Chương 7
Keigo Higashino
25/11/2021
Thứ Hai là ngày thứ năm từ khi xuất viện, Shinsuke quyết đi làm lại. Tưởng đầu tuần không đông khách mà hôm nay khách lại đến thành từng tốp, chả có thời gian mà nghỉ ngơi. Bà chủ Chizuko miệng thì nói thương Shinsuke nhưng không có lý nào lại mong không đông khách. Mấy nhóm khách ra về, lúc thở được một chút thì Ejima Kouichi của quán Sirius lại đến. Thật là hiếm thấy.
"Tôi được nghe là hôm nay cậu quay lại làm nên đến động viên." Ejima ngồi xuống chỗ quầy bar. Bộ vét màu be thật hợp với bờ vai rộng.
"Xin lỗi đã làm ông lo lắng."
"Thế là tốt rồi." Ejima nhoài người ra phía trước. "Tôi chỉ nghe loáng thoáng thôi, cậu mất hết cả trí nhớ hả?"
Chắc nghe từ Chizuko, Shinsuke nghĩ. Nhưng mà anh chưa từng nói việc mình bị mất trí nhớ cho Chizuko. Chắc Chizuko lại nghe Narumi kể. Anh chép miệng, đúng là mấy bà phụ nữ hay đưa chuyện.
"Có mất một chút thôi."
Thực lòng anh cũng muốn nhân việc này kể cho Ejima.
"Cậu không nhớ ra chuyện gì sao?"
"Chuyện vụ tai nạn. Tai nạn giao thông."
"Thế hả?" Ejima chăm chú nhìn Shinsuke. "Không nhớ chút nào sao?"
"Tôi nhớ phần nào. Như chuyện đến làm việc với người bên công ty bảo hiểm, hay bị cảnh sát hỏi cung sau tai nạn đó. Nhưng mà cứ cố nhớ đến mấy tình tiết quan trọng trong vụ tai nạn thì ký ức lại trở nên mơ hồ như có một màn sương giăng trước mắt. Kiểu như có nhiều mảnh ghép lộn xộn mà không tài nào ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh được."
"Như thế lại càng sốt ruột nhỉ?"
"Tới mức muốn moi não ra khỏi hộp sọ để xem."
Ejima phá lên cười trước câu bông đùa của Shinsuke. Ông ta tranh thủ uống một ngụm vodka.
"Mà thế cũng tốt. Vụ tai nạn đó là thứ xui xẻo. Vốn dĩ trên đời có loại ký ức nếu quên được thì nên quên đi. Không như thất tình, ta vĩnh viễn không thể mỹ hóa nó thành thơ ca. Vậy nên cậu cứ nghĩ rằng việc mất trí nhớ đó cũng là chuyện tốt đi." Ejima nói, gương mặt đang tươi cười bỗng nghiêm nghị.
"Tôi cũng muốn nghĩ vậy. Nhưng có cái gì đó không đúng. Có quá nhiều việc tôi không hiểu nổi."
"Việc nào cậu không hiểu?"
"Nhiều việc lắm. Tại sao tôi lại lái xe vội đến vậy trên con đường đó? Rồi tại sao biết đằng trước có xe đạp chạy mà tôi vẫn tông vào?"
"Cậu biết có xe đạp ư?" Khuôn mặt Ejima ngạc nhiên tột độ.
"Đúng vậy."
"Cậu có ký ức đó sao? Ký ức đã nhìn thấy cái xe đạp?"
"Tôi nhớ là nhìn thấy cô gái đó từ đằng sau, đang lảo đảo đạp xe trên đường khuya."
"Ừ." Ejima nhíu mày, nhìn ra cái giá để rượu sau lưng Shinsuke, nhấp ngụm rượu, rồi nhanh chóng quay lại nhìn Shinsuke. "Cậu nhìn thấy đối phương đang đạp xe. Nhưng một khi đã chạy quá tốc độ thì tại thời điểm nhìn thấy đối phương là không thể tránh được nữa rồi. Tôi nghĩ cậu thuộc trường hợp đó."
Shinsuke không chút ngạc nhiên khi nghe lời nói của Ejima. Ngày xưa, anh từng chứng kiến bạn mình gây tai nạn, nên từ đó luôn tự nhủ phải lái xe cẩn trọng. Thế mà tại sao đêm đó anh lại chủ quan đến vậy?
"Hay tôi đến đồn cảnh sát xin gặp viên cảnh sát phụ trách khi đó xem, biết đâu người ta sẽ kể cho đã xảy ra chuyện gì?"
Ejima nhăn mặt, xua tay. "Cậu thôi mấy việc tẻ nhạt đó đi! Dù có nhớ ra mấy chuyện đó cũng chả có lợi lộc gì. Thay vào đó, chẳng phải có nhiều chuyện phải suy nghĩ hơn hay sao? Như là tương lai thế nào?"
"Tương lai ư?"
"Lúc nào đó cậu phải tách ra riêng chứ. Cậu từng nói vậy còn gì?"
"À, việc đó thì giờ vẫn chưa được."
"Cái gì? Vậy thì cậu ung dung quá đấy." Ejima cười nhăn nhở, nghiêng cái cốc.
Tương lai ư? Hình như lâu rồi anh chưa nghĩ tới việc đó. Từ sau khi bị tấn công, suy nghĩ về tương lai chưa từng lướt qua não anh. Dù trước đó anh vẫn thường xuyên nghĩ tới. Có thời điểm anh còn nghĩ đến lúc tìm được quán phù hợp rồi, còn phải lập dự toán, tính xem doanh thu bao nhiêu thì ổn.
Dự toán ư? Có thứ gì đó khiến anh phân vân. Nhưng thứ đó là gì thì anh không biết. Thế nên anh mới dành chút thời gian nghĩ về dự toán. Hiện tại bản thân mình tích lũy được bao nhiêu, rồi phải vay ngân hàng bao nhiêu nữa?
Lúc đó, đầu anh lại thành mớ bòng bong. Anh không nhớ nổi mình có bao nhiêu tiền. Tiền gửi ngân hàng còn bao nhiêu? Có tiền lãi định kỳ không?
"Này, cậu sao thế? Không khỏe à?" Ejima cất tiếng.
"Không, không có gì đâu." Shinsuke lắc đầu, cọ mấy cái cốc. Nhưng trong lòng anh, đám mây đen không rõ hình thù đang lan ra to dần.
Đúng lúc đó, cửa ra vào khẽ mở. Theo phản xạ, Shinsuke nhìn ra đó. Bây giờ là gần mười hai giờ rồi. Khách quen mà đến vào tầm này thì chỉ có vài người thôi. Nhưng người mở cửa bước vào không phải ai trong mấy vị khách quen đó. Là một người Shinsuke hoàn toàn không biết. Bà chủ, đám tiếp viên nữ, khách ngồi trong quán lẫn Ejima đều im lặng nhìn vị khách đó.
Đó là một cô gái lạ hoắc. Trông khoảng trên dưới hai mươi chín tuổi. Tóc ngắn, mặc bộ váy đen như vừa đi dự đám tang về. Tay đeo găng tay ren.
Khi bước vào, cô gái chẳng buồn nhìn quanh quán mà đi thẳng đến chỗ xa nhất của quầy rượu như thể từ đầu đã quyết định như vậy. Không ai hé miệng nói một câu nào cho tới lúc cô gái ngồi xuống ghế.
"Xin chào quý khách." Shinsuke cất giọng. "Quý khách dùng đồ uống gì ạ?"
Cô gái ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn Shinsuke. Khoảnh khắc đó, Shinsuke thấy có gì đó rạo rực lạ thường bên trong cơ thể mình, kiểu như anh yêu cô gái này mất rồi.
"Tôi được nghe là hôm nay cậu quay lại làm nên đến động viên." Ejima ngồi xuống chỗ quầy bar. Bộ vét màu be thật hợp với bờ vai rộng.
"Xin lỗi đã làm ông lo lắng."
"Thế là tốt rồi." Ejima nhoài người ra phía trước. "Tôi chỉ nghe loáng thoáng thôi, cậu mất hết cả trí nhớ hả?"
Chắc nghe từ Chizuko, Shinsuke nghĩ. Nhưng mà anh chưa từng nói việc mình bị mất trí nhớ cho Chizuko. Chắc Chizuko lại nghe Narumi kể. Anh chép miệng, đúng là mấy bà phụ nữ hay đưa chuyện.
"Có mất một chút thôi."
Thực lòng anh cũng muốn nhân việc này kể cho Ejima.
"Cậu không nhớ ra chuyện gì sao?"
"Chuyện vụ tai nạn. Tai nạn giao thông."
"Thế hả?" Ejima chăm chú nhìn Shinsuke. "Không nhớ chút nào sao?"
"Tôi nhớ phần nào. Như chuyện đến làm việc với người bên công ty bảo hiểm, hay bị cảnh sát hỏi cung sau tai nạn đó. Nhưng mà cứ cố nhớ đến mấy tình tiết quan trọng trong vụ tai nạn thì ký ức lại trở nên mơ hồ như có một màn sương giăng trước mắt. Kiểu như có nhiều mảnh ghép lộn xộn mà không tài nào ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh được."
"Như thế lại càng sốt ruột nhỉ?"
"Tới mức muốn moi não ra khỏi hộp sọ để xem."
Ejima phá lên cười trước câu bông đùa của Shinsuke. Ông ta tranh thủ uống một ngụm vodka.
"Mà thế cũng tốt. Vụ tai nạn đó là thứ xui xẻo. Vốn dĩ trên đời có loại ký ức nếu quên được thì nên quên đi. Không như thất tình, ta vĩnh viễn không thể mỹ hóa nó thành thơ ca. Vậy nên cậu cứ nghĩ rằng việc mất trí nhớ đó cũng là chuyện tốt đi." Ejima nói, gương mặt đang tươi cười bỗng nghiêm nghị.
