Trùng Sinh Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân
Chương 19
Lê Thị Hương Giang
10/12/2024
Đến trước cửa tửu lâu, Cẩn Lan vẫn e dè không dám vào, Nguyệt Hi liền kéo cô đi vào nói:
"Ây da, đến cũng đã đến rồi, mau vào thôi."
Khi ba người bước vào, một người phụ nữ trung niên bước ra niềm nở đón tiếp.
"Các vị công tử, mau đến đây ta gọi người vào hầu hạ các vị. Tiểu Thúy, Tiểu Minh, Tiểu Hoa, các ngươi mau đến đây hầu hạ các vị công tử."
"Dạ."
Thoáng cái có ba bốn cô nương lầu xanh vây đến, Nguyệt Hi phóng khoáng ôm một cô nương trong số đó, Cảnh Điềm thì tâm không động vẫn đứng đó cầm cây quạt, Cẩn Lan thì né tránh đủ đường. Nguyệt Hi liền nói:
"Bà chủ, mau chuẩn bị phòng tốt nhất có thể xem buổi biểu diễn của đại mỹ nhân Hoa lâu các người."
"Được được, mời các vị công tử. Tiểu Thúy, mau đưa các vị khách quý lên phòng."
Khi lên đến phòng lớn của tửu lâu, Nguyệt Hi liền cho các cô nương Hoa lâu mỗi người một nén bạc đuổi khéo họ ra ngoài. Lúc này Cảnh Điềm mới lên tiếng:
"Nguyệt Hi, ban nãy muội nói đại mỹ nhân Hoa lâu? Là ai thế?"
Nguyệt Hi nhâm nhi tách trà trong tay đáp:
"Cảnh Điềm tỷ tỷ, tỷ không biết sao? Ở Hoa lâu này có một vị công tử họ Tiêu rất nổi tiếng. Chỉ bán nghệ không bán thân, tài năng đàn phải gọi là xuất sắc, dung mạo lại như hoa như ngọc."
Cẩn Lan ngờ vực hỏi:
"Nguyệt Hi, đừng nói hôm nay cô kéo chúng tôi đến đây là để xem vị công tử này đấy nhé."
"Bị cô đoán đúng rồi."
Dứt câu, dưới khán đài đã vô cùng náo nhiệt. Một nam tử thanh thoát bước ra từ dèm chế, tay cầm cây đàn tranh mắt che vải mỏng thanh thoát tựa áng mây. Vị công tử ấy cất tiếng đàn đều khiến các cô gái đến vì nam tử ấy si mê. Khi tiếng đàn kết thúc, chủ của Hoa lâu bước ra lên tiếng:
"Các vị quan khách, hôm nay vẫn giống như thường lệ, Tiêu công tử đã đàn xong không biết có vị nào muốn có một buổi trò chuyện với Tiêu công tử hay không? Nếu có các vị hãy bắt đầu đấu giá nào."
Cẩn Lan cảm thán nói:
"Gì vậy chứ lại xem người ta như vật phẩm để đấu giá sao?"
"Cẩn Lan, muội ít ra ngoài nên không biết, đây là điều hết sức bình thường vẫn diễn ra hàng ngày thôi. Không chỉ có vị Tiêu công tử này, còn rất nhiều hoa khôi của thanh lâu này được đấu giá, và không phải bán nghệ."
"Ý tỷ là..."
"Muội là người thông minh, nhất định đã hiểu rồi."
Người chủ Hoa lâu lớn tiếng nói:
"Vị cô nương bên kia trả 10 lượng lần thứ nhất."
Lại tiếp tục có những con số cao hơn, 20 lượng, 50 lượng, 100 lượng, đến 200 lượng, con số này không nhỏ, tưởng chừng sẽ dừng lại ở mức giá này. Lúc này trên lầu cao Nguyệt Hi ra giá.
"500 lượng."
Chủ Hoa lâu sáng mắt, vui vẻ nói:
"500 lượng lần thứ nhất, 500 lượng lần thứ hai, 500 lượng lần thứ ba. Chốt, vị công tử trên kia đã thắng đấu giá. Tiêu công tử của chúng tôi chuẩn bị một lát sẽ đến chỗ các vị."
"Nguyệt Hi, cô ra giá cao như vậy chỉ để nói chuyện với Tiêu công tử đó thôi hay sao?"
"Cẩn Lan à, dù sao không mấy khi mới có dịp, số tiền này không lớn, đừng để trong lòng."
Một lúc sau người nam tử họ Tiêu kia đến phòng của mấy người, tay vẫn ôm chiếc đàn tranh kia mà bước vào. Bà chủ Hoa lâu lại nói:
"Các vị quan khách cứ thong thả, ta không làm phiền nữa."
Sau khi bà chủ lui ra, Tiêu công tử kia cũng ngồi xuống. Nguyệt Hi liền lên tiếng:
"Hôm nay gặp được công tử cũng là cái duyên, không biết công tử có thể gỡ bịt mắt không?"
Tiêu công tử đó không nói gì thêm, trực tiếp mở bịt mắt. Đúng là vẻ đẹp hiếm gặp, Tiêu công tử từ từ mở mắt, đôi mắt đẹp hút hồn bao thiếu nữ.
"Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, công tử quả nhiên đẹp tựa tranh vẽ." - Nguyệt Hi nói.
"Quá khen rồi." - Tiêu công tử nho nhã đáp lại.
"Vậy không biết họ tên công tử là gì?" - Cẩn Lan hỏi.
"Tại hạ họ Tiêu tên Bách Điền. Vậy không biết tên họ của các vị đây là gì?"
Nguyệt Hi nói trước:
"Gọi ta Tề Hi."
"Ta Triệu Cảnh." - Cảnh Điềm nói.
Cẩn Lan lúng túng một lúc rồi nói:
"Ta...ta Phó Thần."
Nguyệt Hi liền nhỏ tiếng hỏi:
"Sao cô lấy tên ca ca cô vậy?"
"Ta có thể lấy tên của ta sao?"
Sau đó Tiêu Bách Điền liền nhã nhặn mà nói rằng:
"Nam tử Đại Hạ có phong thái cũng thật khác nhau."
"Huynh nói vậy là có ý gì?" - Nguyệt Hi hỏi.
"Chẳng hạn như Tề Hi huynh, tuy thân hình có chút nhỏ nhắn nhưng lại cứng rắn không giống phong thái của người thích đọc sách vậy thì là luyện võ. Phó Thần huynh ngón tay lại mảnh khảnh có lẽ am hiểu cầm kì thi hoạ. Triệu Cảnh huynh thì không giống hai người, phong thái nho nhã, trên người lại có mùi thảo mộc, chỉ thoang thoảng không đậm mùi chắc là mới học y thuật không lâu."
Cẩn Lan ngạc nhiên nói:
"Bách Điền, huynh có mắt nhìn người thật đấy. Thứ cho ta mạo muội, huynh giỏi như vậy tại sao lại phải ở Hoa lâu này?"
"Ta là người xa xứ, bị lừa bán vào đây. không có tiền chuộc thân đành phải làm thuê cho bọn họ."
"Tiền chuộc thân của huynh đắt lắm sao?" - Nguyệt Hi hỏi.
"Ừm rất đắt. Số tiền đó lớn đến nỗi cả đời này có lẽ ta cũng sẽ không ra khỏi Hoa lâu này được."
Thấy vậy Nguyệt Hi liền lên tiếng gọi bà chủ của Hoa lâu đến.
"Bà chủ thật không dám giấu nếu bây giờ tao muốn chuộc thân cho Tiêu Bách Điền thì cần bao nhiêu tiền?"
"Vị công tử này, Tiêu công tử là người được săn đón nhất Hoa lâu chúng tôi nếu như cậu ấy rời đi thì sẽ mất một mối lớn nhưng nếu công tử muốn chuộc thân cho cậu ấy cũng không phải không thể."
"Bà chủ và thẳng vấn đề đi."
"100 ngàn lượng."
"Bà chủ thật biết cách lấy tiền đấy."
"Sao có thể nói như vậy giá tiền như thế này đã là quá hợp lý."
"Chẳng trách Tiêu Bách Điền lại nói cả đời này cũng không thể ra được khỏi chỗ này."
