Chương 65: Đội ngũ đại biểu tiểu khu 3
Cẩm Bình Thiều Quang
13/07/2021
Ánh trăng sáng dịu dàng lấp lánh trên thân mèo, hòa với tiếng nước chảy róc rách ở cạnh đó khiến khung cảnh trở nên yên tĩnh và hài hòa. Nhưng đối với cô, những con mèo đáng yêu đó chẳng khác nào ác quỷ, nếu bị một con trong đó phát hiện, vậy có lẽ cô cũng chỉ phải chạy trốn thật nhanh, một mình cô không đánh lại được nhiều mèo như vậy.
Xem ra cỏ cá tanh sắp chín nên mới có thể hấp dẫn những con mèo hoang buổi tối này. Không biết nếu là ban ngày nóng bỏng thì liệu bọn chúng còn có thể yên lĩnh lẳng lặng nằm trên cát như lúc này không, có lẽ như thế sẽ phải bỏng mất một lớp da đấy.
Tiêu Vũ Hiết im lặng nhìn thoáng qua, đột nhiên dùng khinh công tiến đến chỗ xanh biếc có những con mèo đang nằm.
Cô không biết khi nào thì cỏ cá tanh sẽ thành thục, mà ngay ngày mai cô đã phải đón tiếp nhưng quân nhân trong quân đội kia. Chẳng thể nào bàn bạc chuyện của tiểu đội vào ban ngày được, còn ngày sau nữa thì có lẽ không kịp.
Chắc là không đánh lại được nhưng chạy thì không thành vấn đề.
Tiêu Vũ Hiết nhanh như tên bắn bay hướng những con mèo, sau khi thấy bóng dáng của cô, bọn chúng rít lên những âm thanh khiến cô đau hết cả tai. Đây là một trong những kỹ năng của chúng, cô dùng hai tay che tai, cực nhanh tránh né những móng vuốt tới từ tám phương bốn hướng của chúng, nhắm chuẩn một gốc cỏ cá tanh rồi cực nhanh nhổ nó lên tận gốc. Sau đó giẫm mạnh xuống đất tạo thành một dấu vết không ngắn, thân hình mượn lực bay ngược lại như cây cung, né tránh vòng công kích tiếp theo của bọn mèo hoang rồi biến mất dưới ánh trăng.
Vừa nãy khi cô buông tay khỏi tai để nhổ cỏ thì màng nhĩ đau đớn như muốn rách vậy. Thấy cô nhổ đi cỏ cá tanh trong lãnh địa của mình, mèo hoang cầm đầu đuổi tới hơi mười mét mới bị cô cắt đuôi, nó không cam lòng rít lên một tiếng dài, Tiêu Vũ Hiết đã trốn rất xa rồi mà vẫn còn có thể nghe thấy được.
May mà cô đã không uổng phí công sức, Tiêu Vũ Hiết tiện tay ném cỏ cá tanh vào túi đeo lưng của mình. Sau khi trở lại thôn mới thả chậm bước chân hướng tới tiệm thuốc. Dược sư đang bốc thuốc phía sau quầy, lúc nhìn thấy cô thì trừng to mắt, hình như không nghĩ tới còn có người chơi ở trong thôn và giờ này.
"Xin chào, xin hỏi cô muốn mua thuốc gì?" Dược sư bỏ công cụ trong tay xuống, cười chân thành hỏi cô.
Tiêu Vũ Hiết chỉ lấy ra cỏ cá tanh trong túi đưa cho bà ta.
"Đây là... cỏ cá tanh?!" Dược sư kiểm tra một lát rồi mới hơi chần chờ và kinh ngạc kêu lên: "Nó... nó là một dược liệu rất có ích, ta nguyện ý dùng mười đồng tệ mua nó."
"Nó có thể khiến mèo hoang phát cuồng không?" Tiêu Vũ Hiết nhướng mày, trực tiếp hỏi: "Vừa rồi dưới ánh trăng tôi nhìn thấy rất nhiều mèo hoang cạnh nó."
"Ta không biết." Dược sư nhún vai: "Đương nhiên, ta biết cá tanh cỏ trong thực tại của các cô có thể khiến mèo dộng dục, nhưng nơi này thì chưa chắc."
Tiêu Vũ Hiết không nói gì, xem ra dược sư NPC trước mắt còn chưa đạt tới cấp độ hiểu rõ hết thảy về cỏ cá tanh này. Cô cất nó vào ba lô, đeo túi lên vai rời đi.
"Cô đi đâu vậy? Hiện tại trời tối rồi." Dược sư NPC kêu lên một tiếng, thấy cô không quay đầu lại mà vẫn bước tiếp thì thở dài, tiếp tục chế thuốc.
Không biết qua bao lâu, tóm lại khi bà còn chưa chế thuốc xong thì đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc, chính là Tiêu Vũ Hiết lúc nãy, bà ta sáng mắt lên, cười híp mắt nói: "Cô về rồi à, sao? Muốn bán cho ta không?"
Tiêu Vũ Hiết không nói gì, trên mặt cô là vẻ mỏi mệt nhàn nhạt. Cô lôi ra một con mèo hoang từ phía sau con mèo đó còn nhe răng trợn mắt rít lên với dược sư. Bỗng nhiên nhìn thấy một con mèo hung tàn, dược sư bị dọa lui về sau môt bước.
"Cho bà con mèo này."
"Bà thử dùng cỏ cá tanh để kiểm tra nó xem, nếu lúc nào nó phát cuồng thì hãy bảo trưởng thôn gọi hết người chơi về đi."
NPC có nhà ở sẽ không bị quái hoang dã tấn công nhưng người chơi thì khác. Dù trong thôn có nhiều đạo cụ trấn nhiếp quái hoang dã nhưng chúng lại chỉ có tác dụng đối với quái có lý trí.
Dược sư nơm nớp lo sợ nhận lấy con mèo hoang này: "Tôi nên trả cô bao nhiêu."
Tiêu Vũ Hiết cười nói: "Không cần tiền, tặng cho bà."
Dược sư sáng mắt lên, Tiêu Vũ Hiết lập tức nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống bên tai: "Độ hảo cảm của dược sư tăng lên hữu thiện với bạn."
NPC này... thật dễ hối lộ quá đi.
Sau khi vứt cỏ cá tanh và mèo hoang cho NPC thì cô lập tức ném những chuyện này ra sau đầu, cô duỗi lưng mệt mỏi, ngáp một cái rồi offline đi ngủ.
Một đêm chưa chợp mắt.
Ngày hôm sau.
Tiêu Vũ Hiết vừa tỉnh ngủ liền nghe được những tiếng động rất to ở bên ngoài. Lúc cô đứng dậy ra khỏi phòng thì thấy bác Thẩm đang nấu cơm trong phòng bếp, Thẩm Nhiễm đang mài đao của mình, Thẩm Nhiên cũng chất chồng những vật liệu của mình lên trên bàn ăn, Diệp Vân Khinh đang nằm trên ghế sa lôn đọc sách pháp thuật.
" Dương Hộ đâu?" Tiêu Vũ Hiết giương mắt nhìn quanh một vòng rồi hỏi.
"Anh ấy không đến không gian dị độ cày quái." Diệp Vân Khinh để sách ra bên cạnh, thấy cô mờ mịt xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ thì bất giác cười cong mắt.
Dáng vẻ mới tỉnh ngủ của Tiêu Tiêu với lúc bình thường của cô ấy thật đúng là có cảm giác tương phản đáng yêu thật đó.
"Chăm chỉ vậy sao?" Cô trợn tròn mắt, nói xong thì ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ bác Thẩm dọn bữa sáng lên. Gần đây những động tĩnh trong tòa nhà ngày càng lớn, zombie biến dị lần nữa và những người bình thường chưa từng giết zombie nên cũng không vào được không gian dị độ. Trải qua nhiều ngày đói khát như vậy, thức ăn nước uống dự trữ của bọn họ hầu như đã trống rỗng, họ sẽ phải ra ngoài kiếm ăn.
Nhưng bọn họ đã bỏ qua thời gian zombie dễ giải quyết nhất, hiện tại người bình thường tay trói gà không chặt mà gặp phải zombie được biến dị lần hai thì hầu như chỉ có con đường chịu chết, ngoài những người có người vũ lực cao hộ tống.
Đây chính là hiện thực tàn khốc của tận thế. Một bước không tiến thì từng bước lạc hậu, nếu không thì phải cố gắng rất nhiều mới có thể đuổi kịp. Người bình thường như vậy, người chơi cũng thế. Một khi không theo kịp tiến độ tiến hóa của thực vật thì cũng chỉ có vận mệnh bị đào thải.
Ăn sáng xong, Dương Hộ xuất hiện từ trong không gian dị độ, toàn thân anh đẫm mồ hôi, Thẩm Nhiễm bịt mũi né sang một bên.
"Thôn các anh không có nước hả?" Tiêu Vũ Hiết cũng nhíu mày: "Nước hồ? Nước sông thì sao?"
