Chương 47
Mộc Tử Anh
29/10/2015
Thiên Tuyết vừa ra khỏi tòa lâu đài kia, lái xe muốn đi thì bỗng nhiên có một cô gái lao ra cản xe của cô lại! Muốn chết sao? Cho dù muốn chết thì
cũng không cần hại cô ở tù chứ!
“Cô…” Đang muốn cao giọng mắng chửi, nhìn thấy dung mạo cô gái kia khiến Thiên Tuyết cứng họng…chị!
Catherine mím môi nhìn ân nhân. Chị gái, em xin lỗi...bọn họ đều nói chỉ cần chị đến đều không có việc gì. Người đàn ông kia cũng sẽ không hại chị! Em xin thề, nếu như chị gặp nguy hiểm cho dù chết em cũng sẽ cứu chị ra ngoài!
“Chị…À không, Catherine, em đứng đây làm gì vậy? Như thế rất nguy hiểm!” Thiên Tuyết lo lắng lôi kéo Catherine muốn cô lên xe. Ngay cả tại sao cô ấy xuất hiện ở đây mà không phải ở Paris cô cũng bỏ qua
“Em…em có thể nói chuyện với chị không?” Catherine chớp chớp đôi mắt, một vẻ thiên chân vô tà khiến Thiên Tuyết vô thức gật đầu.
Diệp Thành cùng bọn thuộc hạ đứng ở đằng xa, cũng không biết là hai người bọn họ đang nói cái gì! Hi vọng tiểu thư Catherine không làm chủ tử thất vọng a…Ám Dạ không nuôi người vô dụng, hiện giờ Catherine chính là đang ăn cơm của họ, cho nên phải làm việc cho họ!
Nghe Catherine nói xong, Thiên Tuyết mơ hồ có thể đoán được mọi chuyện, lên xe, theo địa chỉ Catherine nói đến trước một căn biệt thự to lớn. Hôm nay cô một đến lâu đài, một đến biệt thự! May mắn làm sao!
Thiên Tuyết xuống xe lại gặp một đám người áo đen gác cửa bên ngoài…
Theo như kinh nghiệm lúc sáng, Thiên Tuyết lấy giấy tờ tùy thân lần nữa đưa cho hộ vệ. Thật không ngờ hắn không nhận, chỉ bỉ ổi cười hỏi
“Cô có phải là xử nữ hay không?”
Thiên Tuyết nhìn qua nhìn lại, lấy ngón trỏ chỉ vào mặt mình hỏi lại.
“Nói với tôi sao?”
Hắn gật gật
“Không phải xử nữ thì không được vào sao?” Thiên Tuyết thật tò mò. Tại sao chỉ có…mới được vào?
“Cô đến đây để làm gì?” Tên kia rốt cuộc cũng không hỏi nữa. Nếu như cô ta không có nhiệm vụ gì mà đã đến đây thì hắn có phúc khí rồi. Có thể hưởng dụng đồng thời hai em xinh đẹp này! Nhưng mà nếu như thật sự có việc, hắn chết cũng không dám làm gì!
“Tôi…cũng không biết…”Thiên Tuyết theo lí trả lời. nếu cô không vào được thì về thôi!
“Vậy thì hướng này…”Tên kia chỉ chỉ, hướng này sẽ đến phòng hắn a, đến nói với bọn người còn lại canh cửa giúp hắn khoảng hai tiếng, sau khi xong việc hắn sẽ bù lại!
Thiên Tuyết vẫn như cũ đứng im, tưởng cô là con nít năm tuổi sao? Bọn họ muốn cô đi đâu liền đi đó? Tên này xem chừng cũng không phải thứ tốt đẹp gì!
