Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 63: Trứng năm lười biếng

Tuyết Gia

14/02/2017

“Răng rắc... Răng rắc...” Trứng năm phá xác nhanh hơn bốn anh trai rất nhiều, không bao lâu liền phá xác thành công.

Mấy người ngửa đầu, nhìn chằm chằm vỏ trứng bị đạp tan nát trong tổ chim trên cây, cổ đều ngưỡng thẳng nhưng vẫn không thấy tiểu thú nhân đi ra.

“Lâm Hô, anh mau đi xem trứng năm một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Không biết là xảy ra chuyện gì, có khi nào không thể hấp thu được năng lượng hay không?

Vấn đề này kỳ thực không chỉ Mông Hiểu Dương lo lắng, cũng là việc mà Lâm Hô và những người còn lại trong Lâm gia đều lo lắng, dù sao thú nhân không hấp thu năng lượng sao có thể cường tráng thân thể được.

Lâm Hô dừng một chút, giống như có chút chần chờ, dưới sự thúc giục mãnh liệt của Mông Hiểu Dương liền nhảy lên cây, chỉ thấy vùi bên trong vỏ trứng, nằm úp sấp một tiểu bạch hổ nho nhỏ, bởi vì Lâm Hô đi lên mà tổ chim động vài cái, cũng không khiến tiểu bạch hổ động một chút, nếu không phải nhìn thấy lỗ tai nhỏ bé kia run lên vài cái, Lâm Hô đều phải hoài nghi tiểu thú nhân này bị làm sao rồi.

Thật cẩn thận ôm lấy tiểu bạch hổ, Lâm Hô thả người nhảy xuống nhánh cây, Mông Hiểu Dương đi nhanh đến bên cạnh hắn, cẩn thận ôm lấy tiểu bạch hổ.

Đứa bé này nhỏ hơn trứng lớn và trứng hai rất nhiều, có cảm giác rất yếu! Mông Hiểu Dương đau lòng sờ sờ lưng bé, đi về phía bác sĩ nghe tin đang chạy đến.

“Mau kiểm tra cho đứa nhỏ này.” Trong lòng vội vàng kêu gọi 9717, bảo nó hỗ trợ phân hình tình huống thân thể của trứng năm.

Lâm gia chủ còn có Lâm phu nhân và mọi người cũng rất nóng lòng, chẳng lẽ tiểu thú nhân bị gì rồi? Đây là việc mà hiện tại mọi người đều muốn biết.

9717: “Kí chủ, anh yên tâm đi, tiểu thú nhân rất khỏe mạnh.” Trải qua ba lần phân hình, 9717 hết chỗ nói rồi, căn bản là đứa nhỏ này chẳng có vấn đề gì được không? Sẽ nằm chèm bẹp nửa chết nửa sống như vậy hoàn toàn là vì……….. lười động. = =

Suy đoán trước trạng huống, 9717 còn phát hiện một vấn đề, không phải trứng năm không có hấp thu năng lượng, chỉ là hấp thu ít mà thôi, cho nên mấy người Lâm Hô mới không thấy được, về phần tại sao lại hấp thu ít như vậy, nguyên nhân vẫn là vì lười biếng. = =

9717: Đậu xanh rau má! Đứa nhỏ này quả thực lười biếng đến nhân thần cộng phẫn rồi được không?

“Thật sự không có việc gì?” Vậy trứng năm nằm chèm bẹp ở đó là xảy ra chuyện gì?

Mông Hiểu Dương đã hoàn toàn chuyển biến thành nhân vật ‘Từ mẫu’, tỏ vẻ thực lo lắng, đi theo bác sĩ vào trong phòng, lúc này bác sĩ đang mở mí mắt trứng năm ra nhìn, lại mở ra cái miệng của bé xem xét, trứng năm ngoan ngoãn ngửa đầu, nằm ở đó mặc cho bọn họ loay hoay xếp đặt.

Chính bởi vì dạng này, bọn người Mông Hiểu Dương mới càng lo lắng, tiểu thú nhân sau khi phá xác có thể vui vẻ đi loạng choạng, thậm chí ở ba bốn ngày sau có thể bắt đầu nhảy nhót vui vẻ, nghịch ngợm quậy phá.

Nhưng nhìn trứng năm mà xem, bị bác sĩ lật tới lật lui cũng không phản kháng chút nào, nếu là tiểu thú nhân khác, sớm đã lăn lộn nhảy nhót rồi.



9717: Đó là bởi vì lười biếng. = =

“Thân thể tiểu thú nhân cũng không có vấn đề, tương phản, bé thực khỏe mạnh.” Bác sĩ trưởng vẫn là người lần trước, ông cũng họ Lâm, là Lâm gia bàng chi, rất đáng giá tín nhiệm, cho nên Mông Hiểu Dương mang thai, đẻ trứng bao quát bọn cục cưng đều do ông kiểm tra thân thể xem bệnh.

Đem tiểu thú nhân mềm mại nằm úp sấp đưa trả lại cho Mông Hiểu Dương, bác sĩ suy tư một chút, “Thân thể tuyệt đối không có vấn đề gì, sẽ như vậy, theo cá nhân tôi thì có thể là bởi vì tiểu thú nhân lười động.”

Đừng nói đến bọn người Lâm Hô, ngay cả chính bản thân bác sĩ cũng cảm thấy chẩn đoán này thực buồn cười, thế nhưng khi ông lật xem mí mắt tiểu thú nhân, chính là từ trong mắt bé nhìn đến ánh mắt lười biếng, hơn nữa khi ông đem tiểu thú nhân trả lại cho Mông Hiểu Dương, từ trong ánh mắt nhỏ biếng nhác của tiểu thú nhân ông nhìn đến ý tứ ‘Cuối cùng cũng xong rồi, rốt cuộc có thể ngủ ngon’, sau đó tiểu thú nhân liền cuộn tròn vùi vào trong ngực thiếu phu nhân ngủ say.

Lười động? Cái trán mọi người xuất hiện mấy cái hắc tuyến, nếu không phải bác sĩ là người đáng tin, tất cả mọi người muốn hoài nghi lão nhân gia ông ta cố ý trêu chọc bọn họ.

“Kí chủ, tôi phải nói cho anh biết, bác sĩ này nói rất đúng, trứng năm là bởi vì lười biếng mới như vậy.” 9717 thản nhiên nói xong câu này, liền bước đi.

Mông Hiểu Dương: Má nó! Cuối cùng biết được chân tướng, nước mắt rơi xuống! Còn thật là bởi vì lười biếng mới có thể như vậy!

Thỉnh thoảng 9717 cũng có chút không đáng tin, nhưng tổng thể mà nói vẫn là tin được, Mông Hiểu Dương rất muốn nắm lên trứng năm nhìn kỹ một chút, bất quá nhìn bộ dáng bé ngủ ngon như vậy, cuối cùng vẫn không muốn đánh thức bé.

Mấy ngày đi qua, mọi người rốt cuộc tin tưởng, trứng năm nhà bọn họ thật không phải là thân thể không tốt, mà là lười biếng, mười phần lười biếng được không?

Có thể dựa tuyệt đối không đứng, có thể ngồi tuyệt đối không dựa, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, đây là miêu tả chân thực nhất của trứng năm lười biếng.

Tên nhóc này ngay cả đói bụng cũng chỉ rầm rì rầm rì vài tiếng, thậm chí ngay cả đầu cũng không nâng lên, phải có người trực tiếp đem bình sữa đến trong miệng bé, mới ừng ực, bú từng chút từng chút một.

Đúng vậy, là từng chút từng chút một, nhóc này lười thậm chí ngay cả sữa cũng không muốn uống hết một lần. Hơn nữa, Mông Hiểu Dương đỡ trán, nhẹ nhàng nâng mông bé lên, đổi một cái tã lót cho bé.

Không sai, chính là tã lót, tã lót cho tiểu giống cái dùng, cư nhiên có một ngày sẽ dùng đến trên người tiểu thú nhân.

Nếu không có trứng lớn và trứng hai, Mông Hiểu Dương cũng không biết tiểu thú nhân sinh ra liền không cần lo lắng việc đi tiểu, thế nhưng trứng năm, hoàn toàn lật đổ thường thức mới vừa hình thành của y được không?

Có thể nghĩ, lần đầu tiên nhìn đến tiểu thú nhân đái dầm, người Lâm gia có bao nhiêu kinh ngạc, còn nhờ bác sĩ lại tra xét một lần, cho ra kết quả vẫn là lười biếng nha đậu xanh rau má!

Mẹ nó, bởi vì lười biếng mà ngay cả tiết tháo cùng tự tôn cũng không cần, Mông Hiểu Dương cùng Lâm Hô thật sự rất muốn tỏ vẻ hàng này không phải bọn họ sinh.



Bởi vì việc này, không biết bị Lâm Cẩn cười nhạo bao nhiêu lần, mà ngay cả Triệu Nhân đều cảm thấy chính mình hãnh diện, cả ngày lôi kéo Lâm Cẩn ở trong phòng, thề muốn sinh ra một tiểu thú nhân siêu cấp lợi hại.

Chọt chọt trứng năm lại đang ngủ, “Nhóc con hư đốn, làm hại mỗ mụ bị chú con cười nhạo.” May mắn là chỉ có bọn họ biết, nếu như bị người khác biết, những thế gia kia còn không chê cười chết.

Thời gian trôi qua nhanh như bay, trứng năm đã hơn một tháng, mà trường học bị Mông Hiểu Dương sắp quên cũng khai giảng.

Thời điểm nhận được thư thăm hỏi của trường học, cả người Mông Hiểu Dương cũng không tốt lắm, y hoàn toàn quên chính mình còn là một thiếu niên hai mươi tuổi xanh tươi.

Mở ra, Mông Hiểu Dương lại bị đả kích. Bỏ học lâu như vậy trường học cũng không có trách cứ, ngược lại vô cùng cấp lực trực tiếp nhượng y lên năm ba, mà quan trọng nhất là một đoạn cuối cùng.

Đại khái ý tứ chính là, Mông Thần nếu lại mang thai lần nữa thì không cần trở về học, y đã vì trường học tranh đoạt rất nhiều vinh dự, là học sinh ưu tú của trường học Hoa Hạ, chỉ chờ thời điểm tốt nghiệp trở về chụp ảnh lưu niệm là được.

Mặt khác, bên trong còn tặng kèm một tin tức, đồng chí Mông Hiểu Dương, vinh dự đạt được phần thưởng sinh viên phong vân năm nay cùng thành tựu tốt nhất, về phần thành tựu gì? Mông Hiểu Dương nhìn trời, vì sao y cảm thấy chính mình được đến chính là phần thưởng sinh trứng tốt nhất cùng mụ mụ quang vinh.

Nhân sinh....

Do dự vài ngày, Mông Hiểu Dương vẫn quyết định trở về trường học, người khác không biết, chẳng lẽ bản thân y lại không biết sao, hiện tại y đã ăn thuốc tránh thai, ít nhất trong vòng hai năm sẽ không có con, cho nên hoàn toàn có thể bình tĩnh hoàn thành việc học.

Hơn nữa hiệu trưởng đại học Hoa Hạ, cũng chính là anh trai của Lâm phu nhân cũng đã đồng ý, y có thể mang bọn cục cưng đến trường học, bọn họ còn cực kỳ vui lòng, vô cùng hoan nghênh nữa là!

Lâm Hô không có phản đối ý tưởng của Mông Hiểu Dương, cũng không có tỏ vẻ tán thành, bất quá năm nay hắn vừa vặn tốt nghiệp, năm học cuối cùng này, thú nhân phải ở trường học hoàn thành việc học đồng thời hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ.

Vốn muốn cho Hiểu Dương ở nhà chăm sóc các con, bất quá nếu y muốn trở về trường học cũng được, như vậy hai người cũng không tất mỗi tuần chỉ gặp mặt một lần.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng Lâm Hô vẫn gật đầu, sau đó nói ra quyết định của mình với Lâm phu nhân và mọi người.

Tuy rằng rất luyến tiếc bọn cục cưng, bất quá Lâm phu nhân bao quát mấy người Lâm gia chủ cũng không có ngăn cản, thú nhân sau khi đính hôn đều phải tự lập, cho nên phải một mình đảm đương một phía, chăm sóc giống cái và con trai của mình.

Mông Hiểu Dương ôm trứng năm cùng Lâm Hô đi ở phía trước, phía sau đi theo một nhóm bé trai phấn điêu ngọc mài, đi vào xe huyền phù, đi về phía trường học xa cách đã lâu.

Mông Hiểu Dương cúi đầu nhìn nhìn trứng năm, quay đầu lại nhìn sang mấy nhóc con, năm tháng thanh xuân của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook