Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!
Chương 32:
Lâm Tích Tích
29/12/2024
Cả nhóm bước vào phòng âm nhạc, nơi điều hòa được bật, làm dịu đi cái nóng hầm hập bên ngoài.
Một học sinh lớp 5 hoặc lớp 6, có dáng vẻ như “đại sư huynh”, dẫn họ đến hàng ghế rồi chỉ chỗ cho mọi người ngồi.
Theo thông lệ, kỳ thi sẽ bắt đầu từ cấp độ thấp đến cao. Không lâu sau khi họ yên vị, một giáo viên cầm microphone đứng trên sân khấu thông báo: “Xin mời các thí sinh dự thi từ cấp 1 đến cấp 4 lên sân khấu xếp hàng.”
Giản Giai, ngồi cạnh Lâm Vi, nhẹ nhàng khích lệ cô: “Cố lên nhé, cậu nhất định làm được.”
Lâm Vi mỉm cười thật tươi đáp lại: “Cảm ơn cậu, lát nữa cậu cũng cố lên nhé.”
Lâm Vi theo dòng người bước lên sân khấu. Cô nhận thấy có những bạn nhỏ hơn mình, nhưng cũng có những thí sinh rõ ràng đã lên trung học cơ sở, thậm chí trung học phổ thông. Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm – ít nhất cô không phải người lớn tuổi nhất ở đây.
Vị giáo viên trên sân khấu chia bốn thí sinh thành một nhóm, sau đó bảo người dẫn họ đến phòng đàn để dự thi.
Lâm Vi được xếp thứ hai. Khi thí sinh đầu tiên bước vào phòng thi, cô đứng bên ngoài chờ đợi, chợt nghe thấy một cậu bé phía sau không ngừng nhắc: “Đừng quên tiểu tiết, đừng quên tiểu tiết…”
Dù vốn rất bình tĩnh, nhưng lời lặp đi lặp lại đó làm Lâm Vi cũng cảm thấy hơi căng thẳng. Cô nắm chặt tay, trong đầu nhanh chóng ôn lại bản nhạc một lần nữa. Dù đã thi qua một lần trước đó, nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi lo lắng, lỡ như “ngựa quen đường cũ” lại sảy chân thì sao.
Không lâu sau, thí sinh đầu tiên bước ra. Nhìn vẻ mặt thấp thỏm bất an của người đó, Lâm Vi đoán họ đã không phát huy tốt.
Giáo viên hướng dẫn đứng ở cửa, ra hiệu cho Lâm Vi bước vào. Cô hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc, rồi đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng đàn, một chiếc đàn dương cầm tam giác đẹp đẽ được đặt ở trung tâm. Trước đàn là ba giám khảo, tất cả đều là giáo viên.
Vị giám khảo ngồi ở giữa có gương mặt quen thuộc. Nhìn thấy mái tóc nghệ thuật độc đáo của ông ấy, Lâm Vi liền nhớ ra, đây là người cô từng gặp trong lần khảo cấp trước.
Có lẽ vì nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, khi vừa ngồi xuống trước cây đàn piano, Lâm Vi bất chợt bình tĩnh lại. Gần hai tháng vất vả luyện tập, bây giờ chỉ cần thể hiện tốt nhất những gì mình đã chuẩn bị.
Cô bắt đầu trầm ổn chơi các âm giai theo yêu cầu của giám khảo, sau đó lần lượt biểu diễn bài tập luyện kỹ năng và bản nhạc thi. Với ba bài nhạc cuối, cô còn chưa kịp chơi xong đã bị giám khảo ra hiệu dừng lại.
"Đánh không tệ, em có thể rời khỏi phòng đàn." Vị giám khảo ngồi gần cửa nhìn cô, ý bảo cô có thể ra ngoài.
Lâm Vi bước ra khỏi phòng thi theo người hướng dẫn, đi đến phòng chờ. Cô Đàm cùng các phụ huynh vẫn đang ngồi đợi bên ngoài. Vừa thấy cô đi ra, mọi người lập tức đứng dậy, tiến đến hỏi han: “Cảm thấy thế nào rồi?"
"Tạm được ạ." Lâm Vi đáp, đánh giá thầm rằng biểu hiện của mình có thể coi là ổn định. Nhưng cô cũng không dám quá tự tin, chỉ trả lời một cách khiêm tốn và chung chung.
Lâm Thủy Vinh đưa cho cô chai nước đang cầm trên tay, dịu dàng nói: "Không sao đâu, thi xong rồi là được."
Nhìn những người khác vẫn đang ngóng chờ, Lâm Vi – người đầu tiên hoàn thành bài thi – hiểu rằng mình có trách nhiệm chia sẻ tình hình bên trong. Cô nói: "Bên trong thi theo từng cấp, bắt đầu từ cấp 1 đến cấp 4, sau đó mới đến những cấp cao hơn."
Nghe xong, cô Đàm khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng: "Em đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi chút đi."
Bên ngoài trời quá nóng, Lâm Thủy Vinh và Hạ Tuệ Ngân đã thuê một phòng gần đó để Lâm Vi có thể nghỉ ngơi. Đến gần 5 giờ chiều, khi tất cả thí sinh thi xong, mọi người cùng nhau trở về.
Họ không dừng lại ở tỉnh thành mà lái xe thẳng về Dương Trạch. Một ngày trôi qua, mọi người đều thấm mệt, không còn náo nhiệt như lúc khởi hành. Trên xe, chỉ có Lâm Thủy Vinh ngồi cạnh tài xế, vừa nói chuyện phiếm vừa giữ cho bác tài không buồn ngủ.
Một học sinh lớp 5 hoặc lớp 6, có dáng vẻ như “đại sư huynh”, dẫn họ đến hàng ghế rồi chỉ chỗ cho mọi người ngồi.
Theo thông lệ, kỳ thi sẽ bắt đầu từ cấp độ thấp đến cao. Không lâu sau khi họ yên vị, một giáo viên cầm microphone đứng trên sân khấu thông báo: “Xin mời các thí sinh dự thi từ cấp 1 đến cấp 4 lên sân khấu xếp hàng.”
Giản Giai, ngồi cạnh Lâm Vi, nhẹ nhàng khích lệ cô: “Cố lên nhé, cậu nhất định làm được.”
Lâm Vi mỉm cười thật tươi đáp lại: “Cảm ơn cậu, lát nữa cậu cũng cố lên nhé.”
Lâm Vi theo dòng người bước lên sân khấu. Cô nhận thấy có những bạn nhỏ hơn mình, nhưng cũng có những thí sinh rõ ràng đã lên trung học cơ sở, thậm chí trung học phổ thông. Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm – ít nhất cô không phải người lớn tuổi nhất ở đây.
Vị giáo viên trên sân khấu chia bốn thí sinh thành một nhóm, sau đó bảo người dẫn họ đến phòng đàn để dự thi.
Lâm Vi được xếp thứ hai. Khi thí sinh đầu tiên bước vào phòng thi, cô đứng bên ngoài chờ đợi, chợt nghe thấy một cậu bé phía sau không ngừng nhắc: “Đừng quên tiểu tiết, đừng quên tiểu tiết…”
Dù vốn rất bình tĩnh, nhưng lời lặp đi lặp lại đó làm Lâm Vi cũng cảm thấy hơi căng thẳng. Cô nắm chặt tay, trong đầu nhanh chóng ôn lại bản nhạc một lần nữa. Dù đã thi qua một lần trước đó, nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi lo lắng, lỡ như “ngựa quen đường cũ” lại sảy chân thì sao.
Không lâu sau, thí sinh đầu tiên bước ra. Nhìn vẻ mặt thấp thỏm bất an của người đó, Lâm Vi đoán họ đã không phát huy tốt.
Giáo viên hướng dẫn đứng ở cửa, ra hiệu cho Lâm Vi bước vào. Cô hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc, rồi đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng đàn, một chiếc đàn dương cầm tam giác đẹp đẽ được đặt ở trung tâm. Trước đàn là ba giám khảo, tất cả đều là giáo viên.
Vị giám khảo ngồi ở giữa có gương mặt quen thuộc. Nhìn thấy mái tóc nghệ thuật độc đáo của ông ấy, Lâm Vi liền nhớ ra, đây là người cô từng gặp trong lần khảo cấp trước.
Có lẽ vì nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, khi vừa ngồi xuống trước cây đàn piano, Lâm Vi bất chợt bình tĩnh lại. Gần hai tháng vất vả luyện tập, bây giờ chỉ cần thể hiện tốt nhất những gì mình đã chuẩn bị.
Cô bắt đầu trầm ổn chơi các âm giai theo yêu cầu của giám khảo, sau đó lần lượt biểu diễn bài tập luyện kỹ năng và bản nhạc thi. Với ba bài nhạc cuối, cô còn chưa kịp chơi xong đã bị giám khảo ra hiệu dừng lại.
"Đánh không tệ, em có thể rời khỏi phòng đàn." Vị giám khảo ngồi gần cửa nhìn cô, ý bảo cô có thể ra ngoài.
Lâm Vi bước ra khỏi phòng thi theo người hướng dẫn, đi đến phòng chờ. Cô Đàm cùng các phụ huynh vẫn đang ngồi đợi bên ngoài. Vừa thấy cô đi ra, mọi người lập tức đứng dậy, tiến đến hỏi han: “Cảm thấy thế nào rồi?"
"Tạm được ạ." Lâm Vi đáp, đánh giá thầm rằng biểu hiện của mình có thể coi là ổn định. Nhưng cô cũng không dám quá tự tin, chỉ trả lời một cách khiêm tốn và chung chung.
Lâm Thủy Vinh đưa cho cô chai nước đang cầm trên tay, dịu dàng nói: "Không sao đâu, thi xong rồi là được."
Nhìn những người khác vẫn đang ngóng chờ, Lâm Vi – người đầu tiên hoàn thành bài thi – hiểu rằng mình có trách nhiệm chia sẻ tình hình bên trong. Cô nói: "Bên trong thi theo từng cấp, bắt đầu từ cấp 1 đến cấp 4, sau đó mới đến những cấp cao hơn."
Nghe xong, cô Đàm khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng: "Em đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi chút đi."
Bên ngoài trời quá nóng, Lâm Thủy Vinh và Hạ Tuệ Ngân đã thuê một phòng gần đó để Lâm Vi có thể nghỉ ngơi. Đến gần 5 giờ chiều, khi tất cả thí sinh thi xong, mọi người cùng nhau trở về.
Họ không dừng lại ở tỉnh thành mà lái xe thẳng về Dương Trạch. Một ngày trôi qua, mọi người đều thấm mệt, không còn náo nhiệt như lúc khởi hành. Trên xe, chỉ có Lâm Thủy Vinh ngồi cạnh tài xế, vừa nói chuyện phiếm vừa giữ cho bác tài không buồn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.