Trước Ghét Sau Yêu Hoán Đổi Thê
Chương 66: Vẫn muốn về Lý gia
YSaSa
08/11/2018
Hàn Minh Vũ càng lúc càng dâng cao dục vọng, anh vừa hôn vừa dùng tay
cởi áo của Quyển Nhu, Quyển Nhu rút được một tay ra, theo bản năng đưa
lên định tát Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ nắm lấy tay Quyển Nhu với ánh mắt khó chịu, anh ấy đang dùng ánh nhìn để khắc chế cô. Quyển Nhu lồng ngực phập phồng, áo của cô đã bị cởi phân nữa.
"Minh Vũ... đừng."
"Anh là chồng em." Minh Vũ nói xong câu này thì tiếp tục hôn.
Quyển Nhu cố gắng kháng lại nên co chân co tay, nhưng vô tình cô động trúng vết thương, Hàn Minh Vũ ngẩn lên nhíu sâu hàng lông mày.
"Em xin lỗi, anh đau lắm không?" Quyển Nhu cũng biết đã động phải nên rất lo lắng.
"Nếu muốn anh bị đau nữa thì em cứ việc."
Hàn Minh Vũ lại hôn, lần này thì áo váy của cô đều bị cởi ra hết, Quyển Nhu rất sợ, cô sợ không giữ được sự trinh nguyên, cũng sợ khi kháng cự sẽ làm Minh Vũ đau, đến cuối cùng Quyển Nhu cũng không còn sức để suy nghĩ, cô chỉ có thể thầm thốt lên trong lòng: "Nghệ Hân tôi xin lỗi!"
----
Trải qua ân ái, Quyển Nhu nằm yên ắng bên cạnh Hàn Minh Vũ, cảm giác của lần đầu đang khiến cô ê ẩm, cô bây giờ cũng đã là người của Minh Vũ, nhưng chỉ là về mặt linh hồn, còn thể xác này thì Nghệ Hân mới là người của anh ấy.
"Ngày mai em còn muốn đi không?" Hàn Minh Vũ ôm Quyển Nhu, miệng khẽ hỏi.
Quyển Nhu ngưng động đôi mắt, suy tư về nhiều việc, một lúc thì cô nói: "Nếu phải lựa chọn giữa em và Hàn Thị thì anh sẽ chọn bên nào?"
"Tại sao lại hỏi anh như vậy?"
"Anh trả lời em trước đi."
Hàn Minh Vũ hít vào rồi nhẹ thở ra, anh nói: "Là Hàn Thị."
Quyển Nhu chợt co lại bàn tay, cô nắm chặt chiếc chăn, trong lòng liền dội đến một sự khó chịu nghẹn lại nơi lồng ngực, nhoi nhói ở con tim.
Là Hàn Thị, mình biết anh ấy rất coi trọng sản nghiệp của gia đình, anh ấy chọn như vậy chẳng có gì là sai, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, Minh Vũ đâu có thể chỉ vì một cô gái mà không ngó ngàn đến cơ đồ của Hàn Thị, Khương Quyển Nhu mày đã quá ảo tưởng rồi. Truyện được cập nhất sớm nhất tại http://iread.vn
"Sao im lặng vậy? Đừng nói với anh là em ghen với Hàn Thị đấy." Ánh mắt của Hàn Minh Vũ hạ xuống, đôi môi đang nhẹ cười.
Quyển Nhu chớp ánh mắt, giọng nói cũng nhè nhẹ theo tâm trạng không vui: "Ngày mai em sẽ về nhà ba mẹ, và sẽ ở nhà một thời gian."
"Em nỡ để anh thế này mà về đó sao?"
"Em mong anh đồng ý."
Quyển Nhu chẳng nói lý do, cô chỉ một mực muốn về Lý gia, kể cả khi Minh Vũ không muốn cô đi, cô cũng không chút lay chuyển.
Minh Vũ nghiêng người, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Quyển Nhu nhẹ nhàng nói với cô: "Có phải những lời anh nói khi trước đã làm tổn thương em không?"
Quyển Nhu lắc đầu, Minh Vũ lại hỏi: "Là Minh Hạ đã nói gì đó khiến em buồn?"
