hơi cụp mắt xuống, bên môi cong lên thành một nụ cười yếu ớt, giọng nói lại có chút lạnh, “Tôi không thích bị người ta dùng súng chỉ vào mình, tốt nhất là anh hãy lấy ra đi”.
Nụ cười yếu ớt này của cô lại có chút không hợp thời, khiến Hách Chiến bỗng nhiên biến sắc!
Chỉ thấy cánh tay của hắn mới nâng đến giữa chừng, bỗng nhiên bị cứng lại, làm thế nào cũng không nâng lên được nữa! Mà súng trong tay hắn, giờ phút này đang chỉ về một nơi khác, cách Hạ Thược rất xa, thoạt nhìn làm sao có thể khiến cô bị thương được chứ?
Tình hình như vậy khiến mọi người trong phòng đều cả kinh, Hách Chiến là tả hộ pháp tổng đường An Thân hội, trong giới hắc đạo tiếng tăm cực cao. Sở trường đó chính là một tay súng nhanh, rút súng cực nhanh, kỹ thuật bắn vô cùng chuẩn, hắn dám xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất!
Mà lúc này, cánh tay của hắn chỉ mới giơ lên được nửa đường, liền không thể cử động được?
Hữu hộ pháp – Hoa Thịnh đứng bên cạnh sắc mặt lạnh lùng, cũng rút súng ra, nhưng tay còn chưa kịp chạm tới bên hông, cũng gặp phải chuyện quái lại như vậy.
Trong phòng khách không khí bỗng trở nên đông lạnh.
Cuối cùng, Cao Nghĩa Đào sắc mặt khẽ biến, còn cực kỳ nghiêm túc nhìn kỹ Hạ Thược.
Mà ông lão đứng bên cạnh không hề nói chuyện, lại bỗng nhiên “A” một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thược mang theo điểm kinh ngạc, tinh tế đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt chợt lóe!
Chiêu pháp này! Thấy thế nào cũng…
“Nhóc con, cô động tay chân cái gì!” Hách Chiến nổi giận đùng đùng nói, đáy lòng chấn động không từ nào tả nổi. Tuy hắn biết sự tồn tại của Huyền Môn, nhưng hiểu biết về những người trong đó chỉ dừng lại ở phong thủy thuật số quỷ thần khó lường, căn bản chưa từng ra tay với những người này, đương nhiên là không biết những thứ này.
Cho nên chuyện xảy ra giờ phút này, hắn thấy vạn phần quỷ dị!
“Tôi đâu có làm cái gì, người ra tay không phải là các người sao?” Hạ Thược cười, ánh mắt đảo qua súng của hai người, ánh mắt có chút trào phúng.
Lúc này, Cao Nghĩa Đào nói chuyện, “Hạ tiểu thư, tôi không biết là cô làm thế nào, nhưng xin cô hãy thả huynh đệ của tôi ra. Tôi cam đoan bọn họ sẽ không chĩa súng vào cô”.
Hạ Thược nhìn hắn một cái, cơ hồ khi lời hắn vừa vang lên nháy mắt, hai người liền khôi phục bình thường.
Hai người vừa khôi phục lại như thường, liền đề phòng toàn diện, nhưng quả thực là không dám manh động nữa.
“Nhóc con! Cô thật sự là khiến cho người ta khó chịu! Không biết là ngấm ngầm làm động tác gì sau lưng! Đứng lên, luận bàn hai chiêu với tôi, nếu cô có thể thắng tôi quang minh chính đại, tôi sẽ thả cô đi, chuyện đêm nay cũng sẽ không truy cứu, nếu không …”.
Hách Chiến nói còn chưa dứt lời, liền nhíu mày nhìn về phía Hạ Thược, chờ đợi phản ứng của cô.
Hạ Thược ngồi vững vàng trên ghế sô pha, cười tủm tỉm ngẩng đầu, nhưng lại là nhìn về phía đồng hồ treo trên bức tường đối diện, sau đó mới nhàn nhàn lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, “Chỉ sợ, anh khó mà được như nguyện rồi. Trong vòng ba phút, anh sẽ rời khỏi nơi này”.
“Cô nói cái gì?” Hách Chiến bị Hạ Thược chọc tức nở nụ cười, “Trong vòng ba phút, tôi sẽ rời khỏi nơi này? Sao chính tôi lại không biết mình sẽ rời đi vậy?”
Hạ Thược cười mà không nói, dáng vẻ bình tĩnh mà chắc chắn.
Vừa rồi cô đã mở Thiên Nhãn, không có khả năng sẽ sai.
Thấy dáng vẻ giả thần giả quỷ này của cô, không khí trong phòng khách không khỏi ngưng đọng, vốn dĩ không ai tin ai, nhưng lúc này lại không tự chủ được nhìn về phía đồng hồ trên tường. Con người đều rất hiếu kỳ, nhất là đối với một ít chuyện huyền diệu khó giải thích, khó tránh khỏi muốn biết rõ ràng thật giả.
Vốn ba phút là rất nhanh, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng chậm, phòng khách nhất thời im lặng chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc treo trên tường kia.
Mắt thấy kim đồng hồ sắp quay hết ba vòng, Hách Chiến nở nụ cười, “Nhóc con, nếu hôm nay tôi không rời đi, tôi sẽ ném cô ra khỏi nơi này!”
Hắn nở nụ cười mang theo điểm đắc ý, ánh mắt hào hứng, liếc về phía đồng hồ treo tường kia. Nhưng mà, ánh mắt hắn vừa liếc qua, trong phòng bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Mọi người trong phòng đều sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía Hách Chiến, ngay cả Hách Chiến cũng sửng sốt, cúi đầu nhìn túi quần. Hắn theo bản năng nhận điện, ngay sau đó thần sắc trở nên lạnh lùng, mà ngay cả chào cũng không thèm chào mọi người trong phòng, liền vội vàng đi về phía cửa. Chỉ là lúc gần đi liếc nhìn Hạ Thược một cái.
Một cái liếc mắt kia, nói không nên lời rối rắm, nội dung… Cực kỳ phong phú.
Tiếp theo liền nghe “Phanh” một tiếng, cửa bị đóng lại.
Hách Chiến đi rồi, trong phòng lại càng thêm yên tĩnh.
Cuối cùng, Cao Nghĩa Đào mở miệng trước, “Hạ tiểu thư, cô có thể nhìn ra huynh đệ tôi gặp phải chuyện gì quan trọng như vậy hay không?”
Lời này tương đương tin chuyện Hạ Thược đã nói lúc trước, nhưng lời này cũng không tránh khỏi có chút thử. Dù sao Hách Chiến vẫn sẽ quay về, chỉ cần hỏi qua hắn, liền biết Hạ Thược nói có đúng hay không.
Hạ Thược cười, “Em gái anh ta gặp phải chút phiền toái, chẳng qua cũng không có gì quan trọng, có anh ta ra mặt, đương nhiên sẽ giải quyết dễ dàng”.
Cao Nghĩa Đào nghe xong, liền đưa mắt nhìn Hoa Thịnh, đều thấy kinh hãi trong mắt nhau. Bởi vì bọn họ biết, Hách Chiến từ nhỏ cha mẹ đã mất, người thân duy nhất là em gái. Cô gái này, có thể nhìn ra em gái anh ta xảy ra chuyện?
Chẳng lẽ, những điều cô nói về họa phúc cát hung, đều là thật sự?
Thật sự sẽ ứng nghiệm hay sao?
Cô gái này tuổi còn trẻ, thật sự là nhất mạch cao thủ trong huyền học phong thủy sao?
Cao Nghĩa Đào nhíu mày, mí mắt cụp xuống, che đi vẻ lo lắng nơi đáy mắt. Hắn là người đứng đầu giới hắc đạo tại Đông thị, người nghe tên đều sợ mất mật, đối mặt với an nguy của người nhà, cũng vẫn sẽ lo lắng như thường.
Mà so sánh với Cao Nghĩa Đào, kỳ thật kinh hãi nhất là ông lão bên cạnh hắn cùng Hoa Thịnh.
Hoa Thịnh thật sâu liếc nhìn Hạ Thược, trên đời môn phái có truyền thừa về phong thủy cũng không phải chỉ có Huyền Môn, hay là, cô ta là truyền nhân của môn phái khác?
Mà ông lão kia cũng cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên một chút ánh sao.
Ông ta đánh giá Hạ Thược, tuy rằng trên mặt mang theo cười, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được khí thế uy nghiêm của mình, “Cháu gái, ta thấy cháu tuổi cũng không lớn, không ngờ trình độ trong huyền học chi đạo lại thâm hậu như vậy. Lúc trước ta đã thấy thân thủ của cháu, nhất định là xuất từ nội gia, cháu là truyền nhân phái nào? Sư phụ là vị cao nhân nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.