Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 61
Y Y Dĩ Dực
05/01/2022
Chương 61: Chẳng hay trong phòng Vương gia có bút mực không? Cho mượn dùng một chút.
Hai người vừa đi vừa tìm người hỏi đường, tìm hồi lâu mới đến được chỗ ở của thư sinh kia, quả nhiên là nằm trong rừng sâu hoang vu.
Hai người khó khăn lắm mới tìm được nhà gỗ của thư sinh, thấy trước nhà có một khoảng sân được rào lại, nhưng trong sân chỉ có cỏ dại và ngói vỡ nhìn hết sức hoang tàn, nếu ai không biết chắc hẳn sẽ nghĩ nơi này đã bỏ hoang.
Biên Trọng Hoa lẩm bẩm: "Sao một thư sinh tay trói gà không chặt lại ở nơi vắng vẻ này chứ."
Dứt lời hắn thử đẩy cổng hàng rào, phát hiện không khóa nên đi vào trong, hai người băng qua sân tới trước cửa, Biên Trọng Hoa đưa tay gõ cửa nhưng chẳng ai đáp lại.
Kỳ Từ gọi khẽ: "Có ai có đây không?"
Yên lặng giây lát, sau đó trong phòng vọng ra tiếng ho khan rồi cửa nhẹ nhàng bật mở.
Mùi thảo dược nồng nặc bay ra, cả phòng bị hun trong mùi đắng chát khó ngửi, có vẻ như đã bịt kín rất lâu, cửa sổ đóng chặt không có khe hở nào khiến trong phòng đen kịt một màu, hoàn toàn không giống nơi có người sinh sống.
Một nam tử đứng sau cửa, tóc tai bù xù, gầy như que củi, bụng dưới nhô lên hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với thân hình trơ xương, tuy bộ dạng chật vật nghèo túng nhưng nhìn kỹ khuôn mặt hắn vẫn thấy được vẻ thanh tú và ngũ quan đoan chính.
"Các ngươi là ai?" Nam tử yếu ớt hỏi, trong mắt tràn ngập bi quan chán nản.
"Nghe Lục Nhân lão gia nói ngươi họ Lục tên Vũ đúng không?" Biên Trọng Hoa hạ giọng, cố gắng không làm cho nam tử bực dọc .
Lục Vũ chậm chạp gật đầu, có vẻ đã hiểu dụng ý hai người đến đây nên bình tĩnh nói: "Các ngươi không cần cứu ta, ta không muốn sống, đừng phí sức làm gì."
Kỳ Từ nói: "Chờ chúng ta diệt trừ yêu vật kia, ngươi có thể khôi phục lại thân thể bình thường, sao lại không muốn sống chứ?"
Lục Vũ dời mắt sang Kỳ Từ nhìn y chằm chằm, tựa như cảm thấy y vừa nực cười vừa ngây thơ, Lục Vũ chậm rãi mở miệng hỏi: "Vậy các ngươi diệt trừ yêu vật kia xong có thể trả lại công danh cho ta không?"
Kỳ Từ ngẩn người.
Giọng Lục Vũ lạnh như băng: "Ta học hành gian khổ mười năm, khó khăn lắm mới thi đậu công danh, nhưng chỉ vì cái này!"
Hắn chỉ vào bụng mình rồi giận dữ hét: "Chỉ vì cái này! Ta thành người dơ bẩn! Ta thành quái vật! Ta đã mất hết công danh mà khó khăn lắm ta mới đạt được!"
Kỳ Từ ấp úng: "Chờ thân thể khôi phục ngươi có thể vào kinh thi lại, ta sẽ giúp ngươi."
Lục Vũ bình tĩnh nhìn Kỳ Từ nói: "Muộn rồi."
Dứt lời Lục Vũ giơ hai tay lên, ngón trỏ và ngón áp út trên mỗi bàn tay hắn đều không còn! Như vậy sẽ không thể cầm bút được nữa! Lục Vũ cười lạnh: "Quái vật kia hại ta sống không còn ý nghĩa, nên các ngươi cũng đừng đến phiền ta nữa."
Lục Vũ nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Căn phòng lập tức rơi vào bóng tối, cửa sổ đóng chặt hầu như không lọt sáng, ở góc phòng có ba người quái dị đang đứng, cánh tay dài quá gối, lưng còng, khóe miệng rách ra tận mang tai!
Bọn hắn mỉm cười nhìn Lục Vũ.
Một giây sau Lục Vũ cũng mỉm cười quỷ dị, hắn cúi đầu nhẹ nhàng vuốt bụng mình lẩm bẩm: "Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công. Không ngờ Vương gia này lại tự mò tới cửa."
Ngoài phòng, Kỳ Từ đứng quá gần nên suýt bị cửa kẹp, may mà Biên Trọng Hoa nhanh tay kéo y lại, Kỳ Từ xoa huyệt Thái Dương buồn rầu hỏi Biên Trọng Hoa: "Phải làm sao bây giờ?"
Biên Trọng Hoa thản nhiên nhún vai: "Ta không cứu người một lòng muốn chết đâu."
"Nhưng.........." Kỳ Từ nghĩ nửa ngày cũng không nói tiếp được nên đành thôi, đi theo Biên Trọng Hoa trở về.
Mấy ngày kế tiếp, Biên Trọng Hoa và hai ám hầu khác thay phiên canh gác cả ngày lẫn đêm, mấy công tử nhà giàu kia bị thai rắn đủ tháng trong bụng giày vò đau đớn dở sống dở chết, nhưng người lông vũ tuyệt nhiên không hề xuất hiện.
Lục Nhân lão gia sốt ruột đến toát mồ hôi, hỏi Biên Trọng Hoa: "Lẽ nào vì còn thiếu Lục Vũ nên yêu nghiệt kia mới không đến?"
Biên Trọng Hoa lắc đầu: "Ta đã gặp Lục Vũ rồi, bụng hắn mới ba bốn tháng thôi, còn các công tử ở đây đều đã đủ tháng, yêu quái kia muốn lấy rắn thì không thể tìm Lục Vũ trước được."
"Vậy tại sao yêu vật kia mãi không xuất hiện?" Lục Nhân lão gia như ngồi trên lửa, chắp tay sau lưng đi tới đi lui.
Biên Trọng Hoa suy tư rồi nói: "Chắc hắn đã phát giác được dụng ý của chúng ta, xem ra vẫn phải bức ép mới được."
Lục Nhân lão gia đang định hỏi bức ép thế nào thì đã thấy Biên Trọng Hoa đi về phòng.
Lúc này Kỳ Từ đang ở trong phòng chia bánh ngọt vừa mua ra từng hộp, mấy ngày nay những người khác đều lo đối phó với người lông vũ, Vương gia như y không biết bắt yêu nên rảnh rỗi nhất trong nhà.
Cái lạnh đầu đông nối tiếp cuối thu càn quét vùng sông nước Giang Nam êm đềm.
Buổi sáng nha hoàn đặt may y phục mùa đông và đồ đạc, Kỳ Từ buồn chán nên đi theo nàng, sau đó mua bánh ngọt về.
Kỳ Từ đang tự hỏi Biên Trọng Hoa có thích hay không để bỏ thêm mấy miếng vào hộp cơm của hắn thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Kỳ Từ đứng dậy mở cửa, thấy Biên Trọng Hoa đứng bên ngoài.
Khóe miệng Biên Trọng Hoa cong lên, đáy mắt tràn ngập ý cười, hắn hỏi: "Chẳng hay trong phòng Vương gia có bút mực không? Cho mượn dùng một chút."
Hai người vừa đi vừa tìm người hỏi đường, tìm hồi lâu mới đến được chỗ ở của thư sinh kia, quả nhiên là nằm trong rừng sâu hoang vu.
Hai người khó khăn lắm mới tìm được nhà gỗ của thư sinh, thấy trước nhà có một khoảng sân được rào lại, nhưng trong sân chỉ có cỏ dại và ngói vỡ nhìn hết sức hoang tàn, nếu ai không biết chắc hẳn sẽ nghĩ nơi này đã bỏ hoang.
Biên Trọng Hoa lẩm bẩm: "Sao một thư sinh tay trói gà không chặt lại ở nơi vắng vẻ này chứ."
Dứt lời hắn thử đẩy cổng hàng rào, phát hiện không khóa nên đi vào trong, hai người băng qua sân tới trước cửa, Biên Trọng Hoa đưa tay gõ cửa nhưng chẳng ai đáp lại.
Kỳ Từ gọi khẽ: "Có ai có đây không?"
Yên lặng giây lát, sau đó trong phòng vọng ra tiếng ho khan rồi cửa nhẹ nhàng bật mở.
Mùi thảo dược nồng nặc bay ra, cả phòng bị hun trong mùi đắng chát khó ngửi, có vẻ như đã bịt kín rất lâu, cửa sổ đóng chặt không có khe hở nào khiến trong phòng đen kịt một màu, hoàn toàn không giống nơi có người sinh sống.
Một nam tử đứng sau cửa, tóc tai bù xù, gầy như que củi, bụng dưới nhô lên hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với thân hình trơ xương, tuy bộ dạng chật vật nghèo túng nhưng nhìn kỹ khuôn mặt hắn vẫn thấy được vẻ thanh tú và ngũ quan đoan chính.
"Các ngươi là ai?" Nam tử yếu ớt hỏi, trong mắt tràn ngập bi quan chán nản.
"Nghe Lục Nhân lão gia nói ngươi họ Lục tên Vũ đúng không?" Biên Trọng Hoa hạ giọng, cố gắng không làm cho nam tử bực dọc .
Lục Vũ chậm chạp gật đầu, có vẻ đã hiểu dụng ý hai người đến đây nên bình tĩnh nói: "Các ngươi không cần cứu ta, ta không muốn sống, đừng phí sức làm gì."
Kỳ Từ nói: "Chờ chúng ta diệt trừ yêu vật kia, ngươi có thể khôi phục lại thân thể bình thường, sao lại không muốn sống chứ?"
Lục Vũ dời mắt sang Kỳ Từ nhìn y chằm chằm, tựa như cảm thấy y vừa nực cười vừa ngây thơ, Lục Vũ chậm rãi mở miệng hỏi: "Vậy các ngươi diệt trừ yêu vật kia xong có thể trả lại công danh cho ta không?"
Kỳ Từ ngẩn người.
Giọng Lục Vũ lạnh như băng: "Ta học hành gian khổ mười năm, khó khăn lắm mới thi đậu công danh, nhưng chỉ vì cái này!"
Hắn chỉ vào bụng mình rồi giận dữ hét: "Chỉ vì cái này! Ta thành người dơ bẩn! Ta thành quái vật! Ta đã mất hết công danh mà khó khăn lắm ta mới đạt được!"
Kỳ Từ ấp úng: "Chờ thân thể khôi phục ngươi có thể vào kinh thi lại, ta sẽ giúp ngươi."
Lục Vũ bình tĩnh nhìn Kỳ Từ nói: "Muộn rồi."
Dứt lời Lục Vũ giơ hai tay lên, ngón trỏ và ngón áp út trên mỗi bàn tay hắn đều không còn! Như vậy sẽ không thể cầm bút được nữa! Lục Vũ cười lạnh: "Quái vật kia hại ta sống không còn ý nghĩa, nên các ngươi cũng đừng đến phiền ta nữa."
Lục Vũ nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Căn phòng lập tức rơi vào bóng tối, cửa sổ đóng chặt hầu như không lọt sáng, ở góc phòng có ba người quái dị đang đứng, cánh tay dài quá gối, lưng còng, khóe miệng rách ra tận mang tai!
Bọn hắn mỉm cười nhìn Lục Vũ.
Một giây sau Lục Vũ cũng mỉm cười quỷ dị, hắn cúi đầu nhẹ nhàng vuốt bụng mình lẩm bẩm: "Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công. Không ngờ Vương gia này lại tự mò tới cửa."
Ngoài phòng, Kỳ Từ đứng quá gần nên suýt bị cửa kẹp, may mà Biên Trọng Hoa nhanh tay kéo y lại, Kỳ Từ xoa huyệt Thái Dương buồn rầu hỏi Biên Trọng Hoa: "Phải làm sao bây giờ?"
Biên Trọng Hoa thản nhiên nhún vai: "Ta không cứu người một lòng muốn chết đâu."
"Nhưng.........." Kỳ Từ nghĩ nửa ngày cũng không nói tiếp được nên đành thôi, đi theo Biên Trọng Hoa trở về.
Mấy ngày kế tiếp, Biên Trọng Hoa và hai ám hầu khác thay phiên canh gác cả ngày lẫn đêm, mấy công tử nhà giàu kia bị thai rắn đủ tháng trong bụng giày vò đau đớn dở sống dở chết, nhưng người lông vũ tuyệt nhiên không hề xuất hiện.
Lục Nhân lão gia sốt ruột đến toát mồ hôi, hỏi Biên Trọng Hoa: "Lẽ nào vì còn thiếu Lục Vũ nên yêu nghiệt kia mới không đến?"
Biên Trọng Hoa lắc đầu: "Ta đã gặp Lục Vũ rồi, bụng hắn mới ba bốn tháng thôi, còn các công tử ở đây đều đã đủ tháng, yêu quái kia muốn lấy rắn thì không thể tìm Lục Vũ trước được."
"Vậy tại sao yêu vật kia mãi không xuất hiện?" Lục Nhân lão gia như ngồi trên lửa, chắp tay sau lưng đi tới đi lui.
Biên Trọng Hoa suy tư rồi nói: "Chắc hắn đã phát giác được dụng ý của chúng ta, xem ra vẫn phải bức ép mới được."
Lục Nhân lão gia đang định hỏi bức ép thế nào thì đã thấy Biên Trọng Hoa đi về phòng.
Lúc này Kỳ Từ đang ở trong phòng chia bánh ngọt vừa mua ra từng hộp, mấy ngày nay những người khác đều lo đối phó với người lông vũ, Vương gia như y không biết bắt yêu nên rảnh rỗi nhất trong nhà.
Cái lạnh đầu đông nối tiếp cuối thu càn quét vùng sông nước Giang Nam êm đềm.
Buổi sáng nha hoàn đặt may y phục mùa đông và đồ đạc, Kỳ Từ buồn chán nên đi theo nàng, sau đó mua bánh ngọt về.
Kỳ Từ đang tự hỏi Biên Trọng Hoa có thích hay không để bỏ thêm mấy miếng vào hộp cơm của hắn thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Kỳ Từ đứng dậy mở cửa, thấy Biên Trọng Hoa đứng bên ngoài.
Khóe miệng Biên Trọng Hoa cong lên, đáy mắt tràn ngập ý cười, hắn hỏi: "Chẳng hay trong phòng Vương gia có bút mực không? Cho mượn dùng một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.