Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần 2
Chương 44: Nếu có kiếp sau
Anh ST
20/04/2021
Thiên Băng chạy một mạch về nhà, bước chân vào đã thấy Lão Đại ngồi trên chiếc ghế giữa phòng khách. Cả đường đi nó đã cố gắng suy nghĩ, cố gắng phản biện, những bức ảnh này chắc chắn là vì một lí do làm ăn tình cờ
nào đó, đúng chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng giờ phút này khi nhìn thấy
người ông kính yêu mọi thứ như vỡ vụn bởi vì Thiên Băng hiểu ông của
mình.
Cắn chặt môi, hai tay siết chặt những tấm hình mỹ ngọc đưa cho mình, Thiên băng không thể kiềm chế được cảm xúc,
Bước đến trước mặt ông Nội mặt lạnh ngắt, thẳng tay ném những tấm ảnh xuống bàn: “ông giải thích đi, chuyện này là sao?”
Lão đại nhíu mày, trong lòng thoáng bất ngờ với thái độ của cô cháu gái, đôi mắt lãnh đạm liếc nhìn những tấm ảnh lộn xộn trên mặt bàn, thật sự có đôi chút ngạc nhiên đã nhiều năm như vậy ông tưởng rằng mọi thứ sẽ yên ắng nào ngờ... ông đưa tay xoa xoa sống mũi: “ta không thể ngờ trước sự việc năm ấy sẽ xảy ra như vậy.”
Giây phút ấy nó dường như sụp đổ hoàn toàn, nước mắt cũng rơi từ khi nào không hay tại sao lại thừa nhận một cách dễ dàng như vậy? nếu như ông không thừa nhận nó sẽ tin, sẽ tin hoàn toàn, nhưng không! thật chớ chêu, Thiên Băng siết chặt hai tay hơn nữa, hét lớn hỏi:
- Tại sao? Tại sao chứ?
- Năm ấy ta chỉ muốn tạo tác động để cháu biết sự thật về cha nuôi của mình, để đưa cháu trở về, Ta không ngờ con gái hắn lại làm chuyện tày đình như thế, nhưng vì khi ấy cháu cũng không sao cả nên ta..., Ta càng không ngờ Thiên Anh lại luôn theo sát cháu, sự việc năm ấy là ngoài dự tính của ta
- vậy sao ông còn giúp đỡ họ sau đó?
- Ta không muốn kẻ thù của cháu quá yếu, nếu thấy họ càng sống tốt cháu sẽ càng mạnh mẽ với ý trí trả thù, ta làm tất cả đều vì gia tộc, vì cháu
- Đủ Rồi!!! cháu nghe những lí lẽ ấy đủ rồi, ông à!! là vì cái gì hả ông? những thứ đó đáng không ạ? Thiên Anh chết rồi, chị của cháu, cháu gái của ông chết rồi, vậy mà sau đó ông còn giúp những kẻ ấy? làm sao cháu có thể chấp nhận được đây chứ?
- chuyện đã như vậy Ta không thể làm khác được
- tại sao ông có thể nói ra những câu ấy một cách nhẹ nhàng như vậy? ông biến cháu thành một kẻ nực cười như thế nào ông biết không? Cháu đã điên cuồng, đã sống trong đau khổ và dằn vặt chính mình, chưa một ngày nào cháu cảm nhận bản thân mình đang sống, thậm trí cháu gặp ác mộng hằng đêm, Cháu Đã Khổ Sở Như Thế Nào Ông Có Biết Không???_ Nó gào lên rồi gạt đi nước mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông: “cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, cháu sẽ khiến ông phải hối hận vì những gì ông đã gây ra.”
Dứt lời nó liền quay lưng bỏ đi, mặc kệ tiếng gọi của những người xung quanh. Rời khỏi biệt thự Thiên Băng lê bước chân nặng nề, trong lòng trĩu nặng, thật khó chịu, cảm giác này thật khiến người ta muốn biến mất, muốn chết đi, tại sao cuộc đời nó lại như một tấm bi kịch thế này, châm biếm, nực cười, vì cái gì mà nó lại biến bản thân mình thành loại người như bây giờ, đến chính bản thân Thiên Băng nghĩ lại cũng cảm thấy ghê tởm chính mình. Nó ước tất cả chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng nó sẽ tỉnh giấc thật nhanh, Thiên Băng nhớ về những ngày bên cha nuôi của mình êm đềm, ấm áp, bình dị, mỗi ngày đều trôi qua yên ả ngay cả những tháng ngày ấy cũng giống như một giấc mơ vậy, đã quá lâu rồi nó dần quên đi những cảm giác khi ấy, kí ức cũng dần mờ nhạt. Nó cứ bước đi trong vô vọng, mông lung không biết rằng nguy hiểm cận kề.