Nói xong Nguyệt Hi gọi giá nô đến bảo đưa tiền cho bà chủ. Bà chủ thấy vậy hai mắt sáng rỡ liền nói:
"Công tử thật hào phóng, thật hào phóng."
Thấy thế Cảnh Điềm liền lên tiếng ngăn cản:
"Nguyệt Hi số tiền này không phải là số tiền nhỏ muội suy nghĩ cho kỹ."
"Tỷ tỷ, ta suy nghĩ kỹ rồi cũng không thể để một người thông minh giỏi giang như vậy chôn thân suốt ở Hoa lâu này được."
"Nếu muỗi đã nói vậy thì ta chi một nửa giúp muội."
Thấy thế Cẩn Lan lên tiếng:
"Vậy ta cũng chi giúp mọi người. Tiểu Cầm mang ngân phiếu đến đây."
"Vậy thật cảm ơn mọi người." - Nguyệt Hi nói.
Tiêu Bách Điền liền chắp tay nói với ba người:
"Ân tình của ba vị Công tử Không biết khi nào mới trả được."
"Huynh đừng khách sáo, bọn ta chỉ là không muốn thấy người tài lại chôn chân ở nơi như thế này thôi."
Sau đó ba người đưa ngân phiếu cho bà chủ. Bà chủ Hoa lâu liền lấy giấy bán thân của Tiêu Bách Điền ra đốt ngay trước mặt mọi người. Xong xuôi ba người ngồi nói chuyện một lúc, Tiêu Bách Điền liền nói:
"Hôm nay ta chỉ có cây đàn tranh ở đây, thấy Phó Thần huynh cũng là người hiểu biết về đàn hát. Không biết có thể trổ tài cho ta học hỏi chút không?"
Cẩn Lan vui vẻ đáp:
"Được không thành vấn đề."
"Vậy Phó huynh có biết chơi đàn tranh không?"
Nguyệt Hi thấy vậy liền nói:
"Bách Điền huynh có điều không biết Phó Thần không loại nhạc cụ nào là huynh ấy không biết chơi."
"Quả đúng là một người tài giỏi."
Cẩn Lan ngại ngùng xoa đầu mũi.
"Cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi."
Nói xong Cẩn Lan ôm đàn tranh đặt lên bàn bắt đầu trổ tài năng lực của mình.
"Ây da, đến cũng đã đến rồi, mau vào thôi."
Khi ba người bước vào, một người phụ nữ trung niên bước ra niềm nở đón tiếp.
"Các vị công tử, mau đến đây ta gọi người vào hầu hạ các vị. Tiểu Thúy, Tiểu Minh, Tiểu Hoa, các ngươi mau đến đây hầu hạ các vị công tử."
"Dạ."
Thoáng cái có ba bốn cô nương lầu xanh vây đến, Nguyệt Hi phóng khoáng ôm một cô nương trong số đó, Cảnh Điềm thì tâm không động vẫn đứng đó cầm cây quạt, Cẩn Lan thì né tránh đủ đường. Nguyệt Hi liền nói:
"Bà chủ, mau chuẩn bị phòng tốt nhất có thể xem buổi biểu diễn của đại mỹ nhân Hoa lâu các người."
"Được được, mời các vị công tử. Tiểu Thúy, mau đưa các vị khách quý lên phòng."
Khi lên đến phòng lớn của tửu lâu, Nguyệt Hi liền cho các cô nương Hoa lâu mỗi người một nén bạc đuổi khéo họ ra ngoài. Lúc này Cảnh Điềm mới lên tiếng:
"Nguyệt Hi, ban nãy muội nói đại mỹ nhân Hoa lâu? Là ai thế?"
Nguyệt Hi nhâm nhi tách trà trong tay đáp:
"Cảnh Điềm tỷ tỷ, tỷ không biết sao? Ở Hoa lâu này có một vị công tử họ Tiêu rất nổi tiếng. Chỉ bán nghệ không bán thân, tài năng đàn phải gọi là xuất sắc, dung mạo lại như hoa như ngọc."
Cẩn Lan ngờ vực hỏi:
"Nguyệt Hi, đừng nói hôm nay cô kéo chúng tôi đến đây là để xem vị công tử này đấy nhé."
"Bị cô đoán đúng rồi."
Dứt câu, dưới khán đài đã vô cùng náo nhiệt. Một nam tử thanh thoát bước ra từ dèm chế, tay cầm cây đàn tranh mắt che vải mỏng thanh thoát tựa áng mây. Vị công tử ấy cất tiếng đàn đều khiến các cô gái đến vì nam tử ấy si mê. Khi tiếng đàn kết thúc, chủ của Hoa lâu bước ra lên tiếng:
"Các vị quan khách, hôm nay vẫn giống như thường lệ, Tiêu công tử đã đàn xong không biết có vị nào muốn có một buổi trò chuyện với Tiêu công tử hay không? Nếu có các vị hãy bắt đầu đấu giá nào."
Cẩn Lan cảm thán nói:
"Gì vậy chứ lại xem người ta như vật phẩm để đấu giá sao?"
"Cẩn Lan, muội ít ra ngoài nên không biết, đây là điều hết sức bình thường vẫn diễn ra hàng ngày thôi. Không chỉ có vị Tiêu công tử này, còn rất nhiều hoa khôi của thanh lâu này được đấu giá, và không phải bán nghệ."
"Ý tỷ là..."
"Muội là người thông minh, nhất định đã hiểu rồi."
Người chủ Hoa lâu lớn tiếng nói:
"Vị cô nương bên kia trả 10 lượng lần thứ nhất."
Lại tiếp tục có những con số cao hơn, 20 lượng, 50 lượng, 100 lượng, đến 200 lượng, con số này không nhỏ, tưởng chừng sẽ dừng lại ở mức giá này. Lúc này trên lầu cao Nguyệt Hi ra giá.
"500 lượng."
Chủ Hoa lâu sáng mắt, vui vẻ nói:
"500 lượng lần thứ nhất, 500 lượng lần thứ hai, 500 lượng lần thứ ba. Chốt, vị công tử trên kia đã thắng đấu giá. Tiêu công tử của chúng tôi chuẩn bị một lát sẽ đến chỗ các vị."
"Nguyệt Hi, cô ra giá cao như vậy chỉ để nói chuyện với Tiêu công tử đó thôi hay sao?"
"Cẩn Lan à, dù sao không mấy khi mới có dịp, số tiền này không lớn, đừng để trong lòng."
Một lúc sau người nam tử họ Tiêu kia đến phòng của mấy người, tay vẫn ôm chiếc đàn tranh kia mà bước vào. Bà chủ Hoa lâu lại nói:
"Các vị quan khách cứ thong thả, ta không làm phiền nữa."
Sau khi bà chủ lui ra, Tiêu công tử kia cũng ngồi xuống. Nguyệt Hi liền lên tiếng:
"Hôm nay gặp được công tử cũng là cái duyên, không biết công tử có thể gỡ bịt mắt không?"
Tiêu công tử đó không nói gì thêm, trực tiếp mở bịt mắt. Đúng là vẻ đẹp hiếm gặp, Tiêu công tử từ từ mở mắt, đôi mắt đẹp hút hồn bao thiếu nữ.
"Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, công tử quả nhiên đẹp tựa tranh vẽ." - Nguyệt Hi nói.
"Quá khen rồi." - Tiêu công tử nho nhã đáp lại.
"Vậy không biết họ tên công tử là gì?" - Cẩn Lan hỏi.
"Tại hạ họ Tiêu tên Bách Điền. Vậy không biết tên họ của các vị đây là gì?"
Nguyệt Hi nói trước:
"Gọi ta Tề Hi."
"Ta Triệu Cảnh." - Cảnh Điềm nói.
Cẩn Lan lúng túng một lúc rồi nói:
"Ta...ta Phó Thần."
Nguyệt Hi liền nhỏ tiếng hỏi:
"Sao cô lấy tên ca ca cô vậy?"
"Ta có thể lấy tên của ta sao?"
Sau đó Tiêu Bách Điền liền nhã nhặn mà nói rằng:
"Nam tử Đại Hạ có phong thái cũng thật khác nhau."
"Huynh nói vậy là có ý gì?" - Nguyệt Hi hỏi.
