Chương 50: Sát trận chi lệ
Phượng Kim
23/12/2016
Ngày hôm sau, Hạ Thược dậy sớm làm bữa sáng, sau đó đưa tới bệnh viện cho cha mẹ. Thương gân động cốt phải tĩnh dưỡng một trăm ngày, Hạ Chí Nguyên trọng thương ngày thứ hai, đúng là lúc đau nhất, vốn nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng khi Hạ Thược vừa bước vào phòng bệnh, lại thấy cha mình đang ngồi than thở.
“Làm sao vậy, ba?” Hạ Thược đặt đồ ăn sáng xuống liền hỏi.
Cô vừa hỏi vừa quét mắt nhìn khắp phòng bệnh, liền thấy trên bàn trong phòng chất đầy quà tặng, mà còn toàn là tổ yến nhân sâm để bổ dưỡng thân thể, giá vô cùng mắc!
Hạ Thược vừa thấy, liền biết đây tuyệt đối không phải là của người trong nhà đưa tới, trong lòng đã có suy đoán.
Quả nhiên, Hạ Chí Nguyên thở dài, Lý Quyên vội vàng trấn an, “Anh ít nói mấy câu đi, dưỡng thân thể quan trọng hơn”. Tiếp theo nói với Thược, “Ai! Còn có thể thế nào nữa? Ba con đúng là không may, sáng nay có ba người đến đây, vừa thấy liền biết thân phận không tầm thường. Trong đó có một người thanh niên, khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ tuấn tú, nói là đến từ tập đoàn An Thân. Còn có một người đàn ông gần ba mươi tuổi cùng một ông lão nữa, đều rất có khí thế, nhìn thật dọa người. Có điều, thái độ của bọn họ lại rất tốt, nói là mang thuốc bổ này đến để xin lỗi, ngày hôm qua nhận lầm người. Ba con nói là không cần mấy thứ này, cuối cùng bọn họ vẫn đặt ở đây, trước khi đi còn thanh toán cả tiền viện phí nữa”.
Hạ Thược vừa nghe xong liền đoán ra thân phận của những người này, hẳn là Cao Nghĩa Đào cùng Tề lão, về phần người đàn ông mà mẹ bảo là rất tuấn tú kia là ai? Hoa Thịnh?
Là ai cũng không quan trọng, Hạ Thược cũng không thèm để ý, chỉ là thật không ngờ An Thân hội lại tới tận đây, còn mang theo nhiều thứ như vậy. Cao Nghĩa Đào làm vậy là bồi thường cho cô đây mà, xem ra chuyện hóa sát cho nhà hắn, cần cố gắng.
Kỳ thật, sáng nay Trần Mãn Quán cũng đã gọi điện thoại tới, nói là muốn tới bệnh viện thăm cha cô, bị Hạ Thược khuyên trở về. Nếu ông ấy tới, cha mẹ Hạ Thược không biết là khó hiểu đến thế nào đâu.
“Ai! Em biết cái gì chứ”. Hạ Chí Nguyên thở dài, tuy có thể mở miệng nói chuyện, nhưng giọng nói vô cùng suy yếu, “Tập đoàn An Thân là tập đoàn lớn không sai, nhưng nghe nói còn có bối cảnh là xã hội đen. Những thứ của những người này, sao có thể nhận được chứ?”
“Không nhận thì làm sao bây giờ? Ném ra? Những người này, chẳng may chọc giận bọn họ …”. Lý Quyên vẻ mặt lo lắng, “Em chỉ mong cả nhà mình bình an, việc gì không nên chọc vào cũng đừng chọc”.
Nghe lời nói của cha mẹ, Hạ Thược chỉ đành cười, liền trấn an hai người, Lý Quyên cũng sợ con gái đi học muộn, bảo cô đặt bữa sáng xuống liền lo lắng hỏi: “Tối qua con ở nhà một mình tốt chứ?”
Hạ Thược đương nhiên sẽ không nói cho mẹ biết, cả tối hôm qua cô đi tìm công bằng với đám hắc đạo ở Đông thị, còn đi động phong thủy nhà người ta, nếu không muốn những người này đến bệnh viện xin lỗi bù đắp với một gia đình công dân bình thường, vậy thì thật đúng là khó khăn
Cô chỉ mỉm cười nói: “Có thể có chuyện gì chứ mẹ? Người ta cũng nói là nhầm người rồi, còn có thể đến nhà chúng ta mà đánh nữa sao?”
Lý Quyên nghe vậy mới nhẹ lòng, nói: “Vậy con nhanh đến trường đi, đừng đến muộn”.
Hạ Thược gật gật đầu, lúc này mới dặn cha nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền ra khỏi bệnh viện. Cô luôn thức dậy sớm, hôm nay cũng bởi vì đưa bữa sáng tới bệnh viện, thức dậy sớm hơn, cho nên khi đến phòng học, người trong lớp cũng không nhiều.
Hạ Thược buông cặp xách, hiếm thấy đi ra phòng học, đi tới hành lang. Cô tựa trên tường, hai tay ôm ngực, chờ.
Bạch Hổ đòi mạng trận hiệu quả như thế nào, cô thật muốn nhìn một chút. Hơn nữa, người khác ân cần hỏi thăm cha cô như vậy, cô chung quy cũng phải đáp lại người ta một câu.
Ngay khi Hạ Thược từ trong phòng học ra ngoài hành lang chờ Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh, Từ Văn Lệ cũng thực hưng phấn. Cô đang ngồi trong xe riêng nhà mình, không ngừng thúc giục mẹ đi nhanh một chút, cô nhịn không được muốn nhìn thấy vẻ mặt khóc tang thương của Hạ Thược. Cô ghét nhất là vẻ mặt luôn mỉm cười bình tĩnh kia, thật muốn nhìn, để xem lúc này cô ta còn cười được nữa không!
Từ Văn Lệ lộ ra nụ cười hài lòng, cảm giác tâm tình tốt chưa bao giờ có.
Nhưng mà, khi cô còn nhếch miệng chưa kịp hạ xuống, xe liền lắc lư dữ dội!
Tiếng phanh xe rít mạnh, tiếng thét chói tai, trời đất nghiêng ngả…
Hạ Thược vẫn đợi cho tới khi vào học, Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh cũng chưa đến. Cô cười, xoay người quay về phòng học.
Ngày hôm sau, Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh mới đến, sắc mặt hai người đều tái nhợt, Từ Văn Lệ trên trán còn quấn băng trắng, Triệu Tĩnh thảm hại hơn chút, tay trái bị gãy, treo ở trước ngực. Hai người gặp nhau trên hành lang, lúc này mới phát hiện cả hai người hôm qua tới trường đều gặp phải tai nạn xe cộ!
Mẹ Từ Văn Lệ bị thương có vẻ nặng, hai chân bị xe đè lên, bị gãy xương nghiêm trọng. Cô vốn định không đến, nhưng cha lại bảo cô đến trường đi học, dù sao cũng sắp trung khảo rồi. Mà Triệu Tĩnh lại được lái xe Triệu gia đưa tới trường, lái xe chỉ bị trầy da một chút, nhưng cô lại bị gãy một cánh tay.
Hai người ai cũng không nghĩ đến trong một ngày cả hai đều gặp tai nạn xe cộ, tuy rằng cảm thấy có điểm quá trùng hợp, nhưng cũng chỉ là cảm thấy trùng hợp mà thôi.
Nhưng mà, khi hai người đi tới hành lang dẫn vào phòng học, lại gặp Hạ Thược.
Cô dựa tường, hai tay khoanh trước ngực, bên môi lộ ra một nụ cười nhạt điềm tĩnh, “Hi, các cậu thoạt nhìn không được tốt lắm”.
Từ Văn Lệ nhất thời liền nhíu mày, Triệu Tĩnh tuy rằng tính tình nóng giận, nhưng hôm trước bị Hạ Thược túm lấy cổ tay, cô ta hình như có chút e ngại Hạ Thược, không dám nổi giận. Từ Văn Lệ lại đi tới, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, hại người cuối cùng hại chính mình, thiện ác cuối cùng đều có báo”. Hạ Thược dựa tường cười, khẩu khí giống như đang nói về thời tiết hôm nay.
