Chương 22
Mọt Xanh
13/07/2024
Reng reng reng!
Hà Lâm nằm trên giường cô mệt mỏi dò xung quanh xem chiếc điện thoại đang ở đâu. Lấy được điện thoại cô mắt nhắm mắt mở nhấn nghe máy rồi để lên tai.
“Alo…’’
[Dậy đi, đã trưa rồi đấy]
“Ai vậy?”
[Anh trai em nè]
“Mới có mấy giờ chứ?”
[1 giờ trưa rồi, đêm nay chúng ta sẽ về nước đó]
…
Hà Lâm bật dậy, cô nhìn vào đồng hồ đang treo ở tường, còn dụi dụi mắt mấy lần để nhìn cho rõ sau đó
“Em tắt trước nha”
Cô vụt vào nhà vệ sinh, rửa mặt thay đồ tắm rửa nhanh chóng rồi vội lục tìm tấm danh thiếp gọi điện cho Lý Bạch Phong.
“Alo,em xin lỗi nha hôm nay em dậy hơi muộn”
[Là em sao, không có sao cả,]
“Anh xuống dưới trước đi ạ”
[Ok]
______
Đợi khoảng 5 phút Hà Lâm vội vàng chạy từ thang máy ra. Lý Bạch Phong đã ăn bận chỉnh tề đứng trước sảnh đợi cô.
“Em không cần vội đâu”
“Phù! Cho em thở chút”
Cô vút vút ngực thở nhẹ ra rồi quay ngoắc sang anh. Lý Bạch Phong vẫn đang tươi cười chờ đợi cô.
“Được rồi, anh chọn được chỗ nào chưa?”
“Ừm”
Lý Bạch Phong gật đầu rồi đi lên trước, cô hiểu ý chạy theo sau. Cả hai lên xe của anh, Lý Bạch Phong chở cô đi tầm 10 phút là tới. Đó chỉ là một quán nhỏ bình dân, nhưng cũng khá đông.
Đến nơi anh xuống trước rồi mở cửa cho cô. Hà Lâm Từ tốn bước ra. Sau đó cả hai cùng đi vào trong. Có lẽ anh là khách quen của tiệm nên vừa thấy anh đã chạy vội ra.
“Sevent lâu rồi mới tới lại vậy? “
“Con xin lỗi dì dạo này con bận quá”
Chủ tiệm nhìn thấy cô thì cười tươi
“Đi cùng bạn gái à?”
“Dạ không phải, chỉ là bạn thôi ạ!”
Lý Bạch Phong vội lên tiếng giải thích vì không muốn cô bị khó xử. Bà chủ vội xin lỗi rồi mời cả hai vào quán. Lý Bạch Phong luôn có một chỗ ngồi riêng được bà chủ chuẩn bị nên khi đến quán dù có đông thì anh vẫn có ghế để ngồi.
Lý Bạch Phong cho cô gọi món nhưng Hà Lâm lập tức từ chối vì lý do đã nói. Lý Bạch Phong không ép nên anh gọi những món ngon nhất trong quán ra.
Đến lúc này cả hai mới trao đổi số điện thoại chính thức. Xong xuôi món ăn cũng ra. Hai người bắt đầu động đũa vừa ăn vừa hỏi thăm nhau
“Dạo này anh làm gì vậy?”
“À nhân viên bình thường thôi, còn em?”
“Em làm ở một ty quản lý nghệ sĩ, dù chỉ mới bắt đầu thôi”
Anh gấp vào tô cô một miếng thịt rồi nói tiếp
“Anh ta…là bạn trai em hả?”
“Ờ…anh đừng nghĩ nhiều chỉ là anh ấy là…”
“Anh hiểu rồi, em không cần nói nữa đâu”
Cô mỉm cười cúi đầu tiếp tục ăn. Cả hai bỏ qua chuyện lúc nảy mà ôn lại những kỉ niệm xưa, buổi ăn dần trở nên vui vẻ hơn.
“Anh đi vào nhà vệ sinh chút’’
Cô gật đầu, Lý Bạch Phong bước ra ngoài. Khoảng một lúc sau anh vẫn chưa quay lại, cô có chút lo lắng. Nhưng ngay sau đó có tin nhắn gửi đến
[Anh có việc phải đi trước. Nên buổi ăn này anh trả rồi, khi nào về nước em khao lại anh nha!!]
Hà Lâm đọc tin nhắn mới thấy yên tâm chút. Cô đi ra ngoài chào bà chủ rồi bắt taxi về khách sạn. Đêm nay là được về nước rồi nên tâm trạng cô rất thoải mái.
Và cũng nay cô và Lâm Lạc trả phòng, cô về cùng nơi ở với anh trai và Alice. Cô cũng lịch sự nhắn một tin cho hắn biết để khỏi phải đi tìm nữa.
_________
9 giờ tối. Mọi người đã có mặt ở sân bay. Hà Lâm kiểm tra điện thoại, đúng là không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào hết. Tên khốn Bắc Từ Hoành sài điện thoại để làm gì vậy chứ! Hắn cứ lúc ẩn lúc hiện không tài nào nắm bắt được.
Thấy em gái đang loay hoay Trương Tuấn Nam chợt nhớ đến chuyện gì đó vội nói với cô
“Tiểu Ninh à, thật ra anh quên nói với em một chuyện “
Cô quay ngoắc sang hắn
“Từ Hoành, đã lên máy bay từ hôm qua đến Ai Cập rồi, và có lẽ cũng sẽ về trước chúng ta”
“Hả??? Đi từ hôm qua á?!”
“Ừm lúc đi chơi về tầm 3 giờ sáng”
Cô chán nản cất điện thoại. Rồi đi ra ghế ngồi, Lâm Lạc cũng bước đến ngồi xuống cạnh cô.
Đúng giờ cả bốn người lên máy bay. Cũng như lần trước gần nửa ngày đã tới. Đúng là mọi chuyến đi mệt mỏi.
_______
Hà Lâm đã sắp xếp sẵn cho Lâm Lạc chỗ ở ổn định gần với cô. Thời gian này cả hai cũng ở chung để tiện bàn kế hoạch cho buổi biểu diễn sắp tới. Lần này cũng là lúc cô trở mặt với Hạn Diễm. Dù Bắc Từ Mộ có bị sa cơ thất thế thì Hạn Diễm vẫn không bị ảnh hưởng nhiều vì vậy những buổi biểu diễn lớn thường sẽ luôn mời cô ta makeup cho những nhân vật chính
Buổi biểu diễn lần này quy mô vô cùng lớn được tổ chức tại quảng trường ở New York. Cô vả Lâm Lạc đã tới đó trước một ngày để chuẩn bị và thực hiện kế hoạch. Lần này có sự trợ giúp của Alex anh có tầm ảnh hưởng khá lớn trong các lĩnh vực thời trang makeup và cả về mảng diễn xuất nữa.
Vả lại tay nghề makeup của Lâm Lạc đã được kiểm chứng trước đó và nhà đầu tư chính lần này là Bắc Từ Hoành. Nên việc thay người rất đơn giản. Cho chuẩn bị xong cho cô. Phần còn lại để cô diễn thôi.
_______
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 6 giờ chiều. Nên gần 1 giờ trưa đã tập trung nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Rất nhiều nhà makeup được mời về đương nhiên Hạn Diễm cũng ở trong đó. Mỗi người sẽ được phân từng khu riêng sẽ có một thợ chính và ba thợ phụ một khu vực. Hạn Diễm đi đến chỗ của mình vừa mở cửa bước vào mày cô ta nhíu lại vì có một người đang ngồi chỗ ghế chính của cô ta.
Đó là một cô gái tuổi còn khá trẻ mái tóc dài hồng bềnh, cô gái đang soạn ra đồ makeup cần thiết. Hạn Diễm bực bội đi tới.
“Nè thợ phụ thì ra đúng chỗ mình mà ngồi đi”
Cô gái nghe giọng nói ngước mặt lên nhìn. Không ai khác, đó là Lâm Lạc.
“Chị đang nói tôi sao?”
“Dĩ nhiên”
“Xin lỗi chắc chị nhầm lẫn rồi, bởi vì tôi được nhà sản xuất mời về đây”
“Mời cô? Cô là ai? Ai giới thiệu mà mời cô?”
“Là em giới thiệu đó”
Cô ta quay ngoắc lại. Hà Lâm bước đến khoác lên vai Lâm Lạc
“Cô… tại sao!?”
“Chị đừng hoảng hốt như vậy chứ! Chỉ là em muốn nâng đỡ người của mình thôi mà”
Hạn Diễm nhíu mày tay cô ta cuộn thành đấm. Nhưng càng như vậy lòng cô lại vui hơn, nhìn thấy vẻ mặt tức giận đó, đã đủ thõa mãn sương sương rồi.
Hà Lâm nhởn nhơ nở nụ cười thách thức. Mặt mũi cô ta nóng bừng tức giận như vừa bị phản bội vậy.
“Được rồi chuẩn bị làm việc đi sắp tới giờ rồi”
Hà Lâm nói xong cô vuốt má Lâm Lạc mọi cái rồi lướt sang người cô ta mà ra ngoài. Cô vừa ra thì hai thợ phụ kia cũng đi vào. Họ vào chỗ của mình rồi soạn sẵn đồ đạc. Chỉ còn cô ta đứng đó, như trời tròng.
Được nhân viên nhắc nhở Hạn Diễm cắn môi bước vào chỗ làm. Chưa bao giờ cô ta phải ngồi ở đây làm người phụ giúp cho kẻ khác. Hạn Diễm liếc qua Lâm Lạc với đôi mắt đầy căm phẫn.
_______
Sau ba ngày biểu diễn mọi người trở về nước.Suốt ba ngày đó không đêm nào mà Hạn Diễm có thể ngủ ngon được. Vừa đáp máy bay cô ta đã thấy cô và Lâm Lạc đang đứng ở kia nói chuyện vui đùa. Hạn Diễm càng tức giận hơn nữa. Không, cô ta không muốn như vậy!
Về phần cô đương nhiên như vậy vẫn chưa đủ. Ngày nào mà Hạn Diễm còn ung dung tự tại như vậy thì cô không chịu được. Kế hoạch tiếp tục sang bước thứ hai.
Lần này cần đến ngành truyền thông hỗ trợ khá nhiều, và người giúp đỡ là anh trai cô, anh ấy có tiếng nói trong đó nên muốn việc rầm rộ cỡ nào thù cũng được.
_____
Đưa Lâm Lạc về nhà an toàn. Cô bắt taxi đến lại nơi đó, căn nhà cũ của cô. Sau khi giải quyết xong hết cô định cho mở lại xưởng gỗ đúng như ước nguyện của ba cô vậy.
Đứng trước căn nhà cô chần chừ một chút rồi mở khóa bước vào trong. Căn nhà vẫn như xưa nhưng đã bám bụi khá nhiều. Lần cuối cô bước vào đây lại là lúc chứng kiến cảnh tượng bị phản bội đó. Sao bọn chúng có thể đến đây để làm những thứ như vậy được ngay khi ba cô vừa mới mất chứ? Nghĩ đến ba nước mắt lại rơi. Cô dọc theo cầu thang lên phòng mình.
Vên trong mọi đồ đạc đều được phủ lên lớp vải trắng. Hà Lâm đi tới cạnh giường mình cúi xuống ở dưới đó có một ngăn tủ bí mật. Cô thường dùng để giấy khá nhiều đồ quý giá dưới đó.
Hà Lâm cố lôi ra. Bên trong là một chiếc loptop và một sợi dây sạc. Những thứ còn lại là album ngày nhỏ của cô và gia đình. Hà Lâm lấy ra hết cô bỏ vào chiếc balo mà mình mang theo.
Rồi ra khỏi đó. Trước khi đi cô bước tới bàn dưới phòng khách lật tấm ảnh đã bị úp xuống lên. Nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Bức ảnh chụp năm cô 9 tuổi. Trong đó có ba cô, chú làm vườn và bà giúp việc cô hay gọi là dì Hai.
Đúng rồi sau sự việc này cô lại quên mất họ, giờ dì Hai và chú ấy đang ở đâu? Hà Lâm bỏ bức ảnh vào balo rồi đi ra khỏi nhà.
________
Lần này cô phải nhờ đến hắn để giúp tìm người. Nếu tính ra đã qua gần 2 tuần lễ Hà Lâm không gặp được Bắc Từ Hoành rồi.Cô cũng có chút nhớ đó.
Nhưng lần này cô không gọi hay nhắn nữa mà đến thẳng nhà. Cô ở trước cửa ấn chuông. Một lúc lâu thật là lâu cánh cửa vẫn không mở, cô tiếp tục nhấn, nhấn và nhấn. Nhưng cánh cửa vẫn lặng im không một ai ra mở cửa hết.
Cô bất lực ngồi xuống dựa vào cửa, đợi hắn về. Cô đợi rất lầu rồi gục xuống, ngủ khi nào cũng không biết. Chiều tà, ánh hoàng hôn chiếu xuống Hà Lâm giật mình tỉnh giấc cô nhìn xung quanh không có ai hết, cô vẫn ngồi trước cửa.
Hà Lâm thở dài, cô đứng lên nhưng lại không trụ được vì chân đã tê cứng, cô cố gắng bám vào cửa để nhích người mình lên thì bất ngờ cả cơ thể đã được ai đó nhấc bổng. Hà Lâm theo quán tính lấy tay choàng qua cô người đó. Cô nhìn hắn vẻ mặt tủi thân.
Là Bắc Từ Hoành. Hắn về rồi.
“Sao giờ anh mới về!”
Cô úp mặt vào cổ hắn,không muốn cho hắn thấy nước mắt mình sắp rơi. Bắc Từ Hoành vuốt ve lưng cô với vẻ cưng chiều, rồi hắn nắm bàn tay cô lấy ngón trái ấn vào chỗ lấy vân tay trên tay nắm cửa. Cô ngỡ ngàng nhìn hành động của hắn.
“Anh làm gì vậy?”
“Sau này cứ dùng tay mình mà mở cửa, không được ngồi trước cửa gục mặt xuống như vậy!”
Rồi hắn mở cửa bế cô vô. Đặt nhẹ nhàng xuống ghế shopha, sau đó hắn vào bếp rót ly nước mát đưa ra. Hà Lâm nhanh chóng uống hết, cô đợi từ nảy đến giờ cổ họng sớm đã khô.
Bắc Từ Hoành cúi người, hắn ngồi xuống đất nắm lấy cổ chân cô mà xoa bóp. Hà Lâm xém nữa phun hết ngậm nước chưa kịp nuốt vào mặt hắn nhưng may là kiềm lại được. Cô vội đặt ly nước lên bàn rồi chặn hành động của hắn. Nhưng Bắc Từ Hoành đẩy tay cô ra
“Em ngồi im, để tôi làm”
Hà Lâm cứng người ngồi im, ngoan ngoãn hết cỡ. Bắc Từ Hoành lại lấy từ đâu ra chai dầu thuốc xoa hết hai chân cho cô. Tay nghề hắn rất tốt giống như đã được luyện tập từ trước. Chỉ xoa một chút mà cô đã thấy thoải mái cả người.
Xoa xong Bắc Từ Hoành đặt chân cô xuống rồi hắn đi vào bếp rửa tay dẹp chai dầu đi. Hắn sang mở tủ lạnh lấy trái cây ra gọt vỏ xắt nhỏ rồi đem ra để lên bàn cho cô.
Hà Lâm không khách sáo lấy bóc lấy miếng táo cho vào miệng. Bắc Từ Hoành thấy cô ăn vui vẻ như vậy thì tươi cười ngồi xuống cạnh cô. Hà Lâm chợt nhớ ra lý do vì sao mình tới đây nên bỏ vội miếng táo vào miệng cô lấy balo mở ra rồi đưa hắn tấm ảnh.
Bắc Từ Hoành nhận lấy, ánh mắt thay đổi mày hắn nheo lại. Hà Lâm thắc mắc bức ảnh gia đình cô thôi mà sao hắn phải tức giận. Hà Lâm vội chồm lên nhìn xem điều gì làm tên này tức, chết cha đưa lộn ảnh cưới cho hắn rồi!
