Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình
Chương 28
Vũ Tiểu Thụ
29/11/2021
Chương 28
Không biết tại sao, vừa nghĩ tới tộc ăn thịt người thì phản ứng đầu tiên của Lăng Dục Cẩn chính là hình ảnh tương quan trong bộ phim hoạt hình 《 Tom and Jerry 》, tộc ăn thịt người sẽ có bờ môi như lạp xưởng, làn da đen thui, cộng thêm có vài cọng lông chim được gắn trên người, ôm một cái tô, vỗ miệng a uwa wa uwaaa chạy tới, ừm, cần đặc tả thêm đôi chân trần to lớn nữa.
Khụ khụ, giờ này mà còn nghĩ về cái đó, hình như có hơi lệch quỹ đạo?
Lăng Dục Cẩn đúng lúc kéo tâm tư trở về, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy phản ứng vừa rồi của Lăng Điềm Điềm rất đáng để cân nhắc.
Đầu tiên, nếu ở trên cái tinh cầu này có tồn tại nguy hiểm đến mức Lăng Điềm Điềm cũng khó giải quyết, như vậy anh em Lăng Dục Cẩn cũng không cần giãy dụa thêm, bởi vì khẳng định sẽ không có khả năng sinh tồn nào nữa.
Thứ hai, Lăng Điềm Điềm đã sớm không còn là cái cây ngốc hồ hồ muốn ăn sạch những linh hồn xuyên qua năm đó, theo trình độ để ý của Lăng Điềm Điềm với người nhà Lăng gia, nó ấp úng không chịu nói thật, ngược lại nói mình buồn ngủ chủ động yêu cầu ngủ trong túi, này rõ ràng chính là đã vụng trộm làm chuyện gì đó sau lưng bọn họ, đây là biểu hiện của sự chột dạ!
Cuối cùng, bên phía chủ sự sẽ không có can đảm ném một đám người ưu tú trẻ tuổi ngàn chọn vạn tuyển tới nơi có khả năng bị mất mạng, tuy rằng đối ngoại thì tuyên bố độ thăm dò không đầy 50%, nhưng Lăng Dục Cẩn dám đánh cuộc, nhìn theo góc độ mà đám camera phi trùng kia thuần thục lấy cảnh, nhân viên công tác nhất định đã sớm thăm dò đường đi, thậm chí còn thử quay chụp.
Trong lòng đã có suy đoán, Lăng Dục Cẩn bắt đầu cẩn thận nhìn cốt bản trong tay, "Anh, anh không cảm thấy là rất kỳ quái sao?"
Nếu loại văn tự này có thể xuất hiện ở trên những quyển sách cổ trong thư viện trường học, như vậy trong gần trăm tên tuyển thủ, người có thể nhìn hiểu tuyệt đối không chỉ có một mình Lăng Dục Cẩn.
Không nên khinh thường đám tuyển thủ dự thi kia, những người có thể thuận lợi thông qua báo danh, cuối cùng đứng ở bên trong mảnh rừng mưa này, làm sao có thể là mấy kẻ đầu đường xó chợ được! Lăng Dục Cẩn không dám nói tất cả tuyển thủ đều không thể khinh thường, nhưng vừa rồi ở điểm tập hợp, cậu cũng thấy được không ít tuyển thủ đáng chú ý.
Dùng trực giác cảm ứng khí tràng, xác thực là chuẩn nhất.
"Nếu đây là tình tiết trong tiểu thuyết, nhất định nó sẽ bị độc giả mắng là bug! Ai lạiviết phương pháp ngâm xướng ma pháp ở bên cạnh chứ? Y như là đang cố ý nói cho người khác biết ấy." Lăng Kiệt Sâm lấy cốt bản qua xem, nhìn những văn tự rậm rạp trên đó, thứ nguy hiểm có thể ăn mòn thân cây mà lại viết phương pháp ngâm xướng ở bên cạnh, cũng đại khái giống như là bên cạnh vật có cấp độ nguy hiểm có thêm một tờ hướng dẫn sử dụng vậy.
Đây là do dân bản địa quá mức tự tin, cảm thấy người ngoài không thể đọc hiểu?
Hay đây là đang phô trương thanh thế, muốn giấu diếm cái gì?
"Ở đây thậm chí còn có lỗi chính tả, quả thực không thể nhịn nổi!" Lăng Dục Cẩn nhờ ánh sáng cẩn thận xem văn tự phía trên, sau đó cười chỉ vào một cái hình bán cầu và một cái hình con cá, "Em cảm thấy, không chừng tộc ăn thịt người biết ma pháp cũng không có đáng sợ như chúng ta tưởng tượng đâu."
Không có ai quy định là những bộ xương sau khi bị nấu chín kia nhất định là đã bị ăn.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cùng lâm vào hình thái tư duy.
Vạn nhất khi dân bản địa xử lý thi thể đồng bạn bị ốm chết, vì để tiêu diệt dịch bệnh mà dùng biện pháp đun nóng sau đó chôn đâu?
Hết thảy đều có khả năng, việc này còn cần Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đi xác định.
Nhưng để bảo hiểm, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm vẫn là lặng lẽ tiếp cận phụ cận bộ lạc của dân bản địa.
Thảm thực vật trong rừng mưa nhiệt đới cơ hồ đã hoàn toàn chiếm lấy tất cả không gian, nếu dân bản địa muốn cùng chúng nó cướp đoạt không gian sinh tồn, vì tránh cho đám thực vật phá hỏng bộ lạc bọn họ, bọn họ sẽ không ngại cực khổ vận chuyển một ít hòn đá từ bờ sông lại đây, sau đó phủ kín mặt đất, thậm chí dùng vôi đốt qua hoặc là dùng bột phấn để khỏi ẩm ướt, tránh cho hạt giống rơi xuống rồi lại mọc rể nẩy mầm trong bộ lạc.
Tóm lại, lúc chống lại thiên nhiên, lực lượng nhân loại đúng là đáng giá kính nể.
Sau đó, khi Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm còn chưa có cảm khái xong về chỗ phụ cận bộ lạc dùng lan can cao lớn cùng với thực vật loại dây leo để phòng vệ, liền nhìn thấy năm cái nồi to đặt ở mảnh đất trống phía trước, bên trong mỗi cái nồi có chứa ba người.
Không cần nhìn bộ đồ rằn ri trên người mười lăm người này, chỉ cần nhìn những vật phẩm tùy thân bị ném qua một bên thì cũng có thể đoán được, bọn họ đều là tuyển thủ, và bây giờ thì đã bị ném vào trong nồi.
Trường hợp rõ ràng là rất tàn bạo huyết tinh, nhưng Lăng Dục Cẩn lại cảm thấy có chút buồn cười.
Lăng Thanh Huyền đã nói qua, những sinh vật thường xuyên nhiễm mùi máu tươi sẽ có khí tràng của chính mình, cái loại uy thế này rất khó làm bộ, động vật ăn thịt bình thường là vì sinh tồn, có rất nhiều việc làm thuần túy mà lại mỏi mệt, nhưng có một loại thợ săn tàn bạo thích giết chóc, trong ánh mắt vĩnh viễn có một cỗ tối tăm màu nâu đỏ không biến mất được.
"Cho nên, nếu gặp được loại gia hỏa lấy việc giết làm vui thì không cần khách khí, cứtrực tiếp xử lý tụi nó." —— lời nói nguyên bản của Lăng Thanh Huyền.
Cái loại vấn đề lấy giết chóc ngừng giết chóc này, đặt ở trên người bạo long có thích hợp hay không thì có thể nghị luận sau ha, còn hiện tại thì Lăng Dục Cẩn không có cảm thấy ác ý trên người đám dân bản địa đủ mọi màu sắc đang vây quanh năm cái nồi kia.
Dù sao, quần áo của tuyển thủ trong nồi không có bị cởi, ngay cả củi lửa phía dưới cũng không có đốt.
"Đám người xâm lấn, bọn mi sẽ là bữa tối của chúng ta!" Một dân bản địa thân cao thể tráng thoạt nhìn rất hùng hổ cầm cái vật giống như là cây ném lao, phóng tới năm cái nồi trước mặt rồi nói.
