Chương 73: Ngoại truyện 2 (Không nằm trong cốt chuyện chính) Tập 3
Mọt Xanh
02/11/2024
Cả ba cùng vào quán nước gần đó để ngồi nói chuyện cho lịch sự. Mỗi người ngồi mỗi góc bàn khác nhau.
Cô phụ trách kêu nước vì nhìn là biết một trong hai kẻ kia sẽ không ai đứng ra mà kêu. Cô phải nhanh chóng kết thúc chuyện này trong êm đềm, dù không biết đây là thật hay mơ!
Bên phía bàn bây giờ chỉ còn lại hai người đàn ông đang hằm hằm nhìn nhau.
"Chú nhỏ, chú về nước khi nào vậy?"-Bắc Từ Mộ cau mày nhìn anh
"Tôi thích thì về thôi, cậu quản được chắc"
Anh chỉ khoanh tay bắt chéo chân mặt có chút vênh lên
Tay hăn cuộn thành đấm nhưng cũng không dám làm gì.
"Làm sao chú quen cô ấy? Chú ở suốt bên Anh tôi nghĩ chú cũng chẳng có thời gian mà tìm hiểu hay quen ai"
"Từ Mộ, tôi nghĩ từ bây giờ cậu nên biết đâu là điểm dừng đi vì có lẽ trong tương lai gần cậu sẽ chết không yên đâu"
"Ý chú là đe dọa bắt tôi phải rời xa cô ấy?"
Bắc Từ Hoành không nói gì chỉ khẽ gật đầu nhẹ.
Càng làm cơn điên máu của tên kia nối lên.
"Chú không có quyền!"
"Cậu yêu cô ấy thật lòng?"
"Phải"
"Đừng vội trả lời, suy nghĩ kĩ đi"
"'Chu…"
Cạch!
Tiếng mâm nước được đặt lên bàn, Hà Lâm trừng mắt nhìn cả hai người đàn ông. Dù trong tình cảnh nào thì hai tên đực rựa sao lại để một cô gái bê cái khay nặng nề ra phục vụ cho mình còn họ thì lại ngồi cãi nhau chứ!
Cô ngồi xuống, thư thả với ly nước cam.
"Được rồi, tôi bắt đầu nói đây!"
Hà Lâm hít một hơi dài rồi thở ra.
"Thứ nhất, Bắc Từ Mộ tôi với anh đã chia tay, đừng nói hay níu kéo thêm gì nữa vì đây là kết quả tốt nhất rồi"
"Thứ hai, tôi và chú anh đang trong mối quan hệ khó nói, nên anh cũng đừng xen vào chuyện chúng tôi nữa"
"C...ca...cái gì!? Lâm, em đừng tuyệt tình với anh như vậy! Em và chú ấy không thể nào..."
Bắc Từ Mộ đưa tay tới muốn nắm lấy bàn tay cô, nhưng Hà Lâm đã nhanh chóng rút tay lại, cô nhìn anh ta đôi mắt chan chứa đầy tình yêu ngày trước đã không còn.
Anh ta đau lòng, đôi bàn tay run run...
"Từ Mộ, chuyện chúng ta kết thúc rồi" Cô nói
"Không, anh không từ bỏ đâu, bốn năm qua đối với em tình cảm chúng ta là gì? Làm sao. làm sao mà em có thể...!"
Rẩm!
"Đủ chưa vậy? Tôi sẽ đưa cô ấy đi"
Bắc Từ Hoành đập mạnh bàn rồi đứng lên, anh không thể nghe thêm được nữa về chuyện tình cảm của hai người này.
"Chú thôi đi! Chú là gì mà có quyền lên tiếng ở đây!"
"Là chú cậu đó"
Bắc Từ Hoành để lại anh ta một ánh nhìn lạnh lùng rồi kéo cô rời khỏi quán.
Cô phụ trách kêu nước vì nhìn là biết một trong hai kẻ kia sẽ không ai đứng ra mà kêu. Cô phải nhanh chóng kết thúc chuyện này trong êm đềm, dù không biết đây là thật hay mơ!
Bên phía bàn bây giờ chỉ còn lại hai người đàn ông đang hằm hằm nhìn nhau.
"Chú nhỏ, chú về nước khi nào vậy?"-Bắc Từ Mộ cau mày nhìn anh
"Tôi thích thì về thôi, cậu quản được chắc"
Anh chỉ khoanh tay bắt chéo chân mặt có chút vênh lên
Tay hăn cuộn thành đấm nhưng cũng không dám làm gì.
"Làm sao chú quen cô ấy? Chú ở suốt bên Anh tôi nghĩ chú cũng chẳng có thời gian mà tìm hiểu hay quen ai"
"Từ Mộ, tôi nghĩ từ bây giờ cậu nên biết đâu là điểm dừng đi vì có lẽ trong tương lai gần cậu sẽ chết không yên đâu"
"Ý chú là đe dọa bắt tôi phải rời xa cô ấy?"
Bắc Từ Hoành không nói gì chỉ khẽ gật đầu nhẹ.
Càng làm cơn điên máu của tên kia nối lên.
"Chú không có quyền!"
"Cậu yêu cô ấy thật lòng?"
"Phải"
"Đừng vội trả lời, suy nghĩ kĩ đi"
"'Chu…"
Cạch!
Tiếng mâm nước được đặt lên bàn, Hà Lâm trừng mắt nhìn cả hai người đàn ông. Dù trong tình cảnh nào thì hai tên đực rựa sao lại để một cô gái bê cái khay nặng nề ra phục vụ cho mình còn họ thì lại ngồi cãi nhau chứ!
Cô ngồi xuống, thư thả với ly nước cam.
"Được rồi, tôi bắt đầu nói đây!"
Hà Lâm hít một hơi dài rồi thở ra.
"Thứ nhất, Bắc Từ Mộ tôi với anh đã chia tay, đừng nói hay níu kéo thêm gì nữa vì đây là kết quả tốt nhất rồi"
"Thứ hai, tôi và chú anh đang trong mối quan hệ khó nói, nên anh cũng đừng xen vào chuyện chúng tôi nữa"
"C...ca...cái gì!? Lâm, em đừng tuyệt tình với anh như vậy! Em và chú ấy không thể nào..."
Bắc Từ Mộ đưa tay tới muốn nắm lấy bàn tay cô, nhưng Hà Lâm đã nhanh chóng rút tay lại, cô nhìn anh ta đôi mắt chan chứa đầy tình yêu ngày trước đã không còn.
Anh ta đau lòng, đôi bàn tay run run...
"Từ Mộ, chuyện chúng ta kết thúc rồi" Cô nói
"Không, anh không từ bỏ đâu, bốn năm qua đối với em tình cảm chúng ta là gì? Làm sao. làm sao mà em có thể...!"
Rẩm!
"Đủ chưa vậy? Tôi sẽ đưa cô ấy đi"
Bắc Từ Hoành đập mạnh bàn rồi đứng lên, anh không thể nghe thêm được nữa về chuyện tình cảm của hai người này.
"Chú thôi đi! Chú là gì mà có quyền lên tiếng ở đây!"
"Là chú cậu đó"
Bắc Từ Hoành để lại anh ta một ánh nhìn lạnh lùng rồi kéo cô rời khỏi quán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.