Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng
Chương 14: NỤ HÔN CUỒNG SAY
Đường Nguyệt Y
11/03/2024
Đô một ly đã say bét nhè là có thật!
Ân Mặc Dao chỉ uống đúng ly rượu đầu tiên, là bắt đầu hoa mắt chóng mặt, nói năng linh tinh, cũng may lúc cô định uống thêm ly thứ hai, thì Phương Cảnh Đình đã kịp thời ngăn cản.
Ngồi thêm một lúc, anh vẫn im lặng lắng nghe người con gái ấy nói hết nỗi lòng, nói tới khi ngủ quên trên ghế mới thôi.
Từ đầu tới cuối, người đàn ông vẫn trưng ra dáng vẻ cam chịu, ba phần bất lực, bảy phần như ba. Sau cùng, lại phải cất công bế cô về phòng. Trừ sự cố đêm trước, thì đây là lần thứ hai anh chạm vào cơ thể phụ nữ trong suốt mười năm vừa qua.
Không phải anh mắc chứng lãnh cảm, mà đối với anh, chẳng có cô gái nào khiến anh cảm thấy đặc biệt, hay phát sinh một chút hứng thú nào. Nhưng đó cũng chỉ là vấn đề trước khi gặp Ân Mặc Dao, cô phá lệ đầu tiên và cũng là người dám nói chuyện với anh chả chút câu nệ.
Đưa cô về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường ngủ, rồi ân cần đắp chăn xong xuôi, đến lúc Phương Cảnh Đình định quay lưng rời đi, thì Ân Mặc Dao lại bất ngờ túm lấy vạt áo của anh, theo quán tính mà dốc sức kéo mạnh xuống.
Lúc đó, anh đâu có kịp chuẩn bị hay phản ứng gì, nên cứ thế ngã xuống, cũng may trước khi đè lên người cô, tay anh đã kịp chống xuống mặt nệm, cản trở lực va đập.
Lần trước, là anh bị hạ thuốc. Lần này, đến lượt cô uống say, rồi định giở lại trò cũ hay sao đây? Tư thế nhạy cảm này, đang khiến nhiệt độ cơ thể anh dần tăng lên. Nhìn vào gương mặt thiếu nữ vẫn an nhiên ngủ say như chưa xảy ra chuyện gì, khiến anh muốn tỏ thái độ không vui cũng chẳng đành lòng.
Người rộng lượng không chấp nhặt kẻ say.
Phương Cảnh Đình quyết tâm đứng dậy, lần này anh sẽ nhanh nhẹn hơn một chút. Nhưng không, lưng chưa kịp đứng thẳng, thì đôi tay cô gái đã vô thức ôm lấy anh, rồi lần nữa kéo xuống, thản nhiên ôm chặt vào lòng.
"Mèo à, em đừng có chạy lung tung nữa. Nằm yên ở đây cho chị ôm nào, em mà đi là chị không ngủ được đâu."
Sao cơ? Trong cơn mộng mị, say xỉn vì rượu, cô lại xem một người cao cao tại thượng như Phương Cảnh Đình anh là mèo ư? Còn bảo phải nằm yên để cô ôm, thế khác gì mượn rượu lợi dụng thân xác người khác?
Ân Mặc Dao, đến lúc say rượu mà cô cũng khôn thật.
Tất nhiên trong trường hợp này, dù khuôn mặt của cô có đáng yêu cách mấy, thì người đàn ông vẫn muốn lập tức tránh khỏi cô càng xa càng tốt.
Lần thứ ba Phương Cảnh Đình ôm ấp ý định thoát khỏi vòng tay mỹ nữ, thì lại nghe thấy cô gái ngậm ngùi gọi:
"Mẹ! Mẹ đừng đi, mẹ ở lại với Dao Dao nhé? Một mình con cô đơn lắm..."
Hết mèo, rồi lại tưởng anh là mẹ. Cô cứ ra sức ôm chặt lấy người đàn ông và nói ra những lời lẽ đáng thương đó, khiến anh muốn đi cũng không đành lòng.
Sự bất quá tam. Phàm ở đời, việc gì cũng không quá nhiều lần, nhiều nhất cũng là ba lần trở lại, nên thôi. Thấy cô đáng thương như vậy, anh cũng không muốn rời đi nữa.
Nhưng cứ nửa đứng nửa nằm như thế này thì không ổn chút nào, còn nếu tự giác trèo lên giường, sáng mai anh nhất định lại bị mắng thành kẻ không ra gì. Chưa kể tới việc cứ để cô ôm chặt như này, chỉ sợ lát nữa hốc môn sinh lý trong anh lại trỗi dậy, thì thật khó lường được chuyện gì sẽ xảy ra.
Da thịt đang nóng lên, yết hầu nam tính chốc lát lại trượt lên hạ xuống, cứ nhìn vào chiếc nhan sắc tựa như thiên thần của Ân Mặc Dao, thì "thằng bé" của anh lại không chịu nổi mà ngóc đầu dậy rồi.
Rõ ràng 10 năm qua anh chưa từng cảm thấy hứng thú khi đứng trước phụ nữ, nhưng đối với Ân Mặc Dao lại khác biệt rõ rệt như này chứ? Trên người cô có cực nam châm ư, cứ gần anh là chỉ muốn dính chặt?
Qua vài phút, người đàn ông cũng không thể tiếp tục tư thế ấy nữa. Anh quyết định rón rén gỡ tay cô gái ra khỏi cơ thể mình, chỉ cần thoát khỏi cái ôm này, anh nhất định sẽ nhanh chân rời đi. Nhưng anh đâu có ngờ, mục đích không thành, ngược lại còn khiến Ân Mặc Dao mơ màng tỉnh giấc.
Cô đang mở mắt nhìn anh, đôi mắt ngây thơ tròn xoe như hai viên bi trong suốt. Đôi tay ấy vẫn đang quàng qua cổ anh, giây phút này, trái tim trong lồng ngực người đàn ông đang điên cuồng đập loạn.
Không biết lúc này Ân Mặc Dao đang nghĩ gì, chỉ thấy cô nhìn Phương Cảnh Đình bằng đôi mắt vô tư tựa chút tà mị, nhìn thật lâu, rồi khuôn miệng nhỏ khẽ khàng mấp máy. Lúc anh vẫn đang hoang mang chưa biết gì, thì đối phương đã chủ động hôn nhẹ vào môi.
Từ một cái chạm nhẹ, Ân Mặc Dao chuyển sang mút trọn phiến môi dưới của người đàn ông. Nụ hôn kéo dài, chuyển động sâu lắng, mà tất cả đều do cô gái tự ý tung hoành.
Phương Cảnh Đình bị đưa vào thế bị động, nhưng lại đang từng giây từng phút hòa mình vào sự phóng túng cuồng nhiệt này.
Đêm nay, liệu có nhẹ nhàng trôi qua...
Ân Mặc Dao chỉ uống đúng ly rượu đầu tiên, là bắt đầu hoa mắt chóng mặt, nói năng linh tinh, cũng may lúc cô định uống thêm ly thứ hai, thì Phương Cảnh Đình đã kịp thời ngăn cản.
Ngồi thêm một lúc, anh vẫn im lặng lắng nghe người con gái ấy nói hết nỗi lòng, nói tới khi ngủ quên trên ghế mới thôi.
Từ đầu tới cuối, người đàn ông vẫn trưng ra dáng vẻ cam chịu, ba phần bất lực, bảy phần như ba. Sau cùng, lại phải cất công bế cô về phòng. Trừ sự cố đêm trước, thì đây là lần thứ hai anh chạm vào cơ thể phụ nữ trong suốt mười năm vừa qua.
Không phải anh mắc chứng lãnh cảm, mà đối với anh, chẳng có cô gái nào khiến anh cảm thấy đặc biệt, hay phát sinh một chút hứng thú nào. Nhưng đó cũng chỉ là vấn đề trước khi gặp Ân Mặc Dao, cô phá lệ đầu tiên và cũng là người dám nói chuyện với anh chả chút câu nệ.
Đưa cô về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường ngủ, rồi ân cần đắp chăn xong xuôi, đến lúc Phương Cảnh Đình định quay lưng rời đi, thì Ân Mặc Dao lại bất ngờ túm lấy vạt áo của anh, theo quán tính mà dốc sức kéo mạnh xuống.
Lúc đó, anh đâu có kịp chuẩn bị hay phản ứng gì, nên cứ thế ngã xuống, cũng may trước khi đè lên người cô, tay anh đã kịp chống xuống mặt nệm, cản trở lực va đập.
Lần trước, là anh bị hạ thuốc. Lần này, đến lượt cô uống say, rồi định giở lại trò cũ hay sao đây? Tư thế nhạy cảm này, đang khiến nhiệt độ cơ thể anh dần tăng lên. Nhìn vào gương mặt thiếu nữ vẫn an nhiên ngủ say như chưa xảy ra chuyện gì, khiến anh muốn tỏ thái độ không vui cũng chẳng đành lòng.
Người rộng lượng không chấp nhặt kẻ say.
Phương Cảnh Đình quyết tâm đứng dậy, lần này anh sẽ nhanh nhẹn hơn một chút. Nhưng không, lưng chưa kịp đứng thẳng, thì đôi tay cô gái đã vô thức ôm lấy anh, rồi lần nữa kéo xuống, thản nhiên ôm chặt vào lòng.
"Mèo à, em đừng có chạy lung tung nữa. Nằm yên ở đây cho chị ôm nào, em mà đi là chị không ngủ được đâu."
Sao cơ? Trong cơn mộng mị, say xỉn vì rượu, cô lại xem một người cao cao tại thượng như Phương Cảnh Đình anh là mèo ư? Còn bảo phải nằm yên để cô ôm, thế khác gì mượn rượu lợi dụng thân xác người khác?
Ân Mặc Dao, đến lúc say rượu mà cô cũng khôn thật.
Tất nhiên trong trường hợp này, dù khuôn mặt của cô có đáng yêu cách mấy, thì người đàn ông vẫn muốn lập tức tránh khỏi cô càng xa càng tốt.
Lần thứ ba Phương Cảnh Đình ôm ấp ý định thoát khỏi vòng tay mỹ nữ, thì lại nghe thấy cô gái ngậm ngùi gọi:
"Mẹ! Mẹ đừng đi, mẹ ở lại với Dao Dao nhé? Một mình con cô đơn lắm..."
Hết mèo, rồi lại tưởng anh là mẹ. Cô cứ ra sức ôm chặt lấy người đàn ông và nói ra những lời lẽ đáng thương đó, khiến anh muốn đi cũng không đành lòng.
Sự bất quá tam. Phàm ở đời, việc gì cũng không quá nhiều lần, nhiều nhất cũng là ba lần trở lại, nên thôi. Thấy cô đáng thương như vậy, anh cũng không muốn rời đi nữa.
Nhưng cứ nửa đứng nửa nằm như thế này thì không ổn chút nào, còn nếu tự giác trèo lên giường, sáng mai anh nhất định lại bị mắng thành kẻ không ra gì. Chưa kể tới việc cứ để cô ôm chặt như này, chỉ sợ lát nữa hốc môn sinh lý trong anh lại trỗi dậy, thì thật khó lường được chuyện gì sẽ xảy ra.
Da thịt đang nóng lên, yết hầu nam tính chốc lát lại trượt lên hạ xuống, cứ nhìn vào chiếc nhan sắc tựa như thiên thần của Ân Mặc Dao, thì "thằng bé" của anh lại không chịu nổi mà ngóc đầu dậy rồi.
Rõ ràng 10 năm qua anh chưa từng cảm thấy hứng thú khi đứng trước phụ nữ, nhưng đối với Ân Mặc Dao lại khác biệt rõ rệt như này chứ? Trên người cô có cực nam châm ư, cứ gần anh là chỉ muốn dính chặt?
Qua vài phút, người đàn ông cũng không thể tiếp tục tư thế ấy nữa. Anh quyết định rón rén gỡ tay cô gái ra khỏi cơ thể mình, chỉ cần thoát khỏi cái ôm này, anh nhất định sẽ nhanh chân rời đi. Nhưng anh đâu có ngờ, mục đích không thành, ngược lại còn khiến Ân Mặc Dao mơ màng tỉnh giấc.
Cô đang mở mắt nhìn anh, đôi mắt ngây thơ tròn xoe như hai viên bi trong suốt. Đôi tay ấy vẫn đang quàng qua cổ anh, giây phút này, trái tim trong lồng ngực người đàn ông đang điên cuồng đập loạn.
Không biết lúc này Ân Mặc Dao đang nghĩ gì, chỉ thấy cô nhìn Phương Cảnh Đình bằng đôi mắt vô tư tựa chút tà mị, nhìn thật lâu, rồi khuôn miệng nhỏ khẽ khàng mấp máy. Lúc anh vẫn đang hoang mang chưa biết gì, thì đối phương đã chủ động hôn nhẹ vào môi.
Từ một cái chạm nhẹ, Ân Mặc Dao chuyển sang mút trọn phiến môi dưới của người đàn ông. Nụ hôn kéo dài, chuyển động sâu lắng, mà tất cả đều do cô gái tự ý tung hoành.
Phương Cảnh Đình bị đưa vào thế bị động, nhưng lại đang từng giây từng phút hòa mình vào sự phóng túng cuồng nhiệt này.
Đêm nay, liệu có nhẹ nhàng trôi qua...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.