Trước Khi Lưu Đày, Thứ Nữ Pháo Hôi Dọn Sạch Phủ Tướng Quân
Chương 37:
Bát Nguyệt Phù Tô
30/06/2024
"Ngươi... là ai!"
"Công tử, là ta cứu ngài đó."
"Ta..."
Tống Hòa Nhi đổ thuốc vào bát, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn: "Uống thuốc trước đi."
Người đàn ông đánh giá nàng từ trên xuống dưới, mãi không dám nhận lấy bát thuốc.
Tống Hòa Nhi dứt khoát đổ thuốc sang một bên, mở miệng hỏi thẳng: "Xin hỏi công tử, đồ vật trên người ngài là từ đâu mà có?"
"Đồ vật gì?"
"Công tử không biết mình đã mất thứ gì sao?"
Sau khi Tống Hòa Nhi nhắc nhở, người đàn ông dường như nhớ ra điều gì, vội vàng đứng dậy đi tìm bọc hành lý của mình...
"Sách ở đây..."
"Ngươi!!! Trả lại cho ta."
"Đây là đồ của ta, tại sao ta phải trả lại cho ngươi?"
Người đàn ông mở to mắt: "Cô nương, lời này không thể nói bừa được, ngươi chỉ là một thường dân đang gặp nạn, sao lại có thể có loại sách này?"
Tống Hòa Nhi đoán rằng hắn sẽ không tin, thôi thì, bây giờ chỉ còn cách lấy lệnh bài trong không gian ra để hắn nhận dạng.
Nghĩ vậy, Tống Hòa Nhi quay lưng lại, ở phía sau sờ tới sờ lui, cho đến khi sờ thấy được lệnh bài vàng óng kia.
"Công tử, ta không phải thường dân, ta là con gái của trấn bắc đại tướng quân, vì phụ thân ta phạm tội nên bây giờ phải chịu lưu đày, không giấu gì ngài, cuốn "Kinh thương bí tịch." trong tay ngài kia là bảo vật truyền gia của ngoại tổ phụ ta."
Người đàn ông cúi đầu nhìn tấm lệnh bài kia một lúc, ngẩn người, lắp bắp đáp: "Ngươi nếu là con gái của tướng quân thì tại sao lại đem sách tặng người?"
Tặng người?
Tống Hòa Nhi lập tức hiểu ra mọi chuyện...
Tống Sàn Tinh lúc đó liều mạng cũng phải có được cuốn sách này, chẳng qua là để mua cho mình một con đường sống, bây giờ cuốn sách này lại xuất hiện, chẳng lẽ người đàn ông trước mắt này, chính là nam chính trong nguyên tác???
"Là tỷ tỷ ruột của ta đưa cho ngài sao?" Tống Hòa Nhi hỏi.
Biểu cảm của người đàn ông có chút khó coi: "Ta chỉ là một cử tử, sao có thể gặp được đích thân con gái của đại tướng quân, ta cũng là được người khác nhờ vả, đem cuốn sách này đưa đến Khánh Dương, cho một vị thông phán."
Tống Hòa Nhi thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, người đàn ông này chỉ là một kẻ chạy vặt, không phải nam chính trong sách, mà người mà hắn nhắc đến mới là người dẫn dắt nữ chính làm giàu.
Thật là trời không tuyệt đường người!
Vòng vo tam quốc, cuốn sách này lại trở về tay nàng!
"Cô nương, cuốn sách này không phải do cô nương tự nguyện tặng sao?"
"Tất nhiên là không, đây là bảo vật truyền gia, ta tặng người, ta có bệnh à?"
Người đàn ông bị nghẹn họng không nói nên lời, cúi đầu nhìn quần áo ướt sũng của mình mà ngẩn người.
"Công tử, là ta cứu ngài đó."
"Ta..."
Tống Hòa Nhi đổ thuốc vào bát, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn: "Uống thuốc trước đi."
Người đàn ông đánh giá nàng từ trên xuống dưới, mãi không dám nhận lấy bát thuốc.
Tống Hòa Nhi dứt khoát đổ thuốc sang một bên, mở miệng hỏi thẳng: "Xin hỏi công tử, đồ vật trên người ngài là từ đâu mà có?"
"Đồ vật gì?"
"Công tử không biết mình đã mất thứ gì sao?"
Sau khi Tống Hòa Nhi nhắc nhở, người đàn ông dường như nhớ ra điều gì, vội vàng đứng dậy đi tìm bọc hành lý của mình...
"Sách ở đây..."
"Ngươi!!! Trả lại cho ta."
"Đây là đồ của ta, tại sao ta phải trả lại cho ngươi?"
Người đàn ông mở to mắt: "Cô nương, lời này không thể nói bừa được, ngươi chỉ là một thường dân đang gặp nạn, sao lại có thể có loại sách này?"
Tống Hòa Nhi đoán rằng hắn sẽ không tin, thôi thì, bây giờ chỉ còn cách lấy lệnh bài trong không gian ra để hắn nhận dạng.
Nghĩ vậy, Tống Hòa Nhi quay lưng lại, ở phía sau sờ tới sờ lui, cho đến khi sờ thấy được lệnh bài vàng óng kia.
"Công tử, ta không phải thường dân, ta là con gái của trấn bắc đại tướng quân, vì phụ thân ta phạm tội nên bây giờ phải chịu lưu đày, không giấu gì ngài, cuốn "Kinh thương bí tịch." trong tay ngài kia là bảo vật truyền gia của ngoại tổ phụ ta."
Người đàn ông cúi đầu nhìn tấm lệnh bài kia một lúc, ngẩn người, lắp bắp đáp: "Ngươi nếu là con gái của tướng quân thì tại sao lại đem sách tặng người?"
Tặng người?
Tống Hòa Nhi lập tức hiểu ra mọi chuyện...
Tống Sàn Tinh lúc đó liều mạng cũng phải có được cuốn sách này, chẳng qua là để mua cho mình một con đường sống, bây giờ cuốn sách này lại xuất hiện, chẳng lẽ người đàn ông trước mắt này, chính là nam chính trong nguyên tác???
"Là tỷ tỷ ruột của ta đưa cho ngài sao?" Tống Hòa Nhi hỏi.
Biểu cảm của người đàn ông có chút khó coi: "Ta chỉ là một cử tử, sao có thể gặp được đích thân con gái của đại tướng quân, ta cũng là được người khác nhờ vả, đem cuốn sách này đưa đến Khánh Dương, cho một vị thông phán."
Tống Hòa Nhi thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, người đàn ông này chỉ là một kẻ chạy vặt, không phải nam chính trong sách, mà người mà hắn nhắc đến mới là người dẫn dắt nữ chính làm giàu.
Thật là trời không tuyệt đường người!
Vòng vo tam quốc, cuốn sách này lại trở về tay nàng!
"Cô nương, cuốn sách này không phải do cô nương tự nguyện tặng sao?"
"Tất nhiên là không, đây là bảo vật truyền gia, ta tặng người, ta có bệnh à?"
Người đàn ông bị nghẹn họng không nói nên lời, cúi đầu nhìn quần áo ướt sũng của mình mà ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.