Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế
Chương 56
Zhihu
11/09/2024
Anh mặt Hứa Lê vừa vặn xuyên qua khe hở giữa hai bác sĩ, có thể nhìn thấy một mảnh sắt có vết gỉ rõ ràng cắm vào n.g.ự.c đội trưởng Trương. Đúng là một vị trí rất nguy hiểm. Hơn nữa Hứa Lê có thể cảm nhận được, mảnh sắt đó thực sự có móc ngược. Nếu rút mảnh sắt này ra, chưa nói đến việc mang theo một miếng thịt, có thể còn cắt đứt động mạch tĩnh mạch. Với điều kiện ở đây, nếu cắt đứt tĩnh mạch, mạng sống của đội trưởng Trương có lẽ sẽ mất ở đây.
Nhưng nếu không rút ra, mạng sống của đội trưởng Trương cũng sẽ mất ở đây. Các bác sĩ bên trong càng cãi nhau càng gấp, hơi thở của đội trưởng Trương cũng ngày càng yếu, Hứa Lê không quan tâm đến những thứ khác, trước tiên lấy balo xuống, sau đó lấy ra một lọ thuốc bột. Lọ thuốc trông giống như một chiếc bình thủy tỉnh bụng bầu, bụng to bằng nắm tay Hứa Lê, bên trong đựng đầy bột màu đỏ, miệng lọ được nút bằng nút Ẩ gô.
"Tôi đề nghị rút mảnh sắt ra ngay lập tức, nếu không rút mảnh sắt ra, đội trưởng Trương nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm năm phút nữa, không bằng đánh cược một lần.”
Có người đề nghị.
Hứa Lê ném ba lô xuống đất, người lính hút thuốc đã nói với những người khác về tình hình của Hứa Lê, đi tới muốn kéo Hứa Lê: "Tiểu Lê, em đợi cùng chúng tôi đi.”
Nhưng Hứa Lê tránh tay anh ta.
Cô giơ lọ thuốc trong tay: "Đây là thuốc cầm máu, rất hữu dụng, có thể dùng cho Trương Hưng.”
Người lính nhìn vào lọ thuốc trong tay Hứa Lê, bất lực: "Các bác sĩ đã chuẩn bị thuốc rồi... Tiểu Lê!”
Lời chưa dứt, anh ta đã thấy Hứa Lê lấy ra một con d.a.o gọt hoa quả từ chiếc túi đeo chéo, anh ta theo bản năng muốn ngăn cản, vừa vặn tạo cơ hội cho Hứa Lê, cô rạch một đường không quá sâu lên mu bàn tay anh ta.
Người lính: "?”
Tôi muốn bảo vệ em, em lại muốn c.h.é.m tôi một nhát? Anh ta theo bản năng muốn giữ chặt Hứa Lê nhưng một là một cánh tay của anh ta vẫn còn treo, hai là Hứa Lê cũng rất nhanh nhạy né tránh, vì vậy cuối cùng lại biến thành anh ta bị Hứa Lê nắm lấy tay. Sau đó, Hứa Lê đổ bột màu đỏ trong lọ nhỏ mà anh ta tưởng là đồ chơi vào mu bàn tay anh ta.
Tình hình bên này cũng có một số người chú ý đến, những người lính khác cũng theo bản năng chạy tới, có người lo lắng cho Hứa Lê: "Tiểu Lê, em không bị thương chứ?”
Có người kinh ngạc: "Tiểu Lê, sao em lại dùng d.a.o đ.â.m người nhà mình?”
Nhưng nếu không rút ra, mạng sống của đội trưởng Trương cũng sẽ mất ở đây. Các bác sĩ bên trong càng cãi nhau càng gấp, hơi thở của đội trưởng Trương cũng ngày càng yếu, Hứa Lê không quan tâm đến những thứ khác, trước tiên lấy balo xuống, sau đó lấy ra một lọ thuốc bột. Lọ thuốc trông giống như một chiếc bình thủy tỉnh bụng bầu, bụng to bằng nắm tay Hứa Lê, bên trong đựng đầy bột màu đỏ, miệng lọ được nút bằng nút Ẩ gô.
"Tôi đề nghị rút mảnh sắt ra ngay lập tức, nếu không rút mảnh sắt ra, đội trưởng Trương nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm năm phút nữa, không bằng đánh cược một lần.”
Có người đề nghị.
Hứa Lê ném ba lô xuống đất, người lính hút thuốc đã nói với những người khác về tình hình của Hứa Lê, đi tới muốn kéo Hứa Lê: "Tiểu Lê, em đợi cùng chúng tôi đi.”
Nhưng Hứa Lê tránh tay anh ta.
Cô giơ lọ thuốc trong tay: "Đây là thuốc cầm máu, rất hữu dụng, có thể dùng cho Trương Hưng.”
Người lính nhìn vào lọ thuốc trong tay Hứa Lê, bất lực: "Các bác sĩ đã chuẩn bị thuốc rồi... Tiểu Lê!”
Lời chưa dứt, anh ta đã thấy Hứa Lê lấy ra một con d.a.o gọt hoa quả từ chiếc túi đeo chéo, anh ta theo bản năng muốn ngăn cản, vừa vặn tạo cơ hội cho Hứa Lê, cô rạch một đường không quá sâu lên mu bàn tay anh ta.
Người lính: "?”
Tôi muốn bảo vệ em, em lại muốn c.h.é.m tôi một nhát? Anh ta theo bản năng muốn giữ chặt Hứa Lê nhưng một là một cánh tay của anh ta vẫn còn treo, hai là Hứa Lê cũng rất nhanh nhạy né tránh, vì vậy cuối cùng lại biến thành anh ta bị Hứa Lê nắm lấy tay. Sau đó, Hứa Lê đổ bột màu đỏ trong lọ nhỏ mà anh ta tưởng là đồ chơi vào mu bàn tay anh ta.
Tình hình bên này cũng có một số người chú ý đến, những người lính khác cũng theo bản năng chạy tới, có người lo lắng cho Hứa Lê: "Tiểu Lê, em không bị thương chứ?”
Có người kinh ngạc: "Tiểu Lê, sao em lại dùng d.a.o đ.â.m người nhà mình?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.