Chương 86
Mộc Tử Anh
12/01/2016
“Muốn gặp mặt Lãnh
tổng cũng thật là quá khó đi!” Hoàng Phong nhìn Lãnh Ngạo từ từ bước
xuống trào phúng châm chọc. Muốn nhìn hắn một chút cũng phải đủ thứ này
nọ. Nhưng chính hắn lại quên, bên trong lâu đài của hắn cũng phiền phức
như vậy!
“Lãnh tổng!” Lâm An An đứng phiá sau Hoàng Phong cũng thức thời mở miệng hô. 'Lãnh tổng' là để thay thế cho ‘chủ tử”. Dù sao thân phận của ngài cũng không phải người nào cũng được biết!
Lãnh Ngạo không có nói gì, nhẹ nhàng ừ một tiếng xem như đã biết.
Sau đó liền bàn chuyện dự án “Earth”. Đại khái là Hoàng Phong muốn Lãnh Ngạo nhường lại dự án này, bởi vì hắn cảm thấy Lãnh Ngạo không có hứng thú! Nhưng mà dự án này lại tương lai vô hạn, có cơ hội tốt như thế nhưng lại bỏ qua, cho nên hắn đề nghị thương lượng một chút. Dùng giá cao mua lại dự án này, sau đó phát triển. Hắn cũng đã ngõ lời muốn Lãnh Ngạo đầu tư làm cổ đông để tỏ thành ý, nhưng mà Lãnh Ngạo lại từ chối, khiến hắn vô cùng nghi ngờ, nhưng lại không có điểm nào không đúng nên đành bỏ qua. Lắc đầu một cái, bỏ đi nững suy nghĩ phức tạp kia! Có lẽ mình đã đánh giá cao hắn, hoặc là giả như hắn là người làm việc tùy hứng cũng có thể!
Còn về phần Lãnh Ngạo, hắn lại đưa giá tới trên trời, còn vô cùng hào phóng cung cấp thêm nhiều ý tưởng mới cho kế hoạch kia giúp Hoàng Phong. Bởi vì Tiểu Tuyết Nhi của hắn đã nói sẽ thất bại! Có lỗ lãi cũng là người khác! Tin chắc tổn thất lần này không nhỏ! Hắn đứng bên ngoài xem là tốt rồi, còn cái gì đó đầu tư thì miễn! Dù sao hắn cũng sẽ không chìa tay ra giúp tên họ Hoàng này! Là tự người này muốn tìm cắn miếng mồi độc, không thể trách hắn đi!
“Đại ca!” Diệp Thành hưng phấn nhanh chóng chạy vào, bên cạnh còn mang theo một cô gái nhỏ, nhìn cô mờ mịt lại ngu ngốc đi theo phía sau hắn! Y như bị ép buộc.
Chính là vừa đến nơi, Diệp Thành liền chú ý những người xung quanh, “Hoàng tổng, Lâm tiểu thư!”
Hắn thật không hiểu, thư mời là ai cho bọn họ? Không có thư mời làm sao vào được sào huyệt của chủ tử a? Hay là ngài có chuyện cần sai khiến? Nếu vậy cũng không nên có phần của tên họ Hoàng này đi!
Y Đằng Tư Ngọc rụt vai lại nhìn Lãnh Ngạo, ngay cả muốn chào hỏi cô cũng không dám, đành phải đứng phiá sau Diệp Thành, nhận lấy che chở của hắn.
“Đại ca, đại tỷ đâu rồi?” Diệp Thành nheo mắt, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô lại, cười cười hỏi. Lần này hắn tới là muốn tìm Thiên đại tiểu thư, giúp hắn một vài chuyện!
Lãnh Ngạo không có thiện ý liếc mắt cảnh cáo hắn một cái, Diệp Thành liền im lặng. Này, ai chọc chủ tử vậy? Hắn đến liền phát hỏa. Vô tội sờ sờ mũi, kéo Y Đằng Tư Ngọc ngồi xuống.
Nhìn Lacy nâng mình, giống như một cục bông di động đi từ từ lắc mình qua lại chuẩn bị lên lầu. Lại nhìn đôi mắt tỏa sáng của Y Đằng Tư ngọc. Người ta nói rất hay! Con vật nhỏ đối với con gái có sức sát thương rất lớn nhá! Xem ra phải hỏi một chút về giống súc sinh này!
Hoàng Phong cũng chú ý, đây hình như hắn đã từng gặp qua, gọi là con gì ấy nhỉ? Hình như là…Lacy gì gì đó, của Thiên Tuyết! Nhưng mà tại sao lại ở đây? Cô cũng ở nơi này? Chỗ dựa phía sau cô chắc sẽ không phải là...
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Cô là bạn gái của Diệp thành?” Thiên Tuyết nhìn cô bé mặt mũi xinh đẹp giống như búp bê hứng thú hỏi.
“Đúng vậy!” Y Đằng Tư Ngọc gật gật đầu.
Thiên Tuyết trong lòng âm thầm phỉ báng, cái tên họ Diệp kia có phước phần gì. Ngay cả cô bé ngây thơ như thế cũng không bỏ qua?
Sau một lát nói chuyện, rốt cuộc Y Đằng Tư ngọc cũng thoải mái trở lại, thì ra phu nhân dễ nói chuyện như vậy, nên chần chừ một lát vẫn hỏi
“Phu nhân, có phải ngài cảm thấy tôi rất ngốc?” Cô e dè hỏi một câu, mọi người đều nói cô rất ngu dại! Rất dễ bị dụ dỗ mất!
“Nha…cho dù có ngốc cũng không thể có ngừơi dám khi dễ cô đi!” Thiên Tuyết vui vẻ ăn trái cây đáp. Diệp Thành…người của hắn ai sẽ dám động a?
“Lãnh tổng!” Lâm An An đứng phiá sau Hoàng Phong cũng thức thời mở miệng hô. 'Lãnh tổng' là để thay thế cho ‘chủ tử”. Dù sao thân phận của ngài cũng không phải người nào cũng được biết!
Lãnh Ngạo không có nói gì, nhẹ nhàng ừ một tiếng xem như đã biết.
Sau đó liền bàn chuyện dự án “Earth”. Đại khái là Hoàng Phong muốn Lãnh Ngạo nhường lại dự án này, bởi vì hắn cảm thấy Lãnh Ngạo không có hứng thú! Nhưng mà dự án này lại tương lai vô hạn, có cơ hội tốt như thế nhưng lại bỏ qua, cho nên hắn đề nghị thương lượng một chút. Dùng giá cao mua lại dự án này, sau đó phát triển. Hắn cũng đã ngõ lời muốn Lãnh Ngạo đầu tư làm cổ đông để tỏ thành ý, nhưng mà Lãnh Ngạo lại từ chối, khiến hắn vô cùng nghi ngờ, nhưng lại không có điểm nào không đúng nên đành bỏ qua. Lắc đầu một cái, bỏ đi nững suy nghĩ phức tạp kia! Có lẽ mình đã đánh giá cao hắn, hoặc là giả như hắn là người làm việc tùy hứng cũng có thể!
Còn về phần Lãnh Ngạo, hắn lại đưa giá tới trên trời, còn vô cùng hào phóng cung cấp thêm nhiều ý tưởng mới cho kế hoạch kia giúp Hoàng Phong. Bởi vì Tiểu Tuyết Nhi của hắn đã nói sẽ thất bại! Có lỗ lãi cũng là người khác! Tin chắc tổn thất lần này không nhỏ! Hắn đứng bên ngoài xem là tốt rồi, còn cái gì đó đầu tư thì miễn! Dù sao hắn cũng sẽ không chìa tay ra giúp tên họ Hoàng này! Là tự người này muốn tìm cắn miếng mồi độc, không thể trách hắn đi!
“Đại ca!” Diệp Thành hưng phấn nhanh chóng chạy vào, bên cạnh còn mang theo một cô gái nhỏ, nhìn cô mờ mịt lại ngu ngốc đi theo phía sau hắn! Y như bị ép buộc.
Chính là vừa đến nơi, Diệp Thành liền chú ý những người xung quanh, “Hoàng tổng, Lâm tiểu thư!”
Hắn thật không hiểu, thư mời là ai cho bọn họ? Không có thư mời làm sao vào được sào huyệt của chủ tử a? Hay là ngài có chuyện cần sai khiến? Nếu vậy cũng không nên có phần của tên họ Hoàng này đi!
Y Đằng Tư Ngọc rụt vai lại nhìn Lãnh Ngạo, ngay cả muốn chào hỏi cô cũng không dám, đành phải đứng phiá sau Diệp Thành, nhận lấy che chở của hắn.
“Đại ca, đại tỷ đâu rồi?” Diệp Thành nheo mắt, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô lại, cười cười hỏi. Lần này hắn tới là muốn tìm Thiên đại tiểu thư, giúp hắn một vài chuyện!
Lãnh Ngạo không có thiện ý liếc mắt cảnh cáo hắn một cái, Diệp Thành liền im lặng. Này, ai chọc chủ tử vậy? Hắn đến liền phát hỏa. Vô tội sờ sờ mũi, kéo Y Đằng Tư Ngọc ngồi xuống.
Nhìn Lacy nâng mình, giống như một cục bông di động đi từ từ lắc mình qua lại chuẩn bị lên lầu. Lại nhìn đôi mắt tỏa sáng của Y Đằng Tư ngọc. Người ta nói rất hay! Con vật nhỏ đối với con gái có sức sát thương rất lớn nhá! Xem ra phải hỏi một chút về giống súc sinh này!
Hoàng Phong cũng chú ý, đây hình như hắn đã từng gặp qua, gọi là con gì ấy nhỉ? Hình như là…Lacy gì gì đó, của Thiên Tuyết! Nhưng mà tại sao lại ở đây? Cô cũng ở nơi này? Chỗ dựa phía sau cô chắc sẽ không phải là...
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Cô là bạn gái của Diệp thành?” Thiên Tuyết nhìn cô bé mặt mũi xinh đẹp giống như búp bê hứng thú hỏi.
“Đúng vậy!” Y Đằng Tư Ngọc gật gật đầu.
Thiên Tuyết trong lòng âm thầm phỉ báng, cái tên họ Diệp kia có phước phần gì. Ngay cả cô bé ngây thơ như thế cũng không bỏ qua?
Sau một lát nói chuyện, rốt cuộc Y Đằng Tư ngọc cũng thoải mái trở lại, thì ra phu nhân dễ nói chuyện như vậy, nên chần chừ một lát vẫn hỏi
“Phu nhân, có phải ngài cảm thấy tôi rất ngốc?” Cô e dè hỏi một câu, mọi người đều nói cô rất ngu dại! Rất dễ bị dụ dỗ mất!
“Nha…cho dù có ngốc cũng không thể có ngừơi dám khi dễ cô đi!” Thiên Tuyết vui vẻ ăn trái cây đáp. Diệp Thành…người của hắn ai sẽ dám động a?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.