Chương 101: Cuối địa đạo 5
Cẩm Bình Thiều Quang
13/07/2021
Tiêu Vũ Hiết không phải người chưa từng trải qua sóng gió, nhưng gặp phải tình cảnh như vậy cũng không phải thường xuyên, nói thật ra, lúc ấy tay cô run đến mức thiếu chút nữa rớt xuống từ trần nhà. Nhưng về sau, cô dịch chuyển khỏi vị trí của mình, thấy bọn người mặc áo khoác trắng này vẫn không nhúc nhích gì, mới biết được rằng bọn chúng vốn là nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Bọn chúng đang làm gì vậy?
Tiêu Vũ Hiết bỗng dưng nhớ tới tấm ảnh chụp đã bị Diệp Vân Khinh thu lại kia, những người mặc áo khoác trắng trong ảnh cũng dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào ống kính, chẳng lẽ lúc đang chụp ảnh, bọn họ đã biến thành như thế này sao? Khi đó trong tầng lầu còn có thể dùng điện, hẳn là trước tận thế, hoặc là lúc tận thế mới bắt đầu chưa được bao lâu nha.
Cô không dám đứng trong tầm mắt "đám người" này lâu, sợ không cẩn thẩn kích thích đến mệnh lệnh gì đó khiến chúng đồng loạt tiến lên. Cô nhẹ nhàng rơi xuống lan can hành lang. Loại lan can này cũng không phải làm bằng sắt, mà là dùng bê tông tạo thành, cao khoảng đến phần bụng. Cô cúi đầu xuống liền cảm giác được khe hở ngoài lan can mọc lên một bông hoa nhỏ màu trắng. Lúc cô rơi vào rào chắn đã tạo ra cơn gió nhẹ, thổi qua những bông hoa nhỏ kia, phát ra tiếng gió rất nhỏ, nhưng trong tai cô, tiếng rì rào kia vô cùng rõ ràng.
Vừa rồi quá nhiều người, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng hít thở hỗn tạp vào nhau, rất khó nghe được âm thanh của những bông hoa nhỏ này, bọn chúng còn có vẻ ngoài không đáng chú ý như thế nữa, nếu không phải cố ý đi xem thì khó mà phát giác được. Tiêu Vũ Hiết nói cho Diệp Vân Khinh về phát hiện này.
Mà lúc này, Diệp Vân Khinh vẫn còn đang thử nhân viên nghiên cứu tên Trương Nghiên này, sau khi cô ta tạm dừng thì trầm mặc cả nửa ngày, dù là hỏi bất cứ câu nào cũng không trả lời, điều này khiến cho hai người vửa buồn rầu vừa sợ hãi.
Tình trạng của Sở Ca quá giống với họ, nhưng Sở Ca vào sở nghiên cứu tuyệt đối chưa quá mười ngày, ngắn ngủi mười ngày, là cái gì khiến cho một người bình thường biến thành bộ dáng này? Bọn họ còn có thể khôi phục lại sao?
"Hoa nhỏ bên ngoài lan can?" Diệp Vân Khinh nhận được tin tức của Tiêu Vũ Hiết, tạm thời từ bỏ nghiên cứu Trương Nghiên hỏi gì cũng không biết này, dưới sự yểm trợ của Dương Hộ, thử thăm dò ngoài lan can. Đáng tiếc trên người anh ta không có đèn pin, trong bóng tối đen như mực chỉ có thể nhìn thấy một loạt bóng trắng mơ hồ.
Có lẽ thấy không rõ nên anh ta đã sán lại có chút gần, khi anh ta ngửi được mùi hoa thì bỗng đổi sắc mặt, lập tức lùi lại mấy bước, ngừng thở. Cho đến khi mùi thơm nồng đậm kia tán đi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Dương Hộ: "Anh xem chút, xem tôi có thay đổi gì không?"
Dương Hộ kiểm tra anh từ trên xuống dưới, một lát sau mới cho ra một đáp án khẳng định: "Không có, hết thảy bình thường."
Diệp Vân Khinh cũng cảm giác thân thể mình không sao, anh ta nhíu mày: "Hương hoa không có độc?" hay là anh ta ngửi quá ít? Nhưng mà, lần này thật sự là anh ta quá chủ quan.
Sở nghiên cứu không có khả năng trồng nhiều hoa như vậy ngoài rào chắn, kết hợp với vẻ đơn giản của sở nghiên cứu và những nhân viên máy móc, anh có lý do hoài nghi giữa những điều này có liên hệ gì đó với nhau, có lẽ không phải do hương hoa. Đội ngũ mười ba người của Sở Ca không có khả năng tất cả đều ra ngoài rào chắn ngửi những bông hoa nhỏ kia.
Xem ra đáp án ở dưới phòng thí nghiệm công cộng, nhưng mà, trước khi tiến vào mặt đất, bọn họ nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.
Tiêu Vũ Hiết tiếp tục thăm dò dọc theo lầu bốn, mỗi ký túc xá đều có người mặc áo choàng trắng, nhân viên nghiên cứu nơi này nhiều vượt quá sự tưởng tượng của cô. Ngay khi cô đang quan sát ở bên trên rào chắn ở hành lang thì hình như đám áo khoác trắng nhận được mệnh lệnh nào đó, đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài gian phòng.
Đôi mắt của cô bỗng trừng to, khẩn cấp báo cho Diệp Vân Khinh một tiếng rồi chuẩn bị trực tiếp nhảy xuống đất trống bên ngoài sở nghiên cứu, chỉ là bốn tầng, khinh công của cô vẫn còn phát huy tác dụng tốt. Nhưng ngay lúc này, một nữ áo khoác trắng từ trong phóng trống bên cạnh chạy tới phía cô , kéo tay cô lại. Đương nhiên, Tiêu Vũ Hiết cố ý khiến cho đối phương giữ chặt, cô ta khẽ nói: "Đi theo tôi." Sau đó kéo cô trốn vào gian phòng trống kia.
Cô ta đóng cửa sổ lại, Tiêu Vũ Hiết đeo kính mắt hồng ngoại lên, quét mắt nhìn qua gian phòng, trên mặt đất có một chút dấu chân, giường tràn đầy tro bụi, chăn mền được gấp gọn gàng, dưới giường chất đống tám hành lý đã được gói ghém kỹ, hình như người ở trong này đã làm chuẩn bị có thể tùy thời rút lui.
Bên ngoài không ngừng truyền tới tiếng bước chân trùng điệp, còn có trên lầu và dưới lầu, phảng phất cả tòa cao ốc đều được tỉnh lại và đang vươn mình trong bóng tối. Dưới sự nhắc nhở của Tiêu Vũ Hiết, Diệp Vân Khinh kịp thời nhắc nhở mọi người tìm phòng trống trốn đi, cho đến khi đại quân áo trắng biến mất ở cuối cầu thang.
"Cô là ai?" Tiêu Vũ Hiết lùi ra sau một bước, nắm chặt chủy thủ trên tay.
"Xin chào, tôi là Dư Tịch." Cô ta dừng một chút rồi tháo khẩu trang trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt có chút quen thuộc: "Còn nhớ tôi không?"
Cô ta là bạn gái của Sở Ca. Tiêu Vũ Hiết bỗng nhớ lại, khi mình và Thẩm Nhiên bị quân đội đuổi thì chính Sở Ca và cô ta lái xe, cô ta ngồi ở vị trí ghế phụ.
"Cô ở trong kênh đoàn đội sao? Sao cô không nói chuyện ở đó?" Tiêu Vũ Hiết vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Bạn gái Sở Ca thở dài, cô ta có thuộc tính nhanh nhẹn là cao nhất, nên đương nhiên cô ta lựa chọn chức nghiệp thích khách. Đoàn người Sở Ca đến lầu hai cũng nhìn thấy cao ốc này, cũng bảo cô và một thích khách khác đi lên xem xét. Nhưng trong quá trình điều tra, cũng như hiện tại, áo khoác trắng bỗng di chuyển hàng loạt, cô kịp thời trốn được vào một gian phòng, giết chết hai tên áo khoác trắng trong phòng ném ra hành lang bên ngoài. Mà thích khách còn lại thì bất hạnh đụng phải đại quân áo trắng nên đã bỏ mạng.
"Về sau, tôi phát hiện bọn chúng có mấy người canh giữ ở đầu cầu thang, tôi lại không biết thích khách kia chết như thế nào." Dư Tịch giải thích; "Vì thế tôi vẫn luôn ở đây không ra ngoài. Sở dĩ không nói chuyện trong kênh đoàn đội là vì tôi ở trong không gian dị độ vừa mới ra ngoài, thấy cô đang rà soát bên trên rào chắn nên biết rằng cô là con người. Đám người gỗ kia không biết cách bò lên rào chắn."
"Cô biết nhóm người Sở Ca ở đâu không?" Tiêu Vũ Hiết hơi có chút yên lòng, nhưng vẫn đề phòng hỏi.
Dư Tịch mấy máy môi: "Anh ấy bảo tôi chờ ở đây trước, bọn họ đi xuống dưới trước. Sau đó tôi nghe được tiếng hét, không phải truyền tới từ kênh đội ngũ mà chính là ở trong hiện thực. Bọn họ, nhất định là.. đã phải chịu thống khổ rất lớn."
Lại là dưới mặt đất.
Xem ra, bí mật lớn nhất của toàn bộ sở nghiên cứu.. là giấu ở mấy tầng dưới mặt đất kia.
Trong kênh đoàn đội, mọi người báo bình an cho nhau, thấy bọn họ đều an toàn, Tiêu Vũ Hiết liền chuẩn bị tập hợp với họ. Trước khi rời phòng, cô dừng chân lại, hình như nghe được âm thanh nhỏ xíu của tiếng không khí lưu chuyển ở bên ngoài.
"Sao thế?" Dư Tịch quay đầu hỏi cô.
Tiêu Vũ Hiết quay đầu nhìn về phía hành lang đen như mực, thử đạp một bước nhỏ về phía có âm thanh truyền tới, nhưng lúc này, cô không nghe được âm thanh kỳ lạ kia nữa.
Là ảo giác sao?
Tiêu Vũ Hiết lắc đầu, đi về phía Dư Tịch, có hai áo khoác trắng canh giữ ở đầu bậc thang. Cô và cô ta mỗi người giải quyết một tên một cách thoải mái, trong nháy mắt khi bước xuống cầu thang, cô cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì đó quan trọng.
Cô dẫn Dư Tịch tập hợp với đoàn người trong đại sảnh tầng một. Diệp Vân Khinh đang thẩm vấn một nữ áo khoác trắng; "Sao cô lại muốn tới phòng thí nghiệm dưới mặt đất?"
"Làm thí nghiệm cho giáo sư." Sau một thời gian dài cooldown, cuối cùng Trương Nghiên cũng có thể trả lời câu hỏi của anh ta. Lúc này anh ta cố ý né tránh một số vấn đề mẫn cảm, chỉ nói bóng nói gió, hi vọng có thể hỏi ra được một chút tư liệu có tác dụng.
"Giáo sư?" Diệp Vân Khinh tự lẩm bẩm, hình như anh ta nhớ ra gì đó, lấy tấm hình từ trong ba lô ra cho Trương Nghiên nhìn: "Giáo sư là ai?"
Trương Nghiên tỉ mỉ nhìn từ trái qua phải, lại dừng một chút rồi sau đó mới lắc đầu; "Không có giáo sư."
Giáo sư chính là người chụp hình bọn chúng! Thẩm Nhiên và Diệp Vân Khinh đều đồng thời nghĩ tới.
"Trước kia cô học ngành gì?" Diệp Vân Khinh tiếp tục tranh thủ thời gian hỏi.
Trương Nghiên trầm mặc nửa ngày, dài tới mức khiến anh ta tưởng đối phương lại chết máy. Khoảng ba năm phút sau, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, ăn nói rõ ràng lưu loát; "Tôi muốn học tập nghiên cứu phương pháp chế tạo vắc xin ký sinh, chúng tôi muốn cứu nhân loại!"
