Chương 22
Keigo Higashino
25/11/2021
Lúc kinh ngạc kêu lên thì muộn rồi. Cái cốc mắc vào tay áo đã rơi xuống dưới chân. Cùng với tiếng cộp, mảnh vỡ của cốc bắn ra tung tóe.
"Tôi xin lỗi." Vội vàng nói với vị khách ngồi ở quầy bar và vị khách ngồi ở bàn đang tròn mắt ngạc nhiên, Shinsuke lấy chổi và hốt rác ra vun gọn lại. Anh nhìn thấy Chizuko đang nhăn nhó.
Một lát sau, Chizuko đến chỗ anh.
"Sao vậy? Sao hôm nay Shinsuke lạ thế? Lúc nãy còn mang sai đồ cho khách nữa. Có chuyện gì thế hả?"
"Không có gì đâu." Shinsuke lắc đầu, vẫn chăm chú dùng chày đập đá.
"Xin lỗi, nhưng hôm nay cậu không tập trung. Cậu làm việc cho hẳn hoi đi!" Chizuko đập nhẹ tay vào lưng Shinsuke, quay lại bàn có khách đang ngồi chờ.
Shinsuke khẽ thở dài. Bản thân anh cũng biết lý do anh không thể tập trung. Câu chuyện nghe được lúc đến chung cư nơi Kishinaka sống vẫn lởn vởn trong đầu anh.
Cậu học sinh đó nói đã nhìn thấy Kishinaka Minae ngay đêm trước khi phát hiện ra thi thể của Kishinaka Reiji.
"Vớ vẩn thật!" Shinsuke nói. Lập tức, mắt cậu học sinh tên Hotsuta Juitsu đó trợn trừng lên.
"Đấy thấy chưa? Đúng là anh không tin. Mà nãy còn nói là nếu cười thì cho tôi đánh chứ."
Shinsuke chần chừ trước cơn giận dữ của cậu ta. Trông cậu ta không có vẻ gì là nói dối.
Shinsuke chỉ nói: "Hay cậu nhầm người?"
"Không thể nhầm được. Dù nhìn thoáng qua nhưng tôi chắc chắn là người đó. Kiểu tóc y hệt, cũng mặc cái váy liền màu xanh da trời, vẻ ngoài đó tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi."
Đương nhiên Hotsuta Juitsu biết là Kishinaka Minae đã chết rồi.
"Thế nên tôi sợ quá không dám nói với ai. Vì nói có ai tin đâu. Người đó đúng là vợ của anh hàng xóm. Là người vợ chết một năm rưỡi trước."
Gương mặt cương quyết của Hotsuta Juitsu như vẫn còn sờ sờ trước mắt anh. Nỗi sợ hãi của cậu ta cũng truyền sang Shinsuke. Đương nhiên, Shinsuke nghĩ không thể có chuyện đó. Việc Kishinaka Minae chết là một sự thật không thay đổi được. Người chết rồi sao có thể hồi sinh?
Anh giả thuyết hay Kishinaka Minae có chị em sinh đôi, và người đó đến thăm Kishinaka Reiji. Điều đó không phải là không thể. Nhưng có lẽ Kishinaka Minae không có chị em sinh đôi gì đâu. Nếu có thật thì nghe lời khai của Hotsuta Juitsu xong, thanh tra Kozuka phải đi điều tra người đó chứ. Viên thanh tra nói việc Hotsuta Juitsu nhìn thấy Kishinaka Minae là vớ vẩn mà.
Nếu vậy thì là... hồn ma chăng?
Cơn gió lạnh bỗng thổi vào lưng anh. Anh lắc đầu, cố xua đi dự cảm không tốt. Cái tay cầm chày đập đá của anh đang run lên, cuối cùng đập cả vào tay.
Hơn mười hai giờ, chuông điện thoại reo. Shinsuke nhấc ống nghe.
"Xin lỗi vì để quý khách đợi lâu. Đây là quán Myoga."
"Shinsuke à? Là tôi, Okabe đây." Giọng nói khẽ vang lên trong điện thoại.
Shinsuke nhìn nhanh sang chỗ Chizuko, thấy bà ta vẫn mải mê nói chuyện với khách thì vặn người, giấu điện thoại đi.
"Gì vậy? Có mấy khi cậu gọi cho tôi đâu."
"Thật ra thì không gọi cũng được, nhưng có chút chuyện muốn nói anh nghe." Cách nói của cậu ta đầy ẩn ý.
"Cậu quan tâm đến tôi thật. Thế có chuyện gì vậy?"
"Anh muốn biết về người đàn ông tên Kiuchi đúng không? Người đó sắp đến đây rồi."
"Đến Sirius á?"
"Ừ."
"Tại sao?"
"Tối nay Kiuchi đến Mizu Kagami. Người quen của tôi bảo vậy. Kiuchi hỏi cậu ta là có biết quán nào có thể uống được mấy loại cocktail cơ bản không? Cậu ta nhớ là bữa trước tôi có hỏi về Kiuchi nên báo với anh ta là quán Sirius có được không? Cậu ta đang hỏi tôi còn chỗ không này. Chắc chỉ ba mươi phút nữa là đến thôi."
"Vậy sao?"
Shinsuke nhìn đồng hồ, nhẩm tính trong đầu. Sirius đóng cửa lúc hai giờ. Giờ mà đi nhanh thì thừa thời gian kịp đến đó.
"Vậy thôi nhé!" Okabe cúp máy.
"Chờ chút đã. Hôm nay Ejima có đó không?"
"Ông ta không đến đâu. Ông ta đi họp về quán ở Osaka rồi."
"Vậy sao? Ejima không có ở đó hả?"
"Shinsuke, anh định tới đây hả?"
"Có lẽ tôi sẽ đến đó."
"Vậy tôi cũng không phiền. Nhưng anh đừng gây chuyện ầm ĩ là được. Nếu lộ ra, tôi sẽ bị Ejima nói không ra gì đâu."
"Tôi biết mà. Xin lỗi cậu nhé!" Shinsuke tạ lỗi rồi cúp máy.
Chizuko đang nói chuyện với khách. Nhưng lúc Shinsuke nhìn, bà ta cảm nhận được ánh nhìn của anh nên lập tức quay lại. Anh khẽ giơ tay lên.
"Tôi xin lỗi." Chizuko nói với khách.
"Xin lỗi bà chủ. Tôi xin phép về được không?"
"Bây giờ ư?" Chizuko nhăn trán.
"Cảnh sát gọi cho tôi, nói là giờ có chuyện muốn hỏi."
"Cảnh sát ư? Nhưng vụ đó đã xong xuôi rồi mà."
"Hình như không phải vậy. Nếu tôi không đến được thì ông ta sẽ đến đây."
Nghe vậy, mặt Chizuko biến sắc. Bà ta xua tay. "Thế thì phiền lắm. Khách sẽ thấy lạ. Tôi hiểu rồi. Để tôi xoay xở cho."
"Tôi xin lỗi." Shinsuke cúi đầu.
"Nhưng mà vụ đó cứ kéo dài lê thê mãi nhỉ. Chẳng phải thủ phạm đã chết rồi sao? Thế là kết thúc được rồi chứ?" Chizuko nhăn nhó.
"Đúng vậy. Tôi cũng muốn mau chóng kết thúc." Shinsuke nói.
Đến gặp cảnh sát để nghe tình hình vụ án là nói dối, nhưng thật tình anh cũng muốn kết thúc cho nhanh.
Đến Sirius là lúc hơn một giờ sáng. Mở cửa ra, việc đầu tiên là anh nhìn vào trong quầy bar. Mắt anh giao với Okabe đang đứng lắc bình pha chế. Shinsuke im lặng, ngồi xuống ghế.
"Vodka Lime." Shinsuke nói.
Okabe gật đầu, hất hàm về phía trong. Ám chỉ rằng anh ta ở trong đó.
Shinsuke vặn người, làm như vô tình nhìn ra đó. Bàn trong cùng có hai nam hai nữ ngồi. Cô gái hình như là tiếp viên, chắc dẫn từ Mizu Kagami sang. Hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Người ngồi gần Shinsuke hơn trông giống dân kinh doanh, đeo kính, đầu tóc chải chuốt gọn gàng. Anh ta đang say sưa cười nói với mấy cô gái. Người đàn ông ngồi trong chỉ hùa theo câu chuyện. Thấy bảo muốn uống mấy loại cocktail cơ bản nên mới đến đây, nhưng theo những gì Shinsuke thấy, anh ta không vui vẻ thưởng thức rượu. Chắc người đàn ông có vẻ mặt cáu kỉnh đó là Kiuchi Haruhiko.
Okabe đặt ly Vodka Lime trước mặt Shinsuke. Ánh mắt sắc lạnh như muốn nói đừng làm điều gì kỳ lạ. Bản thân Shinsuke cũng không nghĩ là anh sẽ đột ngột đi đến bàn đối diện bắt chuyện với Kiuchi. Đầu tiên, anh sẽ quan sát xem Kiuchi là người thế nào.
Càng nhìn lại càng thấy có cảm giác đã gặp anh ta ở đâu đó. Nghĩ lại thì, lúc ở phiên tòa xét xử vụ tai nạn giao thông, cả hai đều phải đứng trên bục để khai trước tòa, ngoài buổi đó ra, cũng có khả năng chạm mặt ở đâu đó. Có khi Kiuchi còn nhớ mặt Shinsuke hơn.
Anh đang mải ngẫm nghĩ thì Kiuchi đột nhiên đứng dậy. Hình như đi rửa tay. Quán này không có nhà vệ sinh nên phải đi ra ngoài. Kiuchi được ai chỉ cho điều đó nên nhanh chóng đi bộ ra cửa.
Shinsuke gục mặt xuống. Kiuchi đi qua lưng anh.
Đặt ly vodka xuống, Shinsuke đứng dậy.
"Amemura." Okabe nói vọng ra từ quầy bar.
"Không sao đâu." Shinsuke ra ám hiệu bằng mắt, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Nhà vệ sinh ở bên hông sảnh chờ thang máy. Shinsuke đứng hút thuốc ở sảnh, chờ Kiuchi đến. Cửa sổ đang mở, từ đó nhìn thấy bầu trời tối đen. Đêm không trăng, cũng không có sao, nhưng nếu cúi xuống nhìn, sẽ thấy ánh đèn neon sáng rực rỡ.
Kiuchi Haruhiko bước ra. Anh ta đút hai tay vào túi, miệng méo xẹo như chán chường lắm. Không có vẻ gì là đang say.
Kiuchi nhìn thoáng gương mặt Shinsuke. Shinsuke cũng nhìn lại. Kiuchi liền lảng đi, đi qua Shinsuke. Có thể thấy anh ta đang rảo bước nhanh hơn.
Nhưng bước chân đó bỗng khựng lại. Một lát sau, anh ta quay lại nhìn chằm chằm Shinsuke.
"Cậu, lẽ nào..." Kiuchi nói.
"Tôi là Amemura." Shinsuke đáp.
"Amemura." Sau khi nhắc lại cái tên đó như đang đọc sách, Kiuchi gật đầu. "Đúng rồi, là cái tên đó. Tôi cứ tưởng là cái tên khác."
"Anh vẫn còn nhớ tôi sao?"
"Đương nhiên rồi." Kiuchi nhún vai. "Ban nãy cậu cũng ở trong quán Sirius à?"
"Vâng, lúc ngồi ở quầy bar, tôi nhìn thấy anh Kiuchi, nên ra đây chờ anh."
"Vậy ư? Trùng hợp thật. Đúng là trái đất tròn." Kiuchi thở dài. "Thế cậu cất công ra tận đây chờ tôi là có việc gì? Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều là người mà đối phương không muốn nhớ đến."
"Tôi có vài chuyện muốn hỏi anh."
"Đến giờ này cậu còn muốn hỏi gì?"
"Tôi bị tấn công mấy tuần trước, vào buổi tối, đột nhiên bị đánh từ đằng sau bằng cờ lê. Thủ phạm là Kishinaka Reiji. Đương nhiên anh biết anh ta nhỉ?"
"Hả?" Kiuchi há miệng, rồi gật đầu. "Nhắc mới nhớ, thanh tra cũng đến báo với tôi chuyện đó."
"Việc tôi bị tấn công có lẽ là do Kishinaka Reiji muốn trả thù. Vì tôi đã gây ra cái chết cho vợ anh ta. Nhưng nếu vậy, có một điều tôi không hiểu."
"Tại sao anh ta không tấn công Kiuchi, một người nữa gây tai nạn cho vợ anh ta?" Kiuchi nói rồi cười.
Đúng vậy, Shinsuke gật đầu.
"Viên thanh tra cũng hỏi tôi điều đó. Hỏi tôi là tại sao? Tôi không biết. Tôi trả lời như vậy đấy. Quả thật tôi không biết, nên cũng chẳng thể trả lời khác được. Phải chăng Kishinaka Reiji nghĩ người chịu trách nhiệm chính trong vụ tai nạn đó là cậu? Người khiến vợ anh ta chết cũng là cậu? Tôi chỉ nghĩ được vậy thôi."
"Dù vậy tôi vẫn không hiểu là sao anh ta không tiếp cận anh?"
"Bị nói lời đó tôi cũng khó xử lắm. Bởi vì người tấn công cậu có phải tôi đâu, là Kishinaka Reiji mà." Kiuchi quay gót, đi về phía quán rượu.
Shinsuke vội vàng chạy theo. "Anh Kiuchi, công việc của anh giờ thế nào?"
"Công việc? Công việc của tôi làm sao?"
"Ngày thường anh cũng có vẻ hay ở nhà nhỉ? Không đến công ty cũng được ư?"
Kiuchi dừng bước trước câu hỏi của Shinsuke.
"Cậu nghe ai nói chuyện đó? "
"Ai chả được. Anh hãy trả lời tôi đi!"
Kiuchi thở dài, trông có vẻ ngán ngẩm.
"Nếu cậu theo dõi hay nghe ngóng gì ở chung cư nơi tôi ở thì cậu đúng là rỗi hơi. Chỗ tôi làm có giờ giấc linh hoạt, nên ngày thường có thể ở nhà vào ban ngày."
"Ngày ở nhà. Tối thì đến Ginza. Vậy anh đến công ty lúc nào?"
"Vì cậu cứ lằng nhằng thế nên tôi sẽ cho cậu biết. Gọi đó là sự giúp đỡ của tôi cũng được." Nói vậy rồi Kiuchi lại bước đi.
"Anh có nghĩ về vụ tai nạn đó không?" Shinsuke đi ngang với Kiuchi và hỏi.
"Có chứ. Có điều, cảm giác tội lỗi mờ nhạt lắm. Cậu cũng thế phải không?"
"Anh đã tới căn hộ của Kishinaka Reiji bao giờ chưa?"
"Chưa." Anh ta thành thật trả lời. Cũng không thèm nhìn Shinsuke.
Đến trước quán rồi, Kiuchi đặt tay lên cái nắm cửa.
"Hồn ma thì sao?" Shinsuke hỏi.
Kiuchi dừng lại, gương mặt lúc quay nhìn Shinsuke có đầy tia máu đỏ trong mắt.
"Cái gì cơ?" Kiuchi hỏi.
"Hồn ma thì sao?" Shinsuke hỏi lại. Anh quan sát phản ứng của anh ta. "Anh có nhìn thấy hồn ma của Kishinaka Minae không?"
Những biểu cảm trên gương mặt Kiuchi từ ngạc nhiên chuyển sang phân vân, rồi bất an. Rồi gương mặt đó méo xệch đi. Một lúc lâu sau, anh ta lắc đầu.
"Cậu đang nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì hết."
"Anh biết đúng không? Chuyện hồn ma ấy." Shinsuke vẫn lằng nhằng hỏi. Anh khéo léo moi thông tin.
"Tôi chẳng hiểu gì. Đầu óc cậu có bị sao không vậy?" Kiuchi mở cửa bước vào trong. Shinsuke cũng bước theo sau.
Vẫn giữ nguyên sự khó chịu trên gương mặt, Kiuchi quay lại bàn mình. Anh ta đi lâu quá nên hình như khiến người đàn ông đi cùng nghi ngờ. Người đó đang hỏi Kiuchi làm gì mà đi lâu thế. Kiuchi trả lời là bận nói chuyện với phụ nữ. Mấy cô tiếp viên đi cùng tỏ vẻ ghen tuông giận dỗi.
Shinsuke cũng quay lại ghế, uống nốt ly Vodka Lime. Nhưng ly rượu đó hết lạnh rồi nên anh bảo Okabe cho ly khác.
Đặt ly Vodka Lime trước mặt Shinsuke, ánh mắt Okabe như muốn nói anh đừng làm mấy việc kỳ lạ nữa. Ánh mắt Shinsuke cũng đáp lại rằng tôi không làm gì, chẳng có vấn đề gì đâu.
Nhóm Kiuchi sắp sửa đứng dậy. Hình như vẫn là Kiuchi thanh toán. Lúc được hỏi anh ta cũng bảo không cần hóa đơn.
Lúc bọn họ rời đi rồi, Shinsuke mới thở dài não nề.
Okabe nhoài người ra hỏi: "Gã Kiuchi đó là ai vậy?"
"Là một người gây tai nạn nữa trong vụ của tôi." Shinsuke đáp.
"Một người gây tai nạn nữa?" Vẻ mặt Okabe vẫn chưa hiểu.
Shinsuke kể khái quát về vụ tai nạn bằng một giọng thật nhỏ để khách hàng khác không nghe thấy.
"Vậy sao? Tôi chỉ nghe Ejima nói đó là một vụ tai nạn phức tạp thôi."
"Cùng là người gây tai nạn mà tôi bị tấn công bằng cờ lê, còn anh ta thì chơi bời vui vẻ ở Ginza. Cậu có nghĩ đó là một khác biệt lớn lao không?"
"Thế nên anh đeo bám Kiuchi, muốn xin chút vận may thừa của anh ta đó hả?"
"Chắc là vậy."
Lúc Shinsuke trả lời, một cậu tiếp viên lại gần, nói thầm vào tai Okabe. Mặt Okabe nhăn nhó.
"Amemura, anh nên về đi!" Cậu ta khẽ nói.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ejima gọi về. Nói là sẽ đến đây bây giờ."
"Thế thì không ổn rồi." Shinsuke nhoài người. "Nếu biết tôi ở đây, kiểu gì cậu cũng bị ông ta nói cho mà xem. Ông ta mà gọi cho Chizuko thì việc tôi nói dối xin về cũng bị lộ mất. Vậy thôi, tôi về đây, gửi yêu cầu thanh toán cho tôi sau nhé!"
Okabe im lặng gật đầu. Gương mặt như giục anh đi lẹ đi.
Rời quán rượu, xuống thang máy, Shinsuke nhớ lại cuộc nói chuyện với Kiuchi. Lúc anh nhắc đến hồn ma, rõ ràng là anh ta hoảng hốt. Vẻ mặt như biết điều gì đó. Nghĩa là lời nói của Hotsuta Juitsu không hẳn là sai. Là hồn ma có tồn tại. Đương nhiên để mà nói cho chính xác thì đó là thứ "na ná hồn ma". Nhưng đó là gì? Sao Kiuchi lại biết?
Một điểm nữa, Shinsuke nhớ lại lời nói lạ lùng của Kiuchi. Lúc anh hỏi anh ta có nghĩ về vụ tai nạn không, Kiuchi đã trả lời thế này, "Có chứ. Có điều, cảm giác tội lỗi mờ nhạt lắm," rồi nói tiếp, "Cậu cũng thế phải không?"
Lúc đầu hỏi, anh chẳng mấy để tâm. Anh ta thể hiện suy nghĩ người gây ra cái chết cho Kishinaka Minae không phải chỉ có mình anh ta, và nói là "cảm giác tội lỗi mờ nhạt lắm". Nhưng mà dù cho vụ tai nạn đó phức tạp đến đâu, anh vẫn không thể hiểu nổi đầu óc của anh ta khi khẳng định như vậy.
Thang máy xuống đến tầng một. Shinsuke rời tòa nhà. Vẫn chưa đến hai giờ, trên đường thấy bóng dáng của rất nhiều khách say và tiếp viên.
Đi đến chỗ taxi, anh bỗng dừng bước. Anh nhìn thấy hai người đàn ông trong con ngõ kẹp giữa tòa nhà anh vừa bước ra và tòa nhà bên cạnh. Một người là Kiuchi. Người còn lại không phải gã vừa ở cùng Kiuchi ban nãy.
Shinsuke lén nhìn sang đó, cố để đối phương không nhận ra mình. Trời, lẽ nào... Anh nghĩ.
Kẻ đang nói chuyện có vẻ rất nghiêm trọng với Kiuchi đó không ai khác là Ejima.
Tại sao lại là Ejima với Kiuchi?
Shinsuke vừa rời khỏi con ngõ vừa lắc đầu. Không thể tin được là Ejima có quen biết với Kiuchi từ trước. Lúc Shinsuke nói muốn biết tên của người thứ hai gây tai nạn, Ejima vờ như không hề biết người đó. Chuyện gì thế này? Lúc anh quay đầu lại nhìn con ngõ đó, điện thoại bỗng đổ chuông. Không phải điện thoại của Shinsuke mà là của cô gái tên Ruriko bỏ lại. Shinsuke đi tới mép làn đường đi bộ, nhấn nút nghe.
"Vâng." Anh nói.
Không thấy phía bên kia trả lời. Nhưng chắc chắn điện thoại đã được kết nối. Chỉ là phía bên kia đang im lặng thôi.
"A lô. Là cô phải không? Trả lời tôi đi!" Shinsuke nói.
Cuối cùng, Ruriko cũng cất tiếng: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
Là giọng nói đó. Giọng nói trầm buồn đầy bí ẩn. Lúc đó, máu trong cơ thể Shinsuke như nhảy múa. Cảm giác khi chạm vào làn da cô gái đó bỗng sống dậy.
"Ở Ginza." Anh đáp.
"Ginza à?" Cô ngẫm nghĩ một chút. "Được đó, giờ hãy đến chỗ tôi đi!"
Đó là lời mà Shinsuke chờ đợi mãi. Vì thế anh mới luôn giữ chiếc điện thoại đó bên người, không lúc nào rời.
"Tôi phải đến đâu?"
"Anh lên taxi đi. Rồi tôi sẽ nói. Hãy đến Universal Tower. "
"Universal Tower? Là tòa nhà to đùng đó hả?"
"Tòa nhà cao, trông thô kệch ý," Ruriko nói. "Phòng 4015."
