Trước Khi Xét Nhà, Dọn Sạch Hoàng Thành, Thảnh Thơi Đi Chạy Nạn
Chương 21:
Tồn Hi Vị Vãn
25/10/2024
Dư thị nhận lấy bình nước, nhưng không uống mà đưa cho Thần ca và Tinh nhi uống trước.
Nhìn thấy hành động của Dư thị, Tống Nhiễm không khỏi cảm động, Dư thị thật sự là một người mẹ tốt.
Dư thị vừa cho hai đứa nhỏ uống nước, vừa nhỏ giọng hỏi Tống Nhiễm: "Vị quan sai kia có vẻ đối xử rất tốt với con, có phải hai người quen biết nhau không?"
Tống Nhiễm lắc đầu: "Không biết,con cũng có chút khó hiểu, vì sao hắn lại chiếu cố chúng ta như vậy."
Dư thị nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "A Nhiễm, dung mạo con xinh đẹp như vậy, trên đường đi ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt bản thân, chớ để kẻ có ý đồ dòm ngó."
Tống Nhiễm sững sờ, cười đáp: "Mẫu thân yên tâm, con sẽ chú ý."
Lời nói của Dư thị khiến nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, thân ở trong đám tội nhân, có được một dung nhan tuyệt sắc cũng không phải là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, nàng lặng lẽ dùng đầu ngón tay thấm ướt đất, bôi một lớp bùn lên mặt.
Nàng cười hỏi Dư thị: "Mẫu thân, như thế này được chưa ạ?"
Dư thị sững sờ, hài lòng gật đầu: "A Nhiễm nhà chúng ta cho dù bôi bùn lên mặt, vẫn là rất xinh đẹp."
Thần ca và Tinh Nhi muội muội uống xong nước, trả lại bình nước cho Dư thị, trong miệng hưng phấn nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, tỷ tỷ, nước này ngọt quá, uống xong người thật thoải mái."
Dư thị có chút không tin: "Thật sao, đây không phải là nước bình thường sao."
Tống Nhiễm chỉ cười không nói, trong bình nước có pha nước linh tuyền, uống một ngụm không chỉ có thể xua tan mệt mỏi, còn có thể tăng cường thể lực, thân thể tự nhiên cảm thấy thoải mái.
"Mẫu thân, người cũng mau uống đi cho mát!" Tống Nhiễm khuyên nhủ.
Dư thị gật đầu, giơ bình nước lên đang định uống, đột nhiên bị người ta giật lấy.
"Tống Quang, Tống Huy, hai huynh làm gì vậy!" Tống Nhiễm đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn hai người cướp bình nước.
Bọn họ là hai nhi tử của Sở thị, cũng chính là đường huynh của Tống Nhiễm.
Tống Quang không để ý đến Tống Nhiễm, giơ bình nước lên tức giận hỏi: "Bình nước này ở đâu ra?"
"Liên quan gì đến huynh, mau trả lại cho ta."
Tống Nhiễm thần sắc lạnh lùng, đưa tay muốn giật lấy bình nước trong tay Tống Quang.
Tống Quang nở nụ cười khiêu khích, vung tay ném bình nước cho Tống Huy bên cạnh.
Tống Nhiễm lại đến chỗ Tống Huy cướp, Tống Huy lại ném bình nước cho Tống Quang.
Hai người cứ như vậy, ném qua ném lại, muốn trêu đùa Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm nào để mặc cho người ta sắp đặt, nàng thừa dịp Tống Quang vừa nhận lấy bình nước, lập tức giữ chặt cánh tay hắn.
Tống Quang không ngờ sức lực của Tống Nhiễm lại lớn như vậy, hắn đã dùng hết sức lực, vậy mà vẫn không thể thoát ra được.
May mà hắn có ưu thế về chiều cao, hắn giơ cao bình nước, khiến cho Tống Nhiễm thấp hơn hắn một cái đầu không cách nào chạm tới.
Tống Quang đắc ý nhướng mày: "Còn muốn cướp của ta! Các ngươi có bình nước thì nên hiếu kính tổ mẫu trước tiên, hừ, bình nước ta lấy đi."
