Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 102
Y Y Dĩ Dực
07/01/2022
Chương 102: Chỉ hiểu chứ không diễn đạt được
Mãi mới hôn đủ, Biên Trọng Hoa vừa buông Kỳ Từ ra thì trông thấy quyển Kỳ Văn Dị Lục trên bàn y nên thắc mắc: "Ồ? Sao ngươi lại đọc loại sách này?"
Kỳ Từ xoa môi ấp úng nói: "Đọc cho biết thôi."
Dù sao nước bay lơ lửng cũng quá kỳ lạ, nói không chừng ngày đó mình ngủ mơ thật nên tạm thời khoan nói với Biên Trọng Hoa đã.
Biên Trọng Hoa tiện tay lật sách ra, không thấy có gì đặc biệt nên cũng chẳng để tâm: "À phải, Lý quốc sư nói đã tìm được cách giúp ta khôi phục pháp lực nhưng ta phải đi vắng mấy ngày."
Kỳ Từ thả tay đang xoa môi xuống hỏi Biên Trọng Hoa: "Mấy ngày?"
Biên Trọng Hoa lắc đầu: "Ta cũng chưa rõ lúc nào về nữa, nhưng chắc không lâu lắm đâu."
Kỳ Từ lộ vẻ lo lắng: "Vậy ngươi phải cẩn thận nhé."
"Ừ." Biên Trọng Hoa cười gật đầu.
Hai người đang nói thì bỗng nhiên ngoài cửa sổ có một đám khói đen hóa thành bồ câu bay về phía Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa chụp được bồ câu, đám khói đen tan đi để lại một phong thư trong lòng bàn tay hắn, Biên Trọng Hoa mở ra xem rồi tặc lưỡi.
"Sao thế?" Kỳ Từ hỏi.
Biên Trọng Hoa nói: "Ta phải đi rồi."
"Gấp vậy à?" Kỳ Từ có chút không nỡ, "Để ta tiễn ngươi về Ám Hầu Môn."
Biên Trọng Hoa vốn không muốn để Kỳ Từ mệt nhọc nhưng sực nhớ ra gần đây trong kinh thành có rất nhiều tin đồn.
Đám người lắm mồm kia chắc rất ít khi thấy chuyện lạ, đã thế thì hắn sẽ dạo chơi với Kỳ Từ thường xuyên để lời đồn tự tan thành mây khói, Biên Trọng Hoa nghĩ vậy nên gật đầu đồng ý.
Kinh thành, đèn đuốc sáng trưng, phố phường phồn hoa.
Trên đường vẫn náo nhiệt như xưa, khắp nơi đầy người bán hàng rong, công tử chắp tay, tiểu thư che mặt, trẻ con chơi đùa.
Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa sóng vai nhau đi trên đường, y sực nhớ ra điều gì nên quay sang nhìn Biên Trọng Hoa cười nói: "Lúc ta mới tới đây luôn cảm thấy kinh thành phồn hoa không hợp với mình, cứ có cảm giác mình không thuộc về nơi này."
Biên Trọng Hoa nhíu mày: "Bây giờ thì sao?"
Kỳ Từ nghĩ ngợi: "Vẫn cảm thấy ta không thuộc về nơi này."
Biên Trọng Hoa hỏi: "Vậy ngươi thuộc về nơi nào?"
Kỳ Từ thốt ra: "Thuộc về ngươi."
Biên Trọng Hoa: "........"
Biên Trọng Hoa cười nắm lấy cổ tay Kỳ Từ kéo y lại gần mình: "Tiểu công tử sao lại khéo ăn nói thế? Học ở đâu đấy? Dạy cho ta với."
Kỳ Từ giơ hai tay lên muốn tránh thoát rồi đắc ý cười nói: "Vô sự tự thông, ta chỉ hiểu chứ không diễn đạt được, khoan đã, đang trên đường đấy, có người đang nhìn kìa."
Động tác của Biên Trọng Hoa kín đáo hơn nhưng ngoài miệng lại nói: "Cứ để bọn họ nhìn đi, chẳng phải trước đây vẫn đồn ngươi quấn ta sao? Giờ ta chỉ ước người khắp thiên hạ đều biết ta quấn ngươi thôi."
Kỳ Từ không ngờ Biên Trọng Hoa để ý danh dự của mình như vậy nên trong lòng chợt thấy ấm áp.
Trên đường lôi kéo nhau cũng không hay lắm nên Biên Trọng Hoa buông Kỳ Từ ra rồi tiếp tục đi đến Ám Hầu Môn.
Bỗng nhiên trong không khí bay tới mùi thơm ngọt ngào của bánh và mứt hoa quả, hai người nhìn về phía trước quả nhiên trông thấy một tiệm bánh, Biên Trọng Hoa thèm ăn nên kéo Kỳ Từ đến mua ít bánh và mứt mơ.
Ra khỏi tiệm, Biên Trọng Hoa hỏi Kỳ Từ ăn bánh quế không, thấy y gật đầu thì mỉm cười cầm một miếng đút cho y.
Vành tai Kỳ Từ nóng lên, y nói: "Ta tự ăn được mà."
"Ta muốn đút ngươi ăn." Biên Trọng Hoa khăng khăng.
Kỳ Từ không còn cách nào nên cắn bánh quế từ tay Biên Trọng Hoa, y định ngoạm cả cái vào miệng nhưng lại vô ý đụng răng vào ngón tay Biên Trọng Hoa, trong lúc bối rối chỉ cắn được nửa miếng bánh quế.
Biên Trọng Hoa vui vẻ nhét nửa miếng còn lại vào miệng mình, còn cố ý chạm đầu lưỡi vào chỗ Kỳ Từ vừa cắn, sau đó mỉm cười nhìn y.
Kỳ Từ nhìn trời nhìn đất quyết không nhìn Biên Trọng Hoa nhưng vành tai đỏ bừng đã bán đứng y, sau đó Kỳ Từ ho khẽ một tiếng rồi nói lảng đi: "À phải, ngươi còn nhớ lần trước ta hỏi ngươi tại sao luôn đem theo mứt hoa quả bên mình không?"
Biên Trọng Hoa biết Kỳ Từ hay thẹn thùng nên không trêu chọc y mà cười đáp: "Ừ, nhớ chứ."
Kỳ Từ hỏi: "Lúc đó ngươi trả lời ta là vì cảm giác, ngươi đã nhớ ra cảm giác gì chưa?"
Biên Trọng Hoa ngẩn người rồi lâm vào trầm tư, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc, hắn vội vàng nắm bắt rồi suy nghĩ thật kỹ, hồi lâu sau đột nhiên sáng tỏ, hắn ngẩng đầu nhìn Kỳ Từ: "Ta nhớ ra rồi."
Kỳ Từ hỏi: "Gì cơ?"
Biên Trọng Hoa nói: "Ta nhớ ra tại sao mình luôn đem theo mứt hoa quả rồi."
"Tại sao?"
"Vì một người."
Kỳ Từ khựng lại.
Y muốn hỏi là ai nhưng không dám.
Quá khứ bí ẩn của Biên Trọng Hoa là nỗi tiếc nuối và xót xa mà y không thể chạm vào.
Thấy Kỳ Từ không thắc mắc, Biên Trọng Hoa lại hỏi: "Sao ngươi không hỏi là ai?"
Kỳ Từ ấp úng: "Không, không hỏi, nhất định là ta không biết đâu."
Biên Trọng Hoa cười nói: "Ngươi có biết đấy."
"Hả?" Kỳ Từ kinh ngạc.
"Là ngươi đó." Biên Trọng Hoa quả quyết.
"Ngươi đùa ta chứ gì." Kỳ Từ cũng quả quyết.
Biên Trọng Hoa bật cười đưa tay véo má Kỳ Từ: "Hôm nay Lý quốc sư nói quá khứ của ta có liên quan đến ngươi đấy."
Kỳ Từ đầu tiên là bàng hoàng mở to mắt, sau đó mừng rỡ hỏi: "Thật không? Nhưng sao quá khứ của ngươi lại liên quan đến ta...... Có thật không vậy?"
Biên Trọng Hoa không ngờ Kỳ Từ sẽ phản ứng như thế nên cười hỏi: "Tiểu công tử, quá khứ của ta có liên quan đến ngươi mà vui vẻ vậy sao?"
Đúng rồi, sao lại thế nhỉ?
Kỳ Từ đặt tay lên ngực mình tự hỏi.
Phải chăng vì trong nhân thế hỗn loạn, gặp ngươi là duyên phận khó cầu?
Thế sự vô thường, si tình hoang đường, biển người mênh mông nhưng có ngươi kề bên.
Biên Trọng Hoa cười nói: "Tiểu công tử, ngươi nói xem trong quá khứ chúng ta có quan hệ thế nào?"
"Chắc là bạn bè nhỉ?" Kỳ Từ suy đoán.
"Vậy sao ta lại luôn đem theo mứt mơ vì ngươi?" Biên Trọng Hoa cười hỏi.
Kỳ Từ trầm tư: "Có phải vì trước kia ta bán mứt mơ còn ngươi hay mua mứt của ta, nợ ta rất nhiều tiền nên vẫn luôn nghĩ cách trả nợ không?"
Biên Trọng Hoa: "........"
Biên Trọng Hoa: "Nào nào nào, muốn ta lấy thân gán nợ không?"
Kỳ Từ: "Muốn."
Thế là Biên đại nhân kéo Kỳ Từ vào hẻm nhỏ vắng vẻ rồi đè y vào tường hôn thất điên bát đảo.
Khi hai người trở về Ám Hầu Môn thì sắc trời đã tối, sau khi bịn rịn từ biệt Biên Trọng Hoa mới đi vào Ám Hầu Môn.
Lý quốc sư chờ hắn đã lâu, thấy người về thì vội nói: "Mau lên, thiết hồn trận lập xong rồi, ngươi mau vào trận đi."
"Gấp vậy à?" Biên Trọng Hoa nhíu mày.
Lý quốc sư gật đầu.
Vì hôm nay hắn phát hiện trận pháp phong ấn ở ngoại ô có dấu hiệu bị động chạm!
Tuy trận pháp phong ấn không suy suyển gì nhưng Lý quốc sư sợ do bốn hung thú gây ra nên giờ phải mau chóng đưa hồn Biên Trọng Hoa về lại thân thể để tránh đêm dài lắm mộng.
"Còn Vương gia ......." Biên Trọng Hoa nói.
"Ta sẽ nói với Vương gia, ngươi cũng phải đi sớm về sớm, hành động cẩn thận nhé." Lý quốc sư căn dặn.
Biên Trọng Hoa gật đầu rồi theo Lý quốc sư đến chỗ thiết hồn trận.
Mãi mới hôn đủ, Biên Trọng Hoa vừa buông Kỳ Từ ra thì trông thấy quyển Kỳ Văn Dị Lục trên bàn y nên thắc mắc: "Ồ? Sao ngươi lại đọc loại sách này?"
Kỳ Từ xoa môi ấp úng nói: "Đọc cho biết thôi."
Dù sao nước bay lơ lửng cũng quá kỳ lạ, nói không chừng ngày đó mình ngủ mơ thật nên tạm thời khoan nói với Biên Trọng Hoa đã.
Biên Trọng Hoa tiện tay lật sách ra, không thấy có gì đặc biệt nên cũng chẳng để tâm: "À phải, Lý quốc sư nói đã tìm được cách giúp ta khôi phục pháp lực nhưng ta phải đi vắng mấy ngày."
Kỳ Từ thả tay đang xoa môi xuống hỏi Biên Trọng Hoa: "Mấy ngày?"
Biên Trọng Hoa lắc đầu: "Ta cũng chưa rõ lúc nào về nữa, nhưng chắc không lâu lắm đâu."
Kỳ Từ lộ vẻ lo lắng: "Vậy ngươi phải cẩn thận nhé."
"Ừ." Biên Trọng Hoa cười gật đầu.
Hai người đang nói thì bỗng nhiên ngoài cửa sổ có một đám khói đen hóa thành bồ câu bay về phía Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa chụp được bồ câu, đám khói đen tan đi để lại một phong thư trong lòng bàn tay hắn, Biên Trọng Hoa mở ra xem rồi tặc lưỡi.
"Sao thế?" Kỳ Từ hỏi.
Biên Trọng Hoa nói: "Ta phải đi rồi."
"Gấp vậy à?" Kỳ Từ có chút không nỡ, "Để ta tiễn ngươi về Ám Hầu Môn."
Biên Trọng Hoa vốn không muốn để Kỳ Từ mệt nhọc nhưng sực nhớ ra gần đây trong kinh thành có rất nhiều tin đồn.
Đám người lắm mồm kia chắc rất ít khi thấy chuyện lạ, đã thế thì hắn sẽ dạo chơi với Kỳ Từ thường xuyên để lời đồn tự tan thành mây khói, Biên Trọng Hoa nghĩ vậy nên gật đầu đồng ý.
Kinh thành, đèn đuốc sáng trưng, phố phường phồn hoa.
Trên đường vẫn náo nhiệt như xưa, khắp nơi đầy người bán hàng rong, công tử chắp tay, tiểu thư che mặt, trẻ con chơi đùa.
Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa sóng vai nhau đi trên đường, y sực nhớ ra điều gì nên quay sang nhìn Biên Trọng Hoa cười nói: "Lúc ta mới tới đây luôn cảm thấy kinh thành phồn hoa không hợp với mình, cứ có cảm giác mình không thuộc về nơi này."
Biên Trọng Hoa nhíu mày: "Bây giờ thì sao?"
Kỳ Từ nghĩ ngợi: "Vẫn cảm thấy ta không thuộc về nơi này."
Biên Trọng Hoa hỏi: "Vậy ngươi thuộc về nơi nào?"
Kỳ Từ thốt ra: "Thuộc về ngươi."
Biên Trọng Hoa: "........"
Biên Trọng Hoa cười nắm lấy cổ tay Kỳ Từ kéo y lại gần mình: "Tiểu công tử sao lại khéo ăn nói thế? Học ở đâu đấy? Dạy cho ta với."
Kỳ Từ giơ hai tay lên muốn tránh thoát rồi đắc ý cười nói: "Vô sự tự thông, ta chỉ hiểu chứ không diễn đạt được, khoan đã, đang trên đường đấy, có người đang nhìn kìa."
Động tác của Biên Trọng Hoa kín đáo hơn nhưng ngoài miệng lại nói: "Cứ để bọn họ nhìn đi, chẳng phải trước đây vẫn đồn ngươi quấn ta sao? Giờ ta chỉ ước người khắp thiên hạ đều biết ta quấn ngươi thôi."
Kỳ Từ không ngờ Biên Trọng Hoa để ý danh dự của mình như vậy nên trong lòng chợt thấy ấm áp.
Trên đường lôi kéo nhau cũng không hay lắm nên Biên Trọng Hoa buông Kỳ Từ ra rồi tiếp tục đi đến Ám Hầu Môn.
Bỗng nhiên trong không khí bay tới mùi thơm ngọt ngào của bánh và mứt hoa quả, hai người nhìn về phía trước quả nhiên trông thấy một tiệm bánh, Biên Trọng Hoa thèm ăn nên kéo Kỳ Từ đến mua ít bánh và mứt mơ.
Ra khỏi tiệm, Biên Trọng Hoa hỏi Kỳ Từ ăn bánh quế không, thấy y gật đầu thì mỉm cười cầm một miếng đút cho y.
Vành tai Kỳ Từ nóng lên, y nói: "Ta tự ăn được mà."
"Ta muốn đút ngươi ăn." Biên Trọng Hoa khăng khăng.
Kỳ Từ không còn cách nào nên cắn bánh quế từ tay Biên Trọng Hoa, y định ngoạm cả cái vào miệng nhưng lại vô ý đụng răng vào ngón tay Biên Trọng Hoa, trong lúc bối rối chỉ cắn được nửa miếng bánh quế.
Biên Trọng Hoa vui vẻ nhét nửa miếng còn lại vào miệng mình, còn cố ý chạm đầu lưỡi vào chỗ Kỳ Từ vừa cắn, sau đó mỉm cười nhìn y.
Kỳ Từ nhìn trời nhìn đất quyết không nhìn Biên Trọng Hoa nhưng vành tai đỏ bừng đã bán đứng y, sau đó Kỳ Từ ho khẽ một tiếng rồi nói lảng đi: "À phải, ngươi còn nhớ lần trước ta hỏi ngươi tại sao luôn đem theo mứt hoa quả bên mình không?"
Biên Trọng Hoa biết Kỳ Từ hay thẹn thùng nên không trêu chọc y mà cười đáp: "Ừ, nhớ chứ."
Kỳ Từ hỏi: "Lúc đó ngươi trả lời ta là vì cảm giác, ngươi đã nhớ ra cảm giác gì chưa?"
Biên Trọng Hoa ngẩn người rồi lâm vào trầm tư, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc, hắn vội vàng nắm bắt rồi suy nghĩ thật kỹ, hồi lâu sau đột nhiên sáng tỏ, hắn ngẩng đầu nhìn Kỳ Từ: "Ta nhớ ra rồi."
Kỳ Từ hỏi: "Gì cơ?"
Biên Trọng Hoa nói: "Ta nhớ ra tại sao mình luôn đem theo mứt hoa quả rồi."
"Tại sao?"
"Vì một người."
Kỳ Từ khựng lại.
Y muốn hỏi là ai nhưng không dám.
Quá khứ bí ẩn của Biên Trọng Hoa là nỗi tiếc nuối và xót xa mà y không thể chạm vào.
Thấy Kỳ Từ không thắc mắc, Biên Trọng Hoa lại hỏi: "Sao ngươi không hỏi là ai?"
Kỳ Từ ấp úng: "Không, không hỏi, nhất định là ta không biết đâu."
Biên Trọng Hoa cười nói: "Ngươi có biết đấy."
"Hả?" Kỳ Từ kinh ngạc.
"Là ngươi đó." Biên Trọng Hoa quả quyết.
"Ngươi đùa ta chứ gì." Kỳ Từ cũng quả quyết.
Biên Trọng Hoa bật cười đưa tay véo má Kỳ Từ: "Hôm nay Lý quốc sư nói quá khứ của ta có liên quan đến ngươi đấy."
Kỳ Từ đầu tiên là bàng hoàng mở to mắt, sau đó mừng rỡ hỏi: "Thật không? Nhưng sao quá khứ của ngươi lại liên quan đến ta...... Có thật không vậy?"
Biên Trọng Hoa không ngờ Kỳ Từ sẽ phản ứng như thế nên cười hỏi: "Tiểu công tử, quá khứ của ta có liên quan đến ngươi mà vui vẻ vậy sao?"
Đúng rồi, sao lại thế nhỉ?
Kỳ Từ đặt tay lên ngực mình tự hỏi.
Phải chăng vì trong nhân thế hỗn loạn, gặp ngươi là duyên phận khó cầu?
Thế sự vô thường, si tình hoang đường, biển người mênh mông nhưng có ngươi kề bên.
Biên Trọng Hoa cười nói: "Tiểu công tử, ngươi nói xem trong quá khứ chúng ta có quan hệ thế nào?"
"Chắc là bạn bè nhỉ?" Kỳ Từ suy đoán.
"Vậy sao ta lại luôn đem theo mứt mơ vì ngươi?" Biên Trọng Hoa cười hỏi.
Kỳ Từ trầm tư: "Có phải vì trước kia ta bán mứt mơ còn ngươi hay mua mứt của ta, nợ ta rất nhiều tiền nên vẫn luôn nghĩ cách trả nợ không?"
Biên Trọng Hoa: "........"
Biên Trọng Hoa: "Nào nào nào, muốn ta lấy thân gán nợ không?"
Kỳ Từ: "Muốn."
Thế là Biên đại nhân kéo Kỳ Từ vào hẻm nhỏ vắng vẻ rồi đè y vào tường hôn thất điên bát đảo.
Khi hai người trở về Ám Hầu Môn thì sắc trời đã tối, sau khi bịn rịn từ biệt Biên Trọng Hoa mới đi vào Ám Hầu Môn.
Lý quốc sư chờ hắn đã lâu, thấy người về thì vội nói: "Mau lên, thiết hồn trận lập xong rồi, ngươi mau vào trận đi."
"Gấp vậy à?" Biên Trọng Hoa nhíu mày.
Lý quốc sư gật đầu.
Vì hôm nay hắn phát hiện trận pháp phong ấn ở ngoại ô có dấu hiệu bị động chạm!
Tuy trận pháp phong ấn không suy suyển gì nhưng Lý quốc sư sợ do bốn hung thú gây ra nên giờ phải mau chóng đưa hồn Biên Trọng Hoa về lại thân thể để tránh đêm dài lắm mộng.
"Còn Vương gia ......." Biên Trọng Hoa nói.
"Ta sẽ nói với Vương gia, ngươi cũng phải đi sớm về sớm, hành động cẩn thận nhé." Lý quốc sư căn dặn.
Biên Trọng Hoa gật đầu rồi theo Lý quốc sư đến chỗ thiết hồn trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.