Dương Hộ ngửi hương vị trên người mình, lúc này bước vào không gian dị độ, hình như định tắm xong lại ra ngoài.
Diệp Vân Khinh dở khóc dở cười: "Đừng quên chúng ta phải sang bên đại viện quân khu kia." Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Sáu giờ sáng, mặt trời sắp mọc rồi."
Sau khi mặt trời mọc là ngày bắt đầu trở nên nóng nực. Nhân lúc trời còn chưa sáng, bọn họ mau chóng hành động, quân đội cũng giống như vậy- ban ngày thực sự không phải thời điểm tốt để hành động bên ngoài. Đương nhiên, ban đêm cũng không phải. Chỉ có sáng sớm và chạng vạng tối mới là thời cơ tốt nhất để ra ngoài.
Chờ Dương Hộ ra khỏi không gian dị độ, bọn họ chỉ ăn lót dạ qua loa liền rời đi liền rời đi nhà trọ của mình đến đại viện quân khu.
Sắc trời bên ngoài hơi sáng, một cơn gió nhẹ mát mẻ thổi tới trước mặt, bọn họ cầm vũ khí chặt trong tay đề phòng. Gần đây thực lực của zombie tăng lên rất mạnh, không dễ chém giết như bình thường. Khác với không gian dị độ, ở hiện thực chỉ cần bị zombie đả thương thì sẽ có khả năng bị lây nhiễm.
Bởi vậy, một đoàn người bọc bản thân rất kín kẽ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Có thể là zombie biến dị đã làm tăng thêm lượng công việc cho quân đội, có những vết máu đen đỏ còn lưu lại trên mặt đất xi măng trông rất khủng khiếp. Nhưng không thấy được thi thể - thi thể đều chạy đi.
Tiêu Vũ Hiết đi trước nhất, cô nghe được một tiếng gió từ đằng sau phía bên phải, cô kêu lên: "Cẩn thận!"
Có một sinh vật xông vào đội ngũ của họ, may mà cô đã cảnh báo trước nên không ai bị xây xước gì.
"Đm! Nó cũng học được mai phục?" Bác Thẩm chửi bậy một câu, chật vật trốn sang bên cạnh, thân thể lăn một vòng trên mặt đất.
Dương Hộ kịp thời vung vũ khí lên đánh chính diện với nó, hai bên đều phải lùi lại hai bước. Lúc này mấy người mới nhìn rõ thân hình của đối phương, mặt của nó không thối rữa như zombie bình thường mà lại... trơn nhẵn giống như người bình thường.
Giống loài mới sao?
Xem ra cỏ cá tanh sắp chín nên mới có thể hấp dẫn những con mèo hoang buổi tối này. Không biết nếu là ban ngày nóng bỏng thì liệu bọn chúng còn có thể yên lĩnh lẳng lặng nằm trên cát như lúc này không, có lẽ như thế sẽ phải bỏng mất một lớp da đấy.
Tiêu Vũ Hiết im lặng nhìn thoáng qua, đột nhiên dùng khinh công tiến đến chỗ xanh biếc có những con mèo đang nằm.
Cô không biết khi nào thì cỏ cá tanh sẽ thành thục, mà ngay ngày mai cô đã phải đón tiếp nhưng quân nhân trong quân đội kia. Chẳng thể nào bàn bạc chuyện của tiểu đội vào ban ngày được, còn ngày sau nữa thì có lẽ không kịp.
Chắc là không đánh lại được nhưng chạy thì không thành vấn đề.
Tiêu Vũ Hiết nhanh như tên bắn bay hướng những con mèo, sau khi thấy bóng dáng của cô, bọn chúng rít lên những âm thanh khiến cô đau hết cả tai. Đây là một trong những kỹ năng của chúng, cô dùng hai tay che tai, cực nhanh tránh né những móng vuốt tới từ tám phương bốn hướng của chúng, nhắm chuẩn một gốc cỏ cá tanh rồi cực nhanh nhổ nó lên tận gốc. Sau đó giẫm mạnh xuống đất tạo thành một dấu vết không ngắn, thân hình mượn lực bay ngược lại như cây cung, né tránh vòng công kích tiếp theo của bọn mèo hoang rồi biến mất dưới ánh trăng.
Vừa nãy khi cô buông tay khỏi tai để nhổ cỏ thì màng nhĩ đau đớn như muốn rách vậy. Thấy cô nhổ đi cỏ cá tanh trong lãnh địa của mình, mèo hoang cầm đầu đuổi tới hơi mười mét mới bị cô cắt đuôi, nó không cam lòng rít lên một tiếng dài, Tiêu Vũ Hiết đã trốn rất xa rồi mà vẫn còn có thể nghe thấy được.
May mà cô đã không uổng phí công sức, Tiêu Vũ Hiết tiện tay ném cỏ cá tanh vào túi đeo lưng của mình. Sau khi trở lại thôn mới thả chậm bước chân hướng tới tiệm thuốc. Dược sư đang bốc thuốc phía sau quầy, lúc nhìn thấy cô thì trừng to mắt, hình như không nghĩ tới còn có người chơi ở trong thôn và giờ này.
"Xin chào, xin hỏi cô muốn mua thuốc gì?" Dược sư bỏ công cụ trong tay xuống, cười chân thành hỏi cô.
Tiêu Vũ Hiết chỉ lấy ra cỏ cá tanh trong túi đưa cho bà ta.
"Đây là... cỏ cá tanh?!" Dược sư kiểm tra một lát rồi mới hơi chần chờ và kinh ngạc kêu lên: "Nó... nó là một dược liệu rất có ích, ta nguyện ý dùng mười đồng tệ mua nó."
"Nó có thể khiến mèo hoang phát cuồng không?" Tiêu Vũ Hiết nhướng mày, trực tiếp hỏi: "Vừa rồi dưới ánh trăng tôi nhìn thấy rất nhiều mèo hoang cạnh nó."
"Ta không biết." Dược sư nhún vai: "Đương nhiên, ta biết cá tanh cỏ trong thực tại của các cô có thể khiến mèo dộng dục, nhưng nơi này thì chưa chắc."
Tiêu Vũ Hiết không nói gì, xem ra dược sư NPC trước mắt còn chưa đạt tới cấp độ hiểu rõ hết thảy về cỏ cá tanh này. Cô cất nó vào ba lô, đeo túi lên vai rời đi.
"Cô đi đâu vậy? Hiện tại trời tối rồi." Dược sư NPC kêu lên một tiếng, thấy cô không quay đầu lại mà vẫn bước tiếp thì thở dài, tiếp tục chế thuốc.
Không biết qua bao lâu, tóm lại khi bà còn chưa chế thuốc xong thì đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc, chính là Tiêu Vũ Hiết lúc nãy, bà ta sáng mắt lên, cười híp mắt nói: "Cô về rồi à, sao? Muốn bán cho ta không?"
Tiêu Vũ Hiết không nói gì, trên mặt cô là vẻ mỏi mệt nhàn nhạt. Cô lôi ra một con mèo hoang từ phía sau con mèo đó còn nhe răng trợn mắt rít lên với dược sư. Bỗng nhiên nhìn thấy một con mèo hung tàn, dược sư bị dọa lui về sau môt bước.
"Cho bà con mèo này."
"Bà thử dùng cỏ cá tanh để kiểm tra nó xem, nếu lúc nào nó phát cuồng thì hãy bảo trưởng thôn gọi hết người chơi về đi."
NPC có nhà ở sẽ không bị quái hoang dã tấn công nhưng người chơi thì khác. Dù trong thôn có nhiều đạo cụ trấn nhiếp quái hoang dã nhưng chúng lại chỉ có tác dụng đối với quái có lý trí.
Dược sư nơm nớp lo sợ nhận lấy con mèo hoang này: "Tôi nên trả cô bao nhiêu."
Tiêu Vũ Hiết cười nói: "Không cần tiền, tặng cho bà."
Dược sư sáng mắt lên, Tiêu Vũ Hiết lập tức nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống bên tai: "Độ hảo cảm của dược sư tăng lên hữu thiện với bạn."
NPC này... thật dễ hối lộ quá đi.
Sau khi vứt cỏ cá tanh và mèo hoang cho NPC thì cô lập tức ném những chuyện này ra sau đầu, cô duỗi lưng mệt mỏi, ngáp một cái rồi offline đi ngủ.
Một đêm chưa chợp mắt.
Ngày hôm sau.
Tiêu Vũ Hiết vừa tỉnh ngủ liền nghe được những tiếng động rất to ở bên ngoài. Lúc cô đứng dậy ra khỏi phòng thì thấy bác Thẩm đang nấu cơm trong phòng bếp, Thẩm Nhiễm đang mài đao của mình, Thẩm Nhiên cũng chất chồng những vật liệu của mình lên trên bàn ăn, Diệp Vân Khinh đang nằm trên ghế sa lôn đọc sách pháp thuật.
