Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!
Chương 35:
Lâm Tích Tích
29/12/2024
"Chẳng trách chú vẫn cứ giữ cái thói đó, nguyên nhân là vì mọi người phía sau luôn dung túng. Lần nào cũng mắng thì to, mà hậu quả thì chẳng có gì, làm sao chú sửa được cơ chứ!”
________________________________________
Sáng hôm sau, bà nội thu dọn đồ đạc, giục cả nhà đến thăm ông ngoại của Lâm Vi.
Ông ngoại là giáo viên tiểu học trong thị trấn. Không quá lời khi nói rằng, nửa số người trong các thôn lân cận đều được ông ngoại dạy dỗ những chữ đầu đời. Vì vậy, ông ngoại rất được mọi người kính trọng.
Trong kỳ nghỉ, ông ngoại thường ở nhà chơi cờ tướng một mình. Thấy cả nhà đến, ông ấy liền kéo Lâm Thủy Vinh ngồi xuống chơi cùng.
Ông ngoại vốn là tay chơi cờ cực kỳ "thúi", chẳng ai muốn chơi với ông ấy. Nhưng là con rể, Lâm Thủy Vinh không dám từ chối cha vợ, đành ngồi xuống kiên nhẫn chơi cùng.
Lâm Vi thấy vậy, chỉ biết nhìn cha bằng ánh mắt đồng cảm, sau đó đi theo Hạ Tuệ Ngân tìm bà ngoại.
________________________________________
Trong mắt Lâm Vi, bà ngoại cô là hình mẫu lý tưởng của một người phụ nữ đảm đang. Từ trong ra ngoài ngôi nhà, bà ấy đều quán xuyến tất cả, cực kỳ tháo vát và chịu thương chịu khó.
Dưới sự chăm lo của bà ấy, Hạ Tuệ Ngân lớn lên như một nàng tiểu thư mười ngón tay không phải đụng nước. Bà ấy luôn bảo vệ mẹ cô khỏi mọi việc nhà, chỉ cần tập trung vào học hành, mọi thứ còn lại bà ấy đều lo liệu.
Đôi khi, Lâm Thủy Vinh kể với Lâm Vi chuyện hồi nhỏ ông phải đi cắt cỏ cho heo. Ngược lại, dù cùng lớn lên trong một thế hệ, Hạ Tuệ Ngân lại có chút ngưỡng mộ mà nói: “Hồi nhỏ mẹ thấy người khác đi cắt cỏ cho heo, cũng rất muốn được đi thử một lần, nhưng bà ngoại không cho mẹ đi.”
Mặc dù có phần do hoàn cảnh gia đình khác biệt, nhưng để khiến Hạ Tuệ Ngân phải thốt lên những lời như vậy, có thể tưởng tượng được, hồi nhỏ bà thực sự chưa từng phải động tay vào bất kỳ công việc đồng áng nào.
Dì út bên nhà ông ngoại của Lâm Vi đã kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân không mấy suôn sẻ. Hai năm sau, dì dẫn theo em họ Hạ Văn về lại nhà mẹ đẻ, đổi họ của con thành họ Hạ.
Còn về cậu của cô, cũng chẳng có gì đáng nói. Dù có một người cha làm giáo viên, cậu vẫn luôn chán ghét việc học, như thể mong muốn được sinh ra từ một gia đình khác. Sau nhiều lần bị buộc phải học hành nhưng không có kết quả, cậu bỏ ngang và ra ngoài làm thuê khắp nơi.
Cậu mang về một người vợ cũng lang bạt chẳng kém, sinh ra một đứa em họ lại khá được lòng ông ngoại. Nhưng sau này, khi hai người đã lớn tuổi, không có bằng cấp, chẳng kiếm được nhiều tiền, họ viện cớ ông ngoại không ai chăm sóc để quay về sống dựa vào lương hưu của ông ấy.
Hiện tại, có lẽ cậu đang lại lang thang làm ăn ở đâu đó.
Ở nhà ông ngoại, Lâm Vi được ăn một bữa tiệc lớn do bà ngoại đặc biệt chuẩn bị. Trước khi rời đi, bà ngoại còn gói ghém đủ loại nông sản để Lâm Vi và gia đình mang về. Trong đó, món Lâm Vi thích nhất chính là tương ớt do bà ngoại làm. Bà ngoại còn cho thêm thịt băm vào trong tương, chỉ cần một chén cơm nóng, Lâm Vi đã ăn ngon lành.
Cuộc sống ở quê tuy có phần buồn tẻ, nhưng may mắn là có chú út trẻ tuổi trong nhà. Chú út biết hết mọi điều thú vị trong vòng mười dặm quanh vùng. Hôm nay chú ấy dẫn cô ra đập nước xem xả nước, ngày mai lại đưa cô vào thị trấn bên cạnh xem nghệ sĩ đường phố biểu diễn nuốt trường thương. Mỗi ngày đều trôi qua đầy ắp tiếng cười.
Đến khi Hạ Tuệ Ngân thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về thành phố để kịp ngày khai giảng, Lâm Vi mới giật mình nhận ra kỳ nghỉ hè đã kết thúc từ lúc nào. Điều đặc biệt hơn cả là, mùa hè này cô đã tận hưởng trọn vẹn, không còn chịu cảnh ốm đau như trước.
Nhìn mình trong gương, cô than thở một tiếng dài. Da rám nắng mất rồi!