Quyển Nhu khẽ nói: "Không, em không buồn anh cũng không buồn Minh Hạ, em chỉ là muốn về Lý gia một thời gian thôi."
Hàn Minh Vũ không thể hiểu được suy nghĩ của Quyển Nhu lúc này, anh rất hoang mang trong từng lời nói của cô ấy nhưng anh cũng cảm giác có một điều gì đó sẽ chẳng tốt đẹp xảy đến.
"Được rồi, nếu em vẫn muốn về thì cứ về nhưng đừng có đi xa anh quá lâu."
Quyển Nhu gật đầu, một cái gật của sự dối lừa, nhưng bản thân cô vốn đã chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Hàn Minh Vũ hôn lên trán của Quyển Nhu rồi lại ôm cô vào trong lòng, thật tốt khi cô ấy đang ở bên cạnh, mỗi lần nhớ lại cảnh cô ấy bị An Đình Đình kề dao ngay cổ thì trái tim anh như muốn rớt ra ngoài, giờ phút đó anh mới nhận ra Nghệ Hân quan trọng với anh biết nhường nào.
---
Sáng hôm sau.
Quyển Nhu thức dậy bên cạnh Hàn Minh Vũ, lúc này anh ấy vẫn còn ngủ say. Cô hôn lên má anh rồi từ từ dịch người bước xuống giường, nhân lúc anh ấy chưa tỉnh cô muốn rời khỏi Hàn gia, rời khỏi Minh Vũ, rời khỏi những ảo tưởng mà cô không nên mơ mộng.
"Thiếu phu nhân có cần gọi anh Quý không?" Anh giữ cổng nói với Quyển Nhu.
Quyển Nhu trả lời: "Không cần, cám ơn anh."
Cô bước đi những bước chậm, từ từ không vội vã có lẽ cô luyến tiếc, có lẽ cô không đành lòng, cô thầm nghĩ nếu bây giờ Minh Vũ bỗng nhiên ôm lấy cô và nói với cô: "Em đừng đi" thì có thể cô sẽ không đi nữa, thật sự không đi nữa.
Lý gia.
Quyển Nhu nhấn chuông cửa, người làm nhanh chóng mở cửa cho cô. Khi bước vào cô gặp Lý Nghệ Hoành đang đi xuống dưới lầu, vừa nhìn thấy Quyển Nhu Lý Nghệ Hoành đã nở nụ cười, anh đi tới nắm lấy tay cô: "Hân! anh không ngờ là em về sớm vậy."
"Ý anh là em nên về trễ hơn."
"Không, em về càng sớm anh càng vui." Lý Nghệ Hoành tươi cười với Quyển Nhu, Vân Lục nhìn thấy thì phát tức, cô đi tới liền kéo tay Lý Nghệ Hoành: "Anh hai, anh ăn điểm tâm đi rồi hãy đi làm."
Lý Nghệ Hoành nghe Vân Lục nói thì không những không trả lời mà còn thản nhiên nói với Quyển Nhu: "Em ăn cùng anh đi."
Anh nói xong thì dắt Quyển Nhu đi cùng, Lý Vân Lục đứng sững như hóa đá, anh Nghệ Hoành tại sao lại xem cô như không khí trước mặt của Lý Nghệ Hân, khốn kiếp! Con ả đó mỗi lần về đây thì chẳng có gì tốt đẹp cả, phải khiến cho nó ăn không ngon ngủ không yên thì cô mới vừa lòng.
Lý Nghệ Hoành kéo ghế cho Quyển Nhu, anh ngồi xuống bên đối diện.Quyển Nhu cầm muỗng cô ăn được một ít thì Lý Nghệ Hoành cứ gắp đồ ăn bỏ vào chén của cô, hành động của anh ấy khiến lòng cô chợt quạnh lại, bởi vì cô nhớ Minh Vũ, nhớ mỗi sáng vẫn thường ăn bên cạnh anh ấy, Minh Vũ rất kén ăn nên cô thường hay gắp đồ ăn cho anh ấy. Mỗi lần cô bỏ thức ăn vào chén thì Minh Vũ đều mỉm cười, nụ cười của anh ấy rất kín đáo nhưng cũng rất đẹp trai, Minh Vũ hiếm khi cười tươi như anh Nghệ Hoành, chỉ khi nào chọc cô thì anh ấy mới cười rạng rỡ, hic hic... mới đó mà nhớ anh ấy như vậy rồi thì phải làm sao đây?
Quyển Nhu bỗng dưng ứa nước mắt, cô không ăn nữa mà bỏ thìa xuống.Lý Nghệ Hoành dần thu lại nét cười trên gương mặt, anh trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy Nghệ Hân? Sao mắt em lại như muốn khóc thế kia?"
Quyển Nhu đưa tay dụi mắt, cô không muốn phải rơi lệ lúc này: "Con gì đó bay vào mắt em thôi."
"Để anh thổi cho em."
Lý Nghệ Hoành vừa nhóm người đứng dậy thì Quyển Nhu đã nói: "Không cần đâu."
Khi Lý Nghệ Hoành ngồi xuống thì Quyển Nhu lại mở miệng nói: "Anh hai, em đã về đây rồi, chuyện của Hàn Thị anh hãy nương tay nhé."
Lý Nghệ Hoành nhích nhẹ hàng lông mày, anh không mấy vui khi Nghệ Hân cứ hay nhắc đến Hàn Thị: "Khi nào anh thấy tờ giấy ly hôn của em và Hàn Minh Vũ thì khi đó Hàn Thị sẽ an toàn."
"Em sẽ đưa cho anh, nhưng trước mắt anh có thể giúp cho giá cổ phiếu của Hàn Thị ổn định lại được không?"
Miệng của Lý Nghệ Hoành kéo một độ cong nhẹ: "Câu trả lời của anh vẫn vậy."
"Anh hai!"
"Thôi được rồi, chuyện này em buộc phải dứt khoác, nếu đã về với anh thì đừng có nghĩ nhiều đến Hàn Thị nữa, không đáng đâu Nghệ Hân."
Quyển Nhu đan chặt hai bàn tay, vào thời điểm này cô không thể đề cập đến việc ly hôn với Minh Vũ, cô không muốn anh ấy vì việc này mà phải kích động hại đến sức khỏe, trước mắt nghĩ cách kéo giá cổ phiếu của Hàn Thị trước, những cái khác tính sau, nếu muốn vậy thì cô buộc phải dùng kế với Lý Nghệ Hoành, không còn cách nào khác nữa rồi.Quyển Nhu buông tay, cô đứng dậy lấy một miếng khăn giấy đi qua ngồi xuống bên cạnh của Lý Nghệ Hoành, bàn tay của Quyển Nhu đưa lên chậm chậm ở miệng cho anh ta, cô còn dịu giọng nói: "Em chẳng qua chỉ là không muốn để lại tiếng xấu ở Hàn gia, dù gì Hàn Thị cũng là tập đoàn yếu kém, họ nhờ cả vào gia thế của em, nếu bây giờ ra đi em làm ơn cho họ thì họ cũng không có cái cớ mà rủa mắng em vô tình, anh nghĩ xem em làm thế có đúng không?"
Lý Nghệ Hoành nhẹ cười: "Không ngờ Nghệ Hân cũng có ngày suy nghĩ sâu sắc đến như vậy, thôi được, coi như không dây dưa với Hàn gia, anh tạm thời loại Hàn Thị ra khỏi danh sách sát nhập, đợi đến khi anh thuận ý thì sẽ buông tay hẳn với Hàn Thị, như vậy đã được chưa?"
"Vâng." Quyển Nhu gượng cười, cố gắng tươi tắng trước mặt của Lý Nghệ Hoành.
"Anh phải đi làm rồi, chiều gặp em sau."Lý Nghệ Hoành đứng dậy đi ra ngoài, Quyển Nhu nhìn theo anh ta một xíu thì hạ mắt xuống. Lúc Lý Nghệ Hoành đi ra đến cửa anh có ngoảnh lại nhìn Quyển Nhu, ánh mắt của anh híp nhẹ, khi đi ra anh còn vất tay gọi quản gia. Quản gia vội đi ra theo cậu chủ: "Cậu có gì căn dặn?"
"Để ý hành động của Nghệ Hân cho tôi, nếu em ấy ra ngoài thì hãy cho người bám theo."
"Dạ vâng thiếu gia."
Hàn Minh Vũ nắm lấy tay Quyển Nhu với ánh mắt khó chịu, anh ấy đang dùng ánh nhìn để khắc chế cô. Quyển Nhu lồng ngực phập phồng, áo của cô đã bị cởi phân nữa.
"Minh Vũ... đừng."
"Anh là chồng em." Minh Vũ nói xong câu này thì tiếp tục hôn.
Quyển Nhu cố gắng kháng lại nên co chân co tay, nhưng vô tình cô động trúng vết thương, Hàn Minh Vũ ngẩn lên nhíu sâu hàng lông mày.
"Em xin lỗi, anh đau lắm không?" Quyển Nhu cũng biết đã động phải nên rất lo lắng.
"Nếu muốn anh bị đau nữa thì em cứ việc."
Hàn Minh Vũ lại hôn, lần này thì áo váy của cô đều bị cởi ra hết, Quyển Nhu rất sợ, cô sợ không giữ được sự trinh nguyên, cũng sợ khi kháng cự sẽ làm Minh Vũ đau, đến cuối cùng Quyển Nhu cũng không còn sức để suy nghĩ, cô chỉ có thể thầm thốt lên trong lòng: "Nghệ Hân tôi xin lỗi!"
----
Trải qua ân ái, Quyển Nhu nằm yên ắng bên cạnh Hàn Minh Vũ, cảm giác của lần đầu đang khiến cô ê ẩm, cô bây giờ cũng đã là người của Minh Vũ, nhưng chỉ là về mặt linh hồn, còn thể xác này thì Nghệ Hân mới là người của anh ấy.
"Ngày mai em còn muốn đi không?" Hàn Minh Vũ ôm Quyển Nhu, miệng khẽ hỏi.
Quyển Nhu ngưng động đôi mắt, suy tư về nhiều việc, một lúc thì cô nói: "Nếu phải lựa chọn giữa em và Hàn Thị thì anh sẽ chọn bên nào?"
"Tại sao lại hỏi anh như vậy?"
"Anh trả lời em trước đi."
Hàn Minh Vũ hít vào rồi nhẹ thở ra, anh nói: "Là Hàn Thị."
Quyển Nhu chợt co lại bàn tay, cô nắm chặt chiếc chăn, trong lòng liền dội đến một sự khó chịu nghẹn lại nơi lồng ngực, nhoi nhói ở con tim.
Là Hàn Thị, mình biết anh ấy rất coi trọng sản nghiệp của gia đình, anh ấy chọn như vậy chẳng có gì là sai, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, Minh Vũ đâu có thể chỉ vì một cô gái mà không ngó ngàn đến cơ đồ của Hàn Thị, Khương Quyển Nhu mày đã quá ảo tưởng rồi. Truyện được cập nhất sớm nhất tại http://iread.vn
"Sao im lặng vậy? Đừng nói với anh là em ghen với Hàn Thị đấy." Ánh mắt của Hàn Minh Vũ hạ xuống, đôi môi đang nhẹ cười.
Quyển Nhu chớp ánh mắt, giọng nói cũng nhè nhẹ theo tâm trạng không vui: "Ngày mai em sẽ về nhà ba mẹ, và sẽ ở nhà một thời gian."
"Em nỡ để anh thế này mà về đó sao?"
"Em mong anh đồng ý."
Quyển Nhu chẳng nói lý do, cô chỉ một mực muốn về Lý gia, kể cả khi Minh Vũ không muốn cô đi, cô cũng không chút lay chuyển.
Minh Vũ nghiêng người, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Quyển Nhu nhẹ nhàng nói với cô: "Có phải những lời anh nói khi trước đã làm tổn thương em không?"
Quyển Nhu lắc đầu, Minh Vũ lại hỏi: "Là Minh Hạ đã nói gì đó khiến em buồn?"
Quyển Nhu khẽ nói: "Không, em không buồn anh cũng không buồn Minh Hạ, em chỉ là muốn về Lý gia một thời gian thôi."
Hàn Minh Vũ không thể hiểu được suy nghĩ của Quyển Nhu lúc này, anh rất hoang mang trong từng lời nói của cô ấy nhưng anh cũng cảm giác có một điều gì đó sẽ chẳng tốt đẹp xảy đến.
"Được rồi, nếu em vẫn muốn về thì cứ về nhưng đừng có đi xa anh quá lâu."
Quyển Nhu gật đầu, một cái gật của sự dối lừa, nhưng bản thân cô vốn đã chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Hàn Minh Vũ hôn lên trán của Quyển Nhu rồi lại ôm cô vào trong lòng, thật tốt khi cô ấy đang ở bên cạnh, mỗi lần nhớ lại cảnh cô ấy bị An Đình Đình kề dao ngay cổ thì trái tim anh như muốn rớt ra ngoài, giờ phút đó anh mới nhận ra Nghệ Hân quan trọng với anh biết nhường nào.
---
Sáng hôm sau.
Quyển Nhu thức dậy bên cạnh Hàn Minh Vũ, lúc này anh ấy vẫn còn ngủ say. Cô hôn lên má anh rồi từ từ dịch người bước xuống giường, nhân lúc anh ấy chưa tỉnh cô muốn rời khỏi Hàn gia, rời khỏi Minh Vũ, rời khỏi những ảo tưởng mà cô không nên mơ mộng.
"Thiếu phu nhân có cần gọi anh Quý không?" Anh giữ cổng nói với Quyển Nhu.
Quyển Nhu trả lời: "Không cần, cám ơn anh."
Cô bước đi những bước chậm, từ từ không vội vã có lẽ cô luyến tiếc, có lẽ cô không đành lòng, cô thầm nghĩ nếu bây giờ Minh Vũ bỗng nhiên ôm lấy cô và nói với cô: "Em đừng đi" thì có thể cô sẽ không đi nữa, thật sự không đi nữa.
Lý gia.
Quyển Nhu nhấn chuông cửa, người làm nhanh chóng mở cửa cho cô. Khi bước vào cô gặp Lý Nghệ Hoành đang đi xuống dưới lầu, vừa nhìn thấy Quyển Nhu Lý Nghệ Hoành đã nở nụ cười, anh đi tới nắm lấy tay cô: "Hân! anh không ngờ là em về sớm vậy."
"Ý anh là em nên về trễ hơn."
"Không, em về càng sớm anh càng vui." Lý Nghệ Hoành tươi cười với Quyển Nhu, Vân Lục nhìn thấy thì phát tức, cô đi tới liền kéo tay Lý Nghệ Hoành: "Anh hai, anh ăn điểm tâm đi rồi hãy đi làm."
Lý Nghệ Hoành nghe Vân Lục nói thì không những không trả lời mà còn thản nhiên nói với Quyển Nhu: "Em ăn cùng anh đi."
Anh nói xong thì dắt Quyển Nhu đi cùng, Lý Vân Lục đứng sững như hóa đá, anh Nghệ Hoành tại sao lại xem cô như không khí trước mặt của Lý Nghệ Hân, khốn kiếp! Con ả đó mỗi lần về đây thì chẳng có gì tốt đẹp cả, phải khiến cho nó ăn không ngon ngủ không yên thì cô mới vừa lòng.
Lý Nghệ Hoành kéo ghế cho Quyển Nhu, anh ngồi xuống bên đối diện.Quyển Nhu cầm muỗng cô ăn được một ít thì Lý Nghệ Hoành cứ gắp đồ ăn bỏ vào chén của cô, hành động của anh ấy khiến lòng cô chợt quạnh lại, bởi vì cô nhớ Minh Vũ, nhớ mỗi sáng vẫn thường ăn bên cạnh anh ấy, Minh Vũ rất kén ăn nên cô thường hay gắp đồ ăn cho anh ấy. Mỗi lần cô bỏ thức ăn vào chén thì Minh Vũ đều mỉm cười, nụ cười của anh ấy rất kín đáo nhưng cũng rất đẹp trai, Minh Vũ hiếm khi cười tươi như anh Nghệ Hoành, chỉ khi nào chọc cô thì anh ấy mới cười rạng rỡ, hic hic... mới đó mà nhớ anh ấy như vậy rồi thì phải làm sao đây?
Quyển Nhu bỗng dưng ứa nước mắt, cô không ăn nữa mà bỏ thìa xuống.Lý Nghệ Hoành dần thu lại nét cười trên gương mặt, anh trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy Nghệ Hân? Sao mắt em lại như muốn khóc thế kia?"
Quyển Nhu đưa tay dụi mắt, cô không muốn phải rơi lệ lúc này: "Con gì đó bay vào mắt em thôi."
"Để anh thổi cho em."
Lý Nghệ Hoành vừa nhóm người đứng dậy thì Quyển Nhu đã nói: "Không cần đâu."
Khi Lý Nghệ Hoành ngồi xuống thì Quyển Nhu lại mở miệng nói: "Anh hai, em đã về đây rồi, chuyện của Hàn Thị anh hãy nương tay nhé."
Lý Nghệ Hoành nhích nhẹ hàng lông mày, anh không mấy vui khi Nghệ Hân cứ hay nhắc đến Hàn Thị: "Khi nào anh thấy tờ giấy ly hôn của em và Hàn Minh Vũ thì khi đó Hàn Thị sẽ an toàn."
"Em sẽ đưa cho anh, nhưng trước mắt anh có thể giúp cho giá cổ phiếu của Hàn Thị ổn định lại được không?"
Miệng của Lý Nghệ Hoành kéo một độ cong nhẹ: "Câu trả lời của anh vẫn vậy."
"Anh hai!"
"Thôi được rồi, chuyện này em buộc phải dứt khoác, nếu đã về với anh thì đừng có nghĩ nhiều đến Hàn Thị nữa, không đáng đâu Nghệ Hân."
Quyển Nhu đan chặt hai bàn tay, vào thời điểm này cô không thể đề cập đến việc ly hôn với Minh Vũ, cô không muốn anh ấy vì việc này mà phải kích động hại đến sức khỏe, trước mắt nghĩ cách kéo giá cổ phiếu của Hàn Thị trước, những cái khác tính sau, nếu muốn vậy thì cô buộc phải dùng kế với Lý Nghệ Hoành, không còn cách nào khác nữa rồi.Quyển Nhu buông tay, cô đứng dậy lấy một miếng khăn giấy đi qua ngồi xuống bên cạnh của Lý Nghệ Hoành, bàn tay của Quyển Nhu đưa lên chậm chậm ở miệng cho anh ta, cô còn dịu giọng nói: "Em chẳng qua chỉ là không muốn để lại tiếng xấu ở Hàn gia, dù gì Hàn Thị cũng là tập đoàn yếu kém, họ nhờ cả vào gia thế của em, nếu bây giờ ra đi em làm ơn cho họ thì họ cũng không có cái cớ mà rủa mắng em vô tình, anh nghĩ xem em làm thế có đúng không?"
Lý Nghệ Hoành nhẹ cười: "Không ngờ Nghệ Hân cũng có ngày suy nghĩ sâu sắc đến như vậy, thôi được, coi như không dây dưa với Hàn gia, anh tạm thời loại Hàn Thị ra khỏi danh sách sát nhập, đợi đến khi anh thuận ý thì sẽ buông tay hẳn với Hàn Thị, như vậy đã được chưa?"
"Vâng." Quyển Nhu gượng cười, cố gắng tươi tắng trước mặt của Lý Nghệ Hoành.
"Anh phải đi làm rồi, chiều gặp em sau."Lý Nghệ Hoành đứng dậy đi ra ngoài, Quyển Nhu nhìn theo anh ta một xíu thì hạ mắt xuống. Lúc Lý Nghệ Hoành đi ra đến cửa anh có ngoảnh lại nhìn Quyển Nhu, ánh mắt của anh híp nhẹ, khi đi ra anh còn vất tay gọi quản gia. Quản gia vội đi ra theo cậu chủ: "Cậu có gì căn dặn?"
"Để ý hành động của Nghệ Hân cho tôi, nếu em ấy ra ngoài thì hãy cho người bám theo."
"Dạ vâng thiếu gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.