"Ta nói lại lần nữa, trả bình nước lại cho ta." Tống Nhiễm cao giọng, lần nữa lạnh lùng cảnh cáo.
Tống Quang dường như vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn ta cho rằng đường muội trước mặt vẫn yếu đuối dễ bắt nạt như trước đây.
Tống Huy lại càng thêm quá đáng, hắn ta đưa tay muốn sờ mặt Tống Nhiễm, trong miệng buông lời thô tục: "Nhìn tiểu đường muội mặt mày lem luốc kìa, tức giận cũng thật đáng yêu!"
"Đáng yêu lắm sao?" Khóe miệng Tống Nhiễm hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
Nàng đưa tay phải ra, nắm lấy cổ tay đang vươn tới của Tống Huy, dùng sức bẻ ngược lại.
"Rắc--"
Cùng với tiếng xương gãy, Tống Huy phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cổ tay hắn ta bị Tống Nhiễm bẻ gãy.
Tống Quang nhìn thấy cánh tay vẫn còn bị Tống Nhiễm giữ chặt, nóng nảy quát: "Tống Nhiễm, muội điên rồi!"
Tống Nhiễm mỉm cười, vẻ mặt vô tội: "Kế tiếp sẽ đến lượt huynh đó!"
Không đợi Tống Quang kịp phản ứng, Tống Nhiễm dùng lực kéo một cái, trực tiếp tháo khớp cánh tay của hắn ta.
"A--" Tống Quang đau đớn đến mức buông cả bình nước, ngồi xổm trên mặt đất gào thét.
Tống Nhiễm đi qua nhặt bình nước trên mặt đất, khinh miệt liếc nhìn hai huynh đệ đang kêu la thảm thiết, lạnh lùng nói: "Đã cho các ngươi mặt mũi mà không cần, vậy thì đừng trách ta trở mặt."
"Ngươi!" Tống Quang trừng mắt nhìn Tống Nhiễm chằm chằm: "Ngươi... cái đồ độc phụ, ti tiện..."
Giọng điệu của Tống Quang vô cùng ác độc, hận không thể dùng hết những lời lẽ dơ bẩn nhất để mắng chửi nàng.
Tống Nhiễm cười khẩy: "Mắng đi, ta không ngại tháo nốt cánh tay còn lại của ngươi."
"Ngươi! Ngươi..."
Nhìn thấy hành động của Dư thị, Tống Nhiễm không khỏi cảm động, Dư thị thật sự là một người mẹ tốt.
Dư thị vừa cho hai đứa nhỏ uống nước, vừa nhỏ giọng hỏi Tống Nhiễm: "Vị quan sai kia có vẻ đối xử rất tốt với con, có phải hai người quen biết nhau không?"
Tống Nhiễm lắc đầu: "Không biết,con cũng có chút khó hiểu, vì sao hắn lại chiếu cố chúng ta như vậy."
Dư thị nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "A Nhiễm, dung mạo con xinh đẹp như vậy, trên đường đi ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt bản thân, chớ để kẻ có ý đồ dòm ngó."
Tống Nhiễm sững sờ, cười đáp: "Mẫu thân yên tâm, con sẽ chú ý."
Lời nói của Dư thị khiến nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, thân ở trong đám tội nhân, có được một dung nhan tuyệt sắc cũng không phải là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, nàng lặng lẽ dùng đầu ngón tay thấm ướt đất, bôi một lớp bùn lên mặt.
Nàng cười hỏi Dư thị: "Mẫu thân, như thế này được chưa ạ?"
Dư thị sững sờ, hài lòng gật đầu: "A Nhiễm nhà chúng ta cho dù bôi bùn lên mặt, vẫn là rất xinh đẹp."
Thần ca và Tinh Nhi muội muội uống xong nước, trả lại bình nước cho Dư thị, trong miệng hưng phấn nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, tỷ tỷ, nước này ngọt quá, uống xong người thật thoải mái."
Dư thị có chút không tin: "Thật sao, đây không phải là nước bình thường sao."
Tống Nhiễm chỉ cười không nói, trong bình nước có pha nước linh tuyền, uống một ngụm không chỉ có thể xua tan mệt mỏi, còn có thể tăng cường thể lực, thân thể tự nhiên cảm thấy thoải mái.
"Mẫu thân, người cũng mau uống đi cho mát!" Tống Nhiễm khuyên nhủ.
Dư thị gật đầu, giơ bình nước lên đang định uống, đột nhiên bị người ta giật lấy.
"Tống Quang, Tống Huy, hai huynh làm gì vậy!" Tống Nhiễm đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn hai người cướp bình nước.
Bọn họ là hai nhi tử của Sở thị, cũng chính là đường huynh của Tống Nhiễm.
Tống Quang không để ý đến Tống Nhiễm, giơ bình nước lên tức giận hỏi: "Bình nước này ở đâu ra?"
"Liên quan gì đến huynh, mau trả lại cho ta."
Tống Nhiễm thần sắc lạnh lùng, đưa tay muốn giật lấy bình nước trong tay Tống Quang.
Tống Quang nở nụ cười khiêu khích, vung tay ném bình nước cho Tống Huy bên cạnh.
Tống Nhiễm lại đến chỗ Tống Huy cướp, Tống Huy lại ném bình nước cho Tống Quang.
Hai người cứ như vậy, ném qua ném lại, muốn trêu đùa Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm nào để mặc cho người ta sắp đặt, nàng thừa dịp Tống Quang vừa nhận lấy bình nước, lập tức giữ chặt cánh tay hắn.
Tống Quang không ngờ sức lực của Tống Nhiễm lại lớn như vậy, hắn đã dùng hết sức lực, vậy mà vẫn không thể thoát ra được.
May mà hắn có ưu thế về chiều cao, hắn giơ cao bình nước, khiến cho Tống Nhiễm thấp hơn hắn một cái đầu không cách nào chạm tới.
Tống Quang đắc ý nhướng mày: "Còn muốn cướp của ta! Các ngươi có bình nước thì nên hiếu kính tổ mẫu trước tiên, hừ, bình nước ta lấy đi."
"Ta nói lại lần nữa, trả bình nước lại cho ta." Tống Nhiễm cao giọng, lần nữa lạnh lùng cảnh cáo.
Tống Quang dường như vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn ta cho rằng đường muội trước mặt vẫn yếu đuối dễ bắt nạt như trước đây.
Tống Huy lại càng thêm quá đáng, hắn ta đưa tay muốn sờ mặt Tống Nhiễm, trong miệng buông lời thô tục: "Nhìn tiểu đường muội mặt mày lem luốc kìa, tức giận cũng thật đáng yêu!"
"Đáng yêu lắm sao?" Khóe miệng Tống Nhiễm hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
Nàng đưa tay phải ra, nắm lấy cổ tay đang vươn tới của Tống Huy, dùng sức bẻ ngược lại.
"Rắc--"
Cùng với tiếng xương gãy, Tống Huy phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cổ tay hắn ta bị Tống Nhiễm bẻ gãy.
Tống Quang nhìn thấy cánh tay vẫn còn bị Tống Nhiễm giữ chặt, nóng nảy quát: "Tống Nhiễm, muội điên rồi!"
Tống Nhiễm mỉm cười, vẻ mặt vô tội: "Kế tiếp sẽ đến lượt huynh đó!"
Không đợi Tống Quang kịp phản ứng, Tống Nhiễm dùng lực kéo một cái, trực tiếp tháo khớp cánh tay của hắn ta.
"A--" Tống Quang đau đớn đến mức buông cả bình nước, ngồi xổm trên mặt đất gào thét.
Tống Nhiễm đi qua nhặt bình nước trên mặt đất, khinh miệt liếc nhìn hai huynh đệ đang kêu la thảm thiết, lạnh lùng nói: "Đã cho các ngươi mặt mũi mà không cần, vậy thì đừng trách ta trở mặt."
"Ngươi!" Tống Quang trừng mắt nhìn Tống Nhiễm chằm chằm: "Ngươi... cái đồ độc phụ, ti tiện..."
Giọng điệu của Tống Quang vô cùng ác độc, hận không thể dùng hết những lời lẽ dơ bẩn nhất để mắng chửi nàng.
Tống Nhiễm cười khẩy: "Mắng đi, ta không ngại tháo nốt cánh tay còn lại của ngươi."
"Ngươi! Ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.