"Chẳng hạn như Tề Hi huynh, tuy thân hình có chút nhỏ nhắn nhưng lại cứng rắn không giống phong thái của người thích đọc sách vậy thì là luyện võ. Phó Thần huynh ngón tay lại mảnh khảnh có lẽ am hiểu cầm kì thi hoạ. Triệu Cảnh huynh thì không giống hai người, phong thái nho nhã, trên người lại có mùi thảo mộc, chỉ thoang thoảng không đậm mùi chắc là mới học y thuật không lâu."
Cẩn Lan ngạc nhiên nói:
"Bách Điền, huynh có mắt nhìn người thật đấy. Thứ cho ta mạo muội, huynh giỏi như vậy tại sao lại phải ở Hoa lâu này?"
"Ta là người xa xứ, bị lừa bán vào đây. không có tiền chuộc thân đành phải làm thuê cho bọn họ."
"Tiền chuộc thân của huynh đắt lắm sao?" - Nguyệt Hi hỏi.
"Ừm rất đắt. Số tiền đó lớn đến nỗi cả đời này có lẽ ta cũng sẽ không ra khỏi Hoa lâu này được."
Thấy vậy Nguyệt Hi liền lên tiếng gọi bà chủ của Hoa lâu đến.
"Bà chủ thật không dám giấu nếu bây giờ tao muốn chuộc thân cho Tiêu Bách Điền thì cần bao nhiêu tiền?"
"Vị công tử này, Tiêu công tử là người được săn đón nhất Hoa lâu chúng tôi nếu như cậu ấy rời đi thì sẽ mất một mối lớn nhưng nếu công tử muốn chuộc thân cho cậu ấy cũng không phải không thể."
"Bà chủ và thẳng vấn đề đi."
"100 ngàn lượng."
"Bà chủ thật biết cách lấy tiền đấy."
"Sao có thể nói như vậy giá tiền như thế này đã là quá hợp lý."
"Chẳng trách Tiêu Bách Điền lại nói cả đời này cũng không thể ra được khỏi chỗ này."
Nói xong Nguyệt Hi gọi giá nô đến bảo đưa tiền cho bà chủ. Bà chủ thấy vậy hai mắt sáng rỡ liền nói:
"Công tử thật hào phóng, thật hào phóng."
Thấy thế Cảnh Điềm liền lên tiếng ngăn cản:
"Nguyệt Hi số tiền này không phải là số tiền nhỏ muội suy nghĩ cho kỹ."
"Tỷ tỷ, ta suy nghĩ kỹ rồi cũng không thể để một người thông minh giỏi giang như vậy chôn thân suốt ở Hoa lâu này được."
"Nếu muỗi đã nói vậy thì ta chi một nửa giúp muội."
Thấy thế Cẩn Lan lên tiếng:
"Vậy ta cũng chi giúp mọi người. Tiểu Cầm mang ngân phiếu đến đây."
"Vậy thật cảm ơn mọi người." - Nguyệt Hi nói.
Tiêu Bách Điền liền chắp tay nói với ba người:
"Ân tình của ba vị Công tử Không biết khi nào mới trả được."
"Huynh đừng khách sáo, bọn ta chỉ là không muốn thấy người tài lại chôn chân ở nơi như thế này thôi."
Sau đó ba người đưa ngân phiếu cho bà chủ. Bà chủ Hoa lâu liền lấy giấy bán thân của Tiêu Bách Điền ra đốt ngay trước mặt mọi người. Xong xuôi ba người ngồi nói chuyện một lúc, Tiêu Bách Điền liền nói:
"Hôm nay ta chỉ có cây đàn tranh ở đây, thấy Phó Thần huynh cũng là người hiểu biết về đàn hát. Không biết có thể trổ tài cho ta học hỏi chút không?"
Cẩn Lan vui vẻ đáp:
"Được không thành vấn đề."
"Vậy Phó huynh có biết chơi đàn tranh không?"
Nguyệt Hi thấy vậy liền nói:
"Bách Điền huynh có điều không biết Phó Thần không loại nhạc cụ nào là huynh ấy không biết chơi."
"Quả đúng là một người tài giỏi."
Cẩn Lan ngại ngùng xoa đầu mũi.
"Cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi."
Nói xong Cẩn Lan ôm đàn tranh đặt lên bàn bắt đầu trổ tài năng lực của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.