Chương 17
Mộc Tử Anh
20/08/2015
Lâm Nhã Uyên nhìn chằm chằm vào mặt hai người Thiên Tuyết và Nhữ Giao, giống như là muốn quan sát phản ứng của các cô.
Chốc lát sau, Thiên Tuyết đứng dậy, nói chuyện bình thường, giống như chuyện đó không có cái gì đáng ngạc nhiên cả. Nhữ Giao cũng hoàn hồn lại, nở nụ cười đem ví da và tấm hình nhét vào tay Lâm Nhã Uyên, sau đó tự mình đi trả tiền xong quay lại thấy Lâm Nhã Uyên vẫn còn lúng túng đứng sững tại chỗ.
“Tiểu Uyên, chị sao vậy? Còn đứng ngây người làm gì? Đi thôi.” Nhữ Giao giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, kéo tay Lâm Nhã Uyên muốn theo đám người Âu Dương Tuấn đi ra khỏi nhà hàng.
“Giao Giao.... Thật xin lỗi! Tấm ảnh này, thật ra là đã chụp rất lâu trước đây rồi, tớ cũng quên mất nó vẫn còn nằm ở trong góc chưa lấy ra!" Trong thang máy, Lâm Nhã Uyên vội vàng lấy tấm ảnh lúc nãy ra, nhìn thấy Nhữ Giao xấu hổ nói.
“Không, không! Cậu không cần giải thích với tớ những chuyện này, thật sự là không cần đâu! Tớ và Thiển vốn không có yêu nhau, chỉ là….Nói chung là tớ không để ý đâu! Huống hồ người hiện giờ làm bạn gái của Thiển là cô ấy!” Như Giao vội vàng xua tay, ngăn cản hành động muốn xé bỏ tấm hình kia của Lâm Nhã Uyện. Nhưng trong lòng như có một cây gai nằm chắn ngang....
Lời nói của Như Giao khiến Lâm Nhã Uyên kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nhìn cô ấy.
“Tiểu Uyên, những điều tớ nói đều là sự thật! Còn cậu và anh ấy tại sao chia tay vậy? Hai người xứng đôi như thế, sao lại không đến với nhau? Tớ cảm thấy Thiển vẫn cực kì yêu cậu!" Nhữ Giao còn cực kỳ rộng lượng hỏi thăm. Ngược lại Lâm Nhã Uyên ấp a ấp úng, người luôn giỏi giang dầy dạn kinh nghiệm mà giờ phút này trên mặt lại nhuốm đầy vẻ đau thương.....
Thiên Tuyết tựa đầu vào thang máy âm thầm thở dài. Rõ ràng rất ghen tị, rất đau khổ. Vì cái gì phải giả vờ như vậy? Còn muốn mang người đàn ông của mình cho cô gái khác? Cười cười nói nói như vậy để làm gì? Có ích sao? Cô không biết, cũng chưa từng trải chuyện tình cảm nhưng mà cô biết người thứ ba không phải người đến sau. Người thứ ba chính là người không được yêu! Vì vậy phải ra sức giành lấy nhưng thứ thuộc về mình! Nếu cứ thụ động như vậy thì ai bảo đảm nổi tình cảm của bọn họ a? Định luật đơn giản nhất trong tình yêu chính là một người khâu một người vá, chứ không phải là một người phá một người khâu!
Nhưng mà nói gì thì nói, sao không ai để ý cảm nhận của cô vậy? Cô hiện giờ là bạn gái của Tư Đồ Thiển mà! Nói chuyện tình cũ như vậy hoài sao? Không sợ cô điên lên đánh ghen?
“Giao Giao chúng ta bỏ qua chuyện này có được hay không?” LÂm Nhã Uyên khó xử nói, một bộ dạng không muốn kể lại chuyện quá khứ, quay sang Thiên Tuyết: “Thiên Tuyết, xin lỗi cậu! Chúng tớ không cố ý đâu… Cậu đừng giận! Đúng rồi! Tớ có thể gọi cậu là Tuyết Tuyết không?” Lâm Nhã Uyên chân thành nói xin lỗi với Thiên Tuyết, còn vui vẻ vô hại muốn kết thân với cô.
“Không cần đâu, tớ thấy gọi Thiên Tuyết như hiện tại là tốt rồi, còn những chuyện trước đó tớ không hi vọng sẽ vô tình nghe được nữa! Nó làm tớ thấy khá là đau lòng!” Thiên Tuyết nói.
Bộ dạng của cô chọc tức Tư Đồ Thiển, Tiểu Uyên thân thiện như vậy mà cô còn làm khó dễ. Không nhịn được hắn đành lên tiếng
“Tuyết Tuyết, em quá đáng rồi đấy! Đừng cao ngạo như vậy!”
“Như thế nào? Thiển, anh đừng vô lí như vậy! Nếu bây giờ em cố ý dứng trước mặt anh kể cho anh nghe chuyện tình hạnh phúc giữa em và bạn trai cũ thì sao? Anh có khó chịu không? Còn có cái tên là của em! Kêu như thế nào là do em quyết định! Mới gặp ngày đầu mà em phải ngay lập tức thân thiện với người khác sao? Đủ ngang ngược rồi!” Thiên Tuyết gằn từng chữ một. Bạn gái hắn dối trá đóng kịch thì đóng, lôi cô vào làm gì? Cô chính là không muốn dài dòng, ghét thì nói là ghét thôi! Tư Đồ Thiển hắn cho hắn là ai? Thực sự xem là bạn trai của cô rồi sao?
“…Các cậu đừng cãi nữa! Là do tớ cả! Thật xin lỗi, tớ không để ý cảm nhận của cậu” Lâm Nhã Uyên áy náy nói.
“Không phải lỗi của em, đừng tự trách như vậy! ” Tư Đồ Thiển quay sang muốn ngăn cô ta tự trách. Ánh mắt sắc bén cảnh cáo Thiên Tuyết
“Nhìn gì chứ? Em đâu có sai! Em đã la mắng cô ta sa? Chỉ là nói lên quan điểm của mình cũng phạm tội à? Còn nữa, nói cho anh biết, nếu anh còn không phân biệt được đâu là thật giả nữa thì đừng trách em! Em không phải rãnh quá không có việc làm đi tìm chuyện tự gây khó dễ!” Thiên Tuyết đưa ra tối hậu thư với Tư Đồ Thiển. Cô không có cái lí do gì cho hắn lên mặt cả! Là cô muốn giúp hắn nên mới đến đây, hiện giờ phản bội cô à?
Chốc lát sau, Thiên Tuyết đứng dậy, nói chuyện bình thường, giống như chuyện đó không có cái gì đáng ngạc nhiên cả. Nhữ Giao cũng hoàn hồn lại, nở nụ cười đem ví da và tấm hình nhét vào tay Lâm Nhã Uyên, sau đó tự mình đi trả tiền xong quay lại thấy Lâm Nhã Uyên vẫn còn lúng túng đứng sững tại chỗ.
“Tiểu Uyên, chị sao vậy? Còn đứng ngây người làm gì? Đi thôi.” Nhữ Giao giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, kéo tay Lâm Nhã Uyên muốn theo đám người Âu Dương Tuấn đi ra khỏi nhà hàng.
“Giao Giao.... Thật xin lỗi! Tấm ảnh này, thật ra là đã chụp rất lâu trước đây rồi, tớ cũng quên mất nó vẫn còn nằm ở trong góc chưa lấy ra!" Trong thang máy, Lâm Nhã Uyên vội vàng lấy tấm ảnh lúc nãy ra, nhìn thấy Nhữ Giao xấu hổ nói.
“Không, không! Cậu không cần giải thích với tớ những chuyện này, thật sự là không cần đâu! Tớ và Thiển vốn không có yêu nhau, chỉ là….Nói chung là tớ không để ý đâu! Huống hồ người hiện giờ làm bạn gái của Thiển là cô ấy!” Như Giao vội vàng xua tay, ngăn cản hành động muốn xé bỏ tấm hình kia của Lâm Nhã Uyện. Nhưng trong lòng như có một cây gai nằm chắn ngang....
Lời nói của Như Giao khiến Lâm Nhã Uyên kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nhìn cô ấy.
“Tiểu Uyên, những điều tớ nói đều là sự thật! Còn cậu và anh ấy tại sao chia tay vậy? Hai người xứng đôi như thế, sao lại không đến với nhau? Tớ cảm thấy Thiển vẫn cực kì yêu cậu!" Nhữ Giao còn cực kỳ rộng lượng hỏi thăm. Ngược lại Lâm Nhã Uyên ấp a ấp úng, người luôn giỏi giang dầy dạn kinh nghiệm mà giờ phút này trên mặt lại nhuốm đầy vẻ đau thương.....
Thiên Tuyết tựa đầu vào thang máy âm thầm thở dài. Rõ ràng rất ghen tị, rất đau khổ. Vì cái gì phải giả vờ như vậy? Còn muốn mang người đàn ông của mình cho cô gái khác? Cười cười nói nói như vậy để làm gì? Có ích sao? Cô không biết, cũng chưa từng trải chuyện tình cảm nhưng mà cô biết người thứ ba không phải người đến sau. Người thứ ba chính là người không được yêu! Vì vậy phải ra sức giành lấy nhưng thứ thuộc về mình! Nếu cứ thụ động như vậy thì ai bảo đảm nổi tình cảm của bọn họ a? Định luật đơn giản nhất trong tình yêu chính là một người khâu một người vá, chứ không phải là một người phá một người khâu!
Nhưng mà nói gì thì nói, sao không ai để ý cảm nhận của cô vậy? Cô hiện giờ là bạn gái của Tư Đồ Thiển mà! Nói chuyện tình cũ như vậy hoài sao? Không sợ cô điên lên đánh ghen?
“Giao Giao chúng ta bỏ qua chuyện này có được hay không?” LÂm Nhã Uyên khó xử nói, một bộ dạng không muốn kể lại chuyện quá khứ, quay sang Thiên Tuyết: “Thiên Tuyết, xin lỗi cậu! Chúng tớ không cố ý đâu… Cậu đừng giận! Đúng rồi! Tớ có thể gọi cậu là Tuyết Tuyết không?” Lâm Nhã Uyên chân thành nói xin lỗi với Thiên Tuyết, còn vui vẻ vô hại muốn kết thân với cô.
“Không cần đâu, tớ thấy gọi Thiên Tuyết như hiện tại là tốt rồi, còn những chuyện trước đó tớ không hi vọng sẽ vô tình nghe được nữa! Nó làm tớ thấy khá là đau lòng!” Thiên Tuyết nói.
Bộ dạng của cô chọc tức Tư Đồ Thiển, Tiểu Uyên thân thiện như vậy mà cô còn làm khó dễ. Không nhịn được hắn đành lên tiếng
“Tuyết Tuyết, em quá đáng rồi đấy! Đừng cao ngạo như vậy!”
“Như thế nào? Thiển, anh đừng vô lí như vậy! Nếu bây giờ em cố ý dứng trước mặt anh kể cho anh nghe chuyện tình hạnh phúc giữa em và bạn trai cũ thì sao? Anh có khó chịu không? Còn có cái tên là của em! Kêu như thế nào là do em quyết định! Mới gặp ngày đầu mà em phải ngay lập tức thân thiện với người khác sao? Đủ ngang ngược rồi!” Thiên Tuyết gằn từng chữ một. Bạn gái hắn dối trá đóng kịch thì đóng, lôi cô vào làm gì? Cô chính là không muốn dài dòng, ghét thì nói là ghét thôi! Tư Đồ Thiển hắn cho hắn là ai? Thực sự xem là bạn trai của cô rồi sao?
“…Các cậu đừng cãi nữa! Là do tớ cả! Thật xin lỗi, tớ không để ý cảm nhận của cậu” Lâm Nhã Uyên áy náy nói.
“Không phải lỗi của em, đừng tự trách như vậy! ” Tư Đồ Thiển quay sang muốn ngăn cô ta tự trách. Ánh mắt sắc bén cảnh cáo Thiên Tuyết
“Nhìn gì chứ? Em đâu có sai! Em đã la mắng cô ta sa? Chỉ là nói lên quan điểm của mình cũng phạm tội à? Còn nữa, nói cho anh biết, nếu anh còn không phân biệt được đâu là thật giả nữa thì đừng trách em! Em không phải rãnh quá không có việc làm đi tìm chuyện tự gây khó dễ!” Thiên Tuyết đưa ra tối hậu thư với Tư Đồ Thiển. Cô không có cái lí do gì cho hắn lên mặt cả! Là cô muốn giúp hắn nên mới đến đây, hiện giờ phản bội cô à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.