“Con mẹ nó, thằng đó điên cái gì vậy?” Diệp Thành vừa xuống xe liền nhìn thấy một màn này, bất mãn chửi lên, cầm súng bắn một phát vào tay tên kia.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn bàn tay bị xuyên thủng của thủ vệ canh cửa…
“Đại tỷ không sao chứ?” Diệp Thành gấp gáp bước đến lo lắng hỏi
“Cô…” Đang muốn cao giọng mắng chửi, nhìn thấy dung mạo cô gái kia khiến Thiên Tuyết cứng họng…chị!
Catherine mím môi nhìn ân nhân. Chị gái, em xin lỗi...bọn họ đều nói chỉ cần chị đến đều không có việc gì. Người đàn ông kia cũng sẽ không hại chị! Em xin thề, nếu như chị gặp nguy hiểm cho dù chết em cũng sẽ cứu chị ra ngoài!
“Chị…À không, Catherine, em đứng đây làm gì vậy? Như thế rất nguy hiểm!” Thiên Tuyết lo lắng lôi kéo Catherine muốn cô lên xe. Ngay cả tại sao cô ấy xuất hiện ở đây mà không phải ở Paris cô cũng bỏ qua
“Em…em có thể nói chuyện với chị không?” Catherine chớp chớp đôi mắt, một vẻ thiên chân vô tà khiến Thiên Tuyết vô thức gật đầu.
Diệp Thành cùng bọn thuộc hạ đứng ở đằng xa, cũng không biết là hai người bọn họ đang nói cái gì! Hi vọng tiểu thư Catherine không làm chủ tử thất vọng a…Ám Dạ không nuôi người vô dụng, hiện giờ Catherine chính là đang ăn cơm của họ, cho nên phải làm việc cho họ!
Nghe Catherine nói xong, Thiên Tuyết mơ hồ có thể đoán được mọi chuyện, lên xe, theo địa chỉ Catherine nói đến trước một căn biệt thự to lớn. Hôm nay cô một đến lâu đài, một đến biệt thự! May mắn làm sao!
Thiên Tuyết xuống xe lại gặp một đám người áo đen gác cửa bên ngoài…
Theo như kinh nghiệm lúc sáng, Thiên Tuyết lấy giấy tờ tùy thân lần nữa đưa cho hộ vệ. Thật không ngờ hắn không nhận, chỉ bỉ ổi cười hỏi
“Cô có phải là xử nữ hay không?”
Thiên Tuyết nhìn qua nhìn lại, lấy ngón trỏ chỉ vào mặt mình hỏi lại.
“Nói với tôi sao?”
Hắn gật gật
“Không phải xử nữ thì không được vào sao?” Thiên Tuyết thật tò mò. Tại sao chỉ có…mới được vào?
“Cô đến đây để làm gì?” Tên kia rốt cuộc cũng không hỏi nữa. Nếu như cô ta không có nhiệm vụ gì mà đã đến đây thì hắn có phúc khí rồi. Có thể hưởng dụng đồng thời hai em xinh đẹp này! Nhưng mà nếu như thật sự có việc, hắn chết cũng không dám làm gì!
“Tôi…cũng không biết…”Thiên Tuyết theo lí trả lời. nếu cô không vào được thì về thôi!
“Vậy thì hướng này…”Tên kia chỉ chỉ, hướng này sẽ đến phòng hắn a, đến nói với bọn người còn lại canh cửa giúp hắn khoảng hai tiếng, sau khi xong việc hắn sẽ bù lại!
Thiên Tuyết vẫn như cũ đứng im, tưởng cô là con nít năm tuổi sao? Bọn họ muốn cô đi đâu liền đi đó? Tên này xem chừng cũng không phải thứ tốt đẹp gì!
“Con mẹ nó, thằng đó điên cái gì vậy?” Diệp Thành vừa xuống xe liền nhìn thấy một màn này, bất mãn chửi lên, cầm súng bắn một phát vào tay tên kia.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn bàn tay bị xuyên thủng của thủ vệ canh cửa…
“Đại tỷ không sao chứ?” Diệp Thành gấp gáp bước đến lo lắng hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.