Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 25: Vạch trần

Chi Hoãn

09/04/2017

Người đến là viện trưởng của học viện ngoại thương - Tiền Chí Quốc.

"Ai nha, trợ lý An, chào cậu, chào cậu!" Ông ta vừa tiến vào liền nhiệt tình bắt tay chào hỏi An Trì.

"Viện trưởng Tiền, xin chào ông! Hôm nay chúng tôi đến đây chủ yếu là vì chuyện của cô Bạch Thấm - vợ chưa cưới của quản lý nhà chúng tôi. Gần đây cô Bạch bị người ta hãm hại tung tin đồn, chúng tôi muốn biết rốt cuộc quý trường sẽ xử lý thích đáng như thế nào." Lời nói của An Trì hoàn toàn đối lập với vẻ nhiệt tình của Tiền Chí Quốc, đi thẳng vào vấn đề, biểu đạt mục đích chính của lần "hưng sư vấn tội" này.

Vị viện trưởng Tiền Chí Quốc này cũng không phải ngồi rỗi, lập tức dừng chảo hỏi, nhanh chóng tiến vào chủ đề. Nói giỡn à, lần trước xây sân thể dục mới đều do An thị tài trợ toàn bộ tiền bạc đấy, vị thần tài này mà không đối xử thật tốt thì coi sao được chứ!

"Tổng giám đốc An cứ yên tâm đi, chúng tôi sớm đã chú ý tới chuyện này, vì tính đặc thù của chuyện này, chúng tôi cũng không tiện "khua chiêng gióng trống" điều tra, liền giao cho thầy hướng dẫn Trương Viễn của trò Bạch Thấm tự mình đi điều tra."

Nói xong liền xoay người hỏi Trương Viễn: "Thầy Trương, thời gian trước tôi đã nhấn mạnh với cậu về những lời đồn trong trường học, cậu điều tra đến đâu rồi?"

Trương Viễn vội vàng nói: "Viện trưởng tới đúng lúc lắm, kết quả đã tra ra được. Tóm lại những lời đồn trong trường học đều là giả dối không có thật, thật ra là có người cố ý tung tin đồn muốn phá hoại danh dự của trò Bạch Thấm." Ở trong lòng thì yên lặng châm chọc, ông nhấn mạnh với tôi phải điều tra rõ chuyện này từ lúc nào chứ, nếu không phải do tôi coi trọng Bạch Thấm, kịp thời nhắc nhở thì hôm nay sợ là ông lại nói khác rồi.

Tiền Chí Quốc vốn đang mỉm cười lập tức trầm mặt xuống, nói: "Hừ, cố ý tung tin đồn phá hoại danh dự của bạn học không phải là lỗi nhỏ đâu! Sinh viên thời nay đều là như thế sao? Ai làm? Chẳng lẽ thầy Trương không định trừng phạt nó à?"

"Tôi cũng vừa mới biết thủ phạm sau những lời đồn đó là ai, còn chưa kịp gọi người tới để hỏi cặn kẽ tình hình."

"Gọi tới đi, hỏi rõ ràng xem tại sao lại muốn hãm hại vợ chưa cưới của tôi!" Nói chuyện chính là An Tử Thiên, chỉ cần nghĩ tới Thấm Thấm phải chịu uất ức trong thời gian dài như vậy, anh vừa đau lòng vừa tức giận.

"Đúng, vậy bây giờ anh gọi em đó đến đây đi, tìm hiểu cặn kẽ tình huống. Không làm gì đã đưa ra hình phạt cũng hơi bất công đó." Thái độ cả vú lấp miệng em của An Tử Thiên cũng không khiến cho Tiền Chí Quốc tức giận, ngược lại còn phụ họa thêm.

Thật ra thì ông ta chỉ nói miệng vậy thôi, nhưng người có đầu óc đều nghe ra là gọi Tống Điềm đến chỉ là phông nền, để người ta mượn cớ mà thôi. Hôm nay tổng giám đốc của An thị đã đích thân đến truy cứu chuyện này, Tống Điềm nhất định gặp vận rủi rồi!

Nhận được điện thoại, Tống Điềm liền chạy đến phòng giáo viên, nửa đường còn gặp phải lớp trưởng Triệu Khai của lớp mình, Tống Điềm liền bày ra nụ cười ngọt ngào như ngày thường, chào hỏi: "Chào lớp trưởng!"

Ngoài ý muốn, không hề được đáp lại, chỉ thấy Triệu Khai dùng vẻ mặt khó hiểu và ánh mắt kỳ quái để nhìn mình, Tống Điềm đột nhiên cảm thấy có chút mù mờ, suy nghĩ một chút tình huống gần đây, cảm thấy mình không hề đắc tội Triệu Khai, liền nhấc chân tiếp tục đến văn phòng.

Cửa văn phòng đang đóng, Tống Điềm có chút kỳ quái, bình thường vào giờ này, cửa văn phòng đều luôn, luôn có sinh viên đến tìm thầy giáo, sao hôm nay lại an tĩnh như vậy? Nghĩ đến vừa rồi đụng phải Triệu Khai, vẻ mặt cậu ta rất kỳ quái, chắc cậu ta cũng từ đây về đi. Trong lòng Tống Điềm không khỏi có chút lo lắng, ổn đinh tâm tư liền nâng tay lên gõ cửa, nghe được bên trong nói "mời vào" mới đẩy cửa đi vào.

Phòng làm việc yên tĩnh khác thường, bình thường mặc dù cũng nói phải giữ yên lặng, nhưng người đến người đi khó tránh khỏi có chút huyên náo. Mà hôm nay lại chẳng có ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng lật trang sách và di chuyển đồ vật thôi. Tống Điềm nhạy cảm phát hiện có vài thầy giáo đang liếc mắt quan sát mình, trong lòng càng thêm lo lắng. Ánh mắt Tống Điềm chuyển sang thầy hướng dẫn, bên cạnh còn thêm một người, có chút quen mặt, cẩn thận suy nghĩ một chút - Là viện trưởng! Viện trưởng làm gì ở phòng giáo viên hướng dẫn vậy? Nếu như có chuyện thì tại sao còn ngồi đó, không nhanh không chậm uống trà chứ?



Cố đè xuống nghi ngờ trong lòng, Tống Điềm bày ra chiêu bài của mình.

"Chào thầy hướng dẫn, chào viện trưởng!"

"Ừ." Tiền Chí Quốc không hề để ý đến Tống Điềm, vẫn uống trà như cũ, chính là không để lại dấu vết quan sát nữ sinh đáng yêu, vui vẻ này. Chỉ có Trương Viễn đáp lại Tống Điềm, dù sao đợi lát nữa thì người hỏi chính là anh mà.

"Tống Điềm à, hẳn là em đã nghe nói gần đây trong trường học nổi lên rất nhiều lời đồn về Bạch Thấm chứ?" Thái độ của Trương Viễn với Tống Điềm vẫn như bình thường, trên mặt còn mang theo ý cười mơ hồ, cũng không quá nghiêm nghị, hỏi một câu rất bình thường.

"Có nghe nói qua ạ." Trong lòng Tống Điềm kinh hãi, trên mặt không có ý cười, miễn cưỡng chuyển vẻ mặt tự nhiên thành nghiêm túc.

"Em và Bạch Thấm là bạn cùng phòng, có quan hệ thế nào?" Trương Viễn tiếp tục hỏi.

"Thưa thầy, vừa vào học kỳ Bạch Thấm liền dọn ra ở riêng, thỉnh thoảng cũng có về qua phòng. Chúng em ở chung không tệ lắm, bạn ấy dọn ra ngoài thì bọn em cũng ít nói chuyện hơn." Tống Điềm cố gắng cân nhắc từ ngữ, cẩn thận trả lời, chỉ sợ thầy hướng dẫn phát hiện ra điều bất thường.

"Em và bạn ấy có mâu thuẫn gì không? Em cảm thấy bạn ấy là người như thế nào?"

"Tuy tính tình Bạch Thấm hơi lạnh nhạt, không nhiệt tình khi ở chung với người khác, nhưng nhân phẩm khá tốt.- Ban đầu ở chung phòng thì chúng em có chút xích mích nhưng không to tát lắm. Em thật sự quý bạn ấy, mặc dù không thích nói chuyện với người khác,- nhưng là người rất chân thành." Tống Điềm nói xong còn cười cười, nói có chút mâu thuẫn thì thầy hướng dẫn cũng chẳng tin đâu, cứ nói có chút xích mích nhỏ đi. Cô ta không hề chú ý tới, lúc cô ta nói quý Bạch Thấm thì viện trưởng ở một bên liền ngừng giở tài liệu trong mấy giây.

"Ừ, xem ra các em sống khá hòa thuận đấy. Bình thường tôi cũng nghe nói, em rất nhiệt tình với mọi người, danh tiếng trong đám sinh viên cũng khá tốt."

Nghe thấy thầy hướng dẫn khen ngợi, Tống Điềm không nhịn được cười khẽ một tiếng, trên mặt chợt thoáng qua vẻ đắc ý.

"Vậy em cảm thấy những tin đồn về Bạch Thấm là thật hay giả? Dựa theo sự hiểu biết của em về Bạch Thấm thì có phải bạn ấy là người như vậy không?"

Trọng điểm tới rồi, nghe rõ câu hỏi của thầy hướng dẫn, Tống Điềm liền nhíu mày, vẻ mặt khổ sở, do dự.

Thấy thế, Trương Viễn tiếp tục dẫn dắt: "Em không cần suy nghĩ nhiều, tôi đã hỏi Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển về những vấn đề này rồi. Hiện tại lời đồn truyền ra lợi hại như vậy, đã ảnh hưởng đến danh dự của trường học rồi, bây giờ tôi không thể bỏ mặc được. Dù sao ba người các em cũng là bạn cùng phòng với Bạch Thấm, sẽ hiểu rõ bạn ấy hơn những người khác, tôi nghĩ nên tìm các em hỏi trước tình hình rồi mới giải quyết."

Tống Điềm nghe thấy thầy hướng dẫn nói đã hỏi Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển trước liền nhíu nhíu mày, nghĩ tới hai ngày trước.....Khóe miệng không kìm được hơi nhếch lên.

Nghe thầy hướng dẫn nói xong, Tống Điềm vẫn vờ tỏ ra vẻ khó xử, do dự một hồi, rốt cuộc cũng mở miệng: "Thưa thày, em thật sự cảm thấy Bạch Thấm là một cô gái tốt, tuy rằng chúng em không phải là bạn bè tốt nhất, nhưng em thật sự rất quý trọng người bạn này. Người khác đều nói bạn ấy dựa vào dáng vẻ xinh đẹp của mình mà làm kiêu, nhưng em biết rõ bạn ấy hoàn toàn không giống như thế, bạn ấy....Bạn ấy chỉ muốn bày ra mặt hoàn mỹ nhất ở trước mặt mọi người mà thôi."



"Hả? Tại sao em lại nói như vậy?"

"......Trong lúc vô tình, em đã từng nghe thấy Lâm Mễ Nhạc nói Bạch Thấm rất thiếu tiền, nhưng đó là chuyện vừa mới vào trường đại học thôi. Thỉnh thoảng em có nhìn thấy ai đó đến trường đón bạn ấy, ban đầu em cũng thấy rất kỳ quái, song sau khi bạn ấy nói có chồng chưa cưới rồi thì em chẳng hề suy nghĩ nhiều nữa, dù sao đó cũng là chuyện riêng của bạn ấy."

Tống Điềm do dự nói xong, Tiền Chí Quốc nghe vậy, rốt cuộc đã ngẩng đầu, san sẻ chút ánh mắt vào cô ta, ánh mắt sắc xảo nhìn ra được đằng sau vẻ mặt do dự của Tống Điềm là suy nghĩ: hỏi tôi mau đi, hỏi tôi nhiều vấn đề nữa đi, tôi có rất nhiều điều muốn nói đó.

"Vậy em có xem qua nội dung của những bài đăng đó không, có bình luận ở phía dưới không?"

"Em có xem qua nội dung bài đăng, nhưng mà em không bình luận, bởi vì em cảm thấy "thanh giả tự thanh" (người trong sạch sẽ tự chứng minh mình trong sạch), giải thích quá nhiều ngược lại là che giấu, em nghĩ rằng một ngày nào đó mọi người sẽ hiểu và thông cảm cho Bạch Thấm." Tống Điềm mỉm cười, nó.

