Trước Ghét Sau Yêu Hoán Đổi Thê
Chương 3: Đôi mắt ấy
YSaSa
04/08/2018
Lý Nghệ Hân đi lên căn phòng quen thuộc của mình, cô chậm rãi bước vào,
ngồi xuống chiếc giường, rồi giang hai tay ngã lưng xuống tấm nệm êm
dịu. Căn phòng này tuy vắng mặt cô nhưng cũng được lâu dọn và chăm chút
mỗi ngày, Lý tiểu thư có thể về đây bất kỳ lúc nào vì vậy đám người làm
không thể sao nhãng công việc.
Lý Nghệ Hân nhắm mắt hít một hơi, đôi môi cười nhẹ một cái, trong đầu cô đang nghĩ nếu được hoàn toàn trở về thì tốt biết mấy, cô càng nghĩ lại càng muốn thoát khỏi cái nhà của Hàn Minh Vũ, Hàn gia tuy cũng không phải là không giàu có, nhưng mà cô căn bản là rất ghét người nhà họ Hàn, sống với bọn họ cô ngột ngạt như cá mắt bờ, chỉ là họ vẫn phải bê cô xuống nước bởi vì họ sợ danh tiếng của Lý gia và tập đoàn Lý Thị, cũng chỉ là một đám người giả nghĩa cả thôi.
_________
Quyển Nhu lái xe trở hoa đi đến địa điểm X để giao hàng, cô hỏi đường, hỏi nhà rồi cuối cùng cũng tìm được nhà của Lý gia, cũng không khó để tìm lắm, vì mọi người đều nói gia đình tài phiệt của tập đoàn Lý Thị khu này không ai là không biết. Quyển Nhu dừng xe trước cổng nhà của Lý gia, cô nhấn chuông.
Từ trong nhà có một ông chú chạc 50 tuổi đi ra mở cửa:
" Cô muốn tìm ai?"
Quyển Nhu dùng khăn che cả mặt, dáng vẻ rất kín đáo nên ông chú có chút nghi ngờ.
" Chú ơi cháu là đến để giao hoa, hôm qua Lý gia có đặt hoa ở cửa hàng Bạn Hữu phải không ạ?"
" À đúng rồi, vậy cô đưa hoa cho tôi."
Quyển Nhu lấy hai bó hoa trên xe đưa cho ông chú: " Đây ạ, của chú hết 500k."
Ông ấy lấy ví đưa tiền cho Quyển Nhu, cô ấy vui vẻ nhận lấy rồi gật đầu: " Cháu cám ơn, nếu chú muốn đặt hoa nữa thì cứ liên lạc cho cháu nhé."
Ông chú mỉm cười gật đầu rồi khép cửa lại. Đúng là nhà giàu có khác nhà cao cửa rộng, xe cũng là xe sang, Quyển Nhu nhìn thấy chiếc xe màu bạc đậu ở trước sân. Quyển Nhu nhẹ cười, cô ngó nhìn một chút quang cảnh của nhà Lý gia, vô tình khi cô ngước lên thì lại thấy Lý Nghệ Hân, cô ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ và vô tình hai ánh mắt của họ chạm vào nhau.
Quyển Nhu kinh ngạc, cô gái kia rất giống với cô.
Lý Nghệ Hân nhíu mày, cô gái đứng dưới nhà là ai? Đôi mắt của cô ta sao lại giống mình đến như vậy?
Quyển Nhu tự dưng thấy bối rối, cô vội vàng bỏ đi, cảm xúc trong cô lúc này rất phức tạp. Lý Nghệ Hân thì cũng cảm thấy có chút bàng hoàng, lần đầu tiên cô nhìn thấy một đôi mắt giống cô như thế, nhưng cũng có thể là không hoàn toàn giống vì cô gái đó che mặt, trong khi ở một độ cao thế này thì nhìn xuống cũng đâu có thấy được tỉ mĩ đường nét của đôi mắt, chắc chỉ là có chút giống giống nhưng nếu gặp được cô gái đó để nhìn kỹ thì thế nào nhỉ?
"" Nghệ Hân con mau xuống đây." Lý phu nhân gọi.
_________
Quyển Nhu lái xe về cửa tiệm, nhưng cô lại không mấy tập trung, trong lúc này cô cứ nghĩ đến hình ảnh của cô gái đó trong đầu. Quyển Nhu khác với Nghệ Hân vì cô nhìn thấy toàn bộ diện mạo từ gương mặt của Lý Nghệ Hân, nhan sắc đó giống hệt nhan sắc mà cô đã có cách đây bốn năm trước nếu như vụ hỏa hoạn ấy không xảy ra, cô gái đó không lẽ nào là chị em song sinh với cô, nếu vậy Lý gia chính là gia đình của cô ư?
Quyển Nhu đang phân tâm thì đột nhiên bị cảnh sát giao thông thổi một cái.
" Cô vừa mới vượt đèn đỏ." Cảnh sát nói.
Quyển Nhu bước xuống xe: " Tôi...tôi xin lỗi."
" Xin lỗi không có lợi gì cho cô trông tình huống này đâu, xuất trình chứng minh thư và giấy tờ xe."
Quyển Nhu ủ rũ xuất trình giấy tờ.
____________
Sau khi dùng xong bữa cơm với gia đình nhà Lý gia thì Minh Vũ cùng Lý Nghệ Hân lên xe quay về Hàn gia. Đang trên đường Hàn Minh Vũ nói: " Vân Lục là em gái của cô mà phải cư xử với cô như một người hầu vậy sao?"
Lý Nghệ Hân nhạt nhẽo trả lời: " Thế thì sao? Nó không xứng làm em gái tôi thì làm người hầu là đúng rồi."
Hàn Minh Vũ nghiêm nghị, anh lạnh giọng nói: " Cô đúng là không có một chút đạo đức nào trong người."
Lý Nghệ Hân cong mép môi: " Tôi là như vậy đấy, nếu không thích thì ly hôn đi."
" Ly hôn? Tôi sao có thể dễ dàng toại nguyện cô như vậy?"
" Hàn Minh Vũ, anh rõ ràng là chán ghét tôi vậy mà vẫn muốn lưu luyến cuộc hôn nhân này ư?"
Hàn Minh Vũ nghe hai chữ lưu luyến thì bật cười, cô ta đang nghĩ gì trong đầu anh cũng chẳng hiểu nữa: " Cái tôi cần ở cuộc hôn nhân này là gì cô không biết hay là đang giả vờ không biết? Cô muốn ly hôn cũng được, nhưng phải đợi cho đến khi, tôi lợi dụng được hết giá trị từ cô với Lý tổng thì khi đó tôi sẽ vứt cô như ý cô muốn."
Lý Nghệ Hân liếc sang Minh Vũ, cô ta gằn giọng: " Đồ khốn, anh đừng vọng tưởng. Muốn lợi dụng tôi à, không dễ đâu."
Về đến nhà, Lý Nghệ Hân liền đi hanh hách lên phòng đúng lúc tiểu Thiên đang bước xuống bậc thang, nhìn thấy Lý Nghệ Hân nó liền ngồi xuống, nép mặt vào chân thang. Lý Nghệ Hân đứng lại liếc nhìn tiểu Thiên: " Dì không phải là quỷ, con đừng có mà chưng ra cái bộ mặt sợ sệt đó nghe chưa?"
tiểu Thiên ngồi im re không nhúc nhích.
" Tiểu Thiên Dì nói thì con phải dạ chứ? Này đứng dậy mau."
Lý Nghệ Hân kéo tay tiểu Thiên làm thằng bé hoảng sợ mà khóc òa lên, Hàn Minh Vũ lúc nảy bận nghe điện thoại bên ngoài nên bây giờ mới vào.
" Lý Nghệ Hân buông tay thằng nhỏ ra." Minh Vũ quát lên.
Lý Nghệ Hân kên mặt nhìn ra sau, cô ta không những không thả mà còn dơ cao tay của tiểu Thiên lên: " Tôi đang giáo huấn nó."
" Baba..huhu.." tiểu Thiện mặt mũi ướt nhẹp gọi Minh Vũ.
Minh Vũ tức giận, đùng đùng đi tới giật tay của Lý Nghệ Hân ra và tát cho cô ta một cái, Minh Hạ từ phòng dưới lầu đi ra thì sửng người khi thấy Minh Vũ gương mặt như một đám mây đen xịt tát chị dâu. "Chị ta làm gì mà anh ấy tức giữ vậy?" Minh Hạ hoảng hốt thầm nghĩ, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô em gái nghịch ngợm như cô còn chưa bị anh hai đánh lần nào, anh ấy không phải là người tùy tiện đánh một ai như vậy, mặt dù Lý Nghệ Hân rất xấc xược nhưng anh hai vẫn luôn nhẫn nhịn cô ta kia mà.
Lý Nghệ Hân bị tát một cái đau điếng người, cô ta sinh ra đã là cành vàng lá ngọc, cha mẹ cưng còn hơn cưng trứng, họ còn chưa một lần chạm đến da thịt cô bằng đòn roi, vậy mà hắn, hắn dám ngang nhiên đánh cô.
" Hàn Minh Vũ anh dám đánh tôi." Lý Nghệ Hân vơ tay định tát lại Minh Vũ thì bị anh túm lấy tay hất một cái làm cô ta ngã xuống, xém chút là lăn xuống dưới nhà.
Hàn Minh Vũ trừng mắt, ánh mắt phát tiết chiếu một tia cảnh cáo đáng sợ đến gương mặt của Lý Nghệ Hân, cô ta động ai thì động chứ động đến tiểu Thiên thì anh tuyệt đối không bỏ qua.
" Baba.." tiểu Thiên đưa bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay của Minh Vũ.
Minh Vũ nghe tiểu Thiên gọi thì hạ nhẹ ánh mắt, anh quay qua bế con lên " Tiểu Thiên ngoan baba đây rồi, đừng khóc nữa."
Lý Nghệ Hân đứng dậy quát lên " Hàn Minh Vũ, hôm nay anh dám đánh tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu, cả gia đình các người đều sẽ phải chịu sự trừng phạt."
Cô ta nói xong thì chạy ra khỏi nhà, Minh Hạ nhìn thấy ánh mắt giết người của cô ta thì chợt rùn mình, nhưng cô cũng vội kéo tay của Lý Nghệ Hân lại " Chị dâu có gì từ từ nói, chị đừng đi."
Lý Nghệ Hân giật tay đẩy ngã Minh Hạ, cô ta chỉ tay vào Minh Hạ rồi đến Minh Vũ: " Các người hãy cứ chờ đấy, chờ đấy mà xem Hàn Thị các người sẽ phải phá sản như thế nào."
Lý Nghệ Hân hung hãng bỏ đi, cô ta chắc chắn sẽ đem cái mặt bị sưng về kể lể với Lý gia.
Lý Nghệ Hân bắt taxi trên xe, cô ta lấy điện thoại gọi cho Lý Nghệ Hoành, hiện giờ anh ta đang có lịch ở Mỹ. Trong nhà ngoài ba mẹ thì anh hai cũng rất thương cô, bảo bối của anh ấy bị Hàn Minh Vũ bắt nạt như thế này thì anh ấy sẽ không để cho hắn được yên thân. Hơn nữa tập đoàn Lý Thị hiện tại ba đang giao cho anh ấy trông coi, cổ phần và vốn đầu tư của Lý Thị đến Hàn Thị sẽ bảo anh hai rút lại hết.
" Alo anh hai." Lý Nghệ Hân khổ giọng nói.
" Nghệ Hân em khóc đấy à."
" Anh hai, Hàn Minh Vũ tên khốn đó dám đánh em."
Bên đầu dây giọng nói đầy phẫn nộ của Lý Nghệ Hoành thốt lên:
" Cái gì, hắn dám đánh em gái anh ư? Nghệ Hân em có sao không?"
Lý Nghệ Hân thút thít " Em đau lắm, mặt em bị sưng hết lên rồi, anh hai em đang về nhà khi nào thì anh về?"
" Mai là anh về rồi, Nghệ Hân em đừng sợ anh sẽ làm chủ cho em."
" Anh hai, tốt nhất là anh hãy làm cho giá cổ phiếu ngày mai của Hàn thị rớt thậm tệ luôn đi, để cho hắn phải quỳ xuống dưới chân em mà van xin."
Lý Nghệ Hoành tỏ ra một thái độ quyết đoán trong lời nói:
" Nghệ Hân em yên tâm, anh tự có cách với Hàn Thị, không ngờ Hàn Minh Vũ lại là kẻ vũ phu, Lý Thị liên hôn với Hàn Thị chẳng qua là do mối quan hệ thâm tình từ đời ông Nội của chúng ta, Hàn Thị lại trong nguy cơ sụp đỗ mà bám víu vào Lý Thị, vậy mà Hàn Minh Vũ còn không biết điều lại dám đối xử với em gái của anh như vậy, rõ ràng là không xem Lý gia của chúng ta ra gì."
Lý Nghệ Hân hít mũi " Vâng, hắn là tên khốn nạn, anh hai tiện thể lần này em muốn ly hôn luôn, khi anh về cũng hãy giúp em nói với ba nhé."
Lý Nghệ Hân nói xong thì tắt máy, tay cô nắm chặt điện thoại, trong tâm đang suy nghĩ: " Hàn Minh Vũ phen này mình sẽ dìm chết cả nhà hắn."
__________
Minh Hạ nói với Minh Vũ: " Anh, sao anh đánh chị ta vậy? Nếu chị ta đi nói với Lý lão gia thì phải làm sao đây, còn công ty nữa, anh cũng biết là gia đình nhà họ cưng chiều chị ta đến mức nào kia mà."
Minh Vũ lớn giọng: "Chị Trương."
Cô Trương giúp việc chạy lên: " Tôi đây thiếu gia."
" Cô bế tiểu Thiên lên phòng đi."
Cô Trương ẩm lấy tiểu Thiên từ tay Minh Vũ, thằng bé lúc này đã ngủ. Minh Vũ ngồi xuống ghế, anh mệt mỏi đưa tay lên trán.
" Anh à." Minh Hạ gọi.
Minh Vũ thở dài: " Lý Nghệ Hoành vốn có hiềm khích với anh, hắn sẽ nhân cơ hội của Lý Nghệ Hân mà gây khó dễ cho Hàn Thị."
" Vậy tại sao anh còn đánh chị ta, anh đã rất nhẫn nhịn sao đến hôm nay lại không nhịn được nữa chứ?"
Minh Vũ nhắm mắt, khổ não ngã người tựa lưng vào ghế sopha:
" Anh có thể nhịn cô ta bất cứ việc gì, nhưng cô ta làm tiểu Thiên khóc thì anh không nhịn được."
Minh Hạ nhìn Minh Vũ mà cũng thở dài ơi là dài, phen này thì tiêu rồi, anh hai nhạy cảm nhất là tiểu Thiên, Lý Nghệ Hân chắc hẵng là đã dọa nạt hay làm gì đó thô bạo với thằng bé đây mà, người phụ nữ đó xấu tính như thế thì việc này sẽ khó giải quyết lắm đây.
Lý Nghệ Hân nhắm mắt hít một hơi, đôi môi cười nhẹ một cái, trong đầu cô đang nghĩ nếu được hoàn toàn trở về thì tốt biết mấy, cô càng nghĩ lại càng muốn thoát khỏi cái nhà của Hàn Minh Vũ, Hàn gia tuy cũng không phải là không giàu có, nhưng mà cô căn bản là rất ghét người nhà họ Hàn, sống với bọn họ cô ngột ngạt như cá mắt bờ, chỉ là họ vẫn phải bê cô xuống nước bởi vì họ sợ danh tiếng của Lý gia và tập đoàn Lý Thị, cũng chỉ là một đám người giả nghĩa cả thôi.
_________
Quyển Nhu lái xe trở hoa đi đến địa điểm X để giao hàng, cô hỏi đường, hỏi nhà rồi cuối cùng cũng tìm được nhà của Lý gia, cũng không khó để tìm lắm, vì mọi người đều nói gia đình tài phiệt của tập đoàn Lý Thị khu này không ai là không biết. Quyển Nhu dừng xe trước cổng nhà của Lý gia, cô nhấn chuông.
Từ trong nhà có một ông chú chạc 50 tuổi đi ra mở cửa:
" Cô muốn tìm ai?"
Quyển Nhu dùng khăn che cả mặt, dáng vẻ rất kín đáo nên ông chú có chút nghi ngờ.
" Chú ơi cháu là đến để giao hoa, hôm qua Lý gia có đặt hoa ở cửa hàng Bạn Hữu phải không ạ?"
" À đúng rồi, vậy cô đưa hoa cho tôi."
Quyển Nhu lấy hai bó hoa trên xe đưa cho ông chú: " Đây ạ, của chú hết 500k."
Ông ấy lấy ví đưa tiền cho Quyển Nhu, cô ấy vui vẻ nhận lấy rồi gật đầu: " Cháu cám ơn, nếu chú muốn đặt hoa nữa thì cứ liên lạc cho cháu nhé."
Ông chú mỉm cười gật đầu rồi khép cửa lại. Đúng là nhà giàu có khác nhà cao cửa rộng, xe cũng là xe sang, Quyển Nhu nhìn thấy chiếc xe màu bạc đậu ở trước sân. Quyển Nhu nhẹ cười, cô ngó nhìn một chút quang cảnh của nhà Lý gia, vô tình khi cô ngước lên thì lại thấy Lý Nghệ Hân, cô ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ và vô tình hai ánh mắt của họ chạm vào nhau.
Quyển Nhu kinh ngạc, cô gái kia rất giống với cô.
Lý Nghệ Hân nhíu mày, cô gái đứng dưới nhà là ai? Đôi mắt của cô ta sao lại giống mình đến như vậy?
Quyển Nhu tự dưng thấy bối rối, cô vội vàng bỏ đi, cảm xúc trong cô lúc này rất phức tạp. Lý Nghệ Hân thì cũng cảm thấy có chút bàng hoàng, lần đầu tiên cô nhìn thấy một đôi mắt giống cô như thế, nhưng cũng có thể là không hoàn toàn giống vì cô gái đó che mặt, trong khi ở một độ cao thế này thì nhìn xuống cũng đâu có thấy được tỉ mĩ đường nét của đôi mắt, chắc chỉ là có chút giống giống nhưng nếu gặp được cô gái đó để nhìn kỹ thì thế nào nhỉ?
"" Nghệ Hân con mau xuống đây." Lý phu nhân gọi.
_________
Quyển Nhu lái xe về cửa tiệm, nhưng cô lại không mấy tập trung, trong lúc này cô cứ nghĩ đến hình ảnh của cô gái đó trong đầu. Quyển Nhu khác với Nghệ Hân vì cô nhìn thấy toàn bộ diện mạo từ gương mặt của Lý Nghệ Hân, nhan sắc đó giống hệt nhan sắc mà cô đã có cách đây bốn năm trước nếu như vụ hỏa hoạn ấy không xảy ra, cô gái đó không lẽ nào là chị em song sinh với cô, nếu vậy Lý gia chính là gia đình của cô ư?
Quyển Nhu đang phân tâm thì đột nhiên bị cảnh sát giao thông thổi một cái.
" Cô vừa mới vượt đèn đỏ." Cảnh sát nói.
Quyển Nhu bước xuống xe: " Tôi...tôi xin lỗi."
" Xin lỗi không có lợi gì cho cô trông tình huống này đâu, xuất trình chứng minh thư và giấy tờ xe."
Quyển Nhu ủ rũ xuất trình giấy tờ.
____________
Sau khi dùng xong bữa cơm với gia đình nhà Lý gia thì Minh Vũ cùng Lý Nghệ Hân lên xe quay về Hàn gia. Đang trên đường Hàn Minh Vũ nói: " Vân Lục là em gái của cô mà phải cư xử với cô như một người hầu vậy sao?"
Lý Nghệ Hân nhạt nhẽo trả lời: " Thế thì sao? Nó không xứng làm em gái tôi thì làm người hầu là đúng rồi."
Hàn Minh Vũ nghiêm nghị, anh lạnh giọng nói: " Cô đúng là không có một chút đạo đức nào trong người."
Lý Nghệ Hân cong mép môi: " Tôi là như vậy đấy, nếu không thích thì ly hôn đi."
" Ly hôn? Tôi sao có thể dễ dàng toại nguyện cô như vậy?"
" Hàn Minh Vũ, anh rõ ràng là chán ghét tôi vậy mà vẫn muốn lưu luyến cuộc hôn nhân này ư?"
Hàn Minh Vũ nghe hai chữ lưu luyến thì bật cười, cô ta đang nghĩ gì trong đầu anh cũng chẳng hiểu nữa: " Cái tôi cần ở cuộc hôn nhân này là gì cô không biết hay là đang giả vờ không biết? Cô muốn ly hôn cũng được, nhưng phải đợi cho đến khi, tôi lợi dụng được hết giá trị từ cô với Lý tổng thì khi đó tôi sẽ vứt cô như ý cô muốn."
Lý Nghệ Hân liếc sang Minh Vũ, cô ta gằn giọng: " Đồ khốn, anh đừng vọng tưởng. Muốn lợi dụng tôi à, không dễ đâu."
Về đến nhà, Lý Nghệ Hân liền đi hanh hách lên phòng đúng lúc tiểu Thiên đang bước xuống bậc thang, nhìn thấy Lý Nghệ Hân nó liền ngồi xuống, nép mặt vào chân thang. Lý Nghệ Hân đứng lại liếc nhìn tiểu Thiên: " Dì không phải là quỷ, con đừng có mà chưng ra cái bộ mặt sợ sệt đó nghe chưa?"
tiểu Thiên ngồi im re không nhúc nhích.
" Tiểu Thiên Dì nói thì con phải dạ chứ? Này đứng dậy mau."
Lý Nghệ Hân kéo tay tiểu Thiên làm thằng bé hoảng sợ mà khóc òa lên, Hàn Minh Vũ lúc nảy bận nghe điện thoại bên ngoài nên bây giờ mới vào.
" Lý Nghệ Hân buông tay thằng nhỏ ra." Minh Vũ quát lên.
Lý Nghệ Hân kên mặt nhìn ra sau, cô ta không những không thả mà còn dơ cao tay của tiểu Thiên lên: " Tôi đang giáo huấn nó."
" Baba..huhu.." tiểu Thiện mặt mũi ướt nhẹp gọi Minh Vũ.
Minh Vũ tức giận, đùng đùng đi tới giật tay của Lý Nghệ Hân ra và tát cho cô ta một cái, Minh Hạ từ phòng dưới lầu đi ra thì sửng người khi thấy Minh Vũ gương mặt như một đám mây đen xịt tát chị dâu. "Chị ta làm gì mà anh ấy tức giữ vậy?" Minh Hạ hoảng hốt thầm nghĩ, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô em gái nghịch ngợm như cô còn chưa bị anh hai đánh lần nào, anh ấy không phải là người tùy tiện đánh một ai như vậy, mặt dù Lý Nghệ Hân rất xấc xược nhưng anh hai vẫn luôn nhẫn nhịn cô ta kia mà.
Lý Nghệ Hân bị tát một cái đau điếng người, cô ta sinh ra đã là cành vàng lá ngọc, cha mẹ cưng còn hơn cưng trứng, họ còn chưa một lần chạm đến da thịt cô bằng đòn roi, vậy mà hắn, hắn dám ngang nhiên đánh cô.
" Hàn Minh Vũ anh dám đánh tôi." Lý Nghệ Hân vơ tay định tát lại Minh Vũ thì bị anh túm lấy tay hất một cái làm cô ta ngã xuống, xém chút là lăn xuống dưới nhà.
Hàn Minh Vũ trừng mắt, ánh mắt phát tiết chiếu một tia cảnh cáo đáng sợ đến gương mặt của Lý Nghệ Hân, cô ta động ai thì động chứ động đến tiểu Thiên thì anh tuyệt đối không bỏ qua.
" Baba.." tiểu Thiên đưa bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay của Minh Vũ.
Minh Vũ nghe tiểu Thiên gọi thì hạ nhẹ ánh mắt, anh quay qua bế con lên " Tiểu Thiên ngoan baba đây rồi, đừng khóc nữa."
Lý Nghệ Hân đứng dậy quát lên " Hàn Minh Vũ, hôm nay anh dám đánh tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu, cả gia đình các người đều sẽ phải chịu sự trừng phạt."
Cô ta nói xong thì chạy ra khỏi nhà, Minh Hạ nhìn thấy ánh mắt giết người của cô ta thì chợt rùn mình, nhưng cô cũng vội kéo tay của Lý Nghệ Hân lại " Chị dâu có gì từ từ nói, chị đừng đi."
Lý Nghệ Hân giật tay đẩy ngã Minh Hạ, cô ta chỉ tay vào Minh Hạ rồi đến Minh Vũ: " Các người hãy cứ chờ đấy, chờ đấy mà xem Hàn Thị các người sẽ phải phá sản như thế nào."
Lý Nghệ Hân hung hãng bỏ đi, cô ta chắc chắn sẽ đem cái mặt bị sưng về kể lể với Lý gia.
Lý Nghệ Hân bắt taxi trên xe, cô ta lấy điện thoại gọi cho Lý Nghệ Hoành, hiện giờ anh ta đang có lịch ở Mỹ. Trong nhà ngoài ba mẹ thì anh hai cũng rất thương cô, bảo bối của anh ấy bị Hàn Minh Vũ bắt nạt như thế này thì anh ấy sẽ không để cho hắn được yên thân. Hơn nữa tập đoàn Lý Thị hiện tại ba đang giao cho anh ấy trông coi, cổ phần và vốn đầu tư của Lý Thị đến Hàn Thị sẽ bảo anh hai rút lại hết.
" Alo anh hai." Lý Nghệ Hân khổ giọng nói.
" Nghệ Hân em khóc đấy à."
" Anh hai, Hàn Minh Vũ tên khốn đó dám đánh em."
Bên đầu dây giọng nói đầy phẫn nộ của Lý Nghệ Hoành thốt lên:
" Cái gì, hắn dám đánh em gái anh ư? Nghệ Hân em có sao không?"
Lý Nghệ Hân thút thít " Em đau lắm, mặt em bị sưng hết lên rồi, anh hai em đang về nhà khi nào thì anh về?"
" Mai là anh về rồi, Nghệ Hân em đừng sợ anh sẽ làm chủ cho em."
" Anh hai, tốt nhất là anh hãy làm cho giá cổ phiếu ngày mai của Hàn thị rớt thậm tệ luôn đi, để cho hắn phải quỳ xuống dưới chân em mà van xin."
Lý Nghệ Hoành tỏ ra một thái độ quyết đoán trong lời nói:
" Nghệ Hân em yên tâm, anh tự có cách với Hàn Thị, không ngờ Hàn Minh Vũ lại là kẻ vũ phu, Lý Thị liên hôn với Hàn Thị chẳng qua là do mối quan hệ thâm tình từ đời ông Nội của chúng ta, Hàn Thị lại trong nguy cơ sụp đỗ mà bám víu vào Lý Thị, vậy mà Hàn Minh Vũ còn không biết điều lại dám đối xử với em gái của anh như vậy, rõ ràng là không xem Lý gia của chúng ta ra gì."
Lý Nghệ Hân hít mũi " Vâng, hắn là tên khốn nạn, anh hai tiện thể lần này em muốn ly hôn luôn, khi anh về cũng hãy giúp em nói với ba nhé."
Lý Nghệ Hân nói xong thì tắt máy, tay cô nắm chặt điện thoại, trong tâm đang suy nghĩ: " Hàn Minh Vũ phen này mình sẽ dìm chết cả nhà hắn."
__________
Minh Hạ nói với Minh Vũ: " Anh, sao anh đánh chị ta vậy? Nếu chị ta đi nói với Lý lão gia thì phải làm sao đây, còn công ty nữa, anh cũng biết là gia đình nhà họ cưng chiều chị ta đến mức nào kia mà."
Minh Vũ lớn giọng: "Chị Trương."
Cô Trương giúp việc chạy lên: " Tôi đây thiếu gia."
" Cô bế tiểu Thiên lên phòng đi."
Cô Trương ẩm lấy tiểu Thiên từ tay Minh Vũ, thằng bé lúc này đã ngủ. Minh Vũ ngồi xuống ghế, anh mệt mỏi đưa tay lên trán.
" Anh à." Minh Hạ gọi.
Minh Vũ thở dài: " Lý Nghệ Hoành vốn có hiềm khích với anh, hắn sẽ nhân cơ hội của Lý Nghệ Hân mà gây khó dễ cho Hàn Thị."
" Vậy tại sao anh còn đánh chị ta, anh đã rất nhẫn nhịn sao đến hôm nay lại không nhịn được nữa chứ?"
Minh Vũ nhắm mắt, khổ não ngã người tựa lưng vào ghế sopha:
" Anh có thể nhịn cô ta bất cứ việc gì, nhưng cô ta làm tiểu Thiên khóc thì anh không nhịn được."
Minh Hạ nhìn Minh Vũ mà cũng thở dài ơi là dài, phen này thì tiêu rồi, anh hai nhạy cảm nhất là tiểu Thiên, Lý Nghệ Hân chắc hẵng là đã dọa nạt hay làm gì đó thô bạo với thằng bé đây mà, người phụ nữ đó xấu tính như thế thì việc này sẽ khó giải quyết lắm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.