Chương 15: Trở về (2)
Chi Hoãn
15/03/2017
An Tử Thiên lẳng lặng ngắm nhìn thiếu nữ đang ngủ say ở trong lòng mình, đôi mắt hơi sưng của cô nhắm chặt, trên hàng mi cong dày vẫn còn đọng
lại một vài giọt nước mắt chưa khô, trông vô cùng xinh đẹp động lòng
người. Đôi môi của cô vốn mịn màng mềm mại, lại bởi vì nụ hôn kích động
vừa rồi mà trở nên cực kì sưng mọng, hơi hơi vểnh lên, thể hiện tâm tình rất tốt của người đang ngủ say.
Anh cố gắng hít hít hơi thở của cô gái trong lòng mình rồi thỏa mãn thở dài, nghĩ đến vẻ mặt tràn đầy niềm vui bất ngờ và nỗi nóng lòng chờ đợi được anh ôm lấy của cô vào lúc nhìn thấy anh vừa mới trở về, vào một khắc đó, An Tử Thiên cảm thấy tất cả cố gắng và tốn kém để gấp rút trở về của chính mình đều vô cùng đáng giá. Có điều, chỉ cẩn nghĩ tới chàng trai cứ cầm lấy tay Bạch Thấm không buông, thì ánh mắt An Tử Thiên lập tức trở nên tối sầm, xem ra anh vẫn nên phải "thời thời khắc khắc" đều canh giữ ở bên người cô mới được, anh vừa mới không có mặt ở đó chưa bao lâu liền có người mơ tưởng đến cô gái của anh rồi.
Ở trong phòng khách, ông cụ nhà họ An đang ngồi trên ghế sô pha, An Tử Thiên vừa đi xuống liền nhìn thấy.
"Ông ạ."
"Ừ”. Ông cụ vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh rồi nói: “Ngồi xuống đây đi.”
Đợi cho An Tử Thiên ngồi xuống tử tế, ông cụ mới mở miệng: “Vào lúc cháu đang đi tốc độ cao bị chặn lại thì tâm tình thế nào.” Thật ra ông cũng vô cùng lo lắng khi đó An Tử Thiên không thể khống chế được được cảm xúc của mình rồi xảy ra chuyện gì đó, nhưng thật may mắn là không có. Điều này có nghĩa là bệnh tình của An Tử Thiên đang không ngừng chuyển biến tốt hơn.
“Rất không tốt.” An Tử Thiên nhíu mày lại, nghĩ đến hoàn cảnh khi đó của chính mình, cảm xúc của anh vẫn hơi chịu ảnh hưởng một chút.
“Hả? Vậy làm cách nào cháu khiến cho bản thân bình tĩnh lại được?”
“Thấm Thấm.” So với câu hỏi trước thì anh trả lời nhanh hơn. Khi nghĩ đến Bạch Thấm, đường nét gương mặt rõ ràng đã trở nên dịu dàng hơn. Cô không mong muốn anh bị mất bình tĩnh, trở nên không thể khống chế được, như vậy thì anh sẽ cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh hơn.
Ông cụ nhà họ An tử có chút hơi nghẹn lời...
Được rồi, tuy rằng cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là ông cụ nhà họ An rất ghen tị với Bạch Thấm. Rõ ràng đứa cháu này là do ông nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, nhưng vì sao trong mắt nó lại chỉ có con bé Bạch Thấm kia, rốt cuộc là nó lại muốn bỏ mặc ông già này cô đơn một mình hay sao!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà cho dù Bạch Thấm vẫn một mực tốn tâm tư lấy lòng ông nhiều như thế nào, ông lại vẫn luôn không muốn quan tâm đến cô. Ông cụ vẫn luôn trêu chọc rằng, nếu An Tử Thiên không yêu thương Bạch Thấm nhiều như vậy, thì nhất định ông cũng sẽ nguyện ý thích Bạch Thấm, có một cô gái nhỏ đáng yêu nũng nịu, vừa thông minh lại xinh đẹp như vậy làm cháu gái thì thật sự là tốt...
Trước kia, vào lúc Bạch Thấm không chịu đón nhận An Tử Thiên, ông cụ nhà họ An vẫn luôn nghĩ rằng: cháu trai quý của ông không chỉ biết nói năng có chừng mực, vừa tuấn tú lịch sự, lại còn có năng lực kinh doanh tốt như vậy, mà Bạch Thấm cô, ngoại trừ là một cô gái nhỏ có được vài phần quyến rũ thì còn lại hoàn toàn không có gì đặc biệt, tại sao lại không chịu ngoan ngoãn ở chung một chỗ với đứa cháu của ông chứ? Được cháu trai quý của ông để ý đến là phúc lớn khó có được của cô.
Hiện tại, Bạch Thấm hạnh phúc ngọt ngào ở chung một chỗ với An Tử Thiên thì ông cụ lại bắt đầu ghen tị.
Được rồi, ông cụ nhà họ An, ông cứ thừa nhận đi, kỳ thật ông chính là một ông già cực kì kiêu ngạo.
Mẫn cảm nhận ra được không khí bên cạnh chợt xấu đi, bỗng nhiên An Tử Thiên nghĩ tới những lời Bạch Thấm đã nói với anh ở trong điện thoại, nên mở miệng nói: “Đã làm ông phải lo lắng.”
Ông cụ nhà họ An nghe được đứa cháu cưng của mình nói như vậy, vẫn còn chưa kịp hài lòng thể hiện một chút tình cảm vui mừng của mình, thì lại nghe An Tử Thiên nói thêm: “Là Thấm Thấm nói vậy.” (Maybe: ôi tiểu Thiên Thiên của chúng ta... haha...)
"..."
Ôi, ông cụ nhà họ An à, đời này ông cũng đừng mong chờ đứa cháu trai cưng của ông có thể thoát khỏi ma chướng của Bạch Thấm, tuy rằng chỉ là Bạch Thấm chỉ có vài phần quyến rũ cũng đã đủ khiến cho đứa cháu nội của ông mê tít lượn quanh, vậy nên, ông cũng nên biết chừng mực đi, ít nhất Bạch Thấm kia còn biết phải lấy lòng ông, nếu như đổi thành tiểu yêu tinh khác thì sớm đã dùng một cước đá bay ông lên sao Hỏa rồi. (Maybe: đây hoàn toàn là lời của tác giả, editor như tôi đây rất vô tội, tôi là một người rất biết kính già yêu trẻ, thiện tai thiện tai...)
An Tử Thiên khó hiểu nhìn ông mình nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cửa, không rõ tại sao ông nội vừa mới còn vui vẻ thì lại đột nhiên liền tức giận.
Lên lầu tiếp tục ngắm Thấm Thấm ngủ vậy...
[Rất muốn bổ sung thêm một câu gào thét của ông cụ nhà họ An vào đây: "An Tử Thiên, cháu còn có thể không có tiền đồ hơn được nữa sao!!!!!]
Bạch Thấm bị An Tử Thiên nhấm nháp làm cho tỉnh lại. Tự chủ của An Tử Thiên quá kém, anh vốn chỉ định ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh nhìn Bạch Thấm ngủ, nhưng ngắm đi nhìn lại một hồi thì đột nhiên anh lại nhớ đến nụ hôn nhiệt liệt của cô trước đó, chịu đựng không nổi dụ hoặc ngọt ngào nên mới "hạ miệng" với Bạch Thấm.
Mở mắt liền nhìn thấy một cái đầu đen tuyền đang áp sát vào trên người mình, đây là cái gáy của An Tử Thiên... Từ chỗ gáy đang không ngừng truyền đến □* báo cho Bạch Thấm tin tức rằng người nào đó thừa dịp cô ngủ mà ăn trộm đậu h của cô.
*Cái này là nguyên bản của raw, là một kí tự, không phải một từ, cái này có lẽ do tác giả.
“Anh Tử Thiên... rất nặng đấy..." Trong âm thanh của thiếu nữ mang theo nét mềm mại đặc thù khi vừa tỉnh ngủ khiến cho anh càng thêm hứng thú dâng trào, An Tử Thiên không nói hai lời liền xâm chiếm đôi môi của cô.
Người nào đó từ lúc được hôn liền sinh ra nghiện mất rồi. Anh cảm thấy ở nhà thật sự là một nơi thật tốt. Từ sau khi về nhà, Bạch Thấm liền đối xử với anh vô cùng thân thiết, thậm chí còn cũng chủ động với anh một chút.
“Ngô... ngô...” Đột nhiên Bạch Thấm nghĩ đến, nếu như vào lúc đang hôn mà bởi vì không thể lấy hơi mà bị ngất đi, liệu có phải vô cùng mất mặt hay không đây...
Cho nên là, An Tử Thiên đang tức giận?
Nhưng sự thật là lúc này Bạch tiểu thư đang suy nghĩ nhiều...
Không thấy Bạch Thấm đáp lại, An Tử Thiên dịu dàng liếm liếm khóe miệng của cô: “Thấm Thấm...” Trong giọng nói mang theo một chút tủi thân thấp thoáng, trên hàng mi khóe mắt còn mang theo sự chưa thỏa mãn đầy tính trẻ con. Bạch Thấm liền nộp vũ khí đầu hàng ngay tại chỗ, An Tử Thiên, anh dám cứ thể dụ dỗ em như vậy! Nội tâm Bạch Thấm không chống đỡ được, không chút do dự hôn lên khóe mắt nam nhân.
Từ khóe mắt đến chóp mũi rồi đến cằm, làn môi của cô lướt nhẹ trên khuôn mặt chờ mong của An Tử Thiên, thế nhưng từ đầu đến cuối cô lại không hề đụng chạm vào đôi môi của anh. An Tử Thiên nhìn đôi gò má đỏ bừng của người con gái trước mắt, trong nụ cười của cô mang theo vài phần giảo hoạt, đôi mắt anh sẫm lại.
An Tử Thiên đoạt lấy quyền chủ động, xâm chiếm đôi môi mềm mại, ngăn chặn hơi thở của cô, công thành đoạt đất trên từng góc nhỏ trong miệng cô. Đã là một người đàn ông thì ở trên phương diện này đều có thiên phú bẩm sinh, hơn nữa An Tử Thiên còn là người vô cùng thông minh. Bạch Thấm vô cùng bất mãn, rõ ràng hai người đều là tân thủ*, tổng cộng chỉ có vài lần kinh nghiệm như vậy, vì sao kỹ thuật của An Tử Thiên lại thuần thục như vậy được chứ?
*Tân thủ: người mới chơi, mới tham gia
Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào, căn phòng được những tia nắng ấm áp hiếm có khiến cho thật giống khunh cảnh mùa xuân về hoa nở...
Chẳng mấy chốc đã đến ngày ba mươi tết, An Tử Nguyệt cho người giúp việc về nhà nghỉ tết, từ ngày ăn cơm tất niên (30 tết) cho đến mùng ba, tổng cộng là bốn ngày. Vào hôm ba mươi, người giúp việc vừa nấu cơm tất niên xong xuôi liền rời khỏi nhà họ An, lúc này là thời điểm từng nhà đều vui vẻ chờ đợi đoàn viên. Hôm nay Bạch Thấm cũng trở về nhà họ Bạch, dù nói như thế nào đi nữa thì cô cũng vẫn là người của nhà họ Bạch, đến bữa cơm tối tất niên mà còn không trở về thì quả là có chút không thể nào nói nổi.
Bạch Thấm vừa rời khỏi nhà họ An, An Tử Thiên liền thúc giục ông cụ nhà họ An bắt đầu ăn cơm, bởi vì Bạch Thấm đã nói với anh rằng, chỉ cần anh ăn xong cơm thì cô sẽ lập tức quay lại.
“Thấm Thấm...”
“Anh Tử Thiên, nhanh như vậy sao? Anh ăn xong cơm tất niên rồi à?” Hai người đã giao hẹn, ai ăn cơm xong trước thì sẽ gọi điện thoại cho đối phương. Tốc độ nhanh như vậy, Bạch Thấm thật sự hoài nghi rốt cuộc An Tử Thiên cuộc có ăn cơm hay không.
“Ăn xong rồi.” An Tử Thiên thúc giục ông cụ và An Tử Nguyệt ngồi vào bàn, bản thân thì lại chỉ ăn được mấy miếng liền vội vàng đi lên lầu gọi điện thoại cho Bạch Thấm.
“Vậy anh ăn mấy bát?” Bạch Thấm có thể khẳng định chắc chắn rằng An Tử Thiên không ăn nhiều lắm.
“...”
“Anh Tử Thiên...” Trong giọng nói của Bạch Thấm mang theo nét hờn giận không vui, chẳng lẽ là chưa ăn?
“Cũng được mấy miếng.” Nhận thấy Bạch Thấm không vui, anh liền không dám chần chờ.
“A...” Ở đầu bên kia điện thoại lập tức phát ra một tiếng kêu than: “Anh Tử Thiên! Rõ ràng là em đã nói cho anh biết ý nghĩa của bữa cơm tất niên rồi mà. Mọi người trong một nhà ngồi vòng quanh bàn tròn cùng nhau vui vẻ ăn một bữa cơm mới gọi là cơm tất niên chứ! Anh Tử Thiên, anh mới ăn mấy miếng như vậy thì có khác gì không ăn đâu, tại sao anh lại như thế chứ?" Bạch Thấm vô cùng đau đầu, đoán chừng hiện tại chắc ông cụ nhà họ An đang cực kỳ tức giận đây, nhưng An Tử Thiên làm sai cũng không thể trách cứ, cuối cùng kẻ chịu khổ không phải là chính cô sao...
“Anh Tử Thiên, anh phải nghe lời em, đầu tiên xuống lầu tiếp tục ăn cơm, nhớ rõ còn phải kính rượu cho ông nội và chị Tử Nguyệt, nói hai câu chúc dễ nghe cho ông nội nghe đi. Anh vừa mới rời khỏi bàn, hiện tại khẳng định là ông đang vô cùng tức giận, nhanh chóng đi dỗ dành ông nội đi...”
“... Không có em ở đây, anh đoàn viên làm sao được?” Trong âm thanh nặng nề của An Tử Thiên mang theo sự mất mát vô cùng rõ ràng. Bạch Thấm nghe xong mà sống mũi hơi cay, thiếu chút nữa vì xúc động mà ngay lập tức trở về nhà họ An, sau đó nhào vào trong lòng người đàn ông này.
“Anh Tử Thiên, trước tiên anh cứ quay lại kính rượu cho ông rồi chờ em trở lại, chẳng mấy chốc nữa em sẽ trở về. Anh nghe lời em nói, lúc nào em trở về sẽ có thưởng!” Bạch Thấm nói thật chậm rãi, dỗ dành An Tử Thiên.
An Tử Thiên ngoan ngoãn trở lại bàn cơm, kính rượu cho ông cụ: “Ông nội, chúc ông mạnh khỏe!”
Cho dù có tức đến đâu, nhưng đứa cháu cưng đã kính ông một ly rượu này, ông cụ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, khóe miệng ông khẽ giật giật, như vậy cũng đã chứng tỏ hiện tại tâm trạng của ông cụ đang vô cùng vui tươi hớn hở. Phải biết rằng tất cả mọi người trong nhà họ An đều hơi bị cứng cơ mặt, cho tới bây giờ những biểu cảm trên khuôn mặt cũng không được phong phú cho lắm. (Maybe: Là lời của tác giả...)
Khi kính rượu cho An Tử Nguyệt, vốn là An Tử Thiên cũng định chuẩn bị chúc khỏe mạnh, nhưng bỗng nhiên anh lại nghĩ đến những lời Bạch Thấm đã nói với chính mình, mêm đã sửa lại thành: “Chị, chúc chị sớm sinh quý tử với Lâm Mặc.”
Bàn tay An Tử Nguyệt giơ ly rượu lên cứng khựng lại ở giữa không trung, đỏ mặt một hồi lâu. Ông cụ nhà họ An cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn cháu gái mình. Chuyện từ này lúc nào vậy, tại sao ông lại không hề hay biết?!
Kỳ thật tình cảm giữa An Tử Nguyệt và Lâm Mặc vẫn luôn một mực ở trong tình trạng dây dưa không rõ. Căn bản An Tử Nguyệt đối với đoạn tình cảm này vẫn giữ thái độ không tin tưởng, không có một chút cảm giác an toàn, Lâm Mặc cố gắng rất lâu mà tiến triển cũng không rõ ràng, vô vùng đau đầu. Nay An Tử Thiên vừa nói như vậy, lại trong lúc vô ý đã giúp anh ta một phen, khiến cảm tình giữa hai người được đẩy từng bước về phía trước.
Sau khi cơm nước xong xuôi áng chừng mất một giờ, rốt cục Bạch Thấm cũng quay lại nhà họ An trong sự chờ đợi của An Tử Thiên, nhận được một vòng ôm thật nồng nhiệt của anh. Có lẽ bởi vì hôm nay là ngày mọi nhà đều đoàn viên, vì thế cũng làm cho An Tử Thiên đã bị lây cảm giác cuốn hút luyến tiếc không nỡ để Bạch Thấm rời khỏi mình dẫu chỉ chốc lát. Vậy nên dù thời gian rời nhau ngắn ngủi nhưng anh vẫn nhớ nhung như thế.
Đến lúc đón giao thừa, Bạch Thấm làm mặt dày quay sang đòi lì xì mừng tuổi của ông cụ nhà họ An, rồi lại nhìn đến An Tử Nguyệt muốn một cái nữa. Khi vừa đến 12 giờ, cô đã bị An Tử Thiên kéo về phòng ngủ. Anh có quan niệm rất mạnh mẽ về thời gian nghỉ ngơi và làm việc, kéo dài tới 12 giờ đã là giới hạn của anh, tất cả mọi người trong nhà đều bị anh xua về phòng đi ngủ.
Tuy rằng bị An Tử Thiên đuổi về phòng ngủ, nhưng ông cụ nhà họ An vẫn vô cùng vui vẻ. Ông cảm thấy rốt cuộc đứa cháu của mình cũng đã biết chủ động quan tâm tới ông nội rồi, mà lại không hề biết điều này chỉ là do chứng cố chấp của An Tử Thiên đang tác quái mà thôi. Bạch Thấm đã sớm quen với tính nết này của An Tử Thiên, nên chỉ cười tủm tỉm cầm mớ lì xì đỏ hôm nay nhận được lên lầu đi ngủ.
Anh cố gắng hít hít hơi thở của cô gái trong lòng mình rồi thỏa mãn thở dài, nghĩ đến vẻ mặt tràn đầy niềm vui bất ngờ và nỗi nóng lòng chờ đợi được anh ôm lấy của cô vào lúc nhìn thấy anh vừa mới trở về, vào một khắc đó, An Tử Thiên cảm thấy tất cả cố gắng và tốn kém để gấp rút trở về của chính mình đều vô cùng đáng giá. Có điều, chỉ cẩn nghĩ tới chàng trai cứ cầm lấy tay Bạch Thấm không buông, thì ánh mắt An Tử Thiên lập tức trở nên tối sầm, xem ra anh vẫn nên phải "thời thời khắc khắc" đều canh giữ ở bên người cô mới được, anh vừa mới không có mặt ở đó chưa bao lâu liền có người mơ tưởng đến cô gái của anh rồi.
Ở trong phòng khách, ông cụ nhà họ An đang ngồi trên ghế sô pha, An Tử Thiên vừa đi xuống liền nhìn thấy.
"Ông ạ."
"Ừ”. Ông cụ vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh rồi nói: “Ngồi xuống đây đi.”
Đợi cho An Tử Thiên ngồi xuống tử tế, ông cụ mới mở miệng: “Vào lúc cháu đang đi tốc độ cao bị chặn lại thì tâm tình thế nào.” Thật ra ông cũng vô cùng lo lắng khi đó An Tử Thiên không thể khống chế được được cảm xúc của mình rồi xảy ra chuyện gì đó, nhưng thật may mắn là không có. Điều này có nghĩa là bệnh tình của An Tử Thiên đang không ngừng chuyển biến tốt hơn.
“Rất không tốt.” An Tử Thiên nhíu mày lại, nghĩ đến hoàn cảnh khi đó của chính mình, cảm xúc của anh vẫn hơi chịu ảnh hưởng một chút.
“Hả? Vậy làm cách nào cháu khiến cho bản thân bình tĩnh lại được?”
“Thấm Thấm.” So với câu hỏi trước thì anh trả lời nhanh hơn. Khi nghĩ đến Bạch Thấm, đường nét gương mặt rõ ràng đã trở nên dịu dàng hơn. Cô không mong muốn anh bị mất bình tĩnh, trở nên không thể khống chế được, như vậy thì anh sẽ cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh hơn.
Ông cụ nhà họ An tử có chút hơi nghẹn lời...
Được rồi, tuy rằng cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là ông cụ nhà họ An rất ghen tị với Bạch Thấm. Rõ ràng đứa cháu này là do ông nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, nhưng vì sao trong mắt nó lại chỉ có con bé Bạch Thấm kia, rốt cuộc là nó lại muốn bỏ mặc ông già này cô đơn một mình hay sao!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà cho dù Bạch Thấm vẫn một mực tốn tâm tư lấy lòng ông nhiều như thế nào, ông lại vẫn luôn không muốn quan tâm đến cô. Ông cụ vẫn luôn trêu chọc rằng, nếu An Tử Thiên không yêu thương Bạch Thấm nhiều như vậy, thì nhất định ông cũng sẽ nguyện ý thích Bạch Thấm, có một cô gái nhỏ đáng yêu nũng nịu, vừa thông minh lại xinh đẹp như vậy làm cháu gái thì thật sự là tốt...
Trước kia, vào lúc Bạch Thấm không chịu đón nhận An Tử Thiên, ông cụ nhà họ An vẫn luôn nghĩ rằng: cháu trai quý của ông không chỉ biết nói năng có chừng mực, vừa tuấn tú lịch sự, lại còn có năng lực kinh doanh tốt như vậy, mà Bạch Thấm cô, ngoại trừ là một cô gái nhỏ có được vài phần quyến rũ thì còn lại hoàn toàn không có gì đặc biệt, tại sao lại không chịu ngoan ngoãn ở chung một chỗ với đứa cháu của ông chứ? Được cháu trai quý của ông để ý đến là phúc lớn khó có được của cô.
Hiện tại, Bạch Thấm hạnh phúc ngọt ngào ở chung một chỗ với An Tử Thiên thì ông cụ lại bắt đầu ghen tị.
Được rồi, ông cụ nhà họ An, ông cứ thừa nhận đi, kỳ thật ông chính là một ông già cực kì kiêu ngạo.
Mẫn cảm nhận ra được không khí bên cạnh chợt xấu đi, bỗng nhiên An Tử Thiên nghĩ tới những lời Bạch Thấm đã nói với anh ở trong điện thoại, nên mở miệng nói: “Đã làm ông phải lo lắng.”
Ông cụ nhà họ An nghe được đứa cháu cưng của mình nói như vậy, vẫn còn chưa kịp hài lòng thể hiện một chút tình cảm vui mừng của mình, thì lại nghe An Tử Thiên nói thêm: “Là Thấm Thấm nói vậy.” (Maybe: ôi tiểu Thiên Thiên của chúng ta... haha...)
"..."
Ôi, ông cụ nhà họ An à, đời này ông cũng đừng mong chờ đứa cháu trai cưng của ông có thể thoát khỏi ma chướng của Bạch Thấm, tuy rằng chỉ là Bạch Thấm chỉ có vài phần quyến rũ cũng đã đủ khiến cho đứa cháu nội của ông mê tít lượn quanh, vậy nên, ông cũng nên biết chừng mực đi, ít nhất Bạch Thấm kia còn biết phải lấy lòng ông, nếu như đổi thành tiểu yêu tinh khác thì sớm đã dùng một cước đá bay ông lên sao Hỏa rồi. (Maybe: đây hoàn toàn là lời của tác giả, editor như tôi đây rất vô tội, tôi là một người rất biết kính già yêu trẻ, thiện tai thiện tai...)
An Tử Thiên khó hiểu nhìn ông mình nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cửa, không rõ tại sao ông nội vừa mới còn vui vẻ thì lại đột nhiên liền tức giận.
Lên lầu tiếp tục ngắm Thấm Thấm ngủ vậy...
[Rất muốn bổ sung thêm một câu gào thét của ông cụ nhà họ An vào đây: "An Tử Thiên, cháu còn có thể không có tiền đồ hơn được nữa sao!!!!!]
Bạch Thấm bị An Tử Thiên nhấm nháp làm cho tỉnh lại. Tự chủ của An Tử Thiên quá kém, anh vốn chỉ định ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh nhìn Bạch Thấm ngủ, nhưng ngắm đi nhìn lại một hồi thì đột nhiên anh lại nhớ đến nụ hôn nhiệt liệt của cô trước đó, chịu đựng không nổi dụ hoặc ngọt ngào nên mới "hạ miệng" với Bạch Thấm.
Mở mắt liền nhìn thấy một cái đầu đen tuyền đang áp sát vào trên người mình, đây là cái gáy của An Tử Thiên... Từ chỗ gáy đang không ngừng truyền đến □* báo cho Bạch Thấm tin tức rằng người nào đó thừa dịp cô ngủ mà ăn trộm đậu h của cô.
*Cái này là nguyên bản của raw, là một kí tự, không phải một từ, cái này có lẽ do tác giả.
“Anh Tử Thiên... rất nặng đấy..." Trong âm thanh của thiếu nữ mang theo nét mềm mại đặc thù khi vừa tỉnh ngủ khiến cho anh càng thêm hứng thú dâng trào, An Tử Thiên không nói hai lời liền xâm chiếm đôi môi của cô.
Người nào đó từ lúc được hôn liền sinh ra nghiện mất rồi. Anh cảm thấy ở nhà thật sự là một nơi thật tốt. Từ sau khi về nhà, Bạch Thấm liền đối xử với anh vô cùng thân thiết, thậm chí còn cũng chủ động với anh một chút.
“Ngô... ngô...” Đột nhiên Bạch Thấm nghĩ đến, nếu như vào lúc đang hôn mà bởi vì không thể lấy hơi mà bị ngất đi, liệu có phải vô cùng mất mặt hay không đây...
Cho nên là, An Tử Thiên đang tức giận?
Nhưng sự thật là lúc này Bạch tiểu thư đang suy nghĩ nhiều...
Không thấy Bạch Thấm đáp lại, An Tử Thiên dịu dàng liếm liếm khóe miệng của cô: “Thấm Thấm...” Trong giọng nói mang theo một chút tủi thân thấp thoáng, trên hàng mi khóe mắt còn mang theo sự chưa thỏa mãn đầy tính trẻ con. Bạch Thấm liền nộp vũ khí đầu hàng ngay tại chỗ, An Tử Thiên, anh dám cứ thể dụ dỗ em như vậy! Nội tâm Bạch Thấm không chống đỡ được, không chút do dự hôn lên khóe mắt nam nhân.
Từ khóe mắt đến chóp mũi rồi đến cằm, làn môi của cô lướt nhẹ trên khuôn mặt chờ mong của An Tử Thiên, thế nhưng từ đầu đến cuối cô lại không hề đụng chạm vào đôi môi của anh. An Tử Thiên nhìn đôi gò má đỏ bừng của người con gái trước mắt, trong nụ cười của cô mang theo vài phần giảo hoạt, đôi mắt anh sẫm lại.
An Tử Thiên đoạt lấy quyền chủ động, xâm chiếm đôi môi mềm mại, ngăn chặn hơi thở của cô, công thành đoạt đất trên từng góc nhỏ trong miệng cô. Đã là một người đàn ông thì ở trên phương diện này đều có thiên phú bẩm sinh, hơn nữa An Tử Thiên còn là người vô cùng thông minh. Bạch Thấm vô cùng bất mãn, rõ ràng hai người đều là tân thủ*, tổng cộng chỉ có vài lần kinh nghiệm như vậy, vì sao kỹ thuật của An Tử Thiên lại thuần thục như vậy được chứ?
*Tân thủ: người mới chơi, mới tham gia
Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào, căn phòng được những tia nắng ấm áp hiếm có khiến cho thật giống khunh cảnh mùa xuân về hoa nở...
Chẳng mấy chốc đã đến ngày ba mươi tết, An Tử Nguyệt cho người giúp việc về nhà nghỉ tết, từ ngày ăn cơm tất niên (30 tết) cho đến mùng ba, tổng cộng là bốn ngày. Vào hôm ba mươi, người giúp việc vừa nấu cơm tất niên xong xuôi liền rời khỏi nhà họ An, lúc này là thời điểm từng nhà đều vui vẻ chờ đợi đoàn viên. Hôm nay Bạch Thấm cũng trở về nhà họ Bạch, dù nói như thế nào đi nữa thì cô cũng vẫn là người của nhà họ Bạch, đến bữa cơm tối tất niên mà còn không trở về thì quả là có chút không thể nào nói nổi.
Bạch Thấm vừa rời khỏi nhà họ An, An Tử Thiên liền thúc giục ông cụ nhà họ An bắt đầu ăn cơm, bởi vì Bạch Thấm đã nói với anh rằng, chỉ cần anh ăn xong cơm thì cô sẽ lập tức quay lại.
“Thấm Thấm...”
“Anh Tử Thiên, nhanh như vậy sao? Anh ăn xong cơm tất niên rồi à?” Hai người đã giao hẹn, ai ăn cơm xong trước thì sẽ gọi điện thoại cho đối phương. Tốc độ nhanh như vậy, Bạch Thấm thật sự hoài nghi rốt cuộc An Tử Thiên cuộc có ăn cơm hay không.
“Ăn xong rồi.” An Tử Thiên thúc giục ông cụ và An Tử Nguyệt ngồi vào bàn, bản thân thì lại chỉ ăn được mấy miếng liền vội vàng đi lên lầu gọi điện thoại cho Bạch Thấm.
“Vậy anh ăn mấy bát?” Bạch Thấm có thể khẳng định chắc chắn rằng An Tử Thiên không ăn nhiều lắm.
“...”
“Anh Tử Thiên...” Trong giọng nói của Bạch Thấm mang theo nét hờn giận không vui, chẳng lẽ là chưa ăn?
“Cũng được mấy miếng.” Nhận thấy Bạch Thấm không vui, anh liền không dám chần chờ.
“A...” Ở đầu bên kia điện thoại lập tức phát ra một tiếng kêu than: “Anh Tử Thiên! Rõ ràng là em đã nói cho anh biết ý nghĩa của bữa cơm tất niên rồi mà. Mọi người trong một nhà ngồi vòng quanh bàn tròn cùng nhau vui vẻ ăn một bữa cơm mới gọi là cơm tất niên chứ! Anh Tử Thiên, anh mới ăn mấy miếng như vậy thì có khác gì không ăn đâu, tại sao anh lại như thế chứ?" Bạch Thấm vô cùng đau đầu, đoán chừng hiện tại chắc ông cụ nhà họ An đang cực kỳ tức giận đây, nhưng An Tử Thiên làm sai cũng không thể trách cứ, cuối cùng kẻ chịu khổ không phải là chính cô sao...
“Anh Tử Thiên, anh phải nghe lời em, đầu tiên xuống lầu tiếp tục ăn cơm, nhớ rõ còn phải kính rượu cho ông nội và chị Tử Nguyệt, nói hai câu chúc dễ nghe cho ông nội nghe đi. Anh vừa mới rời khỏi bàn, hiện tại khẳng định là ông đang vô cùng tức giận, nhanh chóng đi dỗ dành ông nội đi...”
“... Không có em ở đây, anh đoàn viên làm sao được?” Trong âm thanh nặng nề của An Tử Thiên mang theo sự mất mát vô cùng rõ ràng. Bạch Thấm nghe xong mà sống mũi hơi cay, thiếu chút nữa vì xúc động mà ngay lập tức trở về nhà họ An, sau đó nhào vào trong lòng người đàn ông này.
“Anh Tử Thiên, trước tiên anh cứ quay lại kính rượu cho ông rồi chờ em trở lại, chẳng mấy chốc nữa em sẽ trở về. Anh nghe lời em nói, lúc nào em trở về sẽ có thưởng!” Bạch Thấm nói thật chậm rãi, dỗ dành An Tử Thiên.
An Tử Thiên ngoan ngoãn trở lại bàn cơm, kính rượu cho ông cụ: “Ông nội, chúc ông mạnh khỏe!”
Cho dù có tức đến đâu, nhưng đứa cháu cưng đã kính ông một ly rượu này, ông cụ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, khóe miệng ông khẽ giật giật, như vậy cũng đã chứng tỏ hiện tại tâm trạng của ông cụ đang vô cùng vui tươi hớn hở. Phải biết rằng tất cả mọi người trong nhà họ An đều hơi bị cứng cơ mặt, cho tới bây giờ những biểu cảm trên khuôn mặt cũng không được phong phú cho lắm. (Maybe: Là lời của tác giả...)
Khi kính rượu cho An Tử Nguyệt, vốn là An Tử Thiên cũng định chuẩn bị chúc khỏe mạnh, nhưng bỗng nhiên anh lại nghĩ đến những lời Bạch Thấm đã nói với chính mình, mêm đã sửa lại thành: “Chị, chúc chị sớm sinh quý tử với Lâm Mặc.”
Bàn tay An Tử Nguyệt giơ ly rượu lên cứng khựng lại ở giữa không trung, đỏ mặt một hồi lâu. Ông cụ nhà họ An cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn cháu gái mình. Chuyện từ này lúc nào vậy, tại sao ông lại không hề hay biết?!
Kỳ thật tình cảm giữa An Tử Nguyệt và Lâm Mặc vẫn luôn một mực ở trong tình trạng dây dưa không rõ. Căn bản An Tử Nguyệt đối với đoạn tình cảm này vẫn giữ thái độ không tin tưởng, không có một chút cảm giác an toàn, Lâm Mặc cố gắng rất lâu mà tiến triển cũng không rõ ràng, vô vùng đau đầu. Nay An Tử Thiên vừa nói như vậy, lại trong lúc vô ý đã giúp anh ta một phen, khiến cảm tình giữa hai người được đẩy từng bước về phía trước.
Sau khi cơm nước xong xuôi áng chừng mất một giờ, rốt cục Bạch Thấm cũng quay lại nhà họ An trong sự chờ đợi của An Tử Thiên, nhận được một vòng ôm thật nồng nhiệt của anh. Có lẽ bởi vì hôm nay là ngày mọi nhà đều đoàn viên, vì thế cũng làm cho An Tử Thiên đã bị lây cảm giác cuốn hút luyến tiếc không nỡ để Bạch Thấm rời khỏi mình dẫu chỉ chốc lát. Vậy nên dù thời gian rời nhau ngắn ngủi nhưng anh vẫn nhớ nhung như thế.
Đến lúc đón giao thừa, Bạch Thấm làm mặt dày quay sang đòi lì xì mừng tuổi của ông cụ nhà họ An, rồi lại nhìn đến An Tử Nguyệt muốn một cái nữa. Khi vừa đến 12 giờ, cô đã bị An Tử Thiên kéo về phòng ngủ. Anh có quan niệm rất mạnh mẽ về thời gian nghỉ ngơi và làm việc, kéo dài tới 12 giờ đã là giới hạn của anh, tất cả mọi người trong nhà đều bị anh xua về phòng đi ngủ.
Tuy rằng bị An Tử Thiên đuổi về phòng ngủ, nhưng ông cụ nhà họ An vẫn vô cùng vui vẻ. Ông cảm thấy rốt cuộc đứa cháu của mình cũng đã biết chủ động quan tâm tới ông nội rồi, mà lại không hề biết điều này chỉ là do chứng cố chấp của An Tử Thiên đang tác quái mà thôi. Bạch Thấm đã sớm quen với tính nết này của An Tử Thiên, nên chỉ cười tủm tỉm cầm mớ lì xì đỏ hôm nay nhận được lên lầu đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.