Trước Khi Diệt Môn, Cả Nhà Bia Đỡ Đạn Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 35: Vĩnh Viễn Không Ngóc Đầu Lên Được
Dịch Yên Vân
07/12/2024
Sở Việt đã sợ đến ngây người, hắn ta ngồi phịch xuống đất, hai mắt thất thần không phản bác.
Giang thị lại không ngồi yên được, tiến lên ngăn cản: “Không được, các ngươi không thể đối xử với con trai ta như vậy, con trai ta là Thám Hoa, tương lai sẽ làm quan lớn, các ngươi không thể làm như vậy!”
Bà ta nói xong, quay người tìm một cây gậy đánh về phía Liễu Thu Yến, đánh mạnh vào lưng nàng ta, vừa đánh vừa nói lớn: “Đều tại nó, nếu không phải nó dụ dỗ con trai ta, con trai ta sao lại bỏ Vân Nhi!”
“Ta đánh chết ngươi, đồ hồ ly tinh này!”
Liễu Thu Yến đau đớn kêu la, vừa lăn vừa bò trốn ra sau lưng Sở Việt, kéo áo ngoài của hắn, đáng thương nói: “Việt ca ca, mẫu thân huynh đánh muội, mau giúp muội với, Việt ca ca.”
Tuy nhiên, Sở Việt lại thay đổi thái độ dịu dàng với nàng ta trước đây, nắm tay nàng ta ấn xuống đất, nói với lão Hầu gia: “Hầu gia, đều tại nàng ta, là nàng ta xúi giục ta cho Vân Nhi uống thuốc độc, ta vốn không muốn, nàng ta còn muốn dùng ngài để uy hiếp ta!”
“Việt ca ca…” Liễu Thu Yến đỏ hoe mắt nhìn hắn ta, khó tin nam nhân trước đây luôn chiều chuộng nàng ta lại đổ oan cho nàng ta.
Sở Việt vì tự bảo vệ mình cái gì cũng làm được, không thấy lão Hầu gia trả lời, lại tiếp tục nói: “Hầu gia, ta và Vân Nhi vốn vợ chồng tình thâm, nếu không phải nữ nhân này bỏ bùa mê thuốc lú cho ta, ta cũng sẽ không làm ra chuyện khốn nạn như vậy.”
“Ngài hãy nể mặt ta và Vân Nhi từng là vợ chồng, tha cho ta lần này đi!”
Lão Hầu gia nhìn Liễu Thu Yến, phẩy tay ra hiệu cho người hầu phía sau: “Người đâu, đổ cho nó uống!”
“Vâng, Hầu gia.” Những người hầu đáp, chuẩn bị đi bắt Liễu Thu Yến.
Sở Việt lén nhìn, thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ, Hầu gia lại nói: “Giữ cả hai lại, đổ nước cơm rác cho ta.”
“Đổ xong, nữ thì đuổi ra khỏi kinh thành, đừng để ta nhìn thấy nó nữa.”
“Còn nam, ta sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, bãi bỏ danh hiệu Thám Hoa của hắn, để hắn vĩnh viễn không được vào triều làm quan.”
Hắn ta cứng người, ngẩng đầu phản kháng: “Hầu gia, dù sao ta cũng là Thám Hoa đường đường chính chính tham gia khoa cử, người không thể đối xử với ta như vậy!”
Lão Hầu gia khinh thường liếc hắn ta một cái: “Chỉ là một tên Thám Hoa, còn chưa được phong quan đã muốn mưu hại thê tử kết tóc, ngươi nói chuyện này mà đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ bênh vực ngươi hay bênh vực ta?”
Sở Việt sững người, chán nản ngồi xuống, một lát sau, hắn lại nhìn Trì Vân Nhi: “Vân Nhi, nàng hãy nể mặt chúng ta từng là vợ chồng, xin Hầu gia tha cho ta lần này đi!”
Trì Vân Nhi lạnh lùng nhìn hắn ta, nàng biết, nếu bây giờ nàng mềm lòng, đổi lại nhất định là hậu hoạn vô cùng.
“Sở Việt, vừa rồi khi ký thư hòa ly, ta đã nói rồi, ngươi và ta không còn là vợ chồng, sống chết của ngươi, đương nhiên không liên quan gì đến ta.”
Một câu nói của nàng, không chút lưu tình phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của Sở Việt.
Lão Hầu gia khoác tay Trì Vân Nhi, an ủi nàng: “Đi thôi, Vân Nhi, chúng ta lấy của hồi môn rồi về phủ.”
“Đợi về phủ rồi, ngoại tổ phụ sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt.”
“Tên Sở Việt này, con hãy quên hắn ta đi.”
Trì Vân Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, ngoại tổ phụ.”
Trì Bất Ngôn đi theo phía sau bọn họ, cùng nhau rời khỏi căn nhà nhỏ đổ nát này.
“Phụ thân!” Liễu Thu Yến đứng dậy còn muốn đuổi theo lão Hầu gia, nhưng bị thị vệ ngăn lại.
Những thị vệ thật sự vác hai thùng nước cơm rác đến.
Bọn họ đặt thùng nước cơm rác xuống, cùng nhau tiến lên ấn Liễu Thu Yến và Sở Việt xuống đất.
“Các ngươi dừng tay cho ta!” Giang thị còn muốn ngăn cản, nhưng cũng bị thị vệ ấn xuống.
Bà ta đau đớn nhìn bóng lưng Trì Vân Nhi bọn họ rời đi, khóc lớn: “Ông trời ơi! Sao chúng ta lại phá hủy mối nhân duyên tốt đẹp như vậy!”
“Đó là cháu gái của Hầu gia đó! Trời ơi!”
Bà ta vừa khóc vừa thỉnh thoảng nhổ nước bọt về phía Liễu Thu Yến: “Đều tại ngươi! Phì! Còn tam tiểu thư Hầu phủ! Lừa gạt chúng ta! Phì!”
Giang thị lại không ngồi yên được, tiến lên ngăn cản: “Không được, các ngươi không thể đối xử với con trai ta như vậy, con trai ta là Thám Hoa, tương lai sẽ làm quan lớn, các ngươi không thể làm như vậy!”
Bà ta nói xong, quay người tìm một cây gậy đánh về phía Liễu Thu Yến, đánh mạnh vào lưng nàng ta, vừa đánh vừa nói lớn: “Đều tại nó, nếu không phải nó dụ dỗ con trai ta, con trai ta sao lại bỏ Vân Nhi!”
“Ta đánh chết ngươi, đồ hồ ly tinh này!”
Liễu Thu Yến đau đớn kêu la, vừa lăn vừa bò trốn ra sau lưng Sở Việt, kéo áo ngoài của hắn, đáng thương nói: “Việt ca ca, mẫu thân huynh đánh muội, mau giúp muội với, Việt ca ca.”
Tuy nhiên, Sở Việt lại thay đổi thái độ dịu dàng với nàng ta trước đây, nắm tay nàng ta ấn xuống đất, nói với lão Hầu gia: “Hầu gia, đều tại nàng ta, là nàng ta xúi giục ta cho Vân Nhi uống thuốc độc, ta vốn không muốn, nàng ta còn muốn dùng ngài để uy hiếp ta!”
“Việt ca ca…” Liễu Thu Yến đỏ hoe mắt nhìn hắn ta, khó tin nam nhân trước đây luôn chiều chuộng nàng ta lại đổ oan cho nàng ta.
Sở Việt vì tự bảo vệ mình cái gì cũng làm được, không thấy lão Hầu gia trả lời, lại tiếp tục nói: “Hầu gia, ta và Vân Nhi vốn vợ chồng tình thâm, nếu không phải nữ nhân này bỏ bùa mê thuốc lú cho ta, ta cũng sẽ không làm ra chuyện khốn nạn như vậy.”
“Ngài hãy nể mặt ta và Vân Nhi từng là vợ chồng, tha cho ta lần này đi!”
Lão Hầu gia nhìn Liễu Thu Yến, phẩy tay ra hiệu cho người hầu phía sau: “Người đâu, đổ cho nó uống!”
“Vâng, Hầu gia.” Những người hầu đáp, chuẩn bị đi bắt Liễu Thu Yến.
Sở Việt lén nhìn, thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ, Hầu gia lại nói: “Giữ cả hai lại, đổ nước cơm rác cho ta.”
“Đổ xong, nữ thì đuổi ra khỏi kinh thành, đừng để ta nhìn thấy nó nữa.”
“Còn nam, ta sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, bãi bỏ danh hiệu Thám Hoa của hắn, để hắn vĩnh viễn không được vào triều làm quan.”
Hắn ta cứng người, ngẩng đầu phản kháng: “Hầu gia, dù sao ta cũng là Thám Hoa đường đường chính chính tham gia khoa cử, người không thể đối xử với ta như vậy!”
Lão Hầu gia khinh thường liếc hắn ta một cái: “Chỉ là một tên Thám Hoa, còn chưa được phong quan đã muốn mưu hại thê tử kết tóc, ngươi nói chuyện này mà đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ bênh vực ngươi hay bênh vực ta?”
Sở Việt sững người, chán nản ngồi xuống, một lát sau, hắn lại nhìn Trì Vân Nhi: “Vân Nhi, nàng hãy nể mặt chúng ta từng là vợ chồng, xin Hầu gia tha cho ta lần này đi!”
Trì Vân Nhi lạnh lùng nhìn hắn ta, nàng biết, nếu bây giờ nàng mềm lòng, đổi lại nhất định là hậu hoạn vô cùng.
“Sở Việt, vừa rồi khi ký thư hòa ly, ta đã nói rồi, ngươi và ta không còn là vợ chồng, sống chết của ngươi, đương nhiên không liên quan gì đến ta.”
Một câu nói của nàng, không chút lưu tình phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của Sở Việt.
Lão Hầu gia khoác tay Trì Vân Nhi, an ủi nàng: “Đi thôi, Vân Nhi, chúng ta lấy của hồi môn rồi về phủ.”
“Đợi về phủ rồi, ngoại tổ phụ sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt.”
“Tên Sở Việt này, con hãy quên hắn ta đi.”
Trì Vân Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, ngoại tổ phụ.”
Trì Bất Ngôn đi theo phía sau bọn họ, cùng nhau rời khỏi căn nhà nhỏ đổ nát này.
“Phụ thân!” Liễu Thu Yến đứng dậy còn muốn đuổi theo lão Hầu gia, nhưng bị thị vệ ngăn lại.
Những thị vệ thật sự vác hai thùng nước cơm rác đến.
Bọn họ đặt thùng nước cơm rác xuống, cùng nhau tiến lên ấn Liễu Thu Yến và Sở Việt xuống đất.
“Các ngươi dừng tay cho ta!” Giang thị còn muốn ngăn cản, nhưng cũng bị thị vệ ấn xuống.
Bà ta đau đớn nhìn bóng lưng Trì Vân Nhi bọn họ rời đi, khóc lớn: “Ông trời ơi! Sao chúng ta lại phá hủy mối nhân duyên tốt đẹp như vậy!”
“Đó là cháu gái của Hầu gia đó! Trời ơi!”
Bà ta vừa khóc vừa thỉnh thoảng nhổ nước bọt về phía Liễu Thu Yến: “Đều tại ngươi! Phì! Còn tam tiểu thư Hầu phủ! Lừa gạt chúng ta! Phì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.