Trước Ghét Sau Yêu Hoán Đổi Thê
Chương 59: Cuộc gọi 2
YSaSa
17/10/2018
Hàn Minh Vũ về nhà, chỉ một mình, anh ấy chẳng hề sang Bách Hoa Ý để đón Quyển Nhu. Nhìn thấy Hàn Minh Vũ Hàn phu nhân bỗng hỏi: "Minh Vũ, Nghệ
Hân đâu?"
Hàn Minh Vũ đang đi thì đứng lại, tầm mắt không hướng sang mẹ, anh lạnh lùng nói: "Con không biết."
Nói xong Hàn Minh Vũ đi ngay lên trên phòng, Hàn phu nhân ngỡ ngàn, Minh Vũ nó giận gì Nghệ Hân mà lại hờ hững như vậy? Ngày hôm qua hai đứa vẫn chưa làm hòa sao?
Hàn Minh Vũ vào phòng, liền cởi ra cái áo khoác bực bội mà vức trên giường.
Thời gian thắm thoát trôi qua, đến lúc cả nhà ăn cơm, không thấy Minh Vũ xuống, Hàn phu nhân lên phòng để gọi.
"Mọi người cứ ăn đi, con không muốn ăn." Hàn Minh Vũ nói.
Minh Vũ trước giờ hiếm khi bỏ bữa, chỉ khi nào bực dộc hay mệt mỏi lắm thì mới không ăn cơm.
"Được rồi, con không ăn bây giờ thì lát nữa cũng phải xuống ăn đấy."
Hàn phu nhân nói bà định quay đi thì lại chợt để ý đến Quyển Nhu: "Vũ, Nghệ Hân vẫn chưa về sao?"
Hàn Minh Vũ sắc mặt liền sầm lại khi nhắc đến Quyển Nhu, anh nói: "Con không biết."
Hàn phu nhân thở ra: "Sao lại không biết nữa, con có giận dỗi gì thì Nghệ Hân vẫn là vợ con, con bé chưa về thì con cũng phải gọi điện hỏi xem nó đang ở đâu chứ?"
Hàn Minh Vũ vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: "Cô ta sẽ tự biết về thôi mẹ à."
"Con gọi cho Nghệ Hân thì khó khăn lắm sao, nếu không gọi thì để mẹ gọi, đưa điện thoại con đây." Hàn phu nhân đưa tay ra.
Hàn Minh Vũ cầm điện thoại trên bàn nhưng anh không đưa cho Hàn phu nhân: "Con sẽ gọi, mẹ cứ xuống ăn cơm đi."
Hàn phu nhân bỏ tay xuống: "Vậy con gọi đi, hỏi con bé đang ở đâu, nếu cần phải đi đón thì cũng hãy đi đón."
"Vâng."
Hàn phu nhân đi xuống, Minh Vũ chần chừ một chút thì mới nhấn số gọi:
"Thuê bao hiện không liên lạc được, xin vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp."
Hàn Minh Vũ bỏ điện thoại xuống, hàng chân mày nhíu lại, anh đang nghĩ Nghệ Hân đã cố tình tắc nguồn điện thoại, định chơi chiêu mất tích sao? Lí trí của Hàn Minh Vũ suy nghĩ như vậy nhưng trong lòng anh là đang lo lắng, cũng vì thế mà cảm thấy rất khó chịu, anh đứng dậy khỏi giường đi ngay đến bàn máy tính bật lên, anh muốn vùi đầu vào công việc để quên đi suy nghĩ về Nghệ Hân.
Tích tắc, tích tắc, đồng hồ điểm đúng 11hpm. Hàn Minh Vũ liên tục đánh máy, anh đang thảo ra một phương án để ứng phó với Lý Thị, khi nhấn xong nút enter anh chợt nhìn đồng hồ, cũng đã khá muộn. Anh úp máy tính, đứng dậy đi tới giường, căn phòng lúc này trống vắng chỉ có mỗi anh, Quyển Nhu đã không hề về nhà.
Hàn Minh Vũ nằm xuống giường anh nghĩ có lẽ cô ấy đã về Lý gia, ngày mai cũng nên đưa cho cô ấy đơn ly hôn nhỉ? Khóe miệng của Hàn Minh Vũ cong lên cười cợt cho cuộc hôn nhân giả dối, nhưng miệng thì cười mà lòng thì đau, thật ra anh nhớ cô ấy, nhớ đến mức muốn tìm cô ấy, muốn thấy cô ấy, muốn trách mắng cô ấy, nhưng chấp niệm khó buông bỏ, anh và Nghệ Hân cũng đến lúc nên chấm dứt, nếu vậy cô ấy không cần phải giả tạo nữa, bởi vì diễn kịch cũng rất mệt mỏi.
Tít tít... tin nhắn gửi đến, điện thoại của Hàn Minh Vũ chợt sáng lên, nhưng anh ấy đã ngủ.
Sáng hôm sau.
Hàn Minh Vũ đến công ty, một đoàn nhân viên liền theo sau anh, cuộc họp hội đồng quản trị của Hàn Thị được triệu tập.
Hàn Minh Vũ bước vào trong phòng họp, anh cầm micro đưa đến cửa miệng:
"Mọi người có ý kiến gì về tình hình của tập đoàn thì hãy nêu ra."
Các cổ đông lần lượt nêu ra ý kiến, nhưng đa số đều là nêu ra sự bất bình và chỉ trích đến chủ tịch.
Hàn Minh Vũ chấp tay trên bàn, tầm mắt dừng lại ở một điểm, sau khi bọn họ nói xong thì anh mới bắt đầu nói:
"Lý Thị muốn thu mua Hàn Thị chỉ với một lý do duy nhất đó là chúng ta vẫn chưa hoàn được vốn cho họ, vì vậy nếu muốn bảo vệ Hàn Thị thì chỉ có cách duy nhất là thanh toán số nợ cho họ."
Hàn Minh Vũ đưa ra các yêu sách, và kế hoạch của mình, nhưng các cổ đông lại không mấy đồng tình, họ cho rằng điều này quá mạo hiểm, Hàn Thị sẽ không trụ vững được đến lúc đó.
"Nếu không vào hang cọp thì làm sao mà bắt được cọp con, các vị lo sợ như vậy thì tốt nhất đừng dấn thân vào thị trường kinh doanh." Hàn Minh Vũ nâng ngữ khí, trấn áp tâm lý của các cổ đông.
Một cổ đông đứng lên, lớn tiếng chỉ trích: "Chúng tôi đều có cổ phần trong công ty, đầu tư đều là tiền bạc, mà đã là tiền thì không phải là trò chơi để chủ tịch mạo hiểm, khi thua lỗ ai sẽ hoàn lại vốn cho chúng tôi."
Hàn Minh Vũ ánh mắt lãnh nghiêm nhìn về phía của vị cổ đông: "Thương trường như chiến trường, tôi lên chức chủ tịch này lúc công ty đang suy thoái, nếu không liều lĩnh làm sao tôi đưa được Hàn Thị đi đến ngày hôm nay, các vị nếu vẫn muốn nhìn thấy tiền thì hãy có lòng kiên trung, nếu do dự thì kết quả chỉ là sự do dự mang lại."
Các cổ đông dần im lặng, sự thuyết phục của Hàn Minh Vũ đang mang lại hiệu quả, anh tiếp tục nói:
"Lần này Lý Thị đột ngột lật thuyền làm chúng ta rất chao đảo, nhưng đây cũng xem như là cơ hội để Hàn Thị thoát khỏi sự khống chế của Lý Thị, mọi người trên dưới nên đồng lòng để đưa công ty vượt qua giai đoạn khó khăn này, chỉ cần hợp tác được với tập đoàn AEC của Nhật thì không có gì để gọi là khó nữa cả."
Cuộc họp diễn ra khoảng 2 tiếng thì kết thúc, Hàn Minh Vũ đã làm chủ cuộc họp rất tốt, các cổ đông và ban quản trị đều phải lắng nghe ý kiến của chủ tịch.
Hàn Minh Vũ sau đó quay về văn phòng, anh ngồi xuống ghế thở ra một hơi dài, các cổ đông khi nảy rất áp đảo nhưng cũng may anh khắc chế được họ nếu không sẽ phải mệt mỏi đây.
Tin tin tin...tin tin tin.
Chuông điện thoại của Hàn Minh Vũ bỗng vang lên, anh lấy điện thoại nhìn vào màn hình thì liền cúp máy, cuộc gọi đến là từ điện thoại của Quyển Nhu.
Hàn Minh Vũ định đặt điện thoại xuống thì để ý thấy một tin nhắn, anh bấm vào xem thì lại thấy tin nhắn của Quyển Nhu, ngón tay của Hàn Minh Vũ liền nhấn vào nút xóa, tin nhắn đã bị cho vào thùng rác.
Anh đặt điện thoại xuống bàn, nhưng lúc này lại có một tin nhắn gửi đến, Hàn Minh Vũ cầm lên xem, anh lại tiếp tục nhấn nút xóa.
Khoảng hai phút sau thì chuông điện thoại vang lên lần nữa, Hàn Minh Vũ đang xem máy tính thì cầm điện thoại, nhìn thấy số Quyển Nhu thì anh nhíu mày:
"Tôi không muốn nói chuyện với cô, cúp máy đi." Giọng nói của Hàn Minh Vũ bực bội, anh nói một hơi chẳng đợi ai trả lời.
Bàn tay của Minh Vũ thảy điện thoại lên bàn, anh tiếp tục xem máy tính.
Tít tít tít...tít tít tít.
Hàn Minh Vũ cau mày, thật là bực mà, anh chụp lấy điện thoại nhấn nút tắc nguồn.
Anh bỏ điện thoại xuống, bây giờ thì yên ổn rồi đây, Minh Vũ lại dán mắt vào màn hình, anh đang xem qua các mẫu mới của phòng thiết kế, nhưng được một phút ngắn ngủi thì có điện thoại gọi đến, lần này thì là điện thoại bàn.
Hàn Minh Vũ thở ra, anh xoay ghế lại nhấc máy:
"Alo."
Bên đầu dây vang lên một giọng nói của nữ: "Cố tình tắc điện thoại, anh muốn cô ta chết sớm sao?"
Hàn Minh Vũ nâng mắt: "Cô là ai?"
"Chủ tịch Hàn hời hợt với mạng sống của Hàn thiếu phu nhân như vậy có phải là nghĩ tôi đang đùa, nếu thế thì tôi có nên mang đến cho anh một ngón tay của cô ta không nhỉ?"
Hàn Minh Vũ chợt cười: "Bắt cóc tống tiền sao? Chò trẻ con này cô nên nói lại với Lý Nghệ Hân, tôi đây không rảnh để chơi cùng cô ta."
Anh nói xong thì cúp điện thoại, ánh mắt liền tối lại.
Người gọi cho Hàn Minh Vũ là An Đình Đình, cô ta đang thực hiện kế hoạch trả thù của mình, Hàn Minh Vũ là cố tình hay là giả vờ hờ hững với Lý Nghệ Hân, hừm để xem những thứ này có làm cho hắn lay động không?
Máy tính của Hàn Minh Vũ đột nhiên nhận được một gmail, anh mở mail ra thì mắt nâng lên, hình ảnh Quyển Nhu đang bị nhét vải vào miệng được gửi đến.
Hàn Minh Vũ nghiến chặt răng, anh vẫn cho rằng Nghệ Hân đang đùa quá đà, anh bực tức gửi lại một tin nhắn qua mali: Cô ngưng diễn đi.
An Đình Đình đọc được thì bực mình, lần này cô ta gởi đến một clip.
Hàn Minh Vũ mở lên xem, lúc này anh không muốn tin cũng không được.
Clip ghi lại hình ảnh An Đình Đình đang dùng vũ lực với Quyển Nhu, cô ta đã liên tục đạp vào bụng rồi cả lên mặt, máu chảy ra từ mép miệng của Quyển Nhu. Từng tiếng kêu đau đớn của Quyển Nhu thốt lên, cô ấy không chịu được đau, mỗi lần bị đau đều rớt nước mắt.
Hàn Minh Vũ siết chặt lòng bàn tay, anh điên tiết lên liền bật nguồn điện thoại gọi lại cho số của An Đình Đình, anh đã nhận ra cô ta khi thấy đoạn clip.
"Cô muốn gì?" Giọng nói phẫn nộ của Hàn Minh Vũ vang lên.
An Đình đình cười: "Bây giờ mới nói thì vợ anh có phải đã chịu đau oan uổng rồi không?"
"Không được làm hại cô ấy." Hàn Minh Vũ gằn giọng.
"Nếu muốn cô ta không có chuyện gì thì hãy vác xác tới đây."
An Đình Đình nói xong thì cúp máy, bàn tay của Hàn Minh Vũ siết chặt điện thoại, từng cơ mặt đang nổi lên.
Một tin nhắn nữa được gởi đến, trong đó An Đình Đình cho Hàn Minh Vũ một địa chỉ, cô ta còn cảnh cáo Minh Vũ không được báo cảnh sát nếu không thì đến mà đem xác Lý Nghệ Hân về.
Hàn Minh Vũ đang đi thì đứng lại, tầm mắt không hướng sang mẹ, anh lạnh lùng nói: "Con không biết."
Nói xong Hàn Minh Vũ đi ngay lên trên phòng, Hàn phu nhân ngỡ ngàn, Minh Vũ nó giận gì Nghệ Hân mà lại hờ hững như vậy? Ngày hôm qua hai đứa vẫn chưa làm hòa sao?
Hàn Minh Vũ vào phòng, liền cởi ra cái áo khoác bực bội mà vức trên giường.
Thời gian thắm thoát trôi qua, đến lúc cả nhà ăn cơm, không thấy Minh Vũ xuống, Hàn phu nhân lên phòng để gọi.
"Mọi người cứ ăn đi, con không muốn ăn." Hàn Minh Vũ nói.
Minh Vũ trước giờ hiếm khi bỏ bữa, chỉ khi nào bực dộc hay mệt mỏi lắm thì mới không ăn cơm.
"Được rồi, con không ăn bây giờ thì lát nữa cũng phải xuống ăn đấy."
Hàn phu nhân nói bà định quay đi thì lại chợt để ý đến Quyển Nhu: "Vũ, Nghệ Hân vẫn chưa về sao?"
Hàn Minh Vũ sắc mặt liền sầm lại khi nhắc đến Quyển Nhu, anh nói: "Con không biết."
Hàn phu nhân thở ra: "Sao lại không biết nữa, con có giận dỗi gì thì Nghệ Hân vẫn là vợ con, con bé chưa về thì con cũng phải gọi điện hỏi xem nó đang ở đâu chứ?"
Hàn Minh Vũ vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: "Cô ta sẽ tự biết về thôi mẹ à."
"Con gọi cho Nghệ Hân thì khó khăn lắm sao, nếu không gọi thì để mẹ gọi, đưa điện thoại con đây." Hàn phu nhân đưa tay ra.
Hàn Minh Vũ cầm điện thoại trên bàn nhưng anh không đưa cho Hàn phu nhân: "Con sẽ gọi, mẹ cứ xuống ăn cơm đi."
Hàn phu nhân bỏ tay xuống: "Vậy con gọi đi, hỏi con bé đang ở đâu, nếu cần phải đi đón thì cũng hãy đi đón."
"Vâng."
Hàn phu nhân đi xuống, Minh Vũ chần chừ một chút thì mới nhấn số gọi:
"Thuê bao hiện không liên lạc được, xin vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp."
Hàn Minh Vũ bỏ điện thoại xuống, hàng chân mày nhíu lại, anh đang nghĩ Nghệ Hân đã cố tình tắc nguồn điện thoại, định chơi chiêu mất tích sao? Lí trí của Hàn Minh Vũ suy nghĩ như vậy nhưng trong lòng anh là đang lo lắng, cũng vì thế mà cảm thấy rất khó chịu, anh đứng dậy khỏi giường đi ngay đến bàn máy tính bật lên, anh muốn vùi đầu vào công việc để quên đi suy nghĩ về Nghệ Hân.
Tích tắc, tích tắc, đồng hồ điểm đúng 11hpm. Hàn Minh Vũ liên tục đánh máy, anh đang thảo ra một phương án để ứng phó với Lý Thị, khi nhấn xong nút enter anh chợt nhìn đồng hồ, cũng đã khá muộn. Anh úp máy tính, đứng dậy đi tới giường, căn phòng lúc này trống vắng chỉ có mỗi anh, Quyển Nhu đã không hề về nhà.
Hàn Minh Vũ nằm xuống giường anh nghĩ có lẽ cô ấy đã về Lý gia, ngày mai cũng nên đưa cho cô ấy đơn ly hôn nhỉ? Khóe miệng của Hàn Minh Vũ cong lên cười cợt cho cuộc hôn nhân giả dối, nhưng miệng thì cười mà lòng thì đau, thật ra anh nhớ cô ấy, nhớ đến mức muốn tìm cô ấy, muốn thấy cô ấy, muốn trách mắng cô ấy, nhưng chấp niệm khó buông bỏ, anh và Nghệ Hân cũng đến lúc nên chấm dứt, nếu vậy cô ấy không cần phải giả tạo nữa, bởi vì diễn kịch cũng rất mệt mỏi.
Tít tít... tin nhắn gửi đến, điện thoại của Hàn Minh Vũ chợt sáng lên, nhưng anh ấy đã ngủ.
Sáng hôm sau.
Hàn Minh Vũ đến công ty, một đoàn nhân viên liền theo sau anh, cuộc họp hội đồng quản trị của Hàn Thị được triệu tập.
Hàn Minh Vũ bước vào trong phòng họp, anh cầm micro đưa đến cửa miệng:
"Mọi người có ý kiến gì về tình hình của tập đoàn thì hãy nêu ra."
Các cổ đông lần lượt nêu ra ý kiến, nhưng đa số đều là nêu ra sự bất bình và chỉ trích đến chủ tịch.
Hàn Minh Vũ chấp tay trên bàn, tầm mắt dừng lại ở một điểm, sau khi bọn họ nói xong thì anh mới bắt đầu nói:
"Lý Thị muốn thu mua Hàn Thị chỉ với một lý do duy nhất đó là chúng ta vẫn chưa hoàn được vốn cho họ, vì vậy nếu muốn bảo vệ Hàn Thị thì chỉ có cách duy nhất là thanh toán số nợ cho họ."
Hàn Minh Vũ đưa ra các yêu sách, và kế hoạch của mình, nhưng các cổ đông lại không mấy đồng tình, họ cho rằng điều này quá mạo hiểm, Hàn Thị sẽ không trụ vững được đến lúc đó.
"Nếu không vào hang cọp thì làm sao mà bắt được cọp con, các vị lo sợ như vậy thì tốt nhất đừng dấn thân vào thị trường kinh doanh." Hàn Minh Vũ nâng ngữ khí, trấn áp tâm lý của các cổ đông.
Một cổ đông đứng lên, lớn tiếng chỉ trích: "Chúng tôi đều có cổ phần trong công ty, đầu tư đều là tiền bạc, mà đã là tiền thì không phải là trò chơi để chủ tịch mạo hiểm, khi thua lỗ ai sẽ hoàn lại vốn cho chúng tôi."
Hàn Minh Vũ ánh mắt lãnh nghiêm nhìn về phía của vị cổ đông: "Thương trường như chiến trường, tôi lên chức chủ tịch này lúc công ty đang suy thoái, nếu không liều lĩnh làm sao tôi đưa được Hàn Thị đi đến ngày hôm nay, các vị nếu vẫn muốn nhìn thấy tiền thì hãy có lòng kiên trung, nếu do dự thì kết quả chỉ là sự do dự mang lại."
Các cổ đông dần im lặng, sự thuyết phục của Hàn Minh Vũ đang mang lại hiệu quả, anh tiếp tục nói:
"Lần này Lý Thị đột ngột lật thuyền làm chúng ta rất chao đảo, nhưng đây cũng xem như là cơ hội để Hàn Thị thoát khỏi sự khống chế của Lý Thị, mọi người trên dưới nên đồng lòng để đưa công ty vượt qua giai đoạn khó khăn này, chỉ cần hợp tác được với tập đoàn AEC của Nhật thì không có gì để gọi là khó nữa cả."
Cuộc họp diễn ra khoảng 2 tiếng thì kết thúc, Hàn Minh Vũ đã làm chủ cuộc họp rất tốt, các cổ đông và ban quản trị đều phải lắng nghe ý kiến của chủ tịch.
Hàn Minh Vũ sau đó quay về văn phòng, anh ngồi xuống ghế thở ra một hơi dài, các cổ đông khi nảy rất áp đảo nhưng cũng may anh khắc chế được họ nếu không sẽ phải mệt mỏi đây.
Tin tin tin...tin tin tin.
Chuông điện thoại của Hàn Minh Vũ bỗng vang lên, anh lấy điện thoại nhìn vào màn hình thì liền cúp máy, cuộc gọi đến là từ điện thoại của Quyển Nhu.
Hàn Minh Vũ định đặt điện thoại xuống thì để ý thấy một tin nhắn, anh bấm vào xem thì lại thấy tin nhắn của Quyển Nhu, ngón tay của Hàn Minh Vũ liền nhấn vào nút xóa, tin nhắn đã bị cho vào thùng rác.
Anh đặt điện thoại xuống bàn, nhưng lúc này lại có một tin nhắn gửi đến, Hàn Minh Vũ cầm lên xem, anh lại tiếp tục nhấn nút xóa.
Khoảng hai phút sau thì chuông điện thoại vang lên lần nữa, Hàn Minh Vũ đang xem máy tính thì cầm điện thoại, nhìn thấy số Quyển Nhu thì anh nhíu mày:
"Tôi không muốn nói chuyện với cô, cúp máy đi." Giọng nói của Hàn Minh Vũ bực bội, anh nói một hơi chẳng đợi ai trả lời.
Bàn tay của Minh Vũ thảy điện thoại lên bàn, anh tiếp tục xem máy tính.
Tít tít tít...tít tít tít.
Hàn Minh Vũ cau mày, thật là bực mà, anh chụp lấy điện thoại nhấn nút tắc nguồn.
Anh bỏ điện thoại xuống, bây giờ thì yên ổn rồi đây, Minh Vũ lại dán mắt vào màn hình, anh đang xem qua các mẫu mới của phòng thiết kế, nhưng được một phút ngắn ngủi thì có điện thoại gọi đến, lần này thì là điện thoại bàn.
Hàn Minh Vũ thở ra, anh xoay ghế lại nhấc máy:
"Alo."
Bên đầu dây vang lên một giọng nói của nữ: "Cố tình tắc điện thoại, anh muốn cô ta chết sớm sao?"
Hàn Minh Vũ nâng mắt: "Cô là ai?"
"Chủ tịch Hàn hời hợt với mạng sống của Hàn thiếu phu nhân như vậy có phải là nghĩ tôi đang đùa, nếu thế thì tôi có nên mang đến cho anh một ngón tay của cô ta không nhỉ?"
Hàn Minh Vũ chợt cười: "Bắt cóc tống tiền sao? Chò trẻ con này cô nên nói lại với Lý Nghệ Hân, tôi đây không rảnh để chơi cùng cô ta."
Anh nói xong thì cúp điện thoại, ánh mắt liền tối lại.
Người gọi cho Hàn Minh Vũ là An Đình Đình, cô ta đang thực hiện kế hoạch trả thù của mình, Hàn Minh Vũ là cố tình hay là giả vờ hờ hững với Lý Nghệ Hân, hừm để xem những thứ này có làm cho hắn lay động không?
Máy tính của Hàn Minh Vũ đột nhiên nhận được một gmail, anh mở mail ra thì mắt nâng lên, hình ảnh Quyển Nhu đang bị nhét vải vào miệng được gửi đến.
Hàn Minh Vũ nghiến chặt răng, anh vẫn cho rằng Nghệ Hân đang đùa quá đà, anh bực tức gửi lại một tin nhắn qua mali: Cô ngưng diễn đi.
An Đình Đình đọc được thì bực mình, lần này cô ta gởi đến một clip.
Hàn Minh Vũ mở lên xem, lúc này anh không muốn tin cũng không được.
Clip ghi lại hình ảnh An Đình Đình đang dùng vũ lực với Quyển Nhu, cô ta đã liên tục đạp vào bụng rồi cả lên mặt, máu chảy ra từ mép miệng của Quyển Nhu. Từng tiếng kêu đau đớn của Quyển Nhu thốt lên, cô ấy không chịu được đau, mỗi lần bị đau đều rớt nước mắt.
Hàn Minh Vũ siết chặt lòng bàn tay, anh điên tiết lên liền bật nguồn điện thoại gọi lại cho số của An Đình Đình, anh đã nhận ra cô ta khi thấy đoạn clip.
"Cô muốn gì?" Giọng nói phẫn nộ của Hàn Minh Vũ vang lên.
An Đình đình cười: "Bây giờ mới nói thì vợ anh có phải đã chịu đau oan uổng rồi không?"
"Không được làm hại cô ấy." Hàn Minh Vũ gằn giọng.
"Nếu muốn cô ta không có chuyện gì thì hãy vác xác tới đây."
An Đình Đình nói xong thì cúp máy, bàn tay của Hàn Minh Vũ siết chặt điện thoại, từng cơ mặt đang nổi lên.
Một tin nhắn nữa được gởi đến, trong đó An Đình Đình cho Hàn Minh Vũ một địa chỉ, cô ta còn cảnh cáo Minh Vũ không được báo cảnh sát nếu không thì đến mà đem xác Lý Nghệ Hân về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.