Chương 2
Mộc Tử Anh
14/08/2015
Sau khi làm đủ các
loại hình thức đấu tranh tư tưởng, Thiên Tuyết liền quyết tâm thay đổi
cách sống. Không thể giống như trước đây nữa! Nhưng mà bây giờ phải cẩn
thận một chút! Ai biết được thời điểm này nằm trong đoạn nào của cuốn
tiểu thuyết kia chứ? Lỡ như trước đây “cô” có gây ra chuyện gì khó giải
quyết thì sao đây? Chẳng lẽ vừa xuyên qua liền muốn chịu chết? Như vậy
rất không cam tâm nha!
Thật làm khó người ta mà! Trong lúc Thiên Tuyết rối rắm suy nghĩ thì chuông điện thoại reo lên kéo cô về hiện thực. Ai vậy? Giờ này chỉ mới năm giờ sáng mà có người tìm rồi? Khẳng định không phải chuyện tốt!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn phải nhận thôi! Tay nhanh chóng nhấc máy.
“Alo…Âu Dương Trạch? Xin lỗi, đợi tôi một chút!” Thiên Tuyết mang điện thoại cách xa mình một chút sau đó mới đảo mắt suy nghĩ. Này Âu Dương Trạch là ai?
Cô hoàn toàn không có một chút ấn tượng với cái Âu Dương Trạch kia. Trong bộ tiểu thuyết đó nhắc đến hắn khi nào chứ? Hay là hắn vốn không phải là nhân vật phụ mà chỉ là người qua đường đơn giản?
Hoặc là có khi nào là nợ đào hoa đến nhà tìm không đây? Thật ra thì tính cách của “cô” trước đây quả thật có chút…vấn đề. Trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện bình thường như ăn cơm bữa. Nhưng mà cô thề, cô bây giờ rất khác nha. Từ nhỏ đến lớn cô vẫn chưa khi nào làm mấy cái việc này! Nhất là đối tượng lại là người khác phái!
Mặc kệ, cô cứ không nhận đấy. Hắn làm gì được cô? Chẳng lẽ kề dao uy hiếp cô à? Thật đủ mắc cười!
Sau khi quyết định xong phương pháp chối bỏ Thiên Tuyết mới tự tin tiếp tục nghe máy: “Ách, Âu Dương tiên sinh, anh là ai vậy? Có khi nào lộn số hay không? Anh nên xem lại thì hơn…Được, tôi hiểu rồi, tạm biệt!”
Phù, Thiên Tuyết quăng điện thoại qua một bên nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm. Tưởng xong rồi chứ! Thì ra là nhầm số. Dọa cô muốn rớt trái tim ra ngoài!
Nhìn một vòng nơi này, Thiên Tuyết bắt đầu hơi nghi hoặc. Nơi này tại sao lại giống khách sạn như vậy? Không có chút không khí gia đình nào cả! Đi tới đi lui, sau khi ra khỏi phòng đến một dãy hành lang cô liền biết mình không phải ở nhà mà là ở phòng VIP của một khách sạn.
Vấn đề lớn nhất ở đây là qua đêm ở nơi này? Có phải hơi mập mờ không rõ hay không? Còn có dường như giá thuê phòng không được rẻ cho lắm thì phải!
Tốt lắm, có việc làm rồi! Trước hết trả phòng đã! Thiên Tuyết đầu tiên muốn thu dọn hành lí một chút sau đó rời khỏi nơi này. Ở đây chính là đốt tiền đó có biết hay không? Còn ở nữa cô sẽ cảm thấy run đến đứng không vững!
Nhưng mà dường như vẫn tồn tại một chút vấn đề nhỏ a! Chính là số lượng quần áo kia… ít thôi, cỡ ba mươi mấy bộ chưa tính đồ ngủ. Phụ kiện thì chỉ chừng mười đôi giày và túi xách cùng một số vật dụng linh tinh.
Thiên Tuyết nhìn một đống quần áo trong tủ mà thở dài. Giàu như vậy? Hại cô bây giờ không biết cách làm sao đem chúng ra ngoài đây?
Cô cầm điện thoại khách sạn nói mấy câu sau đó ngồi đợi.
“Xin hỏi, Thiên tiểu thư có gì căn dặn?” Cửa mở ra, một vài phục vụ nam bước vào.
“A, không có gì nhiều! Làm phiền mang giúp tôi tất cả ra ngoài!” Thiên Tuyết thấy bọn họ lên đến nơi liền cười nhẹ không khách tìm chuyện sai vặt. Cô đã thu dọn xong hết rồi. Tổng cộng có chính xác mười vali hành lí cỡ lớn. Chỉ cần mang hết xuống đại sảnh là được rồi! Nhưng chắc là rất nặng a!
Thiên Tuyết âm thầm chắc lưỡi hít hà giúp bọn họ sau đó thật ngọt ngào nói: “Vậy tôi xuống trước, sẽ đợi các anh. Thật ngại quá, cảm ơn!” Nói xong cô liền xoay người nhanh chóng rời đi để lại một đám đàn ông đầu đầy hắc tuyết.
Thiên tiểu thư dường như có hơi thay đổi một chút thì phải? Trước đây cô đối xử với bọn họ rất tốt. Vài ngày lại cho mấy ngàn. Nếu có chuyện nhờ thì chính là nhờ bọn họ đi shopping, đánh bạc, bar…Có bao giờ làm mấy việc này chứ? Người giàu đúng thật rất khó đoán! Còn cái gì “vậy tôi xuống trước, sẽ đợi các anh. Thật ngại quá, cảm ơn!” đây không phải ý tứ ra lệnh bọn họ làm việc nhanh chóng một chút hay sao? Hừ!
Ở đại sảnh, Thiên Tuyết rung đùi đắc ý ngồi đợi. Đây là lần đầu tiên cô ở khách sạn lớn như vậy nha! Nhưng mà tâm trạng vẫn không vui! Khách sạn này chắc chắn làm ăn không đàng hoàng! Nhất là nam phục vụ, nhìn thì biết chính là tiểu bạch kiểm rồi. Nói khó nghe thì là đến nơi này để tìm trai bao a! Muốn tiền của cô? Kiếp sau đi!
“Xin lỗi đã làm cô đợi lâu, đây là sổ sách và hóa đơn có liên quan. Cô đã đặt phòng VIP 369 vào tháng ba với thời hạn là một năm. Tất cả chi phí đã được thanh toán trước toàn bộ. Bây giờ vẫn còn chín tháng, số tiền còn lại là tám vạn. Không biết cô muốn xử lí số tiền đó như thế nào? Lấy tiền mặt hay chuyển khoản thưa Thiên tiểu thư?” Tiếp tân sau khi kĩ lưỡng tính toán với nhân viên kế toán một chút sau đó mới mang đến cho Thiên Tuyết xem.
“Chuyển khoản, số tài khoản của tôi là 36985472. Cảm ơn!” thiên Tuyết khách sáo nói. Ừ, nơi này làm việc rất có trật tự nha, không giống ấn tượng ban đầu của cô chút nào!
Thật làm khó người ta mà! Trong lúc Thiên Tuyết rối rắm suy nghĩ thì chuông điện thoại reo lên kéo cô về hiện thực. Ai vậy? Giờ này chỉ mới năm giờ sáng mà có người tìm rồi? Khẳng định không phải chuyện tốt!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn phải nhận thôi! Tay nhanh chóng nhấc máy.
“Alo…Âu Dương Trạch? Xin lỗi, đợi tôi một chút!” Thiên Tuyết mang điện thoại cách xa mình một chút sau đó mới đảo mắt suy nghĩ. Này Âu Dương Trạch là ai?
Cô hoàn toàn không có một chút ấn tượng với cái Âu Dương Trạch kia. Trong bộ tiểu thuyết đó nhắc đến hắn khi nào chứ? Hay là hắn vốn không phải là nhân vật phụ mà chỉ là người qua đường đơn giản?
Hoặc là có khi nào là nợ đào hoa đến nhà tìm không đây? Thật ra thì tính cách của “cô” trước đây quả thật có chút…vấn đề. Trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện bình thường như ăn cơm bữa. Nhưng mà cô thề, cô bây giờ rất khác nha. Từ nhỏ đến lớn cô vẫn chưa khi nào làm mấy cái việc này! Nhất là đối tượng lại là người khác phái!
Mặc kệ, cô cứ không nhận đấy. Hắn làm gì được cô? Chẳng lẽ kề dao uy hiếp cô à? Thật đủ mắc cười!
Sau khi quyết định xong phương pháp chối bỏ Thiên Tuyết mới tự tin tiếp tục nghe máy: “Ách, Âu Dương tiên sinh, anh là ai vậy? Có khi nào lộn số hay không? Anh nên xem lại thì hơn…Được, tôi hiểu rồi, tạm biệt!”
Phù, Thiên Tuyết quăng điện thoại qua một bên nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm. Tưởng xong rồi chứ! Thì ra là nhầm số. Dọa cô muốn rớt trái tim ra ngoài!
Nhìn một vòng nơi này, Thiên Tuyết bắt đầu hơi nghi hoặc. Nơi này tại sao lại giống khách sạn như vậy? Không có chút không khí gia đình nào cả! Đi tới đi lui, sau khi ra khỏi phòng đến một dãy hành lang cô liền biết mình không phải ở nhà mà là ở phòng VIP của một khách sạn.
Vấn đề lớn nhất ở đây là qua đêm ở nơi này? Có phải hơi mập mờ không rõ hay không? Còn có dường như giá thuê phòng không được rẻ cho lắm thì phải!
Tốt lắm, có việc làm rồi! Trước hết trả phòng đã! Thiên Tuyết đầu tiên muốn thu dọn hành lí một chút sau đó rời khỏi nơi này. Ở đây chính là đốt tiền đó có biết hay không? Còn ở nữa cô sẽ cảm thấy run đến đứng không vững!
Nhưng mà dường như vẫn tồn tại một chút vấn đề nhỏ a! Chính là số lượng quần áo kia… ít thôi, cỡ ba mươi mấy bộ chưa tính đồ ngủ. Phụ kiện thì chỉ chừng mười đôi giày và túi xách cùng một số vật dụng linh tinh.
Thiên Tuyết nhìn một đống quần áo trong tủ mà thở dài. Giàu như vậy? Hại cô bây giờ không biết cách làm sao đem chúng ra ngoài đây?
Cô cầm điện thoại khách sạn nói mấy câu sau đó ngồi đợi.
“Xin hỏi, Thiên tiểu thư có gì căn dặn?” Cửa mở ra, một vài phục vụ nam bước vào.
“A, không có gì nhiều! Làm phiền mang giúp tôi tất cả ra ngoài!” Thiên Tuyết thấy bọn họ lên đến nơi liền cười nhẹ không khách tìm chuyện sai vặt. Cô đã thu dọn xong hết rồi. Tổng cộng có chính xác mười vali hành lí cỡ lớn. Chỉ cần mang hết xuống đại sảnh là được rồi! Nhưng chắc là rất nặng a!
Thiên Tuyết âm thầm chắc lưỡi hít hà giúp bọn họ sau đó thật ngọt ngào nói: “Vậy tôi xuống trước, sẽ đợi các anh. Thật ngại quá, cảm ơn!” Nói xong cô liền xoay người nhanh chóng rời đi để lại một đám đàn ông đầu đầy hắc tuyết.
Thiên tiểu thư dường như có hơi thay đổi một chút thì phải? Trước đây cô đối xử với bọn họ rất tốt. Vài ngày lại cho mấy ngàn. Nếu có chuyện nhờ thì chính là nhờ bọn họ đi shopping, đánh bạc, bar…Có bao giờ làm mấy việc này chứ? Người giàu đúng thật rất khó đoán! Còn cái gì “vậy tôi xuống trước, sẽ đợi các anh. Thật ngại quá, cảm ơn!” đây không phải ý tứ ra lệnh bọn họ làm việc nhanh chóng một chút hay sao? Hừ!
Ở đại sảnh, Thiên Tuyết rung đùi đắc ý ngồi đợi. Đây là lần đầu tiên cô ở khách sạn lớn như vậy nha! Nhưng mà tâm trạng vẫn không vui! Khách sạn này chắc chắn làm ăn không đàng hoàng! Nhất là nam phục vụ, nhìn thì biết chính là tiểu bạch kiểm rồi. Nói khó nghe thì là đến nơi này để tìm trai bao a! Muốn tiền của cô? Kiếp sau đi!
“Xin lỗi đã làm cô đợi lâu, đây là sổ sách và hóa đơn có liên quan. Cô đã đặt phòng VIP 369 vào tháng ba với thời hạn là một năm. Tất cả chi phí đã được thanh toán trước toàn bộ. Bây giờ vẫn còn chín tháng, số tiền còn lại là tám vạn. Không biết cô muốn xử lí số tiền đó như thế nào? Lấy tiền mặt hay chuyển khoản thưa Thiên tiểu thư?” Tiếp tân sau khi kĩ lưỡng tính toán với nhân viên kế toán một chút sau đó mới mang đến cho Thiên Tuyết xem.
“Chuyển khoản, số tài khoản của tôi là 36985472. Cảm ơn!” thiên Tuyết khách sáo nói. Ừ, nơi này làm việc rất có trật tự nha, không giống ấn tượng ban đầu của cô chút nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.