“Cô nói cái gì! Tiện…”. Từ Văn Lệ giận dữ, cô ta vốn bởi vì chuyện tai nạn xe cộ mà trong lòng còn sợ hãi, không phát hiện vẻ mặt khóc tang thương của Hạ Thược, ngược lại chính mình lại gặp chuyện, đang cảm thấy bị xui, thấy cô cười tủm tỉm nói như vậy, không giận mới là lạ.
Cô ta vung tay muốn tát vào mặt Hạ Thược, cổ tay lại bị chặn giữa không trung, sau đó bị quăng về phía sau, một tay đẩy Từ Văn Lệ sát vào tường, tiếp theo cánh tay cô vắt ngang qua, kẹp vào cổ Từ Văn Lệ!
Các học sinh bên ngoài hành lang hoảng sợ nhìn qua, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Thược, hoảng sợ liền biến thành ngạc nhiên.
Hạ Thược không thèm để ý đến bên cạnh, cô mỉm cười ngắm nghía khuôn mặt bị kẹp đến đỏ bừng của Từ Văn Lệ, cúi người ghé vào tai cô ta, “Không biết tôi nói cái gì sao? Hay bị tai nạn xe cộ đến hỏng cả lỗ tai rồi? Tôi đây nói ngay bên tai cô này, hại người cuối cùng hại chính mình, chuyện này còn chưa xong đâu. Chờ, rồi cô sẽ nhận được!”
Tiếng nói của cô không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể khiến cô ta cùng Triệu Tĩnh đứng bên cạnh nghe rõ, nói xong liền buông Từ Văn Lệ ra, đi vào phòng học.
Bắt đầu từ hôm đó, hình tượng của Hạ Thược trong trường thay đổi hoàn toàn, có học sinh thấy được thân thủ ngày đó của cô, loan truyền cô vô cùng kì diệu, hơn nữa nam sinh lại càng thêm tò mò về cô. Từ ngày đó về sau, mỗi ngày cô đều nhận được thư tình, mỗi ngày lại phải quăng.
Mà Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh liền có vẻ gặp xui xẻo .
Câu nói ngày hôm đó của Hạ Thược giống như lời nguyền rủa, trong nhà hai người liên tiếp gặp chuyện không may. Kế tiếp việc mẹ Từ Văn Lệ bị tai nạn xe cộ, cha Triệu Tĩnh trong khi tu sửa lại lò nung của gia đình, thiếu chút nữa bị cốt thép làm bị thương. Buổi sáng vừa tránh thoát một kiếp, buổi chiều đến công trường lại bị gạch rơi xuống gãy bả vai, ngay lúc ấy phải đưa đi bệnh viện.
Vậy cũng vẫn chưa xong, cha Từ Văn Lệ cùng mẹ của Triệu Tĩnh, bởi vì mỗi ngày đều phải vào bệnh viện chăm sóc cho bệnh nhân, tính tình hai người cũng trở nên vô cùng nóng nảy, động một chút liền nổi cáu, hơn nữa cha Từ Văn Lệ lúc sáng sớm ra khỏi bệnh viện, thiếu chút nữa thì bị xe đụng vào.
Trong nhà hai người không ngừng xảy ra chuyện không may, hơn nữa việc này lại xảy ra trong vòng hai ba ngày, liên tiếp phát sinh!
Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh rốt cục có điểm sợ, mà Hạ Thược cũng thấy như vậy là đủ, nếu còn duy trì như vậy, thật sự là sẽ có tai nạn chết người. Cô không muốn hai nhà các cô có tai nạn chết người. Tội không đến mức chết, không cần phải bức người ta đến đường chết.
Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Cái gọi là thương gân động cốt một trăm ngày, cha cô – Hạ Chí Nguyên khi nào bình phục tốt, khi đó hai nhà các cô mới có thể được yên ổn. Trong khoảng thời gian dày vò này, hy vọng các cô có thể chịu đựng được.
