Chương 59
Mộc Tử Anh
02/11/2015
Cảm giác được Thiên
Tuyết cử động nhẹ, Lãnh Ngạo liền ngồi dậy, tranh thủ thời gian hôn lên
trán cô một cái liền mặc quần áo chỉnh tề rời đi.
Trong căn phòng lại lần nữa chỉ có mình cô, phảng phất giống như ai cũng chưa từng vào…
“Chủ tử khỏe!” Người làm nhìn Lãnh Ngạo bước xuống từ cầu thang cuốn liền quỳ xuống, đồng thanh hô. Ngay cả gia đình Y Đằng cũng phải hành lễ.
Lãnh Ngạo chung quy vẫn không nói gì, bước đến ghế sôfa trong phòng khách, trước ánh mắt của bao nhiêu người, tự nhiên gác chân lên bàn làm bằng chất liệu gỗ thượng hạng, cầm tài liệu xem qua.
“Chủ tử, có cần sản xuất tiền giả nữa hay không?” Diệp Thành thấy chủ tử bắt đầu xử lí công việc liền cung kính hỏi. Tiền giả hiện giờ vẫn đang được sản xuất hàng loạt. Không biết chủ tử có muốn dừng lại hay không!
“Ừ, tạm thời ngưng lại, khi nào tiêu thụ hết bắt đầu tiếp tục.” Lãnh Ngạo gật đầu đáp.
Diệp Thành cảm thấy hôm nay tâm trạng chủ tử không tệ a. Cho nên mới như vậy. Nếu như bình thường nổi giận ngài sẽ sản xuất không giới hạn, đến lúc đó gây ra khủng hoảng tài chính, khiêu khích giới chính trị, chọc cho người ta đuổi theo truy lung ngài…
Còn sản xuất thì lại thu lại lợi nhuận phải nói là khổng lồ. Quả nhiên làm ăn bất chính luôn như vậy…
“Chủ tử, còn có Catherine…Lý Tư Đặc cho rằng ngài bắt cóc cô ta, hắn muốn chuộc lại!” Diệp Thành tiếp tục
“A…lấy giá cao một chút, có thể nâng đến đâu thì làm đến đó!” Lãnh Ngạo nheo mắt nguy hiểm nói. Tuyết Nhi của hắn đã đến đây rồi, hắn còn cần cô gái kia làm gì?
“Dạ” Diệp Thành lui qua một bên.
Lãnh Ngạo cảm thấy có người bước đi trên lầu hai liền bỏ xấp giấy trên tay xuống hướng bàn ăn đi đến. Tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn lấy dao trái cây rạch một đường nhỏ trên mu bàn tay mình cho vài giọt máu nhỏ xuống vào li nước sau đó khoảng vài giây vết thương kia liền lành lại.
“Ngạo?” Thiên Tuyết nghi ngờ nhìn hắn.
Đổi lại chính là một nụ cười mê đảo thần hồn khiến cho đầu óc cô cơ hồ ngừng hoạt động.
Trong bữa ăn, hắn gắp cái gì cô ăn cái đó, tại sao dạo này cô luôn cảm thấy rất đau đầu a? Bị bệnh sao? Lắc lắc đầu nhỏ sau đó hỏi hắn.
“Ngạo, em có thể dùng điện thoại không?”
Cô chỉ là thuận miệng hỏi một câu hắn liền mang điện thọi của mình cho cô. A…cô muốn mượn là điện thoại của biệt thự này…
Bấm một dãy số quen thuộc…
“Tiểu Vệ?”
“Chị…tại sao lâu như vậy vẫn không liên lạc với em? Cũng không nói gì với mẹ…chị làm sao vậy?” Hoàng Phủ Vệ hốt hoảng nói 6tiếp.
“Chị…”Cô không thể nói là cô quên được…dạo này đầu có cô rất kì lạ, nhớ cái này quên cái kia, ...
Trong căn phòng lại lần nữa chỉ có mình cô, phảng phất giống như ai cũng chưa từng vào…
“Chủ tử khỏe!” Người làm nhìn Lãnh Ngạo bước xuống từ cầu thang cuốn liền quỳ xuống, đồng thanh hô. Ngay cả gia đình Y Đằng cũng phải hành lễ.
Lãnh Ngạo chung quy vẫn không nói gì, bước đến ghế sôfa trong phòng khách, trước ánh mắt của bao nhiêu người, tự nhiên gác chân lên bàn làm bằng chất liệu gỗ thượng hạng, cầm tài liệu xem qua.
“Chủ tử, có cần sản xuất tiền giả nữa hay không?” Diệp Thành thấy chủ tử bắt đầu xử lí công việc liền cung kính hỏi. Tiền giả hiện giờ vẫn đang được sản xuất hàng loạt. Không biết chủ tử có muốn dừng lại hay không!
“Ừ, tạm thời ngưng lại, khi nào tiêu thụ hết bắt đầu tiếp tục.” Lãnh Ngạo gật đầu đáp.
Diệp Thành cảm thấy hôm nay tâm trạng chủ tử không tệ a. Cho nên mới như vậy. Nếu như bình thường nổi giận ngài sẽ sản xuất không giới hạn, đến lúc đó gây ra khủng hoảng tài chính, khiêu khích giới chính trị, chọc cho người ta đuổi theo truy lung ngài…
Còn sản xuất thì lại thu lại lợi nhuận phải nói là khổng lồ. Quả nhiên làm ăn bất chính luôn như vậy…
“Chủ tử, còn có Catherine…Lý Tư Đặc cho rằng ngài bắt cóc cô ta, hắn muốn chuộc lại!” Diệp Thành tiếp tục
“A…lấy giá cao một chút, có thể nâng đến đâu thì làm đến đó!” Lãnh Ngạo nheo mắt nguy hiểm nói. Tuyết Nhi của hắn đã đến đây rồi, hắn còn cần cô gái kia làm gì?
“Dạ” Diệp Thành lui qua một bên.
Lãnh Ngạo cảm thấy có người bước đi trên lầu hai liền bỏ xấp giấy trên tay xuống hướng bàn ăn đi đến. Tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn lấy dao trái cây rạch một đường nhỏ trên mu bàn tay mình cho vài giọt máu nhỏ xuống vào li nước sau đó khoảng vài giây vết thương kia liền lành lại.
“Ngạo?” Thiên Tuyết nghi ngờ nhìn hắn.
Đổi lại chính là một nụ cười mê đảo thần hồn khiến cho đầu óc cô cơ hồ ngừng hoạt động.
Trong bữa ăn, hắn gắp cái gì cô ăn cái đó, tại sao dạo này cô luôn cảm thấy rất đau đầu a? Bị bệnh sao? Lắc lắc đầu nhỏ sau đó hỏi hắn.
“Ngạo, em có thể dùng điện thoại không?”
Cô chỉ là thuận miệng hỏi một câu hắn liền mang điện thọi của mình cho cô. A…cô muốn mượn là điện thoại của biệt thự này…
Bấm một dãy số quen thuộc…
“Tiểu Vệ?”
“Chị…tại sao lâu như vậy vẫn không liên lạc với em? Cũng không nói gì với mẹ…chị làm sao vậy?” Hoàng Phủ Vệ hốt hoảng nói 6tiếp.
“Chị…”Cô không thể nói là cô quên được…dạo này đầu có cô rất kì lạ, nhớ cái này quên cái kia, ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.