_______
Hà Lâm nằm trên giường cô mệt mỏi dò xung quanh xem chiếc điện thoại đang ở đâu. Lấy được điện thoại cô mắt nhắm mắt mở nhấn nghe máy rồi để lên tai.
“Alo…’’
[Dậy đi, đã trưa rồi đấy]
“Ai vậy?”
[Anh trai em nè]
“Mới có mấy giờ chứ?”
[1 giờ trưa rồi, đêm nay chúng ta sẽ về nước đó]
…
Hà Lâm bật dậy, cô nhìn vào đồng hồ đang treo ở tường, còn dụi dụi mắt mấy lần để nhìn cho rõ sau đó
“Em tắt trước nha”
Cô vụt vào nhà vệ sinh, rửa mặt thay đồ tắm rửa nhanh chóng rồi vội lục tìm tấm danh thiếp gọi điện cho Lý Bạch Phong.
“Alo,em xin lỗi nha hôm nay em dậy hơi muộn”
[Là em sao, không có sao cả,]
“Anh xuống dưới trước đi ạ”
[Ok]
______
Đợi khoảng 5 phút Hà Lâm vội vàng chạy từ thang máy ra. Lý Bạch Phong đã ăn bận chỉnh tề đứng trước sảnh đợi cô.
“Em không cần vội đâu”
“Phù! Cho em thở chút”
Cô vút vút ngực thở nhẹ ra rồi quay ngoắc sang anh. Lý Bạch Phong vẫn đang tươi cười chờ đợi cô.
“Được rồi, anh chọn được chỗ nào chưa?”
“Ừm”
Lý Bạch Phong gật đầu rồi đi lên trước, cô hiểu ý chạy theo sau. Cả hai lên xe của anh, Lý Bạch Phong chở cô đi tầm 10 phút là tới. Đó chỉ là một quán nhỏ bình dân, nhưng cũng khá đông.
Đến nơi anh xuống trước rồi mở cửa cho cô. Hà Lâm Từ tốn bước ra. Sau đó cả hai cùng đi vào trong. Có lẽ anh là khách quen của tiệm nên vừa thấy anh đã chạy vội ra.
“Sevent lâu rồi mới tới lại vậy? “
“Con xin lỗi dì dạo này con bận quá”
Chủ tiệm nhìn thấy cô thì cười tươi
“Đi cùng bạn gái à?”
“Dạ không phải, chỉ là bạn thôi ạ!”
Lý Bạch Phong vội lên tiếng giải thích vì không muốn cô bị khó xử. Bà chủ vội xin lỗi rồi mời cả hai vào quán. Lý Bạch Phong luôn có một chỗ ngồi riêng được bà chủ chuẩn bị nên khi đến quán dù có đông thì anh vẫn có ghế để ngồi.
Lý Bạch Phong cho cô gọi món nhưng Hà Lâm lập tức từ chối vì lý do đã nói. Lý Bạch Phong không ép nên anh gọi những món ngon nhất trong quán ra.
Đến lúc này cả hai mới trao đổi số điện thoại chính thức. Xong xuôi món ăn cũng ra. Hai người bắt đầu động đũa vừa ăn vừa hỏi thăm nhau
“Dạo này anh làm gì vậy?”
“À nhân viên bình thường thôi, còn em?”
“Em làm ở một ty quản lý nghệ sĩ, dù chỉ mới bắt đầu thôi”
Anh gấp vào tô cô một miếng thịt rồi nói tiếp
“Anh ta…là bạn trai em hả?”
“Ờ…anh đừng nghĩ nhiều chỉ là anh ấy là…”
“Anh hiểu rồi, em không cần nói nữa đâu”
Cô mỉm cười cúi đầu tiếp tục ăn. Cả hai bỏ qua chuyện lúc nảy mà ôn lại những kỉ niệm xưa, buổi ăn dần trở nên vui vẻ hơn.
“Anh đi vào nhà vệ sinh chút’’
Cô gật đầu, Lý Bạch Phong bước ra ngoài. Khoảng một lúc sau anh vẫn chưa quay lại, cô có chút lo lắng. Nhưng ngay sau đó có tin nhắn gửi đến
[Anh có việc phải đi trước. Nên buổi ăn này anh trả rồi, khi nào về nước em khao lại anh nha!!]
Hà Lâm đọc tin nhắn mới thấy yên tâm chút. Cô đi ra ngoài chào bà chủ rồi bắt taxi về khách sạn. Đêm nay là được về nước rồi nên tâm trạng cô rất thoải mái.
Và cũng nay cô và Lâm Lạc trả phòng, cô về cùng nơi ở với anh trai và Alice. Cô cũng lịch sự nhắn một tin cho hắn biết để khỏi phải đi tìm nữa.
_________
9 giờ tối. Mọi người đã có mặt ở sân bay. Hà Lâm kiểm tra điện thoại, đúng là không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào hết. Tên khốn Bắc Từ Hoành sài điện thoại để làm gì vậy chứ! Hắn cứ lúc ẩn lúc hiện không tài nào nắm bắt được.
Thấy em gái đang loay hoay Trương Tuấn Nam chợt nhớ đến chuyện gì đó vội nói với cô
“Tiểu Ninh à, thật ra anh quên nói với em một chuyện “
Cô quay ngoắc sang hắn
“Từ Hoành, đã lên máy bay từ hôm qua đến Ai Cập rồi, và có lẽ cũng sẽ về trước chúng ta”
“Hả??? Đi từ hôm qua á?!”
“Ừm lúc đi chơi về tầm 3 giờ sáng”
Cô chán nản cất điện thoại. Rồi đi ra ghế ngồi, Lâm Lạc cũng bước đến ngồi xuống cạnh cô.
Đúng giờ cả bốn người lên máy bay. Cũng như lần trước gần nửa ngày đã tới. Đúng là mọi chuyến đi mệt mỏi.
_______
Hà Lâm đã sắp xếp sẵn cho Lâm Lạc chỗ ở ổn định gần với cô. Thời gian này cả hai cũng ở chung để tiện bàn kế hoạch cho buổi biểu diễn sắp tới. Lần này cũng là lúc cô trở mặt với Hạn Diễm. Dù Bắc Từ Mộ có bị sa cơ thất thế thì Hạn Diễm vẫn không bị ảnh hưởng nhiều vì vậy những buổi biểu diễn lớn thường sẽ luôn mời cô ta makeup cho những nhân vật chính
Buổi biểu diễn lần này quy mô vô cùng lớn được tổ chức tại quảng trường ở New York. Cô vả Lâm Lạc đã tới đó trước một ngày để chuẩn bị và thực hiện kế hoạch. Lần này có sự trợ giúp của Alex anh có tầm ảnh hưởng khá lớn trong các lĩnh vực thời trang makeup và cả về mảng diễn xuất nữa.
Vả lại tay nghề makeup của Lâm Lạc đã được kiểm chứng trước đó và nhà đầu tư chính lần này là Bắc Từ Hoành. Nên việc thay người rất đơn giản. Cho chuẩn bị xong cho cô. Phần còn lại để cô diễn thôi.
_______
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 6 giờ chiều. Nên gần 1 giờ trưa đã tập trung nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Rất nhiều nhà makeup được mời về đương nhiên Hạn Diễm cũng ở trong đó. Mỗi người sẽ được phân từng khu riêng sẽ có một thợ chính và ba thợ phụ một khu vực. Hạn Diễm đi đến chỗ của mình vừa mở cửa bước vào mày cô ta nhíu lại vì có một người đang ngồi chỗ ghế chính của cô ta.
Đó là một cô gái tuổi còn khá trẻ mái tóc dài hồng bềnh, cô gái đang soạn ra đồ makeup cần thiết. Hạn Diễm bực bội đi tới.
“Nè thợ phụ thì ra đúng chỗ mình mà ngồi đi”
Cô gái nghe giọng nói ngước mặt lên nhìn. Không ai khác, đó là Lâm Lạc.
“Chị đang nói tôi sao?”
“Dĩ nhiên”
“Xin lỗi chắc chị nhầm lẫn rồi, bởi vì tôi được nhà sản xuất mời về đây”
“Mời cô? Cô là ai? Ai giới thiệu mà mời cô?”
“Là em giới thiệu đó”
Cô ta quay ngoắc lại. Hà Lâm bước đến khoác lên vai Lâm Lạc
“Cô… tại sao!?”
“Chị đừng hoảng hốt như vậy chứ! Chỉ là em muốn nâng đỡ người của mình thôi mà”
Hạn Diễm nhíu mày tay cô ta cuộn thành đấm. Nhưng càng như vậy lòng cô lại vui hơn, nhìn thấy vẻ mặt tức giận đó, đã đủ thõa mãn sương sương rồi.
Hà Lâm nhởn nhơ nở nụ cười thách thức. Mặt mũi cô ta nóng bừng tức giận như vừa bị phản bội vậy.
“Được rồi chuẩn bị làm việc đi sắp tới giờ rồi”
Hà Lâm nói xong cô vuốt má Lâm Lạc mọi cái rồi lướt sang người cô ta mà ra ngoài. Cô vừa ra thì hai thợ phụ kia cũng đi vào. Họ vào chỗ của mình rồi soạn sẵn đồ đạc. Chỉ còn cô ta đứng đó, như trời tròng.
Được nhân viên nhắc nhở Hạn Diễm cắn môi bước vào chỗ làm. Chưa bao giờ cô ta phải ngồi ở đây làm người phụ giúp cho kẻ khác. Hạn Diễm liếc qua Lâm Lạc với đôi mắt đầy căm phẫn.
_______
Sau ba ngày biểu diễn mọi người trở về nước.Suốt ba ngày đó không đêm nào mà Hạn Diễm có thể ngủ ngon được. Vừa đáp máy bay cô ta đã thấy cô và Lâm Lạc đang đứng ở kia nói chuyện vui đùa. Hạn Diễm càng tức giận hơn nữa. Không, cô ta không muốn như vậy!
Về phần cô đương nhiên như vậy vẫn chưa đủ. Ngày nào mà Hạn Diễm còn ung dung tự tại như vậy thì cô không chịu được. Kế hoạch tiếp tục sang bước thứ hai.
Lần này cần đến ngành truyền thông hỗ trợ khá nhiều, và người giúp đỡ là anh trai cô, anh ấy có tiếng nói trong đó nên muốn việc rầm rộ cỡ nào thù cũng được.
_____
Đưa Lâm Lạc về nhà an toàn. Cô bắt taxi đến lại nơi đó, căn nhà cũ của cô. Sau khi giải quyết xong hết cô định cho mở lại xưởng gỗ đúng như ước nguyện của ba cô vậy.
Đứng trước căn nhà cô chần chừ một chút rồi mở khóa bước vào trong. Căn nhà vẫn như xưa nhưng đã bám bụi khá nhiều. Lần cuối cô bước vào đây lại là lúc chứng kiến cảnh tượng bị phản bội đó. Sao bọn chúng có thể đến đây để làm những thứ như vậy được ngay khi ba cô vừa mới mất chứ? Nghĩ đến ba nước mắt lại rơi. Cô dọc theo cầu thang lên phòng mình.
Vên trong mọi đồ đạc đều được phủ lên lớp vải trắng. Hà Lâm đi tới cạnh giường mình cúi xuống ở dưới đó có một ngăn tủ bí mật. Cô thường dùng để giấy khá nhiều đồ quý giá dưới đó.
Hà Lâm cố lôi ra. Bên trong là một chiếc loptop và một sợi dây sạc. Những thứ còn lại là album ngày nhỏ của cô và gia đình. Hà Lâm lấy ra hết cô bỏ vào chiếc balo mà mình mang theo.
Rồi ra khỏi đó. Trước khi đi cô bước tới bàn dưới phòng khách lật tấm ảnh đã bị úp xuống lên. Nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Bức ảnh chụp năm cô 9 tuổi. Trong đó có ba cô, chú làm vườn và bà giúp việc cô hay gọi là dì Hai.
Đúng rồi sau sự việc này cô lại quên mất họ, giờ dì Hai và chú ấy đang ở đâu? Hà Lâm bỏ bức ảnh vào balo rồi đi ra khỏi nhà.
________
Lần này cô phải nhờ đến hắn để giúp tìm người. Nếu tính ra đã qua gần 2 tuần lễ Hà Lâm không gặp được Bắc Từ Hoành rồi.Cô cũng có chút nhớ đó.
Nhưng lần này cô không gọi hay nhắn nữa mà đến thẳng nhà. Cô ở trước cửa ấn chuông. Một lúc lâu thật là lâu cánh cửa vẫn không mở, cô tiếp tục nhấn, nhấn và nhấn. Nhưng cánh cửa vẫn lặng im không một ai ra mở cửa hết.
Cô bất lực ngồi xuống dựa vào cửa, đợi hắn về. Cô đợi rất lầu rồi gục xuống, ngủ khi nào cũng không biết. Chiều tà, ánh hoàng hôn chiếu xuống Hà Lâm giật mình tỉnh giấc cô nhìn xung quanh không có ai hết, cô vẫn ngồi trước cửa.
Hà Lâm thở dài, cô đứng lên nhưng lại không trụ được vì chân đã tê cứng, cô cố gắng bám vào cửa để nhích người mình lên thì bất ngờ cả cơ thể đã được ai đó nhấc bổng. Hà Lâm theo quán tính lấy tay choàng qua cô người đó. Cô nhìn hắn vẻ mặt tủi thân.
Là Bắc Từ Hoành. Hắn về rồi.
“Sao giờ anh mới về!”
Cô úp mặt vào cổ hắn,không muốn cho hắn thấy nước mắt mình sắp rơi. Bắc Từ Hoành vuốt ve lưng cô với vẻ cưng chiều, rồi hắn nắm bàn tay cô lấy ngón trái ấn vào chỗ lấy vân tay trên tay nắm cửa. Cô ngỡ ngàng nhìn hành động của hắn.
“Anh làm gì vậy?”
“Sau này cứ dùng tay mình mà mở cửa, không được ngồi trước cửa gục mặt xuống như vậy!”
Rồi hắn mở cửa bế cô vô. Đặt nhẹ nhàng xuống ghế shopha, sau đó hắn vào bếp rót ly nước mát đưa ra. Hà Lâm nhanh chóng uống hết, cô đợi từ nảy đến giờ cổ họng sớm đã khô.
Bắc Từ Hoành cúi người, hắn ngồi xuống đất nắm lấy cổ chân cô mà xoa bóp. Hà Lâm xém nữa phun hết ngậm nước chưa kịp nuốt vào mặt hắn nhưng may là kiềm lại được. Cô vội đặt ly nước lên bàn rồi chặn hành động của hắn. Nhưng Bắc Từ Hoành đẩy tay cô ra
“Em ngồi im, để tôi làm”
Hà Lâm cứng người ngồi im, ngoan ngoãn hết cỡ. Bắc Từ Hoành lại lấy từ đâu ra chai dầu thuốc xoa hết hai chân cho cô. Tay nghề hắn rất tốt giống như đã được luyện tập từ trước. Chỉ xoa một chút mà cô đã thấy thoải mái cả người.
Xoa xong Bắc Từ Hoành đặt chân cô xuống rồi hắn đi vào bếp rửa tay dẹp chai dầu đi. Hắn sang mở tủ lạnh lấy trái cây ra gọt vỏ xắt nhỏ rồi đem ra để lên bàn cho cô.
Hà Lâm không khách sáo lấy bóc lấy miếng táo cho vào miệng. Bắc Từ Hoành thấy cô ăn vui vẻ như vậy thì tươi cười ngồi xuống cạnh cô. Hà Lâm chợt nhớ ra lý do vì sao mình tới đây nên bỏ vội miếng táo vào miệng cô lấy balo mở ra rồi đưa hắn tấm ảnh.
Bắc Từ Hoành nhận lấy, ánh mắt thay đổi mày hắn nheo lại. Hà Lâm thắc mắc bức ảnh gia đình cô thôi mà sao hắn phải tức giận. Hà Lâm vội chồm lên nhìn xem điều gì làm tên này tức, chết cha đưa lộn ảnh cưới cho hắn rồi!
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.