Sau đó, một đám tráng hán được sắp xếp đứng phía sau hú lên vài tiếng.
Đám "người xâm lấn" ngồi trong nồi nước nhìn đám dân bản địa hung dữ nhưng chết sống lại không chịu bước đến gần bọn họ hơn hai bước, run rẩy xong rồi cũng mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, thậm chí còn có hai nam sinh lá gan lớn định thăm dò mở miệng, muốn câu thông với dân bản địa.
Quả nhiên, trong những tuyển thủ khác cũng có người giống Lăng Dục Cẩn, nhận thức được văn tự của dân bản địa, thậm chí có thể mở miệng câu thông.
Ngẫm lại Cúp hi vọng của Liên Bang này tìm tuyển thủ cũng thật lợi hại, đại bộ phận đều là vị thành niên, nhưng những lĩnh vực biết được lại có thể là những thứ mà người khác cả đời cũng không đề cập tới nổi, thậm chí không chỉ là biết, nghe ngữ khí mà bọn họ nói chuyện, quả thực là đã tinh thông ngôn ngữ này.
"Cậu ta đang thương lượng cùng thủ lĩnh, hình như có quan hệ tới ma pháp mà vừa rồi chúng ta đã nhìn thấy." Cho dù thân đang ở trong nồi, nhưng hai nam sinh nói chuyện cũng trấn định tự nhiên, lầm bầm niệm ra một đoạn, thiêu cháy một đống rơm rạ cách đó không xa.
Sau đó, mặt mày đứng đắn nói với vị thủ lĩnh kia, đám người bọn họ chính là sứ giả thần linh, không thể ăn.
Ở trước mặt tộc ăn thịt người mà lại nghĩ ra phương pháp như vậy để tạm thời ổn định thế cục, không thể không nói, năng lực tự cứu cùng sự não động của đám tuyển thủ này đúng là không kém.
Mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đánh cược, dựa theo góc độ từ trên cao nhìn xuống, bọn họ tuyệt đối thấy rõ sau khi nhóm dân bản địa nghe nói như thế thì động tác có hơi đình trệ, cái bộ lạc này quả nhiên có vấn đề.
Bộ tộc không có khả năng đều chỉ có tráng hán, nhưng mà lại không biết người già yếu cùng với nữ nhân đã bị giấu ở chỗ nào, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nhìn năm cái nồi vẫn như cũ ở nơi đó, vị thủ lĩnh bộ lạc kia lại quay đầu cau mày nói thầm cái gì với người trong bộ lạc, đã biết được hiện tại đám tuyển thủ kia sẽ không có gì nguy hiểm, hai người bọn họ cứ tiếp tục ở chỗ này thì cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, liền dứt khoát yên lặng đi vòng qua, muốn xem một chút có phát hiện cái gì mới trong bộ lạc không.
Vận khí của mỗi người có phân tốt xấu, loại khác biệt này lúc bình thường thì có khả năng sẽ không rõ ràng, nhưng nó cũng tương tự với mua xổ số ấy, lúc lựa chọn đề đều rất nhanh trúng cùng với lựa chọn phương hướng không biết, số may của Lăng Dục Cẩn liền cứ tự nhiên như vậy mà biểu hiển ra.
Theo mông Cẩn bảo, vĩnh viễn đều đúng!
Đây là sự tự tin của người nhà Lăng gia, hơn nữa là đã nghiệm chứng sau khi trải qua mười lăm năm thực tiễn.
Tóm lại, Lăng Kiệt Sâm rất yên tâm đi theo Cẩn bảo, hai người mới đi không được vài bước, thấy được một gốc cây thô to đại khái cỡ bốn năm người mới ôm hết được, mới vừa trèo lên không được bao lâu, liền thấy được một đứa nhóc cọ cọ bò qua.
Mông trần, cột bím tóc nhỏ, lộ ra cánh tay và đôi chân ú nu trắng như tuyết, mặc một cái yếm, bộ dáng rất giống em bé trong tranh tết.
Không phát hiện là mình đang bị rình, thằng nhóc tươi cười hớn hở ngồi trong một cái rổ lớn được bện bằng dây leo, nó kéo kéo cành phía trên, "Mama Gió đưacon về nhà." Sau đó, giống như là đang ngồi thang máy mà bay lên, biến mất trong một mảnh mây mù.
Thẳng đến lúc này, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm mới phát hiện, cái cây hiện tại mình đang bò lên này tuyệt không thô to, thứ chân chính thô to chính là khỏa đại thụ trước mặt bị mấy chục cây đại thụ ngăn trở này.
Nếu không phải là do Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm leo nhầm lên khỏa đại thụ này, rồi lại bị đứa nhóc vừa nãy làm kinh động tầm mắt phải nhìn về phía trước, bọn họ có khả năng sẽ không ý thức được là mảnh xanh lục trước mặt này, cư nhiên là một phần nhỏ của một khỏa đại thụ bên cạnh không biết là thô to bao nhiêu.
Trước không nói cây đại thụ này đã đánh vỡ nhận thức của bọn họ về kích thước của cây cối, liền chỉ là loại thân cây có nhan sắc xanh mượt như này, người bình thường hẳn là đều sẽ nhận không ra màu xanh trước mắt này cư nhiên là màu của vỏ cây!
Cho nên, những cái thứ kia vừa rồi nhìn thấy trong bộ lạc đều là giả, khỏa đại thụ này mới là chỗ ở chân chính của dân bản địa.
Do lá cây của đại thụ hoặc là cái lực lượng thần bí nào đó bài xích, camera phi trùng không có cách nào đi theo Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm tiếp tục lên trên, tạm thời cáo biệt với màn ảnh, Lăng Dục Cẩn liền cùng Lăng Kiệt Sâm biến mất trong tán cây, nghĩ biện pháp đi lên phía trên đại thụ.
Đứa nhóc cười hì hì vừa rồi cho Lăng Dục Cẩn linh cảm, hai anh em hái được một phiến lá đại thụ, ngồi lên phía trên, sau khi nắm chắc liền bắt đầu niệm ngôn ngữ dân bản địa, "Gió nổi lên gió nổi lên, đưa chúng ta về nhà."
Chỉ mô phỏng sử dụng một chút ngôn ngữ ma pháp vừa rồi, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lại ngoài ý muốn được làn gió ôn hòa chiếu cố, hai người như đang ngồi thuyền, gắt gao nắm chặt phiến lá, cứ như vậy phiêu diêu mà bay lên.
Thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy một thị trấn thành lập phía trên đại thụ, cơ hồ không có gì khác biệt với bình địa.
Đúng vậy, có kiến trúc xinh đẹp, ngã tư đường rộng rãi, đèn đường ngay chỗ ngoặt, những viên gạch bằng gỗ được lát, thậm chí người đi tới đi lui trên đường đều mang theo vẻ tươi cười khi giao lưu.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm như là đã đi nhầm vào bí cảnh nào đó, không dám nhúc nhích, ngồi yên lặng trên phiến lá nửa ngày, nếu như không cúi đầu nhìn mảnh mây mù màu trắng trước mắt, bọn họ nhất định sẽ cho rằng đây chỉ là một bình địa khác mà thôi.
"May mắn, may mắn là không có máy quay phim tới đây chung." Phản ứng đầu tiên của Lăng Kiệt Sâm chính là hết thảy trước mặt không nên bị quấy nhiễu, hắn và Cẩn bảo xuất hiện trong này đã rất đường đột, nếu như lại để vô số người xem Trực tiếp phía sau cùng lên đây, hắn cảm thấy sẽ mạo phạm một mảnh an tĩnh này.
Lăng Dục Cẩn đầy đồng cảm mà gật đầu, sau đó nghe thấy vài đứa bé cách đó không xa đang túm lại một chỗ nói chuyện, cậu bật cười.
"Castro, ba ba của cậu đâu? Lại đi hù dọa những người ngoài rồi à?"
"Đúng thế, xương cốt của ông cố lại bị lấy ra, không biết lần này người ngoài khi nào mới rời đi."
Không biết tại sao, vừa nghĩ tới tộc ăn thịt người thì phản ứng đầu tiên của Lăng Dục Cẩn chính là hình ảnh tương quan trong bộ phim hoạt hình 《 Tom and Jerry 》, tộc ăn thịt người sẽ có bờ môi như lạp xưởng, làn da đen thui, cộng thêm có vài cọng lông chim được gắn trên người, ôm một cái tô, vỗ miệng a uwa wa uwaaa chạy tới, ừm, cần đặc tả thêm đôi chân trần to lớn nữa.
Khụ khụ, giờ này mà còn nghĩ về cái đó, hình như có hơi lệch quỹ đạo?
Lăng Dục Cẩn đúng lúc kéo tâm tư trở về, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy phản ứng vừa rồi của Lăng Điềm Điềm rất đáng để cân nhắc.
Đầu tiên, nếu ở trên cái tinh cầu này có tồn tại nguy hiểm đến mức Lăng Điềm Điềm cũng khó giải quyết, như vậy anh em Lăng Dục Cẩn cũng không cần giãy dụa thêm, bởi vì khẳng định sẽ không có khả năng sinh tồn nào nữa.
Thứ hai, Lăng Điềm Điềm đã sớm không còn là cái cây ngốc hồ hồ muốn ăn sạch những linh hồn xuyên qua năm đó, theo trình độ để ý của Lăng Điềm Điềm với người nhà Lăng gia, nó ấp úng không chịu nói thật, ngược lại nói mình buồn ngủ chủ động yêu cầu ngủ trong túi, này rõ ràng chính là đã vụng trộm làm chuyện gì đó sau lưng bọn họ, đây là biểu hiện của sự chột dạ!
Cuối cùng, bên phía chủ sự sẽ không có can đảm ném một đám người ưu tú trẻ tuổi ngàn chọn vạn tuyển tới nơi có khả năng bị mất mạng, tuy rằng đối ngoại thì tuyên bố độ thăm dò không đầy 50%, nhưng Lăng Dục Cẩn dám đánh cuộc, nhìn theo góc độ mà đám camera phi trùng kia thuần thục lấy cảnh, nhân viên công tác nhất định đã sớm thăm dò đường đi, thậm chí còn thử quay chụp.
Trong lòng đã có suy đoán, Lăng Dục Cẩn bắt đầu cẩn thận nhìn cốt bản trong tay, "Anh, anh không cảm thấy là rất kỳ quái sao?"
Nếu loại văn tự này có thể xuất hiện ở trên những quyển sách cổ trong thư viện trường học, như vậy trong gần trăm tên tuyển thủ, người có thể nhìn hiểu tuyệt đối không chỉ có một mình Lăng Dục Cẩn.
Không nên khinh thường đám tuyển thủ dự thi kia, những người có thể thuận lợi thông qua báo danh, cuối cùng đứng ở bên trong mảnh rừng mưa này, làm sao có thể là mấy kẻ đầu đường xó chợ được! Lăng Dục Cẩn không dám nói tất cả tuyển thủ đều không thể khinh thường, nhưng vừa rồi ở điểm tập hợp, cậu cũng thấy được không ít tuyển thủ đáng chú ý.
Dùng trực giác cảm ứng khí tràng, xác thực là chuẩn nhất.
"Nếu đây là tình tiết trong tiểu thuyết, nhất định nó sẽ bị độc giả mắng là bug! Ai lạiviết phương pháp ngâm xướng ma pháp ở bên cạnh chứ? Y như là đang cố ý nói cho người khác biết ấy." Lăng Kiệt Sâm lấy cốt bản qua xem, nhìn những văn tự rậm rạp trên đó, thứ nguy hiểm có thể ăn mòn thân cây mà lại viết phương pháp ngâm xướng ở bên cạnh, cũng đại khái giống như là bên cạnh vật có cấp độ nguy hiểm có thêm một tờ hướng dẫn sử dụng vậy.
Đây là do dân bản địa quá mức tự tin, cảm thấy người ngoài không thể đọc hiểu?
Hay đây là đang phô trương thanh thế, muốn giấu diếm cái gì?
"Ở đây thậm chí còn có lỗi chính tả, quả thực không thể nhịn nổi!" Lăng Dục Cẩn nhờ ánh sáng cẩn thận xem văn tự phía trên, sau đó cười chỉ vào một cái hình bán cầu và một cái hình con cá, "Em cảm thấy, không chừng tộc ăn thịt người biết ma pháp cũng không có đáng sợ như chúng ta tưởng tượng đâu."
Không có ai quy định là những bộ xương sau khi bị nấu chín kia nhất định là đã bị ăn.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cùng lâm vào hình thái tư duy.
Vạn nhất khi dân bản địa xử lý thi thể đồng bạn bị ốm chết, vì để tiêu diệt dịch bệnh mà dùng biện pháp đun nóng sau đó chôn đâu?
Hết thảy đều có khả năng, việc này còn cần Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đi xác định.
Nhưng để bảo hiểm, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm vẫn là lặng lẽ tiếp cận phụ cận bộ lạc của dân bản địa.
Thảm thực vật trong rừng mưa nhiệt đới cơ hồ đã hoàn toàn chiếm lấy tất cả không gian, nếu dân bản địa muốn cùng chúng nó cướp đoạt không gian sinh tồn, vì tránh cho đám thực vật phá hỏng bộ lạc bọn họ, bọn họ sẽ không ngại cực khổ vận chuyển một ít hòn đá từ bờ sông lại đây, sau đó phủ kín mặt đất, thậm chí dùng vôi đốt qua hoặc là dùng bột phấn để khỏi ẩm ướt, tránh cho hạt giống rơi xuống rồi lại mọc rể nẩy mầm trong bộ lạc.
Tóm lại, lúc chống lại thiên nhiên, lực lượng nhân loại đúng là đáng giá kính nể.
Sau đó, khi Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm còn chưa có cảm khái xong về chỗ phụ cận bộ lạc dùng lan can cao lớn cùng với thực vật loại dây leo để phòng vệ, liền nhìn thấy năm cái nồi to đặt ở mảnh đất trống phía trước, bên trong mỗi cái nồi có chứa ba người.
Không cần nhìn bộ đồ rằn ri trên người mười lăm người này, chỉ cần nhìn những vật phẩm tùy thân bị ném qua một bên thì cũng có thể đoán được, bọn họ đều là tuyển thủ, và bây giờ thì đã bị ném vào trong nồi.
Trường hợp rõ ràng là rất tàn bạo huyết tinh, nhưng Lăng Dục Cẩn lại cảm thấy có chút buồn cười.
Lăng Thanh Huyền đã nói qua, những sinh vật thường xuyên nhiễm mùi máu tươi sẽ có khí tràng của chính mình, cái loại uy thế này rất khó làm bộ, động vật ăn thịt bình thường là vì sinh tồn, có rất nhiều việc làm thuần túy mà lại mỏi mệt, nhưng có một loại thợ săn tàn bạo thích giết chóc, trong ánh mắt vĩnh viễn có một cỗ tối tăm màu nâu đỏ không biến mất được.
"Cho nên, nếu gặp được loại gia hỏa lấy việc giết làm vui thì không cần khách khí, cứtrực tiếp xử lý tụi nó." —— lời nói nguyên bản của Lăng Thanh Huyền.
Cái loại vấn đề lấy giết chóc ngừng giết chóc này, đặt ở trên người bạo long có thích hợp hay không thì có thể nghị luận sau ha, còn hiện tại thì Lăng Dục Cẩn không có cảm thấy ác ý trên người đám dân bản địa đủ mọi màu sắc đang vây quanh năm cái nồi kia.
Dù sao, quần áo của tuyển thủ trong nồi không có bị cởi, ngay cả củi lửa phía dưới cũng không có đốt.
"Đám người xâm lấn, bọn mi sẽ là bữa tối của chúng ta!" Một dân bản địa thân cao thể tráng thoạt nhìn rất hùng hổ cầm cái vật giống như là cây ném lao, phóng tới năm cái nồi trước mặt rồi nói.
Sau đó, một đám tráng hán được sắp xếp đứng phía sau hú lên vài tiếng.
Đám "người xâm lấn" ngồi trong nồi nước nhìn đám dân bản địa hung dữ nhưng chết sống lại không chịu bước đến gần bọn họ hơn hai bước, run rẩy xong rồi cũng mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, thậm chí còn có hai nam sinh lá gan lớn định thăm dò mở miệng, muốn câu thông với dân bản địa.
Quả nhiên, trong những tuyển thủ khác cũng có người giống Lăng Dục Cẩn, nhận thức được văn tự của dân bản địa, thậm chí có thể mở miệng câu thông.
Ngẫm lại Cúp hi vọng của Liên Bang này tìm tuyển thủ cũng thật lợi hại, đại bộ phận đều là vị thành niên, nhưng những lĩnh vực biết được lại có thể là những thứ mà người khác cả đời cũng không đề cập tới nổi, thậm chí không chỉ là biết, nghe ngữ khí mà bọn họ nói chuyện, quả thực là đã tinh thông ngôn ngữ này.
"Cậu ta đang thương lượng cùng thủ lĩnh, hình như có quan hệ tới ma pháp mà vừa rồi chúng ta đã nhìn thấy." Cho dù thân đang ở trong nồi, nhưng hai nam sinh nói chuyện cũng trấn định tự nhiên, lầm bầm niệm ra một đoạn, thiêu cháy một đống rơm rạ cách đó không xa.
Sau đó, mặt mày đứng đắn nói với vị thủ lĩnh kia, đám người bọn họ chính là sứ giả thần linh, không thể ăn.
Ở trước mặt tộc ăn thịt người mà lại nghĩ ra phương pháp như vậy để tạm thời ổn định thế cục, không thể không nói, năng lực tự cứu cùng sự não động của đám tuyển thủ này đúng là không kém.
Mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đánh cược, dựa theo góc độ từ trên cao nhìn xuống, bọn họ tuyệt đối thấy rõ sau khi nhóm dân bản địa nghe nói như thế thì động tác có hơi đình trệ, cái bộ lạc này quả nhiên có vấn đề.
Bộ tộc không có khả năng đều chỉ có tráng hán, nhưng mà lại không biết người già yếu cùng với nữ nhân đã bị giấu ở chỗ nào, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nhìn năm cái nồi vẫn như cũ ở nơi đó, vị thủ lĩnh bộ lạc kia lại quay đầu cau mày nói thầm cái gì với người trong bộ lạc, đã biết được hiện tại đám tuyển thủ kia sẽ không có gì nguy hiểm, hai người bọn họ cứ tiếp tục ở chỗ này thì cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, liền dứt khoát yên lặng đi vòng qua, muốn xem một chút có phát hiện cái gì mới trong bộ lạc không.
Vận khí của mỗi người có phân tốt xấu, loại khác biệt này lúc bình thường thì có khả năng sẽ không rõ ràng, nhưng nó cũng tương tự với mua xổ số ấy, lúc lựa chọn đề đều rất nhanh trúng cùng với lựa chọn phương hướng không biết, số may của Lăng Dục Cẩn liền cứ tự nhiên như vậy mà biểu hiển ra.
Theo mông Cẩn bảo, vĩnh viễn đều đúng!
Đây là sự tự tin của người nhà Lăng gia, hơn nữa là đã nghiệm chứng sau khi trải qua mười lăm năm thực tiễn.
Tóm lại, Lăng Kiệt Sâm rất yên tâm đi theo Cẩn bảo, hai người mới đi không được vài bước, thấy được một gốc cây thô to đại khái cỡ bốn năm người mới ôm hết được, mới vừa trèo lên không được bao lâu, liền thấy được một đứa nhóc cọ cọ bò qua.
Mông trần, cột bím tóc nhỏ, lộ ra cánh tay và đôi chân ú nu trắng như tuyết, mặc một cái yếm, bộ dáng rất giống em bé trong tranh tết.
Không phát hiện là mình đang bị rình, thằng nhóc tươi cười hớn hở ngồi trong một cái rổ lớn được bện bằng dây leo, nó kéo kéo cành phía trên, "Mama Gió đưacon về nhà." Sau đó, giống như là đang ngồi thang máy mà bay lên, biến mất trong một mảnh mây mù.
Thẳng đến lúc này, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm mới phát hiện, cái cây hiện tại mình đang bò lên này tuyệt không thô to, thứ chân chính thô to chính là khỏa đại thụ trước mặt bị mấy chục cây đại thụ ngăn trở này.
Nếu không phải là do Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm leo nhầm lên khỏa đại thụ này, rồi lại bị đứa nhóc vừa nãy làm kinh động tầm mắt phải nhìn về phía trước, bọn họ có khả năng sẽ không ý thức được là mảnh xanh lục trước mặt này, cư nhiên là một phần nhỏ của một khỏa đại thụ bên cạnh không biết là thô to bao nhiêu.
Trước không nói cây đại thụ này đã đánh vỡ nhận thức của bọn họ về kích thước của cây cối, liền chỉ là loại thân cây có nhan sắc xanh mượt như này, người bình thường hẳn là đều sẽ nhận không ra màu xanh trước mắt này cư nhiên là màu của vỏ cây!
Cho nên, những cái thứ kia vừa rồi nhìn thấy trong bộ lạc đều là giả, khỏa đại thụ này mới là chỗ ở chân chính của dân bản địa.
Do lá cây của đại thụ hoặc là cái lực lượng thần bí nào đó bài xích, camera phi trùng không có cách nào đi theo Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm tiếp tục lên trên, tạm thời cáo biệt với màn ảnh, Lăng Dục Cẩn liền cùng Lăng Kiệt Sâm biến mất trong tán cây, nghĩ biện pháp đi lên phía trên đại thụ.
Đứa nhóc cười hì hì vừa rồi cho Lăng Dục Cẩn linh cảm, hai anh em hái được một phiến lá đại thụ, ngồi lên phía trên, sau khi nắm chắc liền bắt đầu niệm ngôn ngữ dân bản địa, "Gió nổi lên gió nổi lên, đưa chúng ta về nhà."
Chỉ mô phỏng sử dụng một chút ngôn ngữ ma pháp vừa rồi, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lại ngoài ý muốn được làn gió ôn hòa chiếu cố, hai người như đang ngồi thuyền, gắt gao nắm chặt phiến lá, cứ như vậy phiêu diêu mà bay lên.
Thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy một thị trấn thành lập phía trên đại thụ, cơ hồ không có gì khác biệt với bình địa.
Đúng vậy, có kiến trúc xinh đẹp, ngã tư đường rộng rãi, đèn đường ngay chỗ ngoặt, những viên gạch bằng gỗ được lát, thậm chí người đi tới đi lui trên đường đều mang theo vẻ tươi cười khi giao lưu.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm như là đã đi nhầm vào bí cảnh nào đó, không dám nhúc nhích, ngồi yên lặng trên phiến lá nửa ngày, nếu như không cúi đầu nhìn mảnh mây mù màu trắng trước mắt, bọn họ nhất định sẽ cho rằng đây chỉ là một bình địa khác mà thôi.
"May mắn, may mắn là không có máy quay phim tới đây chung." Phản ứng đầu tiên của Lăng Kiệt Sâm chính là hết thảy trước mặt không nên bị quấy nhiễu, hắn và Cẩn bảo xuất hiện trong này đã rất đường đột, nếu như lại để vô số người xem Trực tiếp phía sau cùng lên đây, hắn cảm thấy sẽ mạo phạm một mảnh an tĩnh này.
Lăng Dục Cẩn đầy đồng cảm mà gật đầu, sau đó nghe thấy vài đứa bé cách đó không xa đang túm lại một chỗ nói chuyện, cậu bật cười.
"Castro, ba ba của cậu đâu? Lại đi hù dọa những người ngoài rồi à?"
"Đúng thế, xương cốt của ông cố lại bị lấy ra, không biết lần này người ngoài khi nào mới rời đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.