Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Chương 30:

Lâm Tích Tích

29/12/2024

Khi đến nơi, Lâm Vi bất giác nhận ra mình là người duy nhất có đến hai phụ huynh đi theo. Những bạn khác, nếu không đi một mình, thì cũng chỉ có cha hoặc mẹ đi cùng. Cô lúng túng cúi đầu, cảm thấy mình như “người thi cấp thấp nhất nhưng lại kéo theo đoàn hộ tống lớn nhất”.

Chiếc xe buýt Tiểu Trung Ba chở nhóm dự thi lăn bánh. Các phụ huynh và cô Đàm ngồi ở ba hàng ghế đầu, trong khi các anh chị lớp trên chọn hàng ghế cuối. Ba đứa trẻ Lâm Vi ngồi ở giữa, chen giữa hai nhóm.

Vương An Nam nhanh chóng giành chỗ ngồi bên trái, để lại ghế bên phải cho Lâm Vi và Giản Giai – một cô bạn trông có vẻ khá xa cách.

Từ thành phố Dương Trạch đến tỉnh thành phải mất hơn hai giờ lái xe. Chặng đường dài, phía trước là tiếng cười nói rôm rả của các phụ huynh đang bàn luận về con cái, còn phía sau là những tiếng xì xào bàn tán của các anh chị lớn.

Lâm Vi liếc nhìn Vương An Nam đang say sưa bên cửa sổ, rồi quay sang thấy Giản Giai với gương mặt xa cách ngồi cạnh mình. Không muốn phá vỡ sự yên tĩnh, cô quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đột nhiên, giọng nói của Giản Giai vang lên: “Lâm Vi, cậu đã luyện thành thạo bản nhạc chưa?"

Bị hỏi bất ngờ, Lâm Vi hơi giật mình, nhưng vẫn đáp lại một cách khiêm tốn: “Chắc là cũng gần xong rồi."

Sự quan tâm từ Giản Giai làm Lâm Vi hơi bối rối. Dù đã học đàn piano cùng nhau vài năm, số lần hai người nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay. Thật không ngờ cô bạn này lại chủ động bắt chuyện.

Thứ nhất, chỉ học cùng nhau một thời gian ngắn, khoảng cách giữa Lâm Vi và Giản Giai đã dần được kéo ra. Mỗi lần nói đến chuyện học đàn, Hạ Tuệ Ngân lại lấy Giản Giai ra làm tấm gương để so sánh với Lâm Vi. Đối mặt với kiểu "con nhà người ta" như vậy, trong lòng Lâm Vi dần nảy sinh cảm giác bài xích mơ hồ.



Thứ hai, trong nhà Giản Giai có vẻ quản lý cô bé rất nghiêm khắc. Mỗi lần đến học đàn, mẹ cô bé luôn đi theo giám sát từ đầu đến cuối. Nhà cô bé lại có đàn piano riêng, vì thế sau khi học xong, cô bé thường tự luyện đàn ở nhà.

Lâm Vi và Vương An Nam vẫn chơi đùa với nhau, nhưng gần như không có cơ hội nào để tiếp xúc hay chơi chung với Giản Giai.

Hơn nữa, trong trí nhớ của Lâm Vi, dù cùng lứa tuổi, nhưng Giản Giai luôn trưởng thành sớm hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Tính cách ấy khiến cô bé có vẻ không hợp với nhóm bạn nhỏ của mình. Giờ đây, khi đã trải qua sự thay đổi trong tâm thế và trở về với vai trò một cô bé, Lâm Vi nhận ra Giản Giai quả thật giống hệt như trong ký ức: điềm đạm, trưởng thành, tiến lùi đúng mực. Điều đó khiến cô bé có phần xa cách với những bạn cùng tuổi.

Dẫy vậy, cô bé vẫn là một đứa trẻ "thật sự" – không phải đứa trẻ "giả" như Lâm Vi. Những lúc cần thiết, cô biết cách thỏa hiệp, bao dung với sự trẻ con, ngây thơ của bạn bè xung quanh. Trong khi đó, Giản Giai thì không. Cô bé không biết che giấu cảm xúc, vì vậy thường mang lại ấn tượng cao ngạo, không để tâm đến người khác.

Nhưng hôm nay, tính tình của Giản Giai lại tốt một cách bất ngờ. Cô bé còn lên tiếng an ủi Lâm Vi: “Cậu đừng lo lắng, tớ đã thi qua cấp bốn rồi, thật sự rất dễ mà.”

Lâm Vi khẽ giật mình: Mình đã biểu hiện ra vẻ lo lắng chỗ nào mà lại khiến người ta hiểu lầm thế này?

Ánh mắt cô bất giác liếc xuống, nhìn thấy bàn tay của Giản Giai đang đặt trên đùi vặn vẹo, xoắn lại như bánh quai chèo. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Vi bỗng hiểu ra: thì ra Giản Giai đang khẩn trương.

Cũng phải thôi. Dù trưởng thành sớm đến đâu, nội tâm của cô bé vẫn là một đứa trẻ. Cảm giác lo lắng như vậy là điều không thể tránh khỏi.

Nghĩ thế, Lâm Vi làm như không nhận ra điều gì, nhẹ nhàng nói chuyện với giọng điệu mềm mại, nghiêm túc hỏi Giản Giai kinh nghiệm thi cấp bốn đàn piano. Được hỏi như vậy, Giản Giai liền chăm chú giải đáp, dần dần bàn tay căng cứng của cô bé cũng thả lỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook