Chương 67: Ở riêng
Phượng Kim
23/12/2016
Chú có thể, hay là chồng cô có thể?
Một câu, khiến cả hai nhà không nén được giận trên mặt .
“Anh cả, anh nói vậy là có ý gì!” Bị nói đến chồng mình, Hạ Chí Mai liền thay ngay tư thái nghiêm túc, đứng lên, “Anh Xuân Huy làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, luận từng trải hay kinh nghiệm, dù sao cũng già dặn hơn so với đứa nhỏ Tiểu Thược này đi? Chúng em chỉ có ý tốt nhắc nhở vợ chồng anh đừng có quá tin người, ý tốt lại bị anh coi như là rác rưởi như vậy sao?”
“Luận tư lịch hay kinh nghiệm, tôi cũng tin rằng Xuân Huy giỏi hơn so với Hạ Thược”. Hạ Chí Nguyên gật đầu, ăn ngay nói thật, Lưu Xuân Huy ngồi bên cạnh Hạ Chí Mai nghe vậy vẻ mặt mới tốt lên một chút, nhưng Hạ Chí Nguyên cũng chuyển đề tài, “Nhưng hiện tại anh cũng hỏi một câu, các cô chú so với tổng giám đốc Tôn cùng tổng giám đốc Trần thì thế nào?”
Hạ Chí Đào nhíu mày, “Anh cả, anh so sánh bọn em với bọn họ làm cái gì? Tiểu Thược mới là chủ tịch của công ty. Thân là chủ tịch, cháu nó còn không bằng với anh rể hai? Đừng nói cháu nó so ra kém anh rể hai, luận sự từng trải so ra cũng không bằng cả em! Bọn em, tốt xấu cũng vẫn là người trong nhà, cách gần. Người ngoài cho dù có năng lực thế nào, anh cũng có thể tin tưởng được sao?”
“Vậy ý của cô chú là, chức vị chủ tịch công ty này Tiểu Thược bỏ đi, để cho cô chú làm! Là ý này phải không?” Hạ Chí Nguyên hỏi.
Người hai nhà đều ngẩn người, biểu tình có chút không được tự nhiên. Bọn họ là cảm thấy Hạ Thược quá nhỏ tuổi, cái gì cũng không hiểu, đem công ty giao cho người khác nên cảm thấy lo lắng. Đó là công ty tài sản hơn hai mươi triệu đấy! Sau buổi đấu giá, nghe nói lại thu về được mười triệu nữa, sản nghiệp lớn như vậy, sao có thể yên tâm giao cho người khác? Nếu đã giao cho người ngoài như thế, còn phải luôn đề phòng bọn họ cuỗm tiền của mình chạy mất, không bằng để người trong nhà quản lý mới yên tâm.
Có thể nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể nói thẳng ra. Tổng yếu vẫn nên để anh cả với chị dâu mở miệng ủy thác bọn họ mới phải, nếu không sẽ có cảm giác như là bọn họ muốn đoạt tài sản của nhà anh cả, muốn lấy được lợi ích từ trong đó vậy. Bọn họ cũng không phải là người như thế, đề nghị như vậy đều là vì muốn tốt cho anh cả chị dâu, còn không phải là vì người nhà bọn họ đều có khiếu kinh doanh sao?
“Anh cả, anh xem anh nói gì kìa, không phải là lòng dạ quá hẹp hòi sao? Tiểu Thược là chủ tịch của công ty, đây là chuyện chắc chắn! Đâu có ai muốn lấy mất của cháu đâu. Chúng em đây là đang thảo luận công ty nên dùng người như thế nào, mới có thể để gia đình anh yên tâm được. Tổng giám đốc Tôn và tổng giám đốc Trần, nếu anh chị cảm thấy họ có năng lực, vậy khẳng định là sẽ dùng, nhưng mà trong công ty đến một người nhà chúng ta cũng không hề có, đến lúc đó chẳng may có chuyện gì xảy ra, ngay cả người để thông báo với anh một tiếng cũng không hề có!” Hạ Chí Đào vỗ bàn nói.
“Thảo luận công ty nên dùng người thế nào? Chú với cô là nhân viên của tập đoàn Hoa Hạ sao?” Lúc này, vẫn luôn ngồi một bên nhìn Hạ Chí Nguyên đối phó với vài người anh em – Hạ Thược, cuối cùng cũng đã mở miệng.
Cô vừa mở miệng, hai tay giao với nhau đặt trên mặt bàn, thần thái lạnh nhạt, ánh mắt chăm chú, “Nếu, chú với cô là nhân viên của tập đoàn Hoa Hạ, muốn đưa ra cái nhìn của mình về chế độ dùng người của công ty, mời dùng hình thức văn bản trình lên văn bản đề nghị, tường thuật chế độ dùng người hiện nay có những mặt hại nào, cùng đưa ra quy tắc chi tiết cụ thể với chế độ dùng người mới, có tác dụng nào với sự phát triển của công ty, cùng với dự tính hiệu quả. Trong quá trình cải cách, trình tự thực thi được tiến hành thế nào, trấn an cảm xúc của nhân viên ra sao, nếu xuất hiện sự phản ứng thì phải ứng phó thế nào, nếu không đạt tới hiệu quả mong muốn thì phải giải quyết thế nào. Ban giám đốc sẽ căn cứ vào văn bản kiến nghị đó mở cuộc họp thảo luận, quyết định tiếp thu hay không”.
Những lời này, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hạ Chí Nguyên quay đầu lại nhìn con gái, khác biệt là, anh nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vui mừng — ai bảo con gái anh không bằng Xuân Huy cùng Chí Đào ? Theo như anh thấy, cách nghĩ của Xuân Huy cùng Chí Đào quá là trẻ con rồi, cách xa so với cách nghĩ của con gái! Anh tuy rằng không biết đây có phải là do Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức đã dạy con gái hay không, nhưng ít ra khi con gái nói ra những lời này, anh cảm thấy người làm cha như anh, sẽ không cần phải lo lắng con gái không thể lãnh đạo tốt được tập đoàn.
“Nếu, cô cùng chú không phải là nhân viên của Hoa Hạ, vậy thì cháu xin hỏi, hai người dựa vào cái gì để thảo luận chế độ dùng người của tập đoàn Hoa Hạ?” Khi cả nhà còn đang sửng sốt á khẩu, Hạ Thược lại nhíu mày hỏi.
“Sao, sao mỗi việc này mà cũng phiền toái vậy ..”. Hạ Chí Đào cười cười không được tự nhiên, làm sao mà còn phải mở cuộc họp ban giám đốc để thảo luận? Loại chuyện này, không phải là chỉ cần chủ tịch quyết định là được sao?
Hạ Chí Đào đương nhiên là không hiểu những điều này, trong mắt hắn, tập đoàn Hoa Hạ cũng chỉ là có tài sản lớn hơn chút, nhân viên nhiều hơn chút, quản lý cái này, có khác gì quản lý những nhà máy khác? Không phải đều do chủ tịch quyết định sao?
Hắn tỏ ra không hiểu, lại không phát hiện, Hạ Thược đột nhiên nói ra những lời như vậy, sau khi kinh ngạc qua đi thì trở nên yếu thế, ấp úng cười cười, “Chúng ta đều là người một nhà, dù sao đây cũng là bữa cơm gia đình, chúng ta cần gì phải làm nhiều việc phiền phức như vậy ..”.
“Cơm gia đình thì chỉ nói chuyện gia đình, chuyện công ty, cô với chú không thấy là nói nhiều quá rồi sao?”
“Cái đứa nhỏ này, nói chuyện thế nào đấy! Có chút thành tựu liền kiêu ngạo? Đây đều là trưởng bối nhắc nhở cháu một câu ..”.
Hạ Chí Mai chau đầu mày, Hạ Thược lại thản nhiên giương mắt. Ánh mắt cô mặc dù đạm, nhưng một cái liếc mắt này lại mang theo lạnh lùng khó hiểu, khiến cho một người luôn nghiêm túc uy nghiêm như Hạ Chí Mai phải sửng sốt, những lời nói muốn nói cũng nghẹn lại.
“Nhắc nhở? Nhắc nhở cháu đem tập đoàn của mình biến thành công ty gia đình sao?” Hạ Thược hơi hơi gợi lên khóe môi, trong mắt lại không có ý cười, “Cháu không kỳ thị công ty kiểu gia đình, rất nhiều công ty ban đầu đều là dựa vào gia tộc mà phát triển lên. Nhưng công ty gia tộc chỉ phát triển được đến một trình độ nhất định, ắt sẽ lộ ra yếu kém. Cơ chế dùng người không khách quan, chế độ quản lý công ty thùng rỗng kêu to, quyết sách của một công ty tập trung vào một người. Tố chất người đứng đầu công ty không cao, gây trở ngại cho tố chất người quản lý, thậm chí sẽ hình thành phe phái gia tộc cùng phe phái ngoại gia tộc, tranh đấu gay gắt, khiến công ty rối loạn tối tăm! Có rất nhiều công ty sau khi lớn mạnh lên, chỉ vì nhổ đi khối u ác tích là kiểu quản lý gia tộc mà tổn hại rất nhiều? Công ty của cháu, bắt đầu từ ngày đầu tiên nó thành lập, không hề có một chút nào liên quan tới gia tộc. Mà ngày nay nó lớn mạnh lên, các cô các chú nói với cháu, muốn thu hồi nói về, biến thành công ty hình thức gia tộc? A, cô chú không thấy là rất buồn cười sao?”
Hạ Thược khẽ cười một tiếng, “Các vị hãy thu hồi lại những lý luận tốt cho cháu đi, cháu xin cho mọi người một câu trả lời chính xác nhất — công ty của cháu, không cho phép bất kỳ thành viên nào của gia đình tiến vào! Nếu như vẫn còn người nghe không hiểu ..”. Cô chậm rãi quét mắt nhìn mọi người khắp phòng, bỗng nhiên cười vô cùng vui vẻ, “Xin đừng nói ai có so với cháu có tư lịch, so với cháu có từng trải, so với cháu có kinh nghiệm. Thật mất mặt”.
Hạ Thược nói chuyện, thần thái ngữ khí, cho tới bây giờ đều không hề tức giận hay vội vàng, nhàn nhã tản mạn, nói chuyện giống như đang uống trà nói chuyện phiếm vậy, nhưng lại có thể khiến mọi người nói không nên lời.
Cả nhà họ Hạ mất một khoảng thời gian dài nói không nên lời.
Bọn họ mặc dù khi biết Hạ Thược trở thành chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ đã vô cùng chấn kinh, nhưng sau lại quen thói bỏ qua sự tồn tại của cô. Ở trong mắt bọn họ, cô chỉ là một đứa nhỏ còn đi học, chuyện gì cũng phải để cha mẹ làm chủ. Mà anh cả với chị dâu tính tình mềm mỏng, sẽ không thể đảm đương nổi, vậy thì đương nhiên là sẽ rơi vào nhà bọn họ.
Không ngờ, cô cháu gái này lại nói ra những lời như thế! Nói như vậy, bọn họ đều nói không nên lời, đây có phải là đứa nhỏ luôn cười tủm tỉm nhu thuận một bên khi người lớn trong nhà nói chuyện hay không? Đây rõ ràng là một vị chủ tịch mười phần quyết đoán, suy nghĩ sâu xa!
Đứa nhỏ này, sao lại có thể không một tiếng động mà trưởng thành như thế?
Ông nội Hạ Quốc Hỉ ngồi một bên cũng kinh ngạc, đứa cháu gái này ông vẫn không hề coi trọng, hôm nay bỗng nhiên lại trưởng thành.
Không một ai lên tiếng, Hạ Chí Nguyên liền mở miệng, “Chí Mai, Chí Đào, anh cũng không có ý gì khác. Anh chỉ muốn sống cuộc sống như trước kia, trước kia khi nhà anh chị không có gì, chúng ta sống thế nào, bây giờ cũng như vậy đi. Việc làm ăn của hai nhà cô chú anh cũng chưa bao giờ quản, chuyện Tiểu Thược nhà chúng ta, cô chú cũng không cần phải hao tâm, để cho tự cháu làm chủ đi”.
“Anh cả nói vậy là có ý gì?” Hạ Chí Mai phản ứng lại, không vui ý , “Anh cả nói vậy là chê chúng em quản nhiều? Chúng em còn không phải là vì tốt cho anh chị sao?”
“Anh cả, anh đây là muốn ở riêng sao?” Hạ Chí Đào cũng khiếp sợ, nhìn về phía cha mình, “Ba, ba nghe ý của anh cả kìa, có phải là muốn ở riêng hay không?”
“Chí Nguyên! Anh nói vậy là có ý gì!” Hạ Quốc Hỉ rốt cục thì mở miệng, ông ta hùng hổ nghiêm mặt vỗ bàn, hiển nhiên là giận dữ, “Tôi mặc kệ anh có ý gì, tôi nói cho anh biết, nếu anh có ý định ở riêng, trừ phi tôi chết! Con gái mới có chút tiền đồ, liền đã quên mình là người họ Hạ? Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, thì còn mặt mũi nào nữa!”
“Ông còn biết đến mất mặt?” Lúc này, một giọng nói vang lên, tất cả mọi người trong nhà ngẩn người, đảo mắt nhìn tới, liền thấy người nói chuyện đúng là Giang Thục Huệ.
“Anh chị còn biết đến mất mặt? Tôi ở trong này đã cảm thấy cái mặt già nua này không chịu nổi rồi! Chí Mai, Chí Đào, anh cả đã khi nào quản chuyện nhà của mấy đứa? Vậy sao các người còn có thể hợp lại can thiệp chuyện nhà anh chị hả? Có thể yên tĩnh hai ngày được không!” Hai mắt bà đỏ hoe, run rẩy đứng dậy.
Giang Thục Huệ tính tình dịu dàng, rất ít thấy bà nổi giận, Hạ Thược gộp trí nhớ hai đời lại, ấn tượng về bà đều chỉ là khuôn mặt tươi cười hiền dịu, hôm nay thấy bà tức giận như vậy, không khỏi đứng dậy tiến lên đỡ bà, vừa giúp bà nhuận khí vừa mím chặt môi.
“Bà câm miệng cho tôi! Ai cho bà nói chuyện!” Hạ Quốc Hỉ trừng mắt lên quát.
“Tôi câm miệng, tôi đóng miệng cả đời! Kết quả thì sao? Đây là con trai con gái tốt ông dạy đấy hả!” Giang Thục Huệ thở còn có chút khó khăn, Hạ Thược không ngừng giúp bà nhuận khí vẫn không tốt hơn chút nào.
Lý Quyên vừa thấy tình huống như vậy, cũng vội đứng dậy đỡ bà nội.
“Mẹ, đang êm đẹp, sao lại mắng chúng con? Người muốn ở riêng không phải bọn con, là nhà anh cả có tiền, liền khinh thường anh chị em trong nhà. Sao mẹ không nói gì anh cả, ngược lại lại nói chúng con? Có ai ánh mắt bất công như mẹ không chứ?”
“Tôi ánh mắt bất công?” Giang Thục Huệ tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, nói chuyện cũng vô cùng suy yếu, “Đều là tôi sinh, tôi thiên vị người nào, bất công người nào ? Chí Đào trước kia anh còn chưa làm ăn gì, trong nhà không giúp đỡ anh sao? Hôm nay tôi không nhìn nổi nữa mới nói cho anh cả anh hai câu, anh liền nói tôi thành như vậy hả?”
“Được rồi, bà nội, bà đừng nói nữa”. Hạ Thược cau mày, cụp mắt giúp bà lưu thông khí huyết.
Hạ Chí Nguyên vừa thấy mẹ bị tức thành như vậy, cho dù tính tình hàm hậu thế nào, lúc này trong cơn giận dữ, khó thở gật đầu nói: “Được! Vốn dĩ tôi còn nghĩ, vẫn cứ như trước kia đi, nhà ai nhà ấy sống, không ai quấy nhiễu đến ai là tốt rồi. Hiện tại xem ra, tôi thật sự là đã quá ngây thơ rồi. Nếu như vậy, thì cứ ở riêng đi ! Hạ Chí Nguyên về sau sống tốt, hay là không tốt, cũng không cần cô chú phải quản! Tôi cũng không cần cô chú phải đánh chiêu bài với tôi! Mẹ, chúng ta đi!”
Hạ Thược gật đầu, lúc này nâng bà nội dậy, cùng mẹ hợp lực giúp đỡ, theo Hạ Chí Nguyên rời khỏi khách sạn.
Khi bọn họ rời đi, dẫn theo bà nội, nhưng lại không quản ông nội. Ông nội trơ trọi đứng ở trong phòng khách sạn, hơn nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại, chờ cả nhà Hạ Thược lái xe đi hẳn, ông ta mới giận dữ vỗ mạnh bàn, “Phản ! Phản ! Đây là phản !”
Người hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào đương nhiên là bị tức giận đến phát run, nhưng thấy bà nội không còn ở đây, tổng không thể đưa ông nội quay về nhà ở thôn? Mấy năm nay, ông nội đều được bà nội nấu cơm giặt dũ hầu hạ, một mình ông ở nhà, làm sao có thể làm được những việc này?
Hai gia đình thương lượng, liền tạm thời để Hạ Quốc Hỉ đến nhà Hạ Chí Đào ở tạm.
Một hơi này còn chưa nhả ra, trong lòng mỗi người đều khó chịu, cho tới tận đêm vẫn chưa giải tán, tụ cùng một chỗ thương lượng đối sách.
Cuối cùng, Hạ Chí Đào nói ra câu, “Nghĩ rằng thành lập được một cái công ty liền rất giỏi sao? Em lăn lộn trong thị trường vật liệu xây dựng này cũng đã hai năm, coi như nhìn đủ xã hội này có bao nhiêu đen tối. Việc buôn bán, không phải chỉ cần làm tốt các mối quan hệ bên ngoài mà được, mà càng phải chuẩn bị về phần hắc đạo! Em có quen vài người, nghĩ cách bảo bọn họ dạy cho Tiểu Thược một bài học! Dạy cho nó biết, mở một công ty cũng không phải là dễ dàng như thế! Đừng tưởng vận khí tốt, làm ra chút thành tựu, sẽ không để trưởng bối vào mắt. Người lớn chúng ta đi cầu còn nhiều hơn so với nó đi đường bộ!”
Hạ Chí Đào tính tình du côn, Hạ Thược cũng chưa từng thấy một mặt này, hắn lại dám tìm người đến gây phiền toái cho tập đoàn Hoa Hạ, cô thấy vậy còn không sợ hay sao? Anh cả với chị dâu là người không có chủ ý, cuối cùng vẫn là đến cửa cầu bọn họ, thuận đường bồi tội.
Nhưng Hạ Chí Đào lúc này đá phải khối sắt rồi.
Hắn tìm người, không phải ai khác, mà chính là một tiểu đầu mục phụ trách mảng vật liệu xây dựng của An Thân hội, người này Hạ Thược còn từng gặp qua, gọi là Lý Tân. Chính là người mà lúc trước Đỗ Hưng muốn nhờ gây phiền toái cho Tôn Trường Đức.
Hắn vừa nghe Hạ Chí Đào bảo mình đi đánh tập đoàn Hoa Hạ, vội dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, “Trên đất Đông thị này, sao lại có kẻ lỗ mãng như chú vậy chứ! Gây phiền toái cho Hạ tiểu thư? Chú không muốn sống nữa à? Đại ca chúng ta đã tự mình ra lệnh, không cho phép bất kỳ người nào động tới Hạ tiểu thư, nếu không xử trí theo bang quy!”
“… Cái gì?” Hạ Chí Đào ngây ngốc tại chỗ, Lý Tân cũng không dám nán lại lâu bữa cơm của hắn, lúc này liền rời bàn dẫn theo người mình đi.
Vừa ra khách sạn, hắn liền đến câu lạc bộ Triệu Thiên, đem chuyện này báo cho Cao Nghĩa Đào, Cao Nghĩa Đào nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng, gọi điện thoại đến cho Hạ Thược.
Khi Hạ Thược nhận được điện thoại, mới bước ra khỏi tập đoàn Hoa Hạ, sau khi thân phận của cô sáng tỏ, đương nhiên là phải tới công ty họp hội nghị viên chức cao cấp, nhân viên, làm một ít chuyện mà chủ tịch nên làm. Hai ngày này bận rộn mở các cuộc hội nghị, gặp quản lý của các ngành, cô bận đến nỗi chân không chạm đất. May là sau khi đón bà nội về Đào Viên khu, có mẹ trấn an bà, tâm tình bà cũng đã tốt hơn nhiều, nếu không, cô bận rộn nhiều chuyện, thật đúng là bận không thể quan tâm được.
Vừa họp xong hội nghị, Hạ Thược liền nhận được điện thoại của Cao Nghĩa Đào, vừa nghe xong, cô liền nở nụ cười nói, “Cao lão đại, lần này phải nhờ anh em của anh giúp tôi một việc rồi”.
“Hạ tiểu thư khách khí gì chứ, cô có việc gì, cứ nói tôi sẽ làm”.
“Nếu cô chú của tôi đã muốn cho tôi một bài học như vậy, tôi đây sao có thể không hồi báo lại một chút chứ? Xin Cao lão đại an bài một chút, cũng cho bọn họ một bài học đi”.
Phía bên kia điện thoại, Cao Nghĩa Đào cười khẽ một tiếng, “Được, tôi đã biết làm thế nào. Hạ tiểu thư hãy chờ tin tức tốt của tôi đi”.
Sau khi cảm ơn Cao Nghĩa Đào, cúp điện thoại Hạ Thược đi ra công ty, nhìn con đường tấp nập bên ngoài, ánh mắt lạnh lùng.
Vốn dĩ, cô nghĩ chỉ cần cha nói ra là sẽ ở riêng, cô sẽ không tự mình ra tay nữa. Xem ra, có người không đánh thì không đau rồi!
Một khi đã như vậy, cô không ngại làm cho hai nhà bọn họ bận rộn một chút, tránh cho nhàn rỗi quá lại có nhiều tâm tư khác!
Chẳng qua, nếu cô đã ra tay, người hai nhà có tỉnh ra được hay không, vậy thì cũng khó mà biết.
Buổi tối, Hạ Thược gọi điện thoại về cho cha mẹ, nói là có bữa cơm nên không về được, mà cô thì lại đi tới thị trường vật liệu xây dựng. Hiện nay, máy tính còn ít, thương nhân cũng chưa có ý thức trang bị thiết bị camera phổ biến lắm.
Chợ vật liệu xây dựng là hai dãy phố dài, cửa hàng san sát, cửa tiệm vật liệu xây dựng của Hạ Chí Đào quay về hướng nam, ở con đường phía đông có một chiếc cầu dành cho người đi bộ hướng bắc nam. Hạ Thược vừa thấy trong lòng liền sáng tỏ — khó trách không tới hai ba năm thời gian, việc làm ăn của Hạ Chí Đào liền phát đạt, cửa hàng này phong thủy đúng là không tồi.
Cửa hàng của Hạ Chí Đào xây theo hướng bắc nam, trong phong thủy học đây được coi là hướng đế vương, cũng chính là vị trí sinh cát. Trong phong thủy, có cách nói “Phía bắc phía nam đều kiếm tiền, chọn một mặt đó là vàng”. Chiếc cầu ở đường cái phía đông với cửa hàng mà nói, thật sự là một sự phối hợp tuyệt diệu. Đông là trái, trong kỳ môn bát quái mà nói, bên trái đúng là sinh môn, nơi sinh môn lại có cầu giống như cầu vồng, đường cái, tương đương dẫn một đạo tử khí đông lai đến khí tràng, việc làm ăn phát đạt, nhiều tài nguyên, đó là chuyện tất nhiên!
Đáng tiếc Hạ Chí Đào không hiểu phong thủy, nếu không, hắn có thể mời một vị phong thuỷ sư đến, làm một chiếc đệm đạp chân màu vàng ngoài cửa hàng, nghênh đón luồng khí đông đó vào, vậy mới gọi là chiếm thiên thời, địa lợi, lại gặp nhân hòa, phát tài phát lộc!
Mà tối nay Hạ Thược tới đây, đương nhiên không phải là vì dệt hoa trên gấm cho hắn, cô tới là để tuyệt cát khí của cửa hàng này.
Cổ ngữ có câu: “Cát môn bị khắc cát không được, hung môn bị khắc hung không nổi”. Nếu đã nhìn ra sinh môn của cửa hàng này ở bên trái, vậy thì Hạ Thược đương nhiên muốn động tay động chân ở bên trái. Nhưng mà, bên trái có một cây cầu, cô không có khả năng phá cả cây cầu, vậy thì gây động tĩnh quá lớn. Vậy thì chỉ có thể chọn dùng bí pháp của Huyền Môn.
Loại bí pháp này là một loại trận pháp tinh môn độn giáp cổ, phân tích ra bát quái sinh môn cùng khắc chế sinh môn, rồi sau đó bát môn phi độn, đem cát hung thay đổi! Loại biến thiên bát môn âm dương trận pháp đương nhiên là truyền thừa thuật, không phải người ở môn phái thì không thể biết, mà ở Huyền Môn, ngoại trừ đệ tử đích truyền của trưởng môn, không ai được học.
Phương pháp này tiêu hao quá nhiều nguyên khí, Hạ Thược học huyền học dịch lý từ nhỏ, khi xắp bàn khởi quẻ, từ trước đến nay đều không cảm thấy nguyên khí của mình dao động, lần này đương nhiên là cũng không có. Nhưng cô cũng phải mất đến gần một giờ mới có thể thay đổi sinh môn của cửa hàng.
Nếu Đường Tôn Bá ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc tại sao cô làm xong mọi chuyện lại giống như không có chuyện gì mà chạy lấy người, nếu là phong thủy sư bình thường, tiêu hao nhiều nguyên khí như vậy, có thể đứng lên là đã có tu vi cao thâm lắm rồi. Tu vi mà yếu một chút, sẽ khó mà hoàn thành được loại chuyển hoán bát môn trận pháp này, không phun ra mấy ngụm máu thì không xong
Nhưng Hạ Thược lại dường như không có việc gì mà rời đi, cô cũng chưa về nhà ngay, mà là đi đến nhà xưởng của dượng Lưu Xuân Huy.
Nhà xưởng này vừa mới xây lên, gồm năm gian nhà xưởng lớn, có ba gian kho hàng khác. Vào kiếp trước, có thể nói việc làm ăn của dượng rất hưng thịnh, nhưng khi Hạ Thược trọng sinh: khi mở thiên nhãn lần đầu tiên, liền thấy tình huống nhà xưởng của bọn họ bị cháy. Nhưng lúc ấy thấy thời gian của sự việc, còn khoảng mười năm nữa.
Nhà xưởng của Lưu Xuân Huy vào ban đêm không có công nhân đi làm, bên ngoài có bảo vệ. Nhưng Hạ Thược đương nhiên sẽ không tiến vào bằng cửa chính, với thân thủ của cô thì việc vượt tường quá dễ dàng. Cô đi xung quanh dò xét một vòng, phát hiện ra chỗ có vấn đề.
Thông thường, việc dễ xảy ra hỏa hoạn thường là do có vấn đề tại Chu Tước Hỏa tinh, hoặc là tam giác hỏa tinh. Tam giác là chỉ kiến trúc hình thể kiểu tam giác, hoặc là hình thành một hình tam giác, khi gặp phải năm ngũ hoàng, sẽ dễ dàng gây ra hỏa hoạn.
Lấy một ví dụ nổi tiếng nhất — Cố cung. Cố cung trong vòng mấy trăm năm xảy ra những vụ hỏa hoạn từ lớn đến nhỏ cũng phải gần trăm, mà vào thời nhà Minh, ba cung điện lớn nhất của Cố cung lần lượt bị cháy, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Điều này dựa theo phong thủy học, chính là phạm vào tam giác sát. Lúc trước, Tử Cấm Thành vì muốn thích ứng với hướng của long mạch, toàn bộ hoàng thành tọa hướng bắc nam, hướng về vị trí chính hỏa không nói, kiến trúc đều là nhà cao mái hiên lớn, khí thế rộng lớn, góc cạnh cao kiều bén nhọn, tuy rằng đã phát huy được khí phách vương giả vô cùng tinh tế, nhưng kiến trúc này lại là điển hình của hỏa khí. Vốn vì đó mà Tử Cấm Thành cực kỳ dễ cháy, vị trí của ba đại điện còn phạm vào tam giác sát, nếu tính theo cả mái hiên thì đúng là một hình tam giác. Như vậy khi gặp phải năm ngũ hoàng, cháy là điều hiển nhiên. Sau lại nghe nói vào thời nhà Thanh, được cao nhân sửa đổi, thế nên mới không xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng nữa.
Người biết phong thủy, kho hàng, nhà xưởng, nơi ở, cũng sẽ tránh những nơi hỏa vị như vậy ra. Nhất là ở nơi có dây điện, dưới tình hình nhà xưởng dùng lượng điện cao, càng thêm dễ dàng cháy.
Mà vào giờ phút này, ở trước mặt Hạ Thược, nhà xưởng của dượng Lưu Xuân Huy, vị trí của ba kho hàng cũng đã phạm vào vị trí tam giác tinh. Sở dĩ bình yên vô sự mười năm, có khả năng vì nhà xưởng này hưởng ứng phong trào xanh hóa mỹ quan, ở trước kho hàng xây dựng một cái hồ, Ngũ Hành sinh khắc chế hóa, thế nên mới bình yên vô sự.
Hạ Thược nhớ rõ, vào kiếp trước, bởi vì việc làm ăn không tệ, qua vài năm, nhà máy của dượng liền tiến hành xây dựng thêm, có lẽ là lúc ấy đã thay đổi cái hồ này, mới dẫn đến có hỏa hoạn vào năm ngũ hoàng.
Hạ Thược đưa mắt nhìn qua lại cái hồ, cười cười, xoay người trèo tường rời đi.
Trên đường về nhà, cô gọi cho Cao Nghĩa Đào một cuộc điện thoại, sau khi dặn dò, cô gác điện thoại, liền quay về nhà cùng cha mẹ vào bà nội nói chuyện phiếm thôi.
Giang Thục Huệ cả đời không rời khỏi người chồng, khi vừa mới tới Đào Viên khu, đã bị cảnh trí xinh đẹp hấp dẫn không ít, tòa nhà mặc dù là mang phong cách cổ xưa, tạo nên không khí cổ kính, nhưng đã sống quen trong căn nhà cũ kỹ, nhất thời bà khó mà thích ứng kịp. May mắn bên người có con cháu quan tâm, gia đình Hạ Chí Nguyên đều vô cùng hiếu thuận, quan hệ giữa Lý Quyên với mẹ chồng vẫn luôn hòa thuận, lại có cháu gái tri kỷ như Hạ Thược luôn ở bên, thường xuyên kể một số chuyện thú vị khi mới thành lập công ty cho bà nghe, ban ngày lại có Lý Quyên cùng bà đến trà lâu cùng thăm quan những nơi khác, ngắm cảnh trí. Cho nên bà cũng không hề cảm thấy cô đơn, thứ hai trong nhà có phong thuỷ trận, ban đêm giấc ngủ vô cùng tốt, sau vài ngày ở đây thì cảm thấy tâm tình thư thái.
Chỉ là khó tránh khỏi có chút nhớ mong, nhưng Giang Thục Huệ đã dồn nén tức giận cả đời, lúc này quả thật là giận vô cùng. Bà cũng muốn kiên quyết một lần, muốn lạnh nhạt với ông nội một thời gian, dù sao ông ấy ở trong nhà con trai út, không thiếu ăn uống. Nhưng con dâu út Tưởng Thu Lâm tính tình ra sao, bà cũng rất rõ ràng.
Chờ xem, không cần bao lâu thời gian, ông lão kia nhất định sẽ bị khinh bỉ!
Không cho ông lão hồ đồ ấy nếm mùi đau khổ, làm sao ông ấy biết được con dâu nào mới tốt?
Nghĩ như vậy, Giang Thục Huệ cũng liền an tâm ở lại. Hạ Thược đương nhiên ủng hộ quyết đinh của bà, cô ngồi bên cạnh cười, cũng chờ xem.
Chờ xem kịch vui.
Trò hay ngày hôm sau liền bắt đầu .
Sáng sớm, người của An Thân hội đã đến chợ vật liệu xây dựng, tìm Hạ Chí Đào quấy rồi, hiển nhiên là Lý Tân. Hạ Chí Đào thấy hắn đến đây, vốn dĩ còn muốn lôi kéo hắn hỏi xem rốt cuộc lời hôm đó của hắn là có ý giờ, ai ngờ Lý Tân không nói hai câu, đảo mắt ra hiệu cho thuộc hạ, một đám người vào cửa hàng, bịt lấy cửa vào.
Bọn họ cũng không đánh, cũng không phá, chỉ là giống như thần giữ cửa đứng đó. Bởi vậy, nào có khách hàng nào dám vào cửa?
Hạ Chí Đào ở chợ vật liệu xây dựng là kẻ dùng cách du côn để mà giành hộ khách, một số người cùng ngành không phải không có ý kiến, nhưng lại không có cách nào. Hơn nữa cửa hàng kia của hắn không biết có phải là do có vị trí tốt hay không, việc làm ăn vẫn không hề kém đi, hắn vào thị trường vật liệu xây dựng không lâu lắm, nhưng việc làm ăn lại tốt hơn so với những người khác. Cứ như vậy, lại càng không có người dám động vào hắn. Nay hắn gặp rắc rối, cũng không ít người cùng ngành cười trộm sau lưng, lặng lẽ bàn tán, không biết hắn đắc tội với người nào, lại bị trị như vậy.
Hạ Chí Đào gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, cũng không dám ngang ngược trước mặt người của An Thân hội, chỉ đành cẩn thận đi lên hỏi xem mình đã đắc tội người nào.
Lý Tân bật cười nhìn hắn, “Anh nói thử xem? Tôi thực là không hiểu nổi anh, là thân thích với Hạ tiểu thư, ở Đông thị này được hưởng bao nhiêu tốt? Không biết quý trọng còn chưa tính, vậy mà còn muốn gây phiền toái cho cô ấy? Để cô ấy mở mang kiến thức về quy củ xã hội? Chê cười! Khi cô ấy một mình xông vào câu lạc bộ Triệu Thiên chúng tôi, còn không biết tiểu tử nhà anh còn đang ở đâu đâu!”
Lý Tân cũng không giấu diếm, đây là ý của Hạ Thược. Cô thể hiện rõ mình muốn trấn áp người hai nhà, muốn bọn họ biết toàn diện năng lực của cô ở hai giới hắc bạch. Để bọn họ không dám tìm cha mẹ gây phiền toái sau khi cô đến trường.
Vẫn là câu nói kia, con người Hạ Thược có chút lười nhác, cô không thích phiền toái. Gặp phiền toái nếu có thể tránh thì cô sẽ tránh, nếu tránh không được cô sẽ đào tận ngọn nguồn của nó! Một lần giải quyết hết mọi chuyện, không để lại hậu hoạn.
Mà cũng trong ngày hôm đó, nhà máy của Lưu Xuân Huy cũng xảy ra chuyện.
Người đến cũng là An Thân hội, kỳ quái là, bọn họ không đánh người, cũng không uy hiếp ai, vừa đến nhà máy liền san lấp chiếc hồ được xây ở trước nhà máy. Chỉ một lần, hồ bị hủy thì không nói, mà còn bị san bằng.
Điều này khiến Lưu Xuân Huy kinh sợ rất nhiều, không hiểu — hồ nước trước cửa nhà máy mình đắc tội gì với An Thân hội?
Hắn cuống quít tiến lên hỏi xảy ra chuyện gì, đối phương cũng không hề dong dài gì, nói đúng như sự thật, “Anh đắc tội Hạ tiểu thư, Hạ tiểu thư không lên tiếng, tạm thời nhà máy anh không được sản xuất”.
Dứt lời, một đám người liền gào thét xông vào nhà xưởng, đuổi hết đám công nhân ra ngoài.
Không được sản xuất, vậy thì không thể hoàn thành gấp đơn đặt hàng, không có hàng giao, sao có thể bồi thường được đây! Hơn nữa, cũng không phải chỉ vì chuyện tiền bồi thường. Hắn hợp tác với một công ty ô tô trong nước, người ta rất coi trọng chữ tín, một lần trái với điều ước, về sau cũng đừng mong có thể tiếp tục hợp tác.
Lưu Xuân Huy vừa tức vừa vội, hắn khác với Hạ Chí Đào, với giá trị con người trăm ngàn của mình, cũng có một chút danh tiếng ở Đông thị, lúc này liền giận dữ uy hiếp bọn họ, nói muốn báo cảnh sát, muốn giải quyết rõ ràng chuyện này.
Người An Thân hội vừa nghe liền cười khinh thường, cảm thấy đồng tình nhìn hắn — thấy ngu chưa? Hạ tiểu thư ở hắc đạo có An Thân hội che chở, ở bạch đạo xem phong thủy kết giao quan hệ so với nhà mi còn nhiều? Người biết thân phận phong thủy sư của cô, chắc là bị u mê mới dám động đến cô!
Quả nhiên, Lưu Xuân Huy gọi điện thoại một hồi, chỉ hít một mũi đầy bụi. Không có ai muốn giúp hắn, vừa nghe xong chuyện liền gác điện thoại, có người còn trêu tức khuyên hắn, nhanh chóng nhận lỗi với Hạ Thược đi, thậm chí có người còn âm thầm để lộ ra một thân phận khác của Hạ Thược.
Lưu Xuân Huy trợn tròn mắt — đại sư phong thủy? Cái này có nghĩa là gì?
Hắn vô cùng tức giận gọi điện cho Hạ Chí Đào, hai người vừa liên hệ mới biết cả hai đều như nhau. Hạ Chí Mai nhận được điện thoại của chồng cũng chạy vội tới đây, người hai nhà tụ cùng một chỗ, vừa tức giận lại vừa kinh sợ.
Ai biết vốn dĩ Hạ Chí Đào muốn nhờ người của An Thân hội đến tập đoàn Hoa Hạ náo loạn một phen, trút giận cho hai nhà, kết quả lại bị trị ngược lại?
Ai có thể ngờ một đứa trẻ mới mười sáu tuổi đầu, lại có được năng lực lớn như vậy? Không chỉ có hắc đạo Đông thị – An Thân hội ra sức bảo vệ cho cô, mà ngay cả những người chính thương bình thường quan hệ vẫn tốt cũng không dám đắc tội với cô?
“Đại sư phong thủy?” Hạ Chí Mai tức giận nở nụ cười, “Mấy trò hề thần côn phong kiến mê tín này mà vẫn có người tin sao?”
Lúc này, chị ta dẫn theo cả Hạ Quốc Hỉ, người hai nhà cùng lái xe tới Đào Viên khu, muốn tìm Hạ Thược nói lý lẽ.
Bọn họ đương nhiên biết sự nghiêm ngặt bảo vệ khu này, bình thường sẽ không vào được. Bọn họ liền bày ra chủ ý, để cho lão gia tử náo loạn bên ngoài, những bảo vệ này tổng không dám ra tay với ông cha nhà người ta đi?
Bảo vệ không đánh ông lão, nhưng bọn họ có thể không thèm để ý tới. Mà Hạ Quốc Hỉ tuổi cũng lớn, náo loạn thì cũng chỉ được trong chốc lát, thời gian lâu, ông ta cũng không chịu được. Kết quả hai nhà lại bại trận mà về.
Cửa hàng của Hạ Chí Đào không thể buôn bán, cũng may nhà máy của Lưu Xuân Huy có thể sản xuất vào buổi tối. Nhưng làm sao dự đoán được, buổi tối người An Thân hội tới thay đổi liên tục, vừa làm vừa coi chừng. Điều này khiến công nhân làm buổi tối của Lưu Xuân Huy cho kịp đơn đặt hàng, như kiến bò trên chảo nóng.
Vào một tối Hạ Thược lại tới thăm nhà xưởng của Lưu Xuân Huy, cô bố trí thúc giục tam giác hỏa tinh vị, sau đó liền trở về chờ. Mỗi khi đến ngày trăng tròn, hoặc là một cơn dông, ắt sẽ có hỏa.
Lưu Xuân Huy đúng là không may, ba ngày sau, trời liền đổ mưa. Mưa to một chút, người An Thân hội liền rời đi. Lưu Xuân Huy vui vẻ, hận không thể cứ mưa mãi như vậy, hắn lập tức gọi điện thông báo công nhân tới làm. Nào biết, điện thoại vừa mới đánh đi, một tia sét bổ xuống, kho hàng bắt lửa bốc cháy.
Trận hỏa hoạn này, cho dù có mưa cũng bị cháy sạch, đảo mắt ba gian kho hàng liền trở thành biển lửa, cũng may công nhân còn chưa tới, nếu không không biết sẽ tổn thất bao nhiêu mạng người.
Lưu Xuân Huy không biết, Hạ Thược không có khả năng hại những tính mạng vô tội, cô bảo người An Thân hội canh ở nhà xưởng, không cho công nhân đến, chính là vì không muốn liên lụy những người vô tội. Mà cô cũng đã thông báo cho người An Thân hội, nếu gặp dông tố, lập tức rời đi! Một phút cũng không được ở lại!
Trước một phút khi nhà xưởng của Lưu Xuân Huy còn bình yên vô sự, người An Thân hội vừa rời đi vài phút trước lúc này nhìn lại, vẻ mặt kinh hãi. Từ đây, xem như chính mắt thấy được thủ đoạn quỷ dị của vị đại sư phong thủy này.
Mặc dù đội cứu hỏa tới đúng lúc, nhà xưởng vẫn bị tổn thất không nhỏ. Ba kho hàng, hai gian nhà xưởng hóa thành hư ảo, đơn đặt hàng thì càng không cần phải nói. Lưu Xuân Huy gặp phải tổn thất cùng bồi thường lớn, lập tức cảm thấy vô cùng suy sụp. Hạ Chí Mai sau khi thấy được tình huống nhà máy gia đình mình, rốt cuộc không thể duy trì vẻ mặt nghiêm túc nữa, ngã ngồi trên mặt đất.
Gia đình con gái xảy ra chuyện như vậy, Hạ Quốc Hỉ cũng vô cùng kinh ngạc, cả hai nhà đều tưởng đây chỉ là thiên tai, lại không hề biết kỳ thật là thủ đoạn của Hạ Thược. Lão gia tử khuyên con gái với con rể vài câu, nhưng lúc này, chỉ vài câu an ủi sao có thể giải quyết được gì? Vẫn chỉ là tiền dùng được nhất!
Lưu Xuân Huy bắt đầu gọi điện thoại giải thích với đối phương hợp tác, lại gọi điện cho bạn bè làm ăn mượn tiền, nhưng tình người ấm lạnh, lúc này, nào còn ai để ý tới hắn? Tránh còn không kịp. Ngay cả người thanh cao chưa từng chịu cúi đầu như Hạ Chí Mai, cũng phải vay mượn bạn bè, thậm chí đi mượn đồng nghiệp. Đồng nghiệp lại đều tỏ vẻ — thực xin lỗi, chúng tôi không gả được cho người tốt như cô, nên không có tiền cho cô mượn.
Cả nhà chạy gãy chân, chưa từng ăn phải ăn nói khép nép, nhưng vẫn không mượn được bao nhiêu tiền.
Mà từ khi nhà xưởng của Lưu Xuân Huy bị cháy, người An Thân hội cũng không còn đến chỗ Hạ Chí Đào, Hạ Chí Đào vốn tưởng rằng không có việc gì, kết quả nào biết đâu rằng, những khách hàng đến trước kia, trong khoảng thời gian này lại bị người khác đoạt về. Hắn lại một lần nữa dùng thủ đoạn du côn mượn sức cướp khách, nhưng khách hàng thấy hắn đắc tội hắc đạo, cũng không dám thân thiết với hắn quá. Việc làm ăn của Hạ Chí Đào xuống dốc không phanh.
Cả hai nhà chỉ trong nửa tháng, nghiêng trời lệch đất.
Lão gia tử Hạ Quốc Hỉ cuộc sống hàng ngày cũng không hề tốt, ông ta vừa vào nhà con trai út ở, mấy ngày hôm trước còn có thể, qua vài ngày con dâu út – Tưởng Thu Lâm đã bắt đầu không kiên nhẫn, nói chuyện châm chích. Mà sau khi cửa hàng vật liệu xây dựng xảy ra vấn đề, cô lại tâm phiền ý loạn, không thiếu giận lây sang ông.
Hạ Quốc Hỉ cũng là người tình tình kiên cường, thiếu chút nữa thì đánh nhau với con dâu út, cuối cùng tức giận một mạch quay về Thôn Thập Lý.
Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên sau khi biết chuyện này, thở dài, không khỏi nhìn về phía con gái, Giang Thục Huệ cũng đành nhìn về phía cháu gái.
“Bà nội, ba, mẹ. Tập đoàn Hoa Hạ sẽ không bỏ vốn, nếu như mọi người muốn hỏi điều này, vậy thì không cần phải hỏi. Con đã rất nhiều lần rồi, thiện ác phúc duyên đều có báo. Nhân quả của mỗi người, thì mỗi người phải chịu trách nhiệm”. Hạ Thược đang cầm chén trà nhỏ, vừa thay quần áo bước ra từ trong phòng trà, còn một tuần nữa là khai giảng, cô phải đến Thôn Thập Lý đón sư phụ xuống núi.
Đường Tôn Bá vốn là không đồng ý xuống núi, ông ở trên núi đã quen, Hạ Thược lại hiếm khi nghiêm túc nói, “Sư phụ, đây chỉ gọi là luyến tiếc điều trước mắt. Thầy cũng không hề cô độc, không phải còn có con cùng sư huynh sao? Nếu sư huynh biết con đi học, thầy lại phải ở lại trên núi một mình, hơn nửa năm cũng không có người đến chơi, trò chuyện với thầy, anh ấy chắc hẳn cũng không yên lòng được. Thầy có thể để chúng con không yên lòng vậy sao?”
Lời này đã rung động Đường Tôn Bá, vậy nên ông mới thay đổi quyết định sẽ xuống núi. Chỉ là ông vẫn nhớ cảnh cũ, căn nhà trên núi này đã ở đến bảy tám năm, nói là chờ Hạ Thược gần khai giảng hãy đến đón mình, để cho ông được nói lời tạm biệt với căn nhà cũ này.
Ba người nghe Hạ Thược nói như vậy, cũng đều là nằm trong dự liệu. Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên cũng không sao, dù sao nhiều năm bị người hai nhà kia hiếp bức như thế, nhìn thấy bọn họ còn tránh không kịp, trong khoảng thời gian này không bị bọn họ quấy rầy, ngày qua ngày thực thư thái, bọn họ cũng không muốn trở lại những ngày trước kia. Hơn nữa, ngày hôm đó ở khách sạn, người hai nhà lại ở trước mặt hai vợ chồng họ có chủ ý chiếm đoạt công ty của con gái, nếu như quá dễ dãi với bọn họ, công ty mà con gái đã vất vả thành lập sẽ bị hủy mất, vợ chồng họ đương nhiên là đau lòng con gái, nên ủng hộ mọi quyết định của con.
Chỉ là Giang Thục Huệ còn có chút khổ sở, dù sau đây đều là con mình, nếu chúng nó không thể vượt qua được cửa ải khó khăn này … Thì phải làm sao bây giờ?
Hạ Thược về Thôn Thập Lý đón sư phụ, nhưng cũng không dẫn theo Giang Thục Huệ về, cô vẫn đang đợi người hai nhà kia xin lỗi chịu thua, một ngày mà bọn họ còn chưa chịu thuận theo, bà nội quay trở về sống với ông nội, sớm muộn gì sẽ lại bị khinh bỉ.
Người hai nhà kia cũng không để cô đợi bao lâu, ba ngày sau đã đến tìm.
Bọn họ không vào được tiểu khu, liền gọi điện thoại di động cho Hạ Chí Nguyên, ngữ khí trong điện thoại mềm mỏng chưa từng thấy, khẩn cầu Hạ Chí Nguyên cùng Hạ Thược ra ngoài gặp mặt.
Khi Hạ Thược đi, đưa theo cả mẹ cùng bà nội theo. Địa điểm hẹn gặp, vẫn là khách sạn lần trước.
Mặc dù lúc này hai nhà không còn tiền gì, nhưng không dám tuỳ tiện vô lễ với gia đình Hạ Thược, vừa thấy bốn người tiến vào, vội đứng dậy đón chào.
Câu nói đầu tiên đó là xin lỗi.
“Tiểu Thược, trước kia là do cô không thấy được bản lĩnh của cháu, đã làm ra một số chuyện khiến cháu chướng mắt như thế. Hôm nay, cô thành thật xin lỗi cháu, cháu nể tình chúng ta là người thân trong nhà bao năm, có thể giúp dượng cháu hay không? Dượng thật sự là đường cùng rồi, ngân hàng không cho chúng ta vay, cháu sẽ không nhẫn tâm nhìn cô, dượng cùng anh họ cháu cả nhà phải treo cổ chứ?” Hạ Chí Mai từ lúc chào đời tới nay chưa từng nói những lời mềm mỏng như vậy, huống chi là đối với con cháu trong nhà. Mấy ngày nay chị ta theo chồng chạy đông chạy tây vay tiền, thể diện bao nhiêu năm cũng đã mất hết trong mấy ngày này, vậy nên cũng không cần gì chút này nữa. Chỉ cần có thể mượn được tiền, cho dù bảo chị ta dập đầu cũng được!
“Ách… Tiểu Thược, chuyện mấy hôm trước, là do chú út không đúng. Chú út quá vô liêm sỉ, người trong nhà mâu thuẫn một chút, chú không nên lòng dạ hẹp hòi tìm xã hội đen gây phiền cho cháu. Lúc đó là do đầu óc chú choáng váng, cháu nể tình trước đây, chú cũng không thiếu thương yêu cháu, mà nói với người An Thân hội một câu, bảo bọn họ đừng tìm đến khách hàng của chú nữa. Cửa hàng này của chú… Cũng sắp bị đóng cửa mất rồi”. Hạ Chí Đào khẩn thiết nói.
Hạ Thược không nói lời nào, giương mắt nhìn về phía Tưởng Thu Lâm cũng tới cùng mọi người.
Tưởng Thu Lâm sửng sốt, cũng nhanh chóng thay đổi khuôn mặt tươi cười, lấy lòng nói: “Tiểu Thược, cháu xem thím cũng không có việc gì, cả nhà đều phải dựa vào cửa hàng này của chú cháu kiếm chút tiền. Em họ cháu còn nhỏ, mới sáu tuổi… Thím thấy cháu cũng rất thương yêu nó, cháu coi như giúp em cháu đi. Thím… Thím biết mình miệng ăn nói ti tiện, về sau thím nhất định sẽ sửa, cháu giúp chú thím đi!”
Hạ Thược nhíu mày, không biểu lộ thái độ, nhưng lại nhìn về một bên, “Ba mẹ tôi, còn có cả bà nội nữa?”
Người hai nhà nghe vậy mới vội vàng quay lại xin lỗi vợ chồng Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên, cũng với bà nội
“Anh cả, chị dâu, là do chúng em không đúng, là do chúng em lo bao đồng. Về sau chúng em không dám quản gì nữa! Cứ theo như lời anh cả nói, ở riêng thì ở riêng, nhà nào nhà ấy sống. Chúng em… Chúng em nhất định hiếu kính ông bà, không có việc gì tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy anh chị ..”.
Người hai nhà lời nói khẩn thiết, biểu tình như sắp khóc đến nơi.
Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên cúi đầu, trong lòng bi thương. Giang Thục Huệ thở dài, nhìn về phía cháu gái.
Hạ Thược lúc này mới nói: “Nghe đây, tôi đây là nể mặt bà nội ở đây, không muốn để bà lớn tuổi như vậy mà còn phải lo lắng cho con cái nữa. Nhưng tập đoàn Hoa Hạ chúng tôi sẽ không bỏ vốn, tôi sẽ nói một tiếng với ngân hàng Tống Hành, cho cô chú vay, nhưng tôi cũng sẽ không lấy hình thức gì đảm bảo cho cô chú, lợi tức phải trả của cô chú một phần cũng không được thiếu. Có vay hay không, thì các cô chú tự quyết định đi”.
Người hai nhà vội vàng gật đầu, mang ơn nói cảm ơn, trong lòng cũng rõ ràng, cho dù có cho vay, danh dự cũng đã không còn, về sau còn muốn phát triển hơn, cũng không phải là dễ…
“Còn nữa, bà nội ở nhà chúng tôi cũng không quen lắm, tôi tính xây một căn nhà mới ở trong thôn cho ông bà. Không có việc gì thì cô chú hãy về chơi, hiếu kính với ông bà, đều có phúc báo. Sau khi tôi đến trường, không được tùy ý đến quấy rầy ba mẹ tôi, chuyện công ty cũng đừng để tôi nghe được lần nữa. Cô chú đã nhớ kỹ rồi chứ?” Hạ Thược chưa nói ra câu “Nếu không” ra, nhưng cô tin rằng đối phương nghe hiểu.
Người hai nhà vội gật đầu đồng ý, lại khen hai câu Hạ Thược hiếu thuận với ông bà nội, trong lòng lại là bi thương. Mới chỉ có vài ngày? Trước kia đều là bọn họ phát biểu, lúc này lại ngược lại.
Con cháu nhà mình, thật sự là đều nhìn sai rồi …
Nhưng mà còn cách nào nữa đâu, việc đã đến nước này, trong lòng bọn họ cũng đều rõ ràng, về sau tuy rằng là thân thích, nhưng cách lại là xa.
Mọi chuyện phát triển thành như vậy, tuy rằng ai cũng không nguyện nhìn thấy, nhưng kết cục thế này, cũng đã là tốt nhất.
Gia đình Hạ Thược cũng không ở lại khách sạn ăn cơm, sau khi giải quyết mọi chuyện liền lái xe rời đi.
Ba ngày sau, Hạ Thược phải đến Thanh thị đi học, cô chuẩn bị chuyện đến trường.
Một câu, khiến cả hai nhà không nén được giận trên mặt .
“Anh cả, anh nói vậy là có ý gì!” Bị nói đến chồng mình, Hạ Chí Mai liền thay ngay tư thái nghiêm túc, đứng lên, “Anh Xuân Huy làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, luận từng trải hay kinh nghiệm, dù sao cũng già dặn hơn so với đứa nhỏ Tiểu Thược này đi? Chúng em chỉ có ý tốt nhắc nhở vợ chồng anh đừng có quá tin người, ý tốt lại bị anh coi như là rác rưởi như vậy sao?”
“Luận tư lịch hay kinh nghiệm, tôi cũng tin rằng Xuân Huy giỏi hơn so với Hạ Thược”. Hạ Chí Nguyên gật đầu, ăn ngay nói thật, Lưu Xuân Huy ngồi bên cạnh Hạ Chí Mai nghe vậy vẻ mặt mới tốt lên một chút, nhưng Hạ Chí Nguyên cũng chuyển đề tài, “Nhưng hiện tại anh cũng hỏi một câu, các cô chú so với tổng giám đốc Tôn cùng tổng giám đốc Trần thì thế nào?”
Hạ Chí Đào nhíu mày, “Anh cả, anh so sánh bọn em với bọn họ làm cái gì? Tiểu Thược mới là chủ tịch của công ty. Thân là chủ tịch, cháu nó còn không bằng với anh rể hai? Đừng nói cháu nó so ra kém anh rể hai, luận sự từng trải so ra cũng không bằng cả em! Bọn em, tốt xấu cũng vẫn là người trong nhà, cách gần. Người ngoài cho dù có năng lực thế nào, anh cũng có thể tin tưởng được sao?”
“Vậy ý của cô chú là, chức vị chủ tịch công ty này Tiểu Thược bỏ đi, để cho cô chú làm! Là ý này phải không?” Hạ Chí Nguyên hỏi.
Người hai nhà đều ngẩn người, biểu tình có chút không được tự nhiên. Bọn họ là cảm thấy Hạ Thược quá nhỏ tuổi, cái gì cũng không hiểu, đem công ty giao cho người khác nên cảm thấy lo lắng. Đó là công ty tài sản hơn hai mươi triệu đấy! Sau buổi đấu giá, nghe nói lại thu về được mười triệu nữa, sản nghiệp lớn như vậy, sao có thể yên tâm giao cho người khác? Nếu đã giao cho người ngoài như thế, còn phải luôn đề phòng bọn họ cuỗm tiền của mình chạy mất, không bằng để người trong nhà quản lý mới yên tâm.
Có thể nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể nói thẳng ra. Tổng yếu vẫn nên để anh cả với chị dâu mở miệng ủy thác bọn họ mới phải, nếu không sẽ có cảm giác như là bọn họ muốn đoạt tài sản của nhà anh cả, muốn lấy được lợi ích từ trong đó vậy. Bọn họ cũng không phải là người như thế, đề nghị như vậy đều là vì muốn tốt cho anh cả chị dâu, còn không phải là vì người nhà bọn họ đều có khiếu kinh doanh sao?
“Anh cả, anh xem anh nói gì kìa, không phải là lòng dạ quá hẹp hòi sao? Tiểu Thược là chủ tịch của công ty, đây là chuyện chắc chắn! Đâu có ai muốn lấy mất của cháu đâu. Chúng em đây là đang thảo luận công ty nên dùng người như thế nào, mới có thể để gia đình anh yên tâm được. Tổng giám đốc Tôn và tổng giám đốc Trần, nếu anh chị cảm thấy họ có năng lực, vậy khẳng định là sẽ dùng, nhưng mà trong công ty đến một người nhà chúng ta cũng không hề có, đến lúc đó chẳng may có chuyện gì xảy ra, ngay cả người để thông báo với anh một tiếng cũng không hề có!” Hạ Chí Đào vỗ bàn nói.
“Thảo luận công ty nên dùng người thế nào? Chú với cô là nhân viên của tập đoàn Hoa Hạ sao?” Lúc này, vẫn luôn ngồi một bên nhìn Hạ Chí Nguyên đối phó với vài người anh em – Hạ Thược, cuối cùng cũng đã mở miệng.
Cô vừa mở miệng, hai tay giao với nhau đặt trên mặt bàn, thần thái lạnh nhạt, ánh mắt chăm chú, “Nếu, chú với cô là nhân viên của tập đoàn Hoa Hạ, muốn đưa ra cái nhìn của mình về chế độ dùng người của công ty, mời dùng hình thức văn bản trình lên văn bản đề nghị, tường thuật chế độ dùng người hiện nay có những mặt hại nào, cùng đưa ra quy tắc chi tiết cụ thể với chế độ dùng người mới, có tác dụng nào với sự phát triển của công ty, cùng với dự tính hiệu quả. Trong quá trình cải cách, trình tự thực thi được tiến hành thế nào, trấn an cảm xúc của nhân viên ra sao, nếu xuất hiện sự phản ứng thì phải ứng phó thế nào, nếu không đạt tới hiệu quả mong muốn thì phải giải quyết thế nào. Ban giám đốc sẽ căn cứ vào văn bản kiến nghị đó mở cuộc họp thảo luận, quyết định tiếp thu hay không”.
Những lời này, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hạ Chí Nguyên quay đầu lại nhìn con gái, khác biệt là, anh nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vui mừng — ai bảo con gái anh không bằng Xuân Huy cùng Chí Đào ? Theo như anh thấy, cách nghĩ của Xuân Huy cùng Chí Đào quá là trẻ con rồi, cách xa so với cách nghĩ của con gái! Anh tuy rằng không biết đây có phải là do Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức đã dạy con gái hay không, nhưng ít ra khi con gái nói ra những lời này, anh cảm thấy người làm cha như anh, sẽ không cần phải lo lắng con gái không thể lãnh đạo tốt được tập đoàn.
“Nếu, cô cùng chú không phải là nhân viên của Hoa Hạ, vậy thì cháu xin hỏi, hai người dựa vào cái gì để thảo luận chế độ dùng người của tập đoàn Hoa Hạ?” Khi cả nhà còn đang sửng sốt á khẩu, Hạ Thược lại nhíu mày hỏi.
“Sao, sao mỗi việc này mà cũng phiền toái vậy ..”. Hạ Chí Đào cười cười không được tự nhiên, làm sao mà còn phải mở cuộc họp ban giám đốc để thảo luận? Loại chuyện này, không phải là chỉ cần chủ tịch quyết định là được sao?
Hạ Chí Đào đương nhiên là không hiểu những điều này, trong mắt hắn, tập đoàn Hoa Hạ cũng chỉ là có tài sản lớn hơn chút, nhân viên nhiều hơn chút, quản lý cái này, có khác gì quản lý những nhà máy khác? Không phải đều do chủ tịch quyết định sao?
Hắn tỏ ra không hiểu, lại không phát hiện, Hạ Thược đột nhiên nói ra những lời như vậy, sau khi kinh ngạc qua đi thì trở nên yếu thế, ấp úng cười cười, “Chúng ta đều là người một nhà, dù sao đây cũng là bữa cơm gia đình, chúng ta cần gì phải làm nhiều việc phiền phức như vậy ..”.
“Cơm gia đình thì chỉ nói chuyện gia đình, chuyện công ty, cô với chú không thấy là nói nhiều quá rồi sao?”
“Cái đứa nhỏ này, nói chuyện thế nào đấy! Có chút thành tựu liền kiêu ngạo? Đây đều là trưởng bối nhắc nhở cháu một câu ..”.
Hạ Chí Mai chau đầu mày, Hạ Thược lại thản nhiên giương mắt. Ánh mắt cô mặc dù đạm, nhưng một cái liếc mắt này lại mang theo lạnh lùng khó hiểu, khiến cho một người luôn nghiêm túc uy nghiêm như Hạ Chí Mai phải sửng sốt, những lời nói muốn nói cũng nghẹn lại.
“Nhắc nhở? Nhắc nhở cháu đem tập đoàn của mình biến thành công ty gia đình sao?” Hạ Thược hơi hơi gợi lên khóe môi, trong mắt lại không có ý cười, “Cháu không kỳ thị công ty kiểu gia đình, rất nhiều công ty ban đầu đều là dựa vào gia tộc mà phát triển lên. Nhưng công ty gia tộc chỉ phát triển được đến một trình độ nhất định, ắt sẽ lộ ra yếu kém. Cơ chế dùng người không khách quan, chế độ quản lý công ty thùng rỗng kêu to, quyết sách của một công ty tập trung vào một người. Tố chất người đứng đầu công ty không cao, gây trở ngại cho tố chất người quản lý, thậm chí sẽ hình thành phe phái gia tộc cùng phe phái ngoại gia tộc, tranh đấu gay gắt, khiến công ty rối loạn tối tăm! Có rất nhiều công ty sau khi lớn mạnh lên, chỉ vì nhổ đi khối u ác tích là kiểu quản lý gia tộc mà tổn hại rất nhiều? Công ty của cháu, bắt đầu từ ngày đầu tiên nó thành lập, không hề có một chút nào liên quan tới gia tộc. Mà ngày nay nó lớn mạnh lên, các cô các chú nói với cháu, muốn thu hồi nói về, biến thành công ty hình thức gia tộc? A, cô chú không thấy là rất buồn cười sao?”
Hạ Thược khẽ cười một tiếng, “Các vị hãy thu hồi lại những lý luận tốt cho cháu đi, cháu xin cho mọi người một câu trả lời chính xác nhất — công ty của cháu, không cho phép bất kỳ thành viên nào của gia đình tiến vào! Nếu như vẫn còn người nghe không hiểu ..”. Cô chậm rãi quét mắt nhìn mọi người khắp phòng, bỗng nhiên cười vô cùng vui vẻ, “Xin đừng nói ai có so với cháu có tư lịch, so với cháu có từng trải, so với cháu có kinh nghiệm. Thật mất mặt”.
Hạ Thược nói chuyện, thần thái ngữ khí, cho tới bây giờ đều không hề tức giận hay vội vàng, nhàn nhã tản mạn, nói chuyện giống như đang uống trà nói chuyện phiếm vậy, nhưng lại có thể khiến mọi người nói không nên lời.
Cả nhà họ Hạ mất một khoảng thời gian dài nói không nên lời.
Bọn họ mặc dù khi biết Hạ Thược trở thành chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ đã vô cùng chấn kinh, nhưng sau lại quen thói bỏ qua sự tồn tại của cô. Ở trong mắt bọn họ, cô chỉ là một đứa nhỏ còn đi học, chuyện gì cũng phải để cha mẹ làm chủ. Mà anh cả với chị dâu tính tình mềm mỏng, sẽ không thể đảm đương nổi, vậy thì đương nhiên là sẽ rơi vào nhà bọn họ.
Không ngờ, cô cháu gái này lại nói ra những lời như thế! Nói như vậy, bọn họ đều nói không nên lời, đây có phải là đứa nhỏ luôn cười tủm tỉm nhu thuận một bên khi người lớn trong nhà nói chuyện hay không? Đây rõ ràng là một vị chủ tịch mười phần quyết đoán, suy nghĩ sâu xa!
Đứa nhỏ này, sao lại có thể không một tiếng động mà trưởng thành như thế?
Ông nội Hạ Quốc Hỉ ngồi một bên cũng kinh ngạc, đứa cháu gái này ông vẫn không hề coi trọng, hôm nay bỗng nhiên lại trưởng thành.
Không một ai lên tiếng, Hạ Chí Nguyên liền mở miệng, “Chí Mai, Chí Đào, anh cũng không có ý gì khác. Anh chỉ muốn sống cuộc sống như trước kia, trước kia khi nhà anh chị không có gì, chúng ta sống thế nào, bây giờ cũng như vậy đi. Việc làm ăn của hai nhà cô chú anh cũng chưa bao giờ quản, chuyện Tiểu Thược nhà chúng ta, cô chú cũng không cần phải hao tâm, để cho tự cháu làm chủ đi”.
“Anh cả nói vậy là có ý gì?” Hạ Chí Mai phản ứng lại, không vui ý , “Anh cả nói vậy là chê chúng em quản nhiều? Chúng em còn không phải là vì tốt cho anh chị sao?”
“Anh cả, anh đây là muốn ở riêng sao?” Hạ Chí Đào cũng khiếp sợ, nhìn về phía cha mình, “Ba, ba nghe ý của anh cả kìa, có phải là muốn ở riêng hay không?”
“Chí Nguyên! Anh nói vậy là có ý gì!” Hạ Quốc Hỉ rốt cục thì mở miệng, ông ta hùng hổ nghiêm mặt vỗ bàn, hiển nhiên là giận dữ, “Tôi mặc kệ anh có ý gì, tôi nói cho anh biết, nếu anh có ý định ở riêng, trừ phi tôi chết! Con gái mới có chút tiền đồ, liền đã quên mình là người họ Hạ? Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, thì còn mặt mũi nào nữa!”
“Ông còn biết đến mất mặt?” Lúc này, một giọng nói vang lên, tất cả mọi người trong nhà ngẩn người, đảo mắt nhìn tới, liền thấy người nói chuyện đúng là Giang Thục Huệ.
“Anh chị còn biết đến mất mặt? Tôi ở trong này đã cảm thấy cái mặt già nua này không chịu nổi rồi! Chí Mai, Chí Đào, anh cả đã khi nào quản chuyện nhà của mấy đứa? Vậy sao các người còn có thể hợp lại can thiệp chuyện nhà anh chị hả? Có thể yên tĩnh hai ngày được không!” Hai mắt bà đỏ hoe, run rẩy đứng dậy.
Giang Thục Huệ tính tình dịu dàng, rất ít thấy bà nổi giận, Hạ Thược gộp trí nhớ hai đời lại, ấn tượng về bà đều chỉ là khuôn mặt tươi cười hiền dịu, hôm nay thấy bà tức giận như vậy, không khỏi đứng dậy tiến lên đỡ bà, vừa giúp bà nhuận khí vừa mím chặt môi.
“Bà câm miệng cho tôi! Ai cho bà nói chuyện!” Hạ Quốc Hỉ trừng mắt lên quát.
“Tôi câm miệng, tôi đóng miệng cả đời! Kết quả thì sao? Đây là con trai con gái tốt ông dạy đấy hả!” Giang Thục Huệ thở còn có chút khó khăn, Hạ Thược không ngừng giúp bà nhuận khí vẫn không tốt hơn chút nào.
Lý Quyên vừa thấy tình huống như vậy, cũng vội đứng dậy đỡ bà nội.
“Mẹ, đang êm đẹp, sao lại mắng chúng con? Người muốn ở riêng không phải bọn con, là nhà anh cả có tiền, liền khinh thường anh chị em trong nhà. Sao mẹ không nói gì anh cả, ngược lại lại nói chúng con? Có ai ánh mắt bất công như mẹ không chứ?”
“Tôi ánh mắt bất công?” Giang Thục Huệ tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, nói chuyện cũng vô cùng suy yếu, “Đều là tôi sinh, tôi thiên vị người nào, bất công người nào ? Chí Đào trước kia anh còn chưa làm ăn gì, trong nhà không giúp đỡ anh sao? Hôm nay tôi không nhìn nổi nữa mới nói cho anh cả anh hai câu, anh liền nói tôi thành như vậy hả?”
“Được rồi, bà nội, bà đừng nói nữa”. Hạ Thược cau mày, cụp mắt giúp bà lưu thông khí huyết.
Hạ Chí Nguyên vừa thấy mẹ bị tức thành như vậy, cho dù tính tình hàm hậu thế nào, lúc này trong cơn giận dữ, khó thở gật đầu nói: “Được! Vốn dĩ tôi còn nghĩ, vẫn cứ như trước kia đi, nhà ai nhà ấy sống, không ai quấy nhiễu đến ai là tốt rồi. Hiện tại xem ra, tôi thật sự là đã quá ngây thơ rồi. Nếu như vậy, thì cứ ở riêng đi ! Hạ Chí Nguyên về sau sống tốt, hay là không tốt, cũng không cần cô chú phải quản! Tôi cũng không cần cô chú phải đánh chiêu bài với tôi! Mẹ, chúng ta đi!”
Hạ Thược gật đầu, lúc này nâng bà nội dậy, cùng mẹ hợp lực giúp đỡ, theo Hạ Chí Nguyên rời khỏi khách sạn.
Khi bọn họ rời đi, dẫn theo bà nội, nhưng lại không quản ông nội. Ông nội trơ trọi đứng ở trong phòng khách sạn, hơn nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại, chờ cả nhà Hạ Thược lái xe đi hẳn, ông ta mới giận dữ vỗ mạnh bàn, “Phản ! Phản ! Đây là phản !”
Người hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào đương nhiên là bị tức giận đến phát run, nhưng thấy bà nội không còn ở đây, tổng không thể đưa ông nội quay về nhà ở thôn? Mấy năm nay, ông nội đều được bà nội nấu cơm giặt dũ hầu hạ, một mình ông ở nhà, làm sao có thể làm được những việc này?
Hai gia đình thương lượng, liền tạm thời để Hạ Quốc Hỉ đến nhà Hạ Chí Đào ở tạm.
Một hơi này còn chưa nhả ra, trong lòng mỗi người đều khó chịu, cho tới tận đêm vẫn chưa giải tán, tụ cùng một chỗ thương lượng đối sách.
Cuối cùng, Hạ Chí Đào nói ra câu, “Nghĩ rằng thành lập được một cái công ty liền rất giỏi sao? Em lăn lộn trong thị trường vật liệu xây dựng này cũng đã hai năm, coi như nhìn đủ xã hội này có bao nhiêu đen tối. Việc buôn bán, không phải chỉ cần làm tốt các mối quan hệ bên ngoài mà được, mà càng phải chuẩn bị về phần hắc đạo! Em có quen vài người, nghĩ cách bảo bọn họ dạy cho Tiểu Thược một bài học! Dạy cho nó biết, mở một công ty cũng không phải là dễ dàng như thế! Đừng tưởng vận khí tốt, làm ra chút thành tựu, sẽ không để trưởng bối vào mắt. Người lớn chúng ta đi cầu còn nhiều hơn so với nó đi đường bộ!”
Hạ Chí Đào tính tình du côn, Hạ Thược cũng chưa từng thấy một mặt này, hắn lại dám tìm người đến gây phiền toái cho tập đoàn Hoa Hạ, cô thấy vậy còn không sợ hay sao? Anh cả với chị dâu là người không có chủ ý, cuối cùng vẫn là đến cửa cầu bọn họ, thuận đường bồi tội.
Nhưng Hạ Chí Đào lúc này đá phải khối sắt rồi.
Hắn tìm người, không phải ai khác, mà chính là một tiểu đầu mục phụ trách mảng vật liệu xây dựng của An Thân hội, người này Hạ Thược còn từng gặp qua, gọi là Lý Tân. Chính là người mà lúc trước Đỗ Hưng muốn nhờ gây phiền toái cho Tôn Trường Đức.
Hắn vừa nghe Hạ Chí Đào bảo mình đi đánh tập đoàn Hoa Hạ, vội dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, “Trên đất Đông thị này, sao lại có kẻ lỗ mãng như chú vậy chứ! Gây phiền toái cho Hạ tiểu thư? Chú không muốn sống nữa à? Đại ca chúng ta đã tự mình ra lệnh, không cho phép bất kỳ người nào động tới Hạ tiểu thư, nếu không xử trí theo bang quy!”
“… Cái gì?” Hạ Chí Đào ngây ngốc tại chỗ, Lý Tân cũng không dám nán lại lâu bữa cơm của hắn, lúc này liền rời bàn dẫn theo người mình đi.
Vừa ra khách sạn, hắn liền đến câu lạc bộ Triệu Thiên, đem chuyện này báo cho Cao Nghĩa Đào, Cao Nghĩa Đào nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng, gọi điện thoại đến cho Hạ Thược.
Khi Hạ Thược nhận được điện thoại, mới bước ra khỏi tập đoàn Hoa Hạ, sau khi thân phận của cô sáng tỏ, đương nhiên là phải tới công ty họp hội nghị viên chức cao cấp, nhân viên, làm một ít chuyện mà chủ tịch nên làm. Hai ngày này bận rộn mở các cuộc hội nghị, gặp quản lý của các ngành, cô bận đến nỗi chân không chạm đất. May là sau khi đón bà nội về Đào Viên khu, có mẹ trấn an bà, tâm tình bà cũng đã tốt hơn nhiều, nếu không, cô bận rộn nhiều chuyện, thật đúng là bận không thể quan tâm được.
Vừa họp xong hội nghị, Hạ Thược liền nhận được điện thoại của Cao Nghĩa Đào, vừa nghe xong, cô liền nở nụ cười nói, “Cao lão đại, lần này phải nhờ anh em của anh giúp tôi một việc rồi”.
“Hạ tiểu thư khách khí gì chứ, cô có việc gì, cứ nói tôi sẽ làm”.
“Nếu cô chú của tôi đã muốn cho tôi một bài học như vậy, tôi đây sao có thể không hồi báo lại một chút chứ? Xin Cao lão đại an bài một chút, cũng cho bọn họ một bài học đi”.
Phía bên kia điện thoại, Cao Nghĩa Đào cười khẽ một tiếng, “Được, tôi đã biết làm thế nào. Hạ tiểu thư hãy chờ tin tức tốt của tôi đi”.
Sau khi cảm ơn Cao Nghĩa Đào, cúp điện thoại Hạ Thược đi ra công ty, nhìn con đường tấp nập bên ngoài, ánh mắt lạnh lùng.
Vốn dĩ, cô nghĩ chỉ cần cha nói ra là sẽ ở riêng, cô sẽ không tự mình ra tay nữa. Xem ra, có người không đánh thì không đau rồi!
Một khi đã như vậy, cô không ngại làm cho hai nhà bọn họ bận rộn một chút, tránh cho nhàn rỗi quá lại có nhiều tâm tư khác!
Chẳng qua, nếu cô đã ra tay, người hai nhà có tỉnh ra được hay không, vậy thì cũng khó mà biết.
Buổi tối, Hạ Thược gọi điện thoại về cho cha mẹ, nói là có bữa cơm nên không về được, mà cô thì lại đi tới thị trường vật liệu xây dựng. Hiện nay, máy tính còn ít, thương nhân cũng chưa có ý thức trang bị thiết bị camera phổ biến lắm.
Chợ vật liệu xây dựng là hai dãy phố dài, cửa hàng san sát, cửa tiệm vật liệu xây dựng của Hạ Chí Đào quay về hướng nam, ở con đường phía đông có một chiếc cầu dành cho người đi bộ hướng bắc nam. Hạ Thược vừa thấy trong lòng liền sáng tỏ — khó trách không tới hai ba năm thời gian, việc làm ăn của Hạ Chí Đào liền phát đạt, cửa hàng này phong thủy đúng là không tồi.
Cửa hàng của Hạ Chí Đào xây theo hướng bắc nam, trong phong thủy học đây được coi là hướng đế vương, cũng chính là vị trí sinh cát. Trong phong thủy, có cách nói “Phía bắc phía nam đều kiếm tiền, chọn một mặt đó là vàng”. Chiếc cầu ở đường cái phía đông với cửa hàng mà nói, thật sự là một sự phối hợp tuyệt diệu. Đông là trái, trong kỳ môn bát quái mà nói, bên trái đúng là sinh môn, nơi sinh môn lại có cầu giống như cầu vồng, đường cái, tương đương dẫn một đạo tử khí đông lai đến khí tràng, việc làm ăn phát đạt, nhiều tài nguyên, đó là chuyện tất nhiên!
Đáng tiếc Hạ Chí Đào không hiểu phong thủy, nếu không, hắn có thể mời một vị phong thuỷ sư đến, làm một chiếc đệm đạp chân màu vàng ngoài cửa hàng, nghênh đón luồng khí đông đó vào, vậy mới gọi là chiếm thiên thời, địa lợi, lại gặp nhân hòa, phát tài phát lộc!
Mà tối nay Hạ Thược tới đây, đương nhiên không phải là vì dệt hoa trên gấm cho hắn, cô tới là để tuyệt cát khí của cửa hàng này.
Cổ ngữ có câu: “Cát môn bị khắc cát không được, hung môn bị khắc hung không nổi”. Nếu đã nhìn ra sinh môn của cửa hàng này ở bên trái, vậy thì Hạ Thược đương nhiên muốn động tay động chân ở bên trái. Nhưng mà, bên trái có một cây cầu, cô không có khả năng phá cả cây cầu, vậy thì gây động tĩnh quá lớn. Vậy thì chỉ có thể chọn dùng bí pháp của Huyền Môn.
Loại bí pháp này là một loại trận pháp tinh môn độn giáp cổ, phân tích ra bát quái sinh môn cùng khắc chế sinh môn, rồi sau đó bát môn phi độn, đem cát hung thay đổi! Loại biến thiên bát môn âm dương trận pháp đương nhiên là truyền thừa thuật, không phải người ở môn phái thì không thể biết, mà ở Huyền Môn, ngoại trừ đệ tử đích truyền của trưởng môn, không ai được học.
Phương pháp này tiêu hao quá nhiều nguyên khí, Hạ Thược học huyền học dịch lý từ nhỏ, khi xắp bàn khởi quẻ, từ trước đến nay đều không cảm thấy nguyên khí của mình dao động, lần này đương nhiên là cũng không có. Nhưng cô cũng phải mất đến gần một giờ mới có thể thay đổi sinh môn của cửa hàng.
Nếu Đường Tôn Bá ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc tại sao cô làm xong mọi chuyện lại giống như không có chuyện gì mà chạy lấy người, nếu là phong thủy sư bình thường, tiêu hao nhiều nguyên khí như vậy, có thể đứng lên là đã có tu vi cao thâm lắm rồi. Tu vi mà yếu một chút, sẽ khó mà hoàn thành được loại chuyển hoán bát môn trận pháp này, không phun ra mấy ngụm máu thì không xong
Nhưng Hạ Thược lại dường như không có việc gì mà rời đi, cô cũng chưa về nhà ngay, mà là đi đến nhà xưởng của dượng Lưu Xuân Huy.
Nhà xưởng này vừa mới xây lên, gồm năm gian nhà xưởng lớn, có ba gian kho hàng khác. Vào kiếp trước, có thể nói việc làm ăn của dượng rất hưng thịnh, nhưng khi Hạ Thược trọng sinh: khi mở thiên nhãn lần đầu tiên, liền thấy tình huống nhà xưởng của bọn họ bị cháy. Nhưng lúc ấy thấy thời gian của sự việc, còn khoảng mười năm nữa.
Nhà xưởng của Lưu Xuân Huy vào ban đêm không có công nhân đi làm, bên ngoài có bảo vệ. Nhưng Hạ Thược đương nhiên sẽ không tiến vào bằng cửa chính, với thân thủ của cô thì việc vượt tường quá dễ dàng. Cô đi xung quanh dò xét một vòng, phát hiện ra chỗ có vấn đề.
Thông thường, việc dễ xảy ra hỏa hoạn thường là do có vấn đề tại Chu Tước Hỏa tinh, hoặc là tam giác hỏa tinh. Tam giác là chỉ kiến trúc hình thể kiểu tam giác, hoặc là hình thành một hình tam giác, khi gặp phải năm ngũ hoàng, sẽ dễ dàng gây ra hỏa hoạn.
Lấy một ví dụ nổi tiếng nhất — Cố cung. Cố cung trong vòng mấy trăm năm xảy ra những vụ hỏa hoạn từ lớn đến nhỏ cũng phải gần trăm, mà vào thời nhà Minh, ba cung điện lớn nhất của Cố cung lần lượt bị cháy, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Điều này dựa theo phong thủy học, chính là phạm vào tam giác sát. Lúc trước, Tử Cấm Thành vì muốn thích ứng với hướng của long mạch, toàn bộ hoàng thành tọa hướng bắc nam, hướng về vị trí chính hỏa không nói, kiến trúc đều là nhà cao mái hiên lớn, khí thế rộng lớn, góc cạnh cao kiều bén nhọn, tuy rằng đã phát huy được khí phách vương giả vô cùng tinh tế, nhưng kiến trúc này lại là điển hình của hỏa khí. Vốn vì đó mà Tử Cấm Thành cực kỳ dễ cháy, vị trí của ba đại điện còn phạm vào tam giác sát, nếu tính theo cả mái hiên thì đúng là một hình tam giác. Như vậy khi gặp phải năm ngũ hoàng, cháy là điều hiển nhiên. Sau lại nghe nói vào thời nhà Thanh, được cao nhân sửa đổi, thế nên mới không xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng nữa.
Người biết phong thủy, kho hàng, nhà xưởng, nơi ở, cũng sẽ tránh những nơi hỏa vị như vậy ra. Nhất là ở nơi có dây điện, dưới tình hình nhà xưởng dùng lượng điện cao, càng thêm dễ dàng cháy.
Mà vào giờ phút này, ở trước mặt Hạ Thược, nhà xưởng của dượng Lưu Xuân Huy, vị trí của ba kho hàng cũng đã phạm vào vị trí tam giác tinh. Sở dĩ bình yên vô sự mười năm, có khả năng vì nhà xưởng này hưởng ứng phong trào xanh hóa mỹ quan, ở trước kho hàng xây dựng một cái hồ, Ngũ Hành sinh khắc chế hóa, thế nên mới bình yên vô sự.
Hạ Thược nhớ rõ, vào kiếp trước, bởi vì việc làm ăn không tệ, qua vài năm, nhà máy của dượng liền tiến hành xây dựng thêm, có lẽ là lúc ấy đã thay đổi cái hồ này, mới dẫn đến có hỏa hoạn vào năm ngũ hoàng.
Hạ Thược đưa mắt nhìn qua lại cái hồ, cười cười, xoay người trèo tường rời đi.
Trên đường về nhà, cô gọi cho Cao Nghĩa Đào một cuộc điện thoại, sau khi dặn dò, cô gác điện thoại, liền quay về nhà cùng cha mẹ vào bà nội nói chuyện phiếm thôi.
Giang Thục Huệ cả đời không rời khỏi người chồng, khi vừa mới tới Đào Viên khu, đã bị cảnh trí xinh đẹp hấp dẫn không ít, tòa nhà mặc dù là mang phong cách cổ xưa, tạo nên không khí cổ kính, nhưng đã sống quen trong căn nhà cũ kỹ, nhất thời bà khó mà thích ứng kịp. May mắn bên người có con cháu quan tâm, gia đình Hạ Chí Nguyên đều vô cùng hiếu thuận, quan hệ giữa Lý Quyên với mẹ chồng vẫn luôn hòa thuận, lại có cháu gái tri kỷ như Hạ Thược luôn ở bên, thường xuyên kể một số chuyện thú vị khi mới thành lập công ty cho bà nghe, ban ngày lại có Lý Quyên cùng bà đến trà lâu cùng thăm quan những nơi khác, ngắm cảnh trí. Cho nên bà cũng không hề cảm thấy cô đơn, thứ hai trong nhà có phong thuỷ trận, ban đêm giấc ngủ vô cùng tốt, sau vài ngày ở đây thì cảm thấy tâm tình thư thái.
Chỉ là khó tránh khỏi có chút nhớ mong, nhưng Giang Thục Huệ đã dồn nén tức giận cả đời, lúc này quả thật là giận vô cùng. Bà cũng muốn kiên quyết một lần, muốn lạnh nhạt với ông nội một thời gian, dù sao ông ấy ở trong nhà con trai út, không thiếu ăn uống. Nhưng con dâu út Tưởng Thu Lâm tính tình ra sao, bà cũng rất rõ ràng.
Chờ xem, không cần bao lâu thời gian, ông lão kia nhất định sẽ bị khinh bỉ!
Không cho ông lão hồ đồ ấy nếm mùi đau khổ, làm sao ông ấy biết được con dâu nào mới tốt?
Nghĩ như vậy, Giang Thục Huệ cũng liền an tâm ở lại. Hạ Thược đương nhiên ủng hộ quyết đinh của bà, cô ngồi bên cạnh cười, cũng chờ xem.
Chờ xem kịch vui.
Trò hay ngày hôm sau liền bắt đầu .
Sáng sớm, người của An Thân hội đã đến chợ vật liệu xây dựng, tìm Hạ Chí Đào quấy rồi, hiển nhiên là Lý Tân. Hạ Chí Đào thấy hắn đến đây, vốn dĩ còn muốn lôi kéo hắn hỏi xem rốt cuộc lời hôm đó của hắn là có ý giờ, ai ngờ Lý Tân không nói hai câu, đảo mắt ra hiệu cho thuộc hạ, một đám người vào cửa hàng, bịt lấy cửa vào.
Bọn họ cũng không đánh, cũng không phá, chỉ là giống như thần giữ cửa đứng đó. Bởi vậy, nào có khách hàng nào dám vào cửa?
Hạ Chí Đào ở chợ vật liệu xây dựng là kẻ dùng cách du côn để mà giành hộ khách, một số người cùng ngành không phải không có ý kiến, nhưng lại không có cách nào. Hơn nữa cửa hàng kia của hắn không biết có phải là do có vị trí tốt hay không, việc làm ăn vẫn không hề kém đi, hắn vào thị trường vật liệu xây dựng không lâu lắm, nhưng việc làm ăn lại tốt hơn so với những người khác. Cứ như vậy, lại càng không có người dám động vào hắn. Nay hắn gặp rắc rối, cũng không ít người cùng ngành cười trộm sau lưng, lặng lẽ bàn tán, không biết hắn đắc tội với người nào, lại bị trị như vậy.
Hạ Chí Đào gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, cũng không dám ngang ngược trước mặt người của An Thân hội, chỉ đành cẩn thận đi lên hỏi xem mình đã đắc tội người nào.
Lý Tân bật cười nhìn hắn, “Anh nói thử xem? Tôi thực là không hiểu nổi anh, là thân thích với Hạ tiểu thư, ở Đông thị này được hưởng bao nhiêu tốt? Không biết quý trọng còn chưa tính, vậy mà còn muốn gây phiền toái cho cô ấy? Để cô ấy mở mang kiến thức về quy củ xã hội? Chê cười! Khi cô ấy một mình xông vào câu lạc bộ Triệu Thiên chúng tôi, còn không biết tiểu tử nhà anh còn đang ở đâu đâu!”
Lý Tân cũng không giấu diếm, đây là ý của Hạ Thược. Cô thể hiện rõ mình muốn trấn áp người hai nhà, muốn bọn họ biết toàn diện năng lực của cô ở hai giới hắc bạch. Để bọn họ không dám tìm cha mẹ gây phiền toái sau khi cô đến trường.
Vẫn là câu nói kia, con người Hạ Thược có chút lười nhác, cô không thích phiền toái. Gặp phiền toái nếu có thể tránh thì cô sẽ tránh, nếu tránh không được cô sẽ đào tận ngọn nguồn của nó! Một lần giải quyết hết mọi chuyện, không để lại hậu hoạn.
Mà cũng trong ngày hôm đó, nhà máy của Lưu Xuân Huy cũng xảy ra chuyện.
Người đến cũng là An Thân hội, kỳ quái là, bọn họ không đánh người, cũng không uy hiếp ai, vừa đến nhà máy liền san lấp chiếc hồ được xây ở trước nhà máy. Chỉ một lần, hồ bị hủy thì không nói, mà còn bị san bằng.
Điều này khiến Lưu Xuân Huy kinh sợ rất nhiều, không hiểu — hồ nước trước cửa nhà máy mình đắc tội gì với An Thân hội?
Hắn cuống quít tiến lên hỏi xảy ra chuyện gì, đối phương cũng không hề dong dài gì, nói đúng như sự thật, “Anh đắc tội Hạ tiểu thư, Hạ tiểu thư không lên tiếng, tạm thời nhà máy anh không được sản xuất”.
Dứt lời, một đám người liền gào thét xông vào nhà xưởng, đuổi hết đám công nhân ra ngoài.
Không được sản xuất, vậy thì không thể hoàn thành gấp đơn đặt hàng, không có hàng giao, sao có thể bồi thường được đây! Hơn nữa, cũng không phải chỉ vì chuyện tiền bồi thường. Hắn hợp tác với một công ty ô tô trong nước, người ta rất coi trọng chữ tín, một lần trái với điều ước, về sau cũng đừng mong có thể tiếp tục hợp tác.
Lưu Xuân Huy vừa tức vừa vội, hắn khác với Hạ Chí Đào, với giá trị con người trăm ngàn của mình, cũng có một chút danh tiếng ở Đông thị, lúc này liền giận dữ uy hiếp bọn họ, nói muốn báo cảnh sát, muốn giải quyết rõ ràng chuyện này.
Người An Thân hội vừa nghe liền cười khinh thường, cảm thấy đồng tình nhìn hắn — thấy ngu chưa? Hạ tiểu thư ở hắc đạo có An Thân hội che chở, ở bạch đạo xem phong thủy kết giao quan hệ so với nhà mi còn nhiều? Người biết thân phận phong thủy sư của cô, chắc là bị u mê mới dám động đến cô!
Quả nhiên, Lưu Xuân Huy gọi điện thoại một hồi, chỉ hít một mũi đầy bụi. Không có ai muốn giúp hắn, vừa nghe xong chuyện liền gác điện thoại, có người còn trêu tức khuyên hắn, nhanh chóng nhận lỗi với Hạ Thược đi, thậm chí có người còn âm thầm để lộ ra một thân phận khác của Hạ Thược.
Lưu Xuân Huy trợn tròn mắt — đại sư phong thủy? Cái này có nghĩa là gì?
Hắn vô cùng tức giận gọi điện cho Hạ Chí Đào, hai người vừa liên hệ mới biết cả hai đều như nhau. Hạ Chí Mai nhận được điện thoại của chồng cũng chạy vội tới đây, người hai nhà tụ cùng một chỗ, vừa tức giận lại vừa kinh sợ.
Ai biết vốn dĩ Hạ Chí Đào muốn nhờ người của An Thân hội đến tập đoàn Hoa Hạ náo loạn một phen, trút giận cho hai nhà, kết quả lại bị trị ngược lại?
Ai có thể ngờ một đứa trẻ mới mười sáu tuổi đầu, lại có được năng lực lớn như vậy? Không chỉ có hắc đạo Đông thị – An Thân hội ra sức bảo vệ cho cô, mà ngay cả những người chính thương bình thường quan hệ vẫn tốt cũng không dám đắc tội với cô?
“Đại sư phong thủy?” Hạ Chí Mai tức giận nở nụ cười, “Mấy trò hề thần côn phong kiến mê tín này mà vẫn có người tin sao?”
Lúc này, chị ta dẫn theo cả Hạ Quốc Hỉ, người hai nhà cùng lái xe tới Đào Viên khu, muốn tìm Hạ Thược nói lý lẽ.
Bọn họ đương nhiên biết sự nghiêm ngặt bảo vệ khu này, bình thường sẽ không vào được. Bọn họ liền bày ra chủ ý, để cho lão gia tử náo loạn bên ngoài, những bảo vệ này tổng không dám ra tay với ông cha nhà người ta đi?
Bảo vệ không đánh ông lão, nhưng bọn họ có thể không thèm để ý tới. Mà Hạ Quốc Hỉ tuổi cũng lớn, náo loạn thì cũng chỉ được trong chốc lát, thời gian lâu, ông ta cũng không chịu được. Kết quả hai nhà lại bại trận mà về.
Cửa hàng của Hạ Chí Đào không thể buôn bán, cũng may nhà máy của Lưu Xuân Huy có thể sản xuất vào buổi tối. Nhưng làm sao dự đoán được, buổi tối người An Thân hội tới thay đổi liên tục, vừa làm vừa coi chừng. Điều này khiến công nhân làm buổi tối của Lưu Xuân Huy cho kịp đơn đặt hàng, như kiến bò trên chảo nóng.
Vào một tối Hạ Thược lại tới thăm nhà xưởng của Lưu Xuân Huy, cô bố trí thúc giục tam giác hỏa tinh vị, sau đó liền trở về chờ. Mỗi khi đến ngày trăng tròn, hoặc là một cơn dông, ắt sẽ có hỏa.
Lưu Xuân Huy đúng là không may, ba ngày sau, trời liền đổ mưa. Mưa to một chút, người An Thân hội liền rời đi. Lưu Xuân Huy vui vẻ, hận không thể cứ mưa mãi như vậy, hắn lập tức gọi điện thông báo công nhân tới làm. Nào biết, điện thoại vừa mới đánh đi, một tia sét bổ xuống, kho hàng bắt lửa bốc cháy.
Trận hỏa hoạn này, cho dù có mưa cũng bị cháy sạch, đảo mắt ba gian kho hàng liền trở thành biển lửa, cũng may công nhân còn chưa tới, nếu không không biết sẽ tổn thất bao nhiêu mạng người.
Lưu Xuân Huy không biết, Hạ Thược không có khả năng hại những tính mạng vô tội, cô bảo người An Thân hội canh ở nhà xưởng, không cho công nhân đến, chính là vì không muốn liên lụy những người vô tội. Mà cô cũng đã thông báo cho người An Thân hội, nếu gặp dông tố, lập tức rời đi! Một phút cũng không được ở lại!
Trước một phút khi nhà xưởng của Lưu Xuân Huy còn bình yên vô sự, người An Thân hội vừa rời đi vài phút trước lúc này nhìn lại, vẻ mặt kinh hãi. Từ đây, xem như chính mắt thấy được thủ đoạn quỷ dị của vị đại sư phong thủy này.
Mặc dù đội cứu hỏa tới đúng lúc, nhà xưởng vẫn bị tổn thất không nhỏ. Ba kho hàng, hai gian nhà xưởng hóa thành hư ảo, đơn đặt hàng thì càng không cần phải nói. Lưu Xuân Huy gặp phải tổn thất cùng bồi thường lớn, lập tức cảm thấy vô cùng suy sụp. Hạ Chí Mai sau khi thấy được tình huống nhà máy gia đình mình, rốt cuộc không thể duy trì vẻ mặt nghiêm túc nữa, ngã ngồi trên mặt đất.
Gia đình con gái xảy ra chuyện như vậy, Hạ Quốc Hỉ cũng vô cùng kinh ngạc, cả hai nhà đều tưởng đây chỉ là thiên tai, lại không hề biết kỳ thật là thủ đoạn của Hạ Thược. Lão gia tử khuyên con gái với con rể vài câu, nhưng lúc này, chỉ vài câu an ủi sao có thể giải quyết được gì? Vẫn chỉ là tiền dùng được nhất!
Lưu Xuân Huy bắt đầu gọi điện thoại giải thích với đối phương hợp tác, lại gọi điện cho bạn bè làm ăn mượn tiền, nhưng tình người ấm lạnh, lúc này, nào còn ai để ý tới hắn? Tránh còn không kịp. Ngay cả người thanh cao chưa từng chịu cúi đầu như Hạ Chí Mai, cũng phải vay mượn bạn bè, thậm chí đi mượn đồng nghiệp. Đồng nghiệp lại đều tỏ vẻ — thực xin lỗi, chúng tôi không gả được cho người tốt như cô, nên không có tiền cho cô mượn.
Cả nhà chạy gãy chân, chưa từng ăn phải ăn nói khép nép, nhưng vẫn không mượn được bao nhiêu tiền.
Mà từ khi nhà xưởng của Lưu Xuân Huy bị cháy, người An Thân hội cũng không còn đến chỗ Hạ Chí Đào, Hạ Chí Đào vốn tưởng rằng không có việc gì, kết quả nào biết đâu rằng, những khách hàng đến trước kia, trong khoảng thời gian này lại bị người khác đoạt về. Hắn lại một lần nữa dùng thủ đoạn du côn mượn sức cướp khách, nhưng khách hàng thấy hắn đắc tội hắc đạo, cũng không dám thân thiết với hắn quá. Việc làm ăn của Hạ Chí Đào xuống dốc không phanh.
Cả hai nhà chỉ trong nửa tháng, nghiêng trời lệch đất.
Lão gia tử Hạ Quốc Hỉ cuộc sống hàng ngày cũng không hề tốt, ông ta vừa vào nhà con trai út ở, mấy ngày hôm trước còn có thể, qua vài ngày con dâu út – Tưởng Thu Lâm đã bắt đầu không kiên nhẫn, nói chuyện châm chích. Mà sau khi cửa hàng vật liệu xây dựng xảy ra vấn đề, cô lại tâm phiền ý loạn, không thiếu giận lây sang ông.
Hạ Quốc Hỉ cũng là người tình tình kiên cường, thiếu chút nữa thì đánh nhau với con dâu út, cuối cùng tức giận một mạch quay về Thôn Thập Lý.
Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên sau khi biết chuyện này, thở dài, không khỏi nhìn về phía con gái, Giang Thục Huệ cũng đành nhìn về phía cháu gái.
“Bà nội, ba, mẹ. Tập đoàn Hoa Hạ sẽ không bỏ vốn, nếu như mọi người muốn hỏi điều này, vậy thì không cần phải hỏi. Con đã rất nhiều lần rồi, thiện ác phúc duyên đều có báo. Nhân quả của mỗi người, thì mỗi người phải chịu trách nhiệm”. Hạ Thược đang cầm chén trà nhỏ, vừa thay quần áo bước ra từ trong phòng trà, còn một tuần nữa là khai giảng, cô phải đến Thôn Thập Lý đón sư phụ xuống núi.
Đường Tôn Bá vốn là không đồng ý xuống núi, ông ở trên núi đã quen, Hạ Thược lại hiếm khi nghiêm túc nói, “Sư phụ, đây chỉ gọi là luyến tiếc điều trước mắt. Thầy cũng không hề cô độc, không phải còn có con cùng sư huynh sao? Nếu sư huynh biết con đi học, thầy lại phải ở lại trên núi một mình, hơn nửa năm cũng không có người đến chơi, trò chuyện với thầy, anh ấy chắc hẳn cũng không yên lòng được. Thầy có thể để chúng con không yên lòng vậy sao?”
Lời này đã rung động Đường Tôn Bá, vậy nên ông mới thay đổi quyết định sẽ xuống núi. Chỉ là ông vẫn nhớ cảnh cũ, căn nhà trên núi này đã ở đến bảy tám năm, nói là chờ Hạ Thược gần khai giảng hãy đến đón mình, để cho ông được nói lời tạm biệt với căn nhà cũ này.
Ba người nghe Hạ Thược nói như vậy, cũng đều là nằm trong dự liệu. Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên cũng không sao, dù sao nhiều năm bị người hai nhà kia hiếp bức như thế, nhìn thấy bọn họ còn tránh không kịp, trong khoảng thời gian này không bị bọn họ quấy rầy, ngày qua ngày thực thư thái, bọn họ cũng không muốn trở lại những ngày trước kia. Hơn nữa, ngày hôm đó ở khách sạn, người hai nhà lại ở trước mặt hai vợ chồng họ có chủ ý chiếm đoạt công ty của con gái, nếu như quá dễ dãi với bọn họ, công ty mà con gái đã vất vả thành lập sẽ bị hủy mất, vợ chồng họ đương nhiên là đau lòng con gái, nên ủng hộ mọi quyết định của con.
Chỉ là Giang Thục Huệ còn có chút khổ sở, dù sau đây đều là con mình, nếu chúng nó không thể vượt qua được cửa ải khó khăn này … Thì phải làm sao bây giờ?
Hạ Thược về Thôn Thập Lý đón sư phụ, nhưng cũng không dẫn theo Giang Thục Huệ về, cô vẫn đang đợi người hai nhà kia xin lỗi chịu thua, một ngày mà bọn họ còn chưa chịu thuận theo, bà nội quay trở về sống với ông nội, sớm muộn gì sẽ lại bị khinh bỉ.
Người hai nhà kia cũng không để cô đợi bao lâu, ba ngày sau đã đến tìm.
Bọn họ không vào được tiểu khu, liền gọi điện thoại di động cho Hạ Chí Nguyên, ngữ khí trong điện thoại mềm mỏng chưa từng thấy, khẩn cầu Hạ Chí Nguyên cùng Hạ Thược ra ngoài gặp mặt.
Khi Hạ Thược đi, đưa theo cả mẹ cùng bà nội theo. Địa điểm hẹn gặp, vẫn là khách sạn lần trước.
Mặc dù lúc này hai nhà không còn tiền gì, nhưng không dám tuỳ tiện vô lễ với gia đình Hạ Thược, vừa thấy bốn người tiến vào, vội đứng dậy đón chào.
Câu nói đầu tiên đó là xin lỗi.
“Tiểu Thược, trước kia là do cô không thấy được bản lĩnh của cháu, đã làm ra một số chuyện khiến cháu chướng mắt như thế. Hôm nay, cô thành thật xin lỗi cháu, cháu nể tình chúng ta là người thân trong nhà bao năm, có thể giúp dượng cháu hay không? Dượng thật sự là đường cùng rồi, ngân hàng không cho chúng ta vay, cháu sẽ không nhẫn tâm nhìn cô, dượng cùng anh họ cháu cả nhà phải treo cổ chứ?” Hạ Chí Mai từ lúc chào đời tới nay chưa từng nói những lời mềm mỏng như vậy, huống chi là đối với con cháu trong nhà. Mấy ngày nay chị ta theo chồng chạy đông chạy tây vay tiền, thể diện bao nhiêu năm cũng đã mất hết trong mấy ngày này, vậy nên cũng không cần gì chút này nữa. Chỉ cần có thể mượn được tiền, cho dù bảo chị ta dập đầu cũng được!
“Ách… Tiểu Thược, chuyện mấy hôm trước, là do chú út không đúng. Chú út quá vô liêm sỉ, người trong nhà mâu thuẫn một chút, chú không nên lòng dạ hẹp hòi tìm xã hội đen gây phiền cho cháu. Lúc đó là do đầu óc chú choáng váng, cháu nể tình trước đây, chú cũng không thiếu thương yêu cháu, mà nói với người An Thân hội một câu, bảo bọn họ đừng tìm đến khách hàng của chú nữa. Cửa hàng này của chú… Cũng sắp bị đóng cửa mất rồi”. Hạ Chí Đào khẩn thiết nói.
Hạ Thược không nói lời nào, giương mắt nhìn về phía Tưởng Thu Lâm cũng tới cùng mọi người.
Tưởng Thu Lâm sửng sốt, cũng nhanh chóng thay đổi khuôn mặt tươi cười, lấy lòng nói: “Tiểu Thược, cháu xem thím cũng không có việc gì, cả nhà đều phải dựa vào cửa hàng này của chú cháu kiếm chút tiền. Em họ cháu còn nhỏ, mới sáu tuổi… Thím thấy cháu cũng rất thương yêu nó, cháu coi như giúp em cháu đi. Thím… Thím biết mình miệng ăn nói ti tiện, về sau thím nhất định sẽ sửa, cháu giúp chú thím đi!”
Hạ Thược nhíu mày, không biểu lộ thái độ, nhưng lại nhìn về một bên, “Ba mẹ tôi, còn có cả bà nội nữa?”
Người hai nhà nghe vậy mới vội vàng quay lại xin lỗi vợ chồng Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên, cũng với bà nội
“Anh cả, chị dâu, là do chúng em không đúng, là do chúng em lo bao đồng. Về sau chúng em không dám quản gì nữa! Cứ theo như lời anh cả nói, ở riêng thì ở riêng, nhà nào nhà ấy sống. Chúng em… Chúng em nhất định hiếu kính ông bà, không có việc gì tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy anh chị ..”.
Người hai nhà lời nói khẩn thiết, biểu tình như sắp khóc đến nơi.
Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên cúi đầu, trong lòng bi thương. Giang Thục Huệ thở dài, nhìn về phía cháu gái.
Hạ Thược lúc này mới nói: “Nghe đây, tôi đây là nể mặt bà nội ở đây, không muốn để bà lớn tuổi như vậy mà còn phải lo lắng cho con cái nữa. Nhưng tập đoàn Hoa Hạ chúng tôi sẽ không bỏ vốn, tôi sẽ nói một tiếng với ngân hàng Tống Hành, cho cô chú vay, nhưng tôi cũng sẽ không lấy hình thức gì đảm bảo cho cô chú, lợi tức phải trả của cô chú một phần cũng không được thiếu. Có vay hay không, thì các cô chú tự quyết định đi”.
Người hai nhà vội vàng gật đầu, mang ơn nói cảm ơn, trong lòng cũng rõ ràng, cho dù có cho vay, danh dự cũng đã không còn, về sau còn muốn phát triển hơn, cũng không phải là dễ…
“Còn nữa, bà nội ở nhà chúng tôi cũng không quen lắm, tôi tính xây một căn nhà mới ở trong thôn cho ông bà. Không có việc gì thì cô chú hãy về chơi, hiếu kính với ông bà, đều có phúc báo. Sau khi tôi đến trường, không được tùy ý đến quấy rầy ba mẹ tôi, chuyện công ty cũng đừng để tôi nghe được lần nữa. Cô chú đã nhớ kỹ rồi chứ?” Hạ Thược chưa nói ra câu “Nếu không” ra, nhưng cô tin rằng đối phương nghe hiểu.
Người hai nhà vội gật đầu đồng ý, lại khen hai câu Hạ Thược hiếu thuận với ông bà nội, trong lòng lại là bi thương. Mới chỉ có vài ngày? Trước kia đều là bọn họ phát biểu, lúc này lại ngược lại.
Con cháu nhà mình, thật sự là đều nhìn sai rồi …
Nhưng mà còn cách nào nữa đâu, việc đã đến nước này, trong lòng bọn họ cũng đều rõ ràng, về sau tuy rằng là thân thích, nhưng cách lại là xa.
Mọi chuyện phát triển thành như vậy, tuy rằng ai cũng không nguyện nhìn thấy, nhưng kết cục thế này, cũng đã là tốt nhất.
Gia đình Hạ Thược cũng không ở lại khách sạn ăn cơm, sau khi giải quyết mọi chuyện liền lái xe rời đi.
Ba ngày sau, Hạ Thược phải đến Thanh thị đi học, cô chuẩn bị chuyện đến trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.