"Tôi cũng muốn nghĩ vậy. Nhưng có cái gì đó không đúng. Có quá nhiều việc tôi không hiểu nổi."
"Việc nào cậu không hiểu?"
"Nhiều việc lắm. Tại sao tôi lại lái xe vội đến vậy trên con đường đó? Rồi tại sao biết đằng trước có xe đạp chạy mà tôi vẫn tông vào?"
"Cậu biết có xe đạp ư?" Khuôn mặt Ejima ngạc nhiên tột độ.
"Đúng vậy."
"Cậu có ký ức đó sao? Ký ức đã nhìn thấy cái xe đạp?"
"Tôi nhớ là nhìn thấy cô gái đó từ đằng sau, đang lảo đảo đạp xe trên đường khuya."
"Ừ." Ejima nhíu mày, nhìn ra cái giá để rượu sau lưng Shinsuke, nhấp ngụm rượu, rồi nhanh chóng quay lại nhìn Shinsuke. "Cậu nhìn thấy đối phương đang đạp xe. Nhưng một khi đã chạy quá tốc độ thì tại thời điểm nhìn thấy đối phương là không thể tránh được nữa rồi. Tôi nghĩ cậu thuộc trường hợp đó."
Shinsuke không chút ngạc nhiên khi nghe lời nói của Ejima. Ngày xưa, anh từng chứng kiến bạn mình gây tai nạn, nên từ đó luôn tự nhủ phải lái xe cẩn trọng. Thế mà tại sao đêm đó anh lại chủ quan đến vậy?
"Hay tôi đến đồn cảnh sát xin gặp viên cảnh sát phụ trách khi đó xem, biết đâu người ta sẽ kể cho đã xảy ra chuyện gì?"
Ejima nhăn mặt, xua tay. "Cậu thôi mấy việc tẻ nhạt đó đi! Dù có nhớ ra mấy chuyện đó cũng chả có lợi lộc gì. Thay vào đó, chẳng phải có nhiều chuyện phải suy nghĩ hơn hay sao? Như là tương lai thế nào?"
"Tương lai ư?"
"Lúc nào đó cậu phải tách ra riêng chứ. Cậu từng nói vậy còn gì?"
"À, việc đó thì giờ vẫn chưa được."
"Cái gì? Vậy thì cậu ung dung quá đấy." Ejima cười nhăn nhở, nghiêng cái cốc.
Tương lai ư? Hình như lâu rồi anh chưa nghĩ tới việc đó. Từ sau khi bị tấn công, suy nghĩ về tương lai chưa từng lướt qua não anh. Dù trước đó anh vẫn thường xuyên nghĩ tới. Có thời điểm anh còn nghĩ đến lúc tìm được quán phù hợp rồi, còn phải lập dự toán, tính xem doanh thu bao nhiêu thì ổn.
Dự toán ư? Có thứ gì đó khiến anh phân vân. Nhưng thứ đó là gì thì anh không biết. Thế nên anh mới dành chút thời gian nghĩ về dự toán. Hiện tại bản thân mình tích lũy được bao nhiêu, rồi phải vay ngân hàng bao nhiêu nữa?
Lúc đó, đầu anh lại thành mớ bòng bong. Anh không nhớ nổi mình có bao nhiêu tiền. Tiền gửi ngân hàng còn bao nhiêu? Có tiền lãi định kỳ không?
"Này, cậu sao thế? Không khỏe à?" Ejima cất tiếng.
"Không, không có gì đâu." Shinsuke lắc đầu, cọ mấy cái cốc. Nhưng trong lòng anh, đám mây đen không rõ hình thù đang lan ra to dần.
Đúng lúc đó, cửa ra vào khẽ mở. Theo phản xạ, Shinsuke nhìn ra đó. Bây giờ là gần mười hai giờ rồi. Khách quen mà đến vào tầm này thì chỉ có vài người thôi. Nhưng người mở cửa bước vào không phải ai trong mấy vị khách quen đó. Là một người Shinsuke hoàn toàn không biết. Bà chủ, đám tiếp viên nữ, khách ngồi trong quán lẫn Ejima đều im lặng nhìn vị khách đó.
Đó là một cô gái lạ hoắc. Trông khoảng trên dưới hai mươi chín tuổi. Tóc ngắn, mặc bộ váy đen như vừa đi dự đám tang về. Tay đeo găng tay ren.
Khi bước vào, cô gái chẳng buồn nhìn quanh quán mà đi thẳng đến chỗ xa nhất của quầy rượu như thể từ đầu đã quyết định như vậy. Không ai hé miệng nói một câu nào cho tới lúc cô gái ngồi xuống ghế.
"Xin chào quý khách." Shinsuke cất giọng. "Quý khách dùng đồ uống gì ạ?"
Cô gái ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn Shinsuke. Khoảnh khắc đó, Shinsuke thấy có gì đó rạo rực lạ thường bên trong cơ thể mình, kiểu như anh yêu cô gái này mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.