Trương Viễn hỏi tiếp: "Hả? Em chưa từng bình luận sao? Nhưng vì sao Lâm Mễ Nhạc lại nói trong lúc vô tình đã thấy em bình luận phía dưới bài đăng, tài khoản là chú thỏ nhỏ thích chưng diện chứ?"

Nụ cười của Tống Điềm hơi cứng ngắc, Trương Viễn tiếp tục nói: "Tôi đã cố ý đọc vài bình luận ở phia dưới bài đăng, quả nhiên phát hiện ra có tài khoản này, nội dung bình luận cũng giống như bài đăng, đều dùng ngôn từ mang tính châm chọc."

Có lẽ là bị giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc của Trương Viễn hù dọa, hoặc có lẽ là bị nội dung hù dọa, sắc mặt Tống Điềm biến thành tái nhợt, miệng há ra nhưng không thốt ra được câu hoàn chỉnh.

"Thưa thầy, em....em không có....." Hốt hoảng đụng phải ánh mắt nghiêm nghị của Trương Viễn, liền vội vàng tránh né, nỗ lực ổn định tâm tư, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, muốn tìm lý do ứng phó với tình huống trước mắt. Tống Điềm đột nhiên hiểu ra, ban nãy lớp trưởng Triệu Khai nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, có lẽ chính là vì chuyện này đi.

"Thưa thầy, em nhớ ra rồi. Ban đầu nó là tài khoản phụ của em, sau lại bị Lâm Mễ Nhạc thấy được, cậu ấy tìm em muốn dùng nó, nói là tăng thêm tài khoản cho mình. Sau đó em không thể nào đăng nhập tài khoản đó nữa, bây giờ còn chẳng nhớ mật khẩu rồi." Mặc kệ, phải qua cửa này trước, có chết cũng phải kéo Lâm Mễ Nhạc xuống nước.

Trương Viễn không hề bỏ qua tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Tống Điềm, lại nói tiếp: "Ý của em là những bài viết đó đều do Lâm Mễ Nhạc đăng, sợ bị tra được nên mới vu oan cho em, đúng không?"

"Lâm Mễ Nhạc và Bạch Thấm là bạn học chung cấp 3, trong trường, bạn ấy là người hiểu rõ Bạch Thấm nhất, em nghĩ bạn ấy sẽ không đối xử với bạn tốt của mình như vậy đâu." Sẽ không đối xử như vậy với bạn tốt của mình, nhưng nếu như không còn là bạn bè nữa thí sao? Cô ta nghe nói, hai ngày qua Lâm Mễ Nhạc và Bạch Thấm rất ít khi ở cùng nhau.

Trương Viễn nhìn nữ sinh trước mắt, nội tâm khẽ than thở. Thật ra thì anh vẫn cảm thấy Tống Điềm là một sinh viên tốt, có năng lực, có bản lĩnh, có yêu cầu, mặc dù không có bối cảnh gia đình xuất sắc chống đỡ nhưng dựa vào tính cách mạnh mẽ thì sau khi tốt nghiệp cũng có thể nhận được không ít thành tựu về mặt sự nghiệp. Đáng tiếc, lại sử dụng những năng lực này vào sai chỗ rồi, chọc tới An thị thì cuộc sống sau này có lẽ sẽ chẳng mấy dễ chịu đâu.

"Em nói mình không đăng, còn nói không phải là Lâm Mễ Nhạc, bây giờ lại chỉ có hai người các em biết, vậy không phải là một trong hai em thì là ai?" Viện trưởng vẫn luôn im lặng ngồi uống trà, giở tài liệu ở một bên đột nhiên mở miệng. Là vẻ nghiêm nghị và tức giận khác hẳn với Trương Viễn.

"Chỉ là, lúc bạn Lâm Mễ Nhạc nói đến chuyện này còn giao ra một vài tư liệu, nếu không thầy Trương thật sự không biết tra xét bằng cách nào."

Nói xong, tay liền lắc lắc túi tài liệu dày cộp ở trước mặt Tống Điềm: "Coi như những lời trước của em đều đúng đi, vậy em muốn giải thích như thế nào về cái này đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook