Trùng Sinh Trở Về: Thiên Đế Ma Phi
Chương 1: Chương 1.1: Trùng sinh
Bạch Tiên
13/05/2016
Bạch Vân sơn, ngọn
núi cao nhất trên thiên giới. Mây trắng lượn lờ như mờ như ảo làm người
khác nhìn vào như sắp lạc đến tiên cảnh.
Nhưng lúc này đây, một đám người đang bao vây, hay nói đúng hơn là bảo vệ không cho người khác tới gần đỉnh núi, ai ai cũng mang vẻ mặt lo lắng đầy tức giận nhuộm sát khí.
Khác với bọn họ, trên đỉnh núi là cánh đồng hoa đủ màu sắc cùng những đám mây bao quanh làm người khác say mê. Cảnh đẹp không cách nào dùng từ để miêu tả, chỉ có thể nói đây là tiên cảnh.
Ấy vậy mà, tiên cảnh lúc này lại nhuốm một màu bi thương. Giữa cánh đồng, một hắc y nam tử tựa thiên tiên đang ôm chặt lấy một bạch y nữ tử người nhuốm đầy máu.
Đôi mắt nhu tình đầy đau đớn nhìn nàng, tay hắn nhẹ chạm vào vết thương vẫn đang chảy máu trên mặt nàng.
- Ta...
Lúc này đây, hắn có rất nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng lại chẳng nói được gì, cả người hắn run rẩy, tay hắn run run vuốt mặt nàng như muốn lau đi vết máu nhưng lại càng làm nó lem ra.
Nữ tử trong lòng sắc mặt tái nhợt, một bên mặt bê bết máu, cả người nàng như mờ như ảo có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tuy người nàng nhuốm máu, nhưng lại không làm mất đi vẻ tinh khiết, thanh cao của nàng. Dù mặt nàng đầy máu, một bên mặt bị hủy nhưng vẫn thấy được lúc trước nàng tuyệt sắc khuynh thành, tiên dung mạo cốt như thế nào. Chỉ tiếc...
Nàng suy yếu từ từ mở mắt, nàng chỉ có thể khép hờ mắt nhìn hắn, nàng mệt, nàng mệt lắm rồi. Thấy ánh mắt nhu tình đầy đau lòng của hắn, đôi môi trắng bệch của nàng hơi mỉm cười, nàng mấp máy môi.
- Đồ...ngốc...
Nghe nàng nói hắn "đồ ngốc" hắn chỉ nắm tay nàng chặt hơn, áp bàn tay lạnh băng dính máu của nàng lên mặt hắn.
- Phải, ta ngốc, ta rất ngốc...nên ta sẽ không để nàng biến mất, sẽ không...Thủy Tiên Nhi, nàng sẽ không chết, tin ta...
Nghe được lời hắn nói, trong lòng nành ấm áp. Một người như hắn, người mà nàng không được phép động lòng, vậy mà hắn... Haha đúng là ông trời trêu người.
- Dạ Quân Ly...ta...
- Đừng nói gì cả, nàng sẽ không sao đâu, ta hứa...
Không biết tại sao, lòng nàng vừa vui vừa trào lên một cỗ uất ức cùng chua sót, nàng từ từ nhắm mắt lại. Từ khóe mắt nàng chảy ra một giọt nước mắt, nàng hiểu hơn ai hết tình trạng của mình. Thật không ngờ có một ngày nàng lại bị chính nơi mình bảo hộ phản bội, đã thế người chủ mưu lại là muội muội của nàng.
Haha hủy dung, mất hết tu vi, hồn phách cũng trọng thương, kinh mạch đều đứt...nàng...sẽ hồn phi phách tán. Một đời của nàng, cuối cùng chỉ còn là hư vô, vậy mà hắn...nếu có thể, nàng nhất định sẽ tiếp nhận tình cảm của hắn, cho dù người khác có nói gì, nàng vẫn sẽ nhận, chỉ tiếc...xin lỗi Ly.
Nàng dần mất đi ý thức, sau đó chẳng còn gì, nàng...tan biến rồi.
*****
Bỗng nhiên, Thủy Tiên Nhi mở mắt ra, đây là...
- Phu nhân...đứa...đứa bé...
Tiếng bà vú làm nàng thoát khỏi sự kinh ngạc, nàng nhìn về phía họ. Một phụ nhân đang suy yếu nằm trên giường vẻ mặt chán ghét nhìn nàng. Còn nàng đang nằm trong lòng một bà vú, đây là... Tại sao có thể như vậy?
Nhưng lúc này đây, một đám người đang bao vây, hay nói đúng hơn là bảo vệ không cho người khác tới gần đỉnh núi, ai ai cũng mang vẻ mặt lo lắng đầy tức giận nhuộm sát khí.
Khác với bọn họ, trên đỉnh núi là cánh đồng hoa đủ màu sắc cùng những đám mây bao quanh làm người khác say mê. Cảnh đẹp không cách nào dùng từ để miêu tả, chỉ có thể nói đây là tiên cảnh.
Ấy vậy mà, tiên cảnh lúc này lại nhuốm một màu bi thương. Giữa cánh đồng, một hắc y nam tử tựa thiên tiên đang ôm chặt lấy một bạch y nữ tử người nhuốm đầy máu.
Đôi mắt nhu tình đầy đau đớn nhìn nàng, tay hắn nhẹ chạm vào vết thương vẫn đang chảy máu trên mặt nàng.
- Ta...
Lúc này đây, hắn có rất nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng lại chẳng nói được gì, cả người hắn run rẩy, tay hắn run run vuốt mặt nàng như muốn lau đi vết máu nhưng lại càng làm nó lem ra.
Nữ tử trong lòng sắc mặt tái nhợt, một bên mặt bê bết máu, cả người nàng như mờ như ảo có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tuy người nàng nhuốm máu, nhưng lại không làm mất đi vẻ tinh khiết, thanh cao của nàng. Dù mặt nàng đầy máu, một bên mặt bị hủy nhưng vẫn thấy được lúc trước nàng tuyệt sắc khuynh thành, tiên dung mạo cốt như thế nào. Chỉ tiếc...
Nàng suy yếu từ từ mở mắt, nàng chỉ có thể khép hờ mắt nhìn hắn, nàng mệt, nàng mệt lắm rồi. Thấy ánh mắt nhu tình đầy đau lòng của hắn, đôi môi trắng bệch của nàng hơi mỉm cười, nàng mấp máy môi.
- Đồ...ngốc...
Nghe nàng nói hắn "đồ ngốc" hắn chỉ nắm tay nàng chặt hơn, áp bàn tay lạnh băng dính máu của nàng lên mặt hắn.
- Phải, ta ngốc, ta rất ngốc...nên ta sẽ không để nàng biến mất, sẽ không...Thủy Tiên Nhi, nàng sẽ không chết, tin ta...
Nghe được lời hắn nói, trong lòng nành ấm áp. Một người như hắn, người mà nàng không được phép động lòng, vậy mà hắn... Haha đúng là ông trời trêu người.
- Dạ Quân Ly...ta...
- Đừng nói gì cả, nàng sẽ không sao đâu, ta hứa...
Không biết tại sao, lòng nàng vừa vui vừa trào lên một cỗ uất ức cùng chua sót, nàng từ từ nhắm mắt lại. Từ khóe mắt nàng chảy ra một giọt nước mắt, nàng hiểu hơn ai hết tình trạng của mình. Thật không ngờ có một ngày nàng lại bị chính nơi mình bảo hộ phản bội, đã thế người chủ mưu lại là muội muội của nàng.
Haha hủy dung, mất hết tu vi, hồn phách cũng trọng thương, kinh mạch đều đứt...nàng...sẽ hồn phi phách tán. Một đời của nàng, cuối cùng chỉ còn là hư vô, vậy mà hắn...nếu có thể, nàng nhất định sẽ tiếp nhận tình cảm của hắn, cho dù người khác có nói gì, nàng vẫn sẽ nhận, chỉ tiếc...xin lỗi Ly.
Nàng dần mất đi ý thức, sau đó chẳng còn gì, nàng...tan biến rồi.
*****
Bỗng nhiên, Thủy Tiên Nhi mở mắt ra, đây là...
- Phu nhân...đứa...đứa bé...
Tiếng bà vú làm nàng thoát khỏi sự kinh ngạc, nàng nhìn về phía họ. Một phụ nhân đang suy yếu nằm trên giường vẻ mặt chán ghét nhìn nàng. Còn nàng đang nằm trong lòng một bà vú, đây là... Tại sao có thể như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.