Trước Khi Diệt Môn, Cả Nhà Bia Đỡ Đạn Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 19: Tìm Được Nhị Thiếu Gia Rồi
Dịch Yên Vân
04/12/2024
Sau khi Trì Bất Ngôn dỗ dành hai mẹ con xong, xoay người rời khỏi tiểu viện.
Trì Chiêu Dao nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, nhấc hàng mi nhìn mẫu thân thơm tho của mình, nắm chặt bàn tay nhỏ.
[Mẫu thân, đợi thêm chút nữa, phụ thân nhất định sẽ tìm cữu cữu về, còn là một người cữu cữu khỏe mạnh nữa.]
Liễu Uyển Nhi suýt nữa thì bị tiếng lòng của con gái chọc cười, cố nén cười, cúi đầu nhìn con gái trong lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, dịu dàng dỗ dành:
“Chiêu Nhi ngoan của mẫu thân, đến, chúng ta ngủ nào, đợi ngủ dậy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Mẫu thân cũng dịu dàng như phụ thân, trong lòng lại thơm tho ngọt ngào, Trì Chiêu Dao nằm trong lòng bà chỉ cảm thấy vừa ấm áp vừa thoải mái, không bao lâu sau thật sự lại nhắm mắt ngủ.
Cùng lúc đó, lão Hầu gia đã rời khỏi viện của Hứa thị, tuy ông không còn nổi giận với Hứa thị nữa, nhưng cũng không hề bị lời nói của bà ta lay động, còn phái người canh chừng bên ngoài viện của bà ta, như đang âm mưu điều gì đó.
Tiểu đồng tâm phúc bên cạnh ông là Lưu Phúc, chân thành hỏi lão Hầu gia: “Lão gia, người thật sự muốn nhận đứa nhỏ trong bụng phu nhân sao?”
Lão Hầu gia hất râu lên: “Hỗn xược! Ta dù có hồ đồ thế nào, cũng không thể nhận con của người khác làm con mình được?!”
“Trước đây thì thôi, ta tưởng bà ta hiền lương thục đức, không ngờ lại là một mụ đàn bà độc ác! Vậy mà khiến ta và con gái xa cách nhau hơn hai mươi năm! Ta dù có cho Uyển Nhi cả Hầu phủ, cũng sẽ không chừa cho bà ta một xu!”
Lưu Phúc nghe vậy, lau nước mắt nơi khóe mắt: “Lão gia, người nên hiểu ra từ sớm mới phải.”
Trên mặt lão Hầu gia toàn là áy náy: “Thôi, bây giờ Uyển Nhi đã dẫn theo các con trở về, ta là phụ thân nhất định phải bảo vệ bọn họ thật tốt.”
Lưu Phúc nghe vậy trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Lão gia, vậy vừa rồi người ở chỗ phu nhân là...”
Trong mắt lão Hầu gia lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Mấy năm trước đại phu đã nói ta không thể có con nữa, ta muốn xem xem là tên khốn kiếp nào, dám làm loạn trong hậu viện của ta.”
“Lưu Phúc, ngươi canh chừng Hứa Nguyệt Dung cho ta, bất kể là ai, chỉ cần dám bước vào viện của bà ta, liền bắt hết lại cho ta!”
“Bà ta không nể mặt ta, ta cũng sẽ không nương tay nữa!”
Lão Hầu gia nói xong, phất tay áo, tức giận trở về viện của mình.
Lưu Phúc nhìn thấy lão gia nhà mình đã tỉnh ngộ, kích động không thôi, vội vàng đuổi theo.
Hứa thị ở viện bên cạnh vẫn đang vui vẻ nhìn bụng mình cười.
Nha hoàn Hương nhi bên cạnh ngồi xổm bên cạnh bà ta, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, lần này lão gia có mềm lòng không?”
Hứa thị đang vuốt ve bụng mình khựng lại, sau đó nhướng mày cười: “Ông ta một thân một mình, chẳng lẽ còn muốn sau này không có người đưa tiễn sao? Liễu Uyển Nhi trở về thì sao? Nàng ta chỉ là một nữ nhân đã gả chồng.”
Hương nhi cúi đầu, luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
Phu nhân nhà bọn họ những năm nay sống quá thuận lợi, thuận lợi đến mức bà ta có chút đắc ý vênh váo.
Nhưng, từ sau khi đại tiểu thư trở về, nàng ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hứa thị trở mình, cười nói: “Trừ khi, Liễu Thanh Viễn còn sống! Tiếc là, xương cốt của hắn đã sớm bị chó sói ăn sạch rồi!”
Hương nhi vội vàng nhìn ra cửa, kéo Hứa thị, nhíu mày ra hiệu bà ta đừng nói nữa.
Hứa thị cũng chỉ có cái miệng này, không thể nào giữ mồm giữ miệng được, chỉ đành cắn môi, nở nụ cười tự tin.
Nhưng mà, chỉ qua hơn một canh giờ, tiểu đồng trong phủ đột nhiên vội tới truyền tin tức: “Phu nhân! Chuyện vui lớn!”
Trên người Hứa thị có vết thương, hơi nhích người là đau vô cùng, cắn răng hỏi: “Chuyện vui gì?”
