Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần
Chương 32
Anh ST
07/05/2017
Mọi đau khổ của con người
Đều là sự cười nhạo
Cho chính sự bất lực của bản thân họ...!!!
Đêm dài lẳng lặng qua đi ánh sáng lại chào đón ngày mới, hôm nay trời trong xanh lạ thường không một chút gợn mây, nắng sớm tinh tươm khiến người ta dễ chịu, hạ vy lưng đeo một chiếc balo lớn, tay ôm hũ tro cốt của ông lập rời khỏi nhà, nó cứ bước đi như người vô hồn bỗng có một bàn tay kéo mạnh nó lại vào lòng mình, người đó ôm hạ vy rất chặt, rất chặt âm thanh trầm ấm từ từ cất lên
- hạ vy xin lỗi vì đã đến muộn, xin lỗi vì đã không ở cạnh cậu khi cậu cần nhất, xin lỗi
Người ấy từ từ bỏ nó ra hạ vy vẫn chẳng hề có chút phản ứng gì người trước mắt nó đây chính là tử hy phía sau cậu ta là bác tuấn và bác lan, tử hy thấy nó cứ xanh xao, ốm yếu, thất thần như vậy khiến cậu rất đau, lòng lắc mạnh vai nó cậu hỏi dồn dập
- sao cậu không nói gì? Cậu có nhận ra tôi không? Tử hy tôi là tử hy đây, cậu ổn chứ... hạ vy?
Nó vẫn không một chút phản ứng giống như không hề nhìn thấy sự tồn tại của cậu vậy, bác lan thở dài kéo tử hy ra khỏi nó nhắc khéo
"con bình tĩnh để con bé yên đi"
rồi bác lại đến bên chạm nhẹ vào khuôn mặt hạ vy
- cháu muốn đến nơi đó sao?
Hạ vy gật đầu thay câu trả lời, rồi quay gót rời đi nhưng lại bị cậu giữ lại
"cậu muốn đi đâu vậy? Để tôi đi cùng cậu"
lúc này âm thanh mệt mỏi không chút tư vị từ miệng nó mới thốt ra
- tôi muốn ở một mình
- nhưng...!!!
Cậu định thuyết phục nó nhưng nhận được cái lắc đầu từ mẹ mình cậu hiểu được lúc này không nên nói thêm gì nữa đành buông tay nó ra mà không biết rằng cái buông tay này sẽ khiến mình hối hận mãi về sau
Nó ngồi trên chiếc xe bus chạy băng băng qua từng đoạn đường dài, ngồi cạnh cửa sổ gió ùa vào mơn man vài lọn tóc hạ vy cảm thấy lòng có chút nhẹ nhàng hơn, đưa tay ra khung cửa sổ hứng từng giọt nắng đôi mắt buồn nhìn về khoảng quá khứ
Đó cũng là một ngày nắng đẹp ba đưa nó ra biển chơi vì đây là lần đầu tiên nên hạ vy rất thích thú
- oa... ! Biển đẹp thật đấy ba, con rất vui...
- Ha ha ha!! con vui là được rồi
- Nhưng mà...!!!
Ông lập đang cười ngắm nó bỗng khựng lại
- nhưng sao hả con?
- ba à đứng trước biển con cảm thấy mình thật nhỏ bé như một hạt cát giữa lòng đại dương vậy, bất lực vô cùng
- ồ là vậy sao? Vậy con hãy làm như ba nhé
dứt lời ông đưa tay ra trước mặt cao hơn trán như đang chạm vào những cánh hoa, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay ấy, hạ vy khó hiểu nhưng cũng làm theo, ba nó dịu dàng hỏi
- hạ vy con thấy bàn tay con so với bầu trời thế nào?
- rất nhỏ ạ
- vậy nếu con để nó lại gần mặt hơn và mắt của con chỉ nhìn vào bàn tay ấy con thấy nó so với tầm nhìn của mình thì sao?
- ừm...! Nó gần như che hết tầm nhìn của con
- đúng vậy bàn tay con chính là thứ tạo nên thế giới của riêng con, xây dựng nên ước mơ hoài bão của con vậy nên đừng bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé nghe chưa? con chính là thứ lớn nhất trong thế giới của riêng mình
Ông lại mỉm cười ấm áp áp chìu mến đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé còn trên không trung của nó
- vậy con có biết hành động này của ba có nghĩa là gì không?
Nó lắc đầu, ông tiếp
- nó có nghĩa là thế giới của con cũng là thế giới của của ba, cuộc sống, tính mạng của con chính là cuộc sống và tính mạng của ba
- A, con hiểu rồi vậy thì cuộc sống và tính mạng của ba cũng chính là của con đúng vậy không ạ? Chúng ta là một
Ông lắc đầu
- không đâu, cuộc sống của ba chỉ là của riêng ba mà thôi con không cần có trách nghiệm với nó
- nhưng tại sao ạ?
- con còn nhỏ rất nhiều chuyện không thể hiểu được sau này khi con trưởng thành con sẽ hiểu thôi
- vậy bao giờ thì con mới trưởng thành ạ?
- ừm...!!! khi nào con hiểu điều này tức là con đã trưởng thành
- (nó phụng phịu) ba nói cũng như không con không chịu đâu
- ha ha ha...!!! Ba chỉ có thể nói với con rằng cái đó gọi là yêu thương tự nguyện, hy sinh đến từ một phía
Phía bờ biển kia có hai thân ảnh của một cặp cha con đi dạo trên cát trắng, người cha không hề cõng cô bé đó mà chỉ nắm tay để cô bé có yên tâm mà bước đi trên chính đôi chân của mình, cả hai nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, nó khẽ nhếch môi vẽ nên một nụ cười nhạt
"ba à con đã hiểu rồi, hiểu tất cả, hiểu cái gọi là yêu thương tự nguyện, hy sinh đến từ một phía"
Điện thoại bỗng vang lên đoạn nhạc buồn nó nhìn màn hình điện thoại... là ken, hạ vy bắt máy
- alo chị nghe
- hạ vy ken vừa mới hay tin, em sẽ về ngay chị hãy đợi em đừng làm gì dại dột
- không phải ở đó đang có bão sao em về bây giờ rất nguy hiểm
- em không quan tâm em muốn gặp chị ngay bây giờ, hạ vy em đã mất ba rồi không thể mất thêm vy nữa
- em nghĩ chị sẽ làm điều dại dột sao? Ken em phải hiểu chị chứ?
- em hiểu nhưng...!
- không nhưng gì cả chị cũng giống em đã mất ba rồi giờ không thể mất thêm em nữa, nghe lời chị đợi cơn bão qua đi, hẵng hề
- hạ vy....!!! Em...
- hãy tin tưởng chị
- Được rồi em nghe lời chị, hạ vy xin chị hãy đợi em, nhất định phải đợi em...!
Chiếc xe bus dừng lại, nó chỉ cần đi thêm đoạn đường nữa là đến nơi
"Cháu ơi mua dù đi"
Bỗng Hạ vy được một bà lão phúc hậu mời mua dù nó dừng chân nhìn bầu trời đầy nắng như hiểu được ý nó bà lão mỉm cười
- mua dù đi cháu lát nữa trời sẽ có bão đấy
- trời đang trong xanh và nắng thế kia, mà làm sao mưa bão được chứ ạ?
- (mỉm cười) đúng vậy trời đang nắng nhưng ai biết trước được điều gì đâu, giống như cháu đang còn sống nhưng lát nữa... liệu cháu có biết chắc rằng mình còn có thể nhìn thấy trời xanh nữa không?
- ( hạ vy sững sờ ) dạ
Bà lão vừa đứng dậy thu dọn ra về vừa nói:
- hazi...!!! Hôm nay bà lão ta lại bán ế nữa rồi, phải về thôi sắp có bão to rồi, thế gian này làm sao cùng một lúc tồn tại hai mặt trời chứ? đã đến lúc một trong hai mặt trời phải rơi xuống rồi đó là điều dĩ nhiên, mà nếu có một hiện tượng lớn như thế xảy ra thiên nhiên sao có thể chịu yên phận chứ?
Dáng bà lão đã khuất xa, hạ vy vẫn sững sờ, những lời bà ta nói chẳng liên quan gì đến nhau lại vô cùng khó hiểu nó chẳng biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa, lắc đầu xua đi, tay hạ vy bám chặt hơn vào hũ tro cốt, tiếp tục bước đi.
Nhìn căn nhà gỗ nhỏ xinh nằm im lìm cạnh biển xanh rì rào sóng vỗ, hạ vy cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết căn nhà rất đơn giản ngoài phòng khách và bếp ra còn có ba phòng ngủ trên gác
nó đặt hũ tro cốt của ba mình nên mặt tủ tiếp đó mở balo lấy ra di ảnh của ông hạ vy đưa tay chạm lên bức ảnh rồi ôm vào lòng
"ba à chúng ta đến nơi rồi từ giờ con và ba sẽ sống ở đây nha ba"
Đột nhiên cửa bật tung ra ba người đàn ông cao to mặc đồ đen không biết từ đâu ra xông vào nhà nó, rồi hai người trong số đó lao tới túm hai tay hạ vy lại, nó bất ngờ, hoảng hốt hét lên:
"Các người là ai? Sao lại bắt tôi? Buông tôi ra? Mau buông ra"
"Bình tĩnh nào tiểu mĩ nhân, sao lại hét toáng lên thế?"
Một thanh âm trong trẻo vang lên nó đưa mắt nhìn về phía cô gái đang dần tiến về phía mình, đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên lắp bắp
- mỹ... Mỹ... Ngọc sao lại là cô?
Ả ta cười lạnh cũng tỏ ra bất ngờ
- ồ hô...! Vậy sao không thể là tôi?
- cô đang làm cái trò gì vậy hả?
Thả tôi ra nếu không tôi hét nên đó
- hét sao? Cô hét đi, hay để tôi hét hộ cô, CỨU TÔI VỚI, CỨU VỚI, ha ha ha...!
- Cô điên sao?
- hừ, Người cha ngu ngốc của cô mua một căn nhà rách lát ở nơi vắng thế này thì ai có thể tới cứu cô đây? Nhưng cũng không sao sự ngu rốt của ông ta là sự may mắn của tôi
- im miệng đi tôi không cho phép cô xúc phạm đến ba tôi
- oa... Tôi sợ cô quá đấy, sao? Yêu thương nhau lắm hả? yên tâm đi tôi sẽ cho cô đi gặp ông ta sớm thôi
- cô... Cô định làm gì tôi?
- làm gì đây ta? Đương nhiên là tôi sẽ làm những việc như đã làm với ba cô rồi
- làm với ba tôi? Cô... Cô đã từng làm gì ông ấy chứ?
- hạ vy...! cô làm tôi bất ngờ đấy! đừng nói với tôi là cô chưa biết người lái xe đụng chết ba cô hôm đó là tôi nha!
Nước mắt nó trào ra tia máu nổi đầy mắt, hạ vy đau đớn gằm lên
- đào mỹ ngọc chính là cô đã giết ông ấy, tôi sẽ giết cô... Tôi sẽ giết cô
Nó muốn lao tới hận không thể xé xác ả ta ra nhưng lại bị hai tên kia kiềm lại hạ vy cố giãy giụa nhưng không thể thoát ra, mỹ ngọc bật cười rồi lại thở dài
- hazi!!! Đừng nặng lời như thế, Tôi cũng đâu có muốn giết ông ta đâu, người tôi muốn giết là cô kìa, tại lão ta ngu ngốc cứu cô làm hỏng chuyện tốt của tôi, nhưng cũng không sao ông ta chết sớm một chút cũng tốt, khỏi phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ha ha ha...!
Hạ vy cúi gằm mặt, cắn chặt môi dưới đến bật máu ngăn không cho giọt lệ yếu đuối tiếp tục rơi, giọng nói lạnh đi:
- tại sao chứ? Tại sao cô lại đối xử với tôi như thế?
Đến đây mỹ ngọc thu lại bộ mặt
cợt nhả thay vào đó là sự giận dữ ả cắt ngang lời nó
- tại sao ư? Vì tao ghét mày, hận mày đến tận xương tuỷ tao hận không thể giết mày sớm hơn
- nhưng tôi đâu có làm gì cô chứ...
- đúng vậy ! Chính vì mày không làm gì mới khiến tao ghét mày đến vậy, vũ hạ vy từ khi mày đến ngôi trường này mày đã cướp đi ánh hào quang của tao, mày chẳng cần phải làm gì cả vẫn khiến mọi người yêu quý trong khi tao luôn cố gắng tỏ ra thân thiện họ lại cho là giả tạo, mày tối ngày chỉ biết đi quyến rũ đàn ông, không chịu học hành mà lại dễ dàng đoạt được vị trí số 2 trong khi tao phải vắt kiệt sức học, để chuyển bị cho kì thi ấy nhưng cuối cùng lại thua mày
Dừng lại một chút cô ta cười nhạt rồi tiếp
- và điều quan trọng là mày đã cướp đi tử hy người mà tao yêu nhất, tại sao chứ? tại sao tao luôn ở cạnh cậu ấy suốt 14 năm trời, luôn cố gắng làm cậu ấy vui nhưng cậu ấy lại yêu một đứa vừa quen là mày, từ khi mày xuất hiện mày đã cướp đi mọi thứ của tao, vì sao? Vì mày may mắn sinh ra đã xinh đẹp, thông minh hay sao? Tao không can tâm, cảm thấy thật bất công khi ông trời lại ưu ái mày đến vậy, nhưng không sao chẳng lâu nữa đâu mày sẽ biến mất
Mỹ ngọc cười lạnh bước đến vươn tay bóp cằm nó
- nhưng mà trước hết tao cần chơi với mày một chút
Cô ta quét mắt về phía di ảnh của ông Lập nhặt nó lên rồi lại thẳng tay ném xuống khiến tấm ảnh vỡ vụn chưa hết, ả ta còn dùng gót giày di thật mạnh làm nó nhàu nát rách tươm, hạ vy mở to mắt giãy giụa hét lên:
- không!! mỹ ngọc cô không được làm vậy, ông ấy đã chết rồi mà cô còn không buông tha hay sao? thả tôi ra!!
- ha ha ha! mới vậy đã không chịu được rồi sao? Thế nào? đau lắm phải không? Tao còn trò này rất vui
Ả ta từ từ bước đến cầm lấy hũ tro cốt của ba nó nở nụ cười nửa miệng ra hiệu cho bọn vệ sĩ gì chặt nó hơn, hạ vy như biết trước được điều gì đó lắc đầu miệng lẩm bẩm
"không... Không"
nước mắt từ khoé mi trào ra nó vùng vẫy loạn xạ một lòng muốn thoát khỏi liền bị một vệ sĩ thụi mạnh vào bụng hạ vy đau đớn khụy người xuống không thể nhúc nhích thêm, mỹ ngọc bật cười
"vật nhỏ à người cô đang run lên đấy, bình tĩnh để chúng ta bắt đầu chơi nào"
chân ả lại gần nó hơn rồi cô ta từ từ, từ từ đổ lọ cốt ấy lên đầu nó hạ vy còn chưa hết kinh ngạc đáy lòng đau đớn như bị dày xéo, như thấy còn chưa đủ ả ta giả bộ đặt tay che miệng
- ấy chết tôi vô ý quá bẩn hết người cô rồi để tôi giúp cô rửa sạch nha
Mỹ ngọc lại tóm lấy bình nước trên bàn dội xuống đầu nó, tro cốt cũng vì thế mà trôi từ đầu chảy dài xuống đất.
Hạ vy quét mắt nhìn quanh, môi mím chặt hai tay nắm thành đấm, mắt hằn lên tia hận thù ngước lên nhìn ả ta cất giọng nói lạnh lẽo
- Đào mỹ ngọc tốt nhất hôm nay cô phải giết chết được tôi, nếu không tôi còn sống nhất định sẽ tìm cô trả thù
-(bật cười) chà chà tôi sợ quá, yên tâm đi nhất định hôm nay cô sẽ chết mà, nếu như không đưa cô xuống âm tào địa phủ cùng ba của cô, thì tôi cũng cảm thấy có lỗi với ông ta ấy lắm, ha ha ha...!!!
Nó cười nhếch mép
- mỹ ngọc tôi cảm thấy cô thật đáng thương, tưởng rằng tôi chết rồi thì tử hy cậu ấy sẽ yêu cô sao? mỹ ngọc à, dù tôi có chết đi cũng không bao giờ thay đổi được một sự thật trong ý thức của mọi người rằng 'cô' luôn đứng ở phía sau của tôi, đào mỹ ngọc luôn luôn đứng dưới vũ hạ vy và... người Dương Tử Hy yêu chỉ có một người duy nhất, cô ấy là... vũ Hạ Vy
CHÁT!!!!!!!
Mỹ ngọc tức giận giáng cho nó một cái tát
- im miệng đi, sắp chết đến nơi còn già mồm mày chê tao quá nhân từ sao?
Hạ vy cười khẩy liếm đi giọt máu từ khoé miệng vừa rỉ ra
- tôi nói không đúng sao? Cô chẳng phải đã từng thừa nhận rằng mình ghen tị với tôi sao? Chỉ khi bản thân thua kém không thể sánh bằng người khác thì họ mới nảy sinh ra sự ghen ghét thôi? Sao? Nói chúng tim đen của cô rồi hả?
- được nếu như mày chê mình sống quá lâu vậy bây giờ tao sẽ khiến cho cái tên vũ hạ vy biến mất khỏi thế giới này
dứt lời cô ta ra hiệu với ba tên vệ sĩ kia
"mau trói nó lại đem lên tàu"
"Dạ"
Đều là sự cười nhạo
Cho chính sự bất lực của bản thân họ...!!!
Đêm dài lẳng lặng qua đi ánh sáng lại chào đón ngày mới, hôm nay trời trong xanh lạ thường không một chút gợn mây, nắng sớm tinh tươm khiến người ta dễ chịu, hạ vy lưng đeo một chiếc balo lớn, tay ôm hũ tro cốt của ông lập rời khỏi nhà, nó cứ bước đi như người vô hồn bỗng có một bàn tay kéo mạnh nó lại vào lòng mình, người đó ôm hạ vy rất chặt, rất chặt âm thanh trầm ấm từ từ cất lên
- hạ vy xin lỗi vì đã đến muộn, xin lỗi vì đã không ở cạnh cậu khi cậu cần nhất, xin lỗi
Người ấy từ từ bỏ nó ra hạ vy vẫn chẳng hề có chút phản ứng gì người trước mắt nó đây chính là tử hy phía sau cậu ta là bác tuấn và bác lan, tử hy thấy nó cứ xanh xao, ốm yếu, thất thần như vậy khiến cậu rất đau, lòng lắc mạnh vai nó cậu hỏi dồn dập
- sao cậu không nói gì? Cậu có nhận ra tôi không? Tử hy tôi là tử hy đây, cậu ổn chứ... hạ vy?
Nó vẫn không một chút phản ứng giống như không hề nhìn thấy sự tồn tại của cậu vậy, bác lan thở dài kéo tử hy ra khỏi nó nhắc khéo
"con bình tĩnh để con bé yên đi"
rồi bác lại đến bên chạm nhẹ vào khuôn mặt hạ vy
- cháu muốn đến nơi đó sao?
Hạ vy gật đầu thay câu trả lời, rồi quay gót rời đi nhưng lại bị cậu giữ lại
"cậu muốn đi đâu vậy? Để tôi đi cùng cậu"
lúc này âm thanh mệt mỏi không chút tư vị từ miệng nó mới thốt ra
- tôi muốn ở một mình
- nhưng...!!!
Cậu định thuyết phục nó nhưng nhận được cái lắc đầu từ mẹ mình cậu hiểu được lúc này không nên nói thêm gì nữa đành buông tay nó ra mà không biết rằng cái buông tay này sẽ khiến mình hối hận mãi về sau
Nó ngồi trên chiếc xe bus chạy băng băng qua từng đoạn đường dài, ngồi cạnh cửa sổ gió ùa vào mơn man vài lọn tóc hạ vy cảm thấy lòng có chút nhẹ nhàng hơn, đưa tay ra khung cửa sổ hứng từng giọt nắng đôi mắt buồn nhìn về khoảng quá khứ
Đó cũng là một ngày nắng đẹp ba đưa nó ra biển chơi vì đây là lần đầu tiên nên hạ vy rất thích thú
- oa... ! Biển đẹp thật đấy ba, con rất vui...
- Ha ha ha!! con vui là được rồi
- Nhưng mà...!!!
Ông lập đang cười ngắm nó bỗng khựng lại
- nhưng sao hả con?
- ba à đứng trước biển con cảm thấy mình thật nhỏ bé như một hạt cát giữa lòng đại dương vậy, bất lực vô cùng
- ồ là vậy sao? Vậy con hãy làm như ba nhé
dứt lời ông đưa tay ra trước mặt cao hơn trán như đang chạm vào những cánh hoa, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay ấy, hạ vy khó hiểu nhưng cũng làm theo, ba nó dịu dàng hỏi
- hạ vy con thấy bàn tay con so với bầu trời thế nào?
- rất nhỏ ạ
- vậy nếu con để nó lại gần mặt hơn và mắt của con chỉ nhìn vào bàn tay ấy con thấy nó so với tầm nhìn của mình thì sao?
- ừm...! Nó gần như che hết tầm nhìn của con
- đúng vậy bàn tay con chính là thứ tạo nên thế giới của riêng con, xây dựng nên ước mơ hoài bão của con vậy nên đừng bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé nghe chưa? con chính là thứ lớn nhất trong thế giới của riêng mình
Ông lại mỉm cười ấm áp áp chìu mến đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé còn trên không trung của nó
- vậy con có biết hành động này của ba có nghĩa là gì không?
Nó lắc đầu, ông tiếp
- nó có nghĩa là thế giới của con cũng là thế giới của của ba, cuộc sống, tính mạng của con chính là cuộc sống và tính mạng của ba
- A, con hiểu rồi vậy thì cuộc sống và tính mạng của ba cũng chính là của con đúng vậy không ạ? Chúng ta là một
Ông lắc đầu
- không đâu, cuộc sống của ba chỉ là của riêng ba mà thôi con không cần có trách nghiệm với nó
- nhưng tại sao ạ?
- con còn nhỏ rất nhiều chuyện không thể hiểu được sau này khi con trưởng thành con sẽ hiểu thôi
- vậy bao giờ thì con mới trưởng thành ạ?
- ừm...!!! khi nào con hiểu điều này tức là con đã trưởng thành
- (nó phụng phịu) ba nói cũng như không con không chịu đâu
- ha ha ha...!!! Ba chỉ có thể nói với con rằng cái đó gọi là yêu thương tự nguyện, hy sinh đến từ một phía
Phía bờ biển kia có hai thân ảnh của một cặp cha con đi dạo trên cát trắng, người cha không hề cõng cô bé đó mà chỉ nắm tay để cô bé có yên tâm mà bước đi trên chính đôi chân của mình, cả hai nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, nó khẽ nhếch môi vẽ nên một nụ cười nhạt
"ba à con đã hiểu rồi, hiểu tất cả, hiểu cái gọi là yêu thương tự nguyện, hy sinh đến từ một phía"
Điện thoại bỗng vang lên đoạn nhạc buồn nó nhìn màn hình điện thoại... là ken, hạ vy bắt máy
- alo chị nghe
- hạ vy ken vừa mới hay tin, em sẽ về ngay chị hãy đợi em đừng làm gì dại dột
- không phải ở đó đang có bão sao em về bây giờ rất nguy hiểm
- em không quan tâm em muốn gặp chị ngay bây giờ, hạ vy em đã mất ba rồi không thể mất thêm vy nữa
- em nghĩ chị sẽ làm điều dại dột sao? Ken em phải hiểu chị chứ?
- em hiểu nhưng...!
- không nhưng gì cả chị cũng giống em đã mất ba rồi giờ không thể mất thêm em nữa, nghe lời chị đợi cơn bão qua đi, hẵng hề
- hạ vy....!!! Em...
- hãy tin tưởng chị
- Được rồi em nghe lời chị, hạ vy xin chị hãy đợi em, nhất định phải đợi em...!
Chiếc xe bus dừng lại, nó chỉ cần đi thêm đoạn đường nữa là đến nơi
"Cháu ơi mua dù đi"
Bỗng Hạ vy được một bà lão phúc hậu mời mua dù nó dừng chân nhìn bầu trời đầy nắng như hiểu được ý nó bà lão mỉm cười
- mua dù đi cháu lát nữa trời sẽ có bão đấy
- trời đang trong xanh và nắng thế kia, mà làm sao mưa bão được chứ ạ?
- (mỉm cười) đúng vậy trời đang nắng nhưng ai biết trước được điều gì đâu, giống như cháu đang còn sống nhưng lát nữa... liệu cháu có biết chắc rằng mình còn có thể nhìn thấy trời xanh nữa không?
- ( hạ vy sững sờ ) dạ
Bà lão vừa đứng dậy thu dọn ra về vừa nói:
- hazi...!!! Hôm nay bà lão ta lại bán ế nữa rồi, phải về thôi sắp có bão to rồi, thế gian này làm sao cùng một lúc tồn tại hai mặt trời chứ? đã đến lúc một trong hai mặt trời phải rơi xuống rồi đó là điều dĩ nhiên, mà nếu có một hiện tượng lớn như thế xảy ra thiên nhiên sao có thể chịu yên phận chứ?
Dáng bà lão đã khuất xa, hạ vy vẫn sững sờ, những lời bà ta nói chẳng liên quan gì đến nhau lại vô cùng khó hiểu nó chẳng biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa, lắc đầu xua đi, tay hạ vy bám chặt hơn vào hũ tro cốt, tiếp tục bước đi.
Nhìn căn nhà gỗ nhỏ xinh nằm im lìm cạnh biển xanh rì rào sóng vỗ, hạ vy cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết căn nhà rất đơn giản ngoài phòng khách và bếp ra còn có ba phòng ngủ trên gác
nó đặt hũ tro cốt của ba mình nên mặt tủ tiếp đó mở balo lấy ra di ảnh của ông hạ vy đưa tay chạm lên bức ảnh rồi ôm vào lòng
"ba à chúng ta đến nơi rồi từ giờ con và ba sẽ sống ở đây nha ba"
Đột nhiên cửa bật tung ra ba người đàn ông cao to mặc đồ đen không biết từ đâu ra xông vào nhà nó, rồi hai người trong số đó lao tới túm hai tay hạ vy lại, nó bất ngờ, hoảng hốt hét lên:
"Các người là ai? Sao lại bắt tôi? Buông tôi ra? Mau buông ra"
"Bình tĩnh nào tiểu mĩ nhân, sao lại hét toáng lên thế?"
Một thanh âm trong trẻo vang lên nó đưa mắt nhìn về phía cô gái đang dần tiến về phía mình, đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên lắp bắp
- mỹ... Mỹ... Ngọc sao lại là cô?
Ả ta cười lạnh cũng tỏ ra bất ngờ
- ồ hô...! Vậy sao không thể là tôi?
- cô đang làm cái trò gì vậy hả?
Thả tôi ra nếu không tôi hét nên đó
- hét sao? Cô hét đi, hay để tôi hét hộ cô, CỨU TÔI VỚI, CỨU VỚI, ha ha ha...!
- Cô điên sao?
- hừ, Người cha ngu ngốc của cô mua một căn nhà rách lát ở nơi vắng thế này thì ai có thể tới cứu cô đây? Nhưng cũng không sao sự ngu rốt của ông ta là sự may mắn của tôi
- im miệng đi tôi không cho phép cô xúc phạm đến ba tôi
- oa... Tôi sợ cô quá đấy, sao? Yêu thương nhau lắm hả? yên tâm đi tôi sẽ cho cô đi gặp ông ta sớm thôi
- cô... Cô định làm gì tôi?
- làm gì đây ta? Đương nhiên là tôi sẽ làm những việc như đã làm với ba cô rồi
- làm với ba tôi? Cô... Cô đã từng làm gì ông ấy chứ?
- hạ vy...! cô làm tôi bất ngờ đấy! đừng nói với tôi là cô chưa biết người lái xe đụng chết ba cô hôm đó là tôi nha!
Nước mắt nó trào ra tia máu nổi đầy mắt, hạ vy đau đớn gằm lên
- đào mỹ ngọc chính là cô đã giết ông ấy, tôi sẽ giết cô... Tôi sẽ giết cô
Nó muốn lao tới hận không thể xé xác ả ta ra nhưng lại bị hai tên kia kiềm lại hạ vy cố giãy giụa nhưng không thể thoát ra, mỹ ngọc bật cười rồi lại thở dài
- hazi!!! Đừng nặng lời như thế, Tôi cũng đâu có muốn giết ông ta đâu, người tôi muốn giết là cô kìa, tại lão ta ngu ngốc cứu cô làm hỏng chuyện tốt của tôi, nhưng cũng không sao ông ta chết sớm một chút cũng tốt, khỏi phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ha ha ha...!
Hạ vy cúi gằm mặt, cắn chặt môi dưới đến bật máu ngăn không cho giọt lệ yếu đuối tiếp tục rơi, giọng nói lạnh đi:
- tại sao chứ? Tại sao cô lại đối xử với tôi như thế?
Đến đây mỹ ngọc thu lại bộ mặt
cợt nhả thay vào đó là sự giận dữ ả cắt ngang lời nó
- tại sao ư? Vì tao ghét mày, hận mày đến tận xương tuỷ tao hận không thể giết mày sớm hơn
- nhưng tôi đâu có làm gì cô chứ...
- đúng vậy ! Chính vì mày không làm gì mới khiến tao ghét mày đến vậy, vũ hạ vy từ khi mày đến ngôi trường này mày đã cướp đi ánh hào quang của tao, mày chẳng cần phải làm gì cả vẫn khiến mọi người yêu quý trong khi tao luôn cố gắng tỏ ra thân thiện họ lại cho là giả tạo, mày tối ngày chỉ biết đi quyến rũ đàn ông, không chịu học hành mà lại dễ dàng đoạt được vị trí số 2 trong khi tao phải vắt kiệt sức học, để chuyển bị cho kì thi ấy nhưng cuối cùng lại thua mày
Dừng lại một chút cô ta cười nhạt rồi tiếp
- và điều quan trọng là mày đã cướp đi tử hy người mà tao yêu nhất, tại sao chứ? tại sao tao luôn ở cạnh cậu ấy suốt 14 năm trời, luôn cố gắng làm cậu ấy vui nhưng cậu ấy lại yêu một đứa vừa quen là mày, từ khi mày xuất hiện mày đã cướp đi mọi thứ của tao, vì sao? Vì mày may mắn sinh ra đã xinh đẹp, thông minh hay sao? Tao không can tâm, cảm thấy thật bất công khi ông trời lại ưu ái mày đến vậy, nhưng không sao chẳng lâu nữa đâu mày sẽ biến mất
Mỹ ngọc cười lạnh bước đến vươn tay bóp cằm nó
- nhưng mà trước hết tao cần chơi với mày một chút
Cô ta quét mắt về phía di ảnh của ông Lập nhặt nó lên rồi lại thẳng tay ném xuống khiến tấm ảnh vỡ vụn chưa hết, ả ta còn dùng gót giày di thật mạnh làm nó nhàu nát rách tươm, hạ vy mở to mắt giãy giụa hét lên:
- không!! mỹ ngọc cô không được làm vậy, ông ấy đã chết rồi mà cô còn không buông tha hay sao? thả tôi ra!!
- ha ha ha! mới vậy đã không chịu được rồi sao? Thế nào? đau lắm phải không? Tao còn trò này rất vui
Ả ta từ từ bước đến cầm lấy hũ tro cốt của ba nó nở nụ cười nửa miệng ra hiệu cho bọn vệ sĩ gì chặt nó hơn, hạ vy như biết trước được điều gì đó lắc đầu miệng lẩm bẩm
"không... Không"
nước mắt từ khoé mi trào ra nó vùng vẫy loạn xạ một lòng muốn thoát khỏi liền bị một vệ sĩ thụi mạnh vào bụng hạ vy đau đớn khụy người xuống không thể nhúc nhích thêm, mỹ ngọc bật cười
"vật nhỏ à người cô đang run lên đấy, bình tĩnh để chúng ta bắt đầu chơi nào"
chân ả lại gần nó hơn rồi cô ta từ từ, từ từ đổ lọ cốt ấy lên đầu nó hạ vy còn chưa hết kinh ngạc đáy lòng đau đớn như bị dày xéo, như thấy còn chưa đủ ả ta giả bộ đặt tay che miệng
- ấy chết tôi vô ý quá bẩn hết người cô rồi để tôi giúp cô rửa sạch nha
Mỹ ngọc lại tóm lấy bình nước trên bàn dội xuống đầu nó, tro cốt cũng vì thế mà trôi từ đầu chảy dài xuống đất.
Hạ vy quét mắt nhìn quanh, môi mím chặt hai tay nắm thành đấm, mắt hằn lên tia hận thù ngước lên nhìn ả ta cất giọng nói lạnh lẽo
- Đào mỹ ngọc tốt nhất hôm nay cô phải giết chết được tôi, nếu không tôi còn sống nhất định sẽ tìm cô trả thù
-(bật cười) chà chà tôi sợ quá, yên tâm đi nhất định hôm nay cô sẽ chết mà, nếu như không đưa cô xuống âm tào địa phủ cùng ba của cô, thì tôi cũng cảm thấy có lỗi với ông ta ấy lắm, ha ha ha...!!!
Nó cười nhếch mép
- mỹ ngọc tôi cảm thấy cô thật đáng thương, tưởng rằng tôi chết rồi thì tử hy cậu ấy sẽ yêu cô sao? mỹ ngọc à, dù tôi có chết đi cũng không bao giờ thay đổi được một sự thật trong ý thức của mọi người rằng 'cô' luôn đứng ở phía sau của tôi, đào mỹ ngọc luôn luôn đứng dưới vũ hạ vy và... người Dương Tử Hy yêu chỉ có một người duy nhất, cô ấy là... vũ Hạ Vy
CHÁT!!!!!!!
Mỹ ngọc tức giận giáng cho nó một cái tát
- im miệng đi, sắp chết đến nơi còn già mồm mày chê tao quá nhân từ sao?
Hạ vy cười khẩy liếm đi giọt máu từ khoé miệng vừa rỉ ra
- tôi nói không đúng sao? Cô chẳng phải đã từng thừa nhận rằng mình ghen tị với tôi sao? Chỉ khi bản thân thua kém không thể sánh bằng người khác thì họ mới nảy sinh ra sự ghen ghét thôi? Sao? Nói chúng tim đen của cô rồi hả?
- được nếu như mày chê mình sống quá lâu vậy bây giờ tao sẽ khiến cho cái tên vũ hạ vy biến mất khỏi thế giới này
dứt lời cô ta ra hiệu với ba tên vệ sĩ kia
"mau trói nó lại đem lên tàu"
"Dạ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.