Trùng Sinh Trở Về: Phu Nhân Lại Càng Hung Dữ
Chương 39: Bị Bỏ Rơi
Thần Kinh Tây Tây
18/06/2022
Thẩm Tây Quyết không nhúc nhích ngồi ở kia, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, môi mím thành đường, không nói một lời.
Nam Tịch từ trong ngực anh chui ra, lo lắng đề phòng nhìn màn hình, suy nghĩ có nên đổi sang phim khác xem hay không?
Cô túm lấy quần áo của Thẩm Tây Quyết quần áo: "Ông xã, phim này quá dọa người rồi."
"Sợ thì đừng xem." Ánh mắt Thẩm Tây Quyết rơi trên mặt cô.
"Không được... công ty nói muốn bọn em tham gia chương trình “Thám hiểm siêu nhiên”, em phải tập xem nếu không lúc đó sẽ biến thành trò cười."
Cổ áo người đàn ông rộng rãi mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc bên trong, suy nghĩ của Nam Tịch lại bị lệch lạc, khuôn mặt lặng lẽ đỏ lên.
Bộ phim vẫn tiếp tục, âm thanh tra tấn người xem luôn vang lên ở những điểm mấu chốt.
Đứa bé xuất quỷ nhập thần, hiệu ứng âm trầm kinh khủng.
Mỗi một màn cũng có thể làm cho người ta khắc sâu nhớ kỹ.
Nhưng sau khi Nam Tịch kịp thích ứng, liền không cảm thấy sợ hãi nữa, lá gan cũng càng lúc càng lớn, cô mở gói khoai tây chiên ra, nói với Thẩm Tây Quyết: "Xem ra cũng không khủng bố như trong truyện miêu tả."
"Ông xã, anh nói xem có đúng không?" Nam Tịch nói xong liền ngước mắt nhìn về phía Thẩm Tây Quyết.
Cằm người đàn ông kéo căng, tựa hồ như không nghe thấy cô nói gì.
Trên TV nữ quỷ đang truy đuổi người còn sống, âm thanh đặc biệt kinh khủng, đột nhiên khuôn mặt của nữ quỷ mặt phóng đại lên.
Thẩm Tây Quyết nhanh chóng nhắm mắt lại, nghiêng đầu ra chỗ khác.
Rất nhanh Nam Tịch đã nhận ra có điểm gì đó không đúng, cô chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tây Quyết.
m thanh quỷ dị trong phim ngày càng thăng cấp.
Nàng nhìn thấy quai hàm của Thẩm Tây Quyết căng lên.
Giống như là phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, Nam Tịch cười rộ lên như con mèo trộm được cá, xoay người ngồi vào trong lòng Thẩm Tây Quyết, nhìn hàng mi của anh ở khoảng cách gần, nhẹ giọng hỏi: "Ông xã, anh sợ xem phim ma sao?"
Hầu kêt Thẩm Tây Quyết nhúc nhích qua một cái, anh chậm rãi mở to mắt, sâu trong con ngươi hiện lên một tia không được tự nhiên, lãnh đạm đẩy cô ra nói: "Chỉ là mắt hơi đau thôi."
Nam Tịch giống con bạch tuộc, ôm chặt lấy vòng eo của anh.
Khuôn mặt trắng noãn dưới ánh đèn lại càng mê người, cô khẽ nhếch môi đỏ mơ hồ có thể thấy được hàm răng đều tăm tắp.
"Ông xã, thực sự anh không sợ chút nào sao?"
Cô tựa như nai con vô tình mắc kẹt trong cạm bẫy, ánh mắt vô tội lại đơn thuần nhìn anh, thời gian dần trôi qua, trong mắt anh cũng chỉ có cô.
Ánh mắt Thẩm Tây Quyết tối sầm lại, nhịn không được đưa tay ra sau gáy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Người phụ này tựa như hồ ly giảo hoạt, mỗi giờ mỗi khắc đều trêu chọc anh, xóa tan đi lạnh lẽo, thâu tóm lý trí của anh.
Nam Tịch chủ động ôm lấy cổ của Thẩm Tây Quyết, hơi ngước đầu lên tùy ý anh cướp đoạt.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.
Thẩm Tây Quyết vốn không muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy dãy số hiện thị trên màn hình, anh mau chóng lấy lại ý chí.
Người bên đầu dây điện thoại bên kia kích động nói: "Thẩm tiên sinh, bệnh nhân đã có ý thức!"
Nam Tịch tựa người ở bên cạnh anh, mơ hồ nghe được mấy chữ này, sắc mặt Thẩm Tây Quyết liền thay đổi.
Anh nói: "Tôi đến ngay."
Thẩm Tây Quyết ôm Nam Tịch ôm sang một bên, nói: "Anh có việc ra ngoài một chút."
Nam Tịch chưa kịp mở miệng hỏi, Thẩm Tây Quyết đã nhanh chóng thay xong quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe, cũng không ngoảnh mặt lại trực tiếp rời đi.
Phim kinh dị vẫn còn phát, nhưng người bên cạnh cô đã không thấy đâu.
Nam Tịch nhìn vào nơi anh rơi đi đến xuất thần, trong lòng dâng lên một cảm giác bị bỏ rơi.
Nam Tịch từ trong ngực anh chui ra, lo lắng đề phòng nhìn màn hình, suy nghĩ có nên đổi sang phim khác xem hay không?
Cô túm lấy quần áo của Thẩm Tây Quyết quần áo: "Ông xã, phim này quá dọa người rồi."
"Sợ thì đừng xem." Ánh mắt Thẩm Tây Quyết rơi trên mặt cô.
"Không được... công ty nói muốn bọn em tham gia chương trình “Thám hiểm siêu nhiên”, em phải tập xem nếu không lúc đó sẽ biến thành trò cười."
Cổ áo người đàn ông rộng rãi mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc bên trong, suy nghĩ của Nam Tịch lại bị lệch lạc, khuôn mặt lặng lẽ đỏ lên.
Bộ phim vẫn tiếp tục, âm thanh tra tấn người xem luôn vang lên ở những điểm mấu chốt.
Đứa bé xuất quỷ nhập thần, hiệu ứng âm trầm kinh khủng.
Mỗi một màn cũng có thể làm cho người ta khắc sâu nhớ kỹ.
Nhưng sau khi Nam Tịch kịp thích ứng, liền không cảm thấy sợ hãi nữa, lá gan cũng càng lúc càng lớn, cô mở gói khoai tây chiên ra, nói với Thẩm Tây Quyết: "Xem ra cũng không khủng bố như trong truyện miêu tả."
"Ông xã, anh nói xem có đúng không?" Nam Tịch nói xong liền ngước mắt nhìn về phía Thẩm Tây Quyết.
Cằm người đàn ông kéo căng, tựa hồ như không nghe thấy cô nói gì.
Trên TV nữ quỷ đang truy đuổi người còn sống, âm thanh đặc biệt kinh khủng, đột nhiên khuôn mặt của nữ quỷ mặt phóng đại lên.
Thẩm Tây Quyết nhanh chóng nhắm mắt lại, nghiêng đầu ra chỗ khác.
Rất nhanh Nam Tịch đã nhận ra có điểm gì đó không đúng, cô chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tây Quyết.
m thanh quỷ dị trong phim ngày càng thăng cấp.
Nàng nhìn thấy quai hàm của Thẩm Tây Quyết căng lên.
Giống như là phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, Nam Tịch cười rộ lên như con mèo trộm được cá, xoay người ngồi vào trong lòng Thẩm Tây Quyết, nhìn hàng mi của anh ở khoảng cách gần, nhẹ giọng hỏi: "Ông xã, anh sợ xem phim ma sao?"
Hầu kêt Thẩm Tây Quyết nhúc nhích qua một cái, anh chậm rãi mở to mắt, sâu trong con ngươi hiện lên một tia không được tự nhiên, lãnh đạm đẩy cô ra nói: "Chỉ là mắt hơi đau thôi."
Nam Tịch giống con bạch tuộc, ôm chặt lấy vòng eo của anh.
Khuôn mặt trắng noãn dưới ánh đèn lại càng mê người, cô khẽ nhếch môi đỏ mơ hồ có thể thấy được hàm răng đều tăm tắp.
"Ông xã, thực sự anh không sợ chút nào sao?"
Cô tựa như nai con vô tình mắc kẹt trong cạm bẫy, ánh mắt vô tội lại đơn thuần nhìn anh, thời gian dần trôi qua, trong mắt anh cũng chỉ có cô.
Ánh mắt Thẩm Tây Quyết tối sầm lại, nhịn không được đưa tay ra sau gáy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Người phụ này tựa như hồ ly giảo hoạt, mỗi giờ mỗi khắc đều trêu chọc anh, xóa tan đi lạnh lẽo, thâu tóm lý trí của anh.
Nam Tịch chủ động ôm lấy cổ của Thẩm Tây Quyết, hơi ngước đầu lên tùy ý anh cướp đoạt.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.
Thẩm Tây Quyết vốn không muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy dãy số hiện thị trên màn hình, anh mau chóng lấy lại ý chí.
Người bên đầu dây điện thoại bên kia kích động nói: "Thẩm tiên sinh, bệnh nhân đã có ý thức!"
Nam Tịch tựa người ở bên cạnh anh, mơ hồ nghe được mấy chữ này, sắc mặt Thẩm Tây Quyết liền thay đổi.
Anh nói: "Tôi đến ngay."
Thẩm Tây Quyết ôm Nam Tịch ôm sang một bên, nói: "Anh có việc ra ngoài một chút."
Nam Tịch chưa kịp mở miệng hỏi, Thẩm Tây Quyết đã nhanh chóng thay xong quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe, cũng không ngoảnh mặt lại trực tiếp rời đi.
Phim kinh dị vẫn còn phát, nhưng người bên cạnh cô đã không thấy đâu.
Nam Tịch nhìn vào nơi anh rơi đi đến xuất thần, trong lòng dâng lên một cảm giác bị bỏ rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.