Chương 15
Keigo Higashino
25/11/2021
Mở cánh cửa quán Sirius ra rồi bước vào, Shinsuke nhìn thấy tấm lưng của một người mặc áo jacket trắng ở ngay đằng trước. Nghe thấy tiếng mở cửa, chủ nhân cái áo đó quay lưng lại, gương mặt đầy ngạc nhiên. Nhìn thấy anh, gương mặt đó dãn ra.
"Ôi thật là..." Ejima dang rộng đôi tay. "Nhớ hương vị quán tôi nên đến đó hả?"
Shinsuke mỉm cười, tiến lại gần Ejima. Vừa đi anh vừa quay về phía Okabe đang đứng ở quầy bar, khẽ vẫy tay chào. Okabe gật đầu. Shinsuke đến bên cạnh Ejima, quan sát khách trong quán. Mới hơn sáu giờ, hầu như chưa có khách. Chỉ có hai người đang ngồi ở quầy bar, hai người ngồi ở bàn.
"Tôi có chuyện muốn hỏi. Giờ ông có thời gian không?" Shinsuke khẽ nói.
"Chuyện gì vậy?" Ejima hạ giọng.
"Về vụ tai nạn." Shinsuke đáp. "Vụ tai nạn tôi gây ra."
Ejima nhíu mày, gương mặt biểu lộ sự phân vân. Rõ ràng ông ta không hứng thú gì với câu chuyện này.
"Nhanh không?"
"Nhanh."
"Thế à?" Ejima thở dài, gật đầu. Ông ta đặt tay lên vai Shinsuke. "Vậy thì, tìm chỗ ngồi xuống rồi nghe nhé!"
Bị Ejima giục, Shinsuke ngồi vào bàn trong cùng. Ngồi ở xô pha thật dễ chịu. Mấy năm rồi mới lại được ngồi ghế này, Shinsuke nghĩ thầm. Hồi còn làm ở đây, anh chẳng có lúc nào ngồi xô pha cả.
"Thật ra hôm nay tôi đã đến đồn cảnh sát. Là vì một vụ khác, nhưng tình cờ gặp thanh tra Akiyama ở Phòng Giao thông. Đó là người phụ trách vụ tai nạn của tôi."
"Ừ, rồi sao?" Ejima lôi bao thuốc ra, rút một điếu đưa lên miệng, châm lửa bằng bật lửa Cartier.
"Tôi nói là vẫn mất trí nhớ, nên anh ta đã kể chi tiết về vụ tai nạn cho tôi. Akiyama làm gương mặt rất kỳ lạ."
Nghe những lời của Shinsuke, Ejima khẽ gật đầu.
"Nhưng lúc này đâu cần phải nghe anh kể về vụ đấy."
"Nhưng cứ như thế thì tâm trạng tôi không lên được."
"Cái đó thì tôi hiểu. Thế nghe anh ta kể rồi sao nữa?"
"Tôi cực kỳ ngạc nhiên." Shinsuke thật thà nói. "Vì tôi không nghĩ là vụ tai nạn đó lại như vậy."
"Như vậy là sao?"
"Tôi cứ nghĩ mình tông chết người, cứ nghĩ vụ tai nạn đó đơn thuần là vậy. Nhưng nghe anh ta nói thì hóa ra không phải vậy. Gây ra những vết thương trí mạng cho người phụ nữ tên Kishinaka đó là một cái ô tô khác. Nghĩa là có hai ô tô liên quan đến vụ tai nạn này."
"Tôi cũng có nghe vậy. Chỉ là không biết chi tiết thôi." Ejima chậm rãi hút thuốc và nói, cử chỉ của ông ta như muốn thốt lên rằng chính Shinsuke mới là người kỳ lạ khi lúc này lại phấn khích với việc đó đến vậy.
"Bởi vì tôi không nhớ gì hết."
Theo như giải thích của Đội trưởng Điều tra Akiyama thì vụ tai nạn diễn biến như sau.
Đầu tiên, Kishinaka Minae chạy xe đạp về hướng nam trên con đường xảy ra tai nạn. Xe Bentley lao tới từ đằng sau. Người lái chiếc Bentley đó là Shinsuke. Xe Bentley chạy với tốc độ bao nhiêu thì vẫn chưa rõ. Shinsuke khai rằng "chạy nhanh vì đèn giao thông ở ngã tư phía trước sắp chuyển sang màu đỏ" nên cảnh sát suy đoán anh chạy vượt quá tốc độ quy định ba mươi cây số trên giờ một chút. Rồi sau tai nạn, Shinsuke khăng khăng là mình chấp hành tốc độ cho phép nên thật giả còn chưa rõ ràng. Hiện tại thì anh mất trí nhớ về việc đó rồi nên không thể nói được gì hết.
Không lâu sau, chiếc Bentley đâm vào xe đạp của Kishinaka Minae từ phía sau. Chỗ đâm vào là góc bên trái bộ hãm xung của xe Bentley. Chiếc xe đạp bị đâm mất thăng bằng, đổ nhào như thể bị ném về phía trước. Cơ thể Kishinaka Minae ngồi trên xe đạp bị hất bay đến bức tường của tòa nhà bên trái hướng xe chạy. Lúc đó, cô ta bị ép sát lưng vào tường. Còn chiếc Bentley sau khi đâm xe đạp thì hốt hoảng đổi hướng đi, chạy lấn sang cả làn xe ngược chiều. Shinsuke hình như đã vội đánh lái theo phản xạ.
Tiếp đó, cái xe thứ hai lao đến từ hướng ngược lại. Đó là xe Ferrari màu đỏ. Xe này hình như chạy với tốc độ rất nhanh. Bất ngờ với tai nạn xảy ra trước mắt, không kịp phản ứng gì, chỉ cố tránh chiếc Bentley. Dù đã phanh rồi nhưng vẫn không kịp giảm tốc độ.
Kết quả là xe Ferrari lao thẳng vào tòa nhà ở bên phải. Và phía trước tòa nhà đang có Kishinaka Minae ở đó. Người lái xe Ferrari đó đã cố hết sức tránh tình huống xấu nhất, tiếc là muộn mất rồi.
Toàn thân bị va đập mạnh và nội tạng bị nghiền nát, đó là nguyên nhân trực tiếp gây ra cái chết của Kishinaka Minae.
"Nói thế này thật không phải, nhưng khi chi tiết câu chuyện, thú thực là tôi thấy nhẹ nhõm phần nào." Shinsuke nói. "Thời điểm tôi đâm vào, cô ta chưa bị thương nặng lắm, nhưng cũng không thể nói là xe kia không có lỗi gì. Đương nhiên tôi cũng hiểu là nếu tôi lái an toàn hơn thì người phụ nữ tên Kishinaka đó đã không mất mạng."
"Tai nạn giao thông là may rủi." Ejima thở ra làn khói thuốc màu trắng. "Cậu nghĩ trong một năm có bao nhiêu người chết vì tai nạn giao thông? Mười nghìn người đấy. Số người bị thương nhưng giữ được mạng lại gấp mấy lần con số đó. Rồi trường hợp chưa đến mức tai nạn, nhưng nếu chỉ sai một li thôi là thành tai nạn lại gấp thêm vài lần nữa. Trường hợp đó là do may mắn, nhưng bản thân người lái xe lại không nhận ra mình may mắn. Có thể nói rằng hầu hết những người đang sống đã được cứu là nhờ một vận may nào đó. Ngược lại, những người chạy xe mà từ trước đến nay chưa gây ra tai nạn thương vong về người nào thì chỉ là người đó vẫn còn may mắn thôi. Giống như tôi vậy. Shinsuke chỉ là đen đủi thôi. Thế nên đừng nghĩ ngợi gì nữa."
Shinsuke cúi đầu. Anh hiểu những lời Ejima nói, nhờ thế mà thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng mà bảo anh đừng nghĩ ngợi thì đúng là một yêu cầu phi lý. Anh ngẩng mặt lên.
"Thực ra tôi có việc muốn nhờ ông, Ejima."
"Việc gì vậy?"
"Hình như có một luật sư theo vụ của tôi. Ông Yuguchi thì phải."
"Đúng vậy. Là Yuguchi. Cậu còn nhớ việc đó sao?"
"Không, tôi quên rồi. Nhưng ở đồn cảnh sát người ta nói nên tôi nhớ ra."
Luật sư Yuguchi là người rất thân thiết với Ejima. Shinsuke nhớ ông ta đến quán Sirius vài lần để uống rượu. Có thể nói Shinsuke được phán quyết nhẹ cũng là nhờ thế lực của ông luật sư đó.
"Tôi có việc muốn nhờ ông Yuguchi chỉ giúp."
"Là gì vậy?"
"Tôi muốn biết thân thế của người lái chiếc xe còn lại trong vụ tai nạn."
Lông mày bên phải của Ejima nhếch lên. Miệng ông ta hơi méo lại.
"Để làm gì?"
"Tôi muốn biết. Tôi hỏi nhưng cảnh sát không cho thông tin. Nhưng nếu là ông Yuguchi thì chắc chắn biết."
"Việc đó thì... biết sao nhỉ?"
"Vậy để tôi tự hỏi. Ông cho tôi địa chỉ liên lạc của ông Yuguchi là được."
Ejima dập mẩu thuốc trong cái gạt tàn.
"Mà Shinsuke này, không phải thế là đủ rồi sao? Bây giờ biết chi tiết về tai nạn cũng chẳng để làm gì. Thay vào đó, dành thời gian để suy nghĩ về tương lai chẳng phải tốt hơn sao?"
"Tôi có nghĩ mà." Shinsuke nói rồi khẽ cười. "Nhưng đó là hai chuyện khác nhau."
"Ý tôi là lúc nào cũng bận tâm về quá khứ thì không nhìn thấy tương lai đâu."
"Tôi không định bận tâm mãi. Chỉ là muốn biết chính xác thôi. Ông có thể cho tôi địa chỉ liên lạc của ông Yuguchi không?"
"Đành vậy." Ejima thở dài. "Tí nữa tôi sẽ gọi cho ông ta để hỏi."
"Vậy xin phiền ông." Shinsuke cúi đầu.
"Thay vào đó..." Ejima dáo dác nhìn quanh, rồi hạ giọng. "Cậu hãy thôi nói mấy chuyện tai nạn với người khác ngoài tôi đi. Vì không phải ai cũng muốn nhớ lại những chuyện hơn một năm trước giống như cậu."
Chẳng hiểu những lời đó, Shinsuke nhìn Ejima rồi chớp mắt.
"Cậu cũng bám riết Yuka để hỏi đúng không?" Ejima nói.
Shinsuke gật đầu. Đó là lúc anh đến đây vài hôm trước. Sao Ejima lại biết? Là Yuka kể hay sao? Cũng có thể là Okabe báo cáo tình hình.
"Cậu có thể hứa với tôi không?" Ejima nhìn vào mắt Shinsuke rồi nói.
"Vâng." Shinsuke gật đầu. Trong hoàn cảnh này chỉ có thể trả lời như vậy.
Shinsuke nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
"Xin lỗi vì làm mất thời gian của ông. Vậy, tôi xin phép."
"Cậu thích gì thì uống đi. Okabe sẽ làm cho."
"Thôi, giờ cũng muộn rồi." Shinsuke chỉ tay vào đồng hồ.
"Thế à? Vậy lần tới cậu lại đến đây từ từ uống rượu nhé!" Ejima cũng đứng dậy.
Ejima tiễn Shinsuke ra tận thang máy.
"Mà Narumi khỏe không? Từ sau lần ở bệnh viện, tôi chưa gặp lại cô ấy."
"À... cô ấy vẫn khỏe." Shinsuke trả lời mập mờ. Đúng chủ đề anh muốn tránh.
Ejima dường như đọc vị được nội tâm Shinsuke từ biểu cảm thể hiện trên gương mặt anh.
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Không, chẳng có chuyện gì cả. Mà ông Ejima quay lại quán đi! Đến đây là được rồi."
Cánh cửa thang máy mở ra. Shinsuke nhanh chóng bước vào, ấn nút "tầng một".
"Ừ, vậy tôi sẽ liên lạc với Yuguchi." Ejima nói.
"Trăm sự nhờ ông." Shinsuke cúi đầu. Tay trái ấn nút "đóng cửa".
"Ôi thật là..." Ejima dang rộng đôi tay. "Nhớ hương vị quán tôi nên đến đó hả?"
Shinsuke mỉm cười, tiến lại gần Ejima. Vừa đi anh vừa quay về phía Okabe đang đứng ở quầy bar, khẽ vẫy tay chào. Okabe gật đầu. Shinsuke đến bên cạnh Ejima, quan sát khách trong quán. Mới hơn sáu giờ, hầu như chưa có khách. Chỉ có hai người đang ngồi ở quầy bar, hai người ngồi ở bàn.
"Tôi có chuyện muốn hỏi. Giờ ông có thời gian không?" Shinsuke khẽ nói.
"Chuyện gì vậy?" Ejima hạ giọng.
"Về vụ tai nạn." Shinsuke đáp. "Vụ tai nạn tôi gây ra."
Ejima nhíu mày, gương mặt biểu lộ sự phân vân. Rõ ràng ông ta không hứng thú gì với câu chuyện này.
"Nhanh không?"
"Nhanh."
"Thế à?" Ejima thở dài, gật đầu. Ông ta đặt tay lên vai Shinsuke. "Vậy thì, tìm chỗ ngồi xuống rồi nghe nhé!"
Bị Ejima giục, Shinsuke ngồi vào bàn trong cùng. Ngồi ở xô pha thật dễ chịu. Mấy năm rồi mới lại được ngồi ghế này, Shinsuke nghĩ thầm. Hồi còn làm ở đây, anh chẳng có lúc nào ngồi xô pha cả.
"Thật ra hôm nay tôi đã đến đồn cảnh sát. Là vì một vụ khác, nhưng tình cờ gặp thanh tra Akiyama ở Phòng Giao thông. Đó là người phụ trách vụ tai nạn của tôi."
"Ừ, rồi sao?" Ejima lôi bao thuốc ra, rút một điếu đưa lên miệng, châm lửa bằng bật lửa Cartier.
"Tôi nói là vẫn mất trí nhớ, nên anh ta đã kể chi tiết về vụ tai nạn cho tôi. Akiyama làm gương mặt rất kỳ lạ."
Nghe những lời của Shinsuke, Ejima khẽ gật đầu.
"Nhưng lúc này đâu cần phải nghe anh kể về vụ đấy."
"Nhưng cứ như thế thì tâm trạng tôi không lên được."
"Cái đó thì tôi hiểu. Thế nghe anh ta kể rồi sao nữa?"
"Tôi cực kỳ ngạc nhiên." Shinsuke thật thà nói. "Vì tôi không nghĩ là vụ tai nạn đó lại như vậy."
"Như vậy là sao?"
"Tôi cứ nghĩ mình tông chết người, cứ nghĩ vụ tai nạn đó đơn thuần là vậy. Nhưng nghe anh ta nói thì hóa ra không phải vậy. Gây ra những vết thương trí mạng cho người phụ nữ tên Kishinaka đó là một cái ô tô khác. Nghĩa là có hai ô tô liên quan đến vụ tai nạn này."
"Tôi cũng có nghe vậy. Chỉ là không biết chi tiết thôi." Ejima chậm rãi hút thuốc và nói, cử chỉ của ông ta như muốn thốt lên rằng chính Shinsuke mới là người kỳ lạ khi lúc này lại phấn khích với việc đó đến vậy.
"Bởi vì tôi không nhớ gì hết."
Theo như giải thích của Đội trưởng Điều tra Akiyama thì vụ tai nạn diễn biến như sau.
Đầu tiên, Kishinaka Minae chạy xe đạp về hướng nam trên con đường xảy ra tai nạn. Xe Bentley lao tới từ đằng sau. Người lái chiếc Bentley đó là Shinsuke. Xe Bentley chạy với tốc độ bao nhiêu thì vẫn chưa rõ. Shinsuke khai rằng "chạy nhanh vì đèn giao thông ở ngã tư phía trước sắp chuyển sang màu đỏ" nên cảnh sát suy đoán anh chạy vượt quá tốc độ quy định ba mươi cây số trên giờ một chút. Rồi sau tai nạn, Shinsuke khăng khăng là mình chấp hành tốc độ cho phép nên thật giả còn chưa rõ ràng. Hiện tại thì anh mất trí nhớ về việc đó rồi nên không thể nói được gì hết.
Không lâu sau, chiếc Bentley đâm vào xe đạp của Kishinaka Minae từ phía sau. Chỗ đâm vào là góc bên trái bộ hãm xung của xe Bentley. Chiếc xe đạp bị đâm mất thăng bằng, đổ nhào như thể bị ném về phía trước. Cơ thể Kishinaka Minae ngồi trên xe đạp bị hất bay đến bức tường của tòa nhà bên trái hướng xe chạy. Lúc đó, cô ta bị ép sát lưng vào tường. Còn chiếc Bentley sau khi đâm xe đạp thì hốt hoảng đổi hướng đi, chạy lấn sang cả làn xe ngược chiều. Shinsuke hình như đã vội đánh lái theo phản xạ.
Tiếp đó, cái xe thứ hai lao đến từ hướng ngược lại. Đó là xe Ferrari màu đỏ. Xe này hình như chạy với tốc độ rất nhanh. Bất ngờ với tai nạn xảy ra trước mắt, không kịp phản ứng gì, chỉ cố tránh chiếc Bentley. Dù đã phanh rồi nhưng vẫn không kịp giảm tốc độ.
Kết quả là xe Ferrari lao thẳng vào tòa nhà ở bên phải. Và phía trước tòa nhà đang có Kishinaka Minae ở đó. Người lái xe Ferrari đó đã cố hết sức tránh tình huống xấu nhất, tiếc là muộn mất rồi.
Toàn thân bị va đập mạnh và nội tạng bị nghiền nát, đó là nguyên nhân trực tiếp gây ra cái chết của Kishinaka Minae.
"Nói thế này thật không phải, nhưng khi chi tiết câu chuyện, thú thực là tôi thấy nhẹ nhõm phần nào." Shinsuke nói. "Thời điểm tôi đâm vào, cô ta chưa bị thương nặng lắm, nhưng cũng không thể nói là xe kia không có lỗi gì. Đương nhiên tôi cũng hiểu là nếu tôi lái an toàn hơn thì người phụ nữ tên Kishinaka đó đã không mất mạng."
"Tai nạn giao thông là may rủi." Ejima thở ra làn khói thuốc màu trắng. "Cậu nghĩ trong một năm có bao nhiêu người chết vì tai nạn giao thông? Mười nghìn người đấy. Số người bị thương nhưng giữ được mạng lại gấp mấy lần con số đó. Rồi trường hợp chưa đến mức tai nạn, nhưng nếu chỉ sai một li thôi là thành tai nạn lại gấp thêm vài lần nữa. Trường hợp đó là do may mắn, nhưng bản thân người lái xe lại không nhận ra mình may mắn. Có thể nói rằng hầu hết những người đang sống đã được cứu là nhờ một vận may nào đó. Ngược lại, những người chạy xe mà từ trước đến nay chưa gây ra tai nạn thương vong về người nào thì chỉ là người đó vẫn còn may mắn thôi. Giống như tôi vậy. Shinsuke chỉ là đen đủi thôi. Thế nên đừng nghĩ ngợi gì nữa."
Shinsuke cúi đầu. Anh hiểu những lời Ejima nói, nhờ thế mà thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng mà bảo anh đừng nghĩ ngợi thì đúng là một yêu cầu phi lý. Anh ngẩng mặt lên.
"Thực ra tôi có việc muốn nhờ ông, Ejima."
"Việc gì vậy?"
"Hình như có một luật sư theo vụ của tôi. Ông Yuguchi thì phải."
"Đúng vậy. Là Yuguchi. Cậu còn nhớ việc đó sao?"
"Không, tôi quên rồi. Nhưng ở đồn cảnh sát người ta nói nên tôi nhớ ra."
Luật sư Yuguchi là người rất thân thiết với Ejima. Shinsuke nhớ ông ta đến quán Sirius vài lần để uống rượu. Có thể nói Shinsuke được phán quyết nhẹ cũng là nhờ thế lực của ông luật sư đó.
"Tôi có việc muốn nhờ ông Yuguchi chỉ giúp."
"Là gì vậy?"
"Tôi muốn biết thân thế của người lái chiếc xe còn lại trong vụ tai nạn."
Lông mày bên phải của Ejima nhếch lên. Miệng ông ta hơi méo lại.
"Để làm gì?"
"Tôi muốn biết. Tôi hỏi nhưng cảnh sát không cho thông tin. Nhưng nếu là ông Yuguchi thì chắc chắn biết."
"Việc đó thì... biết sao nhỉ?"
"Vậy để tôi tự hỏi. Ông cho tôi địa chỉ liên lạc của ông Yuguchi là được."
Ejima dập mẩu thuốc trong cái gạt tàn.
"Mà Shinsuke này, không phải thế là đủ rồi sao? Bây giờ biết chi tiết về tai nạn cũng chẳng để làm gì. Thay vào đó, dành thời gian để suy nghĩ về tương lai chẳng phải tốt hơn sao?"
"Tôi có nghĩ mà." Shinsuke nói rồi khẽ cười. "Nhưng đó là hai chuyện khác nhau."
"Ý tôi là lúc nào cũng bận tâm về quá khứ thì không nhìn thấy tương lai đâu."
"Tôi không định bận tâm mãi. Chỉ là muốn biết chính xác thôi. Ông có thể cho tôi địa chỉ liên lạc của ông Yuguchi không?"
"Đành vậy." Ejima thở dài. "Tí nữa tôi sẽ gọi cho ông ta để hỏi."
"Vậy xin phiền ông." Shinsuke cúi đầu.
"Thay vào đó..." Ejima dáo dác nhìn quanh, rồi hạ giọng. "Cậu hãy thôi nói mấy chuyện tai nạn với người khác ngoài tôi đi. Vì không phải ai cũng muốn nhớ lại những chuyện hơn một năm trước giống như cậu."
Chẳng hiểu những lời đó, Shinsuke nhìn Ejima rồi chớp mắt.
"Cậu cũng bám riết Yuka để hỏi đúng không?" Ejima nói.
Shinsuke gật đầu. Đó là lúc anh đến đây vài hôm trước. Sao Ejima lại biết? Là Yuka kể hay sao? Cũng có thể là Okabe báo cáo tình hình.
"Cậu có thể hứa với tôi không?" Ejima nhìn vào mắt Shinsuke rồi nói.
"Vâng." Shinsuke gật đầu. Trong hoàn cảnh này chỉ có thể trả lời như vậy.
Shinsuke nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
"Xin lỗi vì làm mất thời gian của ông. Vậy, tôi xin phép."
"Cậu thích gì thì uống đi. Okabe sẽ làm cho."
"Thôi, giờ cũng muộn rồi." Shinsuke chỉ tay vào đồng hồ.
"Thế à? Vậy lần tới cậu lại đến đây từ từ uống rượu nhé!" Ejima cũng đứng dậy.
Ejima tiễn Shinsuke ra tận thang máy.
"Mà Narumi khỏe không? Từ sau lần ở bệnh viện, tôi chưa gặp lại cô ấy."
"À... cô ấy vẫn khỏe." Shinsuke trả lời mập mờ. Đúng chủ đề anh muốn tránh.
Ejima dường như đọc vị được nội tâm Shinsuke từ biểu cảm thể hiện trên gương mặt anh.
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Không, chẳng có chuyện gì cả. Mà ông Ejima quay lại quán đi! Đến đây là được rồi."
Cánh cửa thang máy mở ra. Shinsuke nhanh chóng bước vào, ấn nút "tầng một".
"Ừ, vậy tôi sẽ liên lạc với Yuguchi." Ejima nói.
"Trăm sự nhờ ông." Shinsuke cúi đầu. Tay trái ấn nút "đóng cửa".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.