Hạ Tuệ Ngân nhìn kỹ khuôn mặt của cô, nhưng dù cố thế nào cũng không nhận ra chỗ nào bị đen đi.
________________________________________
Sáng hôm sau, bà nội thu dọn đồ đạc, giục cả nhà đến thăm ông ngoại của Lâm Vi.
Ông ngoại là giáo viên tiểu học trong thị trấn. Không quá lời khi nói rằng, nửa số người trong các thôn lân cận đều được ông ngoại dạy dỗ những chữ đầu đời. Vì vậy, ông ngoại rất được mọi người kính trọng.
Trong kỳ nghỉ, ông ngoại thường ở nhà chơi cờ tướng một mình. Thấy cả nhà đến, ông ấy liền kéo Lâm Thủy Vinh ngồi xuống chơi cùng.
Ông ngoại vốn là tay chơi cờ cực kỳ "thúi", chẳng ai muốn chơi với ông ấy. Nhưng là con rể, Lâm Thủy Vinh không dám từ chối cha vợ, đành ngồi xuống kiên nhẫn chơi cùng.
Lâm Vi thấy vậy, chỉ biết nhìn cha bằng ánh mắt đồng cảm, sau đó đi theo Hạ Tuệ Ngân tìm bà ngoại.
________________________________________
Trong mắt Lâm Vi, bà ngoại cô là hình mẫu lý tưởng của một người phụ nữ đảm đang. Từ trong ra ngoài ngôi nhà, bà ấy đều quán xuyến tất cả, cực kỳ tháo vát và chịu thương chịu khó.
Dưới sự chăm lo của bà ấy, Hạ Tuệ Ngân lớn lên như một nàng tiểu thư mười ngón tay không phải đụng nước. Bà ấy luôn bảo vệ mẹ cô khỏi mọi việc nhà, chỉ cần tập trung vào học hành, mọi thứ còn lại bà ấy đều lo liệu.
Đôi khi, Lâm Thủy Vinh kể với Lâm Vi chuyện hồi nhỏ ông phải đi cắt cỏ cho heo. Ngược lại, dù cùng lớn lên trong một thế hệ, Hạ Tuệ Ngân lại có chút ngưỡng mộ mà nói: “Hồi nhỏ mẹ thấy người khác đi cắt cỏ cho heo, cũng rất muốn được đi thử một lần, nhưng bà ngoại không cho mẹ đi.”
Mặc dù có phần do hoàn cảnh gia đình khác biệt, nhưng để khiến Hạ Tuệ Ngân phải thốt lên những lời như vậy, có thể tưởng tượng được, hồi nhỏ bà thực sự chưa từng phải động tay vào bất kỳ công việc đồng áng nào.
Dì út bên nhà ông ngoại của Lâm Vi đã kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân không mấy suôn sẻ. Hai năm sau, dì dẫn theo em họ Hạ Văn về lại nhà mẹ đẻ, đổi họ của con thành họ Hạ.
Còn về cậu của cô, cũng chẳng có gì đáng nói. Dù có một người cha làm giáo viên, cậu vẫn luôn chán ghét việc học, như thể mong muốn được sinh ra từ một gia đình khác. Sau nhiều lần bị buộc phải học hành nhưng không có kết quả, cậu bỏ ngang và ra ngoài làm thuê khắp nơi.
Cậu mang về một người vợ cũng lang bạt chẳng kém, sinh ra một đứa em họ lại khá được lòng ông ngoại. Nhưng sau này, khi hai người đã lớn tuổi, không có bằng cấp, chẳng kiếm được nhiều tiền, họ viện cớ ông ngoại không ai chăm sóc để quay về sống dựa vào lương hưu của ông ấy.
Hiện tại, có lẽ cậu đang lại lang thang làm ăn ở đâu đó.
Ở nhà ông ngoại, Lâm Vi được ăn một bữa tiệc lớn do bà ngoại đặc biệt chuẩn bị. Trước khi rời đi, bà ngoại còn gói ghém đủ loại nông sản để Lâm Vi và gia đình mang về. Trong đó, món Lâm Vi thích nhất chính là tương ớt do bà ngoại làm. Bà ngoại còn cho thêm thịt băm vào trong tương, chỉ cần một chén cơm nóng, Lâm Vi đã ăn ngon lành.
Cuộc sống ở quê tuy có phần buồn tẻ, nhưng may mắn là có chú út trẻ tuổi trong nhà. Chú út biết hết mọi điều thú vị trong vòng mười dặm quanh vùng. Hôm nay chú ấy dẫn cô ra đập nước xem xả nước, ngày mai lại đưa cô vào thị trấn bên cạnh xem nghệ sĩ đường phố biểu diễn nuốt trường thương. Mỗi ngày đều trôi qua đầy ắp tiếng cười.
Đến khi Hạ Tuệ Ngân thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về thành phố để kịp ngày khai giảng, Lâm Vi mới giật mình nhận ra kỳ nghỉ hè đã kết thúc từ lúc nào. Điều đặc biệt hơn cả là, mùa hè này cô đã tận hưởng trọn vẹn, không còn chịu cảnh ốm đau như trước.
Nhìn mình trong gương, cô than thở một tiếng dài. Da rám nắng mất rồi!
Hạ Tuệ Ngân nhìn kỹ khuôn mặt của cô, nhưng dù cố thế nào cũng không nhận ra chỗ nào bị đen đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.