" Dương Hộ đâu?" Tiêu Vũ Hiết giương mắt nhìn quanh một vòng rồi hỏi.
"Anh ấy không đến không gian dị độ cày quái." Diệp Vân Khinh để sách ra bên cạnh, thấy cô mờ mịt xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ thì bất giác cười cong mắt.
Dáng vẻ mới tỉnh ngủ của Tiêu Tiêu với lúc bình thường của cô ấy thật đúng là có cảm giác tương phản đáng yêu thật đó.
"Chăm chỉ vậy sao?" Cô trợn tròn mắt, nói xong thì ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ bác Thẩm dọn bữa sáng lên. Gần đây những động tĩnh trong tòa nhà ngày càng lớn, zombie biến dị lần nữa và những người bình thường chưa từng giết zombie nên cũng không vào được không gian dị độ. Trải qua nhiều ngày đói khát như vậy, thức ăn nước uống dự trữ của bọn họ hầu như đã trống rỗng, họ sẽ phải ra ngoài kiếm ăn.
Nhưng bọn họ đã bỏ qua thời gian zombie dễ giải quyết nhất, hiện tại người bình thường tay trói gà không chặt mà gặp phải zombie được biến dị lần hai thì hầu như chỉ có con đường chịu chết, ngoài những người có người vũ lực cao hộ tống.
Đây chính là hiện thực tàn khốc của tận thế. Một bước không tiến thì từng bước lạc hậu, nếu không thì phải cố gắng rất nhiều mới có thể đuổi kịp. Người bình thường như vậy, người chơi cũng thế. Một khi không theo kịp tiến độ tiến hóa của thực vật thì cũng chỉ có vận mệnh bị đào thải.
Ăn sáng xong, Dương Hộ xuất hiện từ trong không gian dị độ, toàn thân anh đẫm mồ hôi, Thẩm Nhiễm bịt mũi né sang một bên.
"Thôn các anh không có nước hả?" Tiêu Vũ Hiết cũng nhíu mày: "Nước hồ? Nước sông thì sao?"
Dương Hộ ngửi hương vị trên người mình, lúc này bước vào không gian dị độ, hình như định tắm xong lại ra ngoài.
Diệp Vân Khinh dở khóc dở cười: "Đừng quên chúng ta phải sang bên đại viện quân khu kia." Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Sáu giờ sáng, mặt trời sắp mọc rồi."
Sau khi mặt trời mọc là ngày bắt đầu trở nên nóng nực. Nhân lúc trời còn chưa sáng, bọn họ mau chóng hành động, quân đội cũng giống như vậy- ban ngày thực sự không phải thời điểm tốt để hành động bên ngoài. Đương nhiên, ban đêm cũng không phải. Chỉ có sáng sớm và chạng vạng tối mới là thời cơ tốt nhất để ra ngoài.
Chờ Dương Hộ ra khỏi không gian dị độ, bọn họ chỉ ăn lót dạ qua loa liền rời đi liền rời đi nhà trọ của mình đến đại viện quân khu.
Sắc trời bên ngoài hơi sáng, một cơn gió nhẹ mát mẻ thổi tới trước mặt, bọn họ cầm vũ khí chặt trong tay đề phòng. Gần đây thực lực của zombie tăng lên rất mạnh, không dễ chém giết như bình thường. Khác với không gian dị độ, ở hiện thực chỉ cần bị zombie đả thương thì sẽ có khả năng bị lây nhiễm.
Bởi vậy, một đoàn người bọc bản thân rất kín kẽ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Có thể là zombie biến dị đã làm tăng thêm lượng công việc cho quân đội, có những vết máu đen đỏ còn lưu lại trên mặt đất xi măng trông rất khủng khiếp. Nhưng không thấy được thi thể - thi thể đều chạy đi.
Tiêu Vũ Hiết đi trước nhất, cô nghe được một tiếng gió từ đằng sau phía bên phải, cô kêu lên: "Cẩn thận!"
Có một sinh vật xông vào đội ngũ của họ, may mà cô đã cảnh báo trước nên không ai bị xây xước gì.
"Đm! Nó cũng học được mai phục?" Bác Thẩm chửi bậy một câu, chật vật trốn sang bên cạnh, thân thể lăn một vòng trên mặt đất.
Dương Hộ kịp thời vung vũ khí lên đánh chính diện với nó, hai bên đều phải lùi lại hai bước. Lúc này mấy người mới nhìn rõ thân hình của đối phương, mặt của nó không thối rữa như zombie bình thường mà lại... trơn nhẵn giống như người bình thường.
Giống loài mới sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.