Cô ta nói trịnh trọng như vậy, kiên định như vậy, giống như cái tín niệm này cắm rễ trong lòng cô ta hàng ngàn hàng vạn lần, dù hiện tại cô ta đã không thể được gọi là người nữa rồi.
Thẩm Nhiễm cảm thấy sống mũi cay cay, cô hít một hơi thật sâu.
Câu trả lời này khiến mọi người đều trầm mặc mấy giây, sau đó Diệp Vân Khinh mới khẽ thảo luận trong kênh đội ngũ; "Sở nghiên cứu này, có thể có trước khi tận thế, sau khi tận thế tới thì được xây dựng lại thành trung tâm nghiên cứu vắc xin phòng ngừa ký sinh, nhưng hiện tại nguyên nhân nó biến thành như vậy, có lẽ chỉ có thể tìm kiếm thông qua vị giáo sư này."
Giáo sư, vắc xin... Hai từ quen thuộc này khiến Tiêu Vũ Hiết nhớ tới một lời đồn kiếp trước. Cô nhíu mày, không biết có nên nói tin tức này ra không.
Sau khi trả lời xong vấn đề này, Trương Nghiên lại chết máy, dù là những người khác hỏi gì cũng không đáp được. Mọi người không có cách nào, đành phải ngồi đợi Diệp Vân Khinh quyết định.
"Quá mạo hiểm." Anh ta nhìn về phía cầu thang đi xuống dưới mặt đất: "Chúng ta còn chưa biết những ảo giác kia sinh ra như thế nào, cũng không biết những nhân viên nghiên cứu như Trương Nghiên tại sao lại biến thành như thế này, cứ chạy vào thám hiểm mà không có chuẩn bị thì quá mức nguy hiểm." Anh ta quay đầu nhìn những người khác: "Mọi người còn có tin tức gì muốn nói cho tôi không?"
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán, trao đổi suy nghĩ của mình, khiên thịt vừa hét lên là gặp quỷ nơm nớp lo sợ giơ tay lên, hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại biến thành: "Xin chào, tôi là Tô Hâm, tôi... Thân thể của tôi, hình như có chút không đúng."
Tiếng hút không khí vang lên liên tiếp, cả đại sảnh lâm vào tình trạng yên tĩnh quá mức bình thường.
Bọn chúng đang làm gì vậy?
Tiêu Vũ Hiết bỗng dưng nhớ tới tấm ảnh chụp đã bị Diệp Vân Khinh thu lại kia, những người mặc áo khoác trắng trong ảnh cũng dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào ống kính, chẳng lẽ lúc đang chụp ảnh, bọn họ đã biến thành như thế này sao? Khi đó trong tầng lầu còn có thể dùng điện, hẳn là trước tận thế, hoặc là lúc tận thế mới bắt đầu chưa được bao lâu nha.
Cô không dám đứng trong tầm mắt "đám người" này lâu, sợ không cẩn thẩn kích thích đến mệnh lệnh gì đó khiến chúng đồng loạt tiến lên. Cô nhẹ nhàng rơi xuống lan can hành lang. Loại lan can này cũng không phải làm bằng sắt, mà là dùng bê tông tạo thành, cao khoảng đến phần bụng. Cô cúi đầu xuống liền cảm giác được khe hở ngoài lan can mọc lên một bông hoa nhỏ màu trắng. Lúc cô rơi vào rào chắn đã tạo ra cơn gió nhẹ, thổi qua những bông hoa nhỏ kia, phát ra tiếng gió rất nhỏ, nhưng trong tai cô, tiếng rì rào kia vô cùng rõ ràng.
Vừa rồi quá nhiều người, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng hít thở hỗn tạp vào nhau, rất khó nghe được âm thanh của những bông hoa nhỏ này, bọn chúng còn có vẻ ngoài không đáng chú ý như thế nữa, nếu không phải cố ý đi xem thì khó mà phát giác được. Tiêu Vũ Hiết nói cho Diệp Vân Khinh về phát hiện này.
Mà lúc này, Diệp Vân Khinh vẫn còn đang thử nhân viên nghiên cứu tên Trương Nghiên này, sau khi cô ta tạm dừng thì trầm mặc cả nửa ngày, dù là hỏi bất cứ câu nào cũng không trả lời, điều này khiến cho hai người vửa buồn rầu vừa sợ hãi.
Tình trạng của Sở Ca quá giống với họ, nhưng Sở Ca vào sở nghiên cứu tuyệt đối chưa quá mười ngày, ngắn ngủi mười ngày, là cái gì khiến cho một người bình thường biến thành bộ dáng này? Bọn họ còn có thể khôi phục lại sao?
"Hoa nhỏ bên ngoài lan can?" Diệp Vân Khinh nhận được tin tức của Tiêu Vũ Hiết, tạm thời từ bỏ nghiên cứu Trương Nghiên hỏi gì cũng không biết này, dưới sự yểm trợ của Dương Hộ, thử thăm dò ngoài lan can. Đáng tiếc trên người anh ta không có đèn pin, trong bóng tối đen như mực chỉ có thể nhìn thấy một loạt bóng trắng mơ hồ.
Có lẽ thấy không rõ nên anh ta đã sán lại có chút gần, khi anh ta ngửi được mùi hoa thì bỗng đổi sắc mặt, lập tức lùi lại mấy bước, ngừng thở. Cho đến khi mùi thơm nồng đậm kia tán đi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Dương Hộ: "Anh xem chút, xem tôi có thay đổi gì không?"
Dương Hộ kiểm tra anh từ trên xuống dưới, một lát sau mới cho ra một đáp án khẳng định: "Không có, hết thảy bình thường."
Diệp Vân Khinh cũng cảm giác thân thể mình không sao, anh ta nhíu mày: "Hương hoa không có độc?" hay là anh ta ngửi quá ít? Nhưng mà, lần này thật sự là anh ta quá chủ quan.
Sở nghiên cứu không có khả năng trồng nhiều hoa như vậy ngoài rào chắn, kết hợp với vẻ đơn giản của sở nghiên cứu và những nhân viên máy móc, anh có lý do hoài nghi giữa những điều này có liên hệ gì đó với nhau, có lẽ không phải do hương hoa. Đội ngũ mười ba người của Sở Ca không có khả năng tất cả đều ra ngoài rào chắn ngửi những bông hoa nhỏ kia.
Xem ra đáp án ở dưới phòng thí nghiệm công cộng, nhưng mà, trước khi tiến vào mặt đất, bọn họ nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.
Tiêu Vũ Hiết tiếp tục thăm dò dọc theo lầu bốn, mỗi ký túc xá đều có người mặc áo choàng trắng, nhân viên nghiên cứu nơi này nhiều vượt quá sự tưởng tượng của cô. Ngay khi cô đang quan sát ở bên trên rào chắn ở hành lang thì hình như đám áo khoác trắng nhận được mệnh lệnh nào đó, đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài gian phòng.
Đôi mắt của cô bỗng trừng to, khẩn cấp báo cho Diệp Vân Khinh một tiếng rồi chuẩn bị trực tiếp nhảy xuống đất trống bên ngoài sở nghiên cứu, chỉ là bốn tầng, khinh công của cô vẫn còn phát huy tác dụng tốt. Nhưng ngay lúc này, một nữ áo khoác trắng từ trong phóng trống bên cạnh chạy tới phía cô , kéo tay cô lại. Đương nhiên, Tiêu Vũ Hiết cố ý khiến cho đối phương giữ chặt, cô ta khẽ nói: "Đi theo tôi." Sau đó kéo cô trốn vào gian phòng trống kia.
Cô ta đóng cửa sổ lại, Tiêu Vũ Hiết đeo kính mắt hồng ngoại lên, quét mắt nhìn qua gian phòng, trên mặt đất có một chút dấu chân, giường tràn đầy tro bụi, chăn mền được gấp gọn gàng, dưới giường chất đống tám hành lý đã được gói ghém kỹ, hình như người ở trong này đã làm chuẩn bị có thể tùy thời rút lui.
Bên ngoài không ngừng truyền tới tiếng bước chân trùng điệp, còn có trên lầu và dưới lầu, phảng phất cả tòa cao ốc đều được tỉnh lại và đang vươn mình trong bóng tối. Dưới sự nhắc nhở của Tiêu Vũ Hiết, Diệp Vân Khinh kịp thời nhắc nhở mọi người tìm phòng trống trốn đi, cho đến khi đại quân áo trắng biến mất ở cuối cầu thang.
"Cô là ai?" Tiêu Vũ Hiết lùi ra sau một bước, nắm chặt chủy thủ trên tay.
"Xin chào, tôi là Dư Tịch." Cô ta dừng một chút rồi tháo khẩu trang trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt có chút quen thuộc: "Còn nhớ tôi không?"
Cô ta là bạn gái của Sở Ca. Tiêu Vũ Hiết bỗng nhớ lại, khi mình và Thẩm Nhiên bị quân đội đuổi thì chính Sở Ca và cô ta lái xe, cô ta ngồi ở vị trí ghế phụ.
"Cô ở trong kênh đoàn đội sao? Sao cô không nói chuyện ở đó?" Tiêu Vũ Hiết vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Bạn gái Sở Ca thở dài, cô ta có thuộc tính nhanh nhẹn là cao nhất, nên đương nhiên cô ta lựa chọn chức nghiệp thích khách. Đoàn người Sở Ca đến lầu hai cũng nhìn thấy cao ốc này, cũng bảo cô và một thích khách khác đi lên xem xét. Nhưng trong quá trình điều tra, cũng như hiện tại, áo khoác trắng bỗng di chuyển hàng loạt, cô kịp thời trốn được vào một gian phòng, giết chết hai tên áo khoác trắng trong phòng ném ra hành lang bên ngoài. Mà thích khách còn lại thì bất hạnh đụng phải đại quân áo trắng nên đã bỏ mạng.
"Về sau, tôi phát hiện bọn chúng có mấy người canh giữ ở đầu cầu thang, tôi lại không biết thích khách kia chết như thế nào." Dư Tịch giải thích; "Vì thế tôi vẫn luôn ở đây không ra ngoài. Sở dĩ không nói chuyện trong kênh đoàn đội là vì tôi ở trong không gian dị độ vừa mới ra ngoài, thấy cô đang rà soát bên trên rào chắn nên biết rằng cô là con người. Đám người gỗ kia không biết cách bò lên rào chắn."
"Cô biết nhóm người Sở Ca ở đâu không?" Tiêu Vũ Hiết hơi có chút yên lòng, nhưng vẫn đề phòng hỏi.
Dư Tịch mấy máy môi: "Anh ấy bảo tôi chờ ở đây trước, bọn họ đi xuống dưới trước. Sau đó tôi nghe được tiếng hét, không phải truyền tới từ kênh đội ngũ mà chính là ở trong hiện thực. Bọn họ, nhất định là.. đã phải chịu thống khổ rất lớn."
Lại là dưới mặt đất.
Xem ra, bí mật lớn nhất của toàn bộ sở nghiên cứu.. là giấu ở mấy tầng dưới mặt đất kia.
Trong kênh đoàn đội, mọi người báo bình an cho nhau, thấy bọn họ đều an toàn, Tiêu Vũ Hiết liền chuẩn bị tập hợp với họ. Trước khi rời phòng, cô dừng chân lại, hình như nghe được âm thanh nhỏ xíu của tiếng không khí lưu chuyển ở bên ngoài.
"Sao thế?" Dư Tịch quay đầu hỏi cô.
Tiêu Vũ Hiết quay đầu nhìn về phía hành lang đen như mực, thử đạp một bước nhỏ về phía có âm thanh truyền tới, nhưng lúc này, cô không nghe được âm thanh kỳ lạ kia nữa.
Là ảo giác sao?
Tiêu Vũ Hiết lắc đầu, đi về phía Dư Tịch, có hai áo khoác trắng canh giữ ở đầu bậc thang. Cô và cô ta mỗi người giải quyết một tên một cách thoải mái, trong nháy mắt khi bước xuống cầu thang, cô cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì đó quan trọng.
Cô dẫn Dư Tịch tập hợp với đoàn người trong đại sảnh tầng một. Diệp Vân Khinh đang thẩm vấn một nữ áo khoác trắng; "Sao cô lại muốn tới phòng thí nghiệm dưới mặt đất?"
"Làm thí nghiệm cho giáo sư." Sau một thời gian dài cooldown, cuối cùng Trương Nghiên cũng có thể trả lời câu hỏi của anh ta. Lúc này anh ta cố ý né tránh một số vấn đề mẫn cảm, chỉ nói bóng nói gió, hi vọng có thể hỏi ra được một chút tư liệu có tác dụng.
"Giáo sư?" Diệp Vân Khinh tự lẩm bẩm, hình như anh ta nhớ ra gì đó, lấy tấm hình từ trong ba lô ra cho Trương Nghiên nhìn: "Giáo sư là ai?"
Trương Nghiên tỉ mỉ nhìn từ trái qua phải, lại dừng một chút rồi sau đó mới lắc đầu; "Không có giáo sư."
Giáo sư chính là người chụp hình bọn chúng! Thẩm Nhiên và Diệp Vân Khinh đều đồng thời nghĩ tới.
"Trước kia cô học ngành gì?" Diệp Vân Khinh tiếp tục tranh thủ thời gian hỏi.
Trương Nghiên trầm mặc nửa ngày, dài tới mức khiến anh ta tưởng đối phương lại chết máy. Khoảng ba năm phút sau, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, ăn nói rõ ràng lưu loát; "Tôi muốn học tập nghiên cứu phương pháp chế tạo vắc xin ký sinh, chúng tôi muốn cứu nhân loại!"
Cô ta nói trịnh trọng như vậy, kiên định như vậy, giống như cái tín niệm này cắm rễ trong lòng cô ta hàng ngàn hàng vạn lần, dù hiện tại cô ta đã không thể được gọi là người nữa rồi.
Thẩm Nhiễm cảm thấy sống mũi cay cay, cô hít một hơi thật sâu.
Câu trả lời này khiến mọi người đều trầm mặc mấy giây, sau đó Diệp Vân Khinh mới khẽ thảo luận trong kênh đội ngũ; "Sở nghiên cứu này, có thể có trước khi tận thế, sau khi tận thế tới thì được xây dựng lại thành trung tâm nghiên cứu vắc xin phòng ngừa ký sinh, nhưng hiện tại nguyên nhân nó biến thành như vậy, có lẽ chỉ có thể tìm kiếm thông qua vị giáo sư này."
Giáo sư, vắc xin... Hai từ quen thuộc này khiến Tiêu Vũ Hiết nhớ tới một lời đồn kiếp trước. Cô nhíu mày, không biết có nên nói tin tức này ra không.
Sau khi trả lời xong vấn đề này, Trương Nghiên lại chết máy, dù là những người khác hỏi gì cũng không đáp được. Mọi người không có cách nào, đành phải ngồi đợi Diệp Vân Khinh quyết định.
"Quá mạo hiểm." Anh ta nhìn về phía cầu thang đi xuống dưới mặt đất: "Chúng ta còn chưa biết những ảo giác kia sinh ra như thế nào, cũng không biết những nhân viên nghiên cứu như Trương Nghiên tại sao lại biến thành như thế này, cứ chạy vào thám hiểm mà không có chuẩn bị thì quá mức nguy hiểm." Anh ta quay đầu nhìn những người khác: "Mọi người còn có tin tức gì muốn nói cho tôi không?"
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán, trao đổi suy nghĩ của mình, khiên thịt vừa hét lên là gặp quỷ nơm nớp lo sợ giơ tay lên, hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại biến thành: "Xin chào, tôi là Tô Hâm, tôi... Thân thể của tôi, hình như có chút không đúng."
Tiếng hút không khí vang lên liên tiếp, cả đại sảnh lâm vào tình trạng yên tĩnh quá mức bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.