Phía xa một chiếc ô tô đang lao nhanh về phía Thiên Băng, khi chiếc xe gần lao về phía nó, Thiên Băng mới nhận ra hai mắt nó mở to, chân như chết đứng hình ảnh vài năm trước đây như sống lại ba nuôi của nó không phải cũng vì cứu nó nên mới chết hay sao? khoảng cách quá gần nó như chỉ chờ chết
“RẦM!!!!KÍT!!!!!!!”
âm thanh trói tai, chiếc ô tô đâm vào vật thể với một lực rất mạnh, đầu óc Thiên Băng choáng váng, đau nhói nhưng sao nó vẫn còn tỉnh táo thế này?
đưa mắt nhìn lại chính thân thể mình nó hoàn toàn không sao cả, trên đầu chỉ có một vết thương nhỏ nhưng mà....
giây tiếp theo Thiên Băng như không thể tin vào mắt mình, cổ họng nghẹn ứ, tim đau nhói, lồng ngực như vỡ vụn, nó không thể kiềm chế, nước mắt nâng tròng.
Dưới nền đường lạnh lẽo Tử Hy cả người đầy máu nằm bất động, hơi thở thoi thóp mệt nhọc, đúng vậy cậu đã cứu nó, đã thay nó hứng chịu cả màn này.
Thiên Băng lao đến bên cạnh cậu, bật khóc nức nở, hai tay luống cuống không dám chạm vào người Tử hy, cổ họng nghẹn đắng không thốt lên lời. Đôi mắt cậu mở khẽ liếc nhìn nó nhìn gương mặt người con gái cậu yêu, nước mắt ướt nhèm, hình ảnh ấy trong mắt cậu cũng không thể nhìn rõ nữa.
Phía trong Xe Mỹ ngọc như người vô hồn bước xuống, sợ hãi, đau khổ cô ta gào khóc lao đến muốn chạm vào người tử Hy, Thiên băng lạnh lùng đẩy mỹ ngọc ra nó nhìn cô bằng ánh mắt hận thù căm phẫn “CÚT!!!, Cô cút đi”.
Rồi liền nâng đầu tử hy dậy ôm cậu vào lòng nức nở: “cậu đừng lo mình sẽ gọi cấp cứu, Tử Hy cậu sẽ không sao đâu, sẽ ổn thôi” nói rồi nó liền lấy điện thoại gọi cấp cứu
Trên môi Tử Hy vẽ lên một nụ cười nhẹ, máu từ miệng, từ những vết thương không ngừng chảy ra hơn ai hết cậu hiểu cơ thể chính mình, nó càng sợ hãi hơn, nước mắt vẫn không ngừng rơi: “tại sao cậu lại làm vậy? Tử hy cậu điên rồi, cậu như vậy mình phải sống như nào đây”
Tử Hy dường như chẳng nghe thấy lời nó nói, cậu đặt một chiếc dây chuyền nhuốm máu vào tay nó, miệng mấp máy “Hạ Vy nếu có kiếp sau mình nhất định không gặp câu, không yêu cậu”
Trái tim nó đau thắt lại, cả người run lên thì thầm vào tai cậu: “không! Tớ không đồng ý, nếu có kiếp sau xin hẹn gặp lại cậu, chúng ta nhất định sẽ gặp nhau, khi ấy hãy để tớ được yêu cậu, chỉ muốn sinh ra làm người bình thường, hết lòng hết dạ yêu thương cậu, bên cạnh cậu, đến lúc ấy xin hãy nhận ra tớ”
“cậu hứa chứ?”
“tớ hứa, Tử Hy cậu gắng lên kiếp này nhất định chúng ta sẽ bên cạnh nhau”
“không được rồi, hẹn cậu kiếp sau”
Tử hy khó nhọc nói ời cuối cùng, cả người cậu như thả lỏng đôi mắt nhắm liền.
Nó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chán cậu, hai tay ôm chặt lấy người trong lòng hơn nữa chỉ mong người ấy có thể đừng biến mất, nước mắt nóng hổi hoà cùng lỗi đau lăn dài trên má, Thiên Băng ngửa mặt lên trời cao hét lớn, mọi đau khổ, uất hận đều theo đó mà bộc lộ ra, lỗi đau mất mát đến tột cùng, tại sao những người bên cạnh nó đều vì nó mà chết đi, tại sao?
Cắn chặt môi, hai tay siết chặt những tấm hình mỹ ngọc đưa cho mình, Thiên băng không thể kiềm chế được cảm xúc,
Bước đến trước mặt ông Nội mặt lạnh ngắt, thẳng tay ném những tấm ảnh xuống bàn: “ông giải thích đi, chuyện này là sao?”
Lão đại nhíu mày, trong lòng thoáng bất ngờ với thái độ của cô cháu gái, đôi mắt lãnh đạm liếc nhìn những tấm ảnh lộn xộn trên mặt bàn, thật sự có đôi chút ngạc nhiên đã nhiều năm như vậy ông tưởng rằng mọi thứ sẽ yên ắng nào ngờ... ông đưa tay xoa xoa sống mũi: “ta không thể ngờ trước sự việc năm ấy sẽ xảy ra như vậy.”
Giây phút ấy nó dường như sụp đổ hoàn toàn, nước mắt cũng rơi từ khi nào không hay tại sao lại thừa nhận một cách dễ dàng như vậy? nếu như ông không thừa nhận nó sẽ tin, sẽ tin hoàn toàn, nhưng không! thật chớ chêu, Thiên Băng siết chặt hai tay hơn nữa, hét lớn hỏi:
- Tại sao? Tại sao chứ?
- Năm ấy ta chỉ muốn tạo tác động để cháu biết sự thật về cha nuôi của mình, để đưa cháu trở về, Ta không ngờ con gái hắn lại làm chuyện tày đình như thế, nhưng vì khi ấy cháu cũng không sao cả nên ta..., Ta càng không ngờ Thiên Anh lại luôn theo sát cháu, sự việc năm ấy là ngoài dự tính của ta
- vậy sao ông còn giúp đỡ họ sau đó?
- Ta không muốn kẻ thù của cháu quá yếu, nếu thấy họ càng sống tốt cháu sẽ càng mạnh mẽ với ý trí trả thù, ta làm tất cả đều vì gia tộc, vì cháu
- Đủ Rồi!!! cháu nghe những lí lẽ ấy đủ rồi, ông à!! là vì cái gì hả ông? những thứ đó đáng không ạ? Thiên Anh chết rồi, chị của cháu, cháu gái của ông chết rồi, vậy mà sau đó ông còn giúp những kẻ ấy? làm sao cháu có thể chấp nhận được đây chứ?
- chuyện đã như vậy Ta không thể làm khác được
- tại sao ông có thể nói ra những câu ấy một cách nhẹ nhàng như vậy? ông biến cháu thành một kẻ nực cười như thế nào ông biết không? Cháu đã điên cuồng, đã sống trong đau khổ và dằn vặt chính mình, chưa một ngày nào cháu cảm nhận bản thân mình đang sống, thậm trí cháu gặp ác mộng hằng đêm, Cháu Đã Khổ Sở Như Thế Nào Ông Có Biết Không???_ Nó gào lên rồi gạt đi nước mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông: “cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, cháu sẽ khiến ông phải hối hận vì những gì ông đã gây ra.”
Dứt lời nó liền quay lưng bỏ đi, mặc kệ tiếng gọi của những người xung quanh. Rời khỏi biệt thự Thiên Băng lê bước chân nặng nề, trong lòng trĩu nặng, thật khó chịu, cảm giác này thật khiến người ta muốn biến mất, muốn chết đi, tại sao cuộc đời nó lại như một tấm bi kịch thế này, châm biếm, nực cười, vì cái gì mà nó lại biến bản thân mình thành loại người như bây giờ, đến chính bản thân Thiên Băng nghĩ lại cũng cảm thấy ghê tởm chính mình. Nó ước tất cả chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng nó sẽ tỉnh giấc thật nhanh, Thiên Băng nhớ về những ngày bên cha nuôi của mình êm đềm, ấm áp, bình dị, mỗi ngày đều trôi qua yên ả ngay cả những tháng ngày ấy cũng giống như một giấc mơ vậy, đã quá lâu rồi nó dần quên đi những cảm giác khi ấy, kí ức cũng dần mờ nhạt. Nó cứ bước đi trong vô vọng, mông lung không biết rằng nguy hiểm cận kề.
Phía xa một chiếc ô tô đang lao nhanh về phía Thiên Băng, khi chiếc xe gần lao về phía nó, Thiên Băng mới nhận ra hai mắt nó mở to, chân như chết đứng hình ảnh vài năm trước đây như sống lại ba nuôi của nó không phải cũng vì cứu nó nên mới chết hay sao? khoảng cách quá gần nó như chỉ chờ chết
“RẦM!!!!KÍT!!!!!!!”
âm thanh trói tai, chiếc ô tô đâm vào vật thể với một lực rất mạnh, đầu óc Thiên Băng choáng váng, đau nhói nhưng sao nó vẫn còn tỉnh táo thế này?
đưa mắt nhìn lại chính thân thể mình nó hoàn toàn không sao cả, trên đầu chỉ có một vết thương nhỏ nhưng mà....
giây tiếp theo Thiên Băng như không thể tin vào mắt mình, cổ họng nghẹn ứ, tim đau nhói, lồng ngực như vỡ vụn, nó không thể kiềm chế, nước mắt nâng tròng.
Dưới nền đường lạnh lẽo Tử Hy cả người đầy máu nằm bất động, hơi thở thoi thóp mệt nhọc, đúng vậy cậu đã cứu nó, đã thay nó hứng chịu cả màn này.
Thiên Băng lao đến bên cạnh cậu, bật khóc nức nở, hai tay luống cuống không dám chạm vào người Tử hy, cổ họng nghẹn đắng không thốt lên lời. Đôi mắt cậu mở khẽ liếc nhìn nó nhìn gương mặt người con gái cậu yêu, nước mắt ướt nhèm, hình ảnh ấy trong mắt cậu cũng không thể nhìn rõ nữa.
Phía trong Xe Mỹ ngọc như người vô hồn bước xuống, sợ hãi, đau khổ cô ta gào khóc lao đến muốn chạm vào người tử Hy, Thiên băng lạnh lùng đẩy mỹ ngọc ra nó nhìn cô bằng ánh mắt hận thù căm phẫn “CÚT!!!, Cô cút đi”.
Rồi liền nâng đầu tử hy dậy ôm cậu vào lòng nức nở: “cậu đừng lo mình sẽ gọi cấp cứu, Tử Hy cậu sẽ không sao đâu, sẽ ổn thôi” nói rồi nó liền lấy điện thoại gọi cấp cứu
Trên môi Tử Hy vẽ lên một nụ cười nhẹ, máu từ miệng, từ những vết thương không ngừng chảy ra hơn ai hết cậu hiểu cơ thể chính mình, nó càng sợ hãi hơn, nước mắt vẫn không ngừng rơi: “tại sao cậu lại làm vậy? Tử hy cậu điên rồi, cậu như vậy mình phải sống như nào đây”
Tử Hy dường như chẳng nghe thấy lời nó nói, cậu đặt một chiếc dây chuyền nhuốm máu vào tay nó, miệng mấp máy “Hạ Vy nếu có kiếp sau mình nhất định không gặp câu, không yêu cậu”
Trái tim nó đau thắt lại, cả người run lên thì thầm vào tai cậu: “không! Tớ không đồng ý, nếu có kiếp sau xin hẹn gặp lại cậu, chúng ta nhất định sẽ gặp nhau, khi ấy hãy để tớ được yêu cậu, chỉ muốn sinh ra làm người bình thường, hết lòng hết dạ yêu thương cậu, bên cạnh cậu, đến lúc ấy xin hãy nhận ra tớ”
“cậu hứa chứ?”
“tớ hứa, Tử Hy cậu gắng lên kiếp này nhất định chúng ta sẽ bên cạnh nhau”
“không được rồi, hẹn cậu kiếp sau”
Tử hy khó nhọc nói ời cuối cùng, cả người cậu như thả lỏng đôi mắt nhắm liền.
Nó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chán cậu, hai tay ôm chặt lấy người trong lòng hơn nữa chỉ mong người ấy có thể đừng biến mất, nước mắt nóng hổi hoà cùng lỗi đau lăn dài trên má, Thiên Băng ngửa mặt lên trời cao hét lớn, mọi đau khổ, uất hận đều theo đó mà bộc lộ ra, lỗi đau mất mát đến tột cùng, tại sao những người bên cạnh nó đều vì nó mà chết đi, tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.