Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Chương 8:

Lâm Tích Tích

23/12/2024

Chỉ tiếc là những năm sau, kiểu dáng đồng phục này ngày càng sửa đổi, càng lúc càng xấu.

Thay xong đồng phục học sinh, Lâm Vi vội vàng bước ra khỏi phòng. Thời gian đã không còn nhiều. Nhà cô mỗi sáng sớm luôn bận rộn như một chiến trường nhỏ.

Lâm Thủy Vinh, với vai trò chủ nhiệm lớp, phải đến sớm để quản lý thể dục buổi sáng. Còn Hạ Tuệ Ngân, giáo viên tiếng Anh, cũng bận chuẩn bị cho giờ học sớm của mình.

Thường thì Lâm Thủy Vinh sẽ ra ngoài trước, Hạ Tuệ Ngân dẫn Lâm Vi đi ăn sáng ở căng tin, sau đó đưa cô đến văn phòng. Từ đó, Lâm Thủy Vinh tranh thủ chút thời gian để đưa cô tới trường tiểu học.

Lâm Vi từ nhỏ đã quen với nếp sống theo lịch trình của trường trung học. Cô không thấy bất tiện, thậm chí còn cảm thấy rất tự nhiên.

Khi đến văn phòng, Hạ Tuệ Ngân giao cô cho Lâm Thủy Vinh rồi nhanh chóng đi chuẩn bị cho tiết học.

Lâm Thủy Vinh ăn nốt bữa sáng mà Lâm Vi mang cho ông, sau đó nhìn đồng hồ, liền cưỡi xe máy đưa cô đến trường học.

Thành phố Dương Trạch có ba trường tiểu học trọng điểm, đều được xem là danh giá và có thực lực ngang nhau. Các trường này luôn ganh đua, năm nay trường này chiếm ưu thế, sang năm trường khác lại vượt lên.

Số phụ huynh muốn đưa con vào những ngôi trường này nhiều không kể xiết, và cái gọi là “phí xây dựng trường” cũng cao đến mức đáng sợ.

May mắn thay, nhờ cha mẹ là giáo viên, Lâm Vi được hưởng chút ưu tiên, từ nhỏ đến lớn luôn học ở những nơi có chất lượng giáo dục tốt nhất trong thành phố.

Đến trước cổng trường, Lâm Vi xuống xe máy, vẫy tay chào cha mình rồi đi vào.

Cổng trường đã đông kín học sinh. Nhưng khi gần đến nơi, cô đột ngột dừng bước, nhanh chóng xoay người, nép sau một nhóm bạn học.

Phía trước đang có đội trực nhật kiểm tra khăn quàng đỏ, mà cô thì lại quên đeo!



Nhìn quanh, Lâm Vi lén lút rút năm hào từ trong cặp sách rồi đi vào cửa hàng văn phòng phẩm Thần Quang gần đó.

Cô vẫn luôn thắc mắc: phải chăng trước cổng trường nào cũng sẽ có một cửa hàng văn phòng phẩm tên là Thần Quang? Nhưng dù sao, đây cũng là nơi không thể thiếu đối với học sinh. Giống như chiếc túi thần kỳ của Doraemon, bất cứ vật dụng nào cần thiết cho trường học cũng đều có ở đây.

Quả nhiên, Lâm Vi vừa bước vào đã nhìn thấy một loạt khăn quàng đỏ treo trên giá. Bên cạnh còn có mấy bạn học khác cũng đang vội vã mua khăn như cô.

Cầm chiếc khăn vừa mua, Lâm Vi nhanh chóng đeo lên cổ, lần này cô vượt qua đội kiểm tra một cách thuận lợi.

Trường tiểu học ở thành phố một kéo dài sáu năm học, nên Lâm Vi vẫn nhớ phòng học của mình ở đâu. Nhưng chỗ ngồi của mình năm lớp hai thì cô hoàn toàn không nhớ nổi.

Khi đang lấp ló ngoài cửa lớp, một nam sinh bất chợt nhìn thấy cô. Cậu lập tức đưa tay lên miệng làm loa, hét lớn với giọng đầy kích động: “Lâm Vi đã trở lại!”

Ngay lập tức, cả lớp ùa đến vây quanh cô. Cảm giác như được làm “ngôi sao giữa biển người” khiến Lâm Vi không khỏi bất ngờ. Trong đầu cô mơ hồ nghĩ: Hóa ra hồi nhỏ mình có nhân duyên tốt đến vậy sao?

Đột nhiên, một cô bé chạy vọt tới trước mặt cô, giơ tay ra làm bộ xua đuổi đám đông: “Mọi người tránh ra, để Lâm Vi nghỉ ngơi!”

Lâm Vi nhận ra đó là Diệp Hi Bối – cô bạn thân của mình. Mẹ của Diệp Hi Bối cũng là giáo viên ở trường Nhất Trung, hai cô bé đã học chung lớp từ tiểu học cho đến tận năm lớp 11 trước khi bị phân ban.

Diệp Hi Bối đuổi đám bạn học tản ra, cẩn thận dìu Lâm Vi về chỗ ngồi của cô. Sau đó, cô bé nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập lo lắng: “Vi Vi, bệnh của cậu khỏi hẳn chưa?"

Những bạn học khác đi theo sau cũng nhìn cô với vẻ mặt tương tự.

Lần này, Lâm Vi đã xin nghỉ nửa tháng. Theo lời chủ nhiệm lớp, cô bị bệnh khá nặng.

Trong mắt những đứa trẻ lớp hai, khoảng thời gian dài như vậy đồng nghĩa với một căn bệnh nguy hiểm đến tính mạng. Đây chính là lý do khiến cả lớp nhiệt tình đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Trở Về, Tranh Đua Học Tập Chớ Làm Phiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook