Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 22: Vấp ngã

Tuyết Gia

14/02/2017

Híp mắt cọ cọ gối đầu, lại thoải mái duỗi người, Mông Hiểu Dương cảm giác cuối cùng mình cũng sống trở lại.

Sờ sờ bụng đói đến mức kêu rột rột, y chật vật bò ra ngoài ổ chăn, dự định xuống lầu kiếm ăn. Dùng tay chỉnh sơ lại đầu tóc, mặc nguyên đồ ngủ thịch thịch thịch đi xuống lầu.

"Tiểu Cẩn sao vậy?" Nhìn Lâm Cẩn đang ngồi trên sô pha khóc như mưa, Mông Hiểu Dương nghi hoặc không thôi.

Liếc mắt nhìn Lâm Cẩn, tiện tay tắt quang não, Lâm Hô thản nhiên nói:

"Nhân vật phụ trong tiểu thuyết đã chết." Đứng dậy đi tới bên cạnh Mông Hiểu Dương, "Tôi giúp em."

Mông Hiểu Dương còn đang suy nghĩ câu trả lời lúc nãy của hắn là có ý gì, hơi giật mình gật đầu một cái, lập tức phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Giúp tôi cái gì?" Lời này không giải thích được, làm cho Mông Hiểu Dương lại ngây ra một lúc.

"Tôi giúp em, cùng làm cơm trưa." Nói xong nắm tay Mông Hiểu Dương, đi về phía phòng bếp.

"Này!" Bị Lâm Hô kéo đi, Mông Hiểu Dương quay đầu nhìn Lâm Cẩn còn đang khóc lớn không ngừng, "Mặc kệ Tiểu Cẩn sao?" Không đi qua an ủi có sao không?

Kéo Mông Hiểu Dương qua, khẽ hôn trán y một cái, "Trong tiểu thuyết mỗi khi có người chết, nó đều khóc một trận, cho đến bây giờ, tác giả tiểu thuyết đã viết chết mười mấy người."

Mông Hiểu Dương: (⊙o⊙) vậy là khóc mười mấy lần rồi sao?

Lại quay đầu liếc nhìn Lâm Cẩn khóc đến nấc, hèn gì Lâm Hô yêu thương em trai muốn chết cũng không thèm an ủi, cái này quả thật an ủi không được đâu."Tiểu thuyết gì thế? Có thể làm cho Tiểu Cẩn mê mẩn như vậy." Rút tay về, mở ra tủ lạnh nhìn xem, bên trong chỉ còn thức ăn sống, thức ăn chín quả nhiên đã không còn một miếng.

Kêu Viên Đồng nấu cơm, bản thân Mông Hiểu Dương thì lấy cà chua, trứng, khoai tây, thịt bò từ trong tủ lạnh ra. Mấy thứ này có thể làm ra nhiều món ngon, đặc biệt thịt bò hầm khoai tây, có thể hầm một nồi lớn, như vậy sẽ không sợ Lâm Hô thiếu ăn.

Lâm Hô, cũng có thể nói sức ăn của thú nhân đều rất lớn, như Lâm Cẩn là á thú nhân, một lần một bình dinh dưỡng tề là đủ rồi, nhưng thú nhân, năm bình cũng chưa chắc đã no.

Nghĩ đến cảnh tượng Lâm Hô ăn cơm, Mông Hiểu Dương nhếch môi, mặc kệ có phải bởi vì sức ăn của anh ta quá lớn hay không, là một đầu bếp, có thể thấy người khác ăn sạch cơm mình nấu ngay cả canh cũng không thừa lại, đều vô cùng vui vẻ, tự nhiên y cũng không ngoại lệ.



"Của một người gọi Mao Trạch Tây viết, tên là "Tiếu ngạo võ lâm"." Lâm Hô đưa tay tiếp nhận đồ ăn trên tay y, đi theo y tới chỗ bếp nấu.

Nhìn hắn một cái, Mông Hiểu Dương cũng không đuổi hắn ra ngoài, ngược lại rất tự nhiên đưa đồ ăn cho hắn, sau đó chỉ huy hắn cắt thành từng miếng.

Nghe được Mao Trạch Tây và Tiếu ngạo võ lâm, Mông Hiểu Dương sửng sốt một chút, không nghĩ tới làm cho Lâm Cẩn khóc thành như vậy, là tiểu thuyết mình viết. Trong giây phút đó, trong lòng y thật sự có một chút tự hào. Lập tức nghĩ đến trước đây có một thú nhân gọi Lâm Hô bênh vực y, mới giúp y vượt qua cửa ải nhiệm vụ khó khăn đó, chẳng lẽ chính là anh ta?

Lâm Hô đang chuyên tâm cắt thức ăn không nhìn thấy nghi hoặc trong đáy mắt Mông Hiểu Dương, vô cùng nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ Mông Hiểu Dương giao phó. Chỉ là, cà chua miếng to miếng nhỏ, làm cho Mông Hiểu Dương im lặng nửa ngày, quả nhiên không có ai hoàn hảo sao?

"Thôi để tôi làm cho." Đẩy Lâm Hô qua một bên, Mông Hiểu Dương tự tay tiếp nhận nhiệm vụ cắt thức ăn. Vừa cắt thành từng miếng, vừa lơ đãng hỏi: "Tiểu Cẩn đọc mê mẩn như vậy, chắc là tiểu thuyết hay lắm hả?"

"Hành văn không tính là tốt, chỉ có thể nói là bình thường." Lâm Hô nghiêm trang trả lời.

"Rầm!" Dao chặt thịt mạnh mẽ băm một nhát, trực tiếp chặt miếng thịt bò ra làm hai.

Mông Hiểu Dương: Dám nói ông đây hành văn không tốt hả, băm chết anh, băm chết anh...

9717: Kí chủ anh lại ngạo kiều, ╭(╯^╰)╮

Nhíu mày, "Cắt không nổi sao, thôi để tôi làm cho." Nói xong, Lâm Hô liền đưa tay qua.

"Khỏi cần." Mông Hiểu Dương xả cơn giận ra bớt rồi nên lắc đầu, trở lại động tác cắt thịt bò bình thường. Y là đại nhân không chắp nhặt với tiểu nhân, không tranh cãi với người không có kiến thức, hừ...

Cắn cắn môi, "Tác giả đó viết văn không tốt, sao Tiểu Cẩn lại thích." Bản thân Mông Hiểu Dương cũng không biết chuyện gì xảy ra, tại sao lại để ý tới cái nhìn của hắn như vậy.

"Kỳ thực không thể nói hành văn không tốt, chỉ là tôi nghĩ miêu tả tình ái quá nhiều. Thế nhưng, bên trong binh pháp thật sự rất lợi hại, hình như Mao Trạch Tây có giải thích là ba mươi sáu kế, nhưng tôi chỉ tìm được mười lăm kế, còn lại hai mươi mốt kế không biết lúc nào mới xuất hiện." Nói đến binh pháp, trong đôi mắt thâm thúy của Lâm Hô dần hiện ra một tia sáng rực rỡ chói mắt."Còn có tình tiết trong tiểu thuyết, cũng rất tốt, âm mưu lồng vào nhau, kỳ thực có thể xem là tác phẩm kinh điển." Lâm Hô nhếch môi, tiếp tục cắt đồ ăn.

Mông Hiểu Dương: Má nó! Sao mắt lại tinh như vậy, toàn khen mấy thứ không phải của tôi, >_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook