Trước Ghét Sau Yêu Hoán Đổi Thê
Chương 120: Oán giận
YSaSa
10/03/2019
Quyển Nhu sau bao nhiêu năm đi tìm ba mẹ cuối cùng giờ phút này người đã thân sinh ra cô đang ôm lấy cô, gọi cô là con gái, nhưng...nhưng trong
cõi lòng của Quyển Nhu lại nhói đau, từ khóe mắt giọt lệ lăn xuống:
"Phu nhân nhầm rồi, tên của tôi không phải là Nghệ Ân."
Quyển Nhu đưa hai tay lên chạm vào Lý phu nhân rồi đẩy bà ra, cô xoay người mở cửa thì Lý phu nhân kéo tay cô lại, bà gọi cô trong âm thanh của nước mắt:
"Nghệ Ân! Con chính là Nghệ Ân, là Nghệ Ân của mẹ."
Quyển Nhu hàng chân mày buồn đau nhíu lại, đôi con ngươi đã ngập tràn lệ, cô tủi hờn thốt lên:
"Nếu con là con của phu nhân, vậy tại sao lại bỏ rơi con, tại sao bao nhiêu năm nay lại không đi tìm con?"
Lý phu nhân lời nói quặng đau: "Mẹ có, mẹ có tìm con, mẹ đã luôn tìm con mà Nghệ Ân."
"Nói dối, phu nhân chỉ coi Nghệ Hân là đứa con duy nhất, con chẳng là gì cả." Quyển Nhu giật tay Lý phu nhân mà chạy ra khỏi phòng, cô vừa chạy vừa khóc, lúc trước khi đang là Nghệ Hân Quyển Nhu có từng hỏi Lý phu nhân Nghệ Hân có phải là đứa con duy nhất của bà không? Khi đó Lý phu nhân đã trả lời như thế nào, cô đều nhớ rõ từng câu từng chữ.
"Ân nhi! Mẹ xin lỗi con, Ân nhi!" Lý phu nhân ngồi sụp xuống, bà khổ tâm đến nỗi không thể chạy theo Nghệ Ân.
Nghệ Hân bước xuống giường, cô đi tới ôm lấy mẹ, không cần hỏi gì Nghệ Hân cũng có thể đoán được, Quyển Nhu giống hệt cô như vậy thì song sinh là chuyện rất dễ hiểu, nhưng tại sao trước đây mẹ chưa từng nhắc đến cái tên Nghệ Ân, chuyện này có ẩn tình gì?
Lý phu nhân tựa vào Nghệ Hân mà khóc, bà thương Nghệ Hân nhưng bà còn thương Nghệ Ân hơn, bởi vì từ nhỏ Nghệ Ân đã phải lưu lạc ngoài đời, không biết đã gặp phải bao khổ sở, lòng bà đau như dao cắt, giờ đây tìm được con nhưng con lại oán giận mẹ, con lại không muốn nhận bà.
Quyển Nhu chạy về phòng, cô thẩn thờ ngồi xuống giường, bao nhiêu nước mắt buồn tủi mà rơi, bấy lâu nay cô đã luôn đi tìm mẹ nhưng không ngờ mẹ cô vẫn luôn ở rất gần cô, luôn ở rất gần!
"Tại sao mẹ lại bở rơi con, tại sao mẹ chỉ xem Nghệ Hân là đứa con duy nhất, rốt cuộc con đã làm gì sai?" Từng lời uất ức Quyển Nhu thốt ra, tận cùng nỗi đau của một đứa con đã luôn gọi mẹ trong giấc mơ.
Mạc Đình đi mua đồ ăn cho Quyển Nhu về, cô vui vẻ mở cửa phòng thì bỗng ngỡ ngàn. Mạc Đình vội đặt thức ăn lên bàn, cô liền ngồi xuống cạnh Quyển Nhu:
"Cậu vừa gặp Hàn thiếu sao?" Mạc Đình nghĩ Quyển Nhu khóc là vì Hàn Minh Vũ nhưng không phải thế, Quyển Nhu lắc đầu, nước mắt vẫn rớt xuống.
"Vậy là Nghệ Hân nặng lời gì với cậu à?"
Quyển Nhu nhắm mắt, cô tiếp tục lắc đầu, chóp mũi của Quyển Nhu đỏ ửng, cô nghẹn giọng: "Mình muốn rời khỏi đây, ngay hôm nay."
Mạc Đình thở dài, cô vươn tay ôm lấy Quyển Nhu, không biết là Quyển Nhu buồn vì điều gì nhưng Mạc Đình cảm thấy nên để cô ấy rời khỏi nơi này vẫn tốt hơn, rồi thời gian sẽ từ từ chữa lành mọi vết thương của Quyển Nhu.
Ngay sau đó, Mạc Đình đã giúp Quyển Nhu xuất viện, cả hai thu dọn và rời khỏi bệnh viện. Mạc Đình nắm tay Quyển Nhu cùng bước đi nhưng từ đằng sau Lý phu nhân bỗng lớn tiếng gọi:
"Nghệ Ân!"
Quyển Nhu đứng lại vài giây sau đó lạnh lùng mà bước tiếp đôi chân, Lý phu nhân muốn đuổi theo nhưng Nghệ Hân đã giữ lấy tay bà, cô nhìn mẹ mà lắc đầu.
Lý phu nhân khổ lòng, nước mắt vẫn không thể ngưng lại.
"Ân nhi! Ân nhi của mẹ!"
Nghệ Hân đứng bên cạnh, cô thấy mẹ đau lòng thì cũng không vui, nhưng cô hiểu rõ tính cách của Quyển Nhu, nếu cô ấy đã muốn né tránh thì miễn cưỡng chỉ đem lại kết quả xấu mà thôi.
- -------
Ngồi trên xe, Quyển Nhu tựa đầu vào cửa, đôi mắt vô hồn hướng nhìn ra bên ngoài. Mạc Đình quay sang Quyển Nhu, cô đang thắc mắc tại sao vừa rồi vị phụ nhân ấy lại gọi Quyển Nhu là Nghệ Ân? Chẳng lẽ...? Mạc Đình nghĩ đến Nghệ Hân, nhà họ Lý con cái đều có chữ Nghệ, nếu vậy thì vị phu nhân kia là mẹ ruột của Quyển Nhu, Nghệ Hân và Quyển Nhu giống nhau đến thế ắc hẳn không chỉ là một sự trùng hợp, ngay từ lần đầu nhìn thấy Nghệ Hân Mạc Đình cũng đã đoán được giữa họ rất có thể là song sinh.
"Nhưng tại sao tìm được mẹ rồi mà tiểu Quyển Quyển lại buồn đến vậy?" Mạc Đình không hỏi trực diện Quyển Nhu mà chỉ thầm nói câu này trong lòng, khi Quyển Nhu đã không muốn nói tốt nhất là đừng nên ép cậu ấy, bỗng Mạc Đình thở dài phải chi lúc này có Hàn thiếu bên cạnh Quyển Nhu, anh ta chắc chắn sẽ ủi an được cõi lòng của cô ấy, đáng tiếc Quyển Nhu đã không còn mang danh phận của Nghệ Hân nữa, bây giờ cô ấy trốn tránh tất cả từ người đàn ông cô ấy yêu đến cả người mẹ mà bấy lâu cô ấy cực khổ kiếm tìm
"Phu nhân nhầm rồi, tên của tôi không phải là Nghệ Ân."
Quyển Nhu đưa hai tay lên chạm vào Lý phu nhân rồi đẩy bà ra, cô xoay người mở cửa thì Lý phu nhân kéo tay cô lại, bà gọi cô trong âm thanh của nước mắt:
"Nghệ Ân! Con chính là Nghệ Ân, là Nghệ Ân của mẹ."
Quyển Nhu hàng chân mày buồn đau nhíu lại, đôi con ngươi đã ngập tràn lệ, cô tủi hờn thốt lên:
"Nếu con là con của phu nhân, vậy tại sao lại bỏ rơi con, tại sao bao nhiêu năm nay lại không đi tìm con?"
Lý phu nhân lời nói quặng đau: "Mẹ có, mẹ có tìm con, mẹ đã luôn tìm con mà Nghệ Ân."
"Nói dối, phu nhân chỉ coi Nghệ Hân là đứa con duy nhất, con chẳng là gì cả." Quyển Nhu giật tay Lý phu nhân mà chạy ra khỏi phòng, cô vừa chạy vừa khóc, lúc trước khi đang là Nghệ Hân Quyển Nhu có từng hỏi Lý phu nhân Nghệ Hân có phải là đứa con duy nhất của bà không? Khi đó Lý phu nhân đã trả lời như thế nào, cô đều nhớ rõ từng câu từng chữ.
"Ân nhi! Mẹ xin lỗi con, Ân nhi!" Lý phu nhân ngồi sụp xuống, bà khổ tâm đến nỗi không thể chạy theo Nghệ Ân.
Nghệ Hân bước xuống giường, cô đi tới ôm lấy mẹ, không cần hỏi gì Nghệ Hân cũng có thể đoán được, Quyển Nhu giống hệt cô như vậy thì song sinh là chuyện rất dễ hiểu, nhưng tại sao trước đây mẹ chưa từng nhắc đến cái tên Nghệ Ân, chuyện này có ẩn tình gì?
Lý phu nhân tựa vào Nghệ Hân mà khóc, bà thương Nghệ Hân nhưng bà còn thương Nghệ Ân hơn, bởi vì từ nhỏ Nghệ Ân đã phải lưu lạc ngoài đời, không biết đã gặp phải bao khổ sở, lòng bà đau như dao cắt, giờ đây tìm được con nhưng con lại oán giận mẹ, con lại không muốn nhận bà.
Quyển Nhu chạy về phòng, cô thẩn thờ ngồi xuống giường, bao nhiêu nước mắt buồn tủi mà rơi, bấy lâu nay cô đã luôn đi tìm mẹ nhưng không ngờ mẹ cô vẫn luôn ở rất gần cô, luôn ở rất gần!
"Tại sao mẹ lại bở rơi con, tại sao mẹ chỉ xem Nghệ Hân là đứa con duy nhất, rốt cuộc con đã làm gì sai?" Từng lời uất ức Quyển Nhu thốt ra, tận cùng nỗi đau của một đứa con đã luôn gọi mẹ trong giấc mơ.
Mạc Đình đi mua đồ ăn cho Quyển Nhu về, cô vui vẻ mở cửa phòng thì bỗng ngỡ ngàn. Mạc Đình vội đặt thức ăn lên bàn, cô liền ngồi xuống cạnh Quyển Nhu:
"Cậu vừa gặp Hàn thiếu sao?" Mạc Đình nghĩ Quyển Nhu khóc là vì Hàn Minh Vũ nhưng không phải thế, Quyển Nhu lắc đầu, nước mắt vẫn rớt xuống.
"Vậy là Nghệ Hân nặng lời gì với cậu à?"
Quyển Nhu nhắm mắt, cô tiếp tục lắc đầu, chóp mũi của Quyển Nhu đỏ ửng, cô nghẹn giọng: "Mình muốn rời khỏi đây, ngay hôm nay."
Mạc Đình thở dài, cô vươn tay ôm lấy Quyển Nhu, không biết là Quyển Nhu buồn vì điều gì nhưng Mạc Đình cảm thấy nên để cô ấy rời khỏi nơi này vẫn tốt hơn, rồi thời gian sẽ từ từ chữa lành mọi vết thương của Quyển Nhu.
Ngay sau đó, Mạc Đình đã giúp Quyển Nhu xuất viện, cả hai thu dọn và rời khỏi bệnh viện. Mạc Đình nắm tay Quyển Nhu cùng bước đi nhưng từ đằng sau Lý phu nhân bỗng lớn tiếng gọi:
"Nghệ Ân!"
Quyển Nhu đứng lại vài giây sau đó lạnh lùng mà bước tiếp đôi chân, Lý phu nhân muốn đuổi theo nhưng Nghệ Hân đã giữ lấy tay bà, cô nhìn mẹ mà lắc đầu.
Lý phu nhân khổ lòng, nước mắt vẫn không thể ngưng lại.
"Ân nhi! Ân nhi của mẹ!"
Nghệ Hân đứng bên cạnh, cô thấy mẹ đau lòng thì cũng không vui, nhưng cô hiểu rõ tính cách của Quyển Nhu, nếu cô ấy đã muốn né tránh thì miễn cưỡng chỉ đem lại kết quả xấu mà thôi.
- -------
Ngồi trên xe, Quyển Nhu tựa đầu vào cửa, đôi mắt vô hồn hướng nhìn ra bên ngoài. Mạc Đình quay sang Quyển Nhu, cô đang thắc mắc tại sao vừa rồi vị phụ nhân ấy lại gọi Quyển Nhu là Nghệ Ân? Chẳng lẽ...? Mạc Đình nghĩ đến Nghệ Hân, nhà họ Lý con cái đều có chữ Nghệ, nếu vậy thì vị phu nhân kia là mẹ ruột của Quyển Nhu, Nghệ Hân và Quyển Nhu giống nhau đến thế ắc hẳn không chỉ là một sự trùng hợp, ngay từ lần đầu nhìn thấy Nghệ Hân Mạc Đình cũng đã đoán được giữa họ rất có thể là song sinh.
"Nhưng tại sao tìm được mẹ rồi mà tiểu Quyển Quyển lại buồn đến vậy?" Mạc Đình không hỏi trực diện Quyển Nhu mà chỉ thầm nói câu này trong lòng, khi Quyển Nhu đã không muốn nói tốt nhất là đừng nên ép cậu ấy, bỗng Mạc Đình thở dài phải chi lúc này có Hàn thiếu bên cạnh Quyển Nhu, anh ta chắc chắn sẽ ủi an được cõi lòng của cô ấy, đáng tiếc Quyển Nhu đã không còn mang danh phận của Nghệ Hân nữa, bây giờ cô ấy trốn tránh tất cả từ người đàn ông cô ấy yêu đến cả người mẹ mà bấy lâu cô ấy cực khổ kiếm tìm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.