"4015." Tức là ở tầng bốn mươi nhỉ, Shinsuke nghĩ.
"Vậy tôi sẽ chờ."
"Từ từ đã!" Lúc Shinsuke nói vậy, điện thoại đã bị cúp rồi. Anh đang định hỏi số của cô gái đó. Trên màn hình điện thoại không hiển thị số gọi đến.
Anh bắt taxi, nói địa chỉ như được bảo. Tài xế taxi cũng biết tòa nhà đó.
"Quý khách sống ở tòa nhà hoành tráng đó à?" Giọng điệu ông tài xế đầy hoài nghi xen lẫn cảm phục.
Shinsuke nhìn lại bộ dạng mình, chắc trông anh xoàng xĩnh lắm so với người sống ở đó. Bực bội, Shinsuke đáp: "Đúng vậy, trên tầng... bốn mươi."
"Vậy ư?" Lần này, ông tài xế trung niên ngạc nhiên thật sự.
Shinsuke từng nghe Universal Tower là chung cư siêu cao tầng do công ty bất động sản hàng đầu xây dựng ở Nihonbashi. Trong tòa nhà có hơn năm mươi tầng với hơn bảy trăm phòng. Giá mỗi phòng dao động từ vài chục triệu đến hơn ba trăm triệu yên.
Cô ấy sống ở nơi đó sao? Nghĩ lại thì với phong thái khác hẳn người thường như Ruriko, điều đó cũng có thể lắm chứ.
Chẳng bao lâu, tòa nhà đó đã hiện ra trước mắt. Không hổ danh là Tower, tòa tháp bốn góc nhọn chĩa thẳng lên bầu trời đêm. Xung quanh nó cũng có vài chung cư cao tầng, bước vào khu vực này như lạc vào vương quốc khác.
Taxi từ đường đi vào chung cư. Băng qua con đường dành cho ô tô được bao quanh bởi mảng cây cối kiểu vườn Anh, chiếc taxi đến trước sảnh trông như khách sạn cao cấp.
"Có vẻ như người phục vụ hay ai đó đang chờ." Ông tài xế nói.
Shinsuke rút ra hai tờ năm nghìn yên rồi nhận lại tiền thừa. Ông tài xế làm gương mặt buồn xo, chắc hí hửng sẽ nhận được tiền bo.
Anh đi qua cửa tự động, bước vào sảnh. Bên trái là bàn lễ tân như trong khách sạn. Có sẵn chuông đặt ở đó, chắc ấn vào, bảo vệ sẽ ra. Chắc đó sẽ là người đàn ông mặc đồng phục chỉn chu mà cái tên gọi bảo vệ sẽ không xứng với anh ta.
Chính diện có cái cửa kính, cạnh đó là cái bàn lớn, trên bề mặt lắp những bảng điều khiển khóa tự động. Shinsuke đứng trước cái bảng đó, ấn dãy số 4015, rồi ấn nút gọi.
Tưởng sẽ nghe thấy giọng nói của Ruriko trên loa, nhưng chẳng có phản ứng gì, đột nhiên cái cửa kính bên cạnh mở ra. Shinsuke bước vào trong. Có hành lang xếp một loạt ghế xô pha dành cho khách đợi. Ngập tràn bầu không khí kiểu như sẽ có mấy cậu bồi bàn nhã nhặn xuất hiện.
Trên trần treo một cái đèn chùm cực lớn. Đi sâu vào trong có sảnh chờ thang máy. Tám cái thang máy tất cả, mỗi bên bốn thang máy, đặt đối diện nhau. Từ trước đến nay, Shinsuke chưa từng nhìn thấy chung cư nào có nhiều thang máy đến thế.
Anh bước vào thang máy, ấn nút tầng bốn mươi trên bảng điện tử dạng cảm ứng được xếp ngay ngắn. Cánh cửa nặng nề đóng lại, thang máy nhẹ nhàng đi lên cao. Chuyển động của thang nhẹ quá nên trong phút chốc anh không biết được là đang lên hay đang xuống.
Thang máy dừng lại cũng rất nhẹ nhàng. Chỉ biết thang đã dừng lại khi cửa mở ra. Lúc quan sát cảnh xung quanh, thấy rõ ràng là thay đổi rồi thì mới chắc chắn là thang máy đã di chuyển.
Shinsuke bước đi trên hành lang trải thảm màu nâu trầm. Các phòng được sắp xếp rất ngay ngắn. Phòng nào cũng lắp cửa trông rất kiên cố.
Anh dừng bước trước phòng 4015. Có chuông cạnh cửa. Anh nhấn nút, nhưng chẳng có phản ứng gì. Lúc Shinsuke đứng đó, có tiếng mở khóa. Tiếp theo, từ bên trong vọng ra tiếng mở cửa. Nhưng chẳng thấy có vẻ gì là cánh cửa chuyển động. Anh cầm tay nắm hình chữ L, xoay và đẩy cửa vào. Cửa mở ra không có chút phản ứng gì.
Bên trong tối om. Mùi nước hoa bay khắp phòng. Anh chăm chú nhìn, thấy cái cửa hai cánh ở ngay trước mặt. Cánh cửa đó đang mở. Trong cùng có một phòng trông như phòng khách.
Anh đóng cánh cửa sau lưng lại. Ngay sau đó, có tiếng như khóa kim loại sập vào. Shinsuke ngạc nhiên, định mở cánh cửa đó ra nhưng cửa đã bị khóa, cực kỳ chắc.
Anh bị nhốt kín trong này sao?
Lúc nghĩ vậy, Shinsuke bỗng nghe thấy tiếng đàn dương cầm phát ra từ đâu đó. Anh cởi giày, bước vào phòng. Tiếng đàn vọng ra từ bên trái.
Lần theo tiếng nhạc, đi ra hành lang, anh tìm thấy một thứ trông như công tắc đèn gắn trên bức tường. Anh thử ấn vào đó, nhưng chẳng có thay đổi nào.
Đầu hành lang có một căn phòng. Hình như tiếng đàn vang lên từ trong căn phòng đó. Anh mở cửa ra.
Đó là phòng ngủ. Giữa căn phòng rộng chừng ba mươi mét vuông có đặt cái giường đôi. Hầu như không có những vật dụng dùng trong phòng ngủ. Chỉ có một cái tủ đầu giường đặt ở đó.
Trên giường có một cô gái đang nằm. Cô đang mặc váy hay váy ngủ nhỉ? Dù là cái nào cũng chẳng có gì khác. Trong bóng tối nên nhìn không rõ lắm, hình như là màu đỏ. Cô ngồi dậy, nhìn Shinsuke. Trên tay cô cầm một vật trông như cái điều khiển ti vi.
"Cuối cùng anh cũng đến," cô nói.
"Đây là nơi cô sống sao?" Shinsuke tiến một bước lên phía trước.
Ruriko cầm điều khiển, chĩa về phía tủ đầu giường, ấn nút gì đó. Thế là tiếng dương cầm bỗng ngừng lại. Shinsuke nhìn lên phía trên đầu. Trên tường có gắn loa. Cô uốn người trên giường. Có tiếng quần áo cọ vào nhau sột soạt. Cô vén cao gấu váy lên, để lộ ra bắp đùi trắng ngần trong bóng tối.
"Anh muốn gặp tôi chứ?" Cô hỏi.
"Cô thì sao?" Shinsuke hỏi ngược lại.
"Nói thế nào nhỉ?"
Cô chỉ tay về phía Shinsuke. Shinsuke lại gần chiếc giường. Cái thảm lông dài và rất
êm dưới những bước chân của Shinsuke. Anh với tay ra, chạm vào đầu ngón tay cô.
"Tôi muốn gặp cô, muốn đến chết đi được." Shinsuke luồn ngón tay vào ngón tay cô.
"Tôi xin lỗi." Vội vàng nói với vị khách ngồi ở quầy bar và vị khách ngồi ở bàn đang tròn mắt ngạc nhiên, Shinsuke lấy chổi và hốt rác ra vun gọn lại. Anh nhìn thấy Chizuko đang nhăn nhó.
Một lát sau, Chizuko đến chỗ anh.
"Sao vậy? Sao hôm nay Shinsuke lạ thế? Lúc nãy còn mang sai đồ cho khách nữa. Có chuyện gì thế hả?"
"Không có gì đâu." Shinsuke lắc đầu, vẫn chăm chú dùng chày đập đá.
"Xin lỗi, nhưng hôm nay cậu không tập trung. Cậu làm việc cho hẳn hoi đi!" Chizuko đập nhẹ tay vào lưng Shinsuke, quay lại bàn có khách đang ngồi chờ.
Shinsuke khẽ thở dài. Bản thân anh cũng biết lý do anh không thể tập trung. Câu chuyện nghe được lúc đến chung cư nơi Kishinaka sống vẫn lởn vởn trong đầu anh.
Cậu học sinh đó nói đã nhìn thấy Kishinaka Minae ngay đêm trước khi phát hiện ra thi thể của Kishinaka Reiji.
"Vớ vẩn thật!" Shinsuke nói. Lập tức, mắt cậu học sinh tên Hotsuta Juitsu đó trợn trừng lên.
"Đấy thấy chưa? Đúng là anh không tin. Mà nãy còn nói là nếu cười thì cho tôi đánh chứ."
Shinsuke chần chừ trước cơn giận dữ của cậu ta. Trông cậu ta không có vẻ gì là nói dối.
Shinsuke chỉ nói: "Hay cậu nhầm người?"
"Không thể nhầm được. Dù nhìn thoáng qua nhưng tôi chắc chắn là người đó. Kiểu tóc y hệt, cũng mặc cái váy liền màu xanh da trời, vẻ ngoài đó tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi."
Đương nhiên Hotsuta Juitsu biết là Kishinaka Minae đã chết rồi.
"Thế nên tôi sợ quá không dám nói với ai. Vì nói có ai tin đâu. Người đó đúng là vợ của anh hàng xóm. Là người vợ chết một năm rưỡi trước."
Gương mặt cương quyết của Hotsuta Juitsu như vẫn còn sờ sờ trước mắt anh. Nỗi sợ hãi của cậu ta cũng truyền sang Shinsuke. Đương nhiên, Shinsuke nghĩ không thể có chuyện đó. Việc Kishinaka Minae chết là một sự thật không thay đổi được. Người chết rồi sao có thể hồi sinh?
Anh giả thuyết hay Kishinaka Minae có chị em sinh đôi, và người đó đến thăm Kishinaka Reiji. Điều đó không phải là không thể. Nhưng có lẽ Kishinaka Minae không có chị em sinh đôi gì đâu. Nếu có thật thì nghe lời khai của Hotsuta Juitsu xong, thanh tra Kozuka phải đi điều tra người đó chứ. Viên thanh tra nói việc Hotsuta Juitsu nhìn thấy Kishinaka Minae là vớ vẩn mà.
Nếu vậy thì là... hồn ma chăng?
Cơn gió lạnh bỗng thổi vào lưng anh. Anh lắc đầu, cố xua đi dự cảm không tốt. Cái tay cầm chày đập đá của anh đang run lên, cuối cùng đập cả vào tay.
Hơn mười hai giờ, chuông điện thoại reo. Shinsuke nhấc ống nghe.
"Xin lỗi vì để quý khách đợi lâu. Đây là quán Myoga."
"Shinsuke à? Là tôi, Okabe đây." Giọng nói khẽ vang lên trong điện thoại.
Shinsuke nhìn nhanh sang chỗ Chizuko, thấy bà ta vẫn mải mê nói chuyện với khách thì vặn người, giấu điện thoại đi.
"Gì vậy? Có mấy khi cậu gọi cho tôi đâu."
"Thật ra thì không gọi cũng được, nhưng có chút chuyện muốn nói anh nghe." Cách nói của cậu ta đầy ẩn ý.
"Cậu quan tâm đến tôi thật. Thế có chuyện gì vậy?"
"Anh muốn biết về người đàn ông tên Kiuchi đúng không? Người đó sắp đến đây rồi."
"Đến Sirius á?"
"Ừ."
"Tại sao?"
"Tối nay Kiuchi đến Mizu Kagami. Người quen của tôi bảo vậy. Kiuchi hỏi cậu ta là có biết quán nào có thể uống được mấy loại cocktail cơ bản không? Cậu ta nhớ là bữa trước tôi có hỏi về Kiuchi nên báo với anh ta là quán Sirius có được không? Cậu ta đang hỏi tôi còn chỗ không này. Chắc chỉ ba mươi phút nữa là đến thôi."
"Vậy sao?"
Shinsuke nhìn đồng hồ, nhẩm tính trong đầu. Sirius đóng cửa lúc hai giờ. Giờ mà đi nhanh thì thừa thời gian kịp đến đó.
"Vậy thôi nhé!" Okabe cúp máy.
"Chờ chút đã. Hôm nay Ejima có đó không?"
"Ông ta không đến đâu. Ông ta đi họp về quán ở Osaka rồi."
"Vậy sao? Ejima không có ở đó hả?"
"Shinsuke, anh định tới đây hả?"
"Có lẽ tôi sẽ đến đó."
"Vậy tôi cũng không phiền. Nhưng anh đừng gây chuyện ầm ĩ là được. Nếu lộ ra, tôi sẽ bị Ejima nói không ra gì đâu."
"Tôi biết mà. Xin lỗi cậu nhé!" Shinsuke tạ lỗi rồi cúp máy.
Chizuko đang nói chuyện với khách. Nhưng lúc Shinsuke nhìn, bà ta cảm nhận được ánh nhìn của anh nên lập tức quay lại. Anh khẽ giơ tay lên.
"Tôi xin lỗi." Chizuko nói với khách.
"Xin lỗi bà chủ. Tôi xin phép về được không?"
"Bây giờ ư?" Chizuko nhăn trán.
"Cảnh sát gọi cho tôi, nói là giờ có chuyện muốn hỏi."
"Cảnh sát ư? Nhưng vụ đó đã xong xuôi rồi mà."
"Hình như không phải vậy. Nếu tôi không đến được thì ông ta sẽ đến đây."
Nghe vậy, mặt Chizuko biến sắc. Bà ta xua tay. "Thế thì phiền lắm. Khách sẽ thấy lạ. Tôi hiểu rồi. Để tôi xoay xở cho."
"Tôi xin lỗi." Shinsuke cúi đầu.
"Nhưng mà vụ đó cứ kéo dài lê thê mãi nhỉ. Chẳng phải thủ phạm đã chết rồi sao? Thế là kết thúc được rồi chứ?" Chizuko nhăn nhó.
"Đúng vậy. Tôi cũng muốn mau chóng kết thúc." Shinsuke nói.
Đến gặp cảnh sát để nghe tình hình vụ án là nói dối, nhưng thật tình anh cũng muốn kết thúc cho nhanh.
Đến Sirius là lúc hơn một giờ sáng. Mở cửa ra, việc đầu tiên là anh nhìn vào trong quầy bar. Mắt anh giao với Okabe đang đứng lắc bình pha chế. Shinsuke im lặng, ngồi xuống ghế.
"Vodka Lime." Shinsuke nói.
Okabe gật đầu, hất hàm về phía trong. Ám chỉ rằng anh ta ở trong đó.
Shinsuke vặn người, làm như vô tình nhìn ra đó. Bàn trong cùng có hai nam hai nữ ngồi. Cô gái hình như là tiếp viên, chắc dẫn từ Mizu Kagami sang. Hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Người ngồi gần Shinsuke hơn trông giống dân kinh doanh, đeo kính, đầu tóc chải chuốt gọn gàng. Anh ta đang say sưa cười nói với mấy cô gái. Người đàn ông ngồi trong chỉ hùa theo câu chuyện. Thấy bảo muốn uống mấy loại cocktail cơ bản nên mới đến đây, nhưng theo những gì Shinsuke thấy, anh ta không vui vẻ thưởng thức rượu. Chắc người đàn ông có vẻ mặt cáu kỉnh đó là Kiuchi Haruhiko.
Okabe đặt ly Vodka Lime trước mặt Shinsuke. Ánh mắt sắc lạnh như muốn nói đừng làm điều gì kỳ lạ. Bản thân Shinsuke cũng không nghĩ là anh sẽ đột ngột đi đến bàn đối diện bắt chuyện với Kiuchi. Đầu tiên, anh sẽ quan sát xem Kiuchi là người thế nào.
Càng nhìn lại càng thấy có cảm giác đã gặp anh ta ở đâu đó. Nghĩ lại thì, lúc ở phiên tòa xét xử vụ tai nạn giao thông, cả hai đều phải đứng trên bục để khai trước tòa, ngoài buổi đó ra, cũng có khả năng chạm mặt ở đâu đó. Có khi Kiuchi còn nhớ mặt Shinsuke hơn.
Anh đang mải ngẫm nghĩ thì Kiuchi đột nhiên đứng dậy. Hình như đi rửa tay. Quán này không có nhà vệ sinh nên phải đi ra ngoài. Kiuchi được ai chỉ cho điều đó nên nhanh chóng đi bộ ra cửa.
Shinsuke gục mặt xuống. Kiuchi đi qua lưng anh.
Đặt ly vodka xuống, Shinsuke đứng dậy.
"Amemura." Okabe nói vọng ra từ quầy bar.
"Không sao đâu." Shinsuke ra ám hiệu bằng mắt, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Nhà vệ sinh ở bên hông sảnh chờ thang máy. Shinsuke đứng hút thuốc ở sảnh, chờ Kiuchi đến. Cửa sổ đang mở, từ đó nhìn thấy bầu trời tối đen. Đêm không trăng, cũng không có sao, nhưng nếu cúi xuống nhìn, sẽ thấy ánh đèn neon sáng rực rỡ.
Kiuchi Haruhiko bước ra. Anh ta đút hai tay vào túi, miệng méo xẹo như chán chường lắm. Không có vẻ gì là đang say.
Kiuchi nhìn thoáng gương mặt Shinsuke. Shinsuke cũng nhìn lại. Kiuchi liền lảng đi, đi qua Shinsuke. Có thể thấy anh ta đang rảo bước nhanh hơn.
Nhưng bước chân đó bỗng khựng lại. Một lát sau, anh ta quay lại nhìn chằm chằm Shinsuke.
"Cậu, lẽ nào..." Kiuchi nói.
"Tôi là Amemura." Shinsuke đáp.
"Amemura." Sau khi nhắc lại cái tên đó như đang đọc sách, Kiuchi gật đầu. "Đúng rồi, là cái tên đó. Tôi cứ tưởng là cái tên khác."
"Anh vẫn còn nhớ tôi sao?"
"Đương nhiên rồi." Kiuchi nhún vai. "Ban nãy cậu cũng ở trong quán Sirius à?"
"Vâng, lúc ngồi ở quầy bar, tôi nhìn thấy anh Kiuchi, nên ra đây chờ anh."
"Vậy ư? Trùng hợp thật. Đúng là trái đất tròn." Kiuchi thở dài. "Thế cậu cất công ra tận đây chờ tôi là có việc gì? Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều là người mà đối phương không muốn nhớ đến."
"Tôi có vài chuyện muốn hỏi anh."
"Đến giờ này cậu còn muốn hỏi gì?"
"Tôi bị tấn công mấy tuần trước, vào buổi tối, đột nhiên bị đánh từ đằng sau bằng cờ lê. Thủ phạm là Kishinaka Reiji. Đương nhiên anh biết anh ta nhỉ?"
"Hả?" Kiuchi há miệng, rồi gật đầu. "Nhắc mới nhớ, thanh tra cũng đến báo với tôi chuyện đó."
"Việc tôi bị tấn công có lẽ là do Kishinaka Reiji muốn trả thù. Vì tôi đã gây ra cái chết cho vợ anh ta. Nhưng nếu vậy, có một điều tôi không hiểu."
"Tại sao anh ta không tấn công Kiuchi, một người nữa gây tai nạn cho vợ anh ta?" Kiuchi nói rồi cười.
Đúng vậy, Shinsuke gật đầu.
"Viên thanh tra cũng hỏi tôi điều đó. Hỏi tôi là tại sao? Tôi không biết. Tôi trả lời như vậy đấy. Quả thật tôi không biết, nên cũng chẳng thể trả lời khác được. Phải chăng Kishinaka Reiji nghĩ người chịu trách nhiệm chính trong vụ tai nạn đó là cậu? Người khiến vợ anh ta chết cũng là cậu? Tôi chỉ nghĩ được vậy thôi."
"Dù vậy tôi vẫn không hiểu là sao anh ta không tiếp cận anh?"
"Bị nói lời đó tôi cũng khó xử lắm. Bởi vì người tấn công cậu có phải tôi đâu, là Kishinaka Reiji mà." Kiuchi quay gót, đi về phía quán rượu.
Shinsuke vội vàng chạy theo. "Anh Kiuchi, công việc của anh giờ thế nào?"
"Công việc? Công việc của tôi làm sao?"
"Ngày thường anh cũng có vẻ hay ở nhà nhỉ? Không đến công ty cũng được ư?"
Kiuchi dừng bước trước câu hỏi của Shinsuke.
"Cậu nghe ai nói chuyện đó? "
"Ai chả được. Anh hãy trả lời tôi đi!"
Kiuchi thở dài, trông có vẻ ngán ngẩm.
"Nếu cậu theo dõi hay nghe ngóng gì ở chung cư nơi tôi ở thì cậu đúng là rỗi hơi. Chỗ tôi làm có giờ giấc linh hoạt, nên ngày thường có thể ở nhà vào ban ngày."
"Ngày ở nhà. Tối thì đến Ginza. Vậy anh đến công ty lúc nào?"
"Vì cậu cứ lằng nhằng thế nên tôi sẽ cho cậu biết. Gọi đó là sự giúp đỡ của tôi cũng được." Nói vậy rồi Kiuchi lại bước đi.
"Anh có nghĩ về vụ tai nạn đó không?" Shinsuke đi ngang với Kiuchi và hỏi.
"Có chứ. Có điều, cảm giác tội lỗi mờ nhạt lắm. Cậu cũng thế phải không?"
"Anh đã tới căn hộ của Kishinaka Reiji bao giờ chưa?"
"Chưa." Anh ta thành thật trả lời. Cũng không thèm nhìn Shinsuke.
Đến trước quán rồi, Kiuchi đặt tay lên cái nắm cửa.
"Hồn ma thì sao?" Shinsuke hỏi.
Kiuchi dừng lại, gương mặt lúc quay nhìn Shinsuke có đầy tia máu đỏ trong mắt.
"Cái gì cơ?" Kiuchi hỏi.
"Hồn ma thì sao?" Shinsuke hỏi lại. Anh quan sát phản ứng của anh ta. "Anh có nhìn thấy hồn ma của Kishinaka Minae không?"
Những biểu cảm trên gương mặt Kiuchi từ ngạc nhiên chuyển sang phân vân, rồi bất an. Rồi gương mặt đó méo xệch đi. Một lúc lâu sau, anh ta lắc đầu.
"Cậu đang nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì hết."
"Anh biết đúng không? Chuyện hồn ma ấy." Shinsuke vẫn lằng nhằng hỏi. Anh khéo léo moi thông tin.
"Tôi chẳng hiểu gì. Đầu óc cậu có bị sao không vậy?" Kiuchi mở cửa bước vào trong. Shinsuke cũng bước theo sau.
Vẫn giữ nguyên sự khó chịu trên gương mặt, Kiuchi quay lại bàn mình. Anh ta đi lâu quá nên hình như khiến người đàn ông đi cùng nghi ngờ. Người đó đang hỏi Kiuchi làm gì mà đi lâu thế. Kiuchi trả lời là bận nói chuyện với phụ nữ. Mấy cô tiếp viên đi cùng tỏ vẻ ghen tuông giận dỗi.
Shinsuke cũng quay lại ghế, uống nốt ly Vodka Lime. Nhưng ly rượu đó hết lạnh rồi nên anh bảo Okabe cho ly khác.
Đặt ly Vodka Lime trước mặt Shinsuke, ánh mắt Okabe như muốn nói anh đừng làm mấy việc kỳ lạ nữa. Ánh mắt Shinsuke cũng đáp lại rằng tôi không làm gì, chẳng có vấn đề gì đâu.
Nhóm Kiuchi sắp sửa đứng dậy. Hình như vẫn là Kiuchi thanh toán. Lúc được hỏi anh ta cũng bảo không cần hóa đơn.
Lúc bọn họ rời đi rồi, Shinsuke mới thở dài não nề.
Okabe nhoài người ra hỏi: "Gã Kiuchi đó là ai vậy?"
"Là một người gây tai nạn nữa trong vụ của tôi." Shinsuke đáp.
"Một người gây tai nạn nữa?" Vẻ mặt Okabe vẫn chưa hiểu.
Shinsuke kể khái quát về vụ tai nạn bằng một giọng thật nhỏ để khách hàng khác không nghe thấy.
"Vậy sao? Tôi chỉ nghe Ejima nói đó là một vụ tai nạn phức tạp thôi."
"Cùng là người gây tai nạn mà tôi bị tấn công bằng cờ lê, còn anh ta thì chơi bời vui vẻ ở Ginza. Cậu có nghĩ đó là một khác biệt lớn lao không?"
"Thế nên anh đeo bám Kiuchi, muốn xin chút vận may thừa của anh ta đó hả?"
"Chắc là vậy."
Lúc Shinsuke trả lời, một cậu tiếp viên lại gần, nói thầm vào tai Okabe. Mặt Okabe nhăn nhó.
"Amemura, anh nên về đi!" Cậu ta khẽ nói.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ejima gọi về. Nói là sẽ đến đây bây giờ."
"Thế thì không ổn rồi." Shinsuke nhoài người. "Nếu biết tôi ở đây, kiểu gì cậu cũng bị ông ta nói cho mà xem. Ông ta mà gọi cho Chizuko thì việc tôi nói dối xin về cũng bị lộ mất. Vậy thôi, tôi về đây, gửi yêu cầu thanh toán cho tôi sau nhé!"
Okabe im lặng gật đầu. Gương mặt như giục anh đi lẹ đi.
Rời quán rượu, xuống thang máy, Shinsuke nhớ lại cuộc nói chuyện với Kiuchi. Lúc anh nhắc đến hồn ma, rõ ràng là anh ta hoảng hốt. Vẻ mặt như biết điều gì đó. Nghĩa là lời nói của Hotsuta Juitsu không hẳn là sai. Là hồn ma có tồn tại. Đương nhiên để mà nói cho chính xác thì đó là thứ "na ná hồn ma". Nhưng đó là gì? Sao Kiuchi lại biết?
Một điểm nữa, Shinsuke nhớ lại lời nói lạ lùng của Kiuchi. Lúc anh hỏi anh ta có nghĩ về vụ tai nạn không, Kiuchi đã trả lời thế này, "Có chứ. Có điều, cảm giác tội lỗi mờ nhạt lắm," rồi nói tiếp, "Cậu cũng thế phải không?"
Lúc đầu hỏi, anh chẳng mấy để tâm. Anh ta thể hiện suy nghĩ người gây ra cái chết cho Kishinaka Minae không phải chỉ có mình anh ta, và nói là "cảm giác tội lỗi mờ nhạt lắm". Nhưng mà dù cho vụ tai nạn đó phức tạp đến đâu, anh vẫn không thể hiểu nổi đầu óc của anh ta khi khẳng định như vậy.
Thang máy xuống đến tầng một. Shinsuke rời tòa nhà. Vẫn chưa đến hai giờ, trên đường thấy bóng dáng của rất nhiều khách say và tiếp viên.
Đi đến chỗ taxi, anh bỗng dừng bước. Anh nhìn thấy hai người đàn ông trong con ngõ kẹp giữa tòa nhà anh vừa bước ra và tòa nhà bên cạnh. Một người là Kiuchi. Người còn lại không phải gã vừa ở cùng Kiuchi ban nãy.
Shinsuke lén nhìn sang đó, cố để đối phương không nhận ra mình. Trời, lẽ nào... Anh nghĩ.
Kẻ đang nói chuyện có vẻ rất nghiêm trọng với Kiuchi đó không ai khác là Ejima.
Tại sao lại là Ejima với Kiuchi?
Shinsuke vừa rời khỏi con ngõ vừa lắc đầu. Không thể tin được là Ejima có quen biết với Kiuchi từ trước. Lúc Shinsuke nói muốn biết tên của người thứ hai gây tai nạn, Ejima vờ như không hề biết người đó. Chuyện gì thế này? Lúc anh quay đầu lại nhìn con ngõ đó, điện thoại bỗng đổ chuông. Không phải điện thoại của Shinsuke mà là của cô gái tên Ruriko bỏ lại. Shinsuke đi tới mép làn đường đi bộ, nhấn nút nghe.
"Vâng." Anh nói.
Không thấy phía bên kia trả lời. Nhưng chắc chắn điện thoại đã được kết nối. Chỉ là phía bên kia đang im lặng thôi.
"A lô. Là cô phải không? Trả lời tôi đi!" Shinsuke nói.
Cuối cùng, Ruriko cũng cất tiếng: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
Là giọng nói đó. Giọng nói trầm buồn đầy bí ẩn. Lúc đó, máu trong cơ thể Shinsuke như nhảy múa. Cảm giác khi chạm vào làn da cô gái đó bỗng sống dậy.
"Ở Ginza." Anh đáp.
"Ginza à?" Cô ngẫm nghĩ một chút. "Được đó, giờ hãy đến chỗ tôi đi!"
Đó là lời mà Shinsuke chờ đợi mãi. Vì thế anh mới luôn giữ chiếc điện thoại đó bên người, không lúc nào rời.
"Tôi phải đến đâu?"
"Anh lên taxi đi. Rồi tôi sẽ nói. Hãy đến Universal Tower. "
"Universal Tower? Là tòa nhà to đùng đó hả?"
"Tòa nhà cao, trông thô kệch ý," Ruriko nói. "Phòng 4015."
"4015." Tức là ở tầng bốn mươi nhỉ, Shinsuke nghĩ.
"Vậy tôi sẽ chờ."
"Từ từ đã!" Lúc Shinsuke nói vậy, điện thoại đã bị cúp rồi. Anh đang định hỏi số của cô gái đó. Trên màn hình điện thoại không hiển thị số gọi đến.
Anh bắt taxi, nói địa chỉ như được bảo. Tài xế taxi cũng biết tòa nhà đó.
"Quý khách sống ở tòa nhà hoành tráng đó à?" Giọng điệu ông tài xế đầy hoài nghi xen lẫn cảm phục.
Shinsuke nhìn lại bộ dạng mình, chắc trông anh xoàng xĩnh lắm so với người sống ở đó. Bực bội, Shinsuke đáp: "Đúng vậy, trên tầng... bốn mươi."
"Vậy ư?" Lần này, ông tài xế trung niên ngạc nhiên thật sự.
Shinsuke từng nghe Universal Tower là chung cư siêu cao tầng do công ty bất động sản hàng đầu xây dựng ở Nihonbashi. Trong tòa nhà có hơn năm mươi tầng với hơn bảy trăm phòng. Giá mỗi phòng dao động từ vài chục triệu đến hơn ba trăm triệu yên.
Cô ấy sống ở nơi đó sao? Nghĩ lại thì với phong thái khác hẳn người thường như Ruriko, điều đó cũng có thể lắm chứ.
Chẳng bao lâu, tòa nhà đó đã hiện ra trước mắt. Không hổ danh là Tower, tòa tháp bốn góc nhọn chĩa thẳng lên bầu trời đêm. Xung quanh nó cũng có vài chung cư cao tầng, bước vào khu vực này như lạc vào vương quốc khác.
Taxi từ đường đi vào chung cư. Băng qua con đường dành cho ô tô được bao quanh bởi mảng cây cối kiểu vườn Anh, chiếc taxi đến trước sảnh trông như khách sạn cao cấp.
"Có vẻ như người phục vụ hay ai đó đang chờ." Ông tài xế nói.
Shinsuke rút ra hai tờ năm nghìn yên rồi nhận lại tiền thừa. Ông tài xế làm gương mặt buồn xo, chắc hí hửng sẽ nhận được tiền bo.
Anh đi qua cửa tự động, bước vào sảnh. Bên trái là bàn lễ tân như trong khách sạn. Có sẵn chuông đặt ở đó, chắc ấn vào, bảo vệ sẽ ra. Chắc đó sẽ là người đàn ông mặc đồng phục chỉn chu mà cái tên gọi bảo vệ sẽ không xứng với anh ta.
Chính diện có cái cửa kính, cạnh đó là cái bàn lớn, trên bề mặt lắp những bảng điều khiển khóa tự động. Shinsuke đứng trước cái bảng đó, ấn dãy số 4015, rồi ấn nút gọi.
Tưởng sẽ nghe thấy giọng nói của Ruriko trên loa, nhưng chẳng có phản ứng gì, đột nhiên cái cửa kính bên cạnh mở ra. Shinsuke bước vào trong. Có hành lang xếp một loạt ghế xô pha dành cho khách đợi. Ngập tràn bầu không khí kiểu như sẽ có mấy cậu bồi bàn nhã nhặn xuất hiện.
Trên trần treo một cái đèn chùm cực lớn. Đi sâu vào trong có sảnh chờ thang máy. Tám cái thang máy tất cả, mỗi bên bốn thang máy, đặt đối diện nhau. Từ trước đến nay, Shinsuke chưa từng nhìn thấy chung cư nào có nhiều thang máy đến thế.
Anh bước vào thang máy, ấn nút tầng bốn mươi trên bảng điện tử dạng cảm ứng được xếp ngay ngắn. Cánh cửa nặng nề đóng lại, thang máy nhẹ nhàng đi lên cao. Chuyển động của thang nhẹ quá nên trong phút chốc anh không biết được là đang lên hay đang xuống.
Thang máy dừng lại cũng rất nhẹ nhàng. Chỉ biết thang đã dừng lại khi cửa mở ra. Lúc quan sát cảnh xung quanh, thấy rõ ràng là thay đổi rồi thì mới chắc chắn là thang máy đã di chuyển.
Shinsuke bước đi trên hành lang trải thảm màu nâu trầm. Các phòng được sắp xếp rất ngay ngắn. Phòng nào cũng lắp cửa trông rất kiên cố.
Anh dừng bước trước phòng 4015. Có chuông cạnh cửa. Anh nhấn nút, nhưng chẳng có phản ứng gì. Lúc Shinsuke đứng đó, có tiếng mở khóa. Tiếp theo, từ bên trong vọng ra tiếng mở cửa. Nhưng chẳng thấy có vẻ gì là cánh cửa chuyển động. Anh cầm tay nắm hình chữ L, xoay và đẩy cửa vào. Cửa mở ra không có chút phản ứng gì.
Bên trong tối om. Mùi nước hoa bay khắp phòng. Anh chăm chú nhìn, thấy cái cửa hai cánh ở ngay trước mặt. Cánh cửa đó đang mở. Trong cùng có một phòng trông như phòng khách.
Anh đóng cánh cửa sau lưng lại. Ngay sau đó, có tiếng như khóa kim loại sập vào. Shinsuke ngạc nhiên, định mở cánh cửa đó ra nhưng cửa đã bị khóa, cực kỳ chắc.
Anh bị nhốt kín trong này sao?
Lúc nghĩ vậy, Shinsuke bỗng nghe thấy tiếng đàn dương cầm phát ra từ đâu đó. Anh cởi giày, bước vào phòng. Tiếng đàn vọng ra từ bên trái.
Lần theo tiếng nhạc, đi ra hành lang, anh tìm thấy một thứ trông như công tắc đèn gắn trên bức tường. Anh thử ấn vào đó, nhưng chẳng có thay đổi nào.
Đầu hành lang có một căn phòng. Hình như tiếng đàn vang lên từ trong căn phòng đó. Anh mở cửa ra.
Đó là phòng ngủ. Giữa căn phòng rộng chừng ba mươi mét vuông có đặt cái giường đôi. Hầu như không có những vật dụng dùng trong phòng ngủ. Chỉ có một cái tủ đầu giường đặt ở đó.
Trên giường có một cô gái đang nằm. Cô đang mặc váy hay váy ngủ nhỉ? Dù là cái nào cũng chẳng có gì khác. Trong bóng tối nên nhìn không rõ lắm, hình như là màu đỏ. Cô ngồi dậy, nhìn Shinsuke. Trên tay cô cầm một vật trông như cái điều khiển ti vi.
"Cuối cùng anh cũng đến," cô nói.
"Đây là nơi cô sống sao?" Shinsuke tiến một bước lên phía trước.
Ruriko cầm điều khiển, chĩa về phía tủ đầu giường, ấn nút gì đó. Thế là tiếng dương cầm bỗng ngừng lại. Shinsuke nhìn lên phía trên đầu. Trên tường có gắn loa. Cô uốn người trên giường. Có tiếng quần áo cọ vào nhau sột soạt. Cô vén cao gấu váy lên, để lộ ra bắp đùi trắng ngần trong bóng tối.
"Anh muốn gặp tôi chứ?" Cô hỏi.
"Cô thì sao?" Shinsuke hỏi ngược lại.
"Nói thế nào nhỉ?"
Cô chỉ tay về phía Shinsuke. Shinsuke lại gần chiếc giường. Cái thảm lông dài và rất
êm dưới những bước chân của Shinsuke. Anh với tay ra, chạm vào đầu ngón tay cô.
"Tôi muốn gặp cô, muốn đến chết đi được." Shinsuke luồn ngón tay vào ngón tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.