Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 2
Y Y Dĩ Dực
05/01/2022
Chương 02: Khi làm chuyện giường chiếu phải kêu làm sao
Trong phòng ánh nến nhẹ nhàng lay động, điểm xuyết trong đôi mắt mang ý cười của Biên Trọng Hoa nhìn có chút tà khí.
Kỳ Từ nhìn nụ cười kia bỗng nhiên tâm thần bất định, lưng rét run từng hồi, nghĩ lại đêm nay nếu không qua được cửa mị độc cổ này thì sáng mai phải chết, đằng nào cũng chết thì còn lo gì sớm hay muộn, nghĩ vậy y dần bình tĩnh lại rồi hỏi: "Ngươi gϊếŧ người à?"
Biên Trọng Hoa cầm ấm trà trên bàn rót vào chậu đồng đặt trên giá gỗ ở góc phòng, không nhanh không chậm rửa sạch máu tươi trên tay: "Người? Lần này ta không gϊếŧ người."
Kỳ Từ: "Vậy máu này ở đâu ra?"
Biên Trọng Hoa cầm vải trắng cạnh giá gỗ lau sạch tay, sau đó tưới chậu nước pha máu lên bồn hoa lan trong phòng: "Ngươi cũng biết thế gian này có quỷ, có yêu, có người, kẻ có nhân tính, yêu tính đều làm nhiều việc ác, đã......"
Kỳ Từ ngắt lời hắn: "Ngươi là đại nam nhân mà sao giải thích lằng nhằng văn vẻ vậy chứ? Nói thẳng mình là đồng bóng không nhanh hơn à?"
"Ta là sát......"
"Sát cái bép, không phải là......"
Lời còn chưa dứt thì ánh mắt Biên Trọng Hoa chợt run lên, hắn bổ nhào tới xô ngã Kỳ Từ lên giường, một tay bịt miệng y, còn dùng thân mình đè y xuống.
Nửa người trên của Kỳ Từ gần như trần trụi, lưng va phải mép giường kêu lên một tiếng đau đớn, y còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên nghe thấy ngoài phòng vọng vào tiếng bước chân và tiếng đổ vỡ, xem ra chuyện ở phòng sát vách đã bị phát hiện.
Biên Trọng Hoa nghe động tĩnh bên ngoài một hồi, bỏ bàn tay che miệng Kỳ Từ ra rồi bảo y: "Ngươi kêu lên đi."
Kỳ Từ trừng to mắt: "Cái gì? Kêu gì cơ?"
Biên Trọng Hoa nói: "Kêu giống như khi làm chuyện trên giường ấy."
Kỳ Từ: ".... Ta làm sao...... Mẹ nó chứ làm sao...... Mẹ nó chứ làm sao biết kêu? A!"
Biên Trọng Hoa vội vàng véo mạnh eo Kỳ Từ, y bị đau kêu lên một tiếng.
Biên Trọng Hoa nói: "Đúng đúng đúng."
Kỳ Từ: "?? Đúng cha ngươi ấy, sao ngươi không tự véo mình đi?"
Nói xong Kỳ Từ không cam lòng yếu thế, đưa tay véo Biên Trọng Hoa chẳng chút lưu tình.
Hai người cứ thế véo qua véo lại, ai cũng kêu thảm hệt như đang làm chuyện kia.
Người bên ngoài vốn định xông thẳng vào phòng hỏi thăm một phen, đứng ngoài lắng nghe một hồi thì bỏ đi.
"Được rồi!" Biên Trọng Hoa nghe tiếng bước chân đi xa dần liền đè tay Kỳ Từ không cho y tiếp tục véo hắn, "Ra tay nặng quá nhỉ."
Kỳ Từ trợn mắt trừng một cái: "Ngươi cũng thế mà."
Biên Trọng Hoa nhổm dậy khỏi người Kỳ Từ, ngồi một bên xoa cánh tay và cổ tay, Kỳ Từ cũng đứng lên chậm chạp sửa sang quần áo, Biên Trọng Hoa nhìn y, thân thể Kỳ Từ trắng nõn như tuyết như ngọc, chỉ là trên người máu bầm đỏ tía, vết roi rướm máu chồng chất lên nhau nhìn rất chướng mắt.
Biên Trọng Hoa nói: "Biết rõ đêm nay phải tiếp khách mà tú bà còn đánh ngươi thành thế này, lỡ làm khách mất hứng thì sao?"
Kỳ Từ: "Không phải có du͙ƈ vọиɠ là được rồi sao, còn nói cái gì hài lòng hay không, chẳng lẽ gặp mặt một lần thì ta có thể khiến người khác thương xót hay sao? Người đã tới chỗ này cũng đâu có lòng thương hại gì, ta tự thấy mình vẫn còn may mắn chán, nghe nói khách quen là Tiền lão gia đại địa chủ thành Đông mỗi lần tới đây đều phải chơi chết một người mới chịu đi...... Khoan đã, ta nhớ Tiền lão gia kia ở ngay sát vách mà nhỉ?"
Biên Trọng Hoa cười cười: "Ừ, ở sát vách, bị ta gϊếŧ chết rồi."
Kỳ Từ ngẩng đầu nhìn hắn.
Biên Trọng Hoa đoán chừng sát vách vừa có người chết nên bên ngoài sẽ không sóng êm gió lặng nhanh như vậy, giờ mà đi sẽ gặp phiền phức nên bóc hạt dưa trong mâm sứ trên bàn ung dung nói: "Tiền lão gia này không phải người mà là chuột tinh trên cây hồng bì chuyên hút tinh huyết để tu luyện, lần này ta đến để diệt trừ hắn, phòng ngươi đúng lúc ở sát vách hắn nên đêm nay ta mới mua ngươi."
Thế đạo này yêu quái hoành hành, người cũng chia ra hai loại lương thiện và bất lương, triều đình vì muốn giữ cho thiên hạ bình an nên lập ra Ám Hầu do quốc sư họ Lý đứng đầu để trừ sạch yêu ma quỷ quái, việc này ai cũng biết nên Kỳ Từ cũng chẳng kinh ngạc gì.
Kỳ Từ há hốc mồm, cuối cùng thì thào: "Chết thì tốt, ngươi nhìn góc sân phía Tây Nam của thanh lâu đi, trên đất trồng tám cây liễu khô cằn, dưới mỗi cây đều có một xác chết oan, tất cả đều do hắn hại đấy."
Biên Trọng Hoa nhíu mày: "Ngươi mới đến bốn ngày làm sao biết được?"
Kỳ Từ nhún vai: "Hôm trước có người chết, ta đi xem chôn cất, chôn xong tú bà trồng một cây khô phía trên, sau đó uy hiếp ta nếu còn dám trốn thì sẽ đưa ta lên giường của Tiền lão gia."
Biên Trọng Hoa gật đầu, đưa tay sờ soạng mâm sứ mới phát hiện hạt dưa đã ăn hết, thế là đứng dậy vươn vai tỏ vẻ mệt mỏi: "Phép vua thua lệ làng, đàn em của Tiền lão bản này ai cũng hung ác tàn bạo, không uổng công ta nằm vùng hơn nửa tháng, giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, ta phải về báo cáo thôi."
Kỳ Từ tưởng hắn muốn đi nên tiến lên mấy bước nắm chặt cổ tay Biên Trọng Hoa.
"Hử?" Biên Trọng Hoa nhíu mày nhìn y.
Kỳ Từ vừa mở miệng thì thanh âm run run, y hít thở sâu để trấn tĩnh lại rồi nói: "Trước khi đi ngươi có thể giải mị độc cổ trên người ta được không?"
Biên Trọng Hoa cười nói: "Tốt xấu gì ngươi cũng là nam nhân, đừng mãi cầu xin người khác thượng ngươi được không? Có tôn nghiêm chút đi."
Kỳ Từ hất tay hắn ra: "Hừ, ngươi nói hiên ngang lẫm liệt đến thế là vì ngươi có bị đau eo đâu, có phải ngươi sắp chết đâu, tính mạng ngươi có bị đe dọa đâu, đúng là mặt dày vô sỉ mà."
Biên Trọng Hoa cũng không tức giận, trái lại còn hứng thú nhíu mày nhìn Kỳ Từ: "Bốn ngày nay ngươi không bị đánh chết, ta thật sự quá kinh ngạc."
Kỳ Từ vò mẻ không sợ sứt: "Ta không đẹp sao?"
Biên Trọng Hoa dùng ngón trỏ và ngón cái nâng cằm y lên nhìn thêm vài lần: "Cũng tạm."
Trong lòng thầm nói: Dáng vẻ vô song, không giống người thường, càng không giống tiểu quan, lưu lạc vào đây có lẽ vì vận mệnh lắm chông gai.
Kỳ Từ liều mạng khiêu khích hắn: "Bỏ ra cả trăm lượng vàng mà không muốn làm gì, nếu ngươi không ngốc thì chính là bất lực."
Biên Trọng Hoa cười cười: "Vậy thì...... thử một chút xem sao?"
Trong phòng ánh nến nhẹ nhàng lay động, điểm xuyết trong đôi mắt mang ý cười của Biên Trọng Hoa nhìn có chút tà khí.
Kỳ Từ nhìn nụ cười kia bỗng nhiên tâm thần bất định, lưng rét run từng hồi, nghĩ lại đêm nay nếu không qua được cửa mị độc cổ này thì sáng mai phải chết, đằng nào cũng chết thì còn lo gì sớm hay muộn, nghĩ vậy y dần bình tĩnh lại rồi hỏi: "Ngươi gϊếŧ người à?"
Biên Trọng Hoa cầm ấm trà trên bàn rót vào chậu đồng đặt trên giá gỗ ở góc phòng, không nhanh không chậm rửa sạch máu tươi trên tay: "Người? Lần này ta không gϊếŧ người."
Kỳ Từ: "Vậy máu này ở đâu ra?"
Biên Trọng Hoa cầm vải trắng cạnh giá gỗ lau sạch tay, sau đó tưới chậu nước pha máu lên bồn hoa lan trong phòng: "Ngươi cũng biết thế gian này có quỷ, có yêu, có người, kẻ có nhân tính, yêu tính đều làm nhiều việc ác, đã......"
Kỳ Từ ngắt lời hắn: "Ngươi là đại nam nhân mà sao giải thích lằng nhằng văn vẻ vậy chứ? Nói thẳng mình là đồng bóng không nhanh hơn à?"
"Ta là sát......"
"Sát cái bép, không phải là......"
Lời còn chưa dứt thì ánh mắt Biên Trọng Hoa chợt run lên, hắn bổ nhào tới xô ngã Kỳ Từ lên giường, một tay bịt miệng y, còn dùng thân mình đè y xuống.
Nửa người trên của Kỳ Từ gần như trần trụi, lưng va phải mép giường kêu lên một tiếng đau đớn, y còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên nghe thấy ngoài phòng vọng vào tiếng bước chân và tiếng đổ vỡ, xem ra chuyện ở phòng sát vách đã bị phát hiện.
Biên Trọng Hoa nghe động tĩnh bên ngoài một hồi, bỏ bàn tay che miệng Kỳ Từ ra rồi bảo y: "Ngươi kêu lên đi."
Kỳ Từ trừng to mắt: "Cái gì? Kêu gì cơ?"
Biên Trọng Hoa nói: "Kêu giống như khi làm chuyện trên giường ấy."
Kỳ Từ: ".... Ta làm sao...... Mẹ nó chứ làm sao...... Mẹ nó chứ làm sao biết kêu? A!"
Biên Trọng Hoa vội vàng véo mạnh eo Kỳ Từ, y bị đau kêu lên một tiếng.
Biên Trọng Hoa nói: "Đúng đúng đúng."
Kỳ Từ: "?? Đúng cha ngươi ấy, sao ngươi không tự véo mình đi?"
Nói xong Kỳ Từ không cam lòng yếu thế, đưa tay véo Biên Trọng Hoa chẳng chút lưu tình.
Hai người cứ thế véo qua véo lại, ai cũng kêu thảm hệt như đang làm chuyện kia.
Người bên ngoài vốn định xông thẳng vào phòng hỏi thăm một phen, đứng ngoài lắng nghe một hồi thì bỏ đi.
"Được rồi!" Biên Trọng Hoa nghe tiếng bước chân đi xa dần liền đè tay Kỳ Từ không cho y tiếp tục véo hắn, "Ra tay nặng quá nhỉ."
Kỳ Từ trợn mắt trừng một cái: "Ngươi cũng thế mà."
Biên Trọng Hoa nhổm dậy khỏi người Kỳ Từ, ngồi một bên xoa cánh tay và cổ tay, Kỳ Từ cũng đứng lên chậm chạp sửa sang quần áo, Biên Trọng Hoa nhìn y, thân thể Kỳ Từ trắng nõn như tuyết như ngọc, chỉ là trên người máu bầm đỏ tía, vết roi rướm máu chồng chất lên nhau nhìn rất chướng mắt.
Biên Trọng Hoa nói: "Biết rõ đêm nay phải tiếp khách mà tú bà còn đánh ngươi thành thế này, lỡ làm khách mất hứng thì sao?"
Kỳ Từ: "Không phải có du͙ƈ vọиɠ là được rồi sao, còn nói cái gì hài lòng hay không, chẳng lẽ gặp mặt một lần thì ta có thể khiến người khác thương xót hay sao? Người đã tới chỗ này cũng đâu có lòng thương hại gì, ta tự thấy mình vẫn còn may mắn chán, nghe nói khách quen là Tiền lão gia đại địa chủ thành Đông mỗi lần tới đây đều phải chơi chết một người mới chịu đi...... Khoan đã, ta nhớ Tiền lão gia kia ở ngay sát vách mà nhỉ?"
Biên Trọng Hoa cười cười: "Ừ, ở sát vách, bị ta gϊếŧ chết rồi."
Kỳ Từ ngẩng đầu nhìn hắn.
Biên Trọng Hoa đoán chừng sát vách vừa có người chết nên bên ngoài sẽ không sóng êm gió lặng nhanh như vậy, giờ mà đi sẽ gặp phiền phức nên bóc hạt dưa trong mâm sứ trên bàn ung dung nói: "Tiền lão gia này không phải người mà là chuột tinh trên cây hồng bì chuyên hút tinh huyết để tu luyện, lần này ta đến để diệt trừ hắn, phòng ngươi đúng lúc ở sát vách hắn nên đêm nay ta mới mua ngươi."
Thế đạo này yêu quái hoành hành, người cũng chia ra hai loại lương thiện và bất lương, triều đình vì muốn giữ cho thiên hạ bình an nên lập ra Ám Hầu do quốc sư họ Lý đứng đầu để trừ sạch yêu ma quỷ quái, việc này ai cũng biết nên Kỳ Từ cũng chẳng kinh ngạc gì.
Kỳ Từ há hốc mồm, cuối cùng thì thào: "Chết thì tốt, ngươi nhìn góc sân phía Tây Nam của thanh lâu đi, trên đất trồng tám cây liễu khô cằn, dưới mỗi cây đều có một xác chết oan, tất cả đều do hắn hại đấy."
Biên Trọng Hoa nhíu mày: "Ngươi mới đến bốn ngày làm sao biết được?"
Kỳ Từ nhún vai: "Hôm trước có người chết, ta đi xem chôn cất, chôn xong tú bà trồng một cây khô phía trên, sau đó uy hiếp ta nếu còn dám trốn thì sẽ đưa ta lên giường của Tiền lão gia."
Biên Trọng Hoa gật đầu, đưa tay sờ soạng mâm sứ mới phát hiện hạt dưa đã ăn hết, thế là đứng dậy vươn vai tỏ vẻ mệt mỏi: "Phép vua thua lệ làng, đàn em của Tiền lão bản này ai cũng hung ác tàn bạo, không uổng công ta nằm vùng hơn nửa tháng, giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, ta phải về báo cáo thôi."
Kỳ Từ tưởng hắn muốn đi nên tiến lên mấy bước nắm chặt cổ tay Biên Trọng Hoa.
"Hử?" Biên Trọng Hoa nhíu mày nhìn y.
Kỳ Từ vừa mở miệng thì thanh âm run run, y hít thở sâu để trấn tĩnh lại rồi nói: "Trước khi đi ngươi có thể giải mị độc cổ trên người ta được không?"
Biên Trọng Hoa cười nói: "Tốt xấu gì ngươi cũng là nam nhân, đừng mãi cầu xin người khác thượng ngươi được không? Có tôn nghiêm chút đi."
Kỳ Từ hất tay hắn ra: "Hừ, ngươi nói hiên ngang lẫm liệt đến thế là vì ngươi có bị đau eo đâu, có phải ngươi sắp chết đâu, tính mạng ngươi có bị đe dọa đâu, đúng là mặt dày vô sỉ mà."
Biên Trọng Hoa cũng không tức giận, trái lại còn hứng thú nhíu mày nhìn Kỳ Từ: "Bốn ngày nay ngươi không bị đánh chết, ta thật sự quá kinh ngạc."
Kỳ Từ vò mẻ không sợ sứt: "Ta không đẹp sao?"
Biên Trọng Hoa dùng ngón trỏ và ngón cái nâng cằm y lên nhìn thêm vài lần: "Cũng tạm."
Trong lòng thầm nói: Dáng vẻ vô song, không giống người thường, càng không giống tiểu quan, lưu lạc vào đây có lẽ vì vận mệnh lắm chông gai.
Kỳ Từ liều mạng khiêu khích hắn: "Bỏ ra cả trăm lượng vàng mà không muốn làm gì, nếu ngươi không ngốc thì chính là bất lực."
Biên Trọng Hoa cười cười: "Vậy thì...... thử một chút xem sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.