Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 43
Y Y Dĩ Dực
05/01/2022
Chương 43: Say rượu chọc người
Dù thấy kỳ quái nhưng Biên Trọng Hoa cũng không bối rối, trong lòng nhủ thầm một câu thú vị rồi thận trọng nhìn quanh.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mờ ảo, đang là đêm khuya, cách bài trí trong phòng giống hệt phòng ngủ của Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa đang buồn bực vì sao huyễn cảnh là phòng mình thì đột nhiên cảm giác không ổn, lại có chút quen mắt.
Trong phòng, đồ đạc đệm chăn sách vở bị ném lộn xộn trên mặt đất.
Nhịp tim Biên Trọng Hoa bỗng nhiên tăng tốc, hắn giương mắt nhìn tới góc phòng.
Quả nhiên trông thấy một người đang ngồi xổm ở đó lục lọi.
Chính là hôm đó.
Ngày mà cả hắn lẫn Kỳ Từ đều say khướt.
Nhưng sao lại là hôm đó?
Biên Trọng Hoa mơ hồ phát giác ra điều gì nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, cảm giác bối rối kia giống hệt nhiều năm trước hắn bị mất một vật nhưng lại không nhớ ra được vật gì, chỉ để lại sầu muộn và phẫn uất.
Si niệm tràn ngập trong lòng nhưng không tìm thấy chỗ thoát ra, Biên Trọng Hoa có thể cảm giác được nhưng lại không thể xác định.
Hắn đang nhíu mày suy tư thì Kỳ Từ đột nhiên đứng lên, vì y say rượu nên bước chân thất tha thất thểu, sau đó vấp phải đồ đạc dưới đất ngã ngửa ra sau.
Biên Trọng Hoa vô thức tiến lên giữ chặt Kỳ Từ sắp té ngã rồi ôm y vào lòng.
Kỳ Từ ngước mắt, ủy khuất ấp úng: "Lệnh bài hắn cho ta, ta làm mất hai lần rồi, sao ta có thể đần thế cơ chứ."
Kỳ Từ da trắng như ngọc, lúc này vì say rượu nên gương mặt đỏ hồng càng nổi bật hơn, Biên Trọng Hoa ôm y, ngón tay có thể cảm nhận được da thịt nóng rực dưới y phục khiến đầu ngón tay Biên Trọng Hoa cũng nóng lên như bị lửa đốt.
Biên Trọng Hoa tâm niệm một câu đây là huyễn cảnh, muốn tĩnh tâm nhưng lại nghe Kỳ Từ lắp bắp nói: "Lệnh bài này là hắn cho ta mà sao ngươi lại có? Ngươi ngươi trả lại cho ta mau!"
Nói xong Kỳ Từ đột nhiên bổ nhào vào người Biên Trọng Hoa.
Tất cả đều là những thứ hôm đó Kỳ Từ đã nói và đã làm!
Hơn nữa hôm nay Biên Trọng Hoa rõ ràng không say rượu, đầu óc tỉnh táo, bước chân vững vàng, cũng không bị ngã nhào xuống đất dậy không nổi.
Kỳ Từ ngồi trên người Biên Trọng Hoa, một tay nắm vai hắn, tay kia muốn đoạt món đồ trong tay Biên Trọng Hoa.
Ngày đó vô tâm vô ý lại thêm say rượu nên ý thức không tỉnh táo, Biên Trọng Hoa cũng không nghĩ gì nhiều, ngược lại còn chủ động trêu ghẹo Kỳ Từ, bây giờ lại bị bổ nhào như thế, người kia ngồi trên người cựa quậy khắp nơi, tâm tình Biên Trọng Hoa tất nhiên là không giống với hôm đó, chỉ cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Biên Trọng Hoa đang muốn đứng dậy thì lại nghe Kỳ Từ hỏi: "Ngươi, ngươi muốn cái gì? Muốn gì ta cũng cho ngươi hết."
Biên Trọng Hoa nheo mắt.
Đây là hôm đó mình dụ Kỳ Từ đem đồ tới đổi lệnh bài.
Bây giờ nói ra trong hoàn cảnh này lại có ý tứ mập mờ, huống chi Biên Trọng Hoa đang hoàn toàn tỉnh táo, chỉ cảm thấy Kỳ Từ nói vậy có một sự chọc người không tả rõ được.
Kỳ Từ ngồi trên người Biên Trọng Hoa, quần áo bị lôi kéo hơi xộc xệch, ánh mắt lờ đờ mông lung, vì bị mất lệnh bài quan trọng nên trong mắt ẩn chứa ủy khuất và tự trách, y nhìn chằm chằm Biên Trọng Hoa, vẻ mặt như thể không đòi được lệnh bài thì không chịu thôi.
Vừa kiên cường vừa cố chấp.
Biên Trọng Hoa chợt nhớ lại hôm đó hai người bị ly gián, Kỳ Từ đến Ám Hầu Môn tìm mình rồi nhẫn nại đứng ở cửa đợi mình rất lâu, khi đó dáng vẻ Kỳ Từ cũng ủy khuất nhưng không muốn lộ ra, mang tấm lòng đầy chân thành đến, bị mình đối xử lạnh lùng cũng không hề trách móc gì.
Tại sao......
Chỉ muốn nhốt y vào phòng bắt nạt cho đến lúc y không giấu được ủy khuất nữa, sự kiên cường kia cũng bị đánh tan, sau đó lại kéo y vào lòng dịu dàng trấn an?
Biên Trọng Hoa bị ý nghĩ này làm giật mình, chỉ cảm thấy suy nghĩ lộn xộn mờ mịt, ngay cả đầu cũng đau theo.
Hắn chống tay ngồi dậy muốn đẩy Kỳ Từ ra khỏi người mình, lại nghe người kia nói: "Ta chọc ngươi cười thì lệnh bài này cho ta nhé?"
Biên Trọng Hoa bất đắc dĩ.
Sao? Ngươi còn muốn nện vò rượu vào đầu thêm lần nữa à?
Kỳ Từ nhìn quanh tìm vò rượu rỗng, Biên Trọng Hoa đề phòng y làm chuyện điên rồ nên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của y.
Kỳ Từ bỗng nhiên quay đầu lại, lúc này Biên Trọng Hoa đã ngồi dậy, hai người ngồi dưới đất đối mặt với nhau, "Kỳ Từ" đột nhiên ngốc nghếch cười nói: "Ngươi biết rõ đây là huyễn cảnh, sao còn lo ta bị thương cơ chứ?"
Đây không phải là đối thoại hôm đó.
Biên Trọng Hoa khựng lại, vừa muốn mở miệng thì "Kỳ Từ" bất thình lình đưa tay ôm cổ hắn hôn lên!
Biên Trọng Hoa vô thức muốn đẩy ra, cảm giác mất đi vật gì đó trong đáy lòng càng thêm mãnh liệt, hắn đang thất thần suy nghĩ thì đột ngột ngửi thấy mùi hương quyến rũ mê hồn khiến đầu óc hắn mụ mị.
Hai tay Kỳ Từ ôm chặt hắn, hôn mấy cái cũng không được đáp lại, cảm thấy người kia ngậm chặt miệng cứng ngắc như tảng đá thì không khỏi nản chí.
Cảm giác được hai cánh tay quấn quanh mình nới lỏng, Biên Trọng Hoa một tay ôm đầu đau âm ỉ, tay kia đẩy Kỳ Từ ra xa.
Cuối cùng Kỳ Từ cũng tỉnh táo lại, y cắn răng cười với vẻ khổ sở, lúng túng nói: "Ngươi đừng giận, sau này ta sẽ cách xa ngươi một chút, ta sẽ không phiền ngươi nữa đâu."
Từng chữ nói ra mang theo mập mờ nghẹn ngào, còn có tự giễu và chật vật.
Kỳ Từ vừa dứt lời thì bỗng nhiên có thứ gì đó va vào lồng ngực Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ, phát hiện thứ va vào ngực hắn chính là yêu thương, là vui vẻ, là đắm chìm, là chiếc thuyền giương buồm đi xa cô độc trên biển, là áo giáp trước ngực nhung trang sa trường, là bôn ba tìm người khắp chân trời góc biển.
Biên Trọng Hoa không hiểu sao mình lại có cảm giác này, hắn chợt cảm nhận được có những thứ bị hắn lãng quên từ lâu đột nhiên trở về, như người sắp chết trong giờ phút hấp hối tuyệt vọng bất ngờ tìm được thuốc cải tử hoàn sinh.
Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ, bàn tay run rẩy chậm chạp vuốt ve mặt y, sau đó nhắm mắt hôn lên môi Kỳ Từ, động tác nhẹ nhàng như giẫm trên băng mỏng.
Đầu tiên là dè dặt thăm dò, hơi thở quấn giao, nụ hôn vừa nhẹ vừa cạn, Kỳ Từ không tự chủ được bám lên vai Biên Trọng Hoa rồi hé miệng ra, động tác như mời gọi, Biên Trọng Hoa không còn e ngại gì nữa mà hung hăng cạy mở miệng y cắn xé, làm càn dây dưa đi vào.
Nhưng khung cảnh lập tức biến đổi.
Biên Trọng Hoa ngửi thấy mùi máu tươi, hắn mở bừng mắt ra, trông thấy người trong lòng mình đầy thương tích, máu me khắp người.
Biên Trọng Hoa không biết người kia có phải là Kỳ Từ hay không.
Bởi vì hắn không thấy rõ bộ dạng của người trong lòng mình, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng vẫn thấy không rõ.
Người trong lòng hỏi hắn: "Ngươi có đem mứt mơ không?"
Đột nhiên nỗi bi thương như sóng biển cuồn cuộn bủa vây trái tim Biên Trọng Hoa, giày vò hắn từ đầu đến chân, phương xa vọng đến tiếng than khóc rền rĩ, chung quanh dâng lên sóng máu nhấn chìm Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa bừng tỉnh trong nháy mắt.
Hắn đang ngồi trong phòng Tần Dịch Thương, tay còn cầm cây nến đã tàn một nửa.
Dù thấy kỳ quái nhưng Biên Trọng Hoa cũng không bối rối, trong lòng nhủ thầm một câu thú vị rồi thận trọng nhìn quanh.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mờ ảo, đang là đêm khuya, cách bài trí trong phòng giống hệt phòng ngủ của Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa đang buồn bực vì sao huyễn cảnh là phòng mình thì đột nhiên cảm giác không ổn, lại có chút quen mắt.
Trong phòng, đồ đạc đệm chăn sách vở bị ném lộn xộn trên mặt đất.
Nhịp tim Biên Trọng Hoa bỗng nhiên tăng tốc, hắn giương mắt nhìn tới góc phòng.
Quả nhiên trông thấy một người đang ngồi xổm ở đó lục lọi.
Chính là hôm đó.
Ngày mà cả hắn lẫn Kỳ Từ đều say khướt.
Nhưng sao lại là hôm đó?
Biên Trọng Hoa mơ hồ phát giác ra điều gì nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, cảm giác bối rối kia giống hệt nhiều năm trước hắn bị mất một vật nhưng lại không nhớ ra được vật gì, chỉ để lại sầu muộn và phẫn uất.
Si niệm tràn ngập trong lòng nhưng không tìm thấy chỗ thoát ra, Biên Trọng Hoa có thể cảm giác được nhưng lại không thể xác định.
Hắn đang nhíu mày suy tư thì Kỳ Từ đột nhiên đứng lên, vì y say rượu nên bước chân thất tha thất thểu, sau đó vấp phải đồ đạc dưới đất ngã ngửa ra sau.
Biên Trọng Hoa vô thức tiến lên giữ chặt Kỳ Từ sắp té ngã rồi ôm y vào lòng.
Kỳ Từ ngước mắt, ủy khuất ấp úng: "Lệnh bài hắn cho ta, ta làm mất hai lần rồi, sao ta có thể đần thế cơ chứ."
Kỳ Từ da trắng như ngọc, lúc này vì say rượu nên gương mặt đỏ hồng càng nổi bật hơn, Biên Trọng Hoa ôm y, ngón tay có thể cảm nhận được da thịt nóng rực dưới y phục khiến đầu ngón tay Biên Trọng Hoa cũng nóng lên như bị lửa đốt.
Biên Trọng Hoa tâm niệm một câu đây là huyễn cảnh, muốn tĩnh tâm nhưng lại nghe Kỳ Từ lắp bắp nói: "Lệnh bài này là hắn cho ta mà sao ngươi lại có? Ngươi ngươi trả lại cho ta mau!"
Nói xong Kỳ Từ đột nhiên bổ nhào vào người Biên Trọng Hoa.
Tất cả đều là những thứ hôm đó Kỳ Từ đã nói và đã làm!
Hơn nữa hôm nay Biên Trọng Hoa rõ ràng không say rượu, đầu óc tỉnh táo, bước chân vững vàng, cũng không bị ngã nhào xuống đất dậy không nổi.
Kỳ Từ ngồi trên người Biên Trọng Hoa, một tay nắm vai hắn, tay kia muốn đoạt món đồ trong tay Biên Trọng Hoa.
Ngày đó vô tâm vô ý lại thêm say rượu nên ý thức không tỉnh táo, Biên Trọng Hoa cũng không nghĩ gì nhiều, ngược lại còn chủ động trêu ghẹo Kỳ Từ, bây giờ lại bị bổ nhào như thế, người kia ngồi trên người cựa quậy khắp nơi, tâm tình Biên Trọng Hoa tất nhiên là không giống với hôm đó, chỉ cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Biên Trọng Hoa đang muốn đứng dậy thì lại nghe Kỳ Từ hỏi: "Ngươi, ngươi muốn cái gì? Muốn gì ta cũng cho ngươi hết."
Biên Trọng Hoa nheo mắt.
Đây là hôm đó mình dụ Kỳ Từ đem đồ tới đổi lệnh bài.
Bây giờ nói ra trong hoàn cảnh này lại có ý tứ mập mờ, huống chi Biên Trọng Hoa đang hoàn toàn tỉnh táo, chỉ cảm thấy Kỳ Từ nói vậy có một sự chọc người không tả rõ được.
Kỳ Từ ngồi trên người Biên Trọng Hoa, quần áo bị lôi kéo hơi xộc xệch, ánh mắt lờ đờ mông lung, vì bị mất lệnh bài quan trọng nên trong mắt ẩn chứa ủy khuất và tự trách, y nhìn chằm chằm Biên Trọng Hoa, vẻ mặt như thể không đòi được lệnh bài thì không chịu thôi.
Vừa kiên cường vừa cố chấp.
Biên Trọng Hoa chợt nhớ lại hôm đó hai người bị ly gián, Kỳ Từ đến Ám Hầu Môn tìm mình rồi nhẫn nại đứng ở cửa đợi mình rất lâu, khi đó dáng vẻ Kỳ Từ cũng ủy khuất nhưng không muốn lộ ra, mang tấm lòng đầy chân thành đến, bị mình đối xử lạnh lùng cũng không hề trách móc gì.
Tại sao......
Chỉ muốn nhốt y vào phòng bắt nạt cho đến lúc y không giấu được ủy khuất nữa, sự kiên cường kia cũng bị đánh tan, sau đó lại kéo y vào lòng dịu dàng trấn an?
Biên Trọng Hoa bị ý nghĩ này làm giật mình, chỉ cảm thấy suy nghĩ lộn xộn mờ mịt, ngay cả đầu cũng đau theo.
Hắn chống tay ngồi dậy muốn đẩy Kỳ Từ ra khỏi người mình, lại nghe người kia nói: "Ta chọc ngươi cười thì lệnh bài này cho ta nhé?"
Biên Trọng Hoa bất đắc dĩ.
Sao? Ngươi còn muốn nện vò rượu vào đầu thêm lần nữa à?
Kỳ Từ nhìn quanh tìm vò rượu rỗng, Biên Trọng Hoa đề phòng y làm chuyện điên rồ nên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của y.
Kỳ Từ bỗng nhiên quay đầu lại, lúc này Biên Trọng Hoa đã ngồi dậy, hai người ngồi dưới đất đối mặt với nhau, "Kỳ Từ" đột nhiên ngốc nghếch cười nói: "Ngươi biết rõ đây là huyễn cảnh, sao còn lo ta bị thương cơ chứ?"
Đây không phải là đối thoại hôm đó.
Biên Trọng Hoa khựng lại, vừa muốn mở miệng thì "Kỳ Từ" bất thình lình đưa tay ôm cổ hắn hôn lên!
Biên Trọng Hoa vô thức muốn đẩy ra, cảm giác mất đi vật gì đó trong đáy lòng càng thêm mãnh liệt, hắn đang thất thần suy nghĩ thì đột ngột ngửi thấy mùi hương quyến rũ mê hồn khiến đầu óc hắn mụ mị.
Hai tay Kỳ Từ ôm chặt hắn, hôn mấy cái cũng không được đáp lại, cảm thấy người kia ngậm chặt miệng cứng ngắc như tảng đá thì không khỏi nản chí.
Cảm giác được hai cánh tay quấn quanh mình nới lỏng, Biên Trọng Hoa một tay ôm đầu đau âm ỉ, tay kia đẩy Kỳ Từ ra xa.
Cuối cùng Kỳ Từ cũng tỉnh táo lại, y cắn răng cười với vẻ khổ sở, lúng túng nói: "Ngươi đừng giận, sau này ta sẽ cách xa ngươi một chút, ta sẽ không phiền ngươi nữa đâu."
Từng chữ nói ra mang theo mập mờ nghẹn ngào, còn có tự giễu và chật vật.
Kỳ Từ vừa dứt lời thì bỗng nhiên có thứ gì đó va vào lồng ngực Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ, phát hiện thứ va vào ngực hắn chính là yêu thương, là vui vẻ, là đắm chìm, là chiếc thuyền giương buồm đi xa cô độc trên biển, là áo giáp trước ngực nhung trang sa trường, là bôn ba tìm người khắp chân trời góc biển.
Biên Trọng Hoa không hiểu sao mình lại có cảm giác này, hắn chợt cảm nhận được có những thứ bị hắn lãng quên từ lâu đột nhiên trở về, như người sắp chết trong giờ phút hấp hối tuyệt vọng bất ngờ tìm được thuốc cải tử hoàn sinh.
Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ, bàn tay run rẩy chậm chạp vuốt ve mặt y, sau đó nhắm mắt hôn lên môi Kỳ Từ, động tác nhẹ nhàng như giẫm trên băng mỏng.
Đầu tiên là dè dặt thăm dò, hơi thở quấn giao, nụ hôn vừa nhẹ vừa cạn, Kỳ Từ không tự chủ được bám lên vai Biên Trọng Hoa rồi hé miệng ra, động tác như mời gọi, Biên Trọng Hoa không còn e ngại gì nữa mà hung hăng cạy mở miệng y cắn xé, làm càn dây dưa đi vào.
Nhưng khung cảnh lập tức biến đổi.
Biên Trọng Hoa ngửi thấy mùi máu tươi, hắn mở bừng mắt ra, trông thấy người trong lòng mình đầy thương tích, máu me khắp người.
Biên Trọng Hoa không biết người kia có phải là Kỳ Từ hay không.
Bởi vì hắn không thấy rõ bộ dạng của người trong lòng mình, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng vẫn thấy không rõ.
Người trong lòng hỏi hắn: "Ngươi có đem mứt mơ không?"
Đột nhiên nỗi bi thương như sóng biển cuồn cuộn bủa vây trái tim Biên Trọng Hoa, giày vò hắn từ đầu đến chân, phương xa vọng đến tiếng than khóc rền rĩ, chung quanh dâng lên sóng máu nhấn chìm Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa bừng tỉnh trong nháy mắt.
Hắn đang ngồi trong phòng Tần Dịch Thương, tay còn cầm cây nến đã tàn một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.