Trùng Sinh Trở Về: Phu Nhân Lại Càng Hung Dữ
Chương 13:
Thần Kinh Tây Tây
31/07/2021
Lúc môi của cô chuẩn bị rời đi, chấp nhận sự chế giễu của mọi người.
Nhưng mà một giây sau, bàn tay ấm áp của người đàn ông bỗng nhiên chế trụ lấy gáy cô, cưỡng chế mà hết sức ôn nhu hôn, nghiêng chiếm hô hấp của cô.
Ai cũng không ngờ tới tình cảnh đảo ngược này, đám người kinh ngạc đến ngây người, trừng to mắt nhìn một màn trước mắt, thật lâu cũng không cách nào lấy lại tinh thần.
Hồi lâu sau, ngay lúc mà Nam Tịch sắp thiếu dưỡng khí, thì Thẩm Tây Quyết mới buông cô ra.
Ánh mắt của anh dán chặt vào đôi môi phiếm hồng của cô, trong ánh mắt đen sâu thẳm khiến người ta không nhìn thấu được cảm xúc.
Nam Tịch thở dốc một hơi thật sâu, thuận thế rúc vào trong ngực người đàn ông, khẽ bĩu môi, ánh mắt lộ ra sự đắc ý.
"Ông xã, nhiều người nhìn như vậy, thật không có ý tứ!"
Thẩm Tây Quyết thu hết sự đắc ý của cô vào mắt, anh nâng sợi dây chuyền ở cổ cô lên, bờ môi cong lên thành một đường như có như không.
Quay đầu nhìn về phía đám người, ánh mắt đầy sắc bén, khí tràng lạnh lẽo kia khiến đám người không tự chủ được cúi đầu.
Ngữ khí của anh trầm thấp, mang theo giọng điệu mệnh lệnh khó kháng cự: "Công ty nghiêm cấm nghị luận, nếu có lần sau nữa, thì tự mình rời đi."
Dứt lời, Thẩm Tây Quyết xoay người rời khỏi, trợ lý Bạch Dị lập tức đuổi theo.
"Điều tra xem chiếc nhẫn của cô ấy ở đâu ra."
Bạch Dị còn đang đắm chìm trong nụ hôn tuyệt mỹ vừa rồi của tổng giám đốc thì nghe thấy mệnh lệnh, lúc này mới hoàn hồn: "Vâng."
Đợi Thẩm Tây Quyết rời đi, Nam Tịch mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Lập tức cô nghĩ đến cái gì, ánh mắt sắc bén bắn về phía Triệu Kỳ, câu môi hỏi lại: "Mới vừa rồi là ai nói vợ chồng chúng tôi tình cảm không tốt, cô sao?"
Sắc mặt Triệu Kỳ đen như đít nồi, cô ta gắt gao cắn chặt môi, quay đầu muốn đi.
Nam Tịch lại tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt cô ta, giữa lông mày lộ ra băng lãnh, "Cứ đi như thế, là đang khinh thường tôi hay khinh thường chồng tôi?"
"Cô..."
Một câu của Nam Tịch chặn cho Triệu Kỳ không cách nào phản bác.
Dù sao, Nam Tịch cũng là Thẩm Phu nhân, vừa rồi lời cảnh cáo của Thẩm tổng vẫn còn văng vẳng ở bên tai.
Tô Thiên Ngữ thấy thế, bước lên phía trước ngăn Nam Tịch lại, nhẹ giọng nói: "Được rồi Nam Tịch, Triệu Kỳ cũng không phải cố ý, đều là những tên chó săn đưa tin nói lung tung, nên cô ấy mới hiểu lầm."
Nam Tịch liếc mắt nhìn Tô Thiên Ngữ giả vờ làm người tốt, cô vẫn chưa muốn vạch trần cô ta.
Nhưng mà một giây sau, bàn tay ấm áp của người đàn ông bỗng nhiên chế trụ lấy gáy cô, cưỡng chế mà hết sức ôn nhu hôn, nghiêng chiếm hô hấp của cô.
Ai cũng không ngờ tới tình cảnh đảo ngược này, đám người kinh ngạc đến ngây người, trừng to mắt nhìn một màn trước mắt, thật lâu cũng không cách nào lấy lại tinh thần.
Hồi lâu sau, ngay lúc mà Nam Tịch sắp thiếu dưỡng khí, thì Thẩm Tây Quyết mới buông cô ra.
Ánh mắt của anh dán chặt vào đôi môi phiếm hồng của cô, trong ánh mắt đen sâu thẳm khiến người ta không nhìn thấu được cảm xúc.
Nam Tịch thở dốc một hơi thật sâu, thuận thế rúc vào trong ngực người đàn ông, khẽ bĩu môi, ánh mắt lộ ra sự đắc ý.
"Ông xã, nhiều người nhìn như vậy, thật không có ý tứ!"
Thẩm Tây Quyết thu hết sự đắc ý của cô vào mắt, anh nâng sợi dây chuyền ở cổ cô lên, bờ môi cong lên thành một đường như có như không.
Quay đầu nhìn về phía đám người, ánh mắt đầy sắc bén, khí tràng lạnh lẽo kia khiến đám người không tự chủ được cúi đầu.
Ngữ khí của anh trầm thấp, mang theo giọng điệu mệnh lệnh khó kháng cự: "Công ty nghiêm cấm nghị luận, nếu có lần sau nữa, thì tự mình rời đi."
Dứt lời, Thẩm Tây Quyết xoay người rời khỏi, trợ lý Bạch Dị lập tức đuổi theo.
"Điều tra xem chiếc nhẫn của cô ấy ở đâu ra."
Bạch Dị còn đang đắm chìm trong nụ hôn tuyệt mỹ vừa rồi của tổng giám đốc thì nghe thấy mệnh lệnh, lúc này mới hoàn hồn: "Vâng."
Đợi Thẩm Tây Quyết rời đi, Nam Tịch mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Lập tức cô nghĩ đến cái gì, ánh mắt sắc bén bắn về phía Triệu Kỳ, câu môi hỏi lại: "Mới vừa rồi là ai nói vợ chồng chúng tôi tình cảm không tốt, cô sao?"
Sắc mặt Triệu Kỳ đen như đít nồi, cô ta gắt gao cắn chặt môi, quay đầu muốn đi.
Nam Tịch lại tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt cô ta, giữa lông mày lộ ra băng lãnh, "Cứ đi như thế, là đang khinh thường tôi hay khinh thường chồng tôi?"
"Cô..."
Một câu của Nam Tịch chặn cho Triệu Kỳ không cách nào phản bác.
Dù sao, Nam Tịch cũng là Thẩm Phu nhân, vừa rồi lời cảnh cáo của Thẩm tổng vẫn còn văng vẳng ở bên tai.
Tô Thiên Ngữ thấy thế, bước lên phía trước ngăn Nam Tịch lại, nhẹ giọng nói: "Được rồi Nam Tịch, Triệu Kỳ cũng không phải cố ý, đều là những tên chó săn đưa tin nói lung tung, nên cô ấy mới hiểu lầm."
Nam Tịch liếc mắt nhìn Tô Thiên Ngữ giả vờ làm người tốt, cô vẫn chưa muốn vạch trần cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.