Tiểu tư cười khanh khách nói: “Tìm được nhị thiếu gia rồi! Đại cô gia tìm được ngài ấy trong một nông hộ ngoài thành, bây giờ lão ra đang đón ngài ấy về phủ!”
Trì Chiêu Dao nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, nhấc hàng mi nhìn mẫu thân thơm tho của mình, nắm chặt bàn tay nhỏ.
[Mẫu thân, đợi thêm chút nữa, phụ thân nhất định sẽ tìm cữu cữu về, còn là một người cữu cữu khỏe mạnh nữa.]
Liễu Uyển Nhi suýt nữa thì bị tiếng lòng của con gái chọc cười, cố nén cười, cúi đầu nhìn con gái trong lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, dịu dàng dỗ dành:
“Chiêu Nhi ngoan của mẫu thân, đến, chúng ta ngủ nào, đợi ngủ dậy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Mẫu thân cũng dịu dàng như phụ thân, trong lòng lại thơm tho ngọt ngào, Trì Chiêu Dao nằm trong lòng bà chỉ cảm thấy vừa ấm áp vừa thoải mái, không bao lâu sau thật sự lại nhắm mắt ngủ.
Cùng lúc đó, lão Hầu gia đã rời khỏi viện của Hứa thị, tuy ông không còn nổi giận với Hứa thị nữa, nhưng cũng không hề bị lời nói của bà ta lay động, còn phái người canh chừng bên ngoài viện của bà ta, như đang âm mưu điều gì đó.
Tiểu đồng tâm phúc bên cạnh ông là Lưu Phúc, chân thành hỏi lão Hầu gia: “Lão gia, người thật sự muốn nhận đứa nhỏ trong bụng phu nhân sao?”
Lão Hầu gia hất râu lên: “Hỗn xược! Ta dù có hồ đồ thế nào, cũng không thể nhận con của người khác làm con mình được?!”
“Trước đây thì thôi, ta tưởng bà ta hiền lương thục đức, không ngờ lại là một mụ đàn bà độc ác! Vậy mà khiến ta và con gái xa cách nhau hơn hai mươi năm! Ta dù có cho Uyển Nhi cả Hầu phủ, cũng sẽ không chừa cho bà ta một xu!”
Lưu Phúc nghe vậy, lau nước mắt nơi khóe mắt: “Lão gia, người nên hiểu ra từ sớm mới phải.”
Trên mặt lão Hầu gia toàn là áy náy: “Thôi, bây giờ Uyển Nhi đã dẫn theo các con trở về, ta là phụ thân nhất định phải bảo vệ bọn họ thật tốt.”
Lưu Phúc nghe vậy trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Lão gia, vậy vừa rồi người ở chỗ phu nhân là...”
Trong mắt lão Hầu gia lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Mấy năm trước đại phu đã nói ta không thể có con nữa, ta muốn xem xem là tên khốn kiếp nào, dám làm loạn trong hậu viện của ta.”
“Lưu Phúc, ngươi canh chừng Hứa Nguyệt Dung cho ta, bất kể là ai, chỉ cần dám bước vào viện của bà ta, liền bắt hết lại cho ta!”
“Bà ta không nể mặt ta, ta cũng sẽ không nương tay nữa!”
Lão Hầu gia nói xong, phất tay áo, tức giận trở về viện của mình.
Lưu Phúc nhìn thấy lão gia nhà mình đã tỉnh ngộ, kích động không thôi, vội vàng đuổi theo.
Hứa thị ở viện bên cạnh vẫn đang vui vẻ nhìn bụng mình cười.
Nha hoàn Hương nhi bên cạnh ngồi xổm bên cạnh bà ta, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, lần này lão gia có mềm lòng không?”
Hứa thị đang vuốt ve bụng mình khựng lại, sau đó nhướng mày cười: “Ông ta một thân một mình, chẳng lẽ còn muốn sau này không có người đưa tiễn sao? Liễu Uyển Nhi trở về thì sao? Nàng ta chỉ là một nữ nhân đã gả chồng.”
Hương nhi cúi đầu, luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
Phu nhân nhà bọn họ những năm nay sống quá thuận lợi, thuận lợi đến mức bà ta có chút đắc ý vênh váo.
Nhưng, từ sau khi đại tiểu thư trở về, nàng ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hứa thị trở mình, cười nói: “Trừ khi, Liễu Thanh Viễn còn sống! Tiếc là, xương cốt của hắn đã sớm bị chó sói ăn sạch rồi!”
Hương nhi vội vàng nhìn ra cửa, kéo Hứa thị, nhíu mày ra hiệu bà ta đừng nói nữa.
Hứa thị cũng chỉ có cái miệng này, không thể nào giữ mồm giữ miệng được, chỉ đành cắn môi, nở nụ cười tự tin.
Nhưng mà, chỉ qua hơn một canh giờ, tiểu đồng trong phủ đột nhiên vội tới truyền tin tức: “Phu nhân! Chuyện vui lớn!”
Trên người Hứa thị có vết thương, hơi nhích người là đau vô cùng, cắn răng hỏi: “Chuyện vui gì?”
Tiểu tư cười khanh khách nói: “Tìm được nhị thiếu gia rồi! Đại cô gia tìm được ngài ấy trong một nông hộ ngoài thành, bây giờ lão ra đang đón ngài ấy về phủ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.