Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Chương 19:

Lâm Tích Tích

29/12/2024

Diêu Hân Đồng với vai trò là đại đội trưởng và thường xuyên đại diện lớp trong các hoạt động của trường, nhanh nhẹn tiến lên dò hỏi tình hình. Quay lại, cô bé thông báo với cả lớp rằng bọn họ đạt hạng Ưu. Nghe tin này, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Khi nhóm kiểm tra vừa rời đi, một nam sinh liền giục lớp trưởng đi gọi giáo viên chủ nhiệm tới để tuyên bố tan học. Buổi chiều thứ sáu, trừ việc tổng vệ sinh, lớp dưới không còn nhiệm vụ gì khác, nhưng lớp trên lại phải học thêm một tiết.

Cô Trần quay lại dặn dò vài câu, nhắc nhở cả lớp cuối tuần không được đi bơi ở sông, phải chú ý an toàn. Sau đó, cô ấy tuyên bố tan học. Vừa dứt lời, cả lớp như đàn ong vỡ tổ ùa ra cửa, xếp hàng ra về.

Riêng Lâm Vi lại tới chỗ cô Đàm. Dù đã hơn 10 năm không chạm vào đàn piano, nhưng kỹ năng cơ bản mà cô từng rèn luyện từ nhỏ vẫn còn đó. Với kinh nghiệm và sự tự giác của người trưởng thành, Lâm Vi tiến bộ rất nhanh.

Trước đây cô thường học cùng Vương An Nam và Giản Giai, nhưng rõ ràng hai người họ đã ở một cấp độ hoàn toàn khác. Cả hai đã sẵn sàng thi cấp sáu, trong khi cô chỉ mới bắt đầu lại từ đầu. Vì vậy, cô Đàm chia lớp học thành hai buổi: một buổi dành cho Vương An Nam và Giản Giai học ca khúc mới, còn Lâm Vi có một buổi riêng cho mình.

Gần đây, khi cô Đàm dạy Vương An Nam và Giản Giai một bài hát mới, Lâm Vi không còn thái độ bàng quan như trước. Cô đứng một bên lặng lẽ ghi nhớ những điểm quan trọng mà cô Đàm nhấn mạnh.

Mỗi ngày, sau khi luyện tập bài của mình xong, cô cũng thử tập những bài của bọn họ.

Mặc dù việc học có đôi chút hời hợt, nhưng Lâm Vi đã thi qua cấp chín từ trước. Hơn nữa, vì thời gian đi học khá nhàm chán, cô bắt đầu nghiên cứu nhạc phổ. Nhờ sự kiên trì đó, dù không dễ dàng, cô đã bắt kịp tiến độ của Vương An Nam và Giản Giai.

Dù chưa thể so sánh với hai học sinh xuất sắc ấy, sự tiến bộ gần đây của Lâm Vi cũng đủ để thay đổi hoàn toàn cái nhìn của cô Đàm về cô.

Hôm nay, sau khi kết thúc buổi học, cô Đàm gọi Lâm Vi lại và dặn dò: “Lát nữa, khi cha mẹ em đến đón, bảo họ ghé qua gặp cô một chút.”



“Dạ, được ạ,” Lâm Vi ngoan ngoãn đáp, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Gần đây cô đã rất cố gắng, chắc không đến mức bị gọi phụ huynh đâu nhỉ?

Sau khi luyện đàn xong, Lâm Vi dẫn cha - Lâm Thủy Vinh, đến gặp cô Đàm.

Nghe tin vừa báo, cả Lâm Thủy Vinh và Lâm Vi đều ngạc nhiên. Lâm Thủy Vinh theo bản năng hỏi: “Con lại không chăm chỉ luyện đàn đấy hả?”

“Không có! Gần đây con rất chăm chỉ mà!” Lâm Vi bĩu môi, cảm thấy oan ức.

Nhìn ánh mắt đầy nghi ngờ của cha, Lâm Vi chỉ biết thở dài. Ai bảo trước giờ cô luôn lơ là việc học đàn cơ chứ?

Cô Đàm nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Lâm, là thế này. Gần đây Lâm Vi tiến bộ rất lớn. Nếu duy trì phong độ này, hè năm nay em ấy có thể thử thi lên cấp bốn rồi.”

Hóa ra cô Đàm từng là giáo viên tại Nhất Trung, lại là đồng nghiệp cũ của Lâm Thủy Vinh. Thời còn dạy tại trường, giáo viên âm nhạc thường ít được chú trọng, đặc biệt khi vào mùa thi cử, thậm chí họ còn bị cho nghỉ dạy. Cảm thấy công việc nhàm chán, cô Đàm đã quyết định ra ngoài mở lớp dạy đàn tư nhân.

Nghe cô Đàm nói vậy, Lâm Thủy Vinh không giấu nổi vẻ bất ngờ. Ông liếc nhìn Lâm Vi một chút. Lâm Vi ngay lập tức ưỡn thẳng lưng, ánh mắt như muốn nói: “Thấy chưa? Con nói rồi mà, con gọi cha đến để nhận lời khen chứ không phải bị phê bình đâu!”

Nhìn con gái đầy tự tin, Lâm Thủy Vinh mỉm cười trấn an rồi quay sang cảm ơn cô Đàm: “Đây đều nhờ phương pháp dạy tận tâm của cô giáo. Về nhà, tôi nhất định sẽ đốc thúc cháu chuẩn bị tốt cho kỳ thi cấp bốn.”

Cô Đàm từ chối, "Cũng là nhờ sự cố gắng của cô bé. Đúng rồi, đây là bảng đăng ký thi cấp, hai người mang về điền vào nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook