Trước Khi Diệt Môn, Cả Nhà Bia Đỡ Đạn Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 50: Gậy Ông Đập Lưng Ông
Dịch Yên Vân
08/12/2024
“Xem ra tiểu nữ nhà ta không có phúc phận này.”
Ông ta nói xong, vẫn luôn nhìn chằm chằm chén rượu trong tay Trì Mộc Phong.
“Tiểu công tử hãy nếm thử rượu hoa đào này, đây là loại rượu ngon nhất của Thịnh Minh lâu.”
“Đa tạ Hứa đại nhân.” Trì Mộc Phong giơ tay áo rộng lên, giả vờ uống rượu.
Hứa đại nhân thấy hắn uống, trái tim đang treo lơ lửng cũng dần hạ xuống, sau đó lại tiếp tục rót cho hắn một chén nữa.
Trì Mộc Phong cũng không từ chối, uống hết chén này đến chén khác.
Không lâu sau, hắn liền nằm gục xuống bàn không nhúc nhích.
Hứa đại nhân nheo mắt, trên mặt đầy nụ cười, ông ta dặn dò nha hoàn bên cạnh: “Đi gọi người đang chờ ở ngoài vào.”
“Vâng, lão gia.” Các nha hoàn trong phòng đáp lời rồi lui xuống.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Hứa Đại Hải và Trì Mộc Phong đang nằm gục trên bàn.
Hứa Đại Hải đi đến bên cạnh Trì Mộc Phong, vênh váo nói: “Còn dám coi thường ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”
Trì Vân Nhi và Trì Vũ Khanh ở phòng bên cạnh thấy thời cơ đã đến, lén lút trèo qua cửa sổ sang phòng bên cạnh.
Hai người bọn họ nhân lúc Hứa Đại Hải không chú ý, đánh một chưởng vào gáy ông ta.
Hứa Đại Hải giật nảy mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã méo miệng ngã xuống.
Lúc này, có tiểu tư gọi ngoài cửa: “Lão gia, chúng tiểu nhân đến rồi.”
Trì Mộc Phong tỉnh lại, bóp cổ họng, phát ra giọng nói giống Hứa Đại Hải: “Lát nữa, ta sẽ đưa người ra ngoài.”
Hắn nói xong, lập tức đổi y phục với Hứa Đại Hải đang hôn mê, còn đặc biệt lấy y phục che đầu ông ta lại, sau đó cùng Trì Vũ Khanh đi đến cửa, đẩy người ra ngoài.
Các tiểu tư lập tức đỡ lấy người.
Trì Mộc Phong ở trong phòng, quay lưng về phía bọn họ, dùng giọng điệu của Hứa đại nhân, dặn dò: “Mau đưa hắn xuống, nhớ kỹ đừng lấy y phục trên đầu hắn ra, tránh bị người khác phát hiện trên đường.”
Hắn bắt chước giọng của Hứa Đại Hải được bảy tám phần giống.
Các tiểu tư nhất thời không nghe ra, bọn họ làm theo lời dặn dò ban đầu của Hứa Đại Hải, đỡ người trong tay đến khách điếm đối diện.
Đợi bọn họ đi rồi, Trì Mộc Phong mới bước ra khỏi phòng.
Trì Vân Nhi mỉm cười hỏi Trì Vũ Khanh bên cạnh: “Bên kia đã sắp xếp xong chưa?”
Trì Vũ Khanh khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo hướng Hứa Đại Hải rời đi, chậm rãi nói: “Đương nhiên.”
Hứa Đại Hải bị ném ở phòng thượng hạng của khách điếm đối diện cả đêm.
Cho đến sáng sớm hôm sau.
Hôm nay, Trì Vân Nhi dẫn đại ca đại tẩu và tam đệ cùng đến xem kịch vui.
Bốn người chọn một vị trí tốt nhất ở Thịnh Minh lâu, vừa hay có thể nhìn thấy khách điếm đối diện, bọn họ gọi một đĩa hạt dưa, lặng lẽ chờ đợi.
Cho đến khi một đám người xông vào phòng thượng hạng.
Những người này là do Hứa Đại Hải sắp xếp từ trước, bảo bọn họ sáng sớm hôm sau đến khách điếm bắt gian.
Như vậy là nhân chứng vật chứng đầy đủ, để ép Trì Mộc Phong phải cưới con gái mình.
“Vì tiền đồ của mình, mà không tiếc hủy hoại trong sạch của con gái, thật sự không phải người.” Trì Vân Nhi nhổ vỏ hạt dưa, tức giận nói.
Trì Vũ Khanh ở bên cạnh, ngoan ngoãn rót cho nàng một chén trà.
Không lâu sau, từ phòng thượng hạng đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai.
“A! Sao lại là lão gia!”
Trì Vân Nhi đặt hạt dưa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn vào trong.
Chỉ thấy Hứa Đại Hải cởi trần, run rẩy bước ra, phía sau còn có một tráng hán cao lớn.
Tráng hán đó cũng cởi trần, vừa đuổi theo ông ta, vừa hét lớn: “Đừng chạy, Hứa đại nhân, tối qua người không phải rất thích sao? Sao sáng sớm tỉnh dậy lại trở mặt không nhận người!”
Hứa Đại Hải sắc mặt trắng bệch, như thể nhìn thấy quái vật đáng sợ nào đó, không ngừng lùi về sau.
“Chuyện… chuyện này là sao?!”
Ông ta ngây người, run rẩy, nói cũng không nên lời.
Hôm qua ông ta rõ ràng đã chuốc say Trì Mộc Phong, sao lại biến thành mình ở trong phòng đó?
Ông ta nghĩ mãi cũng không hiểu.
Ông ta nói xong, vẫn luôn nhìn chằm chằm chén rượu trong tay Trì Mộc Phong.
“Tiểu công tử hãy nếm thử rượu hoa đào này, đây là loại rượu ngon nhất của Thịnh Minh lâu.”
“Đa tạ Hứa đại nhân.” Trì Mộc Phong giơ tay áo rộng lên, giả vờ uống rượu.
Hứa đại nhân thấy hắn uống, trái tim đang treo lơ lửng cũng dần hạ xuống, sau đó lại tiếp tục rót cho hắn một chén nữa.
Trì Mộc Phong cũng không từ chối, uống hết chén này đến chén khác.
Không lâu sau, hắn liền nằm gục xuống bàn không nhúc nhích.
Hứa đại nhân nheo mắt, trên mặt đầy nụ cười, ông ta dặn dò nha hoàn bên cạnh: “Đi gọi người đang chờ ở ngoài vào.”
“Vâng, lão gia.” Các nha hoàn trong phòng đáp lời rồi lui xuống.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Hứa Đại Hải và Trì Mộc Phong đang nằm gục trên bàn.
Hứa Đại Hải đi đến bên cạnh Trì Mộc Phong, vênh váo nói: “Còn dám coi thường ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”
Trì Vân Nhi và Trì Vũ Khanh ở phòng bên cạnh thấy thời cơ đã đến, lén lút trèo qua cửa sổ sang phòng bên cạnh.
Hai người bọn họ nhân lúc Hứa Đại Hải không chú ý, đánh một chưởng vào gáy ông ta.
Hứa Đại Hải giật nảy mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã méo miệng ngã xuống.
Lúc này, có tiểu tư gọi ngoài cửa: “Lão gia, chúng tiểu nhân đến rồi.”
Trì Mộc Phong tỉnh lại, bóp cổ họng, phát ra giọng nói giống Hứa Đại Hải: “Lát nữa, ta sẽ đưa người ra ngoài.”
Hắn nói xong, lập tức đổi y phục với Hứa Đại Hải đang hôn mê, còn đặc biệt lấy y phục che đầu ông ta lại, sau đó cùng Trì Vũ Khanh đi đến cửa, đẩy người ra ngoài.
Các tiểu tư lập tức đỡ lấy người.
Trì Mộc Phong ở trong phòng, quay lưng về phía bọn họ, dùng giọng điệu của Hứa đại nhân, dặn dò: “Mau đưa hắn xuống, nhớ kỹ đừng lấy y phục trên đầu hắn ra, tránh bị người khác phát hiện trên đường.”
Hắn bắt chước giọng của Hứa Đại Hải được bảy tám phần giống.
Các tiểu tư nhất thời không nghe ra, bọn họ làm theo lời dặn dò ban đầu của Hứa Đại Hải, đỡ người trong tay đến khách điếm đối diện.
Đợi bọn họ đi rồi, Trì Mộc Phong mới bước ra khỏi phòng.
Trì Vân Nhi mỉm cười hỏi Trì Vũ Khanh bên cạnh: “Bên kia đã sắp xếp xong chưa?”
Trì Vũ Khanh khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo hướng Hứa Đại Hải rời đi, chậm rãi nói: “Đương nhiên.”
Hứa Đại Hải bị ném ở phòng thượng hạng của khách điếm đối diện cả đêm.
Cho đến sáng sớm hôm sau.
Hôm nay, Trì Vân Nhi dẫn đại ca đại tẩu và tam đệ cùng đến xem kịch vui.
Bốn người chọn một vị trí tốt nhất ở Thịnh Minh lâu, vừa hay có thể nhìn thấy khách điếm đối diện, bọn họ gọi một đĩa hạt dưa, lặng lẽ chờ đợi.
Cho đến khi một đám người xông vào phòng thượng hạng.
Những người này là do Hứa Đại Hải sắp xếp từ trước, bảo bọn họ sáng sớm hôm sau đến khách điếm bắt gian.
Như vậy là nhân chứng vật chứng đầy đủ, để ép Trì Mộc Phong phải cưới con gái mình.
“Vì tiền đồ của mình, mà không tiếc hủy hoại trong sạch của con gái, thật sự không phải người.” Trì Vân Nhi nhổ vỏ hạt dưa, tức giận nói.
Trì Vũ Khanh ở bên cạnh, ngoan ngoãn rót cho nàng một chén trà.
Không lâu sau, từ phòng thượng hạng đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai.
“A! Sao lại là lão gia!”
Trì Vân Nhi đặt hạt dưa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn vào trong.
Chỉ thấy Hứa Đại Hải cởi trần, run rẩy bước ra, phía sau còn có một tráng hán cao lớn.
Tráng hán đó cũng cởi trần, vừa đuổi theo ông ta, vừa hét lớn: “Đừng chạy, Hứa đại nhân, tối qua người không phải rất thích sao? Sao sáng sớm tỉnh dậy lại trở mặt không nhận người!”
Hứa Đại Hải sắc mặt trắng bệch, như thể nhìn thấy quái vật đáng sợ nào đó, không ngừng lùi về sau.
“Chuyện… chuyện này là sao?!”
Ông ta ngây người, run rẩy, nói cũng không nên lời.
Hôm qua ông ta rõ ràng đã chuốc say Trì Mộc Phong, sao lại biến thành mình ở trong phòng đó?
Ông ta nghĩ mãi cũng không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.