Hạ Thược cười, hôm nay đợi đến đêm, lại đi tới tiểu khu nhà Từ Văn Lệ.
Cô muốn hóa giải Bạch Hổ trận, bố một trận tương đối không hung lệ.
“Làm sao vậy, ba?” Hạ Thược đặt đồ ăn sáng xuống liền hỏi.
Cô vừa hỏi vừa quét mắt nhìn khắp phòng bệnh, liền thấy trên bàn trong phòng chất đầy quà tặng, mà còn toàn là tổ yến nhân sâm để bổ dưỡng thân thể, giá vô cùng mắc!
Hạ Thược vừa thấy, liền biết đây tuyệt đối không phải là của người trong nhà đưa tới, trong lòng đã có suy đoán.
Quả nhiên, Hạ Chí Nguyên thở dài, Lý Quyên vội vàng trấn an, “Anh ít nói mấy câu đi, dưỡng thân thể quan trọng hơn”. Tiếp theo nói với Thược, “Ai! Còn có thể thế nào nữa? Ba con đúng là không may, sáng nay có ba người đến đây, vừa thấy liền biết thân phận không tầm thường. Trong đó có một người thanh niên, khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ tuấn tú, nói là đến từ tập đoàn An Thân. Còn có một người đàn ông gần ba mươi tuổi cùng một ông lão nữa, đều rất có khí thế, nhìn thật dọa người. Có điều, thái độ của bọn họ lại rất tốt, nói là mang thuốc bổ này đến để xin lỗi, ngày hôm qua nhận lầm người. Ba con nói là không cần mấy thứ này, cuối cùng bọn họ vẫn đặt ở đây, trước khi đi còn thanh toán cả tiền viện phí nữa”.
Hạ Thược vừa nghe xong liền đoán ra thân phận của những người này, hẳn là Cao Nghĩa Đào cùng Tề lão, về phần người đàn ông mà mẹ bảo là rất tuấn tú kia là ai? Hoa Thịnh?
Là ai cũng không quan trọng, Hạ Thược cũng không thèm để ý, chỉ là thật không ngờ An Thân hội lại tới tận đây, còn mang theo nhiều thứ như vậy. Cao Nghĩa Đào làm vậy là bồi thường cho cô đây mà, xem ra chuyện hóa sát cho nhà hắn, cần cố gắng.
Kỳ thật, sáng nay Trần Mãn Quán cũng đã gọi điện thoại tới, nói là muốn tới bệnh viện thăm cha cô, bị Hạ Thược khuyên trở về. Nếu ông ấy tới, cha mẹ Hạ Thược không biết là khó hiểu đến thế nào đâu.
“Ai! Em biết cái gì chứ”. Hạ Chí Nguyên thở dài, tuy có thể mở miệng nói chuyện, nhưng giọng nói vô cùng suy yếu, “Tập đoàn An Thân là tập đoàn lớn không sai, nhưng nghe nói còn có bối cảnh là xã hội đen. Những thứ của những người này, sao có thể nhận được chứ?”
“Không nhận thì làm sao bây giờ? Ném ra? Những người này, chẳng may chọc giận bọn họ …”. Lý Quyên vẻ mặt lo lắng, “Em chỉ mong cả nhà mình bình an, việc gì không nên chọc vào cũng đừng chọc”.
Nghe lời nói của cha mẹ, Hạ Thược chỉ đành cười, liền trấn an hai người, Lý Quyên cũng sợ con gái đi học muộn, bảo cô đặt bữa sáng xuống liền lo lắng hỏi: “Tối qua con ở nhà một mình tốt chứ?”
Hạ Thược đương nhiên sẽ không nói cho mẹ biết, cả tối hôm qua cô đi tìm công bằng với đám hắc đạo ở Đông thị, còn đi động phong thủy nhà người ta, nếu không muốn những người này đến bệnh viện xin lỗi bù đắp với một gia đình công dân bình thường, vậy thì thật đúng là khó khăn
Cô chỉ mỉm cười nói: “Có thể có chuyện gì chứ mẹ? Người ta cũng nói là nhầm người rồi, còn có thể đến nhà chúng ta mà đánh nữa sao?”
Lý Quyên nghe vậy mới nhẹ lòng, nói: “Vậy con nhanh đến trường đi, đừng đến muộn”.
Hạ Thược gật gật đầu, lúc này mới dặn cha nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền ra khỏi bệnh viện. Cô luôn thức dậy sớm, hôm nay cũng bởi vì đưa bữa sáng tới bệnh viện, thức dậy sớm hơn, cho nên khi đến phòng học, người trong lớp cũng không nhiều.
Hạ Thược buông cặp xách, hiếm thấy đi ra phòng học, đi tới hành lang. Cô tựa trên tường, hai tay ôm ngực, chờ.
Bạch Hổ đòi mạng trận hiệu quả như thế nào, cô thật muốn nhìn một chút. Hơn nữa, người khác ân cần hỏi thăm cha cô như vậy, cô chung quy cũng phải đáp lại người ta một câu.
Ngay khi Hạ Thược từ trong phòng học ra ngoài hành lang chờ Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh, Từ Văn Lệ cũng thực hưng phấn. Cô đang ngồi trong xe riêng nhà mình, không ngừng thúc giục mẹ đi nhanh một chút, cô nhịn không được muốn nhìn thấy vẻ mặt khóc tang thương của Hạ Thược. Cô ghét nhất là vẻ mặt luôn mỉm cười bình tĩnh kia, thật muốn nhìn, để xem lúc này cô ta còn cười được nữa không!
Từ Văn Lệ lộ ra nụ cười hài lòng, cảm giác tâm tình tốt chưa bao giờ có.
Nhưng mà, khi cô còn nhếch miệng chưa kịp hạ xuống, xe liền lắc lư dữ dội!
Tiếng phanh xe rít mạnh, tiếng thét chói tai, trời đất nghiêng ngả…
Hạ Thược vẫn đợi cho tới khi vào học, Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh cũng chưa đến. Cô cười, xoay người quay về phòng học.
Ngày hôm sau, Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh mới đến, sắc mặt hai người đều tái nhợt, Từ Văn Lệ trên trán còn quấn băng trắng, Triệu Tĩnh thảm hại hơn chút, tay trái bị gãy, treo ở trước ngực. Hai người gặp nhau trên hành lang, lúc này mới phát hiện cả hai người hôm qua tới trường đều gặp phải tai nạn xe cộ!
Mẹ Từ Văn Lệ bị thương có vẻ nặng, hai chân bị xe đè lên, bị gãy xương nghiêm trọng. Cô vốn định không đến, nhưng cha lại bảo cô đến trường đi học, dù sao cũng sắp trung khảo rồi. Mà Triệu Tĩnh lại được lái xe Triệu gia đưa tới trường, lái xe chỉ bị trầy da một chút, nhưng cô lại bị gãy một cánh tay.
Hai người ai cũng không nghĩ đến trong một ngày cả hai đều gặp tai nạn xe cộ, tuy rằng cảm thấy có điểm quá trùng hợp, nhưng cũng chỉ là cảm thấy trùng hợp mà thôi.
Nhưng mà, khi hai người đi tới hành lang dẫn vào phòng học, lại gặp Hạ Thược.
Cô dựa tường, hai tay khoanh trước ngực, bên môi lộ ra một nụ cười nhạt điềm tĩnh, “Hi, các cậu thoạt nhìn không được tốt lắm”.
Từ Văn Lệ nhất thời liền nhíu mày, Triệu Tĩnh tuy rằng tính tình nóng giận, nhưng hôm trước bị Hạ Thược túm lấy cổ tay, cô ta hình như có chút e ngại Hạ Thược, không dám nổi giận. Từ Văn Lệ lại đi tới, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, hại người cuối cùng hại chính mình, thiện ác cuối cùng đều có báo”. Hạ Thược dựa tường cười, khẩu khí giống như đang nói về thời tiết hôm nay.
“Cô nói cái gì! Tiện…”. Từ Văn Lệ giận dữ, cô ta vốn bởi vì chuyện tai nạn xe cộ mà trong lòng còn sợ hãi, không phát hiện vẻ mặt khóc tang thương của Hạ Thược, ngược lại chính mình lại gặp chuyện, đang cảm thấy bị xui, thấy cô cười tủm tỉm nói như vậy, không giận mới là lạ.
Cô ta vung tay muốn tát vào mặt Hạ Thược, cổ tay lại bị chặn giữa không trung, sau đó bị quăng về phía sau, một tay đẩy Từ Văn Lệ sát vào tường, tiếp theo cánh tay cô vắt ngang qua, kẹp vào cổ Từ Văn Lệ!
Các học sinh bên ngoài hành lang hoảng sợ nhìn qua, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Thược, hoảng sợ liền biến thành ngạc nhiên.
Hạ Thược không thèm để ý đến bên cạnh, cô mỉm cười ngắm nghía khuôn mặt bị kẹp đến đỏ bừng của Từ Văn Lệ, cúi người ghé vào tai cô ta, “Không biết tôi nói cái gì sao? Hay bị tai nạn xe cộ đến hỏng cả lỗ tai rồi? Tôi đây nói ngay bên tai cô này, hại người cuối cùng hại chính mình, chuyện này còn chưa xong đâu. Chờ, rồi cô sẽ nhận được!”
Tiếng nói của cô không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể khiến cô ta cùng Triệu Tĩnh đứng bên cạnh nghe rõ, nói xong liền buông Từ Văn Lệ ra, đi vào phòng học.
Bắt đầu từ hôm đó, hình tượng của Hạ Thược trong trường thay đổi hoàn toàn, có học sinh thấy được thân thủ ngày đó của cô, loan truyền cô vô cùng kì diệu, hơn nữa nam sinh lại càng thêm tò mò về cô. Từ ngày đó về sau, mỗi ngày cô đều nhận được thư tình, mỗi ngày lại phải quăng.
Mà Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh liền có vẻ gặp xui xẻo .
Câu nói ngày hôm đó của Hạ Thược giống như lời nguyền rủa, trong nhà hai người liên tiếp gặp chuyện không may. Kế tiếp việc mẹ Từ Văn Lệ bị tai nạn xe cộ, cha Triệu Tĩnh trong khi tu sửa lại lò nung của gia đình, thiếu chút nữa bị cốt thép làm bị thương. Buổi sáng vừa tránh thoát một kiếp, buổi chiều đến công trường lại bị gạch rơi xuống gãy bả vai, ngay lúc ấy phải đưa đi bệnh viện.
Vậy cũng vẫn chưa xong, cha Từ Văn Lệ cùng mẹ của Triệu Tĩnh, bởi vì mỗi ngày đều phải vào bệnh viện chăm sóc cho bệnh nhân, tính tình hai người cũng trở nên vô cùng nóng nảy, động một chút liền nổi cáu, hơn nữa cha Từ Văn Lệ lúc sáng sớm ra khỏi bệnh viện, thiếu chút nữa thì bị xe đụng vào.
Trong nhà hai người không ngừng xảy ra chuyện không may, hơn nữa việc này lại xảy ra trong vòng hai ba ngày, liên tiếp phát sinh!
Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh rốt cục có điểm sợ, mà Hạ Thược cũng thấy như vậy là đủ, nếu còn duy trì như vậy, thật sự là sẽ có tai nạn chết người. Cô không muốn hai nhà các cô có tai nạn chết người. Tội không đến mức chết, không cần phải bức người ta đến đường chết.
Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Cái gọi là thương gân động cốt một trăm ngày, cha cô – Hạ Chí Nguyên khi nào bình phục tốt, khi đó hai nhà các cô mới có thể được yên ổn. Trong khoảng thời gian dày vò này, hy vọng các cô có thể chịu đựng được.
Hạ Thược cười, hôm nay đợi đến đêm, lại đi tới tiểu khu nhà Từ Văn Lệ.
Cô muốn hóa giải Bạch Hổ trận